Chương 5: Máu chảy, ruột sẽ mềm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Thanh mang theo đôi mắt thâm quầng mệt mỏi cất bước trong màn đêm. Ít có đêm nào hắn có thể một giấc ngủ thẳng đến trời sáng. Một mình ra ngoài tản bộ từ khi nào đã trở thành thói quen.

Chân bỗng dừng bước cạnh mặt hồ đóng băng. Nếu lúc này là tiết khí lập xuân, trên mặt nước chính là một sắc sen hồng ngào ngạt, thấp thoáng bên dưới cá lội tung tăng.

Vô ý thức lại bước đến Cẩm Nguyệt Lâu. Đêm không mơ gặp nàng, tỉnh lại tìm đến nàng.

Lúc nàng còn sống, hắn có chuyện không vui, nàng dều kiên nhẫn nghe hắn tâm sự. Nàng mất đi rồi, hắn cần tìm người giãi bày, cũng sẽ đến nơi này tìm họa đồ của nàng.

Thôi thì cũng đã đến, cũng nên vào nhìn nàng một cái.

Tiêu Thanh đẩy cửa bước vào, dưới ánh nến lập lòe, tìm về hình ảnh người xưa, lại bắt gặp một hình ảnh khác quen thuộc.

Co quắp một mình nằm dưới bức họa đồ, hài tử nào kia chẳng hề cảm nhận được tiếng bước chân đang tiến về phía mình.

Tiêu Thanh không khỏi ngạc nhiên. Lưỡng lự không biết có nên bước trở về tẩm cung, để mặc đứa nhỏ kia cứ thế ngủ.

Thủy Đình trong tranh như trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo. Thôi thì xem như hắn là vì Thủy Đình.

"Nằm trên đất ngủ, ngươi không biết lạnh hay sao?"

Thân hình nhỏ không một chút cử động, tựa hồ đang ngủ rất say.

Nhớ đến Tiêu Hàn Vũ lúc trước ngồi học trong thư phòng thỉnh thoảng vẫn gục ngủ trên bàn. Hắn lúc thì quát cho nhi tử giật mình tỉnh dậy, lúc thì nhẹ nhàng lắc lắc vai nhỏ.

Tiêu Thanh định mở miệng ra, lại khép lại. Thủy Đình đang ở trên nhìn hắn thế kia, hắn mà dám đối với nhi tử của nàng hung dữ, không chừng nàng thật nhảy ra từ trong tranh chửi rủa hắn.

Đành tiến đến bên cạnh cơ thể nhỏ kia.

Hắn vốn định gọi đứa nhỏ tỉnh. Nhưng lọt vào tầm mắt lại là một làn da tái nhợt. Ngay cả Như Hà lúc bệnh tình nguy kịch cũng không nhợt nhạt như vậy.

Bản năng thúc đẩy hắn quỳ xuống một chân, đầu gối vừa chạm sàn liền cảm thấy một cơn lạnh đến tận xương cốt.

Hắn đặt bàn tay to lớn lên một bên vai nhỏ lắc lắc, cách mấy lớp áo vẫn chạm đến thô cứng xương, dường như chẳng có chút thịt.

Nhưng đứa nhỏ vẫn không động đậy. Đây là ngủ quá say, hay là...

Tiêu Thanh một phen hốt hoảng, điểm ngón tay lên cổ đứa nhỏ, rùng mình một cái như bị hàn băng xâm nhập cơ thể. Đứa nhỏ thật lạnh! Nhưng mạch vẫn còn đập, tuy mỏng manh yếu ớt nhưng vẫn còn có thể cứu tỉnh. Hắn vô thức thở ra một tiếng, không nhận thức bản thân nãy giờ khẩn trương quên mất cả thở.

Hắn toan định xốc lên đứa nhỏ, đôi mí mắt run run động đậy, hé lộ một đôi con ngươi mỏi mệt. Lại thu về cánh tay, vội đứng dậy.

A Đan giương mắt nhìn lên cơ thể cao lớn phía sau mình. Nửa muốn lùi tránh xa, nửa muốn tiến lại gần ép sát, cuối cùng vẫn tại một chỗ nằm yên.

"Không lạnh?"

A Đan chống người ngồi dậy, nương theo bức vách đứng lên

Đứa nhỏ như nhìn về một hướng xa xôi, nho nhỏ mấy tiếng phát ra "Không lạnh bằng sàn đất trong phòng giam."

Không biết những lời này là nói với Tiêu Thanh hay tự nói với bản thân nó.

Một đêm khác choàng tỉnh từ cơn ác mộng, Tiêu Thanh cũng lại đánh một vòng đi dạo, nhưng thay vì vô thức bước đi, hắn một mạch hướng đến Cẩm Nguyệt Lâu.

Lại thấy đứa nhỏ, trong tay cầm bút lông, cúi người gần sát mặt sàn, tay đung đưa qua lại. Đầu nhỏ thỉnh thoảng ngẩng lên, nhìn chăm chú họa đồ trước mặt, lại cúi xuống cặm cụi nguệch ngoạc trên tờ giấy

Là đang vẽ lại hình Thủy Đình sao?

Hắn hỏi đứa nhỏ. Nó nói để sau này đi đâu cũng sẽ mang theo mẫu thân bên người.

Tiêu Thanh nhìn ngang nhìn dọc bức họa, nhìn thế nào cũng không nhận ra nổi hình dáng ái nhân.

Đêm hôm sau hắn tiếp tục nhìn thấy đứa nhỏ ở đây gục ngủ...hay lại là bất tỉnh đây

Và cả đêm hôm sau cùng đêm hôm sau nữa.

--

Tiêu Thanh bước chân sải rộng hướng về phía Cảnh Tú Cung, so với bình thường có chút khẩn trương gấp gáp. Hoàng thượng xuất hiện tại Cảnh Tú Cung, vốn không phải chuyện lạ, ngoại trừ đến thăm Tứ hoàng tử, còn có thể có lí do nào khác.

Nhưng hôm nay Tiêu Thanh đến đây không phải vì tiểu hoàng nhi, mà là vì một hài tử khác.

Vốn dĩ buổi chiều tà vẫn đang ngồi tại thư phòng phê tấu chương, lại không dứt được hình ảnh đứa nhỏ kia ra khỏi đầu. Đêm hôm trước ghé qua Cẩm Nguyệt Lâu, lại không nhìn thấy hình bóng nhỏ quen thuộc. Hắn trong đầu không ngừng ẩn hiện trăm ngàn nguyên nhân. Nghĩ đến ra ngoài tản bộ sẽ khiến đầu óc thông suốt hơn, đi thế nào lại dừng ngay tây viện.

Đứa nhỏ trong phòng chẳng thấy đâu, chỉ thấy lão bá bá kia một mặt sưng vù trên sàn. Hỏi ra thì biết đứa nhỏ mới lúc nãy bị người của Chu Sương mang đi. Đến Khôn Ninh Cung lại được biết Hoàng hậu đang ở Cảnh Tú Cung. Hắn không biết quỷ thần phương nào thúc giục, lại tiếp tục hướng phía Cảnh Tú Cung đi đến.

Chưa đến cửa đã nghe từ bên trong một tiếng "Chát!" vang dội. Bước chân của hắn lại càng gấp rút.

Phất tay lệnh mấy tên nô tài ngậm miệng. Lại nghe thấy bên trong một âm thanh xé gió sắc bén vang lên, ác liệt quất trên da thịt tan nát.

Đẩy mạnh cửa tiến vào, không mất công tìm kiếm, mắt hắn liền dừng trên tấm lưng nhỏ rách nát của đứa nhỏ đang nằm soài trên đất, trên người độc một chiếc áo mỏng bị roi cắt xé mấy đường vào sâu trong da. Bên cạnh hài tử ngọn trường tiên vẫn còn ươn ướt chất lỏng đỏ.

Xung quanh đồng loạt hành lễ. Tiêu Như Hà thừa dịp thái giám xung quanh quỳ xuống mà không còn ai ngăn cản, lập tức nhảy xuống giường, chạy thẳng sang chỗ đứa bé kia.

Nhưng A Đan ánh mắt đờ đẫn vô thần. Mãi đến khi nghe tiếng giày lộp cộp đến gần, nó mới động đậy hai con ngươi, nhìn lên kẻ trong tay quyền lực tối cao kia, thấp thoáng hy vọng mong manh.

"Rốt cuộc là chuyện gì!" Nô tài xung quanh nghe ra được lửa giận từ giọng nói chủ nhân bọn chúng, đầu lại cúi càng thấp.

Tiêu Như Hà đang quỳ gối bên cạnh A Đan, không sợ sệt nhìn phụ hoàng đầy oán trách.

"Các người đều là lừa Hà nhi! Gì mà là huyết nhân thảo mùi vị như máu người chứ! Đây là máu của A Đan ca! Như Hà thà chết cũng không uống máu ca ca mình!"

"Hoàng thượng, tên súc sinh này đem chuyện này nói với Hà nhi, nhất định là không có hảo ý!" Chu Sương một bên, cũng nhìn xuống đứa nhỏ đầy oán trách.

"Ta đã nói! Chuyện này A Đan ca không hề nói ra! Là do Băng nhi nói!"

"Hoàng thượng! Nếu Hà nhi bỏ lở cử thuốc..."

Chu Sương không cần nói hết câu, Tiêu Thanh tất nhiên hiểu rõ, lần trước Như Hà bỏ lỡ một ngày thuốc, vật vã trên giường suốt mấy canh giờ, hắn lúc đó đã nghĩ rằng nhi tử thật sẽ không qua khỏi.

"Như Hà! Mau uống thuốc!" Âm thanh vang lên có phần nghiêm khắc, nếu không phải dược này không dễ mà lấy, hắn thật không chừng sẽ hạ lệnh cho thuộc hạ trút hết dược đổ vào cổ họng nhi tử cứng đầu.

Tiêu Như Hà quay đầu sang một bên, tỏ rõ quyết định của mình.

A Đan nhìn ánh mắt Tiêu Thanh chuyển từ Như Hà sang nó, từ nó sang Như Hà. Đứa nhỏ như hiểu ra chuyện gì, lặng lẽ cúi đầu đón nhận một sự thật.

Nó là ai mà có thể so với Tiêu Như Hà?

"Được! Tiếp tục đánh! Đánh đến khi nào Tứ hoàng tử chịu uống thuốc mới dừng!"

Tiêu Như Hà kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Thanh. Hôm nay thế giới của nó toàn bộ bị đảo ngược lật tung. Đầu tiên là mẫu hậu, giờ lại là phụ hoàng. Nó biết mẫu hậu căm ghét A Đan, nó biết phụ hoàng không yêu thương gì A Đan, nó chỉ không ngờ rằng, họ đối với A Đan một chút tình người cũng không.

"Ngươi không uống, trẫm giữ lại cái mạng của hắn để làm gì?"

Lời lẽ lạnh nhạt vô tình vừa thốt ra, trên sàn một thân hình nhõ khẽ run run, nhưng rất nhanh lại rơi vào yên lặng.

Thoáng thấy cánh tay cầm roi giơ cao, Tiêu Như Hà không ngần ngại chắn giữa A Đan cùng người hành hình.

"Các ngươi còn chờ ở đó làm gì? Nhất thiết đợi trẫm phải từng chữ từng chữ hạ lệnh sao? Kéo Tứ hoàng tử ra ngoài!"

Tiêu Như Hà bị kéo về lại trên giường. Từ nơi này nó có thể nhìn thấy ánh mắt A Đan đang nhìn chằm chằm theo nó.

Là ngưỡng mộ? Là ganh tỵ? Là oán trách?

"Chát!"

Một đường máu lại hiện rõ trên tấm lưng nhỏ. A Đan vẫn không dời ánh mắt sang nơi khác, như muốn nói với nó rằng, ngươi không hiểu sao, ngươi bướng bỉnh cứng đầu, sẽ không ai làm tổn thương đến ngươi, ta có dù cố gắng cách mấy, cũng chỉ là một thứ công cụ. Mà đã là công cụ, khi có ích sẽ còn được giữ lại, trở nên vô ích tất sẽ bị gạt bỏ!

"Ta uống! Ta chỉ cần uống là được!"

Chén dược nhanh chóng được rót xuống họng. Hôm nay mùi vị đặc biệt tanh nồng.

Từ đầu đến cuối ánh mắt của A Đan không rời khỏi Tiêu Như Hà. Ánh mắt Tiêu Như Hà cũng không rời khỏi A Đan.

Một tháng vừa qua, đều là nó uống máu A Đan mà sống.

Một tháng vừa qua, máu của nó đều là như thế này mà sử dụng.

Tất cả đều là vì Tiêu Như Hà. Giường nệm êm. Quần áo ấm. Thức ăn ngon. Mục đích cuối cùng, cũng là vì Tiêu Như Hà.

"Xoảng!"

Tiêu Như Hà trên giường gục ngã.

Xung quanh mọi người cuống cuồng vây quanh.

Không ai để ý đến một hài tử khác cũng ngã gục xuống sàn.

--

"Rõ ràng bệnh tình đang chuyển tốt, tại sao lại hôn mê bất tỉnh? Có phải hay không là do súc sinh kia giở trò trong dược" Chu Sương ngồi cạnh giường, nắm tay tiểu nhi tử. Tiêu Thanh hai tay chấp sau lưng, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ nhìn về màn đêm, nghe đứa nhỏ kia được nhắc đến liền hơi hơi quay đầu.

Đại Tịnh pháp sư xem xét qua Tiêu Như Hà một lúc sau, lắc đầu thở dài.

"Hoàng thượng, nương nương, lúc trước bần tăng có nhắc qua, Tục Mệnh Thảo nếu uống vào lâu ngày, độc tính sẽ dần thấm vào trong máu, đi theo khắp cơ thể bào mòn phá hủy nội tạng, Huyết Dung Dược xem ra không thể tiếp tục từ trích từ hài tử kia."

Nội tạng bị bào mòn phá hủy? Vậy đứa nhỏ kia...

Tiêu Thanh đột nhiên nhớ đến đứa nhỏ nào kia nằm chết ngất trên sàn nhà giá lạnh. Nghe đến bên tai tiếng ho khụ nho nhỏ mà nó cố gắng nén lại.

"Pháp sư, nếu vậy phải làm sao?"

"Phương án tạm thời có thể dùng một cơ thể khỏe mạnh khác để bài trừ độc tố, nhưng nếu hài tử kia chỉ trụ được một tháng, người bình thường sẽ không qua khỏi hai tuần"

Người bình thường? Phải rồi. Đứa nhỏ kia vốn không thể gọi là 'bình thường'

"Muốn loại trừ độc trong Tục Mệnh Thảo, vẫn còn một cách."

Tiêu Thanh bất giác quay người nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như màn đêm vô tận kia.

"Dùng liệt hỏa đun sôi, kết hợp với một lượng cực lớn nguyên khí đem dược tính cùng độc tính phân tách, tiếp tục dùng hỏa thiêu đến khi cô đọng thành một khối, sẽ luyện thành Duyên Niên Chi Đan Thần Dược!"

Nhưng tìm đâu ra một nguồn nguyên khí như vậy lớn?

Đại Tịnh chỉ nhàn nhạt mỉm cười đáp. Hoàng cung vừa vặn có một người có đủ lượng nguyên khí để luyện ra loại đan dược này!

--

Đỗ bá nhìn đứa bé bị người ta khiêng về, nước mắt lại không kìm được mà tuôn trào.

Hài tử này, vì cái gì số ngươi lại khổ đến như vậy, mẹ không còn, cha không yêu, vài bửa nửa thắng lại bị người ta lôi ra tra tấn hành hạ. Nhìn phía sau da thịt bị đánh thành một mảnh huyết nhục, không phải do hắn sinh ra mà trong lòng nhói đau, ruột gan đứt khúc. Hắn nhi tử đoản mệnh chết yểu, mà người ta có một đứa trẻ tốt như vậy làm nhi tử, lại suốt ngày ngược đãi.

A Đan cả đêm mê mang bất tỉnh, mỗi lần cảm nhận một bát chất lỏng được đưa tới miệng nó dều sợ hãi quay đi né tránh.

Hắn vuốt ve cái má nhợt nhạt của đứa nhỏ, vẫn còn đọng lại vết nước mắt. Đã bao lâu rồi, nó không còn ngây thơ vui cười leo trèo như trước. Hắn nhìn ra được, nụ cười giờ đây của nó như là trình diễn cho hắn xem, là che lấp đi nỗi đau mà nó phải chịu đựng

Hắn nhở đến đứa bé lém lỉnh trong Thiên lao, len lén canh hắn không chú ý lại mò mò đến thanh đao. Lúc bị hắn phát hiện thì tiểu hài tử lại nhe răng cười cười, bô bô cái miệng nhỏ gọi hắn bá bá. Lúc đó hắn từng nghĩ rằng, nếu Hoàng thượng nhìn thấy hai con ngươi trong suốt như thủy tinh trên gương mặt thông minh đáng yêu này, liệu ngài có hối hận mà đem nó ra khỏi lao tù hay không? Đáng tiếc, hai viên thủy tinh giờ đây càng ngày càng bị nước mắt làm vẩn đục.

Đôi tay hắn bỗng nhiên bị một chất lỏng nóng bỏng đốt cháy, kéo hắn ra khỏi dòng suy tư, nhìn xuống đã thấy chăn đệm cùng hai tay đều bị nhuộm thành một mảnh đỏ.

Đỗ bá một trận hoảng sợ, nhìn máu tuôn trào từ khóe miệng đứa nhỏ. Hắn thân già tự mình đến Thái y viện tìm được một lão thái y. Nhưng lão thái y nhìn qua đứa nhỏ cũng chỉ lắc đầu ngán ngẩm.

--

Tiêu Thanh hôm nay không thượng triều, hắn cả ngày đều túc trực bên cạnh tiểu nhi tử. Tiêu Như Hà từ sau khi hôm qua ngất đi, đến bây giờ vẫn mê mang chưa tỉnh. Đại Tịnh pháp sư đã nói, nếu không có đan dược hài tử sẽ không trụ quá bảy ngày. Tiêu Thanh muốn nếu đứa trẻ tỉnh dậy, ít nhất cũng nhìn thấy Phụ hoàng nó lần cuối.

Mặc cho Đại Tịnh khuyên bảo, mặc cho Chu Sương van nài, hắn khăng khăng từ chối phương án luyện đan kia.

Bên ngoài một tên thị vệ chạy vào, run rẩy quỳ bẩm báo, giọng nói cũng run run đứt quãng

"Bẩm Hoàng thượng! Đứa trẻ kia...hắn..." Tiêu Thanh trong lòng trống ngực đập liên hồi, hắn vì chuyện của Như Hà, vẫn chưa đi xem đứa nhỏ kia thế nào, hôm qua bị thương nặng như vậy, bên trong người lại trúng kịch độc, không lẽ đứa nhỏ kia xảy ra chuyện gì. "...hắn...đã chạy trốn!"

Tiêu Thanh đầu óc trống rỗng, thật không biết nghĩ sao về chuyện này.

Nhất định là theo mật đạo trốn ra ngoại thành! Lão bá kia Tiêu Thanh từ lần đầu nhìn thấy đã nhận ra, hắn chính là năm xưa cùng với một nhóm thị vệ khác, đi theo hộ tống Tiên hoàng cùng hắn thoát khỏi bạo loạn!

Nên bắt lại? Rồi sau đó sẽ làm gì? Ném nó vào lại Thiên lao? Hay giữ nó lại bên ngoài?

Hay là thả đi? Nhưng trong người còn trúng độc, ở bên ngoài có thể chữa được sao?

Còn đang phân vân không biết nên làm thế nào, một bên Tiêu Như Hà đột nhiên run lên bần bật như kẻ trúng kinh phong, từ trong miệng tràn ra một loại chất lỏng đen kịt như bùn.

"Mau truyền Đại Tịnh pháp sư!"

Đại Tịnh pháp sư nhanh chóng được truyền đến. Vào giờ này mà truyền gọi hắn, nhất định là Tứ hoàng tử lại xảy ra chuyện. Trong lòng vốn đã chuẩn bị trước, không hoảng loạn cuống quýt như Tiêu Thanh, hắn bình tĩnh bắt mạch, xem xét Tiêu Như Hà.

Cởi ra mấy lớp áo, trên cánh tay phải từ cổ tay đến bả vai sưng đỏ ứ huyết, mạch máu dưới làn da càng trầm trọng hơn, nơi vỡ tan tạo thành loang lỗ vết thâm đen, nơi lành lặn nổi đỏ thành từng khối. Kinh mạch vùng vai lại có dấu hiệu sưng lên lan tỏa.

Đại Tịnh không do dự, một chưởng đánh thẳng vào bả vai Như Hà. Ánh mắt vô cùng tập trung đến mức mồ hôi đua nhau chảy từ thái dương. Lòng bàn tay từ từ kéo về, phía dưới lớp da nhô lên một khối nhỏ, xuyên thủng da thịt phóng ra bên ngoài, bị lòng bàn tay gắt gao nắm gọn.

Hướng về gương mặt kinh hoảng của Tiêu Thanh, chìa ra lòng bàn tay, để lộ một con vật nhỏ bên ngoài óng ánh sắc vàng, béo mập căng tròn như vừa mới ăn một bụng no.

"Hoàng thượng, đây chính là Kim Tàm sâu độc, trong Vu Thuật có thể xem là loại lợi hại nhất, nguy hại nhất với tính mạng con người. Người bị nó xâm nhập vào cơ thể, bên trong ngũ tạng đều bị cắn xé, kinh mạch toàn thân chảy máu đến chết. Loại đau đớn này không thể miêu tả hình dung!"

Pháp sư cẩn thận tỉ mỉ nâng lên cánh tay của Như Hà soi xét từ bả vai ngược về cổ tay. Lúc bấy giờ Tiêu Thanh mới chú ý đến một xâu chuỗi hạt trên cổ tay nhi tử.

Chuỗi hạt bị Đại Tịnh thu lấy, trên cổ tay hiện ra một vùng da lọt thỏm vào bên trong, vừa vặn cho một con vật nhỏ nào đó chui vào.

Đại Tịnh săm soi chuỗi hạt trong tay

"Hoàng thượng, chuỗi hạt này là của Tứ hoàng tử?"

Trong đầu hiện lên hình ảnh một đứa nhỏ một mình ngồi trên ngưỡng cửa, ngón tay mân mê xâu chuỗi đen bóng, vừa nhìn thấy hắn xâu chuỗi đã bị nhét vào sâu trong tay áo.

--

Đỗ bá dừng chân thở dốc từng ngụm khí. Hắn đã liên tục chạy từ lúc trên trời trăng khuyết còn treo lơ lửng, bây giờ nhìn lại ánh dương đã sưởi ấm một nơi rừng vắng.

Mà đứa nhỏ trên lưng vẫn còn chưa tỉnh lại.

Hắn khụy người, nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ xuống đất, lại không để lưng nó dựa vào vách hang đá, mà để nó nghiêng vào lòng mình, tay trừu mến vuốt ve.

Ánh nắng dần dần nhích đến gần cửa hang, soi đến gương mặt nhỏ nhợt nhạt.

Đứa nhỏ dường như cảm nhận được điều gì, nhếch nhếch nâng lên khóe môi, mí mắt từ từ kéo lên.

Nó muốn nhổm người ngồi dậy, nhưng toàn thân đều bủn rủn vô lực, mà cánh tay quanh người cũng không chịu buông nó ra.

"A Đan ngồi đây với bá bá, không cho đứng dậy nghịch!"

A Đan ngoan ngoãn nghe lời, được một lúc lại hơi buông hạ đôi mi. Bên vai liền bị lắc nhẹ.

"Bên ngoài kia chính là rừng, ngươi thấy có rộng lớn hay không?"

Hai mắt đứa nhỏ lại đóng kín, nhưng cái đầu chậm rãi gật xuống.

A Đan như thế này, Đỗ bá nhìn thật không quen. Đứa bé này nếu là lúc bình thường được đưa ra bên ngoài, nhất định sẽ hăng hái nhảy nhót chạy loạn khắp nơi. Hài tử ngoan của hắn, đã bị đám người kia phá hỏng thật rồi!

"Có đẹp hay không?" Mắt lại he hé mở ra, gật gật cái đầu vào người lão bá, mỉm cười đảo mắt nhìn quanh.

"Đến lập xuân sẽ càng đẹp hơn. Cho nên, A Đan phải cố gắng ở cùng bá bá đến lập xuân, được không?"

Lần này đứa nhỏ không lại gật đầu.

"A Đan, ngươi mau hứa với bá bá, đừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net