Chap 49: Hiểu và Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh dựa tường theo đà mà ngồi xuống đất một cách nặng nề vò đầu bức tóc. Gương mặt anh từ giận dữ trở nên buồn bực, bất lực, hối hận và lo lắng. 

Cô thấy vậy cũng thương cho anh và nó. Cô thừa biết, hiểu cảm giác và tình huống ngay lúc này. Cô cũng không hối thúc anh làm sao để mở cửa đi vào trong phòng vì anh cần bình tĩnh ngay bây giờ mới là điều quan trọng nhất. Cô ngồi xuống kế bên bó gối nhìn qua anh. Cô nhẹ nhàng hỏi anh, ánh mắt cô nhìn anh như nhìn nhìn một đứa trẻ.

-Hối hận rồi đúng không?

Bị cô nói trúng tim đen anh chỉ ôm đầu rồi im lặng gật đầu. Bây giờ anh cũng không biết nói gì. Miệng anh cứng đơ còn đầu anh trống rỗng.

-Vậy em bình tĩnh lại đi Vinh.

Cô gỡ hai tay ra khỏi đầu anh, anh cũng từ từ ngước mắt lên nhướng mày dùng ánh mắt rối bời nhìn cô.

-Chị ôm em một cái được không? - Giọng anh trầm thấp hơn lúc nãy

Cô hơi bất ngờ rồi dang rộng tay ôm lấy anh bằng tất cả sự bao dung mà cô có được, cô ôm anh rồi xoa đầu xem anh như con trai của mình. Cũng đã lâu rồi cô cũng chưa từng ôm ai như thế này. Anh mệt mỏi tựa cằm vào vai cô, im lặng nhắm mắt để mọi thứ trong người anh được trở về trạng thái bình thường.   Cũng đã lâu rồi anh không cảm nhận được cảm giác này - hơi ấm của một người mẹ. Anh cảm giác được hơi ấm giống như ngày xưa anh ôm mẹ mình vậy. Một hồi sau, anh cũng buông cô ra ngồi lại vị trí cũ ngước mặt nhìn lên trần nhà một cách vô hồn.

-Em ổn chưa? - Cô cười nhẹ hỏi anh

Anh gật đầu.

-Chị nói chuyện với em được không? - Cô điềm tĩnh nói với anh

Anh nghe vậy nhướng mày nhìn về phía cô rồi im lặng tiếp tục gật đầu.

-Chị biết ở tuổi này em làm cha một đứa nhỏ đang chuẩn bị trưởng thành là điều không dễ dàng, đôi khi chúng ta mắc sai lầm là điều không tránh khỏi. Nhưng Vinh à! Em phải biết lắng nghe và hiểu con bé như vậy em mới có thể thương nó. Lắng nghe và nghe nó khác nhau hoàn toàn em à.

-Vâng...nhưng em thương... - Anh nói ra như nghẹn ở trong họng nên im lặng để cô nói tiếp

-Em thương nó chứ đâu hiểu nó! Khi em thương nó, em phải hiểu và nhìn những cái khó khăn, bức xúc và những cái đau khổ bên trong con bé. Khi em có khả năng lắng nghe và thấy được những cái đó thì mới gọi là thương. Chữ "Hiểu" và "Thương nó khác nhau tùy thực nó là một. Khi mà không hiểu nhau thì đừng có nói là thương. Con bé nó đã chịu tổn thương mà người nó thương nhất lại còn tiếp tục tổn thương nó nữa. Em có hiểu được cảm giác tuyệt vọng, đau đớn đó bao giờ chưa Vinh?

Từng câu từng chữ cô nói ra như cứa nát trái tim của anh. Anh hối hận càng cắn rứt lương tâm của mình, giờ đây anh không biết sẽ đối mặt với nó như thế nào. Anh nhìn về phía ngoài còn len lói chút ánh nắng chiếu vào. Anh trầm ngâm hồi lâu. Cô dường như đọc được suy nghĩ của anh rồi cô lên tiếng gọi anh quay qua nhìn cô.

-Chị hiểu em đang nghĩ gì?

Anh lại một lần nữa bị cô nói trúng nên cau mày nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

Cô phì cười rồi nói tiếp.

-Em chỉ mới được con bé sưởi ấm khi nó bước đến đây thôi chứ thực sự em chưa được chữa lành và muốn được như thế thì do bản thân em muốn chữa hay không. Cho dù em có lên trời hay xuống biển hay trốn vào nào thâm sâu cùng cốc nào đó thì khổ đau vẫn có thể rượt đuổi kịp nếu em mở cửa cho nó vào và tạo điều kiện cho nó xâm nhập đó là em nghĩ về những nỗi khổ niềm đau của chính bản thân mình, mỗi lần em nhớ đến những sự kiện đau lòng đã xảy ra thì khổ đau sẽ đến ngay lập tức. Hầu hết những nỗi khổ của em đều là do quá khứ và nó trở thành khối u ác tính trong cơ thể em. Buông bỏ đi Vinh! Chúng ta đều giống nhau đều mất đi người thân. Sở dĩ sống trên đời này chúng ta không nắm cái gì mãi được, đó là luật của vô thường, không ai muốn nó xảy ra cả. Em đừng ràng buộc, giam hãm mình trong quá khứ đau buồn, tiếc nuối nữa. Hãy chấp nhận nó và sống trong giây phút hiện tại. Cảm nhận được những cái mầu nhiệm của cuộc sống vì nó chỉ có mặt bây giờ và ở đây thôi.

Cô dừng lại thở dài rồi trầm ngâm nói tiếp.

-Tâm chúng ta luôn bị thắt chặt vào những câu chuyện cũ, những nỗi khổ niềm đau trong quá khứ mà không dứt ra được hoặc là những bóng tối bên trong là những sợ hãi những giận dữ nhấn chìm. Cho nên ta mất đi sự tỉnh táo, sự tỉnh thức để nhận biết mọi thứ đang diễn ra. Chỉ cần chúng ta bật lên ánh sáng của tỉnh thức và đưa tâm của mình trở về được với thân trong giờ phút hiện tại để thân tâm hợp nhất lại gọi là "thân tâm nhất nhân". Chị biết cái gì cũng cần có thời gian thôi Vinh à.

Cô đồng cảm với anh, cô hiểu những cái anh đang chịu đựng. Cô cũng từng mất con trai và người con trai ấy cũng bằng tuổi của nó. Cô đã từng đau đớn đến chừng nào nhưng dần cô tập chấp nhận vì cô ngộ ra được rất nhiều điều và cô biết cuộc sống này còn nhiều điều tốt đẹp ở phía trước. Cô nhận ra nếu muốn thảnh thơi, hạnh phúc thì mình phải tập chấp nhận những điều bất như ý trong cuộc sống vì đâu ai cũng may mắn cả đời được. Duyên nợ đến thì ta đón chào còn hết rồi thì buông thôi níu kéo không có ích gì cả. Đó là lời dạy của Đức Phật mà cô không thể nào quên được.

-Em hiểu rồi chị! Em cảm ơn chị rất nhiều - Mặt anh có vẻ vui tươi hơn

Từng câu từng chữ cô nói ra anh đều thấm sâu ở trong đầu. Cô nói đúng, đau khổ là điều ngắn ngủi còn kéo dài là do chúng ta.

Cô mỉm cười hài lòng, cô biết anh không biết cách chữa lành nên vô tình lại tổn thương ngược lại những xung quang anh mà thôi. Anh chiêm nghiệm lại những lúc anh giận, buồn bực hay mệt mỏi với áp lực cường độ công việc dày đặc , nó luôn là người bên cạnh lắng nghe, xoa dịu và đưa cho anh lời khuyên nhưng khi nó tức giận anh lại quát nạt thậm chí động tay động chân với nó. Anh sai lại càng sai. Ánh mắt anh có chút đượm buồn.

-Hiểu là tốt rồi! Bây giờ em hãy dùng sự bao dung và từ bi em có được mà xoa dịu con bé đi. Chị tin em làm được!

-Em sẽ cố gắng - Anh nhìn cô với ánh mắt kiên quyết

-Ừ! Giờ xuống kho lấy thang rồi trèo lên phòng con bé đi! Trời sắp tối rồi - Cô hối thúc anh

-Còn cách nào nữa không chị? - Anh nhăn nhó nhìn cô

-Không! - Cô đanh thép dứt khoát trả lời       

Anh đứng đó vò đầu bức tóc nhưng cũng nghe lời cô đi xuống kho mà lấy. Cô cũng đứng lên bất lực cười lắc đầu nhìn theo bóng lưng anh.

"Tóc mới mọc được nhúm mà cứ vò hoài mốt hói cho xem"

———————————————————————————
Bruhhhh.....
Viết xong tự nhiên thấy mình già cả quá huhu....

Mọi người đọc thoải mái nhé!
Cuối tuần vui vẻ nhé! Tác giả đi xông hơi đây=))
Haizzz...mới mười mấy tuổi đầu mà có nếp nhăn rồi.        
                                      🥹🥹🥹
Lấy đỡ ảnh trên Pinterest nha bữa nào tớ viết bằng tay cho mọi người hen. Giờ lười chảy mỡ rồi=))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net