Chương 9: Ly biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên giường nhỏ, một thân hình rõ ràng là đang chìm đắm trong suy tư, đặt điểm nhìn lên trần nhà, nhưng suy nghĩ đều không nằm tại gian phòng này.

Nó nhớ đến hình ảnh lúc nãy, A Đan chui rúc trong vòng tay của Tiêu Thanh, đem khuôn mặt nhỏ ửng đỏ thẹn thùng giấu vào trong lòng ngực phụ thân nó. Nó cũng chưa bao giờ thấy qua gương mặt Tiêu Thanh có thể biểu lộ ra ngập tràn niềm vui như vậy.

Bọn họ một nhà đều đã viên mãn hạnh phúc. Nó còn ở lại đây, bất quá cũng chỉ được tiếp đãi như khách nhân.

Có những thứ không thuộc về nó, có cưỡng cầu đoạt lấy cũng vô ích. Chi bằng lúc này đây, chủ động đi tìm một địa phương nào đó trải qua buồn tẻ sinh hoạt, vẫn còn tốt hơn chờ bị đuổi đi.

Không biết có phải nó đã nói to suy nghĩ của mình hay không, cửa đột nhiên bị đẩy mở.

Nhìn thấy nó nằm quá ư thoải mái trên giường, người kia sắc mặt có phần đanh lại.

"Không phải bảo các ngươi về tư quá. Tư quá đến thoải mái như vậy sao?"

Ly Hoa bất ngờ ngồi dậy, đem tất cả suy nghĩ ném ra sau, nhen nhóm một ý nghĩ khác đáng sợ vô cùng xuất hiện.

Đây không phải là muốn tìm nó tính toán sổ cái chứ???

Nó cảnh giác nhìn theo từng động tác của người kia, ung dung tiến đến bên giường ngồi xuống, nếu có thể đánh hơi thấy bất kì động tác nguy hiểm nào đến mạng nhỏ của nó, nó sẽ sẵn sàng giương vuốt cào cào cấu cấu.

"Lần trước chuyện còn chưa cùng ngươi nói xong, đã bị ngươi hạ mê dược..."

Cửa sổ so với cửa ra vào, cái nào là thuận tiện hơn a! Phía trên có vài chỗ mái ngói hơi lung lay, cũng là ý kiến hay a!

Nhìn thấy gương mặt đang mưu mưu tính tính kia, Tiêu Thành làm một mặt nghiêm túc nhìn nó cảnh cáo.

"Ngươi mà dám bỏ đi, trẫm thật sẽ đánh ngươi một trận!"

Lại không ngờ đến gương mặt vốn đang dè chừng nhìn hắn kia lại chuyển thành sắc đỏ, hùng hùng hổ hổ hướng đến hắn rống to.

"Không đi? Bảo ta ở đây đền tội cho Thiết Băng của các người? Không đi? Để cho các người chỉ trích ta không sớm cứu A Đan? Không đi..."

Miệng nhỏ còn chưa có ý định dừng lại, đã bị một cái ôm ấp làm cho tắc nghẹn

"Không đi...Muốn ta ở phía sau nhìn các người phụ từ tử hiếu huynh hữu đệ cung sao..."

Tiêu Thanh không nói gì, chỉ yên lặng ngồi nghe đứa nhỏ khụt khịt thêm vài chục lần 'không đi', cũng không biết có phải là nó đã thấm mệt, hay là đã không còn lời nào để nói, chỉ là giọng nói trở nên nhỏ dần đến khi căn phòng nhỏ rơi vào tĩnh lặng.

"Nói đã mệt? Mệt rồi thì ngồi yên mà nghe. Trẫm nói."

"Lúc Như Hà nói Tiêu Thiết Băng từ lâu đã chết, mà cơ thể của Băng Nhi chính là do ngươi khống chế, câu hỏi đầu tiên mà trẫm nghĩ đến, chính là từ khi nào?"

"Ngẫm đi ngẫm lại, tính tính của Băng Nhi từ khi sinh ra cùng với tính cách của ngươi đều là của một người, suy nghĩ thật kĩ cũng không nhận ra từ khi nào mà Băng Nhi lại thay đổi tính nết thành một người khác."

Hắn hồi tưởng lại đoạn thời gian kia, tiểu Băng Nhi dù hai chân ngắn cũn nhưng lại có thể leo tận cành cây ngồi ngoạn. Mỗi bữa ăn nhất định phải có một món cá nếu không thì nó sẽ đòi tuyệt thực. Ngôn từ lời nói hoàn toàn không kiêng nể một ai. So với những đứa trẻ cùng tuổi khác thông minh lạ thường.

"Nhưng có một sự kiện này, đó là khi mẫu phi của ngươi hoài thai ngươi được bảy tháng, nàng một lần bất cẩn mà trượt chân ngã té. Cung nữ theo hầu đều thất kinh biến sắc khi nhìn thấy máu không ngừng chảy ra. Ngay cả thái y khi đến nơi thoạt nhìn cũng lo sợ đứa bé trong bụng sẽ lành ít dữ nhiều."

"Nhưng chính là kỳ tích đã xuất hiện"

"Chỉ là, khi hiện tại ngẫm lại, đây cũng không phải là chuyện gì kỳ tích, có phải không?"

Đến bây giờ Ly Hoa cũng không thể lý giải bản thân nó vì sao lại đưa ra quyết định như vậy. Có thể là vì, khi đó, nhìn mẫu phi một thân đẫm huyết nước mắt giàn giụa trong miệng không ngừng khổ sở gọi tiếng 'hài tử'. Mà nó, ngay cả gương mặt mẹ ruột như thế nào cũng chưa một lần gặp qua, nảy lên một ý định tham lam đoạt lấy một thứ vốn không thuộc về nó.

"Còn một chuyện này, lúc trước Phong Nhi đã từng ở dưới mưa, cứu lấy một con mèo nhỏ đem về nuôi dưỡng. Thật kì lạ, nguyên hình của ngươi cùng với tiểu miêu kia trông thật giống"

Nếu như tất cả những lời lúc nãy, Ly Hoa chỉ là yên lặng ngồi nghe, lời này vừa nói ra, Tiêu Thanh có thể cảm nhận được cơ thể nhỏ trong lòng mình run lên bần bật. Hắn liền nắm lấy cánh tay đứa nhỏ, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Tiểu miêu kia xuất hiện ở Hoàng cung này từ trước khi A Đan ra đời, ngươi tìm đến đây, vốn không phải vì A Đan mà là vì Phong Nhi, có đúng không?"

Ngày hôm nay Tiêu Thanh cũng nhận thức được thêm một điều vô cùng mới mẻ a! Tiểu hài tử có phải đều làm từ thủy? Vì hiện tại y phục của hắn lại một lần nữa bị đứa nhỏ trong lòng khóc đến ướt đẫm.

Mà tiểu hài tử sau một trận khóc lớn, nhất định sẽ cạn kiệt sức lực lim dim hai mắt. Cũng sẽ rất dễ hống a!

"Ngươi cũng thật là khờ mà. Đồ vật đều thuộc về ngươi, ngươi dù cố chấp không chịu nhận, nó vẫn chỉ là của ngươi."

Bắt gặp đôi con ngươi to tròn đỏ hoe ngước lên nhìn hắn, lại không nhịn được chút ý tứ trêu chọc.

"A Đan bị đánh đến sưng cả mông mới chịu gọi một tiếng Phụ hoàng. Ngươi có phải cũng nên được giúp đỡ một chút?"

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ lập tức chuyển đỏ, hắn liền bật ra một tràng cười to.

"Ta đã mất đi một dưỡng phụ, thân phụ lại đem ta vứt bỏ, ta không muốn lại mất đi một người khác."

Tiêu Thanh lại trút ra tiếng thở dài. Việc dỗ hài tử này xem ra còn tốn nhiều sức lực của hắn hơn cả lúc ngồi phê tấu chương.

"Ly Hoa, nếu hài tử của ta trở thành con tin trong tay của địch nhân, ta tuyệt sẽ không làm ra chuyện gì gây nguy hiểm đến tính mạng của nó. Ngược lại sẽ chấp nhận thỏa hiệp nhận lấy thua thiệt. Phụ thân của ngươi không phải sau khi đưa ngươi sang địch tộc, liền đưa cả miêu tộc ẩn cư trên núi cao sao? Nếu hắn không quan tâm ngươi, tại sao lại chịu như vậy khuất nhục?"

Hồng thủy lại vỡ đê tuôn trào, mà y phục của hắn, một lần nữa trở thành giẻ ướt lau sàn.

--

Bàn tay nhỏ múc lên một muỗng cháo nóng, nó đưa đến miệng thổi thổi thật cẩn thận, làn khói mỏng cũng vì vậy bị đẩy sang một bên, đến lúc muỗng được đưa đến miệng người nằm trên giường nghi ngút khói đã hòa tan trong không khí.

"Bá bá cẩn thận, cháo nóng"

Nó nhìn Đỗ bá nuốt xuống ngụm cháo, lại nhìn nó mỉm cười trìu mến, không khỏi mà ưỡn ngực đầy tự hào, nhưng giây sau liền tự trách bản thân vô tâm, sao lại có thể nhìn thấy bá bá bệnh mà bản thân có thể sinh vui được chứ! Nhưng nghĩ lại, lúc nó còn nhỏ đều là bá bá đút nó ăn, giờ nó đã lớn rồi, đã có thể tự tay đút cháo cho bá bá. Hài tử nghĩ như vậy, tất nhiên không tránh khỏi một cảm giác tự hào dâng trào.

Phải!

Nó đã có thể bảo hộ những người mà nó quan tâm!

Đút xong bát cháo, hài tử lại đỡ lão nhân nằm xuống giường, đôi tay nhanh nhẹn đem chăn đắp lên. Những gì bá bá lúc trước làm cho nó, những ngày này, nó sẽ đem tất cả đền đáp bá bá. Tuy rằng ngắn ngủi mười ngày làm sao có thể sánh với ba năm dưỡng dục chi ân, tiểu hài tử một khắc cũng sẽ không bỏ phí.

Nó buổi sáng thì đọc sách viết chữ, tuy rằng tự nhủ trong lòng rằng những gì trong kinh thư sau này đối với nó cũng vô dụng, nhưng nhìn sắc mặt những người lớn mỉm cười hài lòng khi nghe nó ê a thuật lại từng chữ trong sách, đứa nhỏ dù không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Thời gian rãnh nếu không chạy sang quấn lấy Tiêu Thanh thì cũng sẽ tìm đến Tiêu Hàn Vũ quấy rầy. Mặt trời ngả sang hướng tây thì lại chạy về chăm cho bá bá, miệng nhỏ sẽ không ngừng thuật lại những gì mà nó đã học được trong ngày. Cả ngày cung nữ thái giám đều phải chóng cả mặt khi nhìn hài tử chạy từ nơi này sang nơi khác tựa hồ cả Hoàng cung này là sân nhỏ của nó.

Đỗ bá trên giường ngủ cũng không được thoải mái, từng hơi thở đều mang theo âm thanh khò khè khó nhọc. Sắc mặt đều nhợt nhạt trắng bệch thiếu điểm hồng hào của người khỏe mạnh.

Đỗ bá từng an ủi đứa nhỏ, nói rằng hắn tuổi tác đã cao, tất nhiên sẽ không giống tiểu hài tử gương mặt nhỏ hồng hồng phấn nộn. A Đan bị véo hai bên má, chỉ cất ra tiếng cười nho nhỏ, nhưng trong lòng nó thật hiểu rõ, bá bá thần sắc so với Trương lão tổng quản đầu tóc trắng bạc bên cạnh Phụ hoàng đều kém rất xa.

A Đan cẩn thận quan sát, nhắm chừng lúc bá bá của nó đã ngủ say, cẩn thận nhấc lên lớp chăn, nắm lấy bàn tay sần sùi thô ráp.

Một luồng hoàng quang lập tức bao phủ gian phòng nhỏ, không mãnh liệt chói lóa như thái dương treo cao trên đỉnh thiêu đốt mọi thứ, mà lại ấm áp dịu êm như nắng ban mai những ngày đầu xuân.

Nếu Ly Hoa biết nó lại truyền nguyên khí của mình cho người khác, nhất định sẽ càu nhàu nó cả buổi. Nhưng đây là bá bá của nó, là người đầu tiên cho nó hiểu cảm giác được quan tâm được thương yêu là gì. Nó cho dù dùng hết nguyên khí truyền cho bá bá, một tia hối hận cũng không xuất hiện trong đầu.

Hơn nữa, nó cho dù truyền hết nguyên khí cho người nó quan tâm, cũng sẽ không để sót chút gì cho lão râu bạc kia hưởng a!

Buông ra tay của bá bá, xung quanh trời đất cứ như bị đảo lộn vài vòng. Mất một lúc để đầu óc tỉnh táo trở lại, nó mới loạng choạng bước ra ngoài.

Lại gặp ngay người mà nó muốn tránh mặt nhất a!

"Ly Hoa..."

Bị một cái lườm mắt hướng thẳng đến mình, hài tử đành ngậm miệng.

"Đừng mách Phụ hoàng..."

"Ngươi mà cũng biết sợ a!"

Ly Hoa từ trên cành cây phóng người nhảy xuống đất, đáp xuống ngay trước mặt đứa nhỏ bị nó trừng mắt kia. Nhìn thấy hài tử ủ rủ cặp mi, ánh mắt giận dữ có phần dịu xuống, thêm vào đó một chút lo lắng.

"Hôm đó có phải ngươi đã thỏa thuận gì với bạch lão đầu kia để hắn có thể chịu cứu Phụ hoàng? Đừng nghĩ đến chuyện nói dối a!"

Hài tử chỉ là như trước buồn bã nhìn nhìn nó, sau lại xoay người dựa lưng vào gốc cây, buông thõng người trượt dài xuống đất.

"Hắn có phải lại muốn luyện ngươi thành đan dược?"

Miệng nhỏ vẫn đóng kín từ chối trả lời, nó chỉ đơn giản đem đầu vùi vào hai cánh tay quấn quanh đùi.

"Ngươi tại sao ngốc như vậy a!"

"Có thể sẽ luyện không thành..."

"Cũng có thể sẽ luyện thành!"

"Phụ hoàng đôi tay đều khỏi hẳn. A Đan không hối hận!"

A Đan mang theo đôi ánh mắt kiên định nhìn lên, ngữ điệu cũng vô cùng chắc chắn. Nhưng Ly Hoa cũng không lại lùi bước, đáp trả bằng một ánh mắt trách cứ.

"Nhưng ngươi nếu có chuyện gì, ngươi có suy nghĩ đến cảm nhận của Phụ hoàng!"

"Cho nên, Ly Hoa ngươi đừng nói. A Đan sẽ lẳng lặng bỏ đi."

"Bọn họ không tìm ra ngươi sẽ càng lo lắng a!"

"Vậy Ly Hoa giả làm A Đan được không?"

"Ngươi thật là hết nói nổi mà!"

--

Lão tổng quản bước vào Ngự thư phòng, trong tay cầm theo hai tách trà ngào ngạt hương thơm. Một tách tất nhiên là dâng lên Hoàng đế, một tách khác là dành cho tiểu hoàng tử đang ngồi chăm chỉ luyện tự.

Tam hoàng tử ở trong cung được Hoàng thượng sủng như thế nào, ai nấy đều rõ. Kể cả trong Ngự thư phòng đều được kê thêm một chiếc bàn nhỏ để tiện Hoàng thượng nhìn nhìn việc học của Tam hoàng tử. Lão tổng quản cũng xem đây là một việc tốt. Không phải là tốt cho tiểu hoàng tử, mà là tốt cho chủ nhân của hắn a!

Tiêu Thanh tiếp nhận xấp giấy từ tay tiểu nhi tử. Nhìn ngắm thành phẩm của đứa nhỏ, gương mặt không thể không mỉm cười. Gà bới trên thóc trong mắt hắn đều biến thành long phượng cưỡi vân. Thấy ánh mắt đứa nhỏ long lanh ngập tràn chờ đợi, hắn chỉ là vỗ vỗ cái đầu nhỏ. Cũng không thể khiến hài tử tự mãn sinh kiêu.

"Phải cố gắng nhiều hơn"

Tiểu tử thối còn có lá gan xụ mặt tủi thân sao? Hắn không thưởng cho nó vài thước vào lòng bàn tay đã là hắn cực kỳ đại nhân đại lượng a!

"Được rồi, Hiên Nhi mau về ngủ. Ngày mai lại đến đây tiếp tục luyện chữ"

"Phụ hoàng lại ngủ cùng Hiên Nhi đi"

"Hôm qua lẫn hôm trước đều không phải Phụ hoàng đều ngủ cùng ngươi? Hôm nay trẫm còn rất nhiều việc, ngoan ngoãn về ngủ trước đi."

Mặt nhỏ liền chùng xuống, nhưng chí ít thì nó không còn tiếp tục nài nỉ hắn, chỉ xin hắn để nó viết tiếp vài chữ. Tiêu Thanh tất nhiên sẽ không khước từ khi hài tử lại có thái độ siêng năng này. Chỉ là một quyển tấu chương khác vừa xem xong, quay sang đã thấy tiểu tử gục đầu trên bàn ngủ đến ngon lành.

Hắn chỉ cười cười lắc đầu, từ tốn đi đến bên bàn nhỏ, ôm gọn tiểu thân thể trong tay mang vào phòng hắn.

Đặt đứa nhỏ xuống giường, lại thấy bàn tay vẫn nắm chặt lấy y phục hắn. Tiểu tử ngươi chỉ có duy nhất kịch bản này?

Nhưng Phụ hoàng ngươi chính là thiên biến vạn hóa a!

Đứa nhỏ lưng vừa chạm giường, đã bị lật úp sấp trở lại. Nó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, quần cũng đã bị kéo xuống khỏi mông. Nó hoảng hốt đem tay che chắn phía sau, cổ tay cũng bị tóm gọn trong bàn tay to lớn của Tiêu Thanh.

Phía sau liền bị vỗ một cái không nặng không nhẹ nhưng lại làm hài tử ngượng đỏ cả mặt. Nó cố gắng nghiêng nghiêng người, che giấu mục tiêu khỏi bàn tay kia.

"Ngươi tiểu tử này lá gan càng ngày càng phình to có phải không? Còn bày trò diễn kịch để trẫm ngủ cùng ngươi. Trẫm nhắm mắt chiều theo ý ngươi một ngày hai ngày, ngươi liền định đêm nào cũng phải bày ra tiểu xảo này?"

Đứa nhỏ bị vạch trần, gương mặt lại càng ửng đỏ. Nó ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, đem mặt giấu vào trong chăn.

"Không né tránh nữa? Không muốn giải thích? Không sợ ngạt?"

Tiêu Thanh cũng không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà phải phạt đòn đứa nhỏ, chẳng qua là cảnh cáo một chút. Nên tiếp sau đó, hắn vừa cười vừa mặc lại quần cho nhi tử.

"Có biết Phụ hoàng có rất nhiều việc quan trọng cần phải giải quyết? Phụ hoàng không thể thường xuyên cùng ngươi chơi, ngươi cũng không thể như tiểu hài ba tuổi suốt đêm đòi cha. A Đan đã mười ba, phải không nào?"

Dù rằng ngữ điệu của Tiêu Thanh đối với hài tử vẫn luôn phá lệ nhẹ nhàng, hài tử lại không thể không cảm thấy chính nó làm sai chuyện bị người lớn mắng. Đành ủy khuất ngước nhìn Tiêu Thanh.

"A Đan không phải là cần Phụ hoàng ngủ chung, mà là vì nếu A Đan không kéo theo Phụ hoàng ngủ, ngài sẽ là thức cả đêm không chợp mắt! Như vậy sẽ không tốt!"

Tiêu Thanh lại không hề nghĩ đến đứa nhỏ này là vì ép mình ngủ sớm nên đêm nào cũng bày trò khiến hắn đưa nó vào phòng sẽ nắm luôn vạt áo của hắn để hắn không thể quay trở ra. Trong lòng lại cảm thấy ấm áp lan tỏa khắp nơi, đủ để xua tan hàn khí giá lạnh.

Hắn kiếp trước đã làm được gì để có được một tiểu nhi tử hiếu thuận như vậy a!

Liền trong đêm đó, Tiêu Thanh đã long trọng hứa với tiểu nhi tử một điều, rằng hắn sẽ không bao giờ thức khuya khiến đứa nhỏ vì hắn lo lắng.

Tháng ngày sau ngẫm lại, Tiêu Thanh đối với đứa nhỏ của hắn thật sinh ra một chút sinh khí ý tứ. Nhi tử ngoan của hắn chính là cố ý dụ dỗ hắn nói ra lời hứa này. Vì nó biết rõ rằng, bản thân nó sẽ không thể ở cạnh hắn ngày ngày nhắc nhở hắn.

--

Đóng lại quyển tấu chương cuối cùng, Tiêu Thanh liếc mắt nhìn sang khoảng trống trên bàn gỗ nhỏ, miệng không thể ngăn lại một nụ cười. Tiểu hài tử kia tính tình lúc ngủ quả thật là cực xấu! Hắn đều là nửa đêm thức tỉnh đem ngăn ngắn tay chân không an vị kia nhét trở vào trong chăn.

Nhìn đến sắc trời đều không còn sớm. Hắn bước ra khỏi thư phòng, không hướng về phía tẩm cung của mình mà lại rẽ sang một lối đi khác. Lão thái giám lẳng lặng bước theo sau, trong lòng hiểu rõ nơi mà vị chủ nhân của hắn muốn đến.

Nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa, dù bên trong tối đen một mảnh, nhưng Tiêu Thanh không mất quá lâu để nhận ra một điều.

Trên giường chăn nệm đều được xếp gọn gàng phía trên.

Như là chưa hề có ai động chạm vào.

--

Đêm tối thanh tĩnh nhanh chóng bị đánh vỡ. Cả hoàng cung vốn đang chìm sâu trong giấc mộng, một cái chớp mắt liền bị khuấy động náo nhiệt còn hơn cả đêm Trừ Tịch. Hoàng đế mệnh lênh vô cùng rõ ràng. Cho dù có đào hết từng tấc đất trong Hoàng cung cũng phải tìm cho ra tiểu điện hạ.

Xung quanh tứ bề nhập nhòe ánh sáng chao đảo phát ra từ những ngọn đuốc, nhưng cũng không thể hoàn toàn xua đuổi hắc ám phủ vây từng góc nhỏ khi mà cao cao mặt trăng lại đang bị tầng tầng mây đen che phủ.

Chính là ngay cả lão thiên gia cũng phải làm khó hắn tìm con sao?

Từng lời bẩm báo nhận được chỉ càng khiến hắn phẫn nộ. Thị vệ canh gác đại môn đều không nhìn thấy tiểu hài tử nào ra khỏi cung. Hài tử nếu không ở bên trong thì đã bằng cách nào trốn ra ngoài, hơn thế nữa, đứa nhỏ này là vì lí do gì lại bỏ đi? Không phải mọi chuyện vẫn đang rất tốt đẹp sao? Nhưng nếu không phải vì lá thư mà nó để lại, hắn sẽ cam đoan rằng nhi tử của hắn lại bị kẻ nào đó bắt đi.

Nhưng việc quan trọng lúc này vẫn là phải tìm ra hài tử. Tiêu Thanh bên trong cảm giác như bị người đốt lửa, sức nóng ngày càng lan tỏa, khốc liệt thiêu cháy hắn từ tâm đến não. Một mảnh hỗn độn rối bời bao phủ lý trí của hắn, hắn có thể cảm nhận được từng điểm minh mẫn theo thời gian dần dần ly khai hắn.

Tiểu hải tử một mình ở bên ngoài giữa lúc đêm tối như thế này có biết bao nguy hiểm, nó đói sẽ ăn cái gì, mệt sẽ tìm nơi nào ngủ. Còn chuyện nó vì sao bỏ đi, cứ đợi lúc tìm về lôi ra thưởng qua một trận thước gỗ thế nào cũng sẽ rõ ràng.

"Phụ hoàng, người nhìn! Là nhi thần tìm được trong phòng Ly Hoa"

Tiêu Thanh cầm lên mảnh giấy, liếc mắt đảo qua ngắn gọn vài chữ

Muốn tìm A Đan. Đi theo khắc kí.

--

Tiểu hài tử dừng lại bên một dòng suối, hai tay nhúng vào dòng nước mát lạnh, hất một ít nước lên mặt, quả thật sảng khoái vô cùng. Nó đã bước đi liên tục hết một canh giờ, lần mò theo lối địa đạo mà trước đây đã từng cùng Ly Hoa tìm trở về Hoàng cung. Một cái nhìn lại đứa nhỏ cũng không dám ngoảnh đầu, nó sợ rằng nếu trong lòng lại dâng lên từng trận luyến tiếc, nó sẽ lại do dự không nỡ tiếp tục bước đi. Bên cạnh Phụ hoàng có Như Hà có Nhị ca, có Ly Hoa nữa. Nó ở lại chỉ sẽ mang đến tai họa hại đến mọi người.

Trong lòng dù tự nhủ như vậy, cũng khó có thể tránh khỏi một trận cảm xúc tủi thân.

Nó nhớ đến Tiểu Thần cùng Lưu thúc, bình bình ổn ổn sinh hoạt nhật tử cứ như vậy khoái lạc trôi qua.

Nó chỉ muốn làm một hài tử bình thường, sống trong gia đình cùng người thân của mình. Như vậy thật sự khó khăn lắm sao? Là một đòi hỏi quá cao sao? Là nó quá tham lam sao?

Thu lại hai chân ngồi tựa vào một gốc cây. Hài tử lại chìm đắm trong thế giới riêng của nó.

Không biết có phải vì mệt mỏi, cũng có thể là do lo sợ, hay là vì tủi thân, nó cứ thế đóng lại đôi con ngươi ẩn sau màng nước mỏng, dần dần chìm vào giấc ngủ.

"A Đan! Mau tỉnh lại!"

Hài tử lập tức mở mắt ngơ ngác nhìn, hoàn toàn quên mất bản thân là đang ở nơi nào. Nhưng khi từng đường nét khuôn mặt người phía trước hiện ra ngày một rõ ràng, nó liền hốt hoảng mà ngồi bật dậy, quay trở thân mình tìm đường chạy trốn.

"Còn muốn chạy?"

Cổ áo phía sau bị một bàn tay nắm lấy, nó cũng chẳng biết làm gì khác ngoại trừ để mặc cho người lôi kéo trở về.

"Đứa trẻ này, ngươi là đang nghĩ cái gì vậy? Có biết cả Hoàng cung đều đang nháo nhào lên khi phát hiện ngươi bỏ đi hay không?"

"Bá bá! Buông A Đan ra! A Đan không còn nhiều thời gian nữa rồi!"

Thân hình nhỏ nhanh chóng bị Đỗ bá đem vùi vào trong ngực, cảm nhận đứa nhỏ chống cự mà không bỏ vào một chút sức lực nào, hắn đành dùng ngữ điệu mềm mỏng hơn trước thì thầm bên tai nó.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? A Đan ngoan, mau nói cho bá bá biết, bá bá sẽ giúp ngươi"

Đứa nhỏ dù đã thôi không còn tránh né đôi cánh tay kia, nhưng nó cũng không đáp trả cái ôm ấp của lão nhân. Nó là khao khát, nhưng vẫn là sợ hãi.

"Tiêu! Lạc! Hiên!"

Nghe thấy từ phía sau vang lên một âm thanh quen thuộc đến mức dọa nó phát run này, A Đan không cần quay đầu cũng biết là người nào gọi nó. Bản thân nó chỉ muốn cắm đầu cắm cổ chạy thật xa, chạy đến khi nào toàn bộ khớp xương trên chân nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net