Chap 55: Mờ ám như ma quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này, anh thấy nó cứ lạ lại như thế nào. Mặc dù đã thi xong nhưng anh thấy nó cứ học đến khuya có khi gần sáng mới ngủ lâu lâu cứ vật vờ khi đi học, lên xe thì ngủ mê man có khi anh gọi mấy lần nó mới chịu dậy vào trường. Nó cũng thường ăn khuya, không phải thường mà là hằng ngày. Cứ 3 - 4 giờ sáng là nó lục đục xuống bếp nấu mì gói. Sự việc nó ăn khuya kéo dài cả tháng trời. Hôm nay, anh xuống lấy nước nghe mùi thơm mò theo mới thấy nó đang ngồi trên bàn với nối mì, mắt sáng rực rỡ vô đũa mì nó đang gắp trước mặt.

-Mon! - Anh gọi

Nó nghe tiếng anh gọi như đứng tim, mì sắp tới miệng cũng rớt xuống nồi. Đúng là mỡ tới miệng mà con trượt, nó buông đũa vội càng đậy nồi mì lại lúng túng hốt hoảng nhìn anh.

-Ba Ba... Con...Con đói thôi chứ không gì hết!

Anh phì cười rồi giảng cơ mặt ra tiến tới tới ngồi kế bên nó. Nó sợ mà né anh đi như mèo con cụp đuôi, anh thấy thế tuy khó hiểu nhưng không hỏi khó nó mà kéo nó sát lại xoa đầu trìu mến.

-Gì sợ tui như sợ quỷ vậy cô nương? - Anh đùa

-Con sợ Ba Ba mắng... - Mặt nó tái méc

-Trời...! Ba Ba trong mắt con dữ thế sao?

Nó sợ mà gật đầu.

-Thôi chắc tối đói nên dậy ăn chứ gì? Đói thì ăn chứ mắng làm gì?! - Anh nhẹ nhàng nói

-Vậy ăn con ăn nha! - Nó lấy lại được anh mắt sáng rực  

-Ừ, ăn đi mà cho Ba Ba ăn với nha!

-Dạ vậy Ba Ba ngồi đi con đi lấy chén đũa - Dứt lời nó đứng dậy đi về phía bếp

Anh ngồi nghĩ ngợi điều gì đó rồi nói.

-Lấy đũa thôi đừng lấy chén!

Nó nghe xong gật đầu, anh thì mở nắp nồi thấy mùi hương của mì thấy có gì đó chút hoài niệm, bụng anh rống cả lên, anh lấy đũa của nó xem xét rồi gắp lên một đũa ăn thử. "Ngon thật" mắt anh sáng rỡ, nó cầm đũa quay lại nhìn anh bất lực.

-Đũa con mà Ba Ba!

-Có sao đâu! Tui không có bệnh truyền nhiễm! - Anh tỉnh bơ trả lời vẫn tiếp tục ăn

-Mà con nấu rau mì hả? Sao cải thìa nhiều thế!

Nó nhìn mà tiếc hùi hụi, nó chưa ăn mà bị anh bắt gặp, giờ thì bị anh ăn, bụng nó kêu òng ọc như muốn phản đối anh đừng ăn nữa, anh ăn nhiều quá rồi đó.

-Ba Ba ăn ít thôi! - Nó đẩy người anh

-Từ từ đã, nuôi tới giờ này không lẽ con tính từng cọng mì với Ba Ba hả? - Anh nửa đùa nửa thật

Nó nghe thế, phụng phịu lấy lại nồi mì. Nó đói rồi, nó mặc kệ.

-Ơ con này! - Anh trách

-Con mặc kệ! Con đói rồi! - Nó dỗi

Lùc này nó mới nhìn xuống, thấy cảnh tượng trước mặt tức muốn xì khói.

-Ba Ba ăn hết rồi còn đâu!

Nồi mì giờ đây chỉ còn le que vài cọng mì với rau.

-Đâu còn kìa Mon! - Anh đắc ý cười rồi chỉ vào

-Ba Ba đền đi! Con đang đói chưa ăn gì mà Ba Ba đã ăn hết rồi! Bắt đền Ba Ba đó - Nó tức muốn khóc tay liên tục đánh vai anh

-Rồi rồi! Húp nước đỡ đi rồi đi nấu cái khác trả lại cho. Mệt bà quá bà nhỏ! - Anh lắc đầu cười rồi đi vào bếp

Anh đi vào để nó tức tối ngồi ở bàn. Anh đi ra tủ thì thấy hết tận 4 lốc mì. Anh thắc mắc sao hết nhiều vậy, mỗi lốc 12 gói chứ có ít đâu. Đồ ăn ba bữa cô Hương vẫn nấu đầy đủ đôi lúc buổi sáng thì ăn ở ngoài. Không có chuyện là ngày nào cũng mì gói, anh tuy biết hại sức khoẻ nhưng nó thích nên đôi lúc anh mua rất nhiều, mà nó thường ăn tối xong cũng ăn nhẹ rồi đi ngủ thì ai vào đây ăn nhiều như thế. Trong đầu anh là hàng tá câu hỏi nhưng anh mặc kệ, đóng tủ lại nấu cho nó, con gái anh hối nãy giờ. Anh thấy nó nãy toàn ăn rau nên có thái thêm thịt bỏ vào. Anh biết nó ăn gì cũng phải có rau vào mới chịu được nhưng thế lại ốm đi nên xót chứ. Tầm 15 phút sau, anh bưng ra thì thấy nó nằm ngủ trên bàn từ lúc nào. Anh nhìn nồi mì rồi nhìn nó, băn khoăn không biết nên gọi nó dậy hay không nhưng nó mà không dậy thì ai sẽ ăn đây.

-Mon! Dậy đi Ba Ba nấu xong rồi nè! - Anh lay nó dậy

-Dậy đi con! - Anh lấy khăn giấy ướt trên bàn lau mặt cho nó

-Ưm... Con buồn ngủ... Ba Ba đi ra chỗ khác đi! - Nó ngái ngủ

-Không dậy ụp nồi mì lên đầu bị gì ráng chịu à!!! - Anh đẩy nồi mì trước mặt nó

Nó nghe lang mang là thế thấy hơi nóng ngay đỉnh đầu nên bật dậy nhăn nhó, khó chịu.

-Con muốn ngủ mà...

Anh lấy khăn nhúng nước lau mặt cho nó tỉnh hẳn rồi cho nó ăn. Vì vừa dậy mà ăn nên miệng nó lạt không ngon, nó mò tới tủ lạnh bỏ cả muỗng sa tế trước sự chứng kiến của anh. Anh lật đật lấy muỗng vớt ra bớt.

-Con muốn chết hay sao mà bỏ nhiều thế? Mì này cay sẵn rồi mà Mon!

-Có đâu! Con thấy lạt!

-Mì Hàn Quốc mà kêu lạt, Ba Ba thua con rồi! Mà Ba Ba cấm con cay nhiều như thế! Mốt có lần sau thì liệu hồn! - Anh đe dọa

Nó bực tức nếm thử rồi vùng vằn  lấy muỗng khác múc lên đưa trước mặt anh.

-Ba Ba nếm đi xem cay không?

Anh nghe thế vô thức nếm thử thì ôi thôi, lưỡi anh như bốc cháy cả lên, anh bắt đầu ho sặc sụa rồi chạy vào bồn rửa chén ho khan. Nó vẫn ngồi tỉnh bơ nhìn anh tay thì khuấy nồi mì trên bàn, mày nó cau lại dính chặt vào nhau.

"Có cay gì đâu mà Ba Ba diễn lố vậy trời..."

Lúc sau, anh cầm ly nước quay lại, mặt anh căng như dây đàn.

-Không cay của con đấy à? Ăn như thế có ngày loét bao tử! - Anh hơi lớn tiếng

Nó ghét nhất là ăn mà có ai đó càu nhàu nên nó sấn tới cãi lãi nhưng chưa gì hết đã bị anh chặn họng.

-Còn cãi nữa hả? Ăn lẹ đi rồi lên ngủ để đi học nữa! 4 giờ sáng rồi. Lát đi học thì kêu không dậy! Người thì vật vờ như xác chết!

Nó trầm mặc ráng ăn nốt rồi đi lên bỏ lên ngủ nhưng vì quá buồn ngủ với cả nó cũng nghĩ lát anh với cô cũng sẽ gọi nó dậy nên nó nằm ngủ ngon lành ngay sofa phòng khách, anh cũng rửa sơ lại rồi bỏ vào máy rửa chén đi ra thấy nó nằm một cục chỉ biết ngán ngẫm bất lực bế nó lên phòng sau đó thì đi tập thể dục.

Mọi chuyện, cứ tiếp tục diễn ra như thế, mỗi lần anh xuống hỏi nó chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện. Anh nghe thế cũng không muốn hỏi tiếp nhưng đôi lúc anh cảm thấy cấn cấn.

Vẫn như mọi ngày, anh và nó dùng cơm tối, nó hôm nay vui vẻ hơn hẳn những bữa trước. Ăn xong, nó và anh đang ngồi ăn tráng miệng nó hí hửng đưa cho anh một bảng kết quả. Anh đọc xong cau mày khó hiểu nhìn nó, sắc mặt anh như tối sầm lại.

-Gì đây?

-Con tưởng Ba Ba hiểu tiếng Anh chứ?

-Ba Ba không hiểu gì cả! Con giải thích đi - Anh lạnh giọng

-Chuyện là...

——————————————————————————

Biết giờ này không ai đọc nên mới đăng!

Mấy người đoán thử chuyện gì sắp xảy ra đê! Khi nào trúng tui ra tiếp hoho


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net