Chương 4: Huyết nhục tương liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Đan kiễng chân rướn người cố gắng làm bản thân cao thêm một chút, một bên tay vịn chặt thân cây, nhấp nhô đứng trên một ngọn giả sơn. Nếu bá bá mà thấy nó lại leo trèo tùy hứng thế này, không chừng lại bị phát mấy bàn tay vào mông. Nhưng đứa nhỏ thật sự không nhịn được tò mò, không biết phía đằng xa kia làm gì mà đèn lồng giăng cao sáng rực, mấy vị ca ca tỷ tỷ thúc thúc cũng chạy qua chạy lại nháo nhát, khác hẳn với cái sân nhỏ một màu tối đen tĩnh mịch của nó.

Hôm qua Hoàng tử ca đã nói trước với nó sẽ không tới gặp nó, bất quá đứa nhỏ vẫn ngồi ở ngưỡng cửa mắt không dời khỏi lối đi, ấp ủ một chút hy vọng nhỏ, mãi đến lúc tỉnh dậy sau khi lấy máu, cũng không thấy ca ca đến thoa dược cho nó, đứa nhỏ một mặt buồn thiu, một mình chạy quanh sân tìm trò tiêu khiển.

Lối đi nhỏ xuất hiện vài tiểu thái giám, trên vai khoác tay nải, thong thả bước đi, vui vẻ trò chuyện.

"Tiểu Đường Tử, ngươi lần này trở về, có phải sẽ đón thêm một tiểu đệ đệ?"

"Ta cũng không rõ, nhưng nếu thế thì thật tốt! Ba năm rồi mới đến lượt ta được về ăn cơm Trừ Tịch, nếu được nhìn thấy tiểu đệ ra đời thì còn gì bằng!"

"Đúng rồi! Năm mới cả nhà đoàn viên, nhất định đại cát đại lợi! Ta cũng mang theo toàn bộ ngân lượng cho cha mẹ, lần này phải đón năm mới thật to!"

A Đan vẫn yên lặng lắng nghe mấy tiểu thái giám trò chuyện, lồng ngực chợt cảm thấy nặng trĩu, nó hít sâu một luồng khí lạnh, nhưng trong phổi dường như bị chặn lại, đứa nhỏ không nén lại được, đành bật ra vài tiếng ho khan.

Hai tiểu thái giám nghe tiếng động lập tức quay đầu lại nhìn, lúc nhận ra gương mặt nhỏ một phần bị màn đêm che khuất liền cất nhanh bước chân một mạch rời đi.

A Đan ngơ ngác nhìn theo, cũng không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng thật sự rất khó làm quen.

Một mình bị bỏ lại giữa màn đêm, trong đầu hỗn độn mấy lời nói kia.

Trừ tịch...

Tân niên...

Đoàn viên...

Ở đây không có ca, không có bá bá, chỉ có một mình nó, thế này thì đâu phải là đoàn viên!

"Bá bá..."

A Đan nhẹ nhàng bật ra hai tiếng kia, vốn định an ủi bản thân bớt cô độc, lại càng gợi lên nỗi nhớ thương.

"Bá bá đã bảo ngươi không được trèo cao bao nhiêu lần?

A Đan quay ngoắt cái đầu nhỏ, gương mặt rực sáng như thái dương lúc bình minh.

"Bá bá!"

--

Tiêu Hàn Vũ nhìn một lượt xung quanh bày trí rực rỡ, thỉnh thoảng lại sai người chỉnh cái này, sửa cái kia. Trong lòng tự hỏi có nên mang vài cái đèn lồng sang chỗ của đứa nhỏ kia không.

Hắn liếc nhìn về phía phụ hoàng, thấy người một bên là Tiêu Như Hà, một bên là Tiêu Thiết Băng, không biết tiểu nữ kia đang nói về cái gì lại khiến cho phụ hoàng cùng Như Hà bật cười ha ha. Phụ hoàng thế này tươi cười, làm Tiêu Hàn Vũ bất giác nhớ lại lúc hắn còn rất nhỏ, lúc ấy Thiết Băng, Như Hà, cả A Đan vẫn còn chưa chào đời, lúc đó hai bên phụ hoàng, chính là hắn cùng Đại ca Thắng Phong.

Đại ca...phải rồi...ngày mai cũng chính là ngày giỗ của đại ca cùng hoàng thúc

Chu Sương nhìn theo Tiêu Như Hà nở một nụ cười đầy thương yêu nhưng thấp thoáng vẫn lộ ra nỗi niềm bi thương. Nhìn xung quanh không khí náo nhiệt, thật khiến cho tâm tư con ngươi cũng trở nên vui vẻ, nhưng nàng lại không cho phép bản thân có được cái quyền để hưởng thụ hạnh phúc này. Nếu không Phong nhi của nàng sẽ bị rơi vào quên lãng.

Tiêu Hàn Vũ nhìn thấy phụ hoàng phá lệ vui vẻ, nhìn thấy mẫu hậu ánh mắt bi thương, tốt nhất không nên nhắc gì liên quan đến hài tử kia, tránh nhạ người sinh khí, chỉ có hài tử kia chịu khổ. Dù sao thì hắn cũng đã đưa vị bá bá của đứa nhỏ kia vào cung cùng nó ăn bữa cơm Trừ Tịch, hy vọng rằng hài tử không cảm thấy tủi thân một mình

Từ sau khi sự cố kia xảy ra, lâu lắm rồi trong hoàng cung mới có một đêm Trừ Tịch náo nhiệt như vậy. Trừ tịch mọi năm không khí thường vô cùng ảm đạm nếu không nói là nặng nề. Trừ tịch làm giỗ cho Liễu quý phi, tân niên làm giỗ cho đại hoàng tử cùng vương gia. Hoàng cung trên dưới bao phủ một màu tuyết trắng xóa, điểm thêm vải lụa lồng đèn đen trắng treo cao.

Năm nay Tứ hoàng tử được trời phật phù hộ, hai ngày gần đây sức khỏe chuyển biến vô cùng tốt, hai bậc phụ mẫu đều là vì muốn cấp cho nhi tử hưởng qua không khí đón tân niên, phá lệ cũ, treo lên hồng đăng.

Tiêu Như Hà nhận được tất cả sủng nịch cùng chú ý của mọi người. Tiêu Thiết Băng một bên chu môi giận dỗi. Hoàng thượng nhìn tiểu công chúa lớn tiếng cười to. Hàn Vũ thình thoàng lại gắp thức ăn cho tiểu đệ tiểu muội. Thật là quang cảnh một bữa cơm gia đình đầm ấm.

Tiêu Như Hà đột nhiên lớn tiếng hỏi.

"Phụ hoàng, A Đan ca ca đâu? Tại sao lại không cùng chúng ta dùng bữa?"

Không khí xung quanh ngay lập tức chùng xuống. Nụ cười trên khuôn mặt mọi người liền vụt tắt. Mấy tên nô tài xung quanh cũng không dám thở ra thành tiếng.

Tiêu Thanh Chu Sương không nỡ lớn tiếng trách mắng Tiêu Như Hà, chỉ đành nhìn sang Tiêu Hàn Vũ thầm trách móc. Tiêu Thiết Băng cũng nhìn về hướng phụ hoàng, chờ đợi câu trả lời.

"Có phải A Đan ca ca đã làm gì sai nên bị phạt không? Phụ hoàng, đêm nay dù sao cũng là Trừ Tịch người tạm tha cho A Đan ca ca một đêm, cho A Đan ca đến dùng bữa cùng chúng ta đi!"

Chuyện của A Đan, Tiêu Thanh và Chu Sương đã nhất trí giấu kín, ngay cả huyết dược đưa đến tiểu nhi tử cũng bị đổi tên thành huyết nhân thảo. Tiêu Như Hà từ khi sinh ra đều tại một gian phòng sinh hoạt, đối với thế giới bên ngoài mơ hồ không rõ, lại thêm bản tính lương thiện đơn thuần, nếu để hài tử biết thứ thuốc ngày ngày nó uống vào thật sự là máu người, chỉ sợ đứa nhỏ thà chết cũng không chịu uống.

"Phụ hoàng! Băng nhi cũng muốn gặp A Đan ca ca kia. Băng nhi muốn cùng A Đan kia chơi a! Đám thái giám cung nữ đều là nhường Băng nhi thắng thôi!"

--

Khôn Ninh cung một nhà tề tụ vui vẻ, ở một nơi tiểu viện, A Đan cũng có một niềm vui nhỏ của riêng mình. Đứa nhỏ ngồi gọn trên đùi Đỗ bá, cái miệng nhỏ bô bô không ngừng, nó hai tuần qua đã biết thêm rất nhiều thứ, càng biết vòi vĩnh nhiều thứ trên đời.

Đỗ bá tách ra đứa nhỏ đang bám dính vào người mình, nhìn qua nó một lượt xem xét.

"A Đan có phải lại kén ăn, so với trước đây lại gầy hơn thế này?"

"Không có a! A Đan ăn nhiều lắm, nhưng vẫn không mập lên được! Sau này A Đan được ăn đồ của bá bá nấu, chắc chắn sẽ không còn gầy!"

"Ha ha! Phải rồi! Sau này bá bá nhất định sẽ nuôi cho A Đan mập hơn cả heo!"

A Đan hếch hếch cái mũi nhỏ, nhăn nhăn mặt

"Mập như heo có gì mà đẹp a! Không phải sẽ như Trư Bát Giới sao? A Đan không muốn!"

Đứa nhỏ lại vùi đầu vào lòng Đỗ bá của nó thỏa sức cọ cọ. Chuyện của Đỗ bá cùng A Đan, Tiêu Hàn Vũ cũng đã biết đến. Lúc đầu A Đan rụt rè sợ sệt ngậm miệng im thin thít, sau này chỉ cần vài cái bánh hoa quế đứa nhỏ đã ào ào kể ra.

Hai người một già một trẻ đang vui vẻ trò chuyện, bỗng nhiên cánh cửa bị đầy mở, từ bên ngoài mấy tên thị vệ mặt mày hung dữ, tiến thẳng đến A Đan, kéo nó ra khỏi lồng ngực an toàn ấm áp kia.

Đỗ bá hốt hoảng lại càng ôm chặt đứa bé, lại nhớ hôm nay chính là Trừ Tịch, lúc trước cứ đến ngày này, A Đan đều bị một đám người lôi đi đến Thiên Lao hình thất, lúc được mang trở về chỉ còn lại một cái xác còn thoi thóp. Ba lần hắn chứng kiến đứa nhỏ một thân đầy máu cùng thương tích, cũng là ba lần hắn hoảng sợ nghĩ đến đứa nhỏ sắp chịu không nổi mà từ bỏ.

Đỗ bá thật không hiểu nếu Hoàng thượng đã chấp nhận đứa bé này, tại sao vẫn giữ lại lệ phạt này?

Một hài tử, một lão nhân, làm sao có đủ sức chống lại một đám thị vệ thô bạo kia. Đỗ bá dễ dàng bị đẩy ngã sang một bên, A Đan bị bọn chúng kéo đi, trong miệng vẫn không ngừng hai tiếng 'bá bá'.

--

A Đan bị ấn quỳ trước mặt Tiêu Thanh cùng Chu Sương, đứa nhỏ nhìn gương mặt hai người kia như hai tảng băng lớn, tỏa ra hàn khí buốt lạnh khiến nó bất giác mà run rẩy, nó muốn chui rúc về một góc nào đó, nhưng phía sau mấy người kia vẫn còn đứng, đành hướng mắt về phía Tiêu Hàn Vũ cầu cứu.

"A Đan ca ca, mau đến đây ngồi. Phụ hoàng sẽ không tức giận!"

Tiêu Như Hà không nhận ra xung quanh là như thế nào căng thẳng. Bước đến A Đan, kéo nó đứng dậy, lại tiếp tục kéo đến bàn ngồi giữa mình và Tiêu Thiết Băng.

Xung quanh bàn ăn, người lớn không một ai động đũa.

Tiêu Thanh không hiểu sao không thể điều khiển ánh mắt của hắn hướng sang nơi khác, dời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch đang cúi gằm vào chén cơm trước mặt.

Lúc trước Tiêu Thanh đứng, đứa nhỏ này là quỳ, nay góc độ có thay đổi không ít. Hắn đây là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn A Đan. Bắt gặp đôi mắt đen thỉnh thoảng len lén liếc nhìn dĩa thịt bò phía trước, cái miệng nhỏ vô thức chép chép, nhưng hai tay vẫn cố định giữ ở trên đùi.

Trong một khoảnh khắc, đôi con ngươi đen của đứa nhỏ lọt vào trong ánh mắt của Tiêu Thanh. Cả hai có chút sững sờ, rất nhanh, đứa nhỏ lại cụp xuống hàng mi, nhìn xuống lòng bàn tay mình.

Lần đầu tiên Thủy Đình cùng hắn dùng bữa không phải cũng có như vậy phản ứng sao?

Nhắc đến Thủy Đình, Tiêu Thanh trong lòng lại cuộn trào một trận chua xót.

Nếu không phải vì sinh ra hắn, Thủy Đình đã không phải chết khi độ tuổi vẫn còn thanh xuân.

Cả Phong nhi...

Cả vương đệ...

Tiêu Thiết Băng vẫn cứ thế vô tư, chẳng quan tâm đến sắc mặt Tiêu Thanh một màu đen tối, nó gắp lên một khối thịt mang vào chén của phụ hoàng.

"Phụ hoàng, người thường ngày không phải đều rất hay mắng Băng nhi kén ăn sao? Hôm nay phụ hoàng cũng không ngoan! Cũng rất kén ăn!"

Tiêu Thanh dù gương mặt không vui, vẫn phải gượng gạo cầm lên đũa, xung quanh mọi người ai nấy đều làm theo. Không khí vẫn chìm trong căng thẳng, chỉ có mấy đứa trẻ rôm rả trò chuyện.

"A Đan ca, lát nữa chúng ta chơi trò 'Lãnh binh xuất trận' nha"

"A Đan ca, đừng tin lời nha đầu này a! Thế nào ca cũng bị bắt làm ngựa để cưỡi!"

"A Đan ca chưa nói gì, sao Tứ ca có thể xen ngang như vậy được! A Đan ca chắc chắn sẽ không từ chối Băng nhi đúng không?"

"Không." A Đan vừa thốt ra một thanh âm nhỏ xíu, liền rụt xuống cái đầu nhỏ, đôi vai ép sát người, hơi hơi nhô lên, như đang chờ đợi cái gì đó giáng xuống. Một lúc cũng không nghe thấy ai mắng chửi gì mới thả lỏng đôi vai, nhưng hai mắt vẫn không dám nhìn lên

"Muội biết là A Đan ca nhất định sẽ..."

"Không. A Đan sẽ không để Băng nhi cưỡi!" Giọng nói đứa nhỏ mang theo một chút quả quyết.

"A Đan ca thật lợi hại! Cuối cùng cũng có người dám kháng mệnh nha đầu này!"

"Băng nhi mập như vậy, A Đan sẽ gãy lưng!"

Tiêu Hàn Vũ suýt cút nữa thì phun ra miếng rau vừa bỏ vào miệng, nhận được một cái trừng mắt từ phụ hoàng

"Băng nhi nghe chưa a! Sau này ngươi bớt ăn đồ ngọt lại đi!"

--

Bữa cơm Trừ Tịch cũng đã qua. Như Hà cùng Thiết Băng đều đã được đưa về nghỉ ngơi. A Đan mất đi hai tiểu bằng hữu để cùng trò truyện, không còn gì để đánh lạc hướng tâm trí, đứa nhỏ lại cảm thấy trần trụi dưới ánh mắt của những người xung quanh. Nó bất giác nắm lấy một mảnh áo của Tiêu Hàn Vũ trong tay, nép sát người vào sau tấm lưng to lớn, như xem đây là một khối trụ vững chắc để nó bám lấy.

"Vũ nhi, ngươi cũng sớm về nghỉ ngơi đi" Tiêu Thanh hướng Tiêu Hàn Vũ. Giọng điệu nhe nhàng nhưng thực chất là hạ lệnh.

"Phụ hoàng, hài tử này không quen thuộc đường đi trong cung, Vũ nhi sẽ đưa..."

Tiêu Hàn Vũ bị ánh mắt cảnh cáo của Tiêu Thanh buộc phải ngậm miệng, nhìn qua đứa nhỏ đang bám dính lấy mình đầy lo lắng.

A Đan hiểu chuyện, không muốn ca ca lại vì nó mà ăn khổ, dù không muốn nhưng vẫn buông ra mấy ngón tay, lại do dự bước vài bước sang ngang, đứng cách Tiêu Hàn Vũ một khoảng.

Tiêu Hàn Vũ vỗ vỗ cái đầu của đứa nhỏ vài cái, sau cũng xin cáo lui. Chỉ hy vọng phụ hoàng mẫu hậu vẫn còn nhớ chuyện Tiêu Như Hà cần đến máu của A Đan làm thuốc mà không làm khó dễ đứa nhỏ.

A Đan nhìn thấy bóng lưng đã khuất của Tiêu Hàn Vũ, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, cơ thể hơi hơi run lên, không biết là do tiết trời về đêm càng se lạnh, hay nó cảm nhận được sự bất lực của chính mình khi một mình đứng trước hai người lúc nào nhìn nó cũng đầy căm ghét.

"Hoàng thượng, ngài vẫn còn nhớ rõ, hôm nay là ngày gì?" Chu Sương chủ động lên tiếng, giọng điệu đầy chất vấn.

Tiêu Thanh hai mắt nhìn sang đứa nhỏ, thứ cảm xúc kia lại dâng lên trong lòng. Liền bị hắn lấy ra hình ảnh thân thể đầy máu của Thủy Đình, của Phong nhi, của Vương đệ, vùi xuống sâu dưới đáy.

Hắn thừa nhận có chút sợ hãi thứ cảm giác kia, sợ nó lan tỏa theo từng mạch máu trong người, quấn lấy hắn siết chặt, buộc hắn phá vỡ bức tường chắn xung quanh.

Gương mặt vẫn bị che phủ trong màn đêm, hắn lạnh nhạt hạ lệnh.

"Đưa hắn đi!"

A Đan hai bên cánh tay liền bị hai tên thị vệ kéo đi.

Nó thường ngày không được phép chạy lung tung tự do khám phá hoàng cung nhưng nó biết rõ, hướng đi này không phải đi về phía phòng nhỏ của nó, trong lòng cảm thấy bất an vô cùng.

Hai tên thị vệ lôi xềnh xệch một đứa bé, trên đường đi thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn, nhưng tất cả đều là hờ hững lãnh đạm. Đứa nhỏ cảm thấy cô độc vô cùng giữa một nơi nguy nga rộng lớn, chẳng khác gì một chấm nhỏ trên bầu trời đêm bao la, le lói vài canh giờ rồi cũng mau vụt tắt.

Một cánh cửa mở ra, A Đan bị đẩy vào một căn phòng tối, mặt trăng ngoài trời cũng không thể giúp nó nhìn rõ bên trong căn phòng, mãi đến khi thị vệ thắp lên ánh nến, đập vào mắt nó chính là một giá hình chữ đại giữa căn phòng.

"Không!" Trong đầu từng mảnh kí ức tán loạn bủa vây, nó bám trụ chân dưới đất, không chịu nhích thêm bước nào. Hai bên cánh tay bị nhấc bổng lên, hai chân rời khỏi mặt đất, vùng vẫy cách mấy không tìm thấy điểm tựa, càng làm nó phát hoảng la hét. Nhưng nhận lại chính là một cái bạt tai vào mặt. Trong hốc mắt nóng bỏng dòng nước chảy dài, bất lực nhìn quần áo trên thân đều bị đoạt lấy, chỉ còn lại một bộ quần áo lót mỏng manh, mặc mấy người đáng sợ kia trói lấy tay chân của nó trên giá hình.

"Ca! Cứu A Đan!"

Ca bảo, nếu bị người ức hiếp, chỉ cần nói ra tên ca

Ca bảo, A Đan chăm sóc cho Như Hà, ca sẽ chăm sóc cho A Đan

Ca bảo, chỉ cần A Đan ngoan ngoãn, ca sẽ chiều theo mọi thứ A Đan muốn

A Đan không phải là đứa trẻ ngoan sao?

A Đan...rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?

Trong mồm bị nhét vào một khối vải to. Đứa nhỏ chỉ thấy cơ hàm đau nhức, hô hấp cũng khó khăn vô cùng.

"Các ngươi khéo léo một chút, Hà nhi vẫn cần máu của hắn làm dược, đừng lãng phí!" Chu Sương nhàn nhạt đứng ngay tại ngưỡng cửa, tay cầm khăn lụa che trước mũi.

Một xô nước lạnh bị tạt vào trên người, một phần nước trôi xuống sàn đất, một phần khác thấm vào y phục mỏng, mang theo cái lạnh rét bao trùm đứa nhỏ.

--

Thủy Đình! Là nàng! Vẫn là dáng vẻ thướt tha quay lưng về phía hắn, không chút động đậy ngồi cạnh hồ sen, thanh nhã như một bức tranh thủy mặc.

"Đình nhi!" Thủy Đình quay lại, nhìn hắn nở một nụ cười đượm buồn. Tiêu Thanh lập tức chạy về phía ái nhân nhưng Thủy Đình lại lùi về vài bước, ánh nhìn nuối tiếc hướng về hắn.

"Hoàng thượng! Đến đây gặp ngài, chỉ mong ngài cứu lấy nhi tử của chúng ta" Thủy Đình trong ánh mắt không che giấu u sầu.

Tiêu Thanh màng sương trong tâm trí dần bị xóa tan. Trong đầu từng hình ảnh hiện ra rõ ràng như chuyện mới hôm qua.

Hắn giơ tay đón lấy đứa bé còn đang nằm gọn trong chăn ấm.

Hắn nắm lấy bàn tay Thủy Đình ôm lấy nàng, trên người hoàng bào đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nghe nàng dùng hơi sức cuối cùng dặn dò hắn bảo vệ đứa bé.

Hắn nhìn thấy tên thị vệ run rẩy quỳ dưới chân, đưa cho hắn một lá thư, bên trong thuật lại đại nhi tử cùng vương đệ như thế nào chết thảm.

"Nàng đến gặp ta cũng chỉ nói về tên khốn kiếp đấy sao? Hắn không phải nhi tử của ta!"

Đôi mi dài lại cụp xuống, trông Thủy Đình bộ dạng vô cùng phiền não, đối với Tiêu Thanh lạ lẫm vô cùng.

"Hoàng thượng, nếu ngài không thừa nhận hài nhi, vậy xin ngài hãy vì đứa trẻ là nhi tử của thần thiếp mà ra tay...!"

"Là hắn hại nàng chết!"

"Hoàng thượng, xin ngài đừng vô lí như vậy!" Trong mắt Thủy Đình lóe lên một luồng giận dữ. Giọng nói mới lúc nãy còn nài nỉ van xin, giờ đã cất cao phẫn nộ, thay đổi nhanh chóng khiến Tiêu Thanh đầu óc cũng bị điên đảo rối bời

Ngày xưa Tiêu Thanh yêu phải nữ nhân này không phải chính là vì tính khí như thủy như hỏa này của nàng sao?

"Ngài đi mà hỏi xem, trên thế gian biết bao nhiêu nữ nhân vì sinh con mà chết! Nhưng có bao nhiêu nam nhân đối với nhi tử lại nhẫn tâm như ngài!"

Tiêu Thanh một thoáng sững sờ, nhìn nữ nhân mà hắn vô cùng yêu quý, nhăn nhó khuôn mặt đầy phẫn nộ như sư tử bị chọc giận.

Đây...là nàng mắng ta?

Hắn là cao cao tại thượng cửu ngũ chí tôn, khí chất uy nghiêm người người khiếp sợ, có kẻ nào dám như nàng nổi giận với ta?

"Ngài đừng mở miệng ra là lại bảo nhi tử hại chết thiếp, sao ngài không nghĩ rằng là thiếp hy sinh chính mình đổi lấy mạng của nhi tử, sao không vì thế mà trân trọng, yêu thương hài nhi. Lúc trước bạo loạn, là tiên hoàng vì bảo vệ cho ngài mà chịu một nhát kiếm chí mạng, có ai bảo là ngài hại chết tiên hoàng sao? Vậy tại sao thiếp hy sinh cho nhi tử của mình, hài tử lại phải gánh lấy tội nghiệt?"

"Lúc nhi tử vừa chào đời, ta liền bảo bà mụ đưa nhi tử cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net