Phần 5 - Chương 32: Ba vợ bốn nàng hầu(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phương Nguyên
Beta: Trịu Mập

Vinh Mẫn Giai thật ra vẫn hơi mù mờ vụ công ty rốt cục là làm cái gì, nhưng thân phận Lục Thiên Phóng thì đã biết rõ từ lâu. Thời đại này chỉ cần ai đó hơi có chút chuyện là đã nổi phập phồng trên mạng, huống chi năm ấy Lục Thiên Phóng còn dính đến án tử lớn như thế?

Nhà họ Lục tuy nói là trụ chính tại thành phố A, nhưng thực tế có khá nhiều người có tiền đều biết, ngoại trừ tập đoàn tài chính Lục thị sờ sờ kia, còn rất nhiều công ti con khác. Thế mà thiếu gia nhà tài phiệt chính hiệu Lục Thiên Phóng này lại ở bên ngoài mở một cái công ti cỏn con không ai biết, mỗi ngày còn bất chấp bệnh tật vẫn đi làm. Thật sự là chuyện vô cùng kì lạ!

Bất quá, nhìn hắn đi làm cũng chẳng khác gì đi chơi, cả ngày cùng Uông Tư Điềm đấu võ mồm. Đoán chừng đối với hắn cũng chỉ là đổi địa điểm quậy mà thôi.

Người như hắn đi đến đâu cũng sẽ khiến người ta muốn xun xoe, nhưng Uông Tư Điềm thì không như thế, trong lời nói thậm chí còn có ghét bỏ. Hắn vậy mà không phật ý, lại còn đầy cao hứng thích thú.

Được một thời gian, Vinh Mẫn Giai cũng lờ mờ nhận ra, hai người này quan hệ không hề đơn giản.

Hai người bọn họ cãi nhau, từ đầu cô đã không lên tiếng. Uông Tư Điềm phủi mông bỏ đi, vào văn phòng chơi điện tử phát tiết, Vinh Mẫn Giai suy nghĩ một chút cũng đi vào theo. Cô cũng không hỏi về chuyện Lục Thiên Phóng và Uông Tư Điềm cãi nhau, chỉ đem vẻ mặt tò mò hỏi chuyện nhà họ Tiền.

“Nghe cả nửa này tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Cô nói tóm tắt lại một chút, rốt cuộc nhà họ Tiền kia có chuyện gì, ông ta có bao nhiêu bà vợ bao nhiêu đứa con, được không?”

Uông Tư Điềm nghĩ một chút, cũng không rõ lắm ông ta có bao nhiêu vợ con. Âu Vân Khai không biết đã vào từ bao giờ, lên tiếng: “Bốn bà vợ, tám đứa con. Còn một đứa chưa sinh nữa.”

“Sao cơ? Anh biết thì nói lại thử một lần đi.”

“Bà cả và bà hai nhà ông ta là chị em ruột...” Âu Vân Khai đếm đếm ngón tay, Vinh Mẫn Giai liền lấy bút viết xuống luôn. Bà cả sinh bốn đứa, ba nữ một nam. Bà hai sinh hai đứa một trai một gái. Bà ba sinh một đứa con gái, trong bụng giờ còn một đứa nữa. Bà tư sinh một thằng con trai.

Nhà này con cháu sớm muộn gì cũng đông hơn cả hoàng tộc!” Vinh Mẫn Giai thở dài, “Cái này chẳng khác gì mấy tiểu thuyết trạch đấu cả.” Cô bình thường rảnh rỗi đều thích ngồi đọc tiểu thuyết trạch đấu. Nhà họ Tiền so ra còn loạn hơn cả mấy gia tộc kia nữa. Ít nhất trong tiểu thuyết còn coi trọng đích thứ, nhà bọn họ thì hoàn toàn không thấy được chút nào xem trọng cái này.

Uông Tư Điềm cũng tính là tương đối trãi đời nhưng cái gia đình dị dạng kiểu này là lần đầu gặp phải. Theo như Vinh Mẫn Giai liên tưởng, quả thật giống mấy tiểu thuyết trạch đấu, cung đấu các thứ. “Bốn vợ tám đứa con, họ Tiền này quả thực chẳng khác nào Hoàng thượng mà. Nhà bọn họ xem chừng cả ngày đều diễn Chân Hoàn truyện.”

“Cô nói thật đúng! Lúc Chân Hoàn truyện phát sóng, mẹ tôi ngày nào cũng xem, còn cùng Vương Oánh Oánh ngày ngày thảo luận mấy tình tiết này nọ. Nói xong đều kết luận, nhà bọn họ còn rối hơn cả Chân Hoàn truyện! Ít nhất Hoàng thượng trong phim còn có tình cảm, còn Tiền Lão Quảng với ai cũng nói thật lòng, trên thực tế chỉ yêu con trai và thân thể người phụ nữ mà thôi. Nhà bọn họ có mấy đứa con gái, tuy rằng trong nhà có tiền, nhưng cả đám chẳng khác nào bảo mẫu nhí cho hai đứa em trai quý báu cả.” Lục Thiên Phóng làm như trước đó chưa từng cãi nhau với Uông Tư Điềm, chen một chân vào giảng giải tình huống.

“Thế cuối cùng ai là người có đăng kí kết hôn?” Vinh Mẫn Giai hỏi. Uông Tư Điềm còn làm mặt lạnh tỏ vẻ không muốn nhiều lời với Lục Thiên Phóng, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên hóng hớt.

“Bà cả vào cửa sớm, nhưng vì không sinh được con nên chỉ làm hôn lễ chứ không đi đăng kí. Lúc ấy bà hai nào đã nghĩ sẽ gả cho anh rể, còn đang mong đường đường chính chính gả cho một mối tốt. Cuối cùng, bà cả tự mình đi cầu xin em gái, trước khi rước về đã giao hẹn, ai sinh con trai trước người đó được đăng kí. Ai biết được hai người lại cùng lúc có thai, bà cả sinh con trai, bà hai sinh con gái. Người đăng kí chính thức là bà cả. Nhưng nghe nói bà ba cũng có giấy đăng kí, xem ra là Tiền Lão Quảng dùng thủ đoạn nào đó. Dù sao thì hợp pháp cũng chỉ có bà cả.”

“Vương Oánh Oánh còn nói ba bà cô này đoàn kết, tôi thấy rõ ràng mấy người này kết thù tạo oán sâu mấy kiếp. Bà cả dỗ em gái vào cửa giúp mình sinh con, củng cố địa vị, cuối cùng bản thân lại sinh con trước, hại bà hai biến thành vợ lẽ không danh không phận. Đến bà ba Châu Hải chưa sinh con cũng có thể đăng kí kết hôn, rõ ràng được sủng ái hơn hẳn, cũng có thủ đoạn. Hai chị em kia đối với bà ta làm sao không chút oán hận được?” Vinh Mẫn Giai quả nhiên kinh qua trăm quyển cung đấu, nói vài ba câu liền đem suy nghĩ của mấy người nhà họ Tiền phân tích rõ ràng: “Bây giờ chẳng qua vì Vương Oánh Oánh tuổi trẻ mơn mởn, lại muốn độc chiếm lão chồng, nên ba người kia mới tạm đứng chung một thuyền. Một khi Vương Oánh Oánh bị đá bay, ba người bọn họ hẳn là tiếp tục đấu đá nhau thôi. Cung đấu sống hay ho như thế, thật muốn nhìn thử xem bọn họ rốt cuộc hình dáng thế nào. Nhất là Tiền Lão Quảng, một mình có thể trấn áp bốn người đàn bà, hẳn không đơn giản đâu.”

Lục Thiên Phóng cười: “Cô gặp Tiền Lão Quảng xong chắc không nghĩ nổi như thế nữa đâu! Hắn bộ dáng rõ ràng là lợn thành tinh, cũng chẳng có nổi bản lĩnh gì, chẳng qua là nhiều tiền thôi.”

“Có tiền có thể đêm đêm đều cưới vợ mới. Nhưng đây là có thể khiến bốn người phụ nữ chấp nhận ở lại, vì hắn sinh con dưỡng cái, có tiền không là không thể đâu, còn phải có tâm cơ thủ đoạn nữa. Diện mạo thật ra chẳng quan trọng đến thế đâu!” Uông Tư Điềm nhịn không được nói. Nếu không phải ủy thác của Vương Oánh Oánh thật sự có chút kinh tởm, thì cô cũng muốn xem thử cái gia đình dị hợm kia là như thế nào.

“Mấy người đã tò mò như thế, vậy tôi mang mọi người đến Tiền gia, thế nào?” Lục Thiên Phóng nói: “Thật ra tôi cũng chưa từng thấy qua cả đại gia đình bọn họ ở cùng một chỗ lần nào.”

“Lấy cớ gì đến?”

“Chẳng phải sắp đến tết sao... ” Lục Thiên Phóng nói xong liền cười cười: “Cũng không phải thấy ngại làm gì, người Đông Bắc chúng ta vốn thích xem náo nhiệt. Tuồng vui như này, hẳn không chỉ chúng ta hứng thú, phỏng chừng nay ở thành phố A này mọi người đều coi nhà bọn họ chẳng khác vườn bách thú là mấy.”

Nghiêm túc mà nói thì không hẳn là nửa thành phố A, mà là nửa số nhà giàu của thành phố A coi Tiền gia như vườn bách thú. Rõ là to gan, rành rành trùng hôn, phạm pháp vào tội hình sự. Tuy nói Tiền Lão Quảng là thương nhân, không bị tố cáo thì cũng không ai tra xét, nhưng cũng không thể trắng trợn thế được! Đóng cửa vào nuôi vợ bé thì còn đỡ. Ngoài mặt ai cũng nói không biết gì, nhưng trong giới làm ăn, chỉ là bạn gọi là khuê mật của Hàn Diễm Yến thôi cũng đã hai mươi mấy người, lại đi một chuyến đến salon nổi tiếng nhất thành phố A, nói vài câu đã có thêm trên dưới hai mươi người nữa muốn đi xem kịch hay. 

Hơn nữa, còn có bạn của Vương Oánh Oánh, rồi bạn của bạn... nghe ngóng được gì đó, đều muốn đi xem một chút.

Thế nên, lúc bọn Lục Thiên Phóng mang theo mấy thùng “Đặc sản hải sản” đi Tiền gia, đã có đến mấy tốp người đến nơi, ai cũng mang theo đặc sản. Như mấy thùng của Lục Thiên Phong thì đem đi mở siêu thị cũng được.

​Nếu là người khác, Tiền Lão Quảng còn có thể tránh không ra đón, nhưng Lục Thiên Phóng lại đến đây, Tiền Lão Quảng đành bất chấp phiền phức đi ra tiếp đón một chút, còn đem bốn vợ tám con gom cùng một chỗ, giới thiệu với Lục Thiên Phóng.

​Tiền Lão Quảng bộ dáng có chút thấp béo, nhưng không đến nỗi giống lợn tinh, mà cho dù là lợn thì cũng chỉ là loại lợn còi mà thôi. Mặt mũi cũng không đẹp lắm, một đôi bị thịt trễ xuống chỗ đôi mắt tam giác sắc bén, nói tiếng phổ thông không lưu loát, nhưng nói rất cẩn thận.

​Trong bốn bà vợ của ông ta, bà cả và bà hai thoạt nhìn có chút lớn tuổi, hơi hao hao nhau, nhưng có thể thấy rõ ràng em xinh đẹp hơn chị. Hai người đều đeo vòng vàng khuyên bạc, cũng không khác lắm với mấy phu nhân nhà giàu bình thường. Bà ba xinh đẹp lanh lợi, là điển hình của mỹ nhân phương Nam, da trắng nõn nà, nói năng như diễn viên trong phim TVB. Nghe nói Lục Thiên Phóng là con trai Lục Hạc Minh, liền tỏ vẻ xem như con cháu trong nhà mà khen ngợi. Vương Oánh Oánh trong số bọn họ thật sự là hạc giữa bầy gà, dáng người cao ráo, còn cao hơn Tiền Lão Quảng một cái đầu. Con trai của cô Tiền Đa Đa, tựa như không quen với việc trong nhà có nhiều người như thế, ôm lấy mẹ không chịu buông tay.

​Mấy đứa trẻ còn lại đều một bộ quy củ, nhất là mấy bé gái thường ngày không được xem trọng. Bà cả và Tiền Lão Quảng ngồi cùng một chỗ, ngoài ra còn có mấy bảo mẫu ăn mặc giống nhau, đứng cùng một chỗ trừ chiều cao thì chẳng có gì khác nhau. Có thể thấy Châu Hải là con cưng ở nhà, mặc một bộ váy công chúa màu hồng nhạt, cầm Ipad chơi trò chơi, cũng không để ý người khác.

​Tiền Lão Quảng giới thiệu xong hết người trong nhà mình, nhìn Lục Thiên Phóng, muốn hắn giới thiệu một chút về ba người đến cùng. Lục Thiên phóng cười cười chỉ vào Âu Vân Khai: “Vệ sĩ của cháu.” Lại chỉ tiếp Uông Tư Điềm và Vinh Mẫn Giai, “Đây là hai nhân viên công ty cháu, hôm nay đi theo chuyển đồ.”

​“Sao cơ, cậu mới mở công ty? Sao không nghe bố cậu nhắc câu nào? Là công ty làm về cái gì? Để xem tôi có giới thiệu người qua được không.”

​“Chỉ là làm ăn nhỏ thôi, cùng mấy đứa bạn mở chơi ấy mà. Bây giờ công việc cũng chưa hoàn toàn thành thục, đợi đến năm sau phát triển ổn định rồi thì cũng không thiếu chuyện phải làm phiền đến chú Tiền.” Lục Thiên Phóng cười nói, lại chỉ đứa con gái lớn nhất: “Đây là em gái lớn phải không? Đã học đại học chưa?”

​“Đang học năm nhất ở Quảng Đông. Vốn không muốn để nó học đại học làm gì, nhưng mấy người khác đều nói có bằng cấp thì sẽ dễ làm mai hơn chút. Thôi thì cho đi học về dinh dưỡng thực phẩm, mai sau nấu nướng bếp núc cũng tiện. Cũng chẳng cần nó học xuất sắc làm gì, tốt nghiệp được là được rồi.” Tiền Lão Quảng một bộ như đang nói về quan niệm tiên tiến nhất của thời đại, làm cho Lục Thiên Phóng câm nín.

​“Thôi được rồi, ông đừng có quấn lấy Thiên Phóng nói mấy chuyện trong nhà nữa.” Mặc dù có ba người “chị” ở đây, nhưng dù sao cũng là sân nhà Vương Oánh oánh, cô liền bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân tiếp đón Lục Thiên Phóng: “Mấy cô dì của cậu mang về đến nhiều đặc sản, để tôi nấu cho cậu bát canh ngọt.”

​“Được.” Lục Thiên Phóng cũng vui vẻ cho Vương Oánh Oánh chút mặt mũi, duỗi tay ôm lấy Tiền Đa Đa còn đang quấn lấy mẹ: “Nhóc thối, nhìn thấy anh sao không chào hả? Có phải có anh chị mới rồi thì không thích anh Thiên Phóng nữa không?”

​“Bọn họ mới không phải anh chị!” Tiền Đa Đa lớn tiếng reo lên: "Anh Thiên Phóng! Anh dẫn em đi chơi đi, đừng ngồi trong này, phiền chết được!”

​Nó vừa nói xong, mấy người ngồi trong phòng biểu tình đều khác nhau. Mấy đứa con gái cúi đầu cười trộm, đứa con trai vẻ mặt khó chịu, bà cả cùng bà hai dùng tiếng địa phương trao đổi gì đó, tuy không ai hiểu chính xác, nhưng cũng tạm hiểu được bọn họ khó chịu với Tiền Đa Đa.

​Lục Thiên Phóng nhéo mũi Tiền Đa Đa: “Nhóc thối, còn chưa hiểu phiền phức là gì nữa.”

​“Phòng ngủ của em, phòng chơi nữa, toàn bị bọn họ chiếm. Bà em cũng không có chỗ ngủ, người hầu còn chiếm mất một gian. A Hà và A Lệ chung một giường, toàn bộ kim cương biến hình của em bị bọn họ làm hỏng rồi. Còn cả bộ đồ bộ đội công thành anh làm cùng em nữa cũng sụp rồi, còn cả xe lửa nhỏ... ” Tiền Đa Đa mặc kệ mấy người đó sắc mặt ra sao, ngồi trong lòng Lục Thiên Phóng giơ ngón tay đếm đếm “tổn thất”.

​“Đa Đa.” Con trai nhỏ vẫn luôn được thương yêu nhất, Tiền Lão Quảng dù sao vẫn rất thích Đa Đa. Nếu không phải có cả đoàn người đến đây, Tiền Đa Đã cũng được nuôi như con một. Nhưng A Mỹ (bà ba) nói không sai, anh chị em không sống cùng nhau thì không có tình cảm được, Tiền Đa Đa thật sự không thân thiết với anh chị em. Vì vậy, trong giọng nói Tiền Lão Quảng liền mang theo ý trách cứ.

​“Mẹ!” Tiền Lão Quảng tuy rằng nhiều vợ, nhưng lúc ở bên cạnh Vương Oánh Oánh đều một bộ ngoan ngoãn. Tiền Đa Đa quen thói mẹ là nhất, mình là nhì, bố là bét, bị khiển trách liền muốn đi tìm viện trợ.

​Vương Oánh Oánh bưng canh ngọt đi ra liền thấy tình huống như thế. 

​“Đa Đa, không phải mẹ đã nói rồi sao? Đợi khách đi rồi mẹ đưa con đi chơi, con thích cái gì đều được mua.” Cô tựa như nói với con, nhưng một câu cũng đem toàn bộ người khác trong phòng biến thành khách: “Thiên Phóng, cậu đến nếm thử xem, đây là canh đậu đỏ Quảng Đông đấy.”

​“Sao lại để chị phải phiền phức thế này?” Lục Thiên Phóng nhìn cô.

​“Tôi với mẹ cậu quen biết không phải qua loa, một phần canh này thì có là gì?” Vương Oánh Oánh lấy tay chọc Lục Thiên Phóng một cái.

​Lục Thiên Phóng cười hì hì trốn đến bên cạnh: “Mấy người đều học theo mẹ tôi, một đám chuyên chọc tôi. Còn chọc nữa thì thành hủy dung đấy!”

​“Bằng vào cái miệng này của cậu, có hủy dung cũng vẫn cưới được con gái người ta thôi.” Vương Oánh Oánh nhịn không được lại chọc hắn một cái nữa.

​“Chú Tiền, chú xem thím lại trêu chọc cháu!” Lục Thiên Phóng làm nũng, kêu cứu với Tiền Lão Quảng. Thế mà tự nhiên như thật.

​“Oánh Oánh, đừng đùa với nó nữa, mau làm cho nó cái gì đó ăn đi.” Tiên Lão Quảng nắm hạt phật châu bằng gỗ trầm hương cười nói, ánh mắt lại không ngừng đảo qua lại giữa cô vợ tuổi trẻ xinh đẹp và Lục Thiên Phóng anh tuấn trẻ trung. Sao hắn lại không phát hiện hai người này có chút mập mờ chứ? Lục Thiên Phóng nổi tiếng thích thục nữ, mà Oánh Oánh chẳng phải chính là một thục nữ điển hình sao...

​“Đúng thế, ăn cái gì đó đi.” Bà ba nghe nói tiếng phổ thông không được tốt, nhưng thực tế lại nói như là người có học hành hẳn hoi.

​Bà cả cúi đầu cùng con gái nói cái gì đó, cô con gái thở dài không dễ nhận ra, nói: “Mẹ tôi nói dì đi hầm chút canh, muốn mời Lục tiên sinh ở lại dùng bữa.”

​“Đừng có gọi tôi là Lục tiên sinh, làm tôi còn tưởng bố tôi đến chứ. Gọi Thiên Phóng là được rồi.” Lục Thiên Phóng quen thói mắt đưa mày lại phóng điện với mấy cô gái, đi đến đâu cũng không quên ghẹo con gái nhà người ta.

​Không đợi người khác kịp nói gì, Tiền Đa Đa đã mất hứng trước, kéo kéo quần áo Lục Thiên Phóng: “Anh Thiên Phóng, anh là đồ phản bội! Anh không được chơi với mấy người đó, chỉ được chơi với em thôi!”

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net