Chương 4: Phẫn nộ! (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Đan cố gắng thúc cho đôi chân ngắn của nó bắt kịp sải chân dài rộng của Tiêu Hàn Vũ. Trong lồng ngực trái tim nhỏ của nó như đang nhảy nhót không yên chẳng khác gì bầy hươu chạy loạn. Lúc nãy Tiêu Hàn Vũ đã hứa sẽ dẫn nó đến một nơi mà nó sẽ rất thích, đứa nhỏ tất nhiên là nghĩ ngay đến bá bá của nó.

Hài tử sáng sớm thức dậy đã nhất mực yêu cầu thái giám dẫn nó đến gặp Tiêu Hàn Vũ, khăng khăng đòi hắn thực hiện lời hứa sẽ đưa nó đến chỗ bá bá. Nhưng Tiêu Hàn Vũ từ sáng sớm đã cùng Tiêu Thanh thượng triều, nó chỉ có thể ngây ngốc ngồi trong phòng chờ đợi

Đến khi mặt trời cũng sắp ngả về một phương, Tiêu Hàn Vũ cuối cùng cũng đến tìm nó. A Đan cũng chẳng quan tâm nó đang bị dẫn đi nơi nào, tâm trí tràn ngập hình ảnh bá bá nhìn nó mỉm cười ôn nhu. Mãi đến khi người phía trước đột ngột dừng lại, hài tử mới bị kéo trở về hiện tại. Nó quay đầu nhìn qua nhìn lại khung cảnh rộng lớn lạ lẫm xung quanh, lại nhìn về Tiêu Hàn Vũ gương mặt tươi cười đầy bí hiểm, chờ đợi một lời giải thích.

"A Đan, đây chính là Ngự Mã Cứu, hôm nay ca sẽ dạy ngươi cưỡi ngựa!"

Cặp chân mày hơi nhướn lên ngạc nhiên nhưng chỉ trong thoáng chốc lại đau vào nhau nhăn nhó, tỏ vẻ không vui.

Cưỡi ngựa? Nhưng nó hiện tại chỉ muốn gặp bá bá! Nó không muốn học cưỡi ngựa!

Hài tử toan mở miệng phản đối, ngay lúc đó chưởng ấn thái giám tay cầm dây cương dắt ra một con bạch mã màu lông trắng toát lộng lẫy không một chút tạp sắc chen lẫn. Tiêu Hàn Vũ tiếp nhận dây cương, dẫn tuấn mã đến chỗ hài tử. Đứa nhỏ bất giác đưa tay vuốt vuốt, bạch mã lại hất hất đầu lên cao, từ trong hai lỗ mũi khì khì thổi ra làn hơi nóng.

Cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa. Người ngồi trên ngựa mang mặt nạ che kín khuôn mặt, ung dung phi nước kiệu tiến về phía nó, thuần phục hai tay kéo dây cương, ngựa vừa dừng liền nhảy xuống đất nhìn về Tiêu Hàn Vũ

"Ca..."

Thiếu niên bị Tiêu Hàn Vũ trừng mắt một cái, liền nhanh chóng đổi lại cách xưng hô.

"...Nhị hoàng tử..."

A Đan nheo nheo hai chân mày, nó không ngốc đến mức không thể đoán ra người đằng sau lớp mặt nạ là ai.

Tiêu Hàn Vũ ra lệnh tất cả thảo phu lui ra. Chỉ còn lại tại trường đua ba huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu cũng chẳng thể mở miệng nói lời nào. Không phải không có gì để nói, mà là có quá nhiều thứ hỗn tạp trong lòng, muốn nói mà không biết phải bắt đầu từ đâu, phải mở lời như thế nào.

Tiểu hài tử cảm thấy bản thân bị hai cặp mắt kia nhìn chằm chằm đến khó chịu, đành chuyển hướng tập trung của nó lên tuấn mã, một lần nữa đưa mấy ngón tay tiếp cận đầu của con ngựa cao ngạo kia.

Tiêu Hàn Vũ liếc mắt nhìn thiếu niên đeo mặt nạ, ra ý nhắc nhở. Tiêu Như Hà nhìn Nhị ca vốn trước đây lúc nào cũng đối với nó cử chỉ ôn hòa lời lẽ ôn nhu, giờ ánh mắt lại nghiêm khắc răn đe, nó thật có chút không quen. Nếu không phải vì sau mông một đường hồng ngân nổi cộm tê rát còn lưu lại, nó còn nghĩ Nhị ca không chừng lại đang trêu nó. Nhưng nghĩ lại thì việc Nhị ca yêu cầu cũng không trái với luân thường đạo lý, đành mang theo dáng vẻ nhu thuận nhìn về tiểu hài.

"Tam ca, chuyện hôm qua, là Như Hà không phải, Như Hà hành xử lỗ mãng, mong ca bỏ qua."

A Đan hơi khựng lại, kinh ngạc nhìn về Tiêu Như Hà, nhớ đến lúc trước quả thật nó cùng Tiêu Như Hà xưng hô ca ca đệ đệ rất đỗi bình thường, cho dù Chu Sương biểu thị không hài lòng, Tiêu Như Hà vẫn chưa hề thay đổi tiếng gọi 'ca'. Nhưng hiện tại nó muốn nhìn Tiêu Như Hà thì phải ngước đầu lên mà nhìn, bị một người cao hơn nó cả một cái đầu gọi là 'ca', A Đan cũng cảm thấy phần nào không thoải mái.

Giờ thì đến lượt Tiêu Như Hà cảm thấy chộn rộn trong lòng khi bị tiểu hài mở to mắt nhìn đăm đăm. Mãi đến lúc hài tử kia trong cổ họng phát ra vài tiếng ậm ừ, rồi lại đưa mắt trở về bạch mã, nó mới trút ra hơi thở nãy giờ nén chặt.

Lộp cộp trên đất nổi lên tiếng vó ngựa lên xuống nhịp nhàng. Trên lưng ngựa nhấp nhô một thân ảnh sắc vàng y phục, dù không như thường ngày hoàng bào rực rỡ choáng ngợp vẻ quyền lực, chỉ đơn giản võ phục nhưng lại toát lên một vẻ uy phong lẫm liệt.

Tiêu Thanh tựa bàn đạp bước chân xuống ngựa, mới bước vài bước tiến về nơi tiểu hài tử đang đứng, đã thấy nó nép mình vào một bên tuấn mã né tránh. Hắn đành dừng chân, giữ một khoảng cách giữa cả hai, hài tử nếu cảm thấy không thoải mái khi ở gần hắn, hắn sẽ không ép buộc nó. Chỉ có thể tự trách bản thân lúc trước khi đứa nhỏ khao khát chút hơi ấm từ hắn, chính hắn lại nhẫn tâm khước từ nó.

Xung quanh lại chìm vào yên lặng, tựa hồ cây kim rơi chạm đất cũng có thể nghe thấy. Tiêu Thanh cuối cùng cũng lên tiếng, đánh vỡ tĩnh lặng ngột ngạt bao trùm.

"Còn đợi gì nữa? Đến đây không phải là vì cưỡi ngựa sao?"

A Đan nhìn Tiêu Như Hà không chút khó khăn leo lên lưng ngựa. Nó nhìn xuống bàn đạp bên hông ngựa, lại nhìn lên yên ngựa cao cao ở trên, do dự một hồi cũng đạp chân lên bàn đạp. Hài tử còn chưa kịp vươn tay nắm lấy yên ngựa, hông bụng đã bị kéo trở về. Trên đầu lại bị một bàn tay vò vò vỗ vỗ.

"Lúc nãy tiểu tử nào kia gương mặt bí xị không vui, giờ lại gấp gáp muốn leo lên lưng ngựa như vậy? Phi Tuyết này là của ca, tiểu tử ngươi không thể cưỡi được nó đâu! Ca sẽ tìm một con khác phù hợp để ngươi tập cưỡi!"

Không lâu sau Ngự mã giám thái giám đã dắt ra một con tiểu mã toàn thân lông mao đỏ thẫm phủ kín. Nói là tiểu mã nhưng tứ chi cường tráng vững vàng, bắp thịt rắn rỏi chắc khỏe, từng bước đi lại càng cho thấy sức mạnh ưu mỹ. Khí chất ưy hãn là thế nhưng tính tình lại vô cùng nhu hòa. Hài tử chưa kịp giơ tay đón lấy, tiểu mã đã chủ động cọ cọ miệng vào má nó khiến đứa nhỏ không kiềm được tiếng khúc khích trong veo

Lần này hài tử không biết có phải vì quá mải mê nhìn theo con ngựa này hay không mà không quan tâm đến Tiêu Thanh đang tiến đến gần nó. Nó đưa tay ra vuốt ve đầu ngựa, mấy ngón tay liền bị ngoạm vào trong miệng con vật kia, hài tử cảm thấy bàn tay bị liếm láp nhột nhột, miệng liền cười thích thú.

"Đến! Phụ hoàng giúp ngươi lên ngựa!"

Nói rồi một tay toan nắm lấy đứa nhỏ, bàn tay vừa chạm vào lớp y phục, đã cảm thấy hài tử giật bắn người quay lại nhìn cảnh giác.

Bàn tay khựng lại lơ lủng trong không trung một lúc, cuối cùng cũng được thu lại. Tiêu Thanh đành chắp tay sau lưng, nhìn về Tiêu Hàn Vũ cũng đang đứng sững dõi theo.

"Vũ nhi, mau giúp đệ đệ ngươi lên ngựa"

Tiêu Hàn Vũ nhẹ nhàng nhấc bổng hài tử đặt nó ngồi trên yên ngựa. Hắn vốn mong Phụ hoàng cùng A Đan có chút thời gian bên nhau dần dần bồi đắp phụ tử tình cảm, che lấp những khiếm khuyết trước đây. Nhưng xem ra cả hai trước mắt còn cả một đoạn đường thật dài, thật chênh vênh

--

A Đan một bên hai tay nắm chặt dây cương, nửa sợ sệt nửa cao hứng ngồi trên lưng Hồng Sa. Tiểu mã dường như cũng thấu hiểu tâm trạng tiểu chủ nhân thong dong nhàn nhã ngửi ngửi mặt đất tìm chút cỏ non.

Bên kia Tiêu Như Hà một bên phi nước kiệu băng băng lao mình trong không khí, tạo nên trên mặt đất một chuỗi âm thanh vang vọng đầy khí phách. A Đan nhìn từ Tiêu Hàn Vũ nhìn sang Tiêu Thanh, một người gương mặt đầy tự hào một người ánh mắt toát kiêu hãnh.

Như Hà tài giỏi như vậy, chẳng trách mọi người xung quanh đều yêu thích ngưỡng mộ tán dương. Còn nó, võ công không biết, cưỡi ngựa không thông, đọc sách không hiểu, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi còn biết nhiều thứ hơn nó. Nó quay trở về rốt cuôc là để làm gì? Là để nhìn người khác tràn ngập trong hạnh phúc, loại cảm giác mà nó ngay cả nghĩ đến cũng không dám hay sao?

"A Đan nếu ngày ngày đều luyện tập sẽ rất sớm có thể cưỡi ngựa giống như Như hà"

Hài tử nghe tên mình được nhắc đến, liền quay đầu nhìn sang Tiêu Thanh, một thoáng ngạc nhiên hiện trên gương mặt, nhanh chóng vụt tắt khi hài tử cúi đầu nhìn chính đôi tay mình đang nắm lấy dây cương.

"Không vui?"

Tiêu Thanh nhìn đứa nhỏ hơi hơi trề ra cặp môi nhỏ, cúi đầu cụp tai trông như con thỏ nhỏ. Hắn bất giác mà bật cười, khiến đứa nhỏ đem cặp con ngươi lung linh như mặt nước dao động dưới ánh mặt trời ngước lên nhìn hắn. Hài tử nghĩ rằng bản thân bị chê cười, hai má dần ửng đỏ lan sang cả hai bên tai, lại khiến người phía trước cười càng lớn hơn.

Nhi tử này của hắn cũng có lúc đáng yêu thế này sao?

Đáng tiếc hắn lại không nhận ra điều này sớm hơn. Để hài tử mãi mãi giữ được nét đáng yêu này mà không bị bao tủi nhục làm vướng bẩn.

"Có muốn giống như Như Hà phi ngựa thế kia?"

Hài tử lại nhìn về phía Tiêu Như Hà, trong mắt hiện rõ thèm khát nhưng môi vẫn khép chặt không nói gì.

Tiêu Thanh hiểu ý, định mở miệng nói gì đó, nhưng rồi lại cau mày suy nghĩ đến phản ứng lúc nãy của đứa nhỏ, cuối cùng chỉ gọi về Tiêu Hàn Vũ.

"Vũ nhi! Ngươi đưa A Đan cưỡi ngựa chạy vài vòng"

Tiêu Hàn Vũ thúc ngựa đến gần hài tử, giơ ra một cánh tay hướng về phía nó. Hài tử không do dự choàng hai cánh tay quấn quanh cổ hắn, cả người lại được nhấc bổng đem sang Phi Tuyết bên cạnh.

Lúc đã yên vị trên lưng ngựa, tiểu hài lại vô thức nhìn về yên ngựa của người kia. Nhưng rất nhanh Tiêu Hàn Vũ đã thúc ngựa chạy về phía trước, bỏ lại phía sau ánh nhìn tiếc nuối của một người.

Phi Tuyết lao đi như một mũi tên, bên tai vù vù từng cơn gió mát rượi vỗ vỗ lên trên khuôn mặt nhỏ. Tiểu hài tâm tình bỗng trở nên nhẹ nhàng lâng lâng để mặc cho gió cuốn bay suy nghĩ trăn trở bên trong.

Đến lúc Tiêu Hàn Vũ bế đứa nhỏ xuống ngựa, hài tử toàn thân đều ướt đẫm vì mồ hôi lạnh nhưng trên khuôn mặt nhỏ vẫn bừng sáng nụ cười tươi rói

A Đan cùng Tiêu Như Hà một bên ngồi nghỉ ngơi, chỉ còn lại trên trường đua Tiêu Thanh cùng Tiêu Hàn Vũ trổ tài kỵ xạ.

Hai đứa trẻ lần đầu tận mắt chứng kiến, đều phải há mồm mở to mắt thán phục. Ngựa không ngừng chạy, một chút chậm lại cũng không, nhưng từng mũi tên bắn ra lại vô cùng chuẩn xác. Đến lúc Tiêu Hàn Vũ vừa xuống ngựa, Tiêu Như Hà liền lập tức xin ca ca nó chỉ giáo. A Đan tất nhiên cũng muốn, nhưng nó ngồi trên lưng ngựa còn chưa vững thì làm sao có thể học kỵ xạ, chỉ có thể từ xa ngồi chống cằm nhìn.

Ngoại trừ bia tập bắn xếp thành một hàng trên trường đua, bên cạnh vẫn còn một khu vực Tiễn Đình chỉ dành riêng cho việc tập bắn cung. A Đan nhìn một lúc cũng sinh chán, đành một mình đi đến Tiễn Đình cầm lên một cây cung.

Nặng!

Nhìn người khác dễ dàng nâng cung giương dây nó không ngờ cung này lại nặng như vậy.

Loay hoay một hồi hài tử cuối cùng cũng nâng cung cách mặt đất một chút nhưng hiện tại tay nó gồng đến run run, không tài nào có thể cầm tiễn kéo căng dây cung.

Hài tử lại thất vọng đặt cung xuống đất, vội lấy tay xoa xoa bên bả vai.

Phía bên kia liên tục vang lên mấy tiếng "Phập!" "Phập!". Không cần nhìn cũng biết là Tiêu Như Hà đang thi triển thiện xạ.

Hài tử cúi đầu, lấy mũi giày chọt chọt ấn ấn trên mặt đất.

Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!

"Ngươi muốn dẫm đến khi thủng đất hay thủng giày?"

Đứa nhỏ giật mình nhìn lên, ánh mắt lập tức di chuyển đến đồ vật trên tay Tiêu Thanh.

Tiêu Thanh giơ ra đồ vật trước mặt đứa trẻ. Nó nhìn cây cung nhỏ trong tay Tiêu Thanh, lại nhìn sang cây cung lớn mà Tiêu Như Hà đang cầm, ánh mắt rõ ràng không vui.

"Lúc trước ở tuổi ngươi Phụ hoàng cũng không thể giương được cây cung lớn, đều phải dùng cây cung nhỏ này tập luyện. Đại ca cùng nhị ca của ngươi cũng như vậy."

Hài tử do dự nhận lấy cung cùng bao tiễn trong tay Tiêu Thanh. Cán cung vừa vặn trong tay cầm, trọng lượng cũng không quá lớn đối với nó. A Đan liền dựa theo những gì nhìn thấy, một tay nâng cung, một tay rút ra một cây tiễn, đặt đuôi tiễn kê vào dây cung, bỏ thêm sức lực vào vai mà kéo về phía sau.

Buông tay.

Mũi tên xuyên qua không khí lao thẳng về phía trước hướng đến hồng tâm

Hơn nửa đoạn đường đã rơi xuống đất

Bên tai phát ra một tiếng cười

"Phập!"

Nó nhìn sang đã thấy mũi tên của Tiêu Như Hà đã cắm sâu vào hồng tâm. Vó ngựa vẫn như trước, giòn giã nện xuống mặt đất

"Nhìn bên đây"

Lúc hài tử nhìn sang, đã thấy Tiêu Thanh giương cung kéo tiễn, nhắm về bia bắn.

"Đuôi tiễn đặt trên dây cung. Thân tiễn gác vào bên trái cung. Cầm đuôi tiễn chỉ dùng đến ba ngón giữa, không thể dùng cả bốn ngón tay như ngươi lúc nãy. Dùng ngón trỏ và ngón giữa cố định tiễn. Thân phải thẳng, không được nghiêng lệch. Cổ tay, cánh tay, khuỷu tay cùng tiễn phải nằm trên một đường thẳng"

"Phập!"

Mũi tên cắm xuyên hồng tâm, gọn gàng dứt khoát

Hài tử há mồm mà nhìn, một lúc sau nó quyết tâm cầm lên cung, theo lời Tiêu Thanh vào tư thế chuẩn bị.

"Tay cao hơn một chút"

"Ngón tay không được động đến lông vũ"

"Tiễn, hông và chân phải nằm trên một đường thẳng"

Cứ sau mỗi lời nói, A Đan lại điều chỉnh thân mình một chút. Đến khi Tiêu Thanh không còn nói gì thêm, đứa nhỏ quay đầu nhìn sang bên, chờ đợi.

Tiêu Thanh gật đầu

Hài tử liền buông tay. Mắt không dời khỏi mũi tên.

Lần này mũi tên không rơi xuống giữa đường, mà lại rẽ sang một hướng khác, tất nhiên là cũng không chạm đến bia tập.

Đứa nhỏ lại cụp mắt cọ chân trên đất

"Tiếp tục"

Hài tử nhìn sang Tiêu Thanh, nhìn thấy bên trong ánh mắt người kia một phần khuyến khích một phần nghiêm nghị, nó lại rút ra một mũi tên, tự mình điều chỉnh thân mình một chút, lại nhìn sang người bên cạnh chờ hiệu lệnh.

"Có muốn Phụ hoàng giúp?"

A Đan không nói gì, nhưng cũng không rụt người lại. Tiêu Thanh chậm rãi giơ ra hai tay, thấy hài tử không né tránh, nhẹ nhàng một tay nắm cổ tay hài tử, một tay đặt trên vai nó.

Hắn xoay chuyển cơ thể đứa nhỏ một lúc, lúc vừa ý thì buông tay, gật đầu ý bảo nó buông tiễn.

"Phập!"

Mũi tên dù trúng vào bia nhưng vẫn cách hồng tâm một khoảng khá xa. Nhưng đứa nhỏ hai mắt đã sáng rỡ, mỉm cười thích thú, không do dự rút ra một mũi tên khác.

Ở bên kia Tiêu Như Hà cũng học được thật nhanh, chẳng mấy chốc nó đã cưỡi ngựa đảo một vòng cung, trong tay cung tiễn giương cao, gương mặt tập trung chăm chú nhìn về hồng tâm. Ngay lúc bàn tay kéo cung gần buông ra, nó đột ngột chuyển hướng, nhắm đến một tán cây gần đó.

"Có yêu khí!"

"Vụt!"

"Phập!"

Tiêu Thanh, Tiêu Hàn Vũ và cả A Đan đều ngơ ngác nhìn theo hướng mũi tên lúc này cắm trên một thân cây cao, không lâu sau trong tán cây liền nhảy ra một con tiểu miêu.

"Ly Hoa!" A Đan hốt hoảng kêu to, lập tức chạy đến chỗ con mèo nhỏ đang liếm láp một bên chân nhuộm màu đỏ tươi.

Tiêu Như Hà từ trên ngựa, không chậm trễ rút ra một mũi tên khác, hướng về phía tiểu miêu kia, một lần nữa giương cung.

A Đan vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn về Tiêu Như Hà, vừa kịp lúc nhìn thấy Tiêu Như Hà buông thả mũi tên, nó không suy nghĩ gì mà lao người chắn ngang tiểu miêu và mũi tên.

Bên vai bị đánh một chưởng, lăn lộn vài vòng sang một bên A Đan nhìn sang thấy Ly Hoa lúc này đã mang theo hình dáng của một tiểu cô nương hốt hoảng không kém nhìn nó, bàn tay vẫn còn giơ lên trên không, y phục nơi cánh tay bị rách toang một đường. Tiểu miêu yêu lại khuỵu xuống hai gối, nắm lấy một bên chân dính đầy máu.

"Vụt!"

A Đan lúc này vẫn còn đang nằm sóng soài trên mặt đất, nó cố gắng gượng dậy nhưng không kịp, trơ mắt nhìn mũi tên lao thẳng về phía Ly Hoa. Còn tiểu yêu kia cả gương mặt đều đại kinh thất sắc, nhắm chặt hai mắt chờ đợi mũi tên kia xuyên qua cơ thể.

Đau đớn chờ mãi cũng không thấy, nó he hé hai mắt, nhìn thấy cách cái mũi nhỏ khoảng chừng một ngón tay đầu tiễn sắc nhọn lóe lên tia hàn quang đầy đe dọa, nhưng thân tiễn đã nằm gọn trong bàn tay của Tiêu Thanh.

A Đan lúc này mới dám thở ra, lồm cồm bò dậy chạy đến tiểu miêu yêu.

Tiêu Thanh trong mắt tràn đầy nộ khí, lửa giận này là hướng đến Tiêu Như Hà mà phát.

"Xuống ngựa!"

Tiêu Như Hà ngoan ngoãn làm theo, nó thật sự chưa bao giờ nhìn thấy Phụ hoàng như vậy sinh khí, mà lại còn hướng đến nó mà sinh khí.

"Làm càn! Cho phép ngươi đi ra ngoài vận động một chút, ngươi liền lại nháo ra đại sự!"

Tiêu Như Hà nếu như hôm trước trong hình thất vẫn còn ngoan ngoãn chịu phục, hôm nay lại trở nên cương ngạnh như khối sắt.

"Như Hà muốn giết chính là yêu quái. Trảm yêu trừ ma là việc thiên kinh địa nghĩa. Nếu năm xưa các người không bị bọn yêu quái này làm cho lu mờ thần trí thì A Đan ca đã không phải chết!"

Nó nhìn về phía tiểu yêu nằm kia, ánh mắt ngập tràn sát khí cùng căm phẫn.

"Ba năm trước Tiêu Như Hà đã thề, chỉ cần nhìn thấy yêu quái nhất quyết tiêu diệt! Trả thù cho A Đan ca!"

"Trả thù cho ta?"

A Đan bất ngờ lên tiếng, khiến xung quanh đều nín lặng không một chút động tĩnh. Hài tử thanh âm không cao không thấp, nhàn nhạt như gió xuân mang theo từng luồng hàn khí xâm nhập vào cơ thể những người xung quanh.

"A Đan vẫn còn sống, tại sao lại cần ngươi trả thù?"

Tiêu Như Hà cơ thể dường như bị khí lạnh làm cho đông cứng. Môi mấp máy nhưng âm thanh nào cũng không thể phát ra.

"Ngươi nói yêu quái hại chết ta? Nhưng trong trí nhớ của ta, chính Mẫu hậu của ngươi năm lần bảy lượt muốn ta chết! Chính Phụ hoàng của ngươi âm thầm đồng ý! Ngay cả ca ca của ngươi đối tốt với ta cũng là vì để lấy huyết dược! Mà tất cả không phải đều là vì ngươi sao? Tiêu! Như! Hà!"

Không khí dần bị biến thành một khối băng khổng lồ bao trùm lấy vạn vật khiến cho một cử động nhỏ cũng cứng đờ khó khăn. Sự thật tuy ai cũng hiểu rõ nhưng bọn họ đều ra sức né tránh không nhắc tới, bây giờ lại bị đứa nhỏ này khơi dậy phơi bày. Ngay cả như thế nào phản ứng chính bọn họ cũng không có một sự chuẩn bị. Chỉ có thể để mặc cho trái tim bị từng lời nói sắc bén như lưỡi đao từng nhát từng nhát chém xuống.

Tiểu hài tử hai tay nắm chặt thành quyền, gương mặt nhỏ đỏ ửng như sắp bốc cháy thành ngọn đuốc, hô hấp cũng vô cùng gấp gáp khiến cánh mũi nó phập phồng từng đợt. Hài tử như muốn đem ánh nhìn tràn đầy phẫn nộ đốt sạch đám người kia, nhưng ẩn trong đôi mắt nó lại lấp lánh một màn nước mỏng.

Hài tử trong lòng liệt hỏa như sắp nổ tung. Bao nhiêu uất ức bên trong một lần như đem tất cả trút ra ngoài, như ngọn núi lửa nhiều năm dồn nén, cố gắng dỗ dành chính mình ngủ yên, nhưng sẽ có lúc khi mà giới hạn cực điểm bị chạm đến, không còn chứa được thì ắt sẽ phát nổ.

Nhưng một khi lửa giận tất cả đều đã phát, chỉ còn lại bên trong lại là một nỗi uất ức nghẹn ngào, trước mắt mọi thứ bỗng trở nên nhạt nhòa, từ trong khóe mắt một giọt nước ngoan cố trào ra ngoài.

Nó đưa tay lên vội vàng lau sạch

Không được khóc! Khóc chính là yếu đuối! Nó không muốn lại lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt những người này! Nó không muốn để cho bọn họ biết trái tim nó vẫn còn biết đau, để bọn họ sau này lại có thể làm tổn thương nó!

"A Đan...thà sống với yêu quái...còn hơn...sống với các người..."

Một lời nói đơn giản phát ra, lại mang theo sát thương đáng sợ không ngờ đến. Tiêu Như Hà kinh hãi khi nghĩ đến việc nó là nguyên nhân của mọi việc. Tiêu Hàn Vũ xấu hổ không dám nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net