Chương 4: Phẫn nộ! (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này tiểu tử ngươi có phải lười biếng chui vào đây trốn việc?"

Tiểu hài tử vốn đang chui rúc giữa hai ngọn tiểu thạch sơn, bị người nhắc đến liền giật bắn người quay ngoắt đằng sau, lại thêm một phen kinh ngạc khi nhìn thấy một nam nhân thân xác cao to lập tức quỳ gối trước mặt mình.

Thị vệ lúc nãy vốn nhầm tưởng đứa trẻ này là một tiểu thái giám nào đó, phần cũng tại vì trên người hài tử một thân y phục đều lấm lem vết bẩn, chẳng khác gì nó vừa lăn lộn trong mớ bùn sình bước trở ra.

"Thuộc hạ tham kiến..."

Hắn cần phải như thế nào hành lễ mới phải đây? Đứa trẻ này vốn dĩ ba năm trước đều được cho là đã chết thảm, vài ngày trước lại được Nhị hoàng tử đưa về Hoàng cung, còn nhận được sự bảo hộ tuyệt đối của Hoàng thượng. Dù biết rõ đứa trẻ này là tam nhi tử của Hoàng đế, nhưng Hoàng đế vẫn chưa công bố gì, bọn nô tài như hắn cũng không dám xưng hô bừa bãi. Đành phải cứ như vậy tiếp tục chắp tay quỳ, mắt liếc nhìn đôi giày nhỏ xoay qua xoay lại trên mặt đất.

"Ngài là muốn tìm đồ vật?"

Bất ngờ bị hỏi chuyện, hài tử cũng có chút ấp úng, cả nửa buổi mới lắp bắp thốt ra vài chữ.

"Không...không phải đồ vật..."

"Vậy là tìm người?"

A Đan hơi ngập ngừng, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ hơi hướng lên trời suy nghĩ, cuối cùng cũng gật gật đầu.

"Ngài muốn tìm ai? Thuộc hạ có thể giúp ngài."

Đứa nhỏ hai mắt liền sáng lên, môi mấp máy định nói ra hai tiếng mèo con. Lại đột nhiên im bặt, trong mắt nảy lên ý nghĩ gì đó, miệng run run mà thốt ra mấy thanh âm nhỏ xíu mang theo chút ý tứ khẩn khoản nài xin.

"Có thể...có thể giúp A Đan đi tìm bá bá?"

Bá bá? Nhưng Hoàng thượng bao năm nay chỉ có một mình, ngoại trừ một Vương gia năm xưa bỏ mạng nơi biên cương, cũng không còn huynh đệ nào khác

Đứa nhỏ cũng cảm thấy bản thân ngốc nghếch, chỉ nói là bá bá thì ai có thể giúp nó tìm đúng bá bá của nó chứ!

"Ừm...là Đỗ bá..."

"Đỗ bá...Đỗ bá..." Thị vệ nhẩm nhẩm hai tiếng này trong miệng, trong đầu cố gắng kết nối tiếng gọi này với một hình ảnh nào đó.

"A! có phải là lão đầu tử Đỗ Trọng, ba năm trước được Hoàng thượng đặc cách lưu lại chăm sóc cho hoa viên?"

Đỗ Trọng! Phải rồi! Nó lúc trước đã từng nghe qua có người gọi bá bá là Đỗ Trọng!

Hài tử liền gật đầu lia lịa, hai mắt thật to phi thường rực sáng nhìn thị vệ đầy mong chờ.

Cuối cùng cũng có người có thể giúp nó đến chỗ bá bá! Không cần phải ngày ngày mỏi cổ ngóng chờ những người kia, trong lòng cứ phải lặp lại câu hỏi bao giờ họ mới dẫn nó đi gặp bá bá!

Thị vệ nhìn hài tử khuôn mặt tỏa sáng tựa thái dương, lại ấp úng mà có chút không nỡ nói ra những lời tiếp.

"Hắn...hai tháng trước trúng trận phong hàn đã không chịu nổi mà qua đời."

Thái dương trên khuôn mặt nhỏ nhanh chóng bị tầng tầng mây đen che phủ. Trong lòng như bị ai đó nhét vào một tảng đá lớn nặng trĩu, khiến nó tâm tư đều trở nên nặng nề, muốn bước đi cũng không nhấc nổi chân, muốn hô hấp cũng khó khăn vạn phần. Bên tai nó những lời nói kia cứ quanh quẩn xung quanh.

Qua đời...

Bá bá...

Qua đời...

Bá bá đã qua đời?

Nó sẽ không bao giờ còn được bá bá âu yếm ôm vào lòng, sẽ không còn nữa được bá bá kể chuyện hống ngủ, sẽ không có nữa...

"Không...không thể..."

Trong veo mấy giọt nước từ trong mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.

--

Nó chạy băng băng trên con đường lát gạch, ném tất cả những ánh mắt tò mò nhìn theo ra sau lưng, quẹo trái quẹo phải uốn lượn theo hành lang gấp khúc, thẳng một mạch chạy đến Ngự thư phòng. Mặc cho xung quanh cung nữ thái giám khẩn thiết can ngăn, nó một cước đá tung cánh cửa, lao vào bên trong.

Lồng ngực phập phồng nhô lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển gấp gáp. Hai bàn tay nhỏ run run nắm chặt nửa như đang nhịn xuống lửa giận nửa như muốn thả lỏng để mặc bên trong nổ tung. Toàn thân tựa như phát ra một trận hỏa khí, kẻ nào xui xẻo đứng gần cũng có thể bị đốt thành tro. Lại thêm hai đôi mắt sáng quắc ửng đỏ giận dữ nhìn quanh, tìm kiếm một bóng ảnh quen thuộc. Nó lê bước chân nặng nề tiến về phía án thư chất cao tấu chương thành mấy ngọn đồi nhỏ.

"Đợi trẫm sắp xếp một vài chuyện sẽ đưa ngươi đi"

"Hôm nay ca phải giúp Phụ hoàng giải quyết quốc sự, hôm khác sẽ đưa ngươi đi"

"Ngoan ngoãn đợi thêm vài ngày nữa, nhất định sẽ dẫn ngươi đi"

Lừa gạt! Lừa gạt! Tất cả bọn họ đều chỉ muốn lừa gạt nó!

Nó phất cánh tay đánh ngang qua mặt án thư, đem theo tất cả bút lông tấu chương cùng một bức tượng ngọc đánh ngã xuống đất, tạo nên mấy âm thanh xoang xoảng vỡ tan giòn giã. Vào giờ phút này, những tiếng động này đến tai nó nghe như tiếng nhạc thánh thót trầm bổng mang đi phần nào chút phẫn nộ trong tâm trí nó.

Căm ghét nhìn nghiêng mực vẫn còn trơ lì nằm trên bàn, nó không do dự cầm lên nhắm vách tường mà ném.

Thật vui tai a!

Nếu người kia vẫn còn tiếp tục né tránh nó, nó sẽ còn tiếp tục đập phá tất cả những thứ mà người kia trân trọng nhất, đến khi nào người kia chịu gặp mặt nó, cho nó một lời giải thích.

Nghĩ đến gương mặt lạnh giá hàn băng kia sững sờ ngỡ ngàng khi nhìn thấy những mảnh vỡ này, hài tử trong lòng cảm thấy thật sảng khoái đến kì lạ!

Rầm!

Giá sách bị kéo ngã ầm xuống đất, bao nhiêu sách rơi rớt lung tung trên sàn.

Xoảng!

Bảo ngọc thạch tượng bị đánh văng vào bức vách vỡ nát tung tóe từng mảnh rơi xuống đất.

Xoạt!

Rèm treo phất phơ bị kéo xuống đất, chịu chung số phận với những món đồ xui xẻo xuất hiện trước mắt hài tử.

--

Tiêu Thanh hai chân vội vã bước đi. Thái giám vừa đến tìm hắn báo tin thở cũng không dám thở, chỉ run rẩy cách xa chủ nhân một khoảng. Thầm mong Hoàng thượng khi nhìn thấy cảnh tượng kia sẽ không phát hỏa rồi giận chó đánh mèo. Hài tử được Hoàng thượng cùng Nhị hoàng tử bảo hộ, bọn nô tài như hắn làm sao dám động chạm đến hài tử kia, lỡ không may gây ra một vết xước, một vết thâm, bọn chúng cũng không đủ mạng đổi lại. Chưa nói đến hài tử lúc nãy như một con dã thú, đập phá lung tung tất cả những gì nó có thể chạm đến.

Tiêu Thanh hiếm có lúc nào như thế này mang theo dáng vẻ ngơ ngác đứng sững ngay tại lối vào.

Đây...là hướng đi Ngự thư phòng của hắn sao?

Quang cảnh chẳng khác bị một cơn cuồng phong đánh qua

Hai bên lối đi mấy bồn hoa chỉ vừa chớm vài cái chồi non đã bị đẩy ngã nằm trơ trọi trên đất. Vô số các món đồ vật vốn dĩ phải nằm gọn gàng trong thư phòng hắn nay lại rơi rớt vương vãi ngổn ngang khắp lối đi. Chắn giữa lối vào là một hòn giả sơn nho nhỏ nằm lăn lốc trên đất. Tiêu Thanh trong đầu không thể tưởng tượng ra nổi cảnh tượng tiểu tiểu hài kia cái chân nhỏ xíu có thể chứa đựng bao nhiêu sức lực mà đá đổ đồ vật.

Bên trong Ngự thư phòng còn gấp vạn phần thảm thương, tựa hồ lúc nãy một đoàn binh tượng hung hăng diễu hành băng ngang. Chẳng có một món đồ vật nào còn nguyên vẹn ở trong phòng, ngay cả án thư làm từ ngọc thạch cũng bị hài tử nào kia không biết làm cách nào mà lật ngã.

Ai mà ngờ đến đứa bé nhỏ xíu đó khi trở nên điên cuồng lại có sức mạnh lớn như vậy

Trên đất ngổn ngang bút lông nghiên mực sành sứ giấy sách tấu chương...tất cả đều là do hài tử đó gây ra? Chính là tiểu hài tử trước đây vốn cả ngày chui rúc vào góc phòng sợ hãi trốn tránh? Cũng là hài tử đã từng rụt rè nấp phía sau Tiêu Hàn Vũ tìm kiếm sự che chở?

Nhìn về phía tên thái giám đang run lẩy bẩy ở phía sau, Tiêu Thanh vô biểu cảm buông ra mấy chữ

"Mau đi tìm hài tử đó đến đây"

Cũng chẳng cần phải tìm kiếm nơi đâu xa, hài tử mà hắn muốn tìm sau khi trút tất cả phẫn nộ lên trên Ngự thư phòng của hắn, đã tìm đến một tiểu đình ngay tại hậu hoa viên thẫn thờ ngồi như người mất hồn. Đến lúc có người đến trước mặt nó quỳ bẩm, rồi lắc lắc vai nó, sau đó thì kéo cánh tay nó dẫn đi, hài tử cũng chẳng hề có một chút phản ứng hay chống cự.

Cùng lắm, lại bị đánh một trận! Bất quá thì cứ đánh chết nó đi!

Bá bá đã không còn, nó trên đời sẽ không còn có thể hưởng qua ôn nhu che chở từ bá bá. Nếu vậy cuộc sống sẽ lại trở về quãng thời gian những năm tháng sau khi bá bá rời đi. Hành hạ không có ai ngăn cản, khinh miệt không có ai an ủi, đói rét không có ai chăm sóc. Mỗi ngày đều không biết lí do vẫn tiếp tục tồn tại là gì.

Nó đứng trước con người cao ngạo kia, không do dự đem hai con mắt đỏ ngầu sưng tấy của nó nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.

Liệu liệt hỏa sẽ làm băng tan chảy, hay chính nó sẽ bị hàn băng dập tắt?

"Tất cả dừng lại, đi ra ngoài"

Thái giám cung nữ đều dừng công việc quét dọn còn đang dang dở, trong lòng mừng thầm vì không cần phải ở lại trong cái không khí nóng nóng lạnh lạnh ngột ngạt rét run này.

Tiêu Thanh tay cầm lên một cây chổi giơ ra trước mặt hài tử.

"Cầm. Tự mình quét dọn."

Đứa nhỏ quắc mắt giận giữ nhìn cây chổi trong tay Tiêu Thanh, hất mặt sang hướng khác.

Tiêu Thanh không cảnh báo nắm lấy cổ tay đứa nhỏ, nhét cán chổi vào tay nó, không quan tâm đến hài tử ra sức vùng vẫy, hắn vẫn một giọng nghiêm nghị.

"Tự mình làm ra thì tự mình dọn!"

Tiêu Thanh vừa buông tay, không ngờ đến chuyện đứa trẻ kia cổ tay vừa được thả lỏng, hai tay liền cầm lấy cán chổi, dùng hết sức lực hướng đến hắn mà giáng xuống.

Phất phơ mấy sợi rơm rạ rơi xuống đầu hắn

--

Tiêu Thanh từ lúc chào đời thân phận trưởng hoàng tử đã buộc hắn phải gánh vác trên vai trách nhiệm nặng nề, nhưng cũng giao cho hắn một loại quyền hành tuyệt đối. Từ lúc còn là một tiểu hoàng tử chịu qua nghiêm khắc giáo huấn, trải qua thuở thiếu thời đôi tay cầm đao kiếm tập luyện đến rỉ máu, đến lúc vững vàng ngồi trên ngai vàng nhìn xuống trăm vạn người, hắn một lời nói chính là mệnh lệnh.

Lúc này bị một tiểu hài tử giơ chổi quét nhà đánh xuống, mà hài tử lại còn là tiểu nhi tử của hắn. Tiêu Thanh phải thật kiềm chế bản thân mình, nếu không đã sớm tung chưởng đánh văng tên tiểu hỗn trướng kia ra khỏi cửa!

Nghĩ lại năm xưa bao nhiêu lần bị thích khách hết từ trên trời nhảy xuống đến từ dưới nước phóng lên hành thích, hắn đều dễ dàng né tránh, hay chí ít cũng thoát khỏi đòn chí mạng. Giờ một đứa trẻ chưa từng học qua võ công đánh cho một gậy, không biết bản thân già yếu có tuổi hay đã quá xem thường tiểu hài này.

Bất quá hài tử trên khuôn mặt đã vơi đi phần nào căm phẫn, thấp thoáng một nét bất ngờ vụt qua, ánh mắt chằm chằm nhìn cánh tay giơ trên không đón lấy gậy.

Hắn nên như thế nào xử lý đứa đứa nhỏ này đây? Nên mắng cho nó một trận hay vụt vài roi vào mông nó? Nhưng hài tử đang tràn đầy lửa giận như thế này, liệu có chịu tâm phục khẩu phục chấp nhận giáo huấn từ hắn?

Lại nhìn một lượt đứa nhỏ từ đầu đến chân, cuối cùng Tiêu Thanh cũng thốt ra vài lời.

"Hai tay khi cầm gậy không nên đặt sát với nhau như vậy, sẽ không thể phát huy sức lực ra chiêu"

Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, trong đầu đảo qua đảo lại, tìm xem ý người này muốn gì.

Cánh tay vừa bị đánh trúng đột nhiên nắm lấy cán chổi, Tiêu Thanh dùng một chút sức lực, kéo cây chổi về hướng mình. Hài tử bị bất ngờ, chân chao đảo ngã về phía trước, tay vẫn không buông ra cán chổi.

"Lực đánh là phát ra từ cánh tay, không phải đến từ cả cơ thể. Phần lớn lực phải giữ tại hai chân, nếu không thì..."

Tiêu Thanh không muốn phí lời nói tiếp, chỉ kéo đầu cán chổi sang một bên, đứa nhỏ cũng bị kéo lao đảo theo hướng kia. Nó lần này học khôn, tự mình điều chỉnh trọng lượng cơ thể, vững vàng chống lại lực kéo từ hắn.

Tay buông cán chổi, Tiêu Thanh bước lùi vài bước, ngoắc tay bảo đứa nhỏ bước lên trước. Hài tử dù không hiểu gì nhưng vẫn bước vài bước lên trước.

Cán chổi lại bất ngờ bị nắm kéo, khiến đứa nhỏ suýt nữa thì té cả người xuống đất. Nó nhìn Tiêu Thanh, trong mắt đầy trách cứ, đáp lại chỉ là một nụ cười nhếch một bên mép.

"Khi di chuyển cũng phải giữ vững trọng lượng cơ thể, không được khinh suất"

Hài tử từng bước tiến lên trước, Tiêu Thanh từng bước lùi về sau, vừa bước vừa không quên đá chân gạt qua một bên những mảnh sành sứ sắc bén trên mặt đất, tạo sẵn cho hài tử một lối đi.

Đến lúc tiến gần vách tường, hắn đẩy nhẹ cán chổi về phía đứa nhỏ, hai tay chắp ở sau lưng.

"Được rồi, hôm nay chỉ tập đến đây. Mau đi dọn dẹp"

A Đan hai mắt mở to thức tỉnh, nhìn xung quanh một mớ bừa bộn do chính nó lúc nãy gây ra.

Lắc lắc đầu

Ánh mắt Tiêu Thanh trở nên sắc lại

"Không muốn dọn dẹp thì qua kia đứng diện bích"

Hai mắt đứa nhỏ lại càng mở thật to, nhìn chằm chằm Tiêu Thanh, lại đánh mắt sang vách tường.

Diện bích đối với hài tử là việc làm buồn tẻ nhất thế gian này. Trước mắt chỉ có mỗi vách tường trống trơn không có gì làm nó phân tâm, lại chẳng biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu, còn phải tiếp tục đến bao lâu.

Vậy nên đứa nhỏ lại lắc lắc đầu

Lần này thật sự làm cho Tiêu Thanh khí muốn nổ tung!

"Bảo ngươi quét ngươi không quét! Bảo ngươi diện bích ngươi không đi! Được! Đã vậy để Trẫm gọi Nhị ca của ngươi đến hỏi xem hắn thời gian qua như thế nào mà dạy ra một tiểu tử xấu tính như ngươi!"

Hài tử trong ánh mắt sinh ra một chút gì đó sợ hãi. Nhớ đến mấy ngày trước chỉ vì đánh nhau với Tiêu Như Hà, nó đã bị đét vào mông mấy cái đau điếng. Nếu để Tiêu Hàn Vũ nhìn thấy nó phá nát cả một điện, sẽ không đơn giản là vài cái bàn tay.

Không! Phải nhớ rõ! Chính Tiêu Hàn Vũ đã lừa dối nó, gạt nó trở về, còn hứa hẹn sẽ dẫn nó đi tìm bá bá! Nó chính là đang giận bọn họ!

Nhưng mà...cảm giác giận dữ lúc nãy đã tiêu biến đi đâu mất rồi?

Nó căng thẳng nhìn Tiêu Thanh đã đi đến cửa phòng, trong lòng lại ào ào sóng đánh từng cơn, trái tim cũng nhảy nhót loạn xạ.

"Đừng!"

Tiêu Thanh dừng chân, giấu đi nụ cười trên môi, quay lại nhìn về đứa nhỏ đằng sau. Hắn nếu quả thật muốn tìm Hàn Vũ, đâu cần nhất thiết phải đích thân đi tìm. Chưa nói đến, việc dạy dỗ hài tử, nếu muốn trách đầu tiên phải là trách hắn mới phải.

Trong đầu tự nhẩm đếm đến mười, thấy đứa nhỏ chỉ trố mắt nhìn mình, liền quay người đặt bàn tay lên cửa

"Đừng mà!"

Phía sau lập tức nổi lên âm thanh xào xạc chổi quét trên sàn.

Tiêu Thanh hài lòng bước trở vào, hai tay lại chắp sau lưng, yên lặng nhìn hài tử quét chổi trên sàn, phần gạch dưới chổi nhanh chóng sạch trơn vết bụi, nhưng xung quanh lại càng bừa bãi ngổn ngang.

Trút ra một tiếng thở dài. Ngày nào cũng phải đấu với đứa nhi tử này xem ai cương ngạnh hơn ai!

"Ngươi là vì cái gì mà tìm đến đây đập phá đồ vật của Trẫm?"

Âm thanh chổi quét trên sàn ngay tức khắc chìm xuống. Hài tử tay cầm cán chổi siết chặt đến trắng bệch run lên từng đợt bần bật, ánh mắt phẫn nộ ưu thương đan quyện không rõ cuối cùng là cảm xúc nào chiếm lấy thượng ưu. Trong đầu hiện ra hình ảnh lão nhân chòm râu dài dài nụ cười ôn nhu đút vào miệng nó từng muỗng cháo nóng, hình ảnh lúc nó còn nhỏ xíu ngồi lọt thỏm trong lòng hắn, được hơi ấm từ người bá bá bảo vệ che chắn khỏi hàn khí trong lao tù.

"A Đan..."

Một ánh mắt giận dữ liếc sang hắn

"Không muốn nói! Không muốn nghe! Thật phiền!"

Tiêu Thanh trong đầu nhẩm đếm đến 20.

Đầu tiên là đập phá thư phòng hoa viên của hắn! Sau đó là dùng cán chổi tấn công hắn! Giờ thì lớn tiếng trả lời hắn, còn bảo hắn phiền phức!

Nếu là hắn của trước đây thật sẽ lôi tên tiểu tử này ra lột sạch quần đánh đến khi nào nó chỉ cần nhìn thấy ghế đã lập tức thấy đau thì thôi!

Mà lúc trước ở Kỳ Sơn không biết có phải Vũ nhi giết xong mãnh hổ thì lấy thịt hổ gan hổ đem nuôi đứa nhỏ này hay không? Thế nào mà hài tử từ con mèo con lại biến hóa thành con hổ con thế này?

Tiếng xào xào trên đất quay trở lại. Tiêu Thanh cũng chẳng còn hơi sức mà trách mắng gì, lặng lẽ thu gom một vài thứ vẫn còn hữu dụng trên mặt đất.

Hài tử quét quét một hồi, sinh ra buồn chán, so với việc đứng diện bích cũng như nhau buồn tẻ. Chưa kể đến nói là quét nó cũng chẳng biết quét hướng nào, quét cái gì. Nếu là phải quét cho thư phòng trở lại nguyên trạng ban đầu, chỉ sợ quét đến ba ngày cũng quét chưa xong.

Bần thần một lúc đảo mắt nhìn quanh, lại dừng trên tấm lưng hoàng bào đang lom khom ngồi xổm trên mặt đất gần giá sách. Trước đây không phải đã từng nhiều lần len lén nhìn theo, thầm ước được tấm lưng to lớn kia che chở bảo hộ hay sao?

Không! Không! Không! Không được nghĩ đến những thứ đó! Đã nhiều lần bị đau bị tổn thương vẫn còn chưa đủ hay sao? Chỉ cần bản thân cứng rắn một chút, sẽ không phải gánh thêm tân thương. Không hy vọng thì sẽ không thất vọng. Không có đồ vật sẽ không lo sợ ngày kia đánh mất.

Nhưng nếu được nằm trên đó được cõng đi vài vòng, không phải sẽ rất rất rất thú vị sao?

Tiêu Thanh cũng chẳng để ý đến đứa nhỏ, hoàn toàn chú tâm nhặt lên mấy món đồ vật trên sàn, cẩn thận xếp gọn đặt vào tấm vải bố, trong miệng trút ra một tiếng thở dài.

Hài tử ngăn không được tò mò, rón rén bước chân nhích đến gần, rướn rướn người nhìn xuyên qua bờ vai kia, nhìn thấy trong tay Tiêu Thanh mân mê mấy mảnh ngọc, nếu ráp mấy mảnh ngọc này lại, có thể làm thành một chiếc bạch ngọc trâm cài rất quen thuộc.

Rõ rằng lúc trước nó đã nhìn thấy ngọc trâm này ở nơi nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net