Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ vì tên thái tử nói như thế mà khiến tôi mất ăn,mất ngủ luôn vậy đó.Lo cho tể tướng quá đi,mong là tể tướng được bình an đừng vì tôi mà gặp chuyện gì bất trắc,càng ngày càng ghét tên thái tử quá đi mà!Ghen tuông kiểu gì ác độc vậy chứ,có ngon thì làm gì tôi đi!Đừng có đem người khác ra uy hiếp như vậy không đáng mặt minh quân tương lai đâu.Đang ngồi mắng ''nhẹ'' tên thái tử thì tôi thấy bên ngoài có bóng người và tiếng động lạ,chưa kịp định thần thì có một kẻ mặc đồ đen bịt mặt tiến tới chỗ tôi.Lúc đó sợ quéo hết lông luôn tại vì tôi nghĩ chắc hắn là thích khách đến giết tôi bịt đầu mối chuyện gì đó chăng?Sợ quá tôi áp sát người mình vào góc tường run lẩy bẩy,hắn tiến tới dùng mũi kiếm chọt bể ổ khoá rồi lại gần tôi...

_Mau theo ta!!
_Hả??? O_O
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị hắn lôi đi thật nhanh,bàn tay rắn chắc, ấm áp nhưng lại mềm mại của hắn khiến tôi ngộ ra một người,nhưng chắc tôi nhầm vì người đó không thể...!Bất ngờ có nhiều quân lính phục kích bao vây tôi và hắn,có lẽ hắn không đoán trước được điều này hoặc hắn chưa đủ sức để thoát ra khỏi đây trước khi bị phục kích và điều tôi rất ghét đó chính là người phục kích là tên thái tử Trời đánh đó...
(Chú thích:Thái tử: dấu cộng + //Hắn: dấu ngã: ~ //Tôi: dấu gạch đá...à nhầm...gạch chân: _ )
Sau đây là cuộc đối thoại của 3 người:
+Hay lắm,nghĩ đến chuyện cướp ngục thật không nằm ngoài dự tính của ta!
~Ca,mau tránh ra!!!!!!!!!
Ca? O_O Không lẽ người này chính là...
+Đệ đệ thật to gan,có biết tội cướp ngục cũng bị xử trảm như tội nhân không vậy?
~Đệ không cần biết,đệ không để tướng quân bị chém đầu đâu!
_Ễ,người là hoàng tử Nhật Tử sao? O_O
~Phải,là ta!
+Nhật Tử,nếu đệ không giao tướng quân ra đây thì đừng trách ta!!!!
~Không bao giờ!Chúng ta sẽ đấu với nhau!!
_À,khoan khoan!Hoàng tử à,thái tử bảo sẽ cố gắng đưa ta ra khỏi ngục cho nên người đừng vì ta mà chiến đấu với thái tử ảnh hưởng long thể của cả 2!
~Thật sao?
_Thật mà,đúng không thái tử?
+Đúng!Nếu như đệ giao tướng quân cho ta và hứa không làm chuyện ngu xuẩn thế này nữa thì ta sẽ giữ kín chuyện và cứu tướng quân ra!
~Ca không được nuốt lời!
+Ta chưa bao giờ nuốt lời!
~Được,nếu thế đệ sẽ giao tướng quân cho ca!Hãy chăm sóc tốt cho huynh ấy!
Nói xong hoàng tử nhảy vụt lên nóc nhà biến mất,không ngờ hoàng tử chân yếu tay mềm như thế lại biết võ công.Càng không ngờ hoàng tử bé con ấy lại cả gan bất chấp tính mạng đến cứu mình.Nghĩ tới tôi thật khó chịu và càng căm ghét tên tướng quân sao lại ban phát tình cảm cho người khác phải chịu khổ vì mình như thế!Không còn cách nào khác tôi đành phải phụ lòng hoàng tử mà thôi vì tôi chỉ mến mỗi tể tướng.Nếu tôi không dứt khoác thì sẽ khó thoát khỏi bẫy tình như thế này...
_Tướng quân,ngươi hài lòng rồi chứ?Kéo đệ đệ ta vào chuyện này chắc ngươi hả hê lắm phải không?
_Đừng có điên,ta lôi kéo hoàng tử hồi nào chứ do hoàng tử tự nguyện vào cứu ta chứ bộ!Cơ mà đừng có ''nói xiêng nói xỏ nói móc mỏ móc mồm'' ta như vậy nữa được không?!Rốt cuộc thì thái tử muốn gì chứ,GATO nên dìm hàng ta à?
_Ý ngươi là sao?
_Đừng khinh thường ta nữa,ý ta là thế đó!!!!!!!!!!!!!!!!! >O<
_Nếu không muốn bị khinh thường thì ngươi nên tự biết thân biết phận đi,ngươi xem hiện giờ ngươi đang trong hoàn cảnh thế nào hả?
_Ta không cần biết,trả tể tướng đây!!!!
_Ngươi còn chưa được thoát khỏi nhà lao,chuyện tể tướng đừng mong nghĩ tới!Lính đâu!
_Có thuộc hạ!
_Mang tướng quân giam lại nhà lao!
_Tuân mệnh!
Tức chết với tên thái tử này mà,tôi mà bắt được hắn tôi sẽ tra tấn hắn thật tàn nhẫn cho thoả lòng.Cứ thích chọc điên người khác mới chịu hay sao ấy,bực mình...Giờ thì chúng ta tua nhanh một chút ha vì đoạn sau đó là tôi bị nhốt trong ngục ưu sầu,buồn chán đến mấy ngày lận không có gì để kể đâu.Chuyện để kể là lúc tôi được thả ra nè,còn nghe cuộc cãi vả của thái tử với công chúa nữa,nhức đầu...
(Chú thích:Thái tử: + //Công chúa: ~ //Tôi: _ )
Và sau đây là cuộc đối thoại 3 người:(Dần dần tôi bị cướp thoại hết trơn rồi,kì cục ghê không...tôi là nhân vật chính mà! =_= )
~Ca,sao lại thả hắn?! *giãy nãy*
+Tướng quân là bậc minh quân,hiền đức!Không thể vì việc từ hôn với mụi mà chém đầu ngài ấy được!Vả lại,tướng quân có quyền tìm cho mình một mối chân tình nên mụi không thể ép buộc như thế!Ta còn nghe nói tướng quân đã xin với phụ hoàng cho thêm thời gian để tâm tình tìm hiểu cơ duyên với mụi,sao mụi lại gấp gáp không biết trước sau như thế?
~Đáng ghét,ca bênh hắn!Ca làm nhục mụi!Hix!
+Nguyệt Linh Lung!Mụi đã lớn rồi không còn như thời bé mà lại không hiểu chuyện như thế,chính mụi đang làm nhục bản thân mình đấy có biết không?
~Ca!!!!!!!! *giãy nãy*
_Công chúa,xin người hãy hiểu cho ta!Gấp gáp quá ta không thể chấp nhận được!
~Chàng đừng nói nữa,ta ghét chàng! *bỏ đi*
+Nguyệt Linh Lung!!!!
_Ta nghĩ ta đã làm tổn thương lòng tự tôn của công chúa rồi!
+Cả của ta nữa!
_Hả? O_O
+Ngươi ghét ta lắm phải không?
_Ý thái tử là...?
+Ta luôn nổi giận với ngươi,luôn làm khó ngươi!Tất cả chỉ bởi vì ta ganh ghét khi ngươi không thuộc về riêng ta!Sự xuất hiện của ngươi làm ta vừa ghét vừakhông thể nào muốn xa ngươi được,có lẽ ta đang u mê và chìm đắm vào thứ tình cảm bị cấm đoán như thế này!Ngươi có biết khi ngươi tỏ ý với ta đã khiến ta khinh thường ngươi như thế nào không?Ta nghĩ ngươi là kẻ dị hoặc,rác rưởi khi mang tình cảm nam nhân trao cho nam nhân..nhưng rồi ta lại cảm thấy mình không thể thoát ra được nữa,ta yêu ngươi và ta ghét điều đó!Ta có thể trở thành quân vương sau này,có thể cưới tam thê tứ thiếp sao phải vì ngươi mà bi luỵ?Cuối cùng thì..cũng vì ngươi mà từ bỏ tất cả!Ngươi là gì vậy?Nói ta biết,ngươi là gì mà lại có khả năng khiến ta chao đảo thế này?Nói thử xem!
_Thái tử,người hiểu lầm rồi!Ta không có ý làm tổn thương đến tình cảm của người,ta chỉ một chút xa đoạ mà lại...!
+To gan,ý ngươi là ngươi chỉ xem ta là một ''ả điếm'' và ngươi là khách vãng lai chứ không hề trân trọng?!!!!!!!!!!!
_Không,không!Ý ta là ta đã nhầm lẫn về tình cảm của mình thôi!!(Ngôn ngữ khó diễn tả quá đi,chắc nên luyện văn Hán-Việt lại quá! =_=)
+Vậy...ngươi không yêu ta?
_Đúng,là thế đó!!!!À...ta chỉ..!!
+Ngươi yêu tể tướng?
_Phải,thái tử nói chuẩn không cần chỉnh!!!À...là như thế đó!
+Vậy..ngươi giết ta đi!
_Hả?Sao..sao được????? O_O
+Nếu như không có tình cảm của ngươi ta thà chết còn hơn,nếu như phải đứng nhìn ngươi bên cạnh kẻ khác vui đùa thì có khác nào ta đã chết rồi!Vậy thà giết ta thật sẽ tốt hơn,ta không chịu đựng được đâu!
_Nè,thái tử!Cái kiểu gì vậy hả?!Không có người này thì sẽ có người khác!Sao lại bi luỵ,yếu đuối như vậy chứ?!Có phải là nam nhi không hả???!Mau,đứng thẳng người lên và nói:''Ta không cần ngươi,ta sẽ tìm được kẻ khác yêu thương ta hơn ngươi và ta nhất định sẽ quên được ngươi,nhất định là thế!''Mau nói đi!
+Ta..ta không làm được!
_Trời ơi,người như thế nếu hoàng thượng mà biết người vì tình mà bỏ giang sơn chắc hoàng thượng sẽ tức giận chết mất!Mau,mạnh mẽ lên coi!
+Đủ rồi,ngươi làm sao mà hiểu được cảm nhận của ta!Mau lui về dinh phủ của ngươi đi!Còn về tể tướng,ngươi không cần phải lo ta sẽ không làm hại hắn!
=Đa tạ thái tử!Ta lui vậy! *đi ra*
Tự nhiên thấy tội nghiệp thái tử ghê,lúc đó tôi chẳng còn ý định tra tấn hay trả thù gì thái tử nữa.Chỉ muốn vung tay ra che chở và yêu thương mà thôi,nhưng tôi đối với thái tử lúc đó như người bạn,người anh em chứ không phải tôi rung động khi thấy thái tử như thế!Chắc tôi chỉ ghét mỗi tướng quân thôi thì đúng hơn,đem ban phát tình cảm đã rồi để người ta đau khổ như thế mà sống yên sao?Trái tim làm bằng sắt đá ha gì mà có thể nhìn những người đó đau khổ vì mình mà có thể dửng dưng đi lừa tình toàn tập như vậy.Khi nào tôi gặp tướng quân nhất định cho ổng một trận mới được,dám làm nhiều người đau khổ và làm tôi rối tung lên thế này,không thể tha thứ.
To be continued...  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net