Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về phủ,tôi đã cho người dò la tin tức về tể tướng để chắc rằng cậu ấy an toàn,khoẻ mạnh.Khá bồn chồn lo lắng vì tính thái tử lúc này lúc khác nên không biết tra tấn,xẻ thịt,moi gan...tể tướng kiểu nào rồi.Chỉ mong tể tướng bình an không vì mình mà gặp chuyện không lành...

_Bẩm tướng quân!
_Sao rồi? *đứng phắt dậy*
_Thần đã nghe ngóng được rằng tể tướng vẫn bình an vô sự!
_Tốt lắm,ta sẽ ban thưởng cho ngươi!
_Đa tạ tướng quân!
_Bây giờ ta có thể đi gặp tể tướng được không?
_Vâng,thần sẽ chuẩn bị kiệu!
_Tốt,nhanh lên!
_Tuân lệnh!
Sau đó tôi đã gấp rút đến gặp tể tướng,nôn nóng muốn tận mắt nhìn thấy người mà tôi thương yêu bình an,nguyên vẹn trước mắt tôi.May mắn thay tể tướng đang đứng đó nở nụ cười thiên sứ nhìn tôi,trên bàn còn chuẩn bị đồ ăn khá cầu kì(chắc do tể tướng nấu).Tôi vui mừng xiết bao như đứa trẻ thơ được mua cho nhiều đồ chơi,quên mất việc giữ ý tứ tôi đã nhào đến ôm chặt lấy tể tướng mừng đến phát khóc.Do nơi đó là ngự hoa viên vắng vẻ nên tể tướng cũng không còn ngại ngùng đẩy tôi ra vì sợ bị dòm ngó,lan tin này nọ.Với bàn tay ấm áp,tể tướng nhẹ vỗ lên lưng tôi như an ủi,dỗ dành.Không biết nói sao luôn,tôi HP muốn ngất đi vậy đó.Nếu được,tôi ước gì có thể ''tha'' tể tướng về thời hiện đại để có thể bên nhau mãi thế này...
_Tướng quân,người đói không? ^^
_À,ta hơi đói!
_Nào,ăn thử món này xem!Thần đã đặc biệt nấu cho tướng quân,nếu không ngon xin người đừng trách tội!
_Sao ta có thể trách tội tể tướng chứ,vui còn không hết nữa là...!! *gắp ăn*
_Thế nào?
_Ngon quá,ngon thật...!Trời ơi nó ngon còn hơn ăn bào ngư vi cá,lương sơn mĩ vị luôn á!!!!!!!!!!!!!
_Là sơn hào hải vị thưa tướng quân!
_À...ừ...nó đó!Ngon quá đi mất!Ta ăn hết luôn được không?
_Được chứ,mời người dùng!
_Tể tướng,người cũng ngồi xuống đây dùng với ta đi!
_Thần không dám!
_Trời ơi,ngồi xuống ăn chung cho vui!Để ta đút cho người ăn nè,há miệng nào!
_Ơ...thế này...!! *đỏ mặt*
_Nè,ăn đi!
_Um...!! *ăn*
_Hihi...e hèm...hahaha!Tể tướng đáng yêu hết sức!Ai cưới được người chắc phước ba đời!
_Không dám,tướng quân mới đáng kính!Người thật sự rất uy dũng và tốt bụng!
_À..haha...quá khen!!
_Mà,thần có thể hỏi người chút chuyện được không?
_Tể tướng cứ tự nhiên!
_Nghe nói công chúa giận dữ nhốt người vào đại lao còn muốn xử trảm người!Sao người thoát được vậy?
_À...dễ ẹc..công chúa coi vậy chứ cũng là người biết lí lẽ,ta nói dăm ba câu thuyết phục là xong thôi mà!!
_Tướng quân quả là tài trí hơn người!
_Quá khen,ngại ghê!!
_Để mừng tướng quân thoát kiếp nạn,thần...có thể mời người chung rượu!
_Hả?Ta không biết uống rượu..à..ý ta là...dạo này ta không hay uống rượu lắm nên...!
_Không sao,không uống cũng được!
_Không!Tể tướng đã có lòng như vậy sao ta có thể từ chối,được rồi...cạn chung nào! *nâng ly*
_Cạn! *nâng ly*
_Rượu..sặc...ngon!*nhăn mặt*Rất...ngon!! *uống*
_Vậy...một chung nữa?
_Thôi,ta...ta muốn ăn hơn!Chút ta uống sau!
Ôi,moẹ ơi!Lần đầu tiên uống rượu,mà còn là rượu thời xa xưa nữa..nó đắng,nó chát..như muốn cứa cổ họng vậy khó chịu quá đi.Bây giờ biết vì sao không nên uống rượu rồi,dở ẹc!Không như nước ngọt,mình nên uống nước ngọt thôi.Từ dã rượu từ đây...
_Tướng quân,thử món này xem!
_À...được...được!
_Tướng quân,người có thể...!
_A!!!!!Đầu ta đau quá!!!!!!!
_Ơ...người sao vậy?Có phải say rồi không????
_Không,đau này kì lắm!!!!
_Để thần dìu người về nghỉ ngơi!
_Không,không được rồi...đầu ta...a!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! *té xuống*
_Vậy...người sẽ chết nhỉ?
_Chết? O_O
_Thần nghĩ...thuốc độc bắt đầu ngấm!
_Thuốc độc? O_O
_Để thần giải thích,thần đã bỏ độc vào rượu và thức ăn rồi!Nửa canh giờ sau,người sẽ chết đấy tướng quân à!Hehe! *cười khinh*
_Tể tướng,người đừng đùa ta mà!!! *ôm đầu*
_Đùa sao?Nhìn kĩ xem ta có đùa không? *sát khí*
_Sao?Sao lại có thể như thế chứ????!
_Vì trả thù!Ngươi đâu có nhớ nổi đâu phải không?Ngày mà ngươi vung gươm tước đi sinh mạng của phụ mẫu ta,lúc đó ngươi còn bảo diệt cỏ phải diệt tận gốc,nếu như không nhờ phụ mẫu ta dấu ta kĩ thì giờ này ta đâu thể đứng đây thế này.Ta chỉ còn biết một điều duy nhất,ta sống là để trả thù!Chưa ngày nào ta quên được mối thù này,nhất quyết tìm mọi cách tiếp cận ngươi!May mắn thay ta đã được trọng dụng để làm tể tướng,còn biết được ngươi có máu sắc dục lạ kì,nhờ thế mà ta mới có thể giả vờ yêu thương ngươi được khi ngươi sủng nam nhân.Trước đây ngươi rất giữ kẽ và nhạy bén,nay sao ngươi lại dễ dãi quá vậy...để bây giờ lâm vào bước đường này?
_Ta...ta không nhớ,mà cũng không có ý hại gì phụ mẫu người đâu tể tướng,chắc là có uẩn khúc gì ở đây!!Đau...đau quá!Cứu ta với!!!! >.<''
_Sắp chết nên van xin ta à?Ta tưởng ngươi sẽ hiên ngang nhận lấy tội lỗi ngươi gây ra chứ?Không ngờ những gì ngươi thể hiện chỉ là bình phong thôi sao?????
_Ta...ta không có làm gì cả mà,tể tướng...ta...ta yêu người thật sự!Đừng giết ta...ta không muốn xa người!!!! *quằn quại*
_Đủ rồi,ngươi có nói gì cũng vô ích!Yêu ư...thật tởm lợm...đừng làm ta phát nôn nữa!Thứ tình cảm dị hoặc của ngươi hãy mang theo nó xuống mồ đi!!!!!! *quát lớn*
Sau đó tể tướng lấy rượu đổ lên người tôi cùng với nụ cười đầy tàn nhẫn,rồi quay lưng bước đi.Tôi đang rất hoang mang và đau lòng,hoang mang vì tôi sắp chết,đau lòng vì bị chính người mình yêu giết chết không thương tiếc,giống như bị phản bội sau lưng,người mà mình tin tưởng,yêu thương nhất lại ra tay tàn độc với mình.Không ngờ tôi lại có kết quả thảm thương thế này.Hận ''char'' tướng quân quá đi,sao ra tay giết ba mẹ em nó chi vậy để em nó quay ra trả thù trả đũa kinh khủng như thế này.Đau đầu quá,ói máu luôn rồi nè,không lẽ tôi sẽ chết thật sao ta?Có cách nào nữa không..à..bí lòi chân lí,ngu lâu năm khôn một giờ...thử đọc câu thần chú 3 lần xem có cứu được mình không?Dù gì cũng do câu thần chú đưa mình đến đây mà,không lẽ bỏ cù bơ cù bấc mình sao?Cơ mà...lâu quá quên moẹ rồi...Trời ơi,đang nguy cấp...nhớ lại coi...ráng nhớ lại...ráng lên...để coi...à..nhớ rồi...
_Yoaisama..ưxxx...diammibala....!!!!!!!!!!!! >O<
To be continued...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net