Chương 5: Tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc xe ngựa mang theo âm thanh lộc cộc chạy ngang. Mảnh rèm che hai bên cửa sổ bị một bàn tay nhỏ kéo sang một bên, lộ ra một gương mặt tròn tròn của tiểu hài tử mang theo cái miệng há hốc cùng ánh mắt ngây ngô nhìn xung quanh chẳng khác gì trẻ con lần đầu được dắt ra khỏi nhà. Nó thích thú nhìn ngắm các gian hàng bày bán bên đường, thỉnh thoảng còn muốn rướn cái đầu ra khỏi cửa sổ chỉ để ngoái nhìn những gì thu hút nó.

"A Đan nếu thấy thích gì cứ nói ra, phụ thân sẽ mua cho ngươi"

Nam nhân ngồi trên băng ghế đối diện tay cầm quạt lụa phất phơ nhìn tiểu hài tử rồi lại nhìn sang tiểu nữ bên cạnh

"Cả Ly Hoa cũng vậy, có gì vừa mắt thì cứ nói"

Ly Hoa cái đầu gục lên gục xuống. Mới sáng sớm cả hai đứa nhỏ đều bị gọi dậy đẩy lên xe ngựa ra khỏi thành. Tiêu Thanh cũng chẳng buồn giải thích, cứ tỏ vẻ bí bí hiểm hiểm.

Cỗ xe dừng lại bên một khách điếm, bên trong vô cùng ồn ào náo nhiệt, thật may mắn mới tìm được một bàn còn trống. Ba người ngồi quanh bàn, nhìn từ xa trông chẳng khác gì một gia đình nhỏ.

"Khách quan ngài muốn dùng gì"

Tiểu nhị cười đến sáng rỡ, trong mồm không ngừng kể ra từng món ngon có trong quán. Tiêu Thanh nhìn hai đứa nhỏ, bảo chúng chọn món.

"Thịt bò!"

"Cá!"

Hắn nhìn về tiểu nhị gật gật đầu, lại thêm vào mấy món rau.

"Khách quan, ngài có hai tiểu hài tử thật lanh lợi a!"

'Hai tiểu hài tử' mặt liền tắt ngóm nụ cười. Tiêu Thanh bên ngoài chỉ có thể cười trừ, bên trong chỉ biết cười khổ. Làm hài tử của hắn chán ghét đến như vậy sao? Đành nói sang chuyện khác.

"Tiểu huynh đệ, quán này xem ra thật đông khách"

"Khách quan ngài không biết? Đêm nay huyện này có tổ chức hội hoa đăng nên mới nhộn nhịp hơn bình thường. Khách quan nếu không có việc gì gấp, chi bằng ở lại một đêm thưởng ngoạn"

Hội hoa đăng từ trong cung đến ngoài cung, hắn đều nhìn qua không ít, nhưng nhìn qua tiểu nam hài đang ghé vào lỗ tai tiểu nữ hài bên cạnh, lẩm bẩm trong miệng hỏi hội hoa đăng là gì, trong lòng hắn liền đưa ra quyết định.

--

Cũng không biết là do hội hoa đăng nơi này đặc biệt nhộn nhịp sôi nổi hay là vì bản thân hắn tâm trạng đang vô cùng tốt. Nhìn sang hai đứa trẻ trong tay hai xâu kẹo hồ lô, ăn đến đường đều dính cả hai bên mép, mắt ngước nhìn một đoàn tạp kĩ xếp tháp người tung hứng trên cao.

"Ly Hoa có thể làm được không?" A Đan bỗng dưng lên tiếng, trong mắt vẫn còn sáng rỡ háo hức sau một màn nhào lộn trên không trung

"Tất nhiên là được a! Nhưng Ly Hoa này thà chết đói cũng không muốn làm trò cho thiên hạ nhìn như vậy" Nói rồi liền nắm lấy cổ áo hài tử, phóng lên trên mái nhà gần đó. "Ở trên đây xem sẽ rõ hơn"

Tiêu Thanh lúc này đang nhìn về phía một gian hàng treo lủng lẳng đủ loại mặt nạ, tự hỏi không biết bọn trẻ có muốn một cái. Nhưng vừa quay đầu hai đứa trẻ đều chẳng thấy đâu. Quay người vội nhìn quanh, cũng không khó nhận ra hai đứa trẻ kia đang vắt vẻo ngồi đung đưa chân trên mái nhà.

Hắn nhìn hai đứa trẻ trầm giọng, thanh âm không to không nhỏ, gọn gàng một chữ.

"Xuống!"

Tiêu Thanh khuôn mặt chắc hẳn phải rất là nghiêm túc, vì bọn hài tử không dám cãi một lời mà nhảy từ mái nhà xuống. Một phen làm tim hắn suýt đập thủng thành ngực.

"Đã bảo các ngươi không được trèo lên mái nhà ngoạn, thích bị gãy cổ?"

"Người ta là mèo mà..."

"Thế hôm trước là con mèo nhỏ nào té từ cành cây rơi xuống?"

Ly Hoa hai má đỏ ửng, giận dỗi đi về một gian hàng bày ra đủ loại trang sức lấp lánh bắt mắt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm

"Còn không phải là do nhi tử bảo bối của ngài hại ta?"

Trẻ con có phải đứa nào cũng giận dai như vậy? Còn xem việc oán trách hắn thành trò tiêu khiển? Trong lòng tuy mắng bọn hài tử không biết trên dưới nhưng chân vẫn đi về hướng đứa trẻ đang săm soi một cái vòng tay nhỏ.

"Nếu thích thì cứ giữ lấy, không cần ngại"

Ly Hoa quả thật không ngại ngùng gì, cầm hết món này đến món khác thử lên trên người. Cuối cùng nhìn ngắm một cây trâm cài điểm phía trên bạch châu óng ánh, gương mặt nhỏ tỏ vẻ hài lòng.

"Cái đó không hợp. Sẽ biến ngươi thành lão bà mất." Tay hắn cầm lên một đôi đầu hoa kết từ dây vải đỏ tạo thành nho nhỏ bông hoa năm cánh, đính thêm phía dưới một chùm tua rua. "Cái này mới đúng là của tiểu nữ hài" Nói rồi tiện tay gắn lên trên hai búi tóc nhấp nhô khiến tiểu yêu phía dưới biến thành một pho tượng gỗ.

Tiểu nữ hài hai gò má phúng phính đỏ ửng giờ trên búi tóc lại được điểm thêm đo đỏ đóa hoa, so với thường ngày lại càng xinh xắn. Tiêu Thanh gật gù hài lòng, cũng phải tìm cho đứa nhỏ kia một cái gì đó.

Quay đầu nhìn sang chỗ hài tử lúc nãy đang đứng, chỉ thấy một mảnh đất trống không. Hắn lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, vẫn không tìm ra bộ y phục quen thuộc cùng vóc người nhỏ xíu.

Tiêu Thanh trong lòng tựa hồ ngũ tạng nhảy loạn tùng phèo, đầu óc một mảnh hỗn độn hốt hoảng nhìn khắp xung quanh tìm kiếm trong đoàn người đông đúc chen chúc nhau không ngừng tới tới lui lui. Muốn tìm hài tử lúc này chẳng khác nào tìm một con kiến con trong ổ kiến

"A Đan!"

Là đi lạc sao? Cũng có thể! Hài tử có mấy khi được dẫn đi ra ngoài, rất có thể ham chơi chạy lạc

Bị bắt cóc sao? Hoàn toàn có thể! Y phục trên người hài tử đều là hàng cao phẩm. Quả thật là con mồi ngon cho mấy kẻ bắt cóc đòi tiền

Hắn bộ dạng gấp gáp hoảng loạn chạy tới chạy lui, thu hút ánh nhìn của một đứa nhỏ khác

"Ngài làm sao?"

Tiêu Thanh khẩn trương đến độ nói không kịp thở

"Ly Hoa, ngươi có thấy A Đan?"

"Không phải A Đan đi theo ngài sao?"

Tiêu Thanh không trả lời, chỉ tiếp tục khẩn trương nhìn quanh. Một đứa bé lớn như vậy, làm thế nào mà hắn lại đánh mất cơ chứ!

"Ngài lạc mất A Đan rồi sao?"

Quay qua quay lại một hồi, trong đầu choáng váng từng cơn ập tới. Lại quay trở về nhìn tiểu nữ hài ngón tay đang đùa nghịch chùm tua rua lủng lẳng dưới đầu hoa.

"Ngươi có cách nào tìm ra A Đan?"

"Ly Hoa không có thần thông quảng đại như vậy a!"

Xem ra hắn thật sự phải nhờ đến quan phủ can thiệp. Hài tử mất tích càng lâu sẽ càng gặp nhiều loại nguy hiểm. Hắn không dám tưởng tượng nổi cảnh tượng đứa bé nhỏ xíu tay chân mảnh khảnh bị người ta trói lại ném vào nơi u tối nào đó.

U tối! Hắn thật già lẩm cẩm rồi! Trước khi xuất cung không phải đã chọn ra vài tên ám vệ bảo hộ cho hài tử hay sao?

"Vệ Hằng!"

Từ trong con hẻm bóng đen dày đặc tối om om bất ngờ bước ra một hắc y nhân tay chắp chân quỳ sẵn sàng đợi lệnh

"Vệ Hằng, mau đi tìm tung tích của Tam thiếu gia!"

Chưa đến một nén hương thời gian, Vệ Hằng đã quay trở về bẩm báo. Quả thật những ám vệ được giao nhiệm vụ bảo vệ hài tử đều đang âm thầm đi theo nó. Mà hài tử không bị lạc, cũng không bị bắt cóc, nó lúc nãy nhân lúc Tiêu Thanh không để ý len lén chạy lẫn vào trong đám đông, sau đó cứ theo một con đường thẳng mà đi.

Không lẽ hài tử muốn chạy trốn hắn sao?

Nhi tử tùy hứng bỏ trốn, kẻ làm phụ thân theo lẽ thường phải nên phát hỏa, nhưng Tiêu Thanh chỉ thở phào nhẹ nhõm khi biết hài tử vẫn an toàn. Dù là vậy, vẫn không thể chối bỏ một cảm giác hụt hẫng đang xâm lấy ngũ tạng của hắn, ăn dần vào tâm gan, tạo thành một lỗ hổng trống không.

"A Đan thà sống với yêu quái còn hơn sống với các người!"

Hắn thật sự đã vĩnh viễn đánh mất đứa con này rồi sao?

"Tiểu Ly Hoa ngươi nói xem, có phải trẫm đáng sợ đến mức đều dọa cho hài tử của mình chạy hết rồi không?"

Ly Hoa đánh mắt nhìn sang hướng khác, trong miệng lẩm bẩm gì đó nhưng tất cả đều bị Tiêu Thanh nghe thấy.

"Cũng có một chút..."

Hắn bất giác bật cười, cười để quên đi cảm giác chút chua xót bên trong. Giơ tay vỗ vỗ đầu tiểu nữ kia.

"Vậy còn ngươi? Gia đình ngươi đâu? Tại sao cứ suốt ngày chạy nhảy bên ngoài?"

Ly Hoa vẫn còn chưa kịp trả lời, Vệ Hằng lại bất ngờ xuất hiện quỳ bẩm

"Bẩm chủ nhân, tiểu chủ nhân đã đi theo một nam nhân về nhà của hắn. Lúc này đang cùng nam nhân và nhi tử của hắn dùng cơm. Nam nhân nhìn qua có vẻ chỉ là một phổ thông bách tính, không có ý đồ làm hại tiểu chủ nhân"

Đứa trẻ này, thà rằng đi theo một người lạ, cũng không muốn ở cùng hắn sao?

--

"Đa tạ đại thúc!"

A Đan nâng lên chén cơm, lùa vài đũa vào miệng, gương mặt cười rạng rỡ.

Lúc nãy nghĩ muốn bỏ đi thế là nó liền bỏ đi. Đi được một đoạn rời xa ồn ào nơi lễ hội lại hoang mang nhìn tứ phía xung quanh cảnh vật yên tĩnh đến mức trống trải. Cũng chẳng biết phải đi đâu làm gì, nó đành ngồi nghỉ tạm dưới một thân cây. May mắn gặp được cha con vị thúc thúc này vốn cũng từ hội hoa đăng trở về, còn tốt bụng nói sẽ dẫn nó tìm về phụ mẫu nó. Nhưng hài tử lập tức từ chối, giờ lại ngồi trong nhà người ta ăn cơm.

Trên bàn thức ăn chỉ vài món đạm bạc đơn sơ. Hài tử lại ăn ngon lành chẳng để rớt ra ngoài một hạt cơm. Ngẩng đầu lại vô tình nhìn thấy Lưu thúc gắp một khối thịt nhỏ vào bát Tiểu Thần. Trong đầu lại hiện lên một cảnh tượng tương tự. Tiểu Thần chỗ ngồi là của nó, còn nam nhân đối diện là...

Chăm xong cho nhi tử của hắn, Lưu thúc cũng không quên gắp vào trong chén A Đan một phần thịt khác. Hài tử nhoẻn miệng cười cảm ơn, lùa hết phần thức ăn vào trong miệng.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lưu Chấn ngỡ ngàng nhìn ra ngoài. Giờ này tại sao lại có người đến gõ cửa nhà hắn? Dù cảm thấy có chút phiền nhưng hắn vẫn đứng dậy đi mở cửa. Hai đứa trẻ con vẫn mặc sức vung đũa.

"Ngài cần gì?"

Tiểu Thần hơi hơi rướn cổ nhìn ra ngoài

"Tìm người?"

"Nhi tử của ngài?"

A Đan suýt chút nữa là đánh rớt đôi đũa, tiếng "Mời vào" ngay sau đó của Lưu thúc càng làm nó rợn cả xương sống. Nó rướn người nhìn Tiểu Thần nói nhỏ

"Tiểu Thần, ở đây có cửa sau không a?"

Tiểu Thần chưa kịp trả lời, nhưng A Đan nhìn ánh mắt mở to hiếu kì của Tiểu Thần, đoán chắc là người kia đã vào đến nơi. Nó chậm rãi quay đầu về phía sau, lập tức dò tìm sắc mặt Tiêu Thanh.

"A Đan, phụ thân ngươi đến tìm ngươi, còn không đứng lên chào" Lưu Chấn có chút nghiêm giọng nói, khiến Tiểu Thần hơi hơi rùng mình, giọng điệu này của phụ thân nó là đang cảnh cáo a!

A Đan cũng cảm nhận được thanh âm vị thúc thúc lúc nãy còn vui vẻ hỏi chuyện nó giờ đây đã có cái gì đó khác khác. Nó định đứng dậy, bên tai Tiêu Thanh đã nhẹ giọng

"Không cần đứng, cứ để hài tử tiếp tục ăn."

Thêm một cái bát được dọn ra. Tiểu thần ngồi cắm cúi vào bát cơm, không dám hó hé một tiếng. Tiêu Thanh nhìn thấy A Đan cũng chỉ ăn qua loa lấy lệ, không buồn gắp thêm thức ăn, đành chủ động gắp một đũa rau xào bỏ vào chén hài tử. Nhưng hài tử vẫn chỉ chú tâm đến phần cơm trắng, phần rau xào lại bị bỏ quên ở một góc.

A Đan bỗng dưng cảm thấy có một luồng không khí lạnh lẽo vây xung quanh nó. Ngước mắt lên quả thật Lưu thúc đang nhìn nó chằm chằm.

Bữa cơm nặng nề cũng chóng trôi qua. Tiêu Thanh lúc ngỏ ý cáo từ và đưa A Đan trở về đã thấy hài tử khuôn mặt xụ xuống ủ rủ.

Cuối cùng thì hắn cùng hài tử đều lưu lại tiểu trạch của Lưu Chấn ngủ qua một đêm. Hắn tiểu trạch vừa lúc còn trống một phòng nhỏ vừa vặn để phụ tử Tiêu Thanh trú qua đêm. Nhưng hai đứa nhỏ lại ngỏ ý muốn ở cùng nhau.

"A Đan, tại sao lúc nãy lại nói dối, nói rằng ngươi không có phụ mẫu?" Tiểu Thần lúc nãy vừa bị Lưu thúc đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn mỗi mình nó cùng Lưu thúc. "Phụ thân ngươi nếu nghe thấy không phải sẽ rất buồn sao?"

Đứa nhỏ ngồi trên giường chẳng dám nói gì, cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn, nhưng trong lòng không tránh được một trận ủy khuất

"Lại còn bỏ đi như vậy, không sợ phụ thân ngươi sẽ rất lo lắng cho ngươi?"

"Theo thúc thấy phụ thân ngươi thật sự rất kiên nhẫn với ngươi! Nếu ngươi mà là hài tử của thúc thúc thì đêm nay chắn chắn sẽ phải nằm sấp mà ngủ!"

Đứa nhỏ vốn đang mân mê mảnh y phục trong tay, vừa nghe đến lời này liền giật mình ngẩng đầu nhìn lên

"Ngày mai ngoan ngoãn theo phụ thân ngươi trở về, không được phép như thế này giận dỗi!"

Gương mặt nhỏ lại xịu xuống, rõ ràng là không vui. Đứa nhỏ này xem ra đã bị phụ thân nó chiều đến sinh hư. Hắn lúc nãy cũng nghĩ rằng hài tử mồ côi cha mẹ, đang cùng sống với thân thích nào đó. Y phục của nó tất nhiên không phải của bọn cô nhi không nhà không cửa.

--

Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Tiêu Thanh đã tỉnh giấc. Hắn vốn không ngủ sâu, thời gian vừa qua lại càng thường xuyên nửa đêm ngồi dậy, nhìn nhìn sang hướng thư phòng, như mong đợi đứa nhỏ lại đột ngột hiện ra.

Lồm cồm bò dậy bước ra ngoài, ra khỏi cửa đã nghe thấy thoang thoảng mùi thơm tân mễ. Tiến về nhà bếp liền nhìn thấy Lưu Chấn một tay khuấy khuấy một nồi cháo lớn. Dù sao thì phụ tử bọn họ cũng đã quấy rầy gia đình nhỏ của người ta, cũng không thể không biết tốt xấu, lại còn ngồi không hưởng thụ, Tiêu Thanh cũng xắn lên ống tay áo, sẵn sàng giúp một tay

Lưu Chấn nhìn qua y phục Tiêu Thanh không khó đoán ra người nọ xuất thân cao quý cũng không cảm thấy phiền khi mấy lần thức ăn suýt chút nữa là bị làm hỏng.

"Ngươi một thân nam nhi lại giỏi giang việc bếp như vậy"

"Hiền thê sinh khó mà qua đời, để lại một tên tiểu tử đỏ hỏn, nếu không tự mình học chút trù nghệ, cha con chỉ có thể chờ chết đói"

Lưu Chấn đóng lại nắp nồi cháo. Nhân thời gian chờ đợi, quay sang nhìn gương mặt đầy mồ hôi của Tiêu Thanh mà nói

"Chuyện này Lưu Chấn thật sự không nên xen vào, nhưng ngươi cùng A Đan hài tử kia có phải quan hệ phụ tử không được tốt"

Tiêu Thanh chỉ biết cười khổ, quan hệ phụ tử nhà hắn rõ ràng đến mức người lạ mới gặp cũng có thể nhìn ra sao?

"Đều tại ta, lúc trước không nhìn nhận hài tử, còn bạc đãi nó. Bây giờ hài tử không muốn nhận lão cha này, cũng không thể cưỡng ép nó"

"Ngươi muốn bù đắp cho hài tử nhưng cũng không nên dung túng nó tùy tiện hành xử, đôi khi cứ bỏ mặc không quản lại làm cho hài tử cảm thấy bản thân bị bỏ rơi.

Cứng quá sẽ làm hài tử hoảng sợ. Mềm quá sẽ làm hư hài tử.

Tiểu thần lúc sinh ra thì mẫu thân nó cũng qua đời vì sinh khó. Ta lúc trước cũng từng sủng Tiểu Thần lên tận mây xanh, cho rằng đứa nhỏ đáng thương không có mẫu thân bên cạnh cần phải được bù đắp, mãi sau này nhìn nó vô pháp vô thiên hành xử mới nhận ra, hài tử là cần phụ thân, không phải cần bằng hữu"

Nắp nồi cháo lạch cạch tiếng vang ùng ục bọt nước nổi lên. Từ trong nhà thanh âm trẻ con cũng dần dần rõ ràng. Lưu Chấn chỉ nhìn Tiêu Thanh cười nói, bọn hài tử chỉ cần ngửi thấy đồ ăn là tỉnh!

--

Tiểu Thần ăn sáng xong cũng nhanh chóng chạy đến tư thục học chữ, Lưu thúc cũng phải mang chỗ kẹo mứt hắn làm ra phố bày bán, trong tiểu trạch chỉ còn lưu lại tiểu hài tử cùng Tiêu Thanh. Đứa nhỏ cả ngày ở bên ngoài một mình tự tìm trò tiêu khiển, vừa thấy bóng dáng Tiêu Thanh bước ra sân lại len lén chạy vào trong nhà, quay trở về căn phòng nhỏ mà nó cùng Tiểu Thần trú. Ngoại trừ cái bàn nhỏ cùng sách vở giấy bút sắp xếp gọn gàng bên trên, căn phòng nhỏ này cũng chẳng còn đồ vật gì khác có thể khiến trẻ nhỏ mua vui.

Hài tử không biết bị cái gì thôi thúc, đến bên bàn nghiêm chỉnh ngồi xuống, nhớ lại tư thế tiêu chuẩn Tiêu Hàn Vũ lúc trước giáo nó, lấy ra một tờ giấy, cầm lên một cây bút.

Đứa nhỏ lục lọi trong kí ức ngày xưa, lúc mà Tiêu Hàn Vũ dạy nó viết xuống từng nét chữ, sau đó thì thử hạ bút chậm rãi viết lên giấy hai chữ. Xong lại ngừng bút, cầm tờ giấy lên nhìn ngắm. Hình như còn thiếu thiếu cái gì đó, nó nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, cố gắng tìm ra bản thân đã quên gì.

Cửa phòng đột ngột bị đẩy mở, khiến đứa nhỏ giật bắn cả người, giấy trong tay cũng bị đánh rớt. Hài tử hai mắt đảo qua đảo lại, nhìn từ bàn học nhìn sang người phía trước. Ánh mắt Tiêu Thanh cũng theo ánh mắt nó mà nhìn sang mảnh giấy trên bàn, vừa kịp để nhìn thấy hai con chữ non nớt xiên vẹo của hài tử, lại bất ngờ khi mảnh giấy bị một bàn tay nhỏ nắm lấy, đem giấu sau lưng.

Chữ nó xấu lắm, nó không muốn bị người này nhìn thấy, nhất định sẽ bị cười chê

"Người mới tập viết, tay cầm còn cứng, tất nhiên chữ viết sẽ khó nhìn một chút. Sao lại phải ngại mà che giấu?"

Hài tử đau lại hai chân mày, cắn cắn môi dưới, lắc lắc đầu

"Không. Lúc trước..."

Tiêu Hàn Vũ?

A Đan cho dù không biết chữ nghĩa, không hiểu đạo lý, cũng biết rằng không thể cứ gọi thẳng tên trưởng bối như vậy. Hơn nữa Tiểu Thần hôm qua lúc học thuộc 'Đệ tử quy' cũng đã chỉ nó cắt nghĩa vài câu.

'Xưng tôn trưởng, vật hô danh'

"Lúc trước ...ca...nói, ca chỉ cần học chữ một ngày, đều viết được chữ thật đẹp"

Tiêu Thanh nghe đứa nhỏ gọi Hàn Vũ một tiếng 'ca' mà trong lòng nửa phần vui mừng, nửa phần phiền muộn. Hài tử a, ngươi bao giờ mới chịu gọi ta hai tiếng 'phụ thân' kia đây?

Cố gắng đem những suy nghĩ phiền lòng ném ra sau đầu, vẽ nên một nụ cười che giấu cảm xúc bên trong, nhìn đứa nhỏ ngây thơ bị tên nhi tử lớn xác kia của hắn đùa giỡn

"Nhị ca của ngươi, ngày trước mỗi lần bị bắt ngồi yên luyện chữ đều xem như cực hình, cày bừa trên giấy qua loa vài nét chỉ để làm xong công khóa rồi lại chạy ra ngoài nghịch phá. Nếu không phải chịu qua vài trận thước gỗ thì làm sao có thể viết được chữ viết như hôm nay"

"Thật sao?" Đứa nhỏ hai mắt thấp thoáng chút nghi ngờ.

"Phụ hoàng vẫn còn giữ lại chữ viết sau ngày đầu tiên Nhị ca của ngươi học chữ viết ra. Sau này có thể đưa cho ngươi xem qua"

Đứa nhỏ lấy ra mảnh giấy nãy giờ bị nó giấu sau lưng, nhìn nhìn. Tiêu Thanh nhìn nét viết nguệch ngoạc trên giấy, chỉ cười cười nhẹ giọng nói

"A Đan muốn viết tên của mình sao? Chữ này viết không đúng, có muốn Phụ hoàng giáo ngươi?"

Hài tử nhìn hắn dò xét một hồi lâu, cuối cùng cũng xoay người trở lại bàn gỗ. Tay cầm lên bút lông lơ lửng cách giấy một khoảng nhỏ trong không trung.

Tiêu Thanh bước đến sau lưng hài tử, đặt tay của mình lên nắm tay nhỏ đang cầm bút lông

Nếu là giương cung, hắn chỉ cần nắm lấy cổ tay rồi điều chỉnh tư thế cho nó, nhưng đây là cầm bút, cần phải cẩn thận chỉnh sửa từng ngón tay cho hài tử, sau đó mới nắm tay nó di chuyển bút lông trên giấy.

Còn về phần A Đan, mặt tuy hướng về giấy, nhưng mắt thì lại không chớp liếc sang bàn tay đang nắm lấy tay mình kia, đến lúc mắt nhìn lại về trang giấy, Tiêu Thanh đã viết đến chữ thứ ba, nó liền nhăn mặt ngờ vực

"Không phải. Đây không phải tên A Đan. Tên của A Đan chỉ có hai chữ, ngài viết ra đến tận ba chữ!"

Tiêu Thanh không vội trả lời hài tử, vẫn di chuyển tay đứa nhỏ qua lại lên xuống, mà đứa nhỏ cũng không phản kháng gì, chỉ nhìn theo đầu bút lông để lại trên giấy từng đường mực đen to nhỏ. Đến lúc hạ bút viết xong nét cuối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net