Chương 7: Tính kế hay bị tính kế?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Đan ném thanh đoản kiếm xuống đất. Đoản kiếm va chạm mặt đất liền tạo nên một tiếng leng keng nho nhỏ đánh vỡ nơi trúc lâm yên tĩnh. Bọn yêu quái nhìn theo thanh kim loại nằm trơ trọi trên đất, dưới ánh thái dương lưỡi kiếm như tỏa ra nhàn nhạt kim quang nhưng thiếu đi người cầm kiếm, nó trông chẳng khác gì một thanh sắt vô dụng.

"Thả người!"

Kẻ này liếc mắt nhìn sang kẻ kia, sau đều bật ra tiếng cười sảng khoái. Nháo ra một trận lớn như vậy, tất nhiên bọn chúng đều đã biết.

Tiểu hài tử vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc tay chân bị trói nằm co quắp trên mặt đất lạnh lẽo, liền không suy nghĩ gì mà chạy đến.

"Tiểu tử ngươi nhưng lá gan thật không nhỏ! Chuyện như vậy mà ngươi cũng dám làm."

Đôi tay nhỏ ra sức cởi bỏ nút thắt, không quan tâm đến phía sau bọn yêu quái đều nhìn nó ánh mắt thèm thuồng chẳng khác gì những con mãnh thú nhiều ngày đói khát lại bắt gặp một con mồi non nớt lang thang một mình.

"Bảo ngươi giết tiểu tử kia chỉ là chuyện nhỏ, đột nhập thiên lao châm một mồi lửa đối với bọn ta không quá khó khăn gì."

Phía sau cổ áo đứa nhỏ đột ngột bị nhấc lên một cách thô bạo, thân hình nhỏ ngay sau đó cũng bị ném trở ra ngoài.

"Nhưng. Ngươi còn có một thứ, quan trọng hơn mạng nhỏ của tên tiểu tử kia"

A Đan từ dưới đất lồm cồm bò dậy, ngước nhìn lên ba tên yêu quái đang tiến đến gần mình

"Các ngươi là muốn Linh Đan?"

Trong mắt bọn chúng như vụt qua một tia sáng thèm khát, khóe môi hắn nhếch nhếch hướng lên, lộ ra hai bên răng nanh ngả màu vàng ố.

"Vẫn còn muốn cứu lão già kia?"

A Đan không nói gì, một cái chớp mắt cũng không, ngay cả khi nhìn thấy bàn tay giương ra móng vuốt vươn ra hướng đến gương mặt nó.

Bàn tay còn cách gương mặt nhỏ một khoảng không, đột nhiên lóe lên một tia sáng ánh vàng, bay vụt đến hắn với một tốc độ kinh hoàng. Hắn theo bản năng giơ tay đỡ lấy, ngay lập tức liền cảm nhận nơi cổ tay như bị thứ gì đó quấn quanh siết chặt, nhìn lại không khó nhận ra vật kia chính là một sợi dây thừng phát ra óng ánh kim quang, rắn chắc như được đan kết từ hàng ngàn sợi sắt thép đun chảy kết thành.

Vừa nhận ra thứ pháp bảo quen thuộc, cũng là lúc dây thừng bị kéo mạnh, khiến cả thân hình hắn đều bị ném lộn nhào sang một bên.

Rất nhanh sau đó bên trái bên phải ầm ầm rớt xuống đất hai kẻ huynh đệ kia của hắn, vùng vẫy giãy giụa chẳng khác gì cá trạch bị hất khỏi nước. Quay đầu nhìn lại, ngay trước mắt chính là mũi kiếm sắc nhọn hướng về phía hắn như đang khiêu khích.

Tiêu Như Hà nhìn xuống kẻ nằm dưới đất, tay phải cầm Linh Quang kiếm, tay trái quấn quanh Hoàng Kim Thừng.

"Thằng nhãi con kia! Dám lừa gạt bọn ta!"

'Thằng nhãi con' mà lão yêu quái kia nhắc đến, một chút bận tâm cũng chẳng ném đến hắn, nó vừa nhìn thấy dáng người thân quen nằm ngất trên lưng thanh niên đang bước đến thì đã vội chạy phóng đến, trong miệng luôn mồm hai tiếng 'bá bá'. Tiêu Hàn Vũ biết đứa nhỏ này đối với chuyện của bá bá nó lúc nào cũng khẩn trương gấp gáp, đành cúi thấp người để tiện đứa nhỏ nhìn nhìn, cũng là giúp cho hài tử yên tâm một chút.

"Là các ngươi ngu si đần độn. Quá xem thường huynh đệ bọn ta!" Thiếu niên chỉ nhàn nhạt nâng lên một bên khóe môi. "Thế nào? Các ngươi khả năng chỉ có thể ỷ mạnh hiếp yếu bắt nạt lão nhân cùng tiểu hài tử thôi sao?"

Lời vừa chấm dứt, cũng là lúc Tiêu Như Hà hướng thẳng mũi kiếm lao vào. Yêu quái cũng không như vậy dễ dàng khuất phục, một kẻ đánh lệch đường kiếm, một kẻ lách người né tránh.

Tiêu Như Hà không ngần ngại liên tục thi triển chiêu thức. Nếu như cả một lang tộc nó đều có thể thu thập được, ba con mèo lông xù này sao có thể làm khó dễ được nó.

"Nhị ca, không vào giúp Như Hà sao?"

Tiêu Hàn Vũ nghe thấy tiểu hài tử gọi mình mà ấm áp cả bên trong, còn chưa kịp trả lời từ đằng xa đã truyền đến âm thanh vang vang của thiếu niên.

"Nhị ca, ca chỉ cần bảo vệ tốt A Đan ca là được! Đối phó với yêu quái tốt nhất là cứ giao cho Như Hà!"

Tiêu Như Hà vừa nói, đoản kiếm trong tay cũng vừa kịp lúc chống đỡ kình lực từ đại đao hung hăng giáng xuống. Nó nhân tiện cong chân, một cước đá thẳng vào bụng kẻ vung đao, đá bay thân xác to béo đâm sầm vào một thân cây gần đó. Không để lãng phí thời gian, thiếu niên liền nhún chân phóng người đến trước, chĩa thẳng mũi kiếm hướng đến tên yêu quái còn đang cố gắng gượng dậy từ mặt đất.

Đột nhiên bên khóe mắt bắt gặp một tia sáng phản chiếu từ trên mặt kim loại hướng đến nó lao tới, Tiêu Như Hà buộc lòng phải thu hồi lực đạo, rút về cánh tay, xoay người né tránh.

"Như Hà cẩn thận!"

Một bóng hình vụt ngang một bên vai, Tiêu Như Hà tuy kịp thời tránh né bảo toàn cho cái cổ nhỏ của nó tránh khỏi một đường đao chí mạng, nhưng vẫn không đủ nhanh để hoàn toàn tránh khỏi sát thương từ lưỡi đao sắc bén. Bên vai liền truyền đến một trận đau rát, khiến nó không khỏi chao đảo thân mình.

Không để cho nó một chút thời gian nghỉ ngơi, một bóng hình khác lại vụt ngang trước mắt. Lần này Tiêu Như Hà không kịp xoay người né tránh, lập tức trên ngực nhận lấy một cước hung tàn khiến cả người nó bị đánh ngã về phía sau. Không màng đến đau đớn trên lưng khi vừa nãy mạnh mẽ tiếp xúc mặt đất, nó nhanh chóng chống đỡ người đứng dậy, bên tai vang vọng âm thanh kim loại vang lên giòn giã, khiến nó không thể không ngoái nhìn theo.

Tiêu Hàn Vũ ở bên kia từ lúc nào đã đặt Đỗ bá xuống đất, loay hoay trấn thủ che chắn cho một già một trẻ sau lưng khỏi đám sáu bảy tên yêu quái không biết từ nơi nào tìm đến. Nhị ca tuy một thân cường tráng võ nghệ cao thâm nhưng dù sao việc đối phó với yêu pháp lại chưa từng trải qua huấn luyện. Bọn yêu quái kia nhìn sơ qua rõ ràng là đang đùa giỡn, tựa như mãnh thú vờn quanh con mồi trước khi ra đòn kết liễu.

Tiêu Như Hà vừa có ý định lao đến giúp đỡ Tiêu Hàn Vũ, bỗng sau lưng lại nhận lấy một cú đá, khiến nó lại lần nửa bổ nhào xuống đất.

"Xoay lưng về phía kẻ địch như vậy, ngươi như thế nào mà vẫn sống đến bây giờ?"

Nó siết chặt đoản kiếm trong tay, tay chống đất đẩy người đứng dậy, cách đó không xa lại phát ra tiếng la thất thanh.

"Á!!!"

"A Đan!!!"

Nó ngẩng đầu liền nhìn thấy A Đan đã bị một tên yêu quái khác túm lấy trong lúc Tiêu Hàn Vũ vẫn còn bận bịu giao tranh.

"Ngươi nghĩ rằng chỉ có huynh đệ bọn ta muốn chiếm được Linh Đan?"

Vừa dứt lời, từ phía rừng trúc nằm sau ngôi nhà nhỏ của Đỗ bá đồng loạt hiện ra một loạt bóng ảnh đan xen qua lại trong không trung, hòa lẫn với âm thanh xào xạc phát ra từ mấy cành trúc rung động lắc lư. Rất nhanh vô số vị trí trên mặt đất đều dày đặc bọn người hình thù quái dị tay cầm đủ loại binh khí, nhìn chằm chằm về phía huynh đệ hai người.

Những kẻ đang cùng Tiêu Hàn Vũ đánh nhau cũng đột ngột dừng tay, phóng người hòa vào đám yêu quái đang vây quanh.

Lọt thỏm trong những kẻ bề ngoài hung dữ kia, nhỏ nhắn một thân hình bị một bàn tay to lớn giữ chặt hoàn toàn vô khả năng chống cự. Làn da non nớt trên cổ đứa nhỏ lún sâu vài chỗ do bị móng vuốt sắc nhọn giữ chặt.

"Thả người!"

Tiêu Hàn Vũ gầm lên phần vì phẫn nộ phần vì lo lắng, một phần khác là tự trách bản thân vô dụng, tiểu đệ ngay cạnh bên cũng vô năng bảo hộ, chỉ có thể nhìn đứa nhỏ bị bọn người kia bắt mất.

"Muốn bọn ta thả nó? Chỉ bằng sức lực hai ngươi? Muốn đấu với cả Ly Hoa tộc?"

Ly Hoa tộc? Tiêu Hàn Vũ trong miệng lẩm nhẩm lại những gì vừa nghe thấy. Đám người này liệu có liên quan gì đến tiểu yêu kia?

"Tiêm Nhĩ, ngươi làm rất tốt! Chỉ cần có được Linh Đan trong tay, ngày chúng ta phục hưng Ly Hoa tộc sẽ không còn quá xa!"

Linh Đan? Tiểu yêu kia nói quả thật không sai. Mục đích cuối cùng của bọn chúng chính là muốn dùng A Đan luyện đan.

Nếu là vậy...

"Bọn chúng cần dùng đến người sống luyện đan, sẽ tạm thời không làm thương tổn nghiêm trọng đến A Đan. A Đan, ngươi ở một bên đánh lạc hướng bọn chúng, trong lúc đó để Nhị ca của các người cứu ra Đỗ bá. Sau đó thì Tiêu Như Hà ngươi sẽ xuất hiện đánh đuổi bọn chúng!"

"Vậy còn ngươi?"

"Ta đứng ở hậu phương, cổ vũ cho các người là được"

"Khoan đã. Khoan đã. Các ngươi chưa hỏi đến Phụ hoàng, muốn tự mình hành động như vậy, liệu có thể..."

"Ca, Phụ hoàng đang thụ thương, người tốt nhất là nên tịnh dưỡng"

"Cũng phải nên cùng Phụ hoàng nói..."

"Hắn nếu biết sẽ đồng ý để các ngươi đi cứu người sao? Hơn nữa hắn lúc này còn đang hôn mê, không biết đến khi nào mới tỉnh."

"Vậy thì càng phải có người ở lại..."

"Ta ở lại đợi hắn tỉnh tỉnh sẽ nói cho hắn biết nhi tử bảo bối của hắn vẫn còn sống, đẻ tránh hắn một trận thương tâm là được"

Tiêu Hàn Vũ lúc đó bị bọn hài tử này nháo một trận lớn như vậy, tâm trí lại không ngừng nhận lấy đả kích khi liên tục tiếp nhận hung tin, từ việc Phụ hoàng bị thương, việc tiểu đệ bỏ mạng trong đám chạy, đến việc tiểu đệ khác của hắn ra tay phóng hỏa, cả tinh thần lẫn thể lực đều tiêu hao đến cạn kiệt. Lại thêm xung quanh mấy đứa nhỏ vây quanh luôn mồm nài nỉ hắn mới dễ dàng bị thuyết phục làm theo kế hoạch này của bọn chúng.

Cứ tưởng rằng bọn yêu quái khi bị đánh lừa sẽ dễ dàng phục kích đánh úp làm sao có thể thất bại, không ngờ đến việc chính bọn hắn lại bị bao vây ngược. Giờ cho dù tiểu yêu kia có tinh khôn đến thế nào cũng không thể tự mình nó đấu với cả một tộc yêu này được.

"Hà nhi, khinh công của ngươi có phải đã tiến bộ rất nhiều?"

Tiêu Như Hà ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Tiêu Hàn Vũ

"Ca...?"

"Ca sẽ xông lên đoạt lấy A Đan, ngươi lập tức mang A Đan chạy càng nhanh càng tốt. Ca sẽ ở lại giữ chân bọn chúng."

"Ca..."

Tiêu Hàn Vũ vừa có dấu hiệu muốn xông lên, đã bị Tiêu Như Hà nhanh chóng nắm lấy cánh tay hắn dùng toàn bộ sức lực ghì thật chặt.

"Ca. Ca không hiểu gì về yêu quái, sẽ không đánh lại bọn chúng. Đệ sẽ giữ chân bọn chúng, ca mang A Đan đi."

"Hồ đồ, đông như vậy ngươi đánh lại?"

"Đệ đối với bọn yêu quái thủ pháp hiểu rõ hơn ca, đệ sợ ca không giữ chân nổi bọn chúng được lâu"

Nếu không phải tình huống cấp bách, Tiêu Hàn Vũ thật sẽ nện cho tiểu đệ này của hắn một trận. Nói thế có khác gì ám chỉ hắn vô dụng không đủ khả năng khống chế kẻ địch. Nhưng ngay thời điểm cả hai người đưa mắt tranh luận, giọng nói của tiểu hài tử nào kia lại thu hút ánh nhìn của cả hai.

"Thả bọn họ. A Đan sẽ đi theo các người..."

"Ngươi có còn lựa chọn khác sao?" Kẻ gọi là Tiêm Nhĩ nhếch nhếch miệng nhìn hài tử mỉm cười chế giễu. "Linh Đan đã xem như nằm trong tay bọn ta. Ngươi muốn trốn sẽ như thế nào mà trốn?"

Trong mắt đột nhiên lóe lên tia cười nhạo, hắn đẩy ra bàn tay đang đè chặt móng vuốt trên cổ đứa nhỏ, đánh mắt về phía hai người đứng đằng xa.

"Chạy đi. Nhanh. Ta xem ngươi làm sao chạy thoát"

Đứa nhỏ ngây thơ chẳng suy nghĩ nhiều, nhanh chóng hướng đến chỗ huynh đệ của nó mà chạy đến. Nhưng chưa đến ba bước cổ áo đã bị tóm gọn, rất nhanh đôi chân lại cùng mặt đất li khai.

Xung quanh yêu quái lớn nhỏ đều phá lên cườI khoái chí khi nhìn thấy hài tử giãy giụa trong vô ích, chỉ có hai huynh đệ đằng kia nghiến răng nghiến lợi bất lực nhìn hài tử bị đem ra khi dễ chế nhạo.

"Nếu luyện thành công Linh Đan cũng chỉ có một. Trong số các người ai sẽ dùng đến?"

Một giọng nói trong trẻo của trẻ nhỏ khác vang lên, nhưng rõ ràng không phải là từ chỗ A Đan phát ra. Cả người cả yêu đều nhìn lên một phía cành cây không khó gì mà bắt gặp một đứa trẻ khác ngồi vắt vẻo phía trên.

"Ly Hoa..."

"Chưa nói đến. Các ngươi định dùng phương pháp gì để luyện đan đây? Muốn luyện thì luyện thành sao? Các người là đang tưởng nấu canh cải à? Nếu dễ như vậy, ba năm trước vì sao mà lão bò cạp tinh kia phải đợi đến mười ba năm mới thực hiện. Các ngươi làm không khéo làm hỏng mất nguyên liệu tốt, ngàn năm sau cũng đừng hòng mà tìm được."

Xung quanh lập tức nổi lên một trận xôn xao. Ngay cả Tiêu hàn Vũ cũng nhìn sang Như Hà đầy chất vấn.

Tiểu yêu kia là định giở trò gì đây?

"Tiêm Nhĩ, luyện Linh Đan đều là chủ ý của ngươi, ngươi đã tìm ra phương pháp luyện đan?"

Mọi ánh mắt đều chuyển hướng nhìn vào kẻ kia. Hắn bất ngờ bị nhắc đến, có chút bối rối khó xử, quả thật việc như thế nào luyện thành Linh Đan hắn chưa từng nghĩ đến, vẫn chỉ đơn thuần nghĩ đến việc chỉ cần có được tiểu tử này hắn sẽ nắm chắc Linh Đan trong tay. Hắn đành mang ánh mắt bực tức nhìn về con mèo nhỏ ngồi trên cây.

"Ta đoán ngươi đã biết cách thức luyện thành Linh Đan nên mới tốt bụng mà nhắc nhở bọn ta vấn đề này. Cũng phải a! Ngươi không phải chui rúc trong cơ thể của tiểu công chúa kia mà ở Hoàng cung hưởng vinh hoa phú quý hơn mười năm trời sao? Tất nhiên chuyện của bò cạp tinh ngươi cũng biết qua không ít!"

Nhắc đến ba tiếng 'tiểu công chúa' lão yêu quái đưa mắt thâm hiểm quét sang phía huynh đệ họ Tiêu kia, trong bụng mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy sắc mặt Tiêu Hàn Vũ thất kinh biến sắc, chân mày co lại như đang suy nghĩ điều gì rồi dãn ra khi minh bạch mọi điều.

Ly Hoa không kìm được bản thân mà nhìn sang Tiêu Hàn Vũ xem xét sắc mặt của hắn, cũng không quá ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt hoài nghi đang nhìn về phía mình, đôi tay vô thức siết chặt lấy cành cây phía dưới.

Tiêu Hàn Vũ vừa định mở miệng đưa ra trăm ngàn câu hỏi vẫn đang nhảy nhót quấy nhiễu đầu óc hắn, bên cạnh đã bị Tiêu Như Hà ngăn cản.

"Ca. Đệ biết ca có rất nhiều thắc mắc cần giải đáp nhưng tình thế hiện giờ không phải lúc thích hợp..."

"Ngươi biết?" Tiêu Hàn Vũ không kiên nhẫn mà ngắt lời, nheo nheo mắt nhìn nhìn thiếu niên bối rối mà đảo mắt né tránh.

"Phụ hoàng cũng đã biết" Âm thanh nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu ngập ngừng phát ra.

Nó đây là muốn dùng Phụ hoàng làm lá chắn a! Nhị ca có muốn phát hỏa thì cũng phải nghĩ nghĩ đến Phụ hoàng a!

Lại không ngờ đến Tiêu Hàn Vũ lửa giận đều bị thay bằng một cảm giác thất vọng.

Người nói sẽ giao giang sơn này lại cho hắn, mà lại không màng nói với hắn một chuyện quan trọng như vậy sao? Ngay cả người ngoài cũng biết, chỉ còn mỗi hắn ngây ngốc một mình trong bóng tối.

Không tiếp tục nhìn xem sắc mặt Tiêu Hàn Vũ sẽ tiếp tục biến đổi như thế nào, Ly Hoa đánh mắt nhìn về phía bọn yêu quái, vẫn là như thế một nụ cười tự đắc

"Ta nếu nói cho các ngươi biết cách luyện thành Linh Đan, các ngươi có nguyện ý đem ta tôn thành Nữ vương?"

Lời vừa nói ra, không khí xung quanh đột ngột chìm vào yên lặng, nhưng chỉ thoáng sau bị đánh vỡ bằng một tràng cười vang.

"Ngươi tại Kim Hoa tộc trưởng thành, tại Kim Hoa tộc sinh hoạt. Bao nhiêu năm qua đều không một ngày trở về Ly Hoa tộc đóng góp chút công lao. Ngươi, một đứa oắt con thì có tư cách gì mà muốn trở thành Nữ vương của bọn ta!"

Ly Hoa nheo lại hai cặp chân mày, không báo trước bất ngờ đứng bật dậy, phủi phủi sau mông, hếch hếch cái mũi lên trời, miệng cười đến tỏa nắng.

"Vậy ta đi nha! Không hẹn ngày tái ngộ!"

Nói rồi liền búng người phóng biến đi để lại phía sau ai nấy đều hoang mang.

"Còn nhìn cái gì! Mau bắt lấy nó! Mà khoan! Các ngươi ở lại trông chừng bọn chúng cẩn thận. Lão Tam, Lão Ngũ, chúng ta đi!"

--

Ly Hoa bật nhảy thoăn thoắt trên mấy cành cây, phía sau đột nhiên phát một đạo âm thanh tạo ra do không khí bị vật gì đó xuyên thủng, nó quay phắt người lại, chỉ kịp để lách người né tránh lưỡi đao sắc bén đang hướng về phía nó phóng đến, không thì đầu nhỏ không chừng sẽ phải li khai với cổ mất!

Đao có thể né tránh thành công, lại không kịp nhìn thấy bàn tay cũng đang hướng đến nó. Một bên mặt bỗng nhiên đau rát, cả cơ thể nó cũng bị đánh ngã xuống đất. Nó có thể cảm nhận được làn da trên mặt từ từ rách toạt, chất lỏng nóng bỏng lập tức từ miệng mấy vết cắt bên má chậm rãi trào ra.

"Ranh con! Đáng lẽ ra không nên thả ngươi cùng tên tiểu tử đó trở về! Còn muốn sống thì mau nói ra cách luyện đan!"

"Ngươi thật quá ngây thơ mới nghĩ rằng chỉ dựa vào việc luyện đan đã có thể chấn hưng lại Ly Hoa tộc!"

Lão yêu quái kia không nói gì, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, dần dần thu lại khoảng cách hai người.

"Ngươi có biết rằng ngươi rất giống cha ngươi? Giống nhất ở một điểm..."

"...cả hai ngươi đều xuẩn ngốc"

Hắn ngồi xổm trên đất, thỏa mãn thưởng thức khuôn mặt nhỏ ngây dại trước mặt. Sau một hồi suy nghĩ, Ly Hoa gương mặt dường như đã sáng tỏ một chuyện, nó giơ ra ngón tay chỉ chỉ về hướng kẻ trước mặt.

"Ngươi từ đầu vốn chỉ muốn đoạt lấy Linh Đan cho bản thân..."

"Ta tất nhiên làm việc gì cũng phải nghĩ đến bản thân ta trước nhất. Nhưng dù sao ta cũng là người trong tộc, đợi ta sau này trở thành Đại Vương, nhất định sẽ không để cho trên dưới bản tộc bị kẻ khác khi dễ"

"Ly Hoa tộc không phải hơn trăm năm qua đều là bình bình ổn ổn nhật tử sinh hoạt? Ngươi hà cớ gì lại cứ phải lôi kéo bọn họ vào vòng tranh chấp giữa các tộc? Như vậy là hoàn toàn đi ngược những gì mà..."

Ly Hoa còn chưa nói hết lời đã đột ngột bị đánh gãy bởi một giọng nói đầy căm phẫn.

"Cha ngươi chỉ là một kẻ nhu nhược, yếu hèn. Vì cớ gì lại phải chấp nhận thỏa hiệp lựa chọn cách sống chui rúc như chuột trong hang chứ!"

Ngay sau đó ngữ điệu lão yêu đột nhiên có phần ôn hòa hơn trước, ngay cả gương mặt hắn cũng giãn ra không ít.

"Có muốn biết hắn trước khi chết có hay không nhắn nhủ gì với ngươi?"

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ, ngón tay cái trượt dài dọc theo vết cắt trên mặt nó, nhìn từ xa trông chẳng khác gì trưởng bối đang an ủi trẻ nhỏ. Bất quá gương mặt Ly Hoa chính là nhăn nhó muốn thoát khỏi bàn tay kia, nhưng chỉ là khiến mấy ngón tay kia ấn chặt trên vết thương của nó, nó chỉ còn có thể đem ánh mắt sắc bén như lưỡi dao liếc nhìn kẻ kia.

"Một chút cũng không! Lời cuối cùng hắn nói ra, cũng chỉ là Ly Hoa tộc không nên xảy ra xung đột với Kim Hoa tộc!"

Nói xong liền một trận phá lên cười.

"Ngươi làm sao biết hắn trước khi chết nói ra những gì?" Ly Hoa căm phẫn nâng cao giọng nói. Chỉ hận không thể dùng ánh mắt đem lão yêu quái phân thay trăm mảnh.

"Ngươi đoán xem. Ta biết ngươi thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán trúng."

Thời gian chậm rãi trôi qua, một lớn một nhỏ dường như bị đóng băng bất động. Ly Hoa chính là nheo mắt một vẻ nghiêm túc suy nghĩ, lão yêu kia chính là mỉm cười kiên nhẫn chờ đợi. Cũng không cần nhiều thời gian suy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net