Chương 3: Như thủ như túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không!"

Tiêu Hàn Vũ nhíu mày nhìn tên tiểu tử lại chui rúc vào một góc giường, hai bàn tay che kín miệng, nhìn chén thuốc nửa sợ hãi nửa căm ghét.

"Ta mua kẹo cho ngươi"

"Không!"

"Dẫn ngươi ra ngoài chơi"

"Không!"

Hắn ở cùng tên tiểu tử này trong Thiên lao được ba ngày. Nói chuyện cứ vài câu là nghe tiểu tử này 'không' vài lần. Thói xấu này lúc nào đó phải sửa lại mới được. Nhưng lúc này lấy Huyết Dung Dược vẫn là quan trọng nhất. Pháp sư đã căn dặn, một khi bắt đầu sử dụng huyết dược điều trị, người uống huyết đều phải uống tại cùng một thời điểm trong ngày, một khắc cũng không sớm hơn trễ hơn.

"A Đan!" Tiêu Hàn Vũ cố gắng ép cho giọng nói của hắn uy nghiêm như phụ hoàng. Lần này đứa nhỏ lại gục đầu xuống cánh tay như muốn làm cho bản thân tan chảy rồi trốn mất.

Trong Hoàng cung này, Tiêu Hàn Vũ còn một tiểu hoàng đệ Tiêu Như Hà từ khi chào đời đã bệnh nằm một chỗ, còn thêm một tiểu hoàng muội Tiêu Thiết Băng cả ngày nghịch ngợm chẳng khác gì con trai lại rất được phụ hoàng cưng chiều. Hắn đối với hai đứa trẻ kia đều là nhẹ nhàng sủng nịch.

Giờ gặp phải A Đan này, Hàn Vũ thật sự không biết thế nào mà hành xử. Tiểu tử này, nói nhẹ thì cứng đầu không nghe, nói nặng thì ngươi lại co ro như con chó nhỏ bị người ta đá. Nếu trẻ con trên thế giới này ai cũng như nó, Tiêu Hàn Vũ thật sau này không muốn có nhi tử.

Ngọt ngào dụ dỗ cả buổi đều không được, vậy đừng trách ta dùng vũ lực với ngươi!

Nghĩ gì làm nấy. Tiêu Hàn Vũ dùng sức lực của một người từ nhỏ luyện võ, lôi tên tiểu tử đang giãy giụa kia ra ngoài. Vừa chạm đến làn da nhợt nhạt, bàn tay hắn liền cảm thấy một cơn nóng rát như vừa cầm lên hòn than đỏ.

Đứa nhỏ này sao lại cảm phong hàn thế này?

Tiêu Hàn Vũ lại nhớ đến lúc sáng nhìn thấy tiểu tử này chân trần bên ngoài trời đông nghịch tuyết.

Bệnh như vậy, liệu có uống được Tục Mệnh Thảo này hay không? Nhưng nếu không lấy được huyết dược, tiểu đệ kia của hắn phải làm sao?

Tiêu Hàn Vũ suy nghĩ một lúc, một tay cầm lên chén thuốc đưa lên miệng mình, một phen làm mấy tên thị vệ gần đó hốt hoảng.

Chưa nếm được mùi vị thuốc đắng ngọt thế nào, chén thuốc đã bị một đôi tay nhỏ nhanh như chớp đoạt lấy.

Tiêu Hàn Vũ có chút ngạc nhiên khi thấy tiểu tử kia hống cả nửa ngày trời cũng dứt khoát không chịu uống, giờ lại tự giác đưa cả chén thuốc đổ vào miệng nuốt ừng ực như đang uống rượu.

Tiêu Hàn Vũ còn đang phân vân, không biết nên xoa đầu khen đứa nhỏ ngoan ngoãn hay nên mắng nó không biết lễ nghĩa, chợt nghe thấy một tiếng hét muốn phá thủng màng nhĩ phát ra từ A Đan, đánh tan mọi suy nghĩ của hắn lúc này.

--

Lúc A Đan dần lấy lại được ý thức, nó cảm giác được cơ thể mình đang ngồi tựa trên một khối gì đó cứng cứng mềm mềm. Không phải cứng như trên nền đất, cũng không phải êm như chăn nệm trên giường. Nhưng đứa nhỏ lại cảm thấy thoải mái và êm ái vô cùng, chưa kể đến một cảm giác an toàn tuyệt đối bao quanh.

A Đan không muốn đứng dậy. Nơi này so với chăn bông giường nệm còn ấm áp hơn nhiều. Mà dù có muốn đứng lên, cơ thể của nó cũng đang bị một cánh tay quấn ngang giữ chặt. Bàn tay trái nằm lọt thỏm trong một bàn tay khác, được mấy ngón tay kia không ngừng xoa xoa, như muốn xoa tan mọi cơn đau mà đứa nhỏ vừa trải qua.

Hài tử nhìn lên phía cổ tay, thấy một lớp vải trắng mới tinh thay cho mảnh vải cũ, nó biết rằng dưới lớp băng này, lại là một vết cắt mới tinh.

A Đan quay đầu về sau, ngước lên cái cổ, dò tìm ánh mắt của Tiêu Hàn Vũ, chỉ thấy đôi con ngươi đang bị lớp mí mắt che khuất.

Đứa nhỏ nửa muốn đứng lên, nửa lại không muốn. Nó giống như đang trở về lúc còn bé xíu, cũng thường ngồi trong lòng Đỗ bá thế này, nghe bá bá kể chuyện thần tiên, lần nào cũng chỉ nghe đến giữa chuyện, mắt đều đã lim dim, đầu thì gục lên gục xuống.

Nhưng cuối cùng thì bá bá cũng để nó lại một mình mà rời đi. Người này liệu sau này có phải cũng sẽ như thế?

Đứa nhỏ cố ép buộc cơ thể ngồi lên, nhưng vừa có chút cử động, đã bị cánh tay kia giữ xuống.

"A Đan...thật xin lỗi..." Lời thì thầm vang lên bên tai. Khiến đứa nhỏ bỏ xuống cảnh giác, thả lỏng cơ thể ngồi cuộn trong lòng ngực người phía sau. Bên vai được một bàn tay vuốt lên vuốt xuống, tinh thần nó càng được trấn an xoa dịu.

Tiêu Hàn Vũ không hề ngủ. Hắn chỉ muốn nhắm mắt mà nghiêm túc suy nghĩ lại quyết định của mình.

Hắn đã quyết định đúng sao?

Hắn vốn chỉ muốn dựa vào việc lấy huyết dược cho Tiêu Như Hà, xem đây là cơ hội để đưa đứa nhỏ này ra khỏi Thiên lao. Cho dù Tiêu Như Hà chỉ cần huyết dược qua hết mùa Đông năm nay, Tiêu Hàn Vũ cũng sẽ tìm cách mang đứa nhỏ này giấu ở nơi nào đó nuôi lớn.

Hắn thiên tính vạn tính cũng không tính đến độc tính khốc liệt trong Tục Mệnh Thảo. Đây cũng là lí do mà Đại Tịnh pháp sư do dự khi nhắc đến thuốc này sao?

"A Đan, thật xin lỗi" Những lời này nói ra, mang theo Hàn Vũ thập phần chân ý

"Ca ca thật xin lỗi ngươi"

Thân hình hài tử trong lòng hắn khẽ run run động đậy. Cái đầu lúc thì ngả về sau, lúc thì quay về trước. Hai môi lúc thì khẽ động đậy, lúc thì ngậm chặt đóng kín. Băn khoăn một lúc, A Đan cũng quyết định ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn Vũ.

"Ngươi là ca ca A Đan? Vậy phụ mẫu A Đan đâu?"

--

Tiêu Hàn Vũ một tay kéo theo A Đan, chạy băng băng qua mấy hòn giả sơn. A Đan chẳng buồn nhìn thẳng, để mặc người kia kéo đến đâu thì chạy theo đến đó, nó tin tưởng người kia sẽ không để cái mũi nhỏ của nó cắm vào vách tường. Hai mắt chỉ mải mê ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, thỉnh thoảng từ trong miệng lại phát ra mấy tiếng trầm trồ kinh ngạc.

Đối với người bình thường thì cảnh sắc mùa đông một màu trắng xóa cực kì buồn tẻ chắn ngắt, có gì đáng mà ngắm. Nhưng đối với đứa nhỏ như A Đan, đây chắc chắn là phong cảnh trong thiên cung thiên uyển của Vương mẫu nương nương mà Đỗ bá từng kể cho nó nghe.

Tiêu Hàn Vũ đột ngột dừng lại, không một tiếng cảnh báo, làm đứa nhỏ cứ thế lao đầu chạy tiếp đâm sầm vào phía sau hắn. Cũng may mà Tiêu Hàn Vũ phản xạ tốt, kịp thời bắt kịp hài tử, không thì trên mặt tuyết đã có một hình chữ đại thật lớn rồi!

Đứa nhỏ đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, lại nhìn lên người phía trước, ánh mắt đầy hoài nghi.

"Ca nói sẽ dẫn A Đan đi dạo phố mà?"

Đây là phố sao? Ca ca bảo ở phố có thể tìm được rất là nhiều kẹo hồ lô, mà nó tìm mãi cũng có thấy gì đâu?

Tiêu Hàn Vũ không nói gì thêm. Vòng tay qua người đứa nhỏ, nắm chặt lấy cái eo, nhẹ nhàng nhún người đã phóng đến phía trên tường viện. Hắn nhìn sắc mặt đứa nhỏ từ hốt hoảng lại chuyển sang kinh ngạc, hai mắt tròn xoe nhìn mình ngưỡng một, trong lòng dĩ nhiên vô cùng đắc ý.

Nếu là ngày thường, Tiêu Hàn Vũ chính là sẽ hai tay chống hông đứng hiên ngang thế này trên tường viện, để cho tên tiểu tử nào đó phải lác mắt nhìn mình. Nhưng hôm nay là trốn đi chơi a! Hắn tự nhủ trong lòng đây là vì A Đan nên mới trèo tường trốn ra ngoài thế này. Thực chất bản thân hắn cũng ngứa ngáy lắm rồi, xem như bù đắp cho mấy ngày bị nhốt tại Thiên lao đi!

A Đan vẫn còn đang lâng lâng đầu óc trên mây, đã bị một lần nữa nhấc bổng lên không trung, rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống. Tiểu hài tử gương mặt sáng rỡ đầy hứng thú, cười ra thành tiếng giòn tan.

"Trong bụng nhột a!"

Tiêu Hàn Vũ nhìn thấy đứa nhỏ khuôn mặt đang sáng rỡ như thái dương tỏa nắng, hắn không muốn thái dương này sớm rời đi, lại búng người bay lên cao, đáp từ mái nhà này sang mái nhà khác. Đến lúc hai chân đáp lại trên đất, tiểu tử kia đã cười đến đỏ cả mặt.

Lúc này A Đan mới nhìn sang xung quanh, bên trái bên phải phía trước phía sau đều là người với người. Cả đời nó đều chưa bao giờ bị nhiều người như vậy vây quanh, liền lập tức hai tay bám lấy eo của Tiêu Hàn Vũ, vùi cả khuôn mặt vào lưng áo hắn.

"Gọi ngươi là Tiểu Ngọc Thố thật là không sai mà!" Tiêu Hàn Vũ lên tiếng trêu đứa nhỏ, nhưng không hề có ý định tách hai cánh tay kia ra khỏi thân mình.

A Đan ngước mắt phụng phịu hai má, cất lên giọng nói trẻ con cao vút

"A Đan không phải Tiểu Ngọc Thố! Tiểu Ngọc Thố là con gái! A Đan là con trai!"

"Ngươi thì phân biệt được con gái với con trai sao?" Tiêu Hàn Vũ cười cợt nói, chỉ chỉ cái mũi nhỏ của hài tử.

A Đan ưỡn ngực dõng dạc nói to. Từng chữ từng chữ rõ ràng lưu loát.

"A Đan biết! Con gái là có xxx! Con trai là có xxx!"

Tiêu Hàn Vũ muốn bịt mồm đứa nhỏ mà không kịp, nhận thấy xung quanh bao nhiêu ánh mắt đều hướng về phía mình. Hắn đành mang theo hai gò má đỏ hồng, lôi theo đứa nhỏ chạy xa.

Ngươi thứ cần biết thì không biết! Thứ không cần biết thì lại biết!

A Đan lúc đầu là ôm chặt lấy eo của Tiêu Hàn Vũ, hai mắt liếc liếc nhìn theo xung quanh náo nhiệt, một lúc sau thì chỉ nắm lấy cánh tay hắn, cái đầu quay qua quay lại nhìn theo mấy món đồ màu sắc bắt mắt. Tiếp sau đó thì Tiêu Hàn Vũ chính là phải chạy theo A Đan từ gian hàng này đến gian hàng khác, trong miệng không ngừng gọi tên đứa nhỏ. Giờ thì ai dẫn ai dạo phố chứ!

"Ông chủ, đoản kiếm này là bao nhiêu?" Tiêu Hàn Vũ nhìn ngắm một cây đoản kiếm, nhỏ gọn nhưng tinh xảo. Rất thích hợp cho một đứa trẻ! Tiêu Hàn Vũ vừa nhìn cây kiếm trong đầu nghĩ đến hình ảnh tiểu tử kia nhìn mình luyện kiếm thế nào mắt cũng sẽ mở to đến mức nhãn cầu rớt ra ngoài!

"Công tử, ngài thật có mắt xem kiếm a! Ngài xem, lưỡi kiếm này vô cùng sắc bén, có thể chém sắc như chém bùn, một cọng tóc thổi vào cũng đứt! Giá cả chỉ mất 100 lượng!"

Tiêu Hàn Vũ tay nâng niu thanh đoản kiếm thưởng thức. Nhị hoàng tử hắn muốn kiếm tốt tất nhiên là không khó, nhưng đây là lần đầu tiên A Đan được dẫn đi chơi phố, cấp đứa nhỏ một chút lễ vật làm kỉ niệm cũng nên.

"A Đan, ngươi thấy đoản kiếm này thế nào? Thích không?"

Tiêu Hàn Vũ nhìn sang chỗ bên cạnh mình, chỉ thấy một khoảng đất trống. Mới lúc nãy hắn vừa kéo tiểu tử kia đến đây xem kiếm, giờ đã chạy đi đâu rồi?

"A Đan?"

"A Đan!" Tiêu Hàn Vũ một cảm giác sợ hãi dâng lên xâm chiếm lấy cơ thể, trong lồng ngực tim bắt đầu đập loạn xạ. Hắn liên tục đảo người khắp nơi tìm kiếm một thân hình nhỏ bé cùng một thân y phục quen thuộc.

--

A Đan cố gắng dùng hết sức lực của đôi chân nhỏ, chạy thật nhanh chen qua đám đông trên phố. Có vài người lớn tiếng mắng nó, cũng bị nó bỏ ngoài tai. Trước mắt chỉ có một bóng hình quen thuộc. Đứa nhỏ chớp mắt một cái cũng không dám, sợ rằng khi mắt vừa nhắm, hình ảnh kia sẽ lại tan biến, như khi nó tỉnh lại từ giấc mộng.

Đôi tay nhỏ vươn ra, nắm lấy mảnh y phục xám bạc ở trước mặt, một cảm giác quen thuộc dâng lên, trong lòng nó hồi hộp chờ đợi người kia quay đầu lại.

Từng mảnh kí ức khi xưa lần lượt hiện ra, A Đan liền nhảy phóng lên ôm lấy cổ người kia, quên đi cả cơn đau trên cánh tay. Trong miệng đứa nhỏ cố gắng nén ra hai tiếng mà đã lâu rồi nó không không có dịp nói ra.

"Bá bá!"

--

Đỗ bá ôm chặt lấy đứa nhỏ trong lòng, hắn sợ nếu buông ra, đứa bé này lại một lần nữa bị cướp mất khỏi hắn.

"Bá bá! A Đan không thở được a!" Giọng nói đứa nhỏ có chút không rõ ràng vì miệng nó bị cả lồng ngực bá bá chặn ngang.

Đỗ bá từ từ đẩy đứa nhỏ ra, lấy tay khõ khõ vào cái trán của nó.

"A Đan biết như vậy, sao lúc nãy còn siết cổ bá bá chặt thế kia?"

Từ sau cái ngày Đỗ bá xoay lưng bỏ lại đứa nhỏ trong ngục, hắn đã nghĩ rằng cả đời này cũng không thể nào gặp lại đứa nhỏ này, không thể nghe được giọng nói ngây ngô của nó, cũng không thể đặt khuôn mặt nhỏ này trong lòng bàn tay xoa xoa. Mà nhắc đến ngục, Đỗ bá mới nhớ đến một chuyện, gương mặt đầy vẻ khẩn trương.

"A Đan, ngươi như thế nào mà lại ở đây? A Đan trốn ra được sao?"

A Đan lắc đầu nguầy nguậy.

"Không phải a! Có người tới đưa A Đan ra ngoài! Từ giờ A Đan ngày nào cũng được ngủ giường nệm nè, có chăn đắp nè, có áo bông để mặc nè, còn được ăn ngon nữa nè!"

Ăn ngon mà A Đan nhắc đến thật ra cũng chỉ có mấy chén cháo trắng, rau luộc thanh đạm. Ngày đầu tiên nhìn thấy trên bàn bày dọn đủ loại thịt cá, đứa nhỏ không kìm lại được mà ăn lấy ăn để. Hậu quả là ăn vào bao nhiêu đều ói hết trở ra, hại đến Hàn Vũ ca một phen cuống quýt. Những bữa ăn sau trên bàn cũng chỉ còn lại vài món nhẹ, ca ca nói đợi khi nào bao tử của nó quen dần sẽ lại cho nó ăn mấy món ngon kia.

Đỗ bá lúc đầu sững sờ ngạc nhiên, sau đó lập tức vui mừng khôn xiết. Hắn nhìn ngắm lại đứa trẻ, quả thật từ trên xuống dưới gọn gàng tươm tất, ngay cả áo ấm này cũng không phải hạng tầm thường phổ thông.

Không biết đã bao nhiêu lần hắn từng hỏi chính mình, liệu đứa nhỏ một mình trong phòng giam lạnh lẽo kia có thể sống sót qua được mấy cái mùa Đông. Nay lại nghe thấy A Đan không những được phóng thích mà còn được đối xử tốt như vậy, hắn không vui sao được.

Cũng phải thôi! A Đan của hắn đáng yêu lại thông minh hiểu chuyện như vậy, ai mà không yêu cho được!

Khoan đã! Muốn đưa A Đan ra ngoài, chỉ có thể là chỉ ý của Hoàng thượng! Không lẽ Hoàng thượng đã thay đổi suy nghĩ, thừa nhận A Đan?

"Bá bá kể A Đan nghe chuyện thần tiên đi!" A Đan cái đầu nhỏ lại chui rúc vào người bá bá cọ cọ chẳng khác nào con mèo nhỏ.

Đỗ bá kéo đứa nhỏ vào sát trong lòng, nhân tiện nhéo nhéo cái mũi nhỏ.

"Ngươi cái đứa nhỏ này, đã lớn như vậy vẫn còn muốn nghe kể chuyện thần tiên à! Có bao nhiêu thần tiên trên trời mà ngươi không biết đây!"

"A Đan vẫn cứ muốn nghe bá bá kể lại a!"

Đỗ bá làm sao nỡ từ chối đứa nhỏ này chứ. Bao nhiêu vị thần tiên trên trời, đều bị lôi ra tiêu khiển cho đứa nhỏ. Mà A Đan hai mắt vẫn cứ tròn xoe chăm chú lắng nghe như đây là lần đầu.

Thoáng chốc sắc trời cũng ngả tối. Tiểu hài tử cũng đã đến lúc về nhà ngủ a!

Nhà! Phải rồi! Đỗ bá ngươi thật già lẩm cẩm rồi a! Lập tức xoay người đứa nhỏ, nhìn vào đôi mắt đen hơi nhíu nhíu của nó.

"A Đan này, ngươi làm sao lại một mình ra đây!"

"A Đan không có một mình ra đây! A Đan là đi theo ca ca ra đây!" A Đan dụi dụi hai con mắt, cái miệng há to ngáp một cái.

Ca ca? A Đan không lẽ muốn nhắc đến...

"Ca ca nào?"

"Chính là Hoàng tử ca ca a!" A Đan đột nhiên hai mắt sáng rỡ, hoàn toàn mất đi dáng vẻ ngái ngủ lúc nãy. Nhớ đến ca ca, đứa nhỏ lại hơi nhíu mày suy nghĩ

"Phải rồi, ca ca đâu rồi?"

A Đan gọi Nhị hoàng tử là ca ca! vậy thật sự Hoàng thượng đã chấp nhận A Đan sao? Vậy từ nay, hắn mỗi lần gặp A Đan có cần phải quỳ xuống hành lễ không? Còn cái tên A Đan kia, sau này đứa nhỏ có còn cần đến nữa không?

A Đan bây giờ vẫn còn nhỏ, nhưng chỉ vài năm nữa, nó sẽ nhận ra thân phận địa vị của mình, liệu lúc đó nó có còn chạy theo mình, gọi mình hai tiếng 'bá bá' không?

Đỗ bá đang chìm đắm trong suy tư, bỗng nhiên cánh tay lại bị kéo kéo.

"Bá bá, Hoàng tử ca ca đâu rồi?"

--

Tiêu Hàn Vũ quỳ gối trước mặt Tiêu Thanh, ánh mắt lúc nhìn sàn nhà, lúc nhìn cột trụ, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt phụ hoàng. Một bên má hắn vẫn còn tỏa nhiệt nóng rát, in lại năm dấu ngón tay sưng đỏ.

Phụ hoàng thật sự nổi giận rồi!

Mà nếu phụ hoàng không tát hắn, hắn cũng sẽ tự tát chính mình. Lúc nãy nhìn thấy Tiêu Như Hà vật vã nằm trên giường, trên gương mặt xanh xao vẫn còn đẫm mồ hôi, trong lòng hắn như có một lực ép nặng trĩu đè xuống. Nếu không phải nhờ Đại Tịnh pháp sư can thiệp, hắn có chết vạn lần cũng không chuộc lại được lỗi lầm.

"Khải bẩm hoàng thượng! Nghiệt chủng đã được tìm về!"

Tiêu Hàn Vũ liếc mắt nhìn sang tên thị vệ dám nói ra hai từ 'nghiệt chủng' kia. Trong đầu vừa thoáng lên vài ý tưởng như thế nào trừng trị tên nô tài này, lại phải dồn nén xuống. Trước mắt còn việc quan trọng hơn cần giải quyết.

"Đưa nó vào đây!"

Âm thanh lạnh lẽo không chút cảm xúc vang lên khiến Tiêu Hàn Vũ sợ hãi cực kì, hắn không phải vì lo lắng cho bản thân mà là vì sợ A Đan sẽ phải hứng chịu toàn bộ cơn thịnh nộ từ Phụ hoàng.

"Phụ hoàng! Việc lần này là do chủ ý của nhi thần! Không liên quan..."

"Bang!" Bên má kia nhận ngay một bàn tay, làn da dần dần chuyển đỏ, màu sắc không hề thua kém bên kia, cùng sưng cao hài hòa cân đối. Tiêu Hàn Vũ nhìn Phụ hoàng lồng ngực nhô cao, từ từ thở ra một hơi thật sâu, hắn nhìn ra được Phụ hoàng là đang kiềm chế cơn lửa giận!

Tên thị vệ nhanh chóng trở lại, kéo theo A Đan bước chân ngắn ngủn khó khăn chạy theo một người cao lớn gần như gấp đôi nó.

Đứa nhỏ còn chưa đứng vững, đã bị đẩy vào giữa Ngự thư phòng, nó không một cái chớp mắt, nhìn chằm chằm người nam nhân cao lớn, trên người khoác hoàng bào được thêu họa đồ tinh xảo, cả dáng người đều toát ra thần khí oai phong, trong ánh mắt trong veo của hài tử tràn đầy ngưỡng mộ

A Đan ơi A Đan! Ngươi bình thường thì sợ sệt như con thỏ nhỏ chẳng dám nhìn vào mắt ai! Đến bây giờ cần tỏ ra cúi đầu nhu thuận lại trừng trừng nhìn Phụ hoàng thế kia!

Tiêu Hàn Vũ một tay lôi đứa nhỏ đang đứng há mồm ngơ ngác kia quỳ xuống bên cạnh mình. Có điều hắn chính là đoan chính quỳ thẳng, còn hài tử kia thì ngồi bẹp lên bắp chân.

Tiêu Thanh trong phút chốc bị đôi con ngươi đen thẳm kia hút lấy, khiến cho hắn trong đầu một mảng trống rỗng, nội tâm dâng lên một thứ cảm giác không thể nói rõ. Thoáng chốc hắn như trở về giây phút lần đầu tiên gặp gỡ Thủy Đình, bên cạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net