Chương 8: Yêu em đến khi có bản tin kết thúc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh mặt trời chói chang, một chiếc xe tải chạy băng băng trên con đường hoang vu, chiếc xe kia chạy rất nhanh, vận tốc hơn 100 km/h, phía sau bốc lên khói bụi mù mịt. Không ít tang thi nghe thấy tiếng động mà chạy đến, nhưng bởi xe chạy quá nhanh, lúc chúng chạy đến xe đã chạy mất.

Người đeo kính đen cầm vô lăng là người đã rời khỏi căn cứ Nhất Linh ba ngày trước, Kim Junmyeon.

Ánh nắng chói chang cách cửa kính rơi lên gò má cùng cánh tay anh, kính râm đã che khuất đôi mắt nên không rõ biểu cảm của anh, nhưng đôi môi tái nhợt mím chặt lại báo hiệu anh không tốt lắm.

Sau khi bị Oh Sehun làm đến khoang thất, anh bị hắn làm liên tiếp ba ngày ba đêm... Anh mới chỉ nghe qua Ω có kì phát tình kéo dài ba ngày, cũng chưa từng nghe α bị ảnh hưởng bởi Ω, kì phát tình kéo dài đến tận ba ngày. Nếu không phải hắn có nhiệm vụ, anh cảm thấy Oh Sehun sẽ tiếp tục làm tiếp.

Nghĩ tới đây Kim Junmyeon không khỏi sờ tay lên bụng. Bụng nhỏ rắn chắc có múi nay nhô lên một độ cong rõ ràng, giống như là ăn quá no... Bụng trong vẫn còn đau đớn, nhưng đã đỡ hơn mấy hôm trước rồi.

Ngày đầu tiên Oh Sehun đi anh không thể xuống được giường, là một Ω cấp C luôn chăm sóc anh, anh biết Ω này, đó là người lần trước đã chăm sóc anh khi anh bị làm đến độ không xuống được giường. Kim Junmyeon vốn trầm tính, không thích nói nhiều, Ω kia cũng rất ngoan ngoãn, nửa câu dư thừa cũng không nói ra. Ngày thứ nhất khi cả người anh vô lực, Ω này đã đến chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của anh. Mãi cho đến khi anh có thể hoạt động, Ω này cũng đúng giờ đến đưa cơm.

Mỗi lần sau khi bị Oh Sehun cường bạo, khi Kim Junmyeon khôi phục ý thức, điều đầu tiên anh muốn làm là chạy trốn, rời xa căn cứ này, rời xa Oh Sehun, nhưng nghĩ đến viễn cảnh bị tóm trở về, Oh Sehun lại làm chuyện đó, cả người anh đều run rẩy.

Lần đầu tiên bị cường bạo, anh chạy trốn. Sau khi bị Oh Sehun tóm về, hắn trước mặt toàn bộ căn cứ mà cường bạo anh, đó là trừng phạt vì anh dám bỏ trốn. Thậm chí hắn còn uy hiếp anh, nếu lần tới anh còn dám trốn nữa, hắn sẽ biến những người đến căn cứ cùng anh thành thức ăn của tang thi.

Nhưng tính cách Kim Junmyeon vốn lãnh đạm, dù trước khi tới căn cứ đám người đó bên cạnh cùng anh giết tang thi hơn nửa năm, thế nhưng quan hệ giữa họ rất nhạt, chỉ tạm coi là sơ giao, nhất là sau khi tới căn cứ Nhất Linh, sau khi tính điểm cống hiến để phân tầng, anh và nhóm người đó cũng không liên lạc lại, không nói đến sau đó còn gặp Oh Sehun.

Căn cứ Nhất Linh nằm gần thành thị, xung quanh lại có nhiều huyện trấn phát triển nên vật tư rất phong phú, hiển nhiên, tang thi cũng đặc biệt nhiều.

Năm thứ nhất ở căn cứ Nhất Linh, bởi vì không có nhiều vật tư, chỗ ở không tốt nên hàng ngày anh đều cùng một tổ đội ra ngoài giết tang thi. Tang thi rất nhiều, nhưng số lượng người sống cũng rất lớn, anh cũng đã cứu nhiều người, cũng phải trải qua nhiều tình cảnh hung hiểm, nhưng đều may mắn sống sót, cũng từ tầng 3 mà chuyển dần lên tầng 10.

Năm thứ nhất ở căn cứ, lúc vẫn chưa được đổi đến tầng 10, ngày nào anh cũng trải qua như vậy, mãi cho đến khi lên được đến tầng 10, anh mới tạm dừng lại, cũng không đi giết tang thi nữa, mà chỉ đi 3 ngày, nghỉ ngơi 4 ngày.

Trải qua 2 năm thanh lý, tang thi xung quanh căn cứ giảm đi rất nhiều, nếu một người đủ cẩn thận cũng sẽ tự mình đi qua được thành thị và căn cứ, Kim Junmyeon là một trong số đó, bởi vì không thích ở chung cùng người khác, nên anh một mình đi tìm vật tư.

Không lâu sau anh gặp Oh Sehun, nhưng hai người gặp nhau cũng không có gì đặc biệt, mà Kim Junmyeon lúc đó cũng không nghĩ nhiều.

Lúc thấy Oh Sehun máu me đầy người bị tang thi bao vây, anh liền tiến tới hỗ trợ, sau đó hai người thoát được.

Chuyện này cũng rất bình thường, đây là chuyện từ khi bắt đầu tận thế anh vẫn luôn làm, tận dụng mọi cơ hội mà cứu người khác.

Oh Sehun lúc đó dường như đã giết tang thi rất lâu, trên người đều là vết máu khô, tóc và mặt dính tro bụi, cũng không nhìn rõ tướng mạo, Kim Junmyeon nhìn chiều cao và sức lực của hắn cũng mơ hồ đoán hắn là α.

Kiểm tra thấy trên người hắn không có vết thương nặng, anh cũng không định bắt chuyện với hắn. Nhưng Oh Sehun lại rất cảm kích anh, tự giới thiệu bản thân, nói hắn là α, nhưng lại bị thất lạc đồng đội, lúc tìm kiếm vật tư lại mò trúng ổ tang thi, vốn nghĩ bản thân sẽ chết không ngờ lại được Kim Junmyeon cứu.

Giọng hắn trầm thấp từ tính, cũng rất dịu dàng, lúc nghe giọng hắn cất lên, Kim Junmyeon không nhịn được mà liếc hắn một cái, nhưng bắt gặp đôi mắt nâu dài híp lại mang theo ý cười, anh lại thu hồi ánh mắt.

Sau khi giới thiệu nhau, trong thanh âm từ tính của Oh Sehun, hai người cùng nhau về căn cứ, thấy Oh Sehun lên tầng 20, Chu Mạc thản nhiên cùng hắn nói lời tạm biệt, rồi trở về phòng mình.

Nhưng anh không ngờ, ngày thứ hai, Oh Sehun đã tới tìm anh.

Thật ra lúc đứng ở đại sảnh tầng 10 chờ hắn, Kim Junmyeon vô cùng kinh ngạc, bởi anh cũng không nhận ra đó là Oh Sehun.

α đứng một mình nơi đó bị mọi người vây quanh, tóc ngắn màu nâu nhạt, da dẻ trắng nõn ngũ quan tinh xảo, khi cười rộ lên mang theo nhàn nhạt ôn nhu, và nhìn đã biết trước khi tận thế đến, hắn đã nhận một sự giáo dục rất tốt từ gia đình.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hai cúc trước ngực không cài lại mà mở bung ra, lộ ra áo may ô màu đen bên trong cùng xương quai xanh tinh xảo. Kết hợp cùng quần tối màu, chân đi giày Martin, vóc người cao to vạm vỡ, tuy rằng đến tận thế cũng chẳng ai quan tâm đến việc phối đồ, nhưng hắn đứng đó giống như một người mẫu hoàn hảo, trời sinh là cái mắc áo*.

* Kiểu người mặc gì cũng đẹp

Kim Junmyeon cũng chỉ lướt qua rồi đi vào thang máy.

Không ngờ nam nhân lại lách ra khỏi đám đông vừa chạy vừa gọi tên anh.

Kim Junmyeon không thể nói rõ cảm giác lúc này của mình là gì.

Oh Sehun thấy anh không nhận ra hắn, nụ cười vốn xán lạn dần tắt, vẻ mặt có chút oan ức, hắn như là rất thân quen với Kim Junmyeon, cằm tựa lên đầu vai anh, thanh âm trầm thấp từ tính vang lên bên tai Kim Junmyeon: "Junmyeon, là ta, Sehun, là người anh đã cứu hôm qua."

Lúc nghe Oh Sehun nói, đầu anh bỗng trống rỗng, anh không thể nào liên tưởng người xấu xí bẩn thỉu hôm qua với người sạch sẽ xinh đẹp hôm nay là một được, hơn nữa, Oh Sehun quá gần rồi, gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi của hắn, gần tới mức anh còn ngửi thấy mùi tín tức tố α cường thế trên người hắn.

Tầng 10 đang ồn ào bỗng nhiên im lặng, tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều dồn vào tư thế ám muội của hai người, cho đến khi Kim Junmyeon mất tự nhiên đẩy Oh Sehun ra, ấn cầu thang máy, Oh Sehun tất nhiên vui vẻ đi cùng anh.

Số tầng cao có thể đi đến tầng thấp hơn nó*, hẳn nào Oh Sehun có thể tới tầng 10, Kim Junmyeon thầm nghĩ.

* Tức là trong toàn nhà 10 tầng chẳng hạn, thì tầng 10 có thể lên tầng 9, nhưng tầng 9 không thể xuống tầng 10.

Kim Junmyeon lại không quan tâm vấn đề này cho lắm, anh trang bị cẩn thận, tăng cao cảnh giác đi ra ngoài, Oh Sehun vẫn luôn bám sát theo anh, nói cái gì mà, Kim Junmyeon rất lợi hại, hắn muốn đi theo anh... Kim Junmyeon không thấy α yếu đuối chỗ nào, nhưng lại không đuổi được Oh Sehun.

Mới đầu có chút không quen, sau đó Kim Junmyeon không bận tâm nữa, chỉ cần không vướng chân anh là được.

Hai người cứ thế mà tạo thành một tiểu đội, Oh Sehun ngày nào cũng đến tìm anh mặc nắng mặc mưa, sau này Kim Junmyeon phát hiện, Oh Sehun rất lợi hại, α cũng rất lợi hai, tay không có thể giết chết tang thi, một cước cũng có thể đá bay đầu chúng.

Hai người cứ như vậy mà cạnh nhau hơn hai tháng, Kim Junmyeon chậm rãi quen với Oh Sehun, anh cũng biết Oh Sehun là α cấp S, tuy rằng làm bạn với α cấp S là một điều không thể tin nổi, nhưng ngày nào Oh Sehun cũng tới tìm, anh cũng dần coi hắn là bạn.

Mãi cho đến sau này bị Oh Sehun cường bạo, anh vẫn không hiểu nổi, đường đường là một α cấp S, có rất nhiều Ω hoặc β thích hắn, tại sao hắn cứ muốn anh, nhất định phải là anh?

Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, anh cũng sớm cảm thấy Oh Sehun có chỗ không đúng, nhưng là anh quá ngu ngốc hay là do quá tin tưởng hắn, thực sự coi hắn là bạn.

Oh Sehun vẫn luôn thích thân mật với anh, thỉnh thoảng ôm anh, cùng anh trò chuyện. Kim Junmyeon vẫn nghĩ đối với ai Oh Sehun cũng như vậy, cũng tạo nên thói quen được Oh Sehun ôm, thi thoảng bị hắn sờ mông (o.0), anh cũng đều không bận tâm.

Đến lúc được 2 tháng kể từ ngày hai người quen nhau, Oh Sehun đột nhiên trở nên nôn nóng. Kim Junmyeon phát hiện hỏi hắn mới biết, bởi vì tầng 20 có một Ω cấp S phát tình.

Kim Junmyeon lúc đó chỉ ôm hắn an ủi, thậm chí Oh Sehun ôm cứng anh làm phiền trên người anh, anh cũng nhịn. Giờ suy nghĩ lại, lúc Ω cấp S phát tình quá mức nguy hiểm, sẽ khiến α bị rối loạn, cho nên họ đều có sẵn thuốc ức chế, sao có khả năng phát tình ở nơi có nhiều α như vậy.

Có lẽ lúc ấy Oh Sehun đã không nhịn được, Kim Junmyeon có thể cảm nhận được Oh Sehun chậm rãi tiếp cận anh, đến gần anh, khiến anh thả lỏng cảnh giác, để anh chủ động thích hắn. Oh Sehun chắc cũng không nghĩ rằng Kim Junmyeon ngu ngốc đến mức ấy, cũng sẽ không nghĩ tới, anh sẽ không ở bên bất kì α hoặc Ω nào.

Kim Junmyeon vẫn nhớ ngày hôm đó, Oh Sehun cởi bỏ mặt nạ giả dối, cũng là lần đầu tiên hắn cường bạo anh.

Kim Junmyeon giật mình vội đẩy Oh Sehun ra, nhưng khí lực lúc phát tình của α quá lớn, anh bị hắn áp lên tường mà hôn môi, Kim Junmyeon trợn mắt cố sức đẩy hắn ra.

Oh Sehun rời khỏi anh, thở dốc, đáng thương nói hắn vô cùng khó chịu, lại muốn nhờ Kim Junmyeon giúp hắn một chút.

Kim Junmyeon khuyên hắn mãi không được, đến lúc cảm nhận được phân thân thô to của hắn cọ xát lên mông anh, Kim Junmyeon cuối cùng cũng nổi giận. Anh nói với Oh Sehun anh chỉ coi hắn là bạn tốt, không ngờ Oh Sehun lại muốn thượng anh? Kim Junmyeon đuổi hắn ra khỏi phòng.

Oh Sehun cũng đâu dễ mà bị đuổi đi như vậy, bởi thế hai người đánh nhau.

Cuối cùng vẫn là hắn chiếm thế thượng phong, kéo quần anh ra, không để ý anh phản kháng mà đè người ra làm.

Lần thứ nhất không có bôi trơn cũng chẳng có âu yếm, hậu huyệt bị xé rách, chảy rất nhiều máu, nhưng Oh Sehun vẫn không dừng lại, hắn lại càng thêm hưng phấn, thiếu chút nữa làm chết Kim Junmyeon. Đương nhiên cũng không làm đến khoang thất của anh, không phải hắn không nghĩ tới, mà bởi Kim Junmyeon không thể thả lỏng, nội bích vẫn xiết chặt lại.

Sau khi thân thể tốt hơn liền chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại, trước mặt những người còn sống bị hắn làm, đó là lần thứ hai bị cường bạo. Mặc dù cách cửa thang máy pha lê, từ tầng 0 xuống đến tầng 20, cũng khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Vẫn đau, đau đến tan nát cõi lòng, tự tôn và kiêu ngạo của anh bị đánh nát bấy. Cũng từ đó Kim Junmyeon dần sợ hãi Oh Sehun, anh từ chối giao lưu với hắn, vừa thấy hắn thân thể tự động run rẩy, Oh Sehun cũng không kiên nhẫn nữa, cũng tháo mặt nạ người tốt xuống, cũng bỏ ngoài tai lời cầu xin của anh, một lần lại một lần làm anh...

Về đoạn video kia, cũng bởi vì tuyên bố chủ quyền, cũng tránh anh tiếp xúc người khác, còn cố ý lan rộng ra ngoài, nếu tự tôn của anh đã mất hết, thì Kim Junmyeon mới hoàn toàn thuộc về hắn.

Mà hai người quen nhau cũng vừa được một năm, trong một năm ấy, ngoại trừ 2 tháng trước đó Oh Sehun không làm gì anh, thì những tháng ngày sau đó, Oh Sehun đều dùng những phương thức khác nhau để giày vò anh, ôm anh, ngạo khí của anh đều bị mài mòn, thế nên mỗi khi đối diện với hắn, Kim Junmyeon giống như chuột thấy mèo, không ngừng run rẩy xin tha.

Mãi về sau, Oh Sehun thường bị thượng tầng giao cho nhiệm vụ, lúc này Kim Junmyeon mới cảm thấy được giải thoát. Trong căn cứ có rất nhiều cơ sở ngầm của Oh Sehun cài để canh chừng anh. Nhưng mà Kim Junmyeon lại có thể tự mình đi tìm vật tư, tuy rằng anh không dám bỏ trốn, nhưng anh vẫn luôn cảnh giác, cẩn thận giấu đi một phần vật tư ở nơi khác.

Thái độ Oh Sehun đối với anh rất khó hiểu, ngoại trừ việc trên giường cường thế bá đạo, nhưng bình thường đối xử với anh rất tốt, vật tư khan hiếm cũng sẽ đưa rất nhiều cho anh, hơn nữa còn rất quan tâm đến anh. Dù anh có cầu xin nhưng hắn cũng không chịu để anh rời đi, chỉ ôm lấy anh. Kim Junmyeon cũng nhiều lần hỏi hắn tại sao lại là anh, hắn cũng chỉ cười cười không trả lời. Anh cũng từng cầu xin hắn, chỉ cần không làm tình, thứ gì cũng có thể, nhưng hắn vô cùng bá đạo cố chấp. Kim Junmyein cũng từng nghi ngờ, có lẽ hắn cũng thích anh... Cho đến mấy ngày trước, lần đầu tiên bị hắn khai mở khoang thất, anh mới biết tại sao hắn lại đối xử với anh như vậy.

Giờ anh cũng đã rõ, ngay lúc hắn nói anh đã hiểu ra. Hóa ra từ ngày hai người quen nhau cho đến hiện tại đều nằm trong kế hoạch của hắn, cũng có thể nói, Oh Sehun đang trả thù anh, trừng phạt anh, trừng phạt β yếu kém này dám mở miệng khinh miệt α và Ω. Bởi vì anh từng nói:

"α và Ω đều chưa tiến hóa hoàn toàn, bởi vì bọn họ không khống chế được tính dục, chỉ biết giao phối và sinh nở."

"Nếu thế giới hòa bình thì không nói, nhưng hiện tại là tận thế, nếu không khống chế được kì phát tình của bản thân, họ chẳng khác gì động vật cấp thấp cả. Tuy bọn họ có trí thông minh và năng lực cao, nhưng tôi vẫn cảm thấy gen của họ chưa phát triển đến mức hoàn mỹ."

Anh vốn là cánh chim tự do bay lượn giữa bầu trời, còn Oh Sehun đã sớm giăng lưới, bắt anh lại.

Nghĩ tới đây, tay cầm vô lăng không khỏi siết chặt lại, câu nói ngoan ngoãn ở căn cứ chờ hắn trở lại như ma âm không ngừng vang bên tai anh.

Kim Junmyeon nháy mắt cứng đờ, nhưng anh tự nhủ, cố gắng trấn định bản thân. Cứ bình tĩnh, giờ anh đã cách căn cứ Nhất Linh hơn hai nghìn cây số, anh có thể bỏ trốn được.

Lần đầu tiên chạy trốn, theo bản năng anh quay về nhà, nhưng do vật tư không đủ nên dễ dàng bị hắn bắt lại. Hiện tại, Kim Junmyeon không có ý định trốn về nhà, cũng không đi tới căn cứ nào nữa, một đường xuôi nam. Phía nam có rất nhiều thành thị, tang thi cũng nhiều hơn, nguy hiểm thì càng cao, nhưng nếu có thể trốn khỏi Oh Sehun, anh cũng bất chấp.

Mặt trời dần xuống núi, bảng chỉ dẫn ven đường ghi tên một thành phố cách đó 56 cây, Kim Junmyeon lái xe chạy như bay.

Buổi tối là thời điểm tang thi xuất hiện nhiều nhất, đường phố bừa bộn không ngừng vang lên tiếng gào hét gầm rú khàn khàn của tang thi. Kim Junmyeon trốn trong một tòa nhà cao tầng, đứng cạnh cửa sổ thủy tinh nhìn xuống đường phố lít nhít tang thi, hít sâu một hơi.

Tang thi xuất hiện buổi tối gấp đôi lượng tang thi xuất hiện ban ngày, Kim Junmyeon không dám manh động, tang thi nhiều như vậy anh cũng không thể rời đi. Vô thanh rời khỏi khỏi cửa sổ, Kim Junmyeon đi tìm chỗ có thể ở qua đêm nay.

Tòa nhà này có vẻ đã được xử lý qua, tang thi không nhiều lắm. Kim Junmyeon cố gắng gây sự chú ý cho mấy con tang thi, đi lên tầng cao nhất, liếc mắt nhìn tình huống xung quanh, quyết định đêm nay sẽ ở tạm chỗ này.

Đây là phòng của tổng tài trước đó, bên trong vẫn nguyên vẹn như cũ, còn có nơi để rửa ráy, bên trong tủ lạnh đã bị cắt điện là mấy bình dịch dinh dưỡng và vài chai rượu đỏ hiếm thấy. Thân thể anh vẫn chưa tốt lắm, thức ăn bình thường cũng không tốt lắm, dịch dinh dưỡng vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Kim Junmyeon cắn một bình dịch dinh dưỡng, đi vào phòng tắm tắm qua một chút. Gian phòng này cách âm rất tốt, là phòng làm việc của α, tường cũng trang bị ngăn cách tín tức tố, vô cùng an toàn.

Tắm xong đi ra, tự mình thoa thuốc, chăn vài thứ ở cửa, Kim Junmyeon ôm kiếm ngồi trên giường, nhắm hai mắt lại.

Giấc ngủ này rất không thoải mái, hoặc là nói anh bị tiếng ồn nhỏ làm cho khó chịu, nhưng anh ngủ rất nông, vừa nghe có tiếng động liền mở mắt.

Nhìn đồng hồ, năm giờ sáng, tiếng ma sát ngoài cửa như là có người đang cố gắng đẩy cửa ra.

Kim Junmyeon đứng lên, chậm rãi rút kiếm ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net