Phần 4 - Chương 26: Mẫn nóng tính(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trịu Mập

Qua hai mươi ba tháng chạp, Lục Thiên Phóng đã ăn được thức ăn cứng, nhưng không thể vận động mạnh, Uông Tư Điềm liền gọi anh cùng Âu Vân Khai lái xe đến công ty. Toà nhà này một nửa là hộ dân cư, một nửa là các công ty kinh doanh, năm mới sắp đến, đi dọc hành lang thường xuyên có thể ngửi được mùi của các loại lỗ tương[1].

[1] Tựa như mùi nước tương.

Lục Thiên Phóng đút tay vào túi quần oán giận nói: "Nên tìm công ty quét dọn thôi, không cần phải tự làm đâu... "

"Anh còn muốn thuê công ty đến quét dọn? Anh tự mình nói sẽ mở công ty bây giờ cái gì cũng thuê người khác làm, muốn tiêu tiền giúp mẹ anh à, đợi mẹ anh đến kiểm toán lại, có phải rất dọa người không?" Theo ý Uông Tư Điềm, không nên để Lục Thiên Phóng thuê người đến quét dọn, một tuần đến hai lần, bốn người dọn dẹp nửa ngày thôi đã thấy tốn không ít tiền rồi, với diện tích văn phòng lớn như này nhất định rất tốn...Hay là thôi đi.

"Tiền mẹ tôi không phải cũng là tiền của tôi sao?" Trong mắt Lục Thiên Phóng tiền của mẹ anh cũng là tiền của anh, tiền của bố anh cũng là tiền của anh, hoa nở sớm hay nở trễ thì vẫn là hoa, đây chỉ là chút tiền lặt vặt thôi.

Uông Tư Điềm liếc mắt: "Không phải anh nói phải mở một công ty chính quy, kiểm toán mọi thứ rõ ràng sao? Trong thời gian anh dưỡng thương, một mình tôi chỉ làm được hai vụ nhỏ, nếu như không cần trả tiền thuê nhà thì chúng ta đã phá sản từ lâu rồi."

"À... " Nói đến việc kinh doanh không phải anh không hiểu, chẳng qua là... Đã quên...

Âu Vân Khai nghe bọn họ nói có mở công ty, không nghĩ tới họ thật sự mở một văn phòng nằm trong tòa nhà vừa cao cấp vừa xa hoa như vậy, đột nhiên cả ba im lặng, Âu Vân Khai tay phải túm Lục Thiên Phóng tay trái kéo Uông Tư Điềm sang một bên, chỉ thấy một cô gái đi tới trên mặt đang tỏ rõ sự kích động.

Cô gái này nắm đi động trong tay như nắm lựu đạn, cứ cắm đầu đi thẳng, hòan toàn không để ý thiếu chút nữa cô đã đụng trúng ba người họ. Lục Thiên Phóng cùng Uông Tư Điềm hai mặt nhìn nhau, hai người họ không phải kẻ lắm chuyện, cũng không có ý lắm chuyện, chỉ là công việc của bọn họ có chút đặc thù nên khi mở văn phòng ở chỗ này bọn họ đã điều tra sơ bộ về các hộ gia đình và công ty gần đây. Những nhà ở đây đều rất đơn giản, một số hộ không ở đây, họ mở công ty nhưng lại ra ngoài buôn bán, trừ nhà mình và nhà môi giới hôn nhân ở cách vách, thật sự không nghĩ ra có thể mua bán như thế nào khiến người khác tức giận tìm tới cửa.

Bọn họ quan sát phía sau cô gái kia, quả nhiên thấy cô mở cửa phòng môi giới hôn nhân.

"Tình hình này chắc tám phần là trung tâm môi giới không giúp cô ta tìm chồng rồi." Lục Thiên Phóng bát quái nói, anh ở nhà dưỡng bệnh lâu như vậy bây giờ mới được ra ngoài, tất nhiên cảm thấy chuyện gì cũng mới mẽ.

"Cũng có thể." Ấn tượng của Uông Tư Điềm với nhà môi giới bên cạnh không tốt lắm, bà dì họ Vinh kia quá lắm chuyện, tuy rằng cô có hỏi thăm hàng xóm nhưng mục đích chỉ để biết đại khái, không quá quan tâm để tránh gây phiền phức cho bản thân. Bà ta cũng là một bà tám chính hiệu, trong một tháng khi Lục Thiên Phóng bị thương cô chỉ đến công ty ba lần vậy mà "lại khéo" gặp được bà ta, nói bóng nói gió hỏi cô làm sao, có phải công ty không mở cửa được nữa, người trẻ có phải mất đi nhiệt huyết xây dựng sự nghiệp hay không, có phải bọn họ cãi nhau không, lại hỏi công ty bọn họ là làm việc gì.

Lần đầu Uông Tư Điềm còn có lệ trả lời một hai câu, sau lại cô cũng lười có lệ, người như bà ta thật sự rất đáng ghét, đáng ghét hơn là bà ta hiểu lầm cô và Lục Thiên Phóng có quan hệ, bà ta lải nhải suốt ngày, nói nào là phụ nữ thì cuối cùng quan trọng nhất vẫn là hôn nhân, kết hôn chính là đầu thai lần thứ hai, đối với người đàn ông của mình nên săn sóc, quan tâm, ủng hộ cho sự nghiệp của họ, nghèo khó không rời xa.

Bà ấy còn muốn kết bạn wechat với Tư Điềm, nói là muốn cho cô xem một ít chuyện xưa cảm động, cô chỉ hận không thể cầm chổi quét bà ta ra khỏi nhà, nhưng cô cũng biết hàng xóm muốn làm chuyện tốt cho nhau thì khó, nhưng làm chuyện xấu thì rất dễ dàng, cho nên cô chỉ có thể tránh.

Bây giờ oan gia của bà ta tìm tới cửa, Uông Tư Điềm và Lục Thiên Phóng đành phải xem thôi, ném chìa khóa cho Âu Vân Khai, hai người nhanh chân đi xem náo nhiệt.

Cô gái kia tất nhiên là không nể mặt bà Vinh, cố ý mở rộng cửa.

"Bà muốn làm thánh mẫu thì tự đi mà làm, tôi đã nói mặc kệ ông ta rồi, ông ta là bố tôi cũng là anh của bà, không phải bà nói họ Vinh nhà bà có nhà cửa sao. Bà nói ông ta cùng ả đàn bà kia yêu nhau thật lòng à, sao không đến nhìn xem bà ta đem cả nhà toàn là quỷ hút máu, ăn của ông ấy, uống của ông ấy, bây giờ người đàn bà kia bỏ đi, muốn để của nợ này cho tôi, không có cửa đâu. Dù mẹ tôi đồng ý tôi cũng không đồng ý, ông ta mà dám về nhà, tôi sẽ vừa đánh vừa đuổi đi."

"Giai Giai, đó là bố của con, con nghĩ lại xem, bố con từ nhỏ yêu thương con, tuy là có lỗi với mẹ con nhưng cũng đã nuôi con đến khi con năm tuổi... "

"Ha! Tôi nhổ vào, bà cho rằng tôi không biết gì sao? Chuyện thiếu đạo đức của các người cả thế giới đều biết rồi. Khi mẹ tôi sinh tôi, đến một ly nước ấm cũng chẳng có mà uống, sức khoẻ lại không tốt nên phải dùng sữa dê nuôi tôi qua ngày, vậy mà lúc ấy các người lại nói là nuôi tôi bằng nước cơm! Bà nội cho con trai bà cả rổ trứng gà, tôi chỉ dám nhìn thôi thế mà liền mắng tôi không biết xấu hổ, thật sự cho rằng tôi không nhớ rõ à? Mẹ tôi bây giờ bệnh từ trong ra ngoài là do đâu? Còn ông ta, là bố tôi nhưng từ khi tôi ra đời đã chẳng nhìn tôi lấy một lần, chỉ biết ra ngoài kiếm tiền, kiếm được tiền rồi thì muốn ly hôn mẹ tôi. Còn có mặt mũi dám nói nuôi tôi đến năm tuổi hả?"

"Mẹ con lại dám nói như thế! Đúng là lời vô căn cứ! Toàn là bịa đặt!" Ngoài miệng bà ta bảo là bịa đặt, vô căn cứ nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự chột dạ, xong lại nói tiếp: "Mặc kệ như thế nào đó cũng là bố của con! Sớm biết như thế này, khi bố mẹ con ly hôn cô không nên để con đi theo mẹ."

"Bà nói thế không sợ bị trời đánh sao! Bà khuyên ông bà nội tôi như thế nào, có còn nhớ không? Nói tôi sức khoẻ không tốt, uống thuốc chỉ tốn thêm tiền mà thôi, nhất định không thể nuôi lớn được, có tôi ở đây thì bố tôi càng không thể tìm được đối tượng tốt! Thay tôi nói chuyện? Tôi thèm vào lòng tốt của bà. Thế lúc bố tôi cưới người đàn bà kia thì sao, con bà ta thì sao?"

"Cô ta...cô ta dắt theo em trai con..." Giọng nói bà Vinh có phần chột dạ, nhưng lại nhanh chóng nói lớn: "Bố con nói, sẽ chia cho con một phần tài sản... "

"Ồ! Không phải đã nói tất cả tài sản đều để lại cho con trai ông ta sao? Kêu tôi đừng vọng tưởng nữa! Tôi nói bà biết, cho dù ông ta có tiền triệu thì tôi cũng chẳng thèm, bà đừng hòng dùng lời vô dụng này gạt tôi. Tôi cho bà biết, nếu bà còn tìm đài truyền hình đến làm phiền tôi, tôi sẽ hắt phân lên nhà bà. Tôi nói được làm được!"

Cô gái nói xong thì xoay người đi, Uông Tư Điềm liền né qua một bên tránh đường, cô gái kia bỗng dừng lại, nhìn Uông Tư Điềm hỏi: "Em là Uông Tư Điềm?"

"Chị là?" Uông Tư Điềm nhìn người trước mặt, cảm thấy hơi quen.

"Chị là Vinh Mẫn Giai, lớn hơn em một tuổi." Nghe tên thì Uông Tư Điềm biết người này, lúc gia đình Uông Tư Điềm gặp chuyện, cũng là thời kỳ thanh xuân bồng bột của cô nàng này, mẹ cô nàng muốn kết hôn với bạn trai, cô ta cảm thấy thế giới rộng lớn nhưng lại không có chốn dung thân, quyết định bỏ nhà đi. Nhưng ngay thời điểm đó, thấy được tin tức xã hội về Uông Tư Điềm, cô mới biết mình không phải là người bất hạnh nhất trên đời, cô vẫn còn mẹ ở bên cạnh.

"Ồ!" Uông Tư Điềm đã từng gặp Vinh Mẫn Giai một lần, lúc vừa đến trường Vinh Mẫn Giai đã không "chú ý" mà tới phòng ký túc xá của cô, nói vài câu chào hỏi khách sáo.

"Đây là công ty của em?"

"Đúng vậy."

Vinh Mẫn Giai ngượng ngùng mở lời: "Công ty em có còn tuyển nhân viên không?"

"Hả?" Phút trước còn hùng hổ mắng người, phút sau quay lại liền nhận đàn em cùng trường còn sẵn tiện tìm việc, có tố chất, hơn nữa khả năng mắng người cũng giỏi, đúng là nhân tài... Trong lòng Uông Tư Điềm đã thầm gật đầu một ngàn lần rồi, xoay người nhìn Lục Thiên Phóng... Lục Thiên Phóng gật đầu: "Vào trong trước đã, chúng ta sẽ bàn bạc."

Vinh Mẫn Giai hít sâu một hơi, sửa lại tóc tai rồi mới theo sau Uông Tư Điềm vào văn phòng.

Vinh Mẫn Giai là cô gái có bộ dạng không tệ, khuôn mặt nhỏ cằm hơi nhọn, đôi mắt không lớn nhưng rất cuốn hút, cái miệng nhỏ nhắn môi hơi mỏng, đúng là khuôn mặt của các hotgirl bây giờ, nhưng không phải loại đã qua chỉnh sửa, mà là gương mặt xinh đẹp trời sinh.

Có lẽ khi nãy cãi nhau rất khát, vừa vào cô liền xin cốc nước, cốc vừa tới tay, cô cũng không giả bộ, uống hai hớp là hết, sau đó cởi áo khoác màu trắng in hình hoa, rồi nói: "Nóng chết mất."

Một cô gái mềm mại đáng yêu, nhưng cử chỉ lại rất ra dáng con trai, quần áo đang mặc cũng giống của con trai, trên người cô mặc chiếc áo sơ mi màu rám nắng, quần yếm dài, chân đi đôi giày màu đen đóng đinh tua tủa.

"Ừm... Chị và dì Vinh nhà bên cạnh có quan hệ gì vậy?"

"Là cô của chị."

"Ồ." Uông Tư Điềm gật gật đầu: "Thiên Phóng, Vân Khai hai người các anh thu dọn văn phòng trước đi, tôi cùng đàn chị tám chuyện cái đã."

"Để tôi giúp mọi người." Vinh Mẫn Giai đứng lên săn tay áo làm việc.

"Không cần, chúng ta nói chuyện đã. Những chuyện vừa bẩn vừa mệt này cứ để đàn ông làm." Uông Tư Điềm cười nói: "Chị nói xem, sao lại cãi nhau với cô của chị?"

Khuôn mặt Vinh Mẫn Giai đỏ ửng: "Em cũng nghe thấy rồi, gia đình chị ở nông thôn, ông bà nội đều trọng nam khinh nữ, sau khi mẹ sinh chị họ đều không hài lòng, lại gọi bố chị ra ngoài làm công, tổng số lần gặp được bố trước khi chị năm tuổi cũng chưa tới ba lần, sau đó ông ta lại dắt theo một người phụ nữ khác đang có thai về, ông bà nội liền ép mẹ chị phải ký vào đơn ly hôn, phải cho cháu đích tôn của họ có danh phận, lúc đó mẹ chị đã hoàn toàn tuyệt vọng với bố, nên ly hôn mang theo chị đến thành phố kiếm sống."

Trong chuyện ly hôn này, bà dì họ Vinh - Vinh Linh cũng sắm một vai không nhỏ, ông bà nội Vinh Mẫn Giai coi trọng con cái, đối với con gái rượu Vinh Linh cũng tương đối yêu thương, sau khi tốt nghiệp trung chuyên bà được phân đến thành phố A, làm công ăn lương trong một xí nghiệp quốc doanh, ở nhà mẹ cũng tương đối có tiếng nói. Bình thường bà ấy vẫn hay khuyên bà nội Vinh Mẫn Giai đừng quá trọng nam khinh nữ, trước đó Vinh Mẫn Giai cho rằng bà ấy nhất định sẽ giúp đỡ mẹ con bọn họ khuyên bảo bố, nhưng ngược lại bà ta lại giúp tiểu tam kia, nếu không phải mẹ Vinh Mẫn Giai nhờ người giúp đỡ thì mẹ con họ đã sớm không có chỗ dung thân.

Mẹ con cô tới thành phố A mưu sinh, cuộc sống rất gian nan, Vinh Linh đối xử với mẹ con họ như người dưng, trên đường có gặp cũng làm như không biết. Vì muốn được đến trường, Vinh Mẫn Giai đã cúi đầu về nhà xin bố cô giúp đỡ tiền học phí nhưng bố cô lại bảo con gái học nhiều làm gì? Biết vài chữ là được rồi! Bà cô Vinh Linh ở bên cạnh phụ hoạ thêm, bảo cô phải biết tự lập tự cố gắng, cái chó má! Lúc đó cô chỉ mới tám tuổi, phải tự lập như thế nào? Phải tự cố gắng như thế nào? Cuối cùng mẹ phải bán heo trong nhà để cô được đến trường.

Kể từ đó cô biết không thể trông cậy vào gia đình đó nữa, bọn họ không nhận cô, cô cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào đến bọn họ. Sau lại theo mẹ mở sạp nhỏ bán đồ ăn sáng, rồi mở được một quán ăn sáng trong thành phố, mua nhà, chuyển hộ khẩu dưới quê lên thành phố, không muốn liên quan đến những người kia một lần nào nữa.

"Hai tuần trước, Vinh Linh tìm đến chị, nói cho chị biết bố bị bại liệt, vợ kế lại mang theo con của ông ấy trốn mất, trước lúc đi còn nói đó không phải là con ruột của ông ta, bà ấy muốn dắt nó đi tìm bố ruột. Vinh Linh tìm được chị, muốn chị phải nuôi bố, chị tất nhiên không chịu, trực tiếp đuổi bà ta đi, bà ta lại liên tục gọi điện, rồi đến nhà tìm nhưng chị không thèm để ý. Không nghĩ tới hôm nay bà ta dám tìm phóng viên ở đài truyền hình đến công ty chị, nói là đến để hoà giải. Chị nhổ vào! Làm như tốt lành lắm! Ở đó mà giảng giải đạo hiếu cho chị, nói là thế gian không ai quan trọng bằng bố mẹ, muốn chị phải nhận nuôi bố. Đúng là không biết xấu hổ! Chị tất nhiên nổi điên lên, mắng cho phóng viên và người đến hoà giải phải chạy mất dép." Sau đó đến đây tính sổ với người mà mình phải gọi là cô.

Chẳng trách Vinh Mẫn Giai tìm đến tận nhà mắng bà ta, làm đúng lắm! Loại người trọng nam khinh nữ, không có trách nhiệm, đạo đức giả, không chỉ mắng chửi mà còn phải đánh thêm. Lần sau nên hắt phân mới phải!

"Em thấy chị làm có đúng không?" Cô chỉ sợ Uông Tư Điềm không hiểu được cách làm của mình, cái gì mà không màng đến chuyện cũ, cái gì mà cốt nhục tình thâm, không chỉ bà cô kia khuyên cô nên đem bố về chăm sóc, mà các cô "bạn thân" của cô cũng nói thế, còn nói bây giờ cô quyết định như thế sau này sẽ phải hối hận.

"Lấy ơn báo oán, sao phải trả ơn?" Con người Uông Tư Điềm chính là ăn miếng phải trả miếng, sòng phẳng đâu ra đó, tất nhiên cảm thấy Vinh Mẫn Giai làm rất đúng.

"Tôi cảm thấy cô sẽ hối hận." Âu Vân Khai dừng lại công việc, tay cầm khăn lau bước đến nói. Anh ở trong tù mười năm, con người cũng trở nên thành thục hơn: "Dù sao đó vẫn là bố ruột của cô, nếu ông ta thật sự trở thành người bại liệt không có ai chăm sóc, ít nhất cô cũng nên làm tròn trách nhiệm của người con."

"Năm đó, trong đơn thoả thuận ly hôn ông ấy viết hàng tháng sẽ chu cấp cho tôi một trăm đồng tiền nuôi dưỡng, nhưng sự thật là một đồng ông ta cũng chưa từng cho tôi, ông ta đã làm tròn trách nhiệm của người cha chưa?" Vinh Mẫn Giai lạnh lùng nói, nếu không phải cô muốn tìm việc, lại không biết Âu Vân Khai có thân phận gì, thì đã sớm chửi ầm lên rồi.

"Ồ." Âu Vân Khai rụt trở về, phụ không từ, tử bất hiếu[2], cái này ai cũng phải công nhận.

[2] Làm cha không từ, con cái bất hiếu.

"Nếu ông ấy kiện em, có khi em phải nuôi ông ta." Lục Thiên Phóng lại bước ra tìm chết, không phải anh muốn bênh cho người đàn ông đó, anh chỉ nói ra sự thật: "Trường hợp này có điều luật quy định đấy."

Vinh Mẫn Giai siết chặt cốc nước trong tay, thiếu điều muốn ném nó đi, Uông Tư Điềm lại ném thật, cầm cái gạt tàn thuốc ném tới, thiếu chút nữa đập trúng đầu Lục Thiên Phóng: "Anh mà cũng biết luật pháp, sao không đăng ký đi làm luật sư đi! Ở đây lắm lời thế!"

Lục Thiên Phóng sờ sờ cái mũi, cũng rụt trở về. Anh chỉ nói ra sự thật thôi, anh cũng biết kẻ rác rưởi như thế không nên chết già, nhưng đây là quy định của pháp luật, còn biện pháp nào nữa chứ?

"Chị đừng để ý đến lời của hai người họ. Vừa rồi chị nói bọn họ đến công ty của chị làm ầm ĩ, vậy chị đã có công việc rồi sao?"

"Chị tính không làm nữa, quyết định thôi việc, cũng đã nghĩ đến chuyện không tìm công việc chính thức nào nữa, công ty em không cần trả lương thẻ[3] cho chị, cũng không cần đóng tiền bảo hiểm xã hội làm gì."

[3] Trả lương qua thẻ ngân hàng. Đa số công ty bên Trung đều trả lương bằng thẻ, rất ít trả bằng hình thức tiền mặt.

"Sao chứ?"

"Giống như anh ta nói, nếu bố chị khởi kiện, phán quyết của toà nhất định sẽ gây bất lợi cho chị, nếu có tiền trong thẻ lương họ nhất định sẽ cưỡng chế chấp hành, trực tiếp chuyển tiền trong thẻ của chị cho bố. Nhưng nếu chị không đi làm thì khác, chị không có thu nhập họ cũng không thể ép chị được." Tóm lại, cô thà như thế cũng không muốn cho người kia một đồng.

---

Lời của tác giả:

Mở ra chương đầu về câu chuyện của Vinh Mẫn Giai, trước khi viết về câu chuyện được lấy từ sự kiện có thật này, lúc đó tôi vừa xem xong tin tức thì tức chết đi được, làm người tốt thì phải nuôi dưỡng người cha đó sao? Dựa vào đâu chứ? Nhưng... Biên tập nói nếu cứ để y xì câu chuyện sẽ là sao chép, nên đã có sự thay đổi. Xong người bố bị bại liệt này tìm con trên các phương tiện mạng xã hội, nghe nói đó là một đồng nghiệp của bố tôi(ba của Tác giả), ông ta chọn tiểu tam bỏ vợ, sau khi bị bại liệt muốn tìm lại vợ và con, kết quả người vợ và đứa con vẫn muốn nhận lại ông ta... Đã vậy đây lại là kẻ trọng nam khinh nữ, việc trọng nam khinh nữ ở chỗ chúng ta thường không thịnh lắm, vậy mà lại có loại người lương tâm thối nát như ông ta, để có được con mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, vì dục vọng riêng mà bỏ rơi con cái, bỏ rơi người vợ đầu ấp tay gối. Cuối cùng người được vui vẻ vẫn là người bố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net