Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa sổ bị mở toang đón tiếp từng luồng tinh quang. Tiểu hài tử ngồi vắt vẻo bên trên, một chân buông thõng xuống dưới nhẹ nhàng đung đưa, chân kia hơi cong cong tựa vào khung cửa. Nó hướng mắt nhìn ra bên ngoài, mơ màng nhìn về một điểm xa xăm nào đó.

Xem ra tiểu bằng hữu kia lại không đến, nó có chút thất vọng đem cả hai chân thu vào trong người ôm lấy, đầu gục trên gối, mí mắt cũng sụp đến phân nửa.

Đột ngột bên tai vang vang giọng nói trẻ con gọi tên nó. Nó lập tức bừng tỉnh, không chần chừ nhảy ra khỏi cửa sổ.

Cách đó không xa, một hài tử khác cũng đang khó nhọc nhấc lên từng bước hướng đến nó đi đến. Còn chưa kịp mở lời hỏi chuyện, đã bị hài tử kia nắm lấy nó đẩy vào bên trong.

"Ta cần đan dược trị thương! Ngươi mau lấy đến!"

"Không phải lão cha ngươi đã cấm ngươi dùng đến đan dược khi bị phạt sao?"

Ném cho kẻ mới đến kia một ánh nhìn khó chịu, nhưng vẫn là tiến vào trong vươn tay lấy xuống hồ lô trên kệ, từ bên trong lấy ra một viên hoàng đan đưa cho hài tử kia.

"Hắn cũng không rãnh đến mức tìm ta hàng ngày nghiệm thương đi!"

Nuốt xuống viên đan vừa nhận lấy, gương mặt vốn đang nhăn nhó như khỉ nhỏ liền lập tức dãn ra. Nó tìm đến một cái ghế, hung hăng ném cả thân mình lên trên, bắt chân chữ ngũ cứ như nơi này là nhà của nó.

"Nếu sớm biết lão cha ta sẽ dùng phương pháp này giáo huấn ta, lúc trước đã không nhờ đến ngươi ném pháp bảo của hắn vào lò a!"

Trước mắt mờ ảo hiện ra từng mảnh kí ức của ngày xưa, lúc mà nó vô ưu vô lo cả ngày chỉ biết chạy nhảy nghịch phá. Trên môi cũng vì thế mà hơi hơi mỉm cười.

Nhưng tất cả những đoạn kí ức này dù vốn thuộc về nó, lại không thể cho nó chân thật cảm xúc. Nó giống như đang đứng xem một vở kịch, nhìn thấy chính nó vui cười náo loạn nó cũng sẽ cảm thấy vui mà mỉm cười, lại không thể cảm nhận được niềm vui của người trong cuộc. Kí ức này tuy thuộc về nó, nhưng lại không phải của nó trải qua.

Tiểu tử ngồi trên ghế cũng có thể cảm thấy sắc mặt tiểu bằng hữu kia mang theo một nỗi ưu buồn, nó cũng không biết nên ứng xử thế nào cho phải. Đột nhiên nhớ đến chuyện cần nói, gương mặt liền trở nên nghiêm túc.

"Có chuyện này...ngươi cũng nên biết..."

"...Hoàng đế băng hà... Thái tử đăng cơ..."

"...Thật xin lỗi..."

"...Linh Đan..."

Một thoáng cảm xúc hiện ra trong đôi mắt, cũng không thể nhìn rõ là kinh ngạc hay ưu thương thì đã vụt biến. Nó nhìn thấy cánh tay đứa trẻ kia có ý vươn ra an ủi, nhưng nó liền xoay người né tránh chân bước vội vào bên trong, thẳng đến khi trước mặt chắn ngang một bức vách.

"Có thể hay không...ta muốn ở một mình...."

Khi biết chắc rằng chỉ còn một mình nó ở nơi này, hài tử liền thả cho cơ thể tự do rơi xuống. Nó dựa lưng vào bức vách thẫn thờ gục đầu trên gối.

Tại sao lại khó chịu bên trong như vậy. Tại sao khóe mắt lại cay nồng đau rát.

Không phải đã chấp nhận rằng giữa nó và người kia đã bị ngăn cách bởi hai cõi tiên phàm? Nay bất quá chỉ là thêm vào một tầng giới ngăn giữa hai bên.

Nhưng ít ra thì lúc trước nó vẫn ôm ấp trong lòng một tia hy vọng nhỏ. Rằng chì cần nó còn sống, chỉ cần mọi người vẫn bình an, ngày tái ngộ không phải là điều không thể.

Vậy còn lúc này đây...

Nó chỉ ngồi đó bất động như một cái xác vô hồn, bên trong trống rỗng không còn một chút sinh lực.

Lần đầu tiên kể từ khi bị đưa đến đây, nó cảm thấy chính mình là như thế nào bất lực. Đem cặp con ngươi đờ đẫn ảm đạm nhìn xung quanh cung điện bày trí mỹ lệ, bất quá, nơi này đối với nó chẳng khác nào một cái nhà giam khác. Thiên lao lãnh hắc có thể kiềm hãm cơ thể nó, nhưng nơi này lại giam giữ tâm hồn nó.

Vì cái gì?

Vì cái gì cuộc đời nó luôn phải sống trong giam cầm?

Lọt vào tầm mắt một khối ngọc tượng tinh xảo, thật thuận tay cầm ném đi...

--

Lúc nghe được tin tức này, lão nhân liền hớt hải phóng nhanh về cung điện của hắn, mặc cho râu tóc bạc phơ bay loạn tứ tung. Vừa về đến đã nhìn thấy một hòn hỏa sơn cao vút sừng sững trước mắt hắn, nuốt chửng lấy cung điện châu bảo của hắn. Hắn chạy nhanh vào bên trong, không khó để tìm thấy tên tiểu tội đồ đang thẫn thờ ngồi trong góc. Dễ dàng lôi đứa nhỏ không một chút chống cự ra bên ngoài, hắn cũng không phải không chú ý đến mấy món bảo vật cùng tiên đan thần dược của hắn nằm tan nát lăn lốc trên sàn.

"Quỳ xuống!"

Tên tiểu tể tử không buồn giả vờ lo sợ hay hối hận, còn có lá gan liếc mắt nhìn hắn. Nhưng cuối cùng cũng là không nguyện ý quỳ...bẹp.

"Quỳ thẳng!"

Hắn nhìn xung quanh tìm kiếm đồ vật nào đó thuận tay giáo huấn tiểu hài tử, nhìn một vòng cuối cùng cũng trở về cây phất trần trong tay. Hắn quay ngược phất trần, hung hăng giơ lên cao. Nhưng mãi vẫn không thể hạ thủ.

"Ngươi có phải không còn chuyện để nghịch? Hôm nay còn dám đốt cả cung của sư phụ? Ta thật đang có suy nghĩ đem ngươi biến trở lại thành một viên linh đan, nhỏ nhỏ tròn tròn không còn tay chân để phá phách!"

Nếu là lúc trước, tiểu đồ nhi nếu nghe thấy lời đe dọa này nhất định sẽ mặt khỉ cười cười giả vờ lo sợ làm nũng lấy lòng hắn. Nhưng hôm nay tiểu tử bất ngờ mà quắc mắt nhìn hắn lớn giọng hét.

"Ngươi biến đi! Ngươi biến đi! Ta không cần tiếp tục sống như thế này nữa a!"

Hắn chưa kịp tức giận, chưa kịp trách mắng, chưa kịp xử phạt, gương mặt hài tử đã nhanh chóng xuất hiện hai hàng suối.

Hắn không ôm lấy nó, vì hắn biết nó sẽ né tránh. Hắn không mắng nó vô lễ, vì nó nhất định sẽ không nghe. Nên hắn chỉ có thể đứng đó, nhìn đồ nhi bảo bối của hắn khóc đến khi chính nó hoàn toàn kiệt sức chỉ còn có thể nhỏ giọng nấc lên từng tiếng.

Đồ nhi của hắn trước đây có bao giờ khóc lóc bi thương như vậy chứ?

Xem ra chuyến này luân hồi chuyển thế, đứa nhỏ tìm trở về đã không còn là tiểu đồ nhi của hắn năm xưa.

--

"Dẫn ta đến đây để làm gì?"

Nhìn xung quanh một cảnh sắc xanh tươi, một bên suối nhỏ rì rào chảy qua từng khe đá, cách đó không xa còn có một tiểu trạch nhìn ra hướng một khoảnh đất mọc lên thẳng tắp các loài kỳ hoa dị thảo. Đứa nhỏ phải thật khống chế bản thân không chạy loạn mà thỏa mãn bản tính tò mò của nó, chỉ gượng gạo trưng ra khuôn mặt ảm đạm.

"Đem ngươi đến đây để chịu phạt!"

Nghe thấy hai chữ 'chịu phạt' đứa nhỏ không khỏi ngẩng đầu nhìn nhìn, vẻ mặt đầy truy vấn. Ở Thiên giới không thể phạt được nó? Sao lại phải mất công sức chạy đến đây? Hay là Lão Quân gia sợ nó ở trên đấy la khóc ầm ĩ sẽ làm mất mặt mũi của lão nên mới đưa nó tìm một nơi thanh tịnh như vậy để tiện ra tay?

"Ta...không sợ..."

Nhưng sắc mặt nó lại là biểu đạt hoàn toàn ngược lại. Đến khi cổ áo bị đột ngột túm lấy, nó liền rụt đầu co rúm người.

"Sư phụ sẽ không đánh ngươi. Ngươi ở đây, trồng lại toàn bộ hoa thảo cần thiết để sư phụ sử dụng luyện lại số tiên đan bị ngươi đánh hỏng!"

Cũng chẳng quan tâm đến lão sư phụ lúc nào đã rời khỏi, hài tử quyết định chọn ngôi nhà nhỏ kia làm mục tiêu đầu tiên để khám phá.

Bên trong bày trí đơn giản cũng chẳng có gì đặc biệt, chưa đến một khắc nó đã nằm sõng soài trên giường, hai mắt lim dim chìm vào giấc mộng.

Trong mộng, có người gọi tên nó.

Tỉnh tỉnh lại, quả thật có người đang gọi nó.

"Sư phụ ngươi bảo ngươi ở đây chăm sóc thảo vườn, ngươi chưa làm gì đã lười nhác lăn ra ngủ..."

Không phải, là đang khiển trách nó.

"...thật không có chút thành ý hối cãi..."

Nhưng ngữ khí lại chứa đựng trìu mến thân thương.

"...tỉnh lại xem ta thế nào xử trí ngươi..."

Tim nó tại sao lại loạn lên như vậy.

"...chỉ có khi ngủ, mới là ngoan nhất..."

Động tác vuốt tóc này sao lại quen thuộc đến mức khiến cơ thể nó không khỏi run lên.

"...Sao vậy...A Đan ngoan, cha ở đây..."

Lập tức mở to hai mắt.

Một tiếng 'cha' vừa ra khỏi miệng, tiếp theo sau liền nổi lên một cơn đại hồng thủy

Tiêu Thanh cũng suýt nữa té ngã khi trong ngực bị một khối thân thể nhỏ lao thẳng vào.

"Cha!"

"Cha!"

"Cha!"

"Ở đây! Ở đây! Cha đang ở đây! A Đan từ từ nào, cha ngươi không thở được!"

Tiểu hài tử lập tức buông lỏng cánh tay run lên bần bật, nó chính là sợ hãi, rằng nếu lúc này nó không nắm lấy người này thật chặt, lại một lần nữa người này sẽ biến mất trước mặt nó.

Nó đem cặp mắt đỏ hoe ngơ ngác nhìn gương mặt người phía trước, trong ánh mắt vẫn còn đâu đó chút hoài nghi. Dường như là để xác minh một lần nữa, đôi bàn tay run rẩy nhẹ nhàng chạm vào hai bên má hắn, chậm rãi di chuyển lên trên thái dương, rồi lại từ từ đi xuống. Thở ra một hơi thở giấu kín bên trong, nó dùng hết sức lực một lần nữa ôm chầm lấy hắn, không hề có ý định ngưng lại tiếng khóc thảm.

Tiêu Thanh cũng vòng tay qua người nó, nhẹ nhàng đung đưa, miệng không ngừng vỗ về.

"Cha ở đây...sẽ không biến mất...sẽ không rời bỏ ngươi..."

Mà đứa nhỏ vạn lần cũng không thể hiểu được, làm thế nào mà Phụ hoàng mới trước còn ôm ôm vỗ vỗ nó, liền chớp mắt đã bắt nó đoan chính thẳng lưng quỳ gối trên giường cúi đầu nghe mắng.

Lúc bấy giờ nó mới thấu hiểu, thế nào là đến đây 'chịu phạt'! Bạch lão đầu kia...à không...sư phụ đáng kính kia của nó trước khi đưa nó đến đây đã cùng Phụ hoàng cáo trạng a!

"Ngươi trở thành tiểu thần tiên, đã không còn để tâm đến những gì vi phụ dạy ngươi sao? Cung điện của Lão Quân gia gia ngươi cũng dám đốt! Thiên lao ngươi chê nhỏ? Phải lên đến tận Thiên giới phóng hỏa? Lần trước quả thật không nên mềm lòng tha cho ngươi! Xem hôm nay vi phụ có đem mông ngươi đánh cho khai hoa kết trái hay không!"

Tiểu hài tử vừa nghe đến việc Tiêu Thanh dọa đánh mông, liền lập tức hoảng hốt nhìn lên, còn đang định mở miệng giải thích đã bị kéo sang ấn trên đùi. Dự cảm chắc chắn không lành ở phía trước, nó liều mạng nhỏ nắm chắc đai quần.

"Phụ Hoàng! Nghe A Đan giải thích! A Đan chỉ là muốn cho Phụ hoàng một cái công đạo a!"

Tiêu Thanh quả thật là đang có ý lột quần đứa nhỏ, nghe thấy vậy tay liền dừng lại. A Đan nhân cơ hội này, dùng hết sức bình sinh rướn người xoay sang nhìn Tiêu Thanh, miệng nói không kịp nghỉ.

"A Đan lúc trước vì tưởng niệm bá bá tức giận Phụ hoàng mà đã phá tan Ngự thư phòng, nếu nghe tin Phụ hoàng gặp chuyện mà A Đan không vì phụ hoàng tức giận như vậy là bất công đối với ngài a!"

Đây là cái đạo lý quỷ ma gì vậy???

Tiêu Thanh sững sờ cả buổi, ngẫm đi ngẫm lại, dùng hết tất cả những gì trong kinh thư lý giải cũng không thấy hợp lý chỗ nào, cuối cùng quay trở lại nhìn đứa nhỏ cau mày.

"Ai dạy ngươi suy nghĩ tùy hứng như vậy? Thật đáng đánh đòn! Nằm sấp xuống! Nâng mông! Buông tay!"

Đợi mãi mà tiểu tử vẫn ôm khư khư quần bảo bối, Tiêu Thanh bèn một tay thu gọn cổ tay nó, tay còn lại nhanh chóng kéo quần.

"Đừng mà! Đừng mà! Cha! HIên nhi sai rồi! Cha tha Hiên nhi!"

"Ngươi cái trò này chỉ có thể dùng được một lần! Không biết sao? Nằm yên!"

"Cha! Hôm nay là Trung Thu! Cha!"

"Có liên quan sao? Ngươi cũng không phải bé ngoan, đừng hòng được ăn bánh Trung Thu!"

"Cha!"

"Ui da!"

--

Thái Thượng Lão Quân nhìn sơ qua cung điện mới được khôi phục trong lòng lại ẩn ẩn đượm buồn. Đồ vật trong đây hỏng rồi vẫn có thể một cái búng tay đem trở về. Cảm giác nhưng lại trống trải cô đơn, không còn giống như trước kia.

Tiểu đồ nhi ngoan đã không còn của riêng hắn. Hắn lại không đủ bản lĩnh tranh với một kẻ phàm nhân! Nói ra thật làm người cười chê.

Bàn tay vô thức chạm chạm đến Lò Bát Quái, miệng cười cười hồi tưởng chuyện xưa. Tiểu đồ nhi chính là cực thích đem nơi này làm thành chỗ ngủ Đông của nó! Hắn có nên gửi qua chỗ kia một cái không nhỉ?

Mà lũ yêu quái ngu xuẩn kia! Cứ phải tìm đến đồ nhi của hắn mà đòi luyện đan a! Nó là từ lò Bát Quái sinh ra, là ở trong Lục Đỉnh Thần Hỏa bơi lội, đâu dễ gì để các ngươi nói luyện là luyện!

Lại đột ngột chuyển sang một tràng thở dài.

Ây...tiểu đồ nhi, ngươi đến khi nào mới có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của vi sư đây! Để ngươi ở dưới trần gian ngươi sẽ gặp biết bao nguy hiểm, một miếng thịt non thơm phức sẽ thu hút bao nhiêu loài thú dữ! Ép buộc ngươi trở về tất cả là vì muốn tốt cho ngươi a! À thì phương pháp có hơi tàn nhẫn một chút, nhưng ngươi nếu có thể cùng bọn họ đoạn tuyệt, cả hai bên mới có thể tiếp tục cuộc sống của riêng mình.

Chưa kể đến Tiêu Thanh kia đem ngươi tra tấn nhiều năm như vậy! Ta chưa đem hắn đi nấu canh thuốc đã là niệm tình thấy hắn biết nguy hiểm mà vẫn bất chấp tất cả cứu ngươi!

Ây...bao giờ lão mới có thể được nghe ngươi gọi hai tiếng 'sư phụ' như trước đây

"Sư phụ!"

Phải a! Chính là dùng giọng điệu này gọi lão a!

"Sư phụ..."

Thật êm tai a!

"Sư phụ?"

"Ừ ừ, lại gây ra chuyện gì, ngươi đừng lại tìm đến Lý Tịnh chọc phá hắn có được không"

"Hở...A Đan chọc đến hắn khi nào? Đều tại hắn khi dễ ta!"

A Đan?

Lão Quân Gia bị đánh thức khỏi giấc mộng, quay lại liền thấy cặp con ngươi đen láy to tròn ngước lên nhìn mình. Còn chưa kịp lấy lại thần thái đạo mạo mà một đại tiên như hắn cần có, lồng ngực đã bị một khối cầu nhỏ dán dính.

"Sư phụ, thật cảm ơn ngài! A Đan sai rồi! A Đan sau này không dám vô lễ như vậy nữa!"

Có ai thấy được trong lòng Lão Quân Gia lúc này chẳng khác gì mới uống trọn kho rượu tiên của Vương mẫu nương nương không a! Nhưng nghĩ lại một chút, hắn liền đẩy hài tử ra khỏi người, làm mặt giận phất tay xoay lưng.

Sau lưng lập tức mọc ra một cái đuôi.

"Sư phụ..."

"Sư phụ..."

"Sư phụ..."

"Sư phụ..."

Chính là hắn bị phiền đến chịu không nổi, xoay người điểm điểm cái trán nhỏ.

"Ngươi. Không phải đòi sống đòi chết theo lão phụ thân của ngươi? Còn ở đây làm gì? Đi đi!"

Đứa nhỏ muốn chạy lại ôm, liền bị đẩy trở ra. Đành quỳ bùm xuống đất, đeo lấy chân lão tiên.

Đá ngã hài tử chính là ngược đãi a! Không được! Không được!

"Sư phụ! A Đan...à không Linh Đan sai rồi! Sư phụ mà không tha thứ Linh Đan, cha nói mỗi ngày sẽ đem Linh Đan ra đánh đòn, đánh đến khi nào sư phụ chịu tha thứ Linh Đan mới thôi a! Còn nói đêm Trung Thu đợi Nhị ca đến sẽ mách chuyện với Nhị ca! Nhị ca khi đánh rất là hung dữ a! Sư phụ ngài không thương tiếc Linh Đan sao?"

Lão Quân Gia lại vừa buồn vừa tức. Ngươi hóa ra là vì bị dọa đánh nên mới đến đây nhận mặt sư đồ!

Đành bỏ mặc tiểu hài tử khóc lóc dưới chân, bản thân hắn định tâm đứng thiền.

Mà tiểu hài tử khóc lóc inh ỏi một lúc sau, cảm thấy không cách gì xoay chuyển sư phụ nó, tiu nghỉu đặt mông ngồi bẹp trên đất.

"Ui da đau!"

Lão tiên cũng bị đứa nhỏ làm giật mình, nguyên thần còn đang mải mê đánh cờ cùng Linh Bảo Đạo Quân liền bị kéo trở về. Nhìn xuống dưới đã thấy đồ nhi xoa mông thút thít tự mình quỳ lên, không dám tựa vào chân hắn mà trụ, loạng choạng một lần nữa đổ xuống. Hắn theo bản năng đưa tay kéo đứa nhỏ đứng dậy, thấy đồ nhi vẫn không ngừng xoa xoa phía sau mà xót xa trong lòng.

"Hắn thật đánh ngươi? Ta bảo hắn chỉ cần mắng ngươi vài câu, hắn lại lôi ngươi ra đánh? Ngoan ngoan, không khóc nữa. Sư phụ xem cho ngươi...!!!...Tiêu Thanh cái tên ... phàm nhân kia!"

Lão Quân Gia thần khí nghi ngút lửa giận rủa thầm khi nhìn thấy hai phiến mông hồng hồng của đồ nhi nhà mình in đầy dấu bàn tay. Hắn thật có cái suy nghĩ đem đồ nhi ném vào lò Bát Quái đóng chặt không cho ra ngoài đỡ phải chịu khổ như vậy.

Nghĩ đến đồ nhi bảo bối ngày ngày nếu phải chịu nặng nề tàn nhẫn trách phạt như vậy, tâm hắn làm sao chống đỡ nổi. Như vậy liền gật gật đầu tha thứ tiểu đồ nhi.

Hài tử lập tức hai mắt sáng rỡ, khụt khịt mũi hồng hồng mắt khái đầu đa tạ, vùi đầu cọ cọ. Sau đó liền nhanh chóng xoay đầu chạy nhảy. Đến ngưỡng cửa nó liền dừng lại quay phắt người.

"Sư phụ, đêm Trung Thu người cũng tới, có được không?"

Lão tiên chỉ hừ mũi làm mặt giận, phất phất quạt ba tiêu trong tay, bảo rằng hắn phải gấp rút luyện lại số tiên đan bị hài tử ném hỏng.

Đứa nhỏ chỉ thẹn thùng cười cười gãi gãi đầu nhỏ, suy nghĩ một lát, nó lại tiến trở vào, từ trong túi gấm lấy ra đồ vật.

"Sư phụ, bánh Trung Thu này là cha làm, Linh Đan cũng giúp vào một ít. Linh Đan muốn tự làm riêng cho sư phụ một cái cơ! Sư phụ đợi đợi!"

Lão Quân nhìn đứa nhỏ vui vẻ chạy ra khỏi cung, cầm trong tay chiếc bánh nhỏ hắn cẩn thận nhẹ nhàng sợ nó vỡ tan như bảo ngọc.

Xem ra tiểu đồ nhi ở dưới trần gian mười mấy năm, cũng không phải là uổng phí đi!

Hắn cứ như vậy đứng cười cười, nhìn chiếc bánh trong tay.

Ây...vật này nếu bỏ vào lò luyện sẽ luyện thành cái gì nhỉ...

Linh Đan a!

--

Kết.

--

- Là một cái HE cho mọi người nhá!

- Thấy au thương bé ghê không! Bonus thêm một lão sư phụ rất cưng bé nha (dù rằng tính tình gàn dở chút)

- Hy vọng chương kết này sẽ trả lời thêm một số câu hỏi về nội dung truyện nhé!

Tóm lại là

1. Linh Đan được nhắc từ trong chương 1 chính là tiền kiếp của A Đan. Nhưng Linh Đan không có ký ức của A Đan. Ngược lại A Đan cũng không nhớ gì về chuyện kiếp trước của mình. Nếu có thể nhớ cả hai kiếp thì Hoàng cung đảm bảo không trụ vững!

2. Vị đạo sĩ trong chương 8 cũng chính là Thái Thượng Lão Quân, sư phụ của Linh Đan/A Đan, đến để lôi đệ tử bảo bối trở về.

3. Cũng hy vọng làm nhẹ cái kết của phần một một chút. Bé nó ở trong lò luyện của bò cạp tinh không có chết thảm gì đâu nha! Chẳng qua là trở về nguyên hình.

- Thật sự thì ở cuối phần 1 au có hai lựa chọn. Một là viết phần kết nói rõ bé Đan sau khi bị ném vào lò luyện đan thì cũng trở thành Linh Đan quay về Thiên cung, chỉ nói thêm vài lời tạm biệt với người thân. Như là tha thứ cho lão cha khi thấy lão cha khóc lóc hối hận, đứng từ xa tiễn Nhị ca tiến biên quan, bảo hộ Như Hà tìm đến một vị sư phụ học đạo (không phải sư phụ ẻm). Và lựa chọn thứ hai chính là phần 2 dài lê thê này đây!

- Au có cảm giác mình viết ngọt tốt hơn viết ngược nhỉ? Mấy đoạn ngọt gõ máy liên tục, mấy đoạn ngược thì phải chôn đầu suy nghĩ, mấy cảnh đánh đấm thì...ôi thôi đừng nhắc! (Cho nên mọi người thích au viết ngọt hay ngược vậy)

- Bạn nào muốn yêu cầu phiên ngoại thì phải nói rõ nội dung nha! Au sẽ xem xét! Hiện tại au đang có vài ý tưởng vụn vặt, có triển hay không thì tùy hứng của au.

- Cám ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net