Chap 26: Indochine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20 phút sau, cả Chấn Doanh, Minh Trung, Minh Khôi đều ở nhà anh. Anh vẫn xem đi xem lại camera nhưng vẫn bất lực. Khi đi nó chỉ mang theo balo còn điện thoại thì không bắt máy. Ánh mắt anh lúc này đã hằn lên tia máu. Nó đã đi đâu chứ. Nhà của Chấn Doanh, Minh Khôi cũng không có. Minh Trung check camera quán Bar thì không thấy nó.

-Mày gọi ông Thành xem - Chợt Chấn Doanh nhớ ra nó thường lui tới nhà Quang Thành

-Giờ này hai vợ chồng ông Thành có lẽ ngủ rồi không nên làm phiền đâu - Cậu bảo

-Muốn báo công an thì đợi qua 24h lận nãy giờ tao cho người đi tìm rồi vẫn chưa có tin tức - Minh Trung bảo

Còn anh ngồi ôm đầu bất lực trên sofa. Anh cũng đã cho người đi tìm nhưng giờ chưa có tin tức. Bỗng đồ đạc trên bàn rơi xuống nền đất tạo ra âm thanh khó nghe. Anh phát điên lên. Chấn Doanh ôm vai anh trấn an.

-2 tiếng rồi mà vẫn chưa có tin tức là sao? - Anh tức giận

-Anh bình tĩnh đi. Người chúng ta đã tìm những nơi nó hay đến rồi mà vẫn không thấy. Nếu anh chịu ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với con bé thì chuyện sẽ không như bây giờ đâu - Cậu hét lớn vào mặt anh

-Bằng chứng rành rành như thế mà nó còn chối à

-Khuyên nhau bình tĩnh mà hai đứa mới mất bình tĩnh đó - Minh Trung đập bàn

Tít...Tít tin nhắn mới được gửi vào máy anh. Tin nhắn đó là do Quang Thành gửi. Anh đọc xong thì quăng điện thoại lên bàn bất lực cười khổ

"Bé con đang ở nhà tôi. Nó khóc rất nhiều kể từ khi đến đây. Con bé đã kể hết mọi việc cho chúng tôi nghe. Tôi nghĩ cậu nên điều tra kỹ việc này. Tôi tin con bé sẽ không làm điều đó. Mong cậu sẽ bình tĩnh lại mà suy xét cho kỹ mọi việc. Vợ tôi cũng đã cho con bé ăn tối. Bây giờ Mon được vợ tôi cho đi ngủ nên bây giờ tôi mới báo cho cậu. Mong cậu thứ lỗi. Con bé bây giờ vẫn chưa muốn gặp cậu nên cậu cứ để Mon ở đây vài ngày. Khi thích hợp chúng tôi sẽ khuyên nó"

-Bây giờ tao sẽ đưa nó về ngay bây giờ, nó định trốn tội chứ gì - Anh đứng dậy tay nắm chặt nắm đấm đi ra cửa

Minh Khôi lao về phía anh rồi đấm vô mặt anh. Anh loạng choạng ngã xuống, cậu ngồi lên người anh rồi túm cổ áo anh

-Mẹ nó! Để tôi đánh cho anh tỉnh ra. Anh mù à! Người ta là người ngoài mà còn hiểu nó hơn thằng Cha nó đó. Suốt ngày anh chỉ biết đánh người như thế à! Tại sao không nghe nó giải thích. Anh có thấy đứa nào ngu đến nỗi làm bài thi xong hết rồi lật phao khơi khơi trên bàn không hả? Làm Cha không bình tĩnh, không hiểu được con mình thì đừng có làm - Cậu cũng phát điên với cái tính nóng nảy của anh. Cậu nắm cổ áo anh xách lên để anh gần với mặt cậu

-Nè mày bình tĩnh đi Khôi

Chấn Doanh và Minh Trung lao đến kéo anh và Minh Khôi ra. Anh chỉ biết nằm bất lực trên sàn một tay chống xuống đất bằng cùi chỏ tay kia lau vết máu ở khoé miệng.

-Mày nên tìm hiểu sự tình đi. Bây giờ mày qua chỉ khiến nó sợ hơn thôi. Lên phòng nó soạn đồ rồi đem qua cho con bé đi. Tụi tao ở dưới đây đợi - Minh Trung đặt tay lên vai anh vì lớn nhất nên bình tĩnh hơn mọi người

-Rồi ngày mai lên trường nó điều tra - Chấn Doanh bảo anh

Sau đó, bọn anh lái xe qua nhà Quang Thành. Nhà ông là một biệt thự ở Bình Chánh phải đi vào sâu mới tới. Vì cả hai vợ chồng đều già cả nên căn biệt thự biệt lập này luôn có vệ sĩ. Anh đến bước xuống xe, vệ sĩ call video với ông. Sau khi nhận được sự đồng ý của ông thì họ mở cửa cho xe anh vào. Căn nhà có khuôn viên vườn rất rộng. Là biệt thự sân vườn theo phong cách Đông Dương. Vô cùng ấm áp, mộc mạc đa số nội thất được làm từ gỗ, mây, tre, nứa. Khu vườn còn có hòn non bộ và một bể cá koi. Ở giữa khu vườn còn được đặt một khu uống trà.

Bước vào bọn anh cũng choáng ngợp với nội thất bên trong phòng khách. Quang Thành nhàn hạ ngồi uống trà trong bộ đồ ngủ như đang đợi bọn anh đến.

-Xin chào! Mời ngồi - Ông đưa tay ra mời bọn anh ngồi qua 2 bên sofa

Người làm của ông bắt đầu rót trà cho các anh. Trà được rót ra khói thoang thoảng bốc lên men theo một mùi hương của xả. Mùi hương thoang thoảng ngay đầu mũi nên cũng khiến anh thoải mái hơn nhiều. Không gian xung quanh được bao bọc bởi đèn vàng trầm ấm, nội thất đều là đồ cổ - những cái đó đều được ông săn ở trong chợ đồ cũ. Quang Thành vẫn ngồi bắt chéo chân nhấp một ngụm trà.

-Con bé... - Anh bây giờ chỉ muốn gặp nó

-Uống trà trước đã. Tôi cất công pha cho các cậu đấy. Uống vào để bình tĩnh trở lại. Nhẫn ở đầu lưỡi nhưng sẽ thanh thanh khi trà đến cuối lưỡi. Bỏ một viên đường vào sẽ khiến tâm trạng thoải mái hơn - Quang Thành vẫn thản nhiên

Ông đã nói đến thế nên anh đành cầm ly trà lên uống nhưng tâm trí anh vẫn đặt ở chỗ nó.

-Westminster tea đúng chứ? - Minh Trung hỏi ông

-Kyllä! - Quang Thành lộ vẻ tán thưởng nhìn về phía Minh Trung (Kyllä = Đúng vậy)

-Con bé ngủ rồi. Dỗ mãi mới nín đấy - Bà Phương vợ Quang Thành lúc này từ trên cầu thang bước xuống tiến tới chỗ Quang Thành rồi ngồi xuống. Tuy đã 54 tuổi nhưng bà vẫn rất đẹp toát ra khí thế cao sang của một Classic Lady

-Chào phu nhân - Các anh đồng thanh

-Thôi phu nhân gì ở đây kêu tôi là bà Phương được rồi. Tôi đã chăm sóc con gái cậu từ tối đến giờ đấy, cháu tôi ngoan như thế mà sao cậu nỡ khiến con bé thành ra thế này. Mon có vẻ uất ức lắm đấy. - Bà nghiêm mặt nhìn về phía anh

-Phiền cho bà rồi. Tôi... - Anh nhất thời cũng không biết nói gì cho hợp lý ngay lúc này

-Người nhà cả mà không phiền không phiền! - Bà Phương mỉm cười

-Thôi để tôi đưa các cậu lên phòng con bé - Ông ngỏ ý

Các anh bước lên trên tầng theo sự hướng dẫn của ông bà.

-Căn phòng của con bé là phòng thứ 2 cuối dãy. Các cậu tuyệt đối im lặng nhé. Tránh làm bé con của tôi thức đấy. Nó mới vừa ngủ thôi - Bà Phương nhẹ nhàng nói

Sau đó, các anh tiến tới từ từ mở cửa căn phòng nhẹ nhàng hết sức có thể. Nó nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông. Thân ảnh nhỏ nằm trên chiếc giường to lớn kế bên là một chú gấu nâu. Khăn giấy vẫn còn vương vãi ở trên bàn và sàn nhà. Anh bước đến nhẹ nhàng vuốt tóc nó. Mắt nó sưng húp vì khóc nhiều. Ba người kia thấy nó mà xót ruột con bé đã chịu uất ức nhiều rồi. Anh tiến đến ngồi xuống cạnh giường còn 3 người kia chỉ dám đứng ở cuối giường vì sợ nó dậy. Anh quay qua nhìn ba người họ. Các anh hiểu ý nên lẳng lặng ra ngoài rồi từ từ đóng chặt cửa.

Chắc hẳn nó đã rất tủi thân. Anh cúi xuống dọn lại đống giấy lau nước mắt của nó bỏ vào bao rồi lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau hàng sương còn đọng lại trên mi mắt của nó. Anh từ từ kéo chăn nó ra, chỉnh lại nhiệt độ để nó không bị lạnh. Nó cũng được bà Phương cho mượn bộ đồ ngủ của bà để thay đỡ. Anh từ từ kéo 2 lớp quần nó xuống. Lằn roi chi chít nổi cộm lên ở mông và đùi nó nhưng vì không thoa thuốc từ nãy giờ nên nó chuyển qua màu tím. Hôm nay anh đã đánh nó rất mạnh tay. Anh lấy hủ thuốc mỡ trong túi ra từ từ xoa lên vết thương của nó. Anh cũng cố gắng nhẹ nhất có thể vì sợ nó sẽ tỉnh giấc. Anh hối hận xoa vết thương cho nó. Nhưng chắc vì nó rất đau nên khi anh bôi ở chỗ đùi của nó đã làm nó thức giấc, anh nhanh nhẹn kéo lại quần cho nó.

Nó tỉnh dậy thấy anh, cơn hoảng sợ xen lẫn tức giận lại xâm chiếm lý trí của nó.

-Con đã bảo Ba Ba biến đi rồi mà. Ba Ba cút đi - Nó hét lên ném con gấu bông về phía anh

-Ba Ba xin lỗi. Ba Ba chỉ muốn thoa thuốc cho con thôi. Bình tĩnh lại đi Mon - Anh vội vàng đứng lên, nhẹ nhàng nói với nó

Bây giờ anh chỉ muốn tiến tới ôm nó vào lòng nhưng sợ nó dãy dụa mà đụng đến vết thương.

-Đi ra ngoài - Nó hét lên rồi chỉ về phía cửa

Ba người kia nghe thấy tiếng ném đồ nên mở cửa xông vào phòng. Thấy nó đang ném đồ về phía anh.

-Mon bình tĩnh chú Khôi nè - Cậu tiến tới định an ủi thì cũng bị cho nó ăn cái hộp giấy.

Đang định đi ngủ thì hai vợ chồng ông bà lại nghe tiếng chọi đồ cùng với tiếng hét của nó. Bà Phương liền bật dậy chạy qua phòng nó để ông một mình ngồi trên giường cười khổ.

Thấy nó đang hoảng loạn nên Bà Phương liền chạy vào ôm ngăn nó lại

-Các cậu ra ngoài đi. Tôi đã bảo nhẹ nhàng với con bé rồi mà - Mặt bà tỏ vẻ khó chịu

Nghe lời bà các anh đành đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lúc đó, ông Thành cũng đúng dựa tường khoanh tay nhìn về phía các anh.

-Các cậu về đi khuya rồi - Ông vẫn bình thản nhìn về phía các anh

-Đồ của con bé... - Anh định nói thì bị ông cắt ngang

-Tôi sẽ cho người đem lên phòng sau chắc cậu biết ngày mai mình nên làm gì chứ?

-Tôi biết rồi. Đêm nay tôi phiền vợ chồng ông bà rồi

-Chào ông - Các anh đồng thanh

-Về cẩn thận nhé. Tôi đi ngủ đây. Ay da thật khổ cái thân già này - Ông ngáp dài ngáp ngắn, vươn vai. Nói thế thôi chứ ông rất quý các anh và thương nó. Giữ nó lại mấy ngày cũng tốt.

Rồi các anh ra xe đi về. Anh chỉ ngồi lặng lẻ ở ghế phụ lái nhìn ra cửa sổ. Anh đã hối hận khi đã không bình tĩnh mà nói chuyện với nó. Anh đã sai lại càng sai. Giờ đây anh đâu có khác gì Nhật Minh - tên cha dượng của con bé. Không khí trong xe cũng đã giảm xuống vài phần. Vì các anh đã mệt, một phần vừa thương vừa tức cho 2 cha con nhà anh. Đã gần 2h sáng xe cứ băng băng chạy trên đường từ Bình Chánh về đến Quận 2 tới nhà anh thì mọi người đều thấm mệt. Anh thì nằm ở sofa. Còn 3 người kia tự đi tìm phòng mà ngủ. Anh cũng trằn trọc không ngủ được cho tới gần sáng thì anh chợp mắt được một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net