Phần 4 - Chương 29: Mẫn nóng tính(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trịu Mập
Beta: Phương Nguyên

Ban ngày ở nông thôn không khoá cửa, Bạch Tiểu Hồng đẩy then cài cửa, mở cổng lớn ra, cùng hai cô gái đi vào. Lúc bà nội Vinh nhìn thấy Bạch Tiểu Hồng thì sửng sốt không thôi, lúc ra đi Bạch Tiểu Hồng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng do sau khi sinh không được chăm sóc kỹ lưỡng, một bên vừa nuôi con một bên phải lo kiếm tiền nuôi gia đình, người gầy đến trơ xương, gương mặt vàng vọt, lại phải cho con bú, đầu tóc khô đét rụng gần hết, có khi nuôi đến năm năm cũng không nuôi lại được.

Gần hai mươi năm không gặp, vậy mà đã thay đổi đến không ngờ. Nếu không phải bà nội Vinh đã gặp qua bộ dáng Bạch Tiểu Hồng lúc mới kết hôn thì thật sự sẽ không nhận ra. Vóc người vẫn gầy nhưng gương mặt đầy đặn, làn da trắng trẻo mịn màng, không tô mày hay vẽ mắt gì, nhìn trẻ trung y như hồi mới cưới. Càng không cần phải nói đến quần áo mà bà đang mặc, con dâu nhà làm đậu hủ ở kế bên cũng có một bộ như thế, nói là mua trong thành phố, ba ngàn một bộ, đôi bốt da lông cao đến đầu gối, nhìn đã biết là loại da tốt. Chẳng trách người ta nói Bạch Tiểu Hồng ở trong thành phố phát tài, quả nhiên như thế.

Đi theo phía sau Bạch Tiểu Hồng lại có thêm hai cô gái khiến bà bối rối. Hai cô gái này đều ăn mặc rất đẹp, một người mặc màu lam, một người mặc vàng nhạt, một tóc dài một tóc ngắn, một cô mặt tròn tròn một cô mặt nhọn nhọn, rốt cuộc thì cô nào mới là Giai Giai...

Bà nội Vinh nhìn thoáng qua con dâu cũ đang đi vào, cũng ngại hỏi, vội bước tới túm đại một người rồi trào nước mắt: "Ôi, Giai Giai của bà về rồi sao, bà nội nhớ con muốn chết."

Bên cạnh, cô gái tóc ngắn mặc áo lông vũ màu lam vội cười, Bạch Tiểu Hồng quay đầu trừng mắt nhìn cô gái đó: "... Bà nội Giai Giai, đây mới là Giai Giai."

Bà nội Vinh đỏ mặt, buông tay Uông Tư Điềm, bước đến cầm tay Vinh Mẫn Giai. Vinh Mẫn Giai hừ lạnh một tiếng giấu bàn tay ra phía sau. Bà đành cười ngượng ngùng, con bé này đúng là ngang ngược, chẳng trách đánh cho phóng viên chạy mất dép: "Từ lúc con đi, mỗi tối bà nhớ thương đều khóc sưng cả mắt, nên mới không nhìn rõ."

Đúng là mặt dày, toàn Trung Quốc không ai bì kịp, Vinh Mẫn Giai thay đổi sắc mặt, há mồm muốn châm chọc, lại bị Bạch Tiểu Hồng cướp lời: "Trẻ nhỏ dễ thay đổi, từ năm tuổi con bé đã đi, tất nhiên là không nhận ra rồi."

"Đúng vậy, đúng vậy." Từ xa Vinh Linh đã thấy mẹ mình kéo sai người, bà nhanh bước lại, bà nội Vinh chưa tiếp xúc với Vinh Mẫn Giai nhưng bà thì có, con bé này mồm miệng lợi hại, người bình thường không nên trêu vào.

Lúc bà đến gần mới nhận ra cô gái bị bà nội Vinh kéo nhầm là ai: "Ơ, cô Uông, cháu và Giai Giai biết nhau sao?"

Uông Tư Điềm mặc kệ trong lòng có bao nhiêu thành kiến, đối với người khác đều là không cười thì không được mở miệng nói, lập tức cười nói: "Cháu và Giai Giai là bạn học."

"Đúng vậy, Giai Giai học rất giỏi." Muốn nói dối thì phải nói như thế, nói ra cái mà người khác đang suy đoán, tất nhiên Vinh Linh sẽ tin Vinh Mẫn Giai và Uông Tư Điềm là bạn học cùng trường, căn bản không hề nghĩ tới, thực tế các cô chính thức biết nhau là sau khi Vinh Mẫn Giai đại náo phòng môi giới hôn nhân của bà ta.

"Đều là người một nhà cả." Bà không dám kéo tay Vinh Mẫn Giai, bước đến kéo tay Uông Tư Điềm.

Vinh Mẫn Giai hừ lạnh một tiếng, bà nội Vinh không nhận ra cô nhưng cô vừa nhìn thấy thì đã nhận ra bà, Lúc nhỏ nơi này chỉ là ba căn nhà tranh nhỏ, gia đình cô và ông bà nội đều dùng chung vật dụng, xài chung một phòng bếp, cho nên đều biết nhà của người kia ăn gì. Mẹ cô phải vất vả lắm mới để dành được vài quả trứng gà cho cô, thế mà lúc luộc trứng gà bà nội Vinh lại rất hào phóng, rất thoải mái mà lấy hẳn hai quả về phòng ăn cùng ông nội Vinh, luộc xong đến cả vỏ trứng cũng giấu đi sợ cô nhìn thấy.

Loại người nhân phẩm hèn hạ như bà ta thế mà vẫn còn sống tốt! Bà mặc một chiếc áo bông đỏ thẫm, quần bông màu đen, nhìn rất gọn gàng nhưng nếu ai đứng gần chút thì sẽ ngửi được trên người bà ta có mùi hôi mà đã lâu rồi không tắm rửa.

Năm người bọn họ bước vào phòng, thế mới biết câu bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thối nát là như thế nào. Bên ngoài căn nhà rất được, sân vườn cũng được, mở cửa vào nhà lại phát hiện tường là tường thạch cao, đừng nói quét sơn ngay cả lớp vôi phủ cũng không có, sàn nhà lát gạch nhìn cũng sạch sẽ, có vài miếng đã vỡ nứt, trên kệ giày có mấy đôi dép lê nhưng không ai có ý muốn đổi giày. Bà nội Vinh mở cửa căn phòng phía đông, gọi mọi người vào trong.

Ông nội Vinh vốn muốn nhìn kỹ cháu gái và con dâu cũ nhưng thân là người chủ của gia đình ông không muốn ra đón. Thấy các cô đã vào trong, ông ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thật sự nhìn một cái thì đã nhận ra Vinh Mẫn Giai. Lớn lên Vinh Mẫn Giai có ba phần giống mẹ, bảy phần giống bố, giống rặt con trai ông, hiện tại Vinh Linh béo lên nhìn không ra nhưng khi tuổi còn trẻ đúng là cũng có khuôn mặt nhỏ nhắn thế này.

"Tới rồi! Mau ngồi đi." Ông chỉ vào bộ ghế dựa bằng gỗ hơi cũ.

Uông Tư Điềm đã gặp qua nhiều nhà nông dân, nhà họ Vinh xem như trung đẳng, trên giường đất[1] được trải đệm, nhà rất cũ nhưng trong phòng có một cái tủ nhìn cũng sạch sẽ gọn gàng đặt một cái tivi hai mươi chín inch, cũng không thảm như những gì Vinh Linh nói.

[1] Hay giường lò: còn được gọi tắt là kháng, do người Hán phát mình ra để sưởi ấm khi ngủ, được sử dụng nhiều ở phía Bắc Trung Quốc.

Vinh Mẫn Giai làm mặt lạnh lùng không ngồi, Bạch Tiểu Hồng kéo kéo cô ngồi xuống, Uông Tư Điềm cũng ngồi theo.

Bà nội Vinh ngồi trên giường đất, Vinh Linh cũng ngồi, không khí có chút xấu hổ. Cuối cùng ông nội Vinh lên tiếng trước: "Sao các con tìm được chỗ?"

"Nhà đã sửa nhưng vẫn ở chỗ cũ nên cũng dễ tìm." Bạch Tiểu Hồng nói.

"Ồ." Vinh Linh cười: "Cháu nó đến thăm bố đúng không? Để cô dẫn mọi người đến nhà phía tây thăm anh Hai Lượng." Bố Vinh Mẫn Giai tên Vinh Lượng, trong nhà là anh hai, nên mọi người thường gọi là Hai Lượng.

"Được." Bạch Tiểu Hồng đứng lên, Vinh Linh dẫn bọn họ đi, mở cửa căn phòng phía tây. Phòng phía tây và phòng phía đông đối lập hoàn toàn, phòng đông là dành cho nông dân nghèo, phòng tây là dành cho người giàu. Mặt sàn nhà được lát gạch gọn gàng chỉnh tề, đồ dùng nửa cũ nửa mới nhưng vẫn mới hơn nhiều so với đồ trong phòng đông, tivi màn hình tinh thể lỏng, có một cái máy tính để bàn, trên bàn trang điểm đầy chai lọ, giường đất không lớn lắm cũng được lát gạch. Trong phòng treo bảy tám bức ảnh, trong ảnh chụp một nhà ba người, cũng có mấy bức là người phụ nữ kia chụp một mình, mấy bức là đứa con Vinh Tranh chụp một mình.

Ảnh của người phụ nữ kia rất nhiều, đều chụp kiểu của các ngôi sao minh tinh, thật ra đó là nói dễ nghe thôi. Gương mặt dài, cằm thô, mắt nhỏ, mũi tẹt, nhìn đứa con thì liền biết là con ruột của bà ta, lớn lên xấu hệt bà ta, kiểu tóc còn rất đặc thù, tóc khá dài không biết vuốt như thế nào mà trông cứ như bị điện giật, dựng đứng hết lên.

Vinh Lượng nằm xoay lưng ra ngoài cửa, thật ra lúc Bạch Tiểu Hồng tới ông có nghe thấy, ông chết đi sống lại, hiện tại nằm liệt trên giường, rãnh rỗi chỉ biết suy nghĩ về mấy chuyện xưa. Ông và Bạch Tiểu Hồng yêu đương tự do, tình cảm không thể nói là không sâu đậm. Bạch Tiểu Hồng không cần gì cả liền kết hôn với ông, sau khi cưới hai người cũng mặn nồng êm ái, bố mẹ đối với bà cũng khá tốt, nhưng từ khi Bạch Tiểu Hồng sinh con gái người trong nhà liền thay đổi thái độ. Mẹ ngày nào cũng trừng mắt lớn trừng mắt nhỏ kiếm chuyện la mắng bà, Bạch Tiểu Hồng khóc cả ngày, ông bị kẹp ở giữa vô xùng khó xử, đành trốn tránh ra ngoài làm công với người trong thôn. Ông kiếm được tiền gửi về nhà, nghĩ chỉ cần trong nhà có tiền thì sẽ không sao, ai biết mẹ ông giữ chặt tiền, một đồng cũng không cho mẹ con Bạch Tiểu Hồng.

Còn Triệu Phượng là sau khi ông làm công ở ngoài quen biết bà rồi kết hôn, Triệu Phượng tuy lớn lên không đẹp nhưng được cái nói chuyện khéo, ông ở bên ngoài nhiều năm cô đơn, qua lại với Triệu Phượng ông thấy cũng tốt. Vốn nghĩ đây là duyên phận sương sớm, ai biết được Triệu Phượng lại có thai, ông không còn cách nào nên mới đưa Triệu Phượng về nhà.

Ai ngờ bố mẹ và em gái thấy Triệu Phượng có thai thì không cần Bạch Tiểu Hồng nữa, trong nhà ồn ào cãi nhau mãi, chờ ông nghĩ thông suốt thì Bạch Tiểu Hồng đã mang theo con gái đi mất, ông chỉ có thể cưới Triệu Phượng mà sống cho tốt. Ông nghĩ ông đã có lỗi với Bạch Tiểu Hồng và con gái nên không thể tiếp tục có lỗi với Triệu Phượng và con trai được.

Không ngờ Triệu Phượng là một người lợi hại, có văn có võ, cãi nhau lợi hại đánh nhau cũng không thua ai. Người đàn bà này một mình đến nhà chồng sống, không đến ba tháng đã nắm giữ hết mọi quyền hành trong nhà, tài sản đều giữ hết trong tay, bố mẹ chồng thành người "làm công" trong nhà, vừa trồng trọt ngoài vườn vừa phải chăm cháu trai.

Ở nhà, cái gì Triệu Phượng cũng không chịu làm, ông thúc giục hai câu kêu bà làm việc, bà liền đuổi ông ra ngoài làm công.

Thế cũng không sao, chỉ cần không khí trong nhà "hài hoà" là được. Ông từng nghĩ nếu Bạch Tiểu Hồng lợi hại bằng một nửa Triệu Phượng thôi thì năm đó mình cũng không phải khó xử như vậy.

Ông từng lén đến nhà họ Bạch trộm nhìn Vinh Mẫn Giai, lúc ấy cô đang học cấp hai, ăn mặc rất giống mấy đứa trẻ trong thành phố, cột tóc đuôi ngựa chơi cùng mấy anh chị em họ, là một đứa trẻ rất lanh lợi, nhìn ra được chưa từng phải chịu thiệt thòi gì. Ông cũng cảm thấy bình thường trở lại.

Sau khi ông đột quỵ, vợ mang theo tất cả tiền tích cóp được mấy năm nay chạy trốn, tiền chạy chữa cho ông đều phải vay mượn bên ngoài, bây giờ bố mẹ lại muốn thu xếp mua nhà trên huyện...

Ông tự hỏi bản thân, nếu không có Triệu phượng, ông về nhà bảo vệ cho Bạch Tiểu Hồng, nếu bố mẹ không vừa lòng thì ông sẽ mang mẹ con bà ra ngoài sống, vào thành phố gầy dựng sự nghiệp, lại sinh thêm đứa con trai, bố mẹ nhất định sẽ rất vui, bố mẹ vui ông cũng vui, như vậy sẽ không bị Triệu Phượng chèn ép hai mươi mấy năm.

Nhưng hiện tại có nói gì cũng đã muộn, ông nằm liệt giường không thể hoạt động, ăn cơm phải có người đút, muốn đi vệ sinh phải có người đỡ người ôm, là một kẻ tàn phế.

Vinh Linh đẩy đẩy ông: "Anh Lượng, xem ai tới đây nè."

Ông lau nước mắt, chậm rãi xoay người lại, nhìn Bạch Tiểu Hồng và Vinh Mẫn Giai đang đứng trong phòng.

Mấy năm nay Bạch Tiểu Hồng không thay đổi mấy, còn trẻ hơn so với lúc ông và bà mới quen biết nhau, nhưng ăn mặc khác xưa, rất giống mấy người có tiền trong thành phố. Giai Giai cũng trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp, nếu đi trên đường bản thân ông chỉ sợ không dám nhận người quen.

Lúc này Vinh Mẫn Giai mới nhìn rõ ràng người bố cặn bã kia của mình, nhìn chung thì ngoại hình ông ta cũng không tồi, đã hơn bốn mươi tuổi, có thể thấy được khi còn trẻ cũng là một người điển trai, chẳng trách lúc trước mẹ lại chịu ông ta.

"Tới... Tới... Ơ" Ông trúng gió khiến cơ miệng bị đơ, nói chuyện không rõ ràng lắm.

"Ừm." Vành mắt Bạch Tiểu Hồng đỏ hoe, không nghĩ tới Vinh Lượng lại thảm như thế, nằm trên giường không thể động đậy, một bàn tay cuộn lại thành cái nắm đấm, trên chân nổi đầy gân xanh.

Vinh Linh nhìn biểu cảm của Bạch Tiểu Hồng, biết bà vẫn còn tình cảm với Vinh Lượng, nổi lên tâm tư khác. Hiện tại Bạch Tiểu Hồng sở hữu mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng trong thành phố, bà đã đến đó ăn thử, không có gì đặc biệt thì một người muốn ăn no cũng phải tốn mười đồng. Bán ngày ba buổi, bán luôn cả đồ ăn khuya, tới giờ cơm thì từ lầu một đến lầu hai đầy người, không phải giờ cơm thì khách cũng kha khá, bán thức ăn đều thu tiền mặt, không có nợ gì khó đòi. Bà đã tìm người hỏi thử, cửa hàng như thế này một năm kiếm được không ít, trừ tiền thuê nhà, thuê nhân viên, tiền nguyên vật liệu ra thì một năm ít nhất cũng lãi được ba đến bốn trăm ngàn tệ. Đã vậy Bạch Tiểu Hồng lại có tận năm cửa hàng như thế.

Nếu Bạch Tiểu Hồng và Vinh Lượng tốt đẹp trở lại thì hay rồi, anh trai tốt mà bố mẹ mình cũng tốt, ngày sau sẽ sung sướng như tiên ấy chứ! Bố mẹ không hiểu gì cả, cháu đích tôn thì làm được gì? Thời đại bây giờ có tiền mới là quan trọng nhất.

Chồng sau của Bạch Tiểu Hồng Vinh Linh càng không để vào mắt, nửa đường làm vợ chồng, một người có con trai một người có con gái, sớm muộn gì ai cũng phải về nhà nấy, con ai người đó lo.

"Hai người nhiều năm không gặp, từ từ nói chuyện." Trong lòng Vinh Linh nghĩ như thế, trên mặt không nén được sự đắc ý.

Vinh Linh xoay người ra ngoài, bà ra hiệu bằng mắt, bà nội Vinh cũng bước theo. Uông Tư Điềm cảm thấy xấu hổ cũng ra theo. Ấn tượng của Vinh Mẫn Giai đối với "người nọ" không tốt lắm, thấy ông nói chuyện khó khăn lại nằm liệt trên giường, trong lòng cô không biết là tư vị gì, tóm lại cô không muốn nhìn thấy nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.

Vinh Linh thấy đây là cơ hội tốt, kéo các cô quay lại phòng phía đông. Trong lòng ông nội Vinh cũng suy nghĩ tương tự như Vinh Linh, thấy Bạch Tiểu Hồng và Vinh Mẫn Giai tới đây, thoạt nhìn rất có tiền, liền nghĩ nếu có thể mang con trai ông đi, vậy thì con trai nhất định được hưởng phúc. Ông vui sướng bước vào phòng bếp nấu rượu uống, vừa rồi trong nhà hơi lạnh, phải uống cho ấm cái đã.

Bà nội Vinh không nghĩ mọi chuyện lại "tốt" như vậy, nghĩ đến sắp có tiền, bà vội cầm tay Vinh Mẫn Giai, Vinh Mẫn Giai tránh mấy lần không được, rốt cuộc tay bị cầm. Bà ta bắt đầu lau nước mắt rồi nói ở nhà khó khăn bao nhiêu, nói trồng trọt không kiếm ra tiền, cả nhà chỉ dựa vào một mình Vinh Lượng đi làm công kiếm tiền, mà làm công kiếm tiền cũng không dễ dàng. Lại nói vừa xây nhà xong rất tốn tiền, Vinh Lượng bỗng nhiên bị đột quỵ, nằm trong phòng ICU[2] một ngày tốn hơn mười ngàn, rồi phải trả tiền phẫu thuật, ở bệnh viện mười ngày tốn hết một trăm sáu mươi ngàn mới giữ được mạng sống, mỗi ngày về nhà còn phải uống thuốc tiêm thuốc rồi xoa bóp, một ngày ít nhất cũng hai ba trăm tệ.

[2] Phòng hồi sức tích cực.

"Không nói gạt con, bà phải vay mượn đủ chỗ để chữa bệnh cho bố con, ông bà già yếu rồi không làm ra tiền... Nếu không có tân nông hợp[3] thì không ai dám cho bà mượn tiền cả, nhưng đến lúc xin hoàn trả lại tiền thì mới biết không phải dễ dàng, chỉ trả lại có tám mươi ngàn, vẫn không đủ. Nếu hôm nay con không tới, chỉ sợ ngày mai bố con sẽ phải dừng thuốc."

[3] Viết tắt là NCMS, đây là Bảo hiểm y tế hợp tác nông thôn mới. Nhằm bảo vệ nông dân trong việc tiếp cận với các dịch vụ y tế cơ bản và xóa đói giảm nghèo do nông dân bị bệnh, đóng một vai trò quan trọng.

Nói đến cùng chính là tiền, tiền, tiền, nhà bọn họ không có tiền... Nhà bọn họ hiện tại chỉ muốn lấy tiền của Vinh Mẫn Giai.

"Chuyện này... " Vinh Mẫn Giai thế nào cũng không gọi được hai chữ "bà nội", "Tôi mới vừa thôi việc, hiện tại không đi làm, không có tiền." Khóc than cái gì, bây giờ cô cũng nghèo vậy.

"Cửa hàng của mẹ con buôn bán thế nào? Cậu lớn và cậu nhỏ của con kiếm cũng không ít từ cửa hàng của mẹ con, hiện tại đã có xe con rồi đấy." Cái mà Vinh Linh để ý không phải là tiền của Vinh Mẫn Giai.

"Ha, mẹ tôi mở cửa hàng một năm có thể kiếm được bao nhiêu đâu? Do cậu lớn nuôi heo, cậu nhỏ nuôi gà thôi, tiền mà bọn họ kiếm được đều rất vất vả!"

Dối! Dám nói dối thế à! Mặc kệ thế nào thì cũng mang họ Vinh, vậy mà dám ăn cây táo rào cây sung... Vinh Linh cười cười giả tạo: "Con bé này không hiểu gì cả, nuôi heo nuôi gà đó đều là "huyết tài"(đồng tiền máu me), giá thị trường hay thay đổi, năm nay có khi lời nhưng năm sau lại lỗ thì sao? Chỉ bằng nuôi heo nuôi gà làm sao có nhiều tiền được chứ?"

"Thế à? Tôi không biết." Vinh Mẫn Giai làm như không hiểu, cô lấy điện thoại ra tiếp tục chơi game, đầu không ngẩng lên, không quan tâm đến lời của Vinh Linh.

Bà nội Vinh nhìn thái độ của cô, không hài lòng chút nào, nhưng hiện tại là bọn họ còn cần người giúp đỡ: "Di động của con có phải là Iphone 6 không? Em trai con cũng có một cái đấy."

"Vậy à?" Vinh Mẫn Giai thầm nghĩ cái di động này là do cô tích cóp hai tháng tiền lương mới mua được, còn "em trai" thì...

"Hiện tại nó có đi làm không?"

"Không có, tốt nghiệp cấp hai xong thì vào trường trung chuyên[4], học tập rất tốt, năm trước nó nói bạn học đều có điện thoại Iphone, nhưng nó không có, nên mới mua một cái."

[4] Giống trường dạy nghề.

Vờ ngạc nhiên, Vinh Mẫn Giai trợn trắng mắt hỏi: "Tôi nghe nói... Nó không phải là con ruột nhà họ Vinh, trước khi nó đi bà không lấy lại điện thoại của nó à?" Cô còn nhớ, lúc nhà bọn họ đuổi cô và mẹ đi, đến quần áo cũng không cho lấy, nói cô không có tư cách mặc đồ nhà họ Vinh.

"Con bé này, nghe ai nói vậy, em trai con chính là em ruột đấy! Ai nói không phải ruột thịt hả?"

"Ồ, thì ra bố tôi có con trai, dưỡng lão này, khám bệnh này cả nối dõi tông đường nữa đều phải trông cậy vào con trai, con gái không thể trông cậy được." Vinh Mẫn Giai đem lời năm xưa mà bọn họ đã nói, nói lại đầy đủ.

"Ai nói con gái không trông cậy được, thôn chúng ta có không ít con gái xây nhà cho bố mẹ, lại còn tìm vợ cho em trai nữa đấy... "

"Đó là do bọn họ ngốc."

"Con bé này sao lại nói thế?" Ông nội Vinh không nhịn được lên tiếng: "Anh chị em trong nhà, giúp đỡ nhau không đúng sao? Về sau con kết hôn bị bắt nạt, còn phải dựa vào em trai bảo vệ cho."

"Tôi không có phúc có em trai, cũng không muốn kết hôn." Vinh Mẫn Giai lạnh lùng mà nói.

"Con bé này... Nói sảng cái gì thế? Con họ Vinh, em trai con cũng họ Vinh, không phải em trai con thì là gì?" Vinh Linh nói: "Lại nói, ai mà không phải kết hôn... Là con gái dù thế nào cũng phải kết hôn sinh con, cuộc sống mới ổn định được. Điều kiện trong nhà con lại tốt, nếu không có em trai bảo vệ con nhất định sẽ bị bắt nạt."

"Tôi thèm vào! Nhà tôi không thiếu gà thiếu chó, không thèm thuồng đến mức chỉ đại một thằng nhãi của của heo mẹ nào đó sinh ra rồi nhận nó làm em trai." Vinh Mẫn Giai đút tay vào trong túi quần, lông mày dựng thẳng bắt đầu khai chiến.

"Con bé này mất dạy thế? Ăn nói khó nghe như vậy hả? Mẹ con dạy con như thế hả?" Vinh Linh nói.

"Ha ha, mẹ tôi dạy tôi có quan hệ với mấy người hả? Tôi cũng nói cho rõ ràng, tôi tới đây là vì mẹ tôi, chủ yếu là xem thử người nọ chết hay chưa, xem xong sẽ đi ngay. Tôi có tiền, còn có không ít, nhưng cho dù tôi có ném xuống biển cũng không muốn cho các người!"

"Nói chuyện độc mồm độc miệng như thế, không sợ báo ứng sao? Dù sao trong phòng này đều là trưởng bối của con, chúng ta không thể quản được cái miệng của con thì để cho người ngoài biết, xem xem con làm sao tìm được chồng!"

"Tôi nhổ vào! Tôi có lấy chồng hay không thì liên quan gì đến bà?" Vinh Mẫn Giai cảm thấy đôi co với bọn họ thật phí sức: "Trưởng bối? Giả nhân giả nghĩa, các người cho rằng tôi không nhớ gì? Các người như thế nào tôi đều nhớ rất rõ, khi còn nhỏ ghét bỏ tôi là con gái, không thể nối dõi tông đường không thể xây nhà phụng dưỡng bố mẹ, hiện tại thấy tôi và mẹ có tiền thì lại muốn bắt quàng làm họ. Da mặt các người dày như thế, về sau chống lũ lụt không cần dùng bao cát làm gì, dùng da mặt của các người là đủ, đại hồng thuỷ ngàn năm mới thấy một lần cũng ngăn cản được!"

Uông Tư Điềm ngồi một bên nghe suýt chút nữa cười ra tiếng, có cả cách chửi người thế này sao, không tục không thô, cũng không nhã nhặn đến mức dân quê nghe không hiểu. Trình độ mắng người đã đạt đến cảnh giới cao nhất.

"Khi còn nhỏ nếu các người tốt với tôi dù chỉ một chút, thì sau khi bố mẹ ly hôn các người cho tôi một tháng tám đồng mười đồng tiền tiêu vặt có là gì chứ? Bây giờ ông ta nằm liệt giường, tôi mặc kệ thì các người nói tôi không hiếu thuận, nói xong ra cửa tôi có bị trời đánh sét đâm cũng được. Từ khi tôi sinh ra các người không quan tâm không hỏi han tới, bố tôi ra ngoài làm công gửi tiền về một đồng tôi cũng chưa từng nhận được, từ nhỏ đến lớn chỉ một ánh nhìn của bố dành cho con thôi, mà ông ta cũng chưa từng nhìn tôi, thì vì sao bây giờ tôi phải nuôi ông ta? Trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net