Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng cung Thiên lao, vốn là cái nơi không dành cho người thường trú ngụ, quanh năm bốn mùa đều lạnh lẽo ảm đạm. Hiu hoắc vài ánh lửa phập phồng một không gian thê lương.

Cách một bức tường, bên ngoài cảnh sắc tươi vui, bên trong chẳng khác gì một thế giới bị lãng quên.

Cửa lao mở rồi lại đóng, ngục tốt theo lệ phân bổ thức ăn cho mỗi phòng giam. Người ngồi trong lao kẻ than oan người rên rỉ, lại thêm không khí xung quanh chua tanh ẩm mốc. Bất quá đám tù nhân này vẫn còn sức mà lên tiếng.

Đi qua một gian phòng giam khác, mùi hôi tanh lại càng thêm nồng, lại phảng phất mùi vị thối nát thịt rữa. Tù nhân trong gian này trú ngụ nếu chưa phát điên thì một thân đầy thương lê lết trên đất, hồn phách cũng chực chờ thoát li thân thể.

Đến gian phòng giam nằm sâu nhất trong Thiên lao. Quanh năm hắc ám bầu bạn, thỉnh thoảng được vài tia ánh sáng, cũng không thể làm cho hàn khí trong đây thuyên giảm ít nhiều. Mặt trời dù là đang treo cao ở đỉnh, cũng không thể chiếu đến cái góc phòng.

Trước đây vốn là như thế.

Hiện tại nếu càng tiến sâu vào bên trong, lại càng cảm nhận được ấm áp lan tỏa, cái nơi vốn trước đây bị bỏ quên đến lạnh lẽo, giờ lại được lửa ấm tỏa sáng một phương.

Càng khác những phòng giam khác, duy độc căn phòng này cửa không hề bị khóa sắt ràng buộc. Bên trong điều kiện sống cũng không quá tệ, một chiếc giường nhỏ, chăn đệm sạch sẽ, bồn sưởi ấm áp.

Người ngồi bên trong cũng không mặc thông thường áo tù. Trước mặt còn bày ra một bàn rượu thịt. Hai người hai bên bàn, một lão nhân đơn giản y phục, một nam tử một thân hoàng bào. Bất quá tại thời khắc này, ngươi một chén, ta một chén, chênh lệch địa vị đều không còn quan trọng.

"Những ngày đầu cho hài tử ăn uống thật khó khăn."

Lão nhân không vội chậm rãi từng chữ thành lời. Nâng bát rượu một hơi uống cạn, nhấm nháp vị cay nồng lan tỏa trong cuống họng, lan đến bên trong dạ dày.

Nam tử cũng không hối thúc gì, kiên nhẫn lắng tai nghe từng chữ. Đã bỏ sót nhiều năm như vậy khoảnh khắc, giờ chỉ có thể từ miệng người khác hình dung.

"Khẩu phần lúc trước không nhiều. Hài tử dạ dày không chừng đã teo thành cái nắm tay. Chỉ có thể ăn cháo"

"Lần đầu cầm trên tay bát cháo, hài tử cứ hít hà không thôi, đến khi một ngụm cháo đã vào trong miệng, hai mắt hài tử đều sáng rỡ lên, cháo trong miệng cũng ngậm mãi mà không chịu nuốt xuống."

"Cháo đã nuốt xuống, hài tử lại không nỡ uống tiếp, nó hai tay cầm bát, cẩn thận đặt tại góc phòng. Thỉnh thoảng lại chạy đến cầm lên hít hít nhấm nháp một ngụm."

"Hôm sau đứa nhỏ thức dậy, phát hiện ra cháo còn lại trong bát đều bị một lũ chuột ăn sạch."

"Hài tử chỉ có thể thẫn thờ ngồi nhìn cái bát trống trơn, trong cổ họng nấc ra thành từng cơn, ngoại trừ khóc, nó cũng chẳng biết cùng ai mách lại"

Rượu vào một bát, bên trong xé nát. Không biết là vì rượu cay, hay là vì thứ gì khác. Tiêu Thanh trút tiếng thở dài, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía góc phòng.

Hoàng cung mỗi bữa ngọc thực xa hoa, yến tiệc thừa lại đều là cao lương, có thể nuôi sống cả một thôn nhỏ. Hài tử của hắn, một chén cháo lại xem như châu bảo.

"Hoàng Thượng nếu cảm thấy thảo dân lời lẽ không hợp tai, thảo dân sẽ không tiếp tục nói."

Đỗ bá thanh âm không một chút kính nể, lại xen lẫn ý vị khiển trách. Nhìn thấy kẻ ngày ngày ngồi trên long kỷ, mặt không gợn sóng, mệnh lệnh hạ xuống lãnh khốc vô tình, nay ngồi tại Thiên lao nhấm nháp rượu cay, khuôn mặt thấp thoáng một vẻ sầu bi. Hắn lại càng muốn làm cho vị kia thêm tầng thêm tầng chua xót nếm trải.

Tiêu Thanh lắc đầu, cảm thấy trong đầu một khối đè nặng. Hắn trốn tránh cũng đã lâu, giờ hắn mới có đủ dũng khí đeo đuổi từng mảnh kí ức về đứa bé kia. Đáng tiếc, những kí ức tốt đẹp nhất đều không phải là của hắn.

A Đan chưa bao giờ khóc nháo đòi đồ vật gì, nếu muốn đều sẽ làm nũng, miệng nhỏ sẽ năn nỉ không ngừng.

A Đan rất dễ ăn, nhưng lại không ăn được đồ cay, nếu ăn trúng ớt, hài tử sẽ ho khụ cả nửa ngày trời

A Đan không sợ tối, có lẽ là vì vừa chào đời đã từ trong bóng tối trưởng thành sinh hoạt

A Đan khi ngủ thường hay trở mình, chăn đắp đều bị đá tứ tung, nhưng nếu được quấn kĩ trong chăn, hài tử sẽ ngủ rất say.

A Đan...

A Đan...

Tiêu Thanh một chữ đều nghe không sót, trong đầu cố gắng vẽ nên hình ảnh đứa nhỏ bảy tám tuổi hoạt bát ngây thơ vô ưu vô lo. Nhưng hắn chưa từng nhìn thấy hài tử những năm này tuổi, thế nào cũng không ghép thành một bức họa hoàn chỉnh. Thay vào đó, hắn chỉ tìm thấy trong kí ức một vẻ mặt kham ưu, một đôi mắt vô hồn.

Trong lòng dâng trào nghẹn ngào lấp kín, ánh mắt thâm trầm nhìn vào một khoảng không vô định.

Là nuối tiếc hay là hối hận? Là chua xót hay là đau thương? Hay là tất cả hỗn độn cảm xúc ngổn ngang?

A Đan ba năm cùng Đỗ bá sinh hoạt là thế. Trừ bỏ tự do chạy nhảy bên ngoài, so với hài tử gia đình bình thường khác chẳng khác biệt là bao. Vậy còn từ năm tuổi về trước là thế nào sinh hoạt, là ra sao bộ dáng? Là như Băng nhi, Vũ nhi sáng tối huyên náo? Hay là như Phong nhi, Hà nhi điềm tĩnh hiểu chuyện?

Tiểu hài tử một mình trong lao ngục, không ai nắm tay dẫn dắt sẽ như thế nào tập đi? Lúc mọc răng thời điểm phát sốt sẽ như thế nào vượt qua?

E rằng cả đời này, cũng sẽ không ai cho hắn được một câu trả lời.

Mà đáng cười thay! Hắn làm hài tử phụ thân, lại mong chờ từ người khác trả lời những việc này!

Đầu lại một trận đau nhức như búa bổ, mấy ngón tay xoa xoa hai bên thái dương, Tiêu Thanh mệt mỏi đứng dậy, trông chẳng khác một ông lão sáu mươi.

"Ngươi cũng đừng tại nơi này tự hành hạ bản thân. Hài tử nhìn thấy sẽ oán trẫm bạc đãi ngươi."

Cửa phòng giam luôn mở không khóa, nhưng Đỗ bá chưa từng có ý định rời đi. Chỉ có ở nơi lao ngục này, hắn mới có thể tìm về những hồi ức đẹp nhất của hài tử.

"Hoàng thượng ngài anh minh thần võ, nhưng vẫn không thể hiểu suy nghĩ của đứa trẻ này sao?"

Tiêu Thanh bước chân dừng lại trong giây lát, tâm tư ảo não tiếp tục bước đi

Đúng! Hắn quả thật không hiểu gì về đứa trẻ này. Nếu hắn hiểu, có thể hay không đã không đẩy nó đến đường tuyệt vọng?

Mà giờ đây khi hắn thật sự muốn hiểu về hài tử, đã không còn cơ hội.

--

Ánh lửa lập lòe trong yên tĩnh nhảy nhót, trên thư án bóng ảnh cũng khẽ chao đảo, bút lông trong tay điểm mực nâng lên hạ xuống. Trong đầu hắn dù chứa đựng bao nỗi ưu tư, nhưng tấu chương vẫn không thể tự phê duyệt. Mà đôi khi, đặt toàn bộ tâm tư vào triều đình chính sự lại phần nào giúp hắn tạm thời không nghĩ đến hài tử kia.

Một cơn gió thổi qua, đánh tung cửa sổ lẫn cửa ra vào, mấy ngọn lửa cùng lúc rạp người sang một bên, sau cũng tắt lịm.

Bọn nô tài lúc nãy đều bị Tiêu Thanh cho lui, giờ đành tự thân đứng dậy, đóng kín cửa sổ, khơi lại mấy ngọn đèn dầu.

Bàn tay có chút run rẩy dừng giữa không trung.

A Đan không sợ tối, có lẽ là vì vừa chào đời đã từ trong bóng tối trưởng thành sinh hoạt

Bên tai như thấy vài tiếng nấc nho nhỏ của tiểu hài tử. Trong đầu không thể không nghĩ đến hình ảnh một đứa bé nhỏ xíu thút thít trong đêm, dù sợ cũng phải học cách cùng bóng tối tồn tại.

"...hức..."

Tiêu Thanh như bị đánh tỉnh giữa cơn mơ, quay ngoắc đầu về hướng phát ra âm thanh kia.

Hắn...không phải là phát rồ rồi chứ?

Đã bao lần ném ngoài tai tiếng nấc nghẹn này? Đã bao lần ném ra khỏi đầu hình ảnh hài tử yếu ớt hai mắt khẩn cầu nhìn mình?

"...hức..."

Âm thanh phát ra lại càng rõ ràng, chân thật đến nỗi hắn Tiêu Thanh không thể không cất bước chân bước ra khỏi Ngự thư phòng. Trong lòng trống ngực dồn dịp thình thình

Khuất trong bóng tối, một bóng hình nhỏ xíu cuộn tròn thành một khối dựa vào vách tường, chỉ cách cánh cửa vài bước chân.

Ánh trăng mờ ảo soi rọi đêm tối mịt mờ, xung quanh mọi vật hư hư vô vô. Tiêu Thanh trong lòng nổi lên từng đợt sóng, ầm ầm đánh bật vào tim, bước chân chậm rãi đến hình bóng kia, vươn ra cánh tay, hướng về đứa trẻ.

Hài tử bất ngờ ngẩng đầu nhìn về bàn tay kia. Sợ hãi bao trùm khuôn mặt mờ ảo, di di thân mình né tránh.

Tiêu Thanh nhìn vào đôi con ngươi đen láy đã bao lần nhìn về hắn ngưỡng mộ, khẩn cầu, trong miệng run rẩy hai tiếng "...A...Đan..."

Hắn vươn ra hai cánh tay toan kéo lấy đứa bé vào lòng, nhưng tay chưa kịp chạm đến, bóng hình đã nhạt nhòa tan biến, để mặc đôi tay tuyệt vọng nắm vào khoảng không.

Tiêu Thanh sững sờ đứng ngây người nhìn khoảng đất trống ngay trước mặt.

Hắn là vì mệt mỏi sinh ảo giác, hay là hài tử chết oan không thể siêu sinh nên tìm về hắn đây?

--

Một bên án thư tấu chương chất cao thành quả đồi nhỏ, nhưng người ngồi cầm bút lại chẳng mảy may quan tâm, hắn hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa vừa bị gió thổi tung.

Tiêu Thanh không nhanh không chậm tiến về cánh cửa, do dự một lúc cũng bước ra bên ngoài, nghiêng đầu sang một bên, nhìn một tiểu hài tử khoanh chân ngồi trên đất.

Tiêu Thanh trong thoáng chốc gần như quên cả hô hấp. Trời không quá lạnh nhưng tay chân đều tê cóng bất động.

Hắn thật sự nên đi tìm Ngự y!

Hay là nên tìm một hòa thượng giỏi tụng kinh niệm phật về đây!

Tiểu hài độ chừng năm sáu tuổi trên đất nhìn hắn dò xét, tò mò. Tiêu Thanh nhìn đứa nhỏ cũng hiếu kì không kém.

Hai người cứ thế một đứng một ngồi, một nhìn xuống, một ngước lên.

Tiêu Thanh cảm thấy thật vô vị, không biết là đứa nhỏ nhìn mãi cũng vô vị hay bản thân hắn trở nên vô vị trong mắt đứa nhỏ. Dù là gì, hắn cũng chủ động xoay người, bước trở vào phòng, xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra, bình bình bước sang ghế ngồi. Lúc quay người, đã thấy phía sau có thêm một cái đuôi.

--

Tiêu Thanh trong tay cầm bức tín từ Lưu tướng quân, cũng chẳng phải tín hàm cơ mật gì, chẳng qua là báo chút thông tin về Tiêu Hàn Vũ, tự ý xuất quân doanh thảo phạt sơn tặc, trở về lập tức lãnh 20 quân côn răn đe. Hắn không tránh được mà thở dài, phía sau vẫn còn vài dòng chữ, nhưng phía trước có một tiểu hài tử hết chạy sang chỗ này lại chạy đến chỗ kia, thật làm hắn phân tâm.

Hạ bút viết xuống vài dòng chữ, ngước nhìn lên suýt chút tim nhảy ra ngoài. Tiểu hài tử không còn gì tiêu khiển, giơ hai tay chụp bắt ngọn lửa trên ngọn đèn dầu.

Tiêu Thanh định lớn tiếng quát, lại nhìn thấy ngọn lửa đâm xuyên qua tay hài tử, cũng chẳng lưu lại một dấu vết thương tổn.

Lại nhìn xuống lá thư đang viết dang dở, cũng chẳng nhớ bản thân lúc nãy cần viết gì.

Trước mặt không khí nhiệt độ giảm xuống đến lạ thường, Tiêu Thanh ngước nhìn lên đã thấy tiểu hài tử nhón chân rướn cổ nhìn chăm chú đầu bút lông trên tay hắn.

Cũng đã quen với việc thư phòng thỉnh thoảng có một tiểu oan hồn xuất hiện ghé thăm, hắn mặc đứa nhỏ, tiếp tục hạ bút.

Đôi con ngươi liền di chuyển theo đầu bút.

Tiêu Thanh hơi cúi đầu nhìn vào mắt đứa bé, giơ giơ bút lông trước mặt.

"Ngươi không cầm nắm được đồ vật, làm sao trẫm dạy được ngươi viết chữ?"

Tiểu hài tử chân mày hơi cau lại, bất ngờ vung tay nắm lấy cán bút lông, vừa kéo vừa đẩy, hướng về phía mặt Tiêu Thanh, nguệch một cái.

Mỉm cười thích thú, biến vào hư không.

--

Hôm nay không giống với ngày thường. Bình thường là hắn ở trong thư phòng chờ đứa nhỏ. Hôm nay vừa mở cửa đã thấy tiểu hài tử ngồi quỳ trên ghế rồng, tay cầm bút, mắt chăm chú

Còn chưa hết ngạc nhiên, tiến lại án thư đã thấy tấu chương trên bàn lem nhem nét mực.

Một trận sinh khí trỗi dậy. Hàn Vũ, Thiết Băng cũng chưa từng thế này nghịch phá đến Ngự thư phòng của hắn.

Giơ tay nắm lấy cánh tay cầm bút, lại xuyên qua cánh tay nhỏ như vô hình vô thể.

Tiêu Thanh ngẩn người, trước mắt hiện lên hình ảnh một đứa trẻ tại Cẩm Nguyệt Lâu len lén lúc hắn nhìn ngắm họa đồ, từ dưới đất vươn tay nắm lấy một mảnh vạt áo, thấy hắn quay đầu lại nhìn liền lập tức buông tay.

Giờ hắn muốn chạm lấy đứa bé thì cũng đã không thể.

Hài tử của hắn, thật sự đã không còn.

Vết thương trong lòng vốn được che đậy giấu kín, nay lại bị một vết cắt xuyên thủng nhói đau không những xóe toạc vết sẹo cũ, còn khắc sâu thành một lổ thủng mới.

Nước mắt nối nhau không tiếng động yên lặng rơi xuống, một âm thanh bi đát cũng không phát ra, chỉ có từng giọt từng giọt tụ đầy khóe mắt, tràn ra khỏi viền mắt, không ngừng lăn theo gò má chảy xuống, rẽ vào trong khóe môi, đọng lại dưới cằm, rơi xuống mặt đất.

"Hài tử à, Phụ hoàng thật có lỗi với ngươi!"

Hắn hạ người ngồi xổm trên đất, nhìn vào đôi mắt lung linh pha lẫn huyền ảo.

Hài tử không rõ là không hiểu, hay là không quan tâm, gương mặt vẫn không thay đổi, lại tiếp tục nguệch nguệch ngoạc ngoạc trên tấu chương.

"Ngươi sao vẫn còn lưu tại đây? Tại sao không sớm đi đầu thai?"

"Có phải muốn nhìn Trẫm đau khổ dằn vặt?"

"Nếu đã hiển linh sao không đi tìm bá bá của ngươi?"

Hắn hỏi vẫn cứ hỏi. Hài tử vẽ vẫn cứ vẽ.

Hắn hỏi đến chán, thì nhìn hài tử vẽ. Hài tử vẽ chán, như trước liền biến mất. Để lại trên bàn tấu chương lem nhem đủ hình vẽ. Bất quá lần này Tiêu Thanh cũng nhìn ra, hài tử là vẽ mấy con tiểu hoa miêu.

--

Tiêu Thanh cẩn thận di chuyển bút lông, đôi lúc nhìn lên đứa nhỏ, xác định thật chính xác từng đường nét của hài tử, cúi đầu họa xuống vài nét.

Tiểu hài tử mải mê trên tay leng keng vòng Cửu Liên Hoàn, hiếm có khi nào như vậy ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, chẳng hề hay biết có người đang tập trung họa lại từng tiểu tiểu tiết trên người mình. Đến lúc thành công tháo ra thanh đài, ngạo nghễ đặt trước mặt Tiêu Thanh, hắn cũng đã vẽ xong bức họa.

Tiểu hài tử nhìn thấy chính mình trong tranh, cũng mở to mắt thưởng thức.

Suy nghĩ một hồi, hài tử chạy vòng ra sau bàn, kéo sang cái ghế, tay cầm lên bút lông, đoan chính nhìn Tiêu Thanh chờ đợi.

Tiêu Thanh bất giác mỉm cười. Hai năm qua không biết bao nhiêu lần dụ dỗ đứa trẻ này viết chữ, tiểu tử lúc thì ném bút lông, lúc thì xé giấy, lúc thì chạy biến. Giờ lại chủ động muốn xin mình dạy họa nghệ.

Nhớ đến lúc trước tiểu hài tử còn quỳ ngồi trên ghế vẽ bậy vào tấu chương của hắn, giờ chỉ cần thẳng lưng ngồi, đã có thể vươn đến mặt bàn.

Oan hồn mà cũng lớn lên sao?

Bất quá, đứa nhỏ hai mắt đầy quyết tâm hỏi xin hắn, hắn làm cách nào có thể khước từ?

--

Tiêu Thanh tay nâng bức tranh sơn động của hài tử hôm qua vừa vẽ, trong lòng không khỏi tự hào. Hắn Tiêu Thanh trong Tứ Tuyệt, họa nghệ vẫn luôn đứng nhất. Trong số các hài tử, cũng chỉ có đứa trẻ này có hứng thú vẽ tranh

Đáng tiếc, lúc nhận ra điều này, lại không thể dẫn theo hài tử đứng trên cửa thành ưỡn ngực khoe ra nhi tử tài nghệ.

Tiêu Thanh lắc lắc đầu, nhanh chóng thu hồi ý nghĩ nhỏ nhen.

Hắn đã ích kỷ giữ lại tiểu linh hồn này gần ba năm nay, không nỡ buông tay để nó đi uống canh Mạnh Bà băng cầu Nại Hà. Giờ làm sao dám tham lam mong cầu gì hơn.

Tiêu Thanh ngước mắt nhìn lên, thấy hài tử đã đứng tại ngưỡng cửa liền lập tức mỉm cười ngoắc tay ý bảo hài tử tiến vào.

Nhưng đứa nhỏ hai chân không động đậy, ánh mắt xa xăm, đượm chút ưu buồn.

Nụ cười trên mặt nhanh chóng tan biến, Tiêu Thanh không giấu được vẻ hoang mang, tiến về hài tử.

"Có chuyện gì? Mau nói cho Phụ hoàng ngươi!"

Hài tử nhìn sang một bên, khuôn mặt có chút áy náy tiếc nuối.

Tiêu Thanh giơ lên cánh tay, ngập ngừng một lúc, rồi cũng hạ xuống, chỉ có thể hít sâu một hơi thở ra. Tránh mãi cũng không thể tiếp tục tránh né việc sẽ đến. Nhưng cũng từng có lúc, hắn thầm mong ngày này mãi cũng sẽ không đến.

"Ngươi đi đi. Đi tìm mẫu thân ngươi. Kiếp sau tìm một gia đình thật tốt mà đầu thai."

Nói rồi liền quay đầu hướng về phía bàn, giấu đi vẻ yếu đuối mệt mỏi. Phía trên giấy vẽ lúc nãy được hắn chuẩn bị cẩn thận. Mực màu cũng được hắn gọn gàng đặt một bên. Bức tranh hôm nay, xem ra không thể nào hoàn thành.

Lúc quay người ngồi lại trên ghế, nơi ngưỡng cửa đã vắng vẻ bóng người.

Đầu vùi vào hai tay, che đi đôi mắt ươn ướt bị che mờ bởi một màng sương nước.

Cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, Tiêu Thanh thốt ra hai tiếng "A Đan!", chộp lấy cổ tay của đứa nhỏ.

Nhìn lại trước mặt mình, lại chính là tiểu ái nữ duy nhất của hắn, tháng trước vừa bước sang tuổi mười hai. Ánh mắt chuyển từ kinh ngạc sang thất vọng, nhanh chóng tự mắng chính mình đối với tiểu nữ bất công.

"Phụ hoàng lại mơ thấy A Đan ca?"

Tiêu Thanh gật gật đầu, chỉ sợ lời nói vừa ra, tiếng nấc cũng khó giữ lại.

Đôi tay nhỏ mềm mại xoa xoa quanh viền mắt đã điểm thêm vài vết nhăn.

"Phụ hoàng, sau này dù có chuyện gì, Băng nhi cũng đều sẽ ở bên cạnh người, Băng nhi sẽ không rời xa người, Phụ hoàng sẽ không cô độc!"

Tiêu Thanh vỗ vỗ tay đứa trẻ, nở một nụ cười

"Tiểu nha đầu ngươi lại muốn tránh né chuyện sau này gả ngươi đi!"

Tiêu Thiết Băng lại chu chu môi nhỏ nũng nịu lay lay cánh tay Phụ hoàng.

Hắn nếu có thể, cũng chẳng muốn để đứa trẻ cuối cùng vẫn còn lưu lại bên cạnh hắn này phải đi xa. Hắn trong tâm vẫn sợ đến viễn cảnh tương lai một mình cô độc.

"Phụ hoàng, tranh này thật đẹp. Thật giống như cảnh thật."

Tiêu Thanh nhìn theo ánh mắt Thiết Băng, dừng tại bức tranh sơn động, gật gù mỉm cười.

Chỉ cần như vậy, cũng là đủ quá rồi!

-----------------

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net