Chương 2: A Đan!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Hàn Vũ thỉnh thoảng liếc nhìn sang đứa bé kia, thấy nó vẫn co ro một mình trong góc phòng. Hắn dụ dỗ thế nào, nó cũng không dám tiến lại gần, chỉ đôi lúc he hé mắt liếc nhìn ánh lửa phập phùng.

Chẳng mấy chốc hai mắt đã nhắm nghiền. Tiểu tử thối cứ thế mà ở trong góc gục ngủ.

Tiểu tử này là nghiện chui trong góc hay sao thế này?

Thân thể nhỏ bé run lên từng đợt trong rét lạnh. Trên khuôn mặt nhỏ chỗ nào không sưng đỏ thì chính là trắng bệch.

Ngươi nếu sợ lạnh vì lí do gì lại cứ phải bò về cái góc bên đó chứ? Bên đây cũng có cái góc mà!

"Người tới!" Từ trong Thiên lao Tiêu Hàn Vũ gọi vọng ra ngoài, chẳng khác nào đang ở trong Cảnh Uyên Cung của hắn.

Quản ngục hối hả chạy vào.

"Ngươi mang hai bồn sưởi từ phòng giam này qua cho tiểu tử kia, Ngọc Lộ Cao này cũng mang qua cho nó đi." Tiêu Hàn Vũ đặt ra trước mặt bình sứ trắng.

Ngọc Lộ Cao này chính là lúc nãy Trương lão thái y hối hả chạy tới giao cho hắn, còn tốt bụng định giúp hắn thoa thuốc, nhưng Tiêu Hàn Vũ thà rằng cả đêm nằm sấp ngủ qua đêm cũng không chịu để mấy lão thái y này sờ soạng cái mông của mình. Nghĩ lại thì tiểu tử kia trên người thì mang tiên thương, trên mặt sưng vù một mảnh, sẽ cần thứ này hơn hắn. Vả lại đợi cho tiểu tử kia thoa xong thuốc, hắn muốn vòi thêm, kẻ nào dám từ chối!

Quản ngục nhìn từ bình sứ đến đứa nhỏ kia, lắp bắp run rẩy mà nói.

"Chuyện này...Nhị hoàng tử ngài làm khó thuộc hạ rồi! Hoàng thượng từng hạ chỉ, mỗi ngày chỉ cấp cho súc...hài tử kia một phần cám heo cùng nước lã, một năm cấp một bộ y phục tù. Ngoài ra, cái gì cũng không cho hắn, sinh tử đều không màng đến"

Cám heo? Nước lã? Tiêu Hàn Vũ nhướn lên hai chân mày, nhớ đến Phụ hoàng tuy nghiêm khắc nhưng vẫn có lúc dịu dàng ôn nhu, hắn không che giấu được bất ngờ trên khuôn mặt.

Phụ hoàng thật sự ra lệnh như vậy? Dù sao đây cũng là...

"Vậy ngươi là không muốn nghe lệnh ta?" Tiêu Hàn Vũ quắc mắt nhìn tên nô tài, làm kẻ kia lập tức dập đầu lia lịa.

"Nhị hoàng tử, ngài chừa cho nô tài một cái mạng! Nô tài chỉ là phụng theo ý chỉ của Hoàng thượng mà làm việc!"

Tiêu Hàn Vũ khinh thường liếc mắt nhìn tên nô tài đang quỳ lạy kia. Lúc nãy bộ dạng đánh trẻ con của nhà ngươi không phải rất là oai phong lẫm liệt sao? Tiểu tử đó mà thật là yêu nghiệt, ngươi còn lại đầy đủ tay chân sao?

"Ngươi thật sợ chết đến thế sao?" Quản ngục lia lịa gật gật đầu "Vâng! Xin ngài..."

"Này, Hoàng thượng không có ở đây, ngươi cứ theo lời ta mà làm, có thể còn sống được thêm vài năm nữa."

Tiêu Hàn Vũ gương mặt đang hời hợt cười cười bỗng nhiên lại chuyển thành tối sầm.

"Nhưng ngươi bây giờ nếu cả gan chống đối ta, ngày mai ta liền cho người lấy đầu ngươi!"

Tiêu Hàn Vũ lại nhìn xuống ngắm nghía mấy đầu ngón tay của mình, vẻ mặt buồn chán bất kham. Chẳng quan tâm đến tên nô tài mặt mày tái mét, run rẩy trên đất.

"Vài canh giờ hay vài năm là tùy ngươi chọn a! Đừng tưởng Phụ hoàng của ta để tâm đến cái mạng nhỏ nhà ngươi!"

Tên cai ngục sau đó chính là dùng tốc độ lôi vũ, mang hai cái bồn sưởi sang phòng giam bên cạnh, Tiêu Hàn Vũ một bên mỉm cười hài lòng khi thấy sắc mặt đứa nhỏ đã có thêm một chút ửng đỏ, bất quả hai bên má vẫn sưng cao, nếu không cũng sẽ rất là đáng yêu đi!

Tiêu Hàn Vũ mặt mày lại nhăn nhó khi thấy tên quản ngục thô bạo nắm lấy hai cánh tay, qua loa bôi thuốc lên mặt đứa nhỏ.

"Này! Cẩn thận trúng mắt hắn!"

"Này! Còn phía sau hắn thì sao?"

"Này! Đặt hắn nằm sấp trên đất như vậy trúng Phong hàn thì sao?"

"Này!..." "Này!..." "Này!..."

"Này!"

Tiêu Hàn Vũ gọi tên quản ngục đang cố gắng lủi ra bên ngoài càng nhanh càng tốt. Tên nô tài nuốt xuống một tiếng than mà quay lại. Tiểu tổ tông! Hoàng thượng đưa ngài vào đây thật sự là để chịu phạt sao?

"Áo bông của ngươi nhìn rất là ấm a! Cho tiểu tử kia mượn làm chăn cũng thật vừa vặn a!"

--

Tiểu hài tử cảm nhận một luồng khí ấm lan tỏa trên khắp người, ấm áp cứ thế tiến sâu vào trong tim. Ngay cả vết thương trên người cũng không còn rát buốt như lúc nãy.

Mà có cái gì nặng nặng lại đè lên nó đây?

Hài tử quơ tay một hồi, nắm gọn trong tay một cái gì đó êm êm mềm mềm. Không phải hoa tuyết! Nếu là hoa tuyết tay nó sẽ lạnh cóng.

Ngoài trời giá lạnh, đứa nhỏ lại được ủ ấm, thật sự nó không muốn mở mắt, nó chỉ muốn cứ thế này mà ngủ, ngủ luôn thế này không tỉnh lại càng hay. Có điều, nó cũng tò mò muốn biết vật này là gì. Hay là cứ mở mắt ra nhìn thử, sau đó nhắm lại ngủ tiếp cũng được mà!

Hài tử mở ra hai mắt, đập vào đôi con ngươi chính là hai bồn lửa bập bùng cháy trong phòng nó.

Trên người, là áo bông của ai đó. Mà ai đó ở đây chính là của cái người hung dữ kia!

Đứa nhỏ hốt hoảng ngồi dậy, đẩy cái áo bông tránh xa khỏi thân mình, lại đẩy người vào sát góc phòng, cái mặt nhăn nhó vì mấy vết thương trên người bị chạm phải. Đầu lại gục xuống hai tay.

Tiêu Hàn Vũ nằm sấp một bên, thấy con thỏ con lại rút về cái góc, trong lòng bực tức rủa thầm. May mà thằng nhãi không đạp luôn cái bồn sưởi, không thôi thì hắn mang theo mặt mũi đen sì, thân không mảnh vải đi gặp tổ tiên dưới Hoàng Tuyền, không bị đánh cho chết thêm lần nữa mới lạ!

Ngươi muốn ta phải xây một căn phòng hình trụ cho ngươi ở mới chịu sao? Nghĩ đến cảnh tượng thằng nhãi con ở trong căn phòng hình trụ, hốt hoảng nhìn xung quanh tìm cái góc phòng mà nó yêu thích thật buồn cười.

"Này! Tiểu tử, không thích sao?"

Im lặng

"Tiểu tử, không sao đâu, ở đây đã có Hoàng tử điện hạ ta a!"

Im lặng

"Mà tiểu tử ngươi tên gì vậy? Ta không thể suốt ngày gọi ngươi là tiểu tử a!"

Vừa nói ra lời này, Tiêu Hàn Vũ thật muốn tự mình vả một cái tát vào mồm. Đứa nhỏ kia mới sinh ra đã bị ném vào đây. Phụ hoàng lại hỷ xả từ bi cho hắn một cái tên làm gì?

"Ta đặt tên cho ngươi nha!"

Hài tử kia cuối cùng cũng chịu ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Hàn Vũ. Nghĩ rằng đứa nhỏ là vì mong chờ được đặt tên mà tròn xoe mắt nhìn mình, Tiêu Hàn Vũ quyết tâm phải tìm cho nó một cái tên thích hợp

Tiêu Hàn Vũ nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn ngược, mặt mày nhăn nhó, ngón tay gãi cằm.

"Thôi thì gọi ngươi là Tiểu Thố đi! Tiểu Ngọc Thố a! Ngươi chết nhát chẳng khác gì con thỏ con a!"

Đứa nhỏ nghe thấy Tiểu Ngọc Thố, hai đường chân mày nhíu lại. Tiêu Hàn Vũ chính là bị hành động kế tiếp của đứa nhỏ làm cho á khẩu.

"Không!"

Thanh âm khào khào vang lên. Thanh quản lâu ngày không được hoạt động, tất nhiên âm thanh sẽ không trong trẻo như bọn hài tử khác được. Cổ họng đứa nhỏ lại ho khụ liên hồi, nó cảm thấy luồng hơi phát ra thật nặng nề, tiếng nói dù bật ra nhưng lại muốn nghẹn trở lại.

Tiêu Hàn Vũ ngây ngốc một hồi nhìn tiểu tử kia không chớp mắt.

"Tiểu tử nhà ngươi nói chuyện được sao?"

Đứa nhỏ rụt rẻ gật gật cái đầu nhỏ.

Tiêu Hàn Vũ muốn hỏi nó cả ngàn câu hỏi. Tỉ như, vậy sao từ đâu ta hỏi gì ngươi cũng im lặng. Hay là, tên ta đặt cho hay thế, ngươi 'không' cái gì?

Nhưng cái miệng không biết bị ai xui khiến, lại thốt ra: "Ngươi tên gì?"

Đứa nhỏ ưỡn ngực lên mà nói, không giấu được một niềm tự hào trên mặt.

"A Đan!"

--

A Đan tất nhiên là biết nói chuyện.

Kí ức mà nó lưu lại, lúc nào cũng chỉ quanh quẩn trong gian phòng này.

Lúc nỏ vẫn còn cả ngày ngửa mặt lên nhìn trần, chỉ nhớ rằng, thỉnh thoảng sẽ có người nào đó lui tới nơi này, rót vào miệng nó cái gì đó. Sau đó nó biết vật đó gọi là sữa.

A Đan đến lúc năm tuổi không khóc nháo, cũng không nói chuyện. Nó chưa từng nghe qua người ta nói chuyện, làm sao có thể học nói chuyện.

Nó ở trong căn phòng này ăn, ở trong căn phòng này ngủ, ở trong căn phòng này chập chững tập đi. Nó hàng ngày nhìn người ta tới rồi lại lui. Bên ngoài cửa sổ sáng rồi lại tối. A Đan không hiểu gì, nhưng mỗi khi thấy có người tới, đặt ở trong phòng nó hai cái chén nhỏ, nó lại cười một cái. Mà người nào cũng như người nấy đều một mạch bỏ đi, không quay đầu lại.

Có lần nó lấy tay nắm lấy cánh tay của một người, người này liền khiếp sợ đẩy tay nó ra rồi chạy ra ngoài.

A Đan sau đó không bao giờ chạm vào họ nữa.

Một ngày kia, ở đây có thêm một người khác xuất hiện. Người này không mang cho nó đồ vật gì, mà chỉ đi qua đi lại bên ngoài. Nhưng người này chính là thỉnh thoảng nhìn qua nó!

Thỉnh thoảng rút ngắn thành thường xuyên. Người này mỗi lần nhìn A Đan, A Đan sẽ nhe răng cười lại. Bất quá, lúc đó nó còn chưa có đủ răng!

Cho đến một ngày, người đem cơm sau khi rời đi, người này lại đến, dừng lại trước phòng A Đan, đặt xuống dưới đất một cái chén, rồi lại bỏ đi, bên trong là một thứ nước trắng đục.

A Đan một hơi uống cạn. Gương mặt nhỏ mỉm cười, cảm nhận mùi vị kì lạ lan tỏa trong miệng, trong bụng cũng ấm áp vô cùng.

Mấy ngày sau, A Đan lúc nào cũng nhận được một món gì đó trong phòng. Có lần người nọ đặt xuống một cái gì tròn tròn dài dài. A Đan cầm lấy, như thường lệ, cho vào trong miệng cắn.

Nó lập tức nhăn nhó mếu máo, lấy ra cái vật trong miệng. Rồi nó nghe thấy bên ngoài bật ra một tiếng cười. Nó biết âm thanh này, vì chính nó thỉnh thoảng cũng tạo ra được âm thanh như vậy. A Đan cũng bật cười đáp lại.

Rồi một ngày khác. Người nọ sau khi đặt xuống một món đồ, lại đứng yên ở đó, không rời đi. A Đan vẫn thường đợi người nọ rời khỏi mới tiến lại gần xem xét. A Đan hiểu được người khác không thích nó tới gần, luôn giữ một khoảng cách nhất định. Lần này A Đan vẫn chờ, nhưng cái bụng của nó lại nháo nhào lên đánh tiếng.

Đứa nhỏ không nhịn được nữa, đành đứng dậy, chập chững tiến gần chén thức ăn, đem thứ nước lỏng sền sệt đổ vào miệng. Mắt vẫn nhìn chăm chú người nọ. Rồi thì một thứ gì đó bị nghẹn lại giữa họng, A Đan ho khụ đến đỏ cả mặt, theo bản năng muốn đẩy ra vật lạ kia .

Bỗng nhiên nó cảm thấy trên lưng được một bàn tay vuốt lên vuốt xuống. Cảm giác này, thật là dễ chịu!

Đến lúc cơn ho dịu xuống, trên lưng nó vẫn còn được một bàn tay vỗ vỗ. Đứa nhỏ trong lòng dâng lên một cảm xúc thật khó tả, chỉ mong bàn tay kia đừng bao giờ dừng lại.

--

"Đây là vị chua"

"Chua!"

A Đan lặp lại, trên tay xoay xoay cái trống bỏi, tạo ra một âm thanh lộc cộc vui tai. Tiểu hài tử mô phỏng theo động tác của người kia, lè lưỡi liếm cái vật tròn tròn vàng vàng giơ ra trước mặt mình. Nó lập tức nhăn nhó mặt mày.

Người kia liền bật cười ha ha. A Đan lại le lưỡi lắc lắc cái đầu, phát ra mấy tiếng ê a. Người kia nhìn thấy đứa bé hành xử ngốc nghếch, lại cười càng to.

"Cái ngươi vừa nếm gọi là chanh a!"

"Chanh?"

"Còn đây là vị ngọt"

"Ngọt?"

A Đan nhìn cái vật tròn tròn nho nhỏ kia đầy cảnh giác. Thấy vật kia tới gần miệng mình, nó có ý tránh né, lại bị người nọ nhét luôn vào miệng.

"Ngươi nhất định sẽ rất thích!"

A Đan quả thật là rất thích. Nó lấy lưỡi lê lê vật nhỏ kia trong mồm, không nỡ nhai nuốt.

"Cái đó gọi là kẹo mật đường!"

A Đan nhìn người nọ cười tươi, nhưng lần này người nọ lại không cười, hắn cứ nhìn vào một khoảng không vô định, trong mắt bị hai màng nước mỏng che mờ, hắn vội lấy mu bàn tay lau khô.

"A Đan nhà ta cũng từng rất thích thứ này" Trong giọng nói ẩn chứa một nỗi bi thương.

Kẹo cuối cùng cũng tan hết trong miệng. Đứa nhỏ vẫn chép chép miệng, có chút luyến tiếc. A Đan nhìn thấy trong tay người nọ cũng cầm một viên gì nho nhỏ tròn tròn màu sắc xanh xanh cũng rất bắt mắt, lần này nó mạnh dạn rướn cổ đớp một phát.

Lập tức liền nhổ ra

"Ha ha ha. Đây chính là vị đắng a! Ngươi sau này nếu cần uống thuốc cũng không được phun ra như vậy a! Không ta đánh cho nát mông!"

"A Đan nhà ta cũng rất sợ thuốc" Nhưng người này lần này nhắc tới A Đan nhà hắn, hắn lại nhìn đứa nhỏ mỉm cười.

--

A Đan cố gắng vươn ra bàn tay nhỏ xíu hướng ra ngoài song sắt sờ soạng.

"Thêm một chút a!"

Người phía dưới đành kiễng chân, tay lại càng giữ chặt đứa nhỏ đang công kênh trên cổ.

"Ngươi cẩn thận.."

"Được rồi! Được rồi a! Bá bá, A Đan nắm được hoa tuyết rồi a! Thật sự lạnh a!" A Đan trên cổ Đỗ bá, nhảy nhoi nhoi thích thú.

"Vậy thì tốt, giờ mau xuống ăn cơm!"

"Khoan! Khoan! Cho A Đan ở trên đây một chút nữa! Một chút nữa thôi a!"

Đỗ bá đành chiều theo đứa nhỏ. Hắn ngước nhìn lên, thấy hài tử không phải là đang nghịch hoa tuyết, hai tay nó đều nắm chặt lấy song sắt. Ánh mắt mở thật to nhìn ra bên ngoài như muốn ghi lại hết quang cảnh rộng lớn xung quanh vào cái đầu bé nhỏ. Tiểu hài tử càng ngày càng kê đầu sát vào mấy thanh sắt, nếu không có chấn song ngăn cản, nó thật sự sẽ nhào ra khỏi cửa sổ.

Đỗ bá thở ra một tiếng thở dài, như muốn mang nỗi lòng đẩy hết ra bên ngoài. Hắn cảm thấy có chút hối hận khi để cho đứa bé này nhìn thấy bên ngoài gian phòng giam tối đen lạnh lẽo, lại chính là một thế giới rộng lớn mà cả đời nó cũng không có cơ hội đặt chân đến.

Như vậy đối với nó có tàn nhẫn hay không?

Đỗ bá nhấc đứa nhỏ bế xuống, vỗ vỗ cái đầu nó.

"Ngoan, ăn cơm, Đỗ bá phải ra ngoài, về sẽ mang kẹo hồ lô cho người"

A Đan đột nhiên với tay nắm lấy vạt áo của hắn kéo kéo

"Bá bá ra ngoài, A Đan cũng ra ngoài được không?"

Đỗ bá trong lòng như bị một tảng đá đè nén, yết hầu như bị vật gì chặn lại, lời nào cũng không thể thoát ra.

--

A Đan chưa kịp vui mừng khi nghe bên ngoài có tiếng bước chân, lại trở nên hốt hoảng khi nhận ra tiếng bước chân không phải chỉ có của một người. Nó nhớ lời Đỗ bá căn dặn, nhanh chóng cởi ra mấy lớp áo ấm, đem vùi dưới lớp rơm rạ trong góc.

Hai bên khóe miệng nhếch nhếch lên khi thấy gương mặt quen thuộc bước vào, nhưng lần này Đỗ bá bước vào còn dẫn theo một đám người sau lưng. A Đan chưa bao giờ thấy buồng giam này náo nhiệt như vậy, nụ cười lại càng xán lạn hơn.

Nhưng sắc mặt Đỗ bá lại thẫn thờ, ảm đạm. Đôi tay hắn cố gắng kiềm chế run rẩy, mở ra khóa phòng giam.

Hắn không bước vào. Chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài, nhìn A Đan bị thị vệ hung hăng kéo ra khỏi phòng. Đứa nhỏ bị kéo mạnh, nụ cười cũng bị dập tắt, nó chỉ ngơ ngác nhìn về Đỗ bá, mong chờ một lời giải thích.

Đến lúc A Đan đã khuất khỏi tầm mắt, hắn như cái xác vô hồn tiến về cái bàn nhỏ, tay cầm lên vò rượu ừng ực uống, hy vọng có thể tự chuốc cho mình say khước, để hắn có thể đem tiếng hét thảm thiết xé rách cổ họng của đứa bé kia ném ra khỏi đầu mình.

--

"A Đan, bá bá không thể tiếp tục ở đây cùng ngươi" A Đan nhìn thấy Đỗ bá nắm trong tay một cái bọc vải, bên trong đều là mấy thứ lặt vặt ba năm nay hắn mang đến cho nó, có cả kiện áo bông mới tinh mà mấy hôm trước hắn khoác lên người đứa nhỏ. A Đan không hiểu lắm, nhưng nó vẫn cười tươi nhìn Đỗ bá

"Bá bá ra ngoài nhớ mang về cho A Đan kẹo nha"

Đỗ bá nhìn đứa nhỏ, trong lòng một trận chua xót đau thương lại dâng trào, sống mũi hắn cũng bắt đầu cay cay. Hắn quỳ xuống một gối trên nền đất lạnh, hay tay đặt trên vai đứa nhỏ, nhìn ngắm từng đường nét trên khuôn mặt hài tử một lần cuối cùng.

"Bá bá già rồi, không thể ở lại đây tiếp tục công việc này"

"Bá bá..."

"Bá bá sẽ không trở lại đây với A Đan"

A Đan trong lòng hỗn độn một mớ cảm xúc, quen thuộc có, xa lạ có. Đứa nhỏ như bị cái gì đó thôi thúc, nó nhào người tới phía trước, hai tay choàng quanh cổ người kia, cất lên giọng nói cầu khẩn, thê lương.

"Đưa A Đan đi cùng được không? A Đan sẽ ngoan mà! A Đan sẽ không leo trèo nữa! Sẽ không nghịch đao của bá bá nữa! Sẽ không..."

Đỗ bá thở dài một tiếng, hai tay vịn lấy hai vai đứa nhỏ, nhẹ nhàng đẩy ra. Lòng bàn tay từ vai, vuốt đến hai cái má phúng phính cùa hài tử. Ba năm trời, hắn đều lén lút mang thêm thức ăn vào đây. Đứa nhỏ đã được hắn nuôi cho béo tốt thế này. Giờ lại buộc phải bỏ nó ở lại cô độc một thân ảnh nhỏ, nỗi đau bao nhiêu năm trước khi nhìn thấy A Đan của hắn nhập quan lại ào ào ùa về.

Hắn đột ngột, bật dậy quay người bước đi, một phen làm đứa nhỏ giật mình.

Nếu không đi ngay, hắn sẽ không kiềm lại được lòng mình mất!

"Bá bá..." Bàn tay đứa nhỏ nắm lấy cái vạt áo, lại lần nữa nhào lại ôm lấy chân hắn. Nó vùi đầu vào mảnh vải thô, ôm thật chặt, siết thật chặt, như muốn lưu giữ lại cảm giác này, mùi hương này. Không hiểu sao, đứa nhỏ có một linh cảm rằng, sẽ rất lâu sau, nó cũng sẽ không thể có lại cảm giác này.

Từ trong hốc mắt, nước mắt của hắn tụ lại thành một khối, phá vỡ vách ngăn tuôn chảy ra bên ngoài.

A Đan ép buộc chính mình tự buông ra cánh tay nhỏ. Nó nhìn Đỗ bá, gương mặt nhỏ cố vẽ ra một nụ cười. Không phải là nụ cười tươi vui như trước, mà ẩn chứa bên trong một nỗi nghẹn ngào.

Đỗ bá lập tức rời đi. Lần này A Đan không giữ hắn lại. Hắn cũng không dám dừng lại.

A Đan nhìn thấy bóng lưng Đỗ bá biến mất trong bóng tối, bỗng dưng thấy khóe mắt ươn ướt, một dòng nước lăn dài trên má, chảy vào khóe miệng, mặn chát như cảm xúc của nó lúc này.

--

Tiêu Thanh nắm chặt lấy bàn tay của tiểu nhi tử, bàn tay còn lại xoa xoa gò má xanh xao của đứa bé nằm trên giường. Một bên Chu Sương hai mắt rưng rưng, đẩy qua mấy sợi tóc vương trên khuôn mặt gầy.

"Đại Tịnh pháp sư, tại sao bệnh tình hài nhi lại đột nhiên biến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net