Phần 5 - Chương 34: Ba vợ bốn nàng hầu(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm Lục Thiên Phóng về đến nhà, Hàn Diễm Yến đang lên Wechat "phát hồng bao"[1], "tung" một loạt các loại bao lì xì để mọi người "cướp". Lục Thiên Phóng vừa mở cửa ra, từ xa đã nghe tiếng máy hút khói, ngửi mùi liền biết chú Chiêm đang ở nhà làm cá.

[1] Phát bao lì xì trực tuyến qua ứng dụng Wechat. Hiểu đơn giản là người tặng "tung" một số bao lì xì ảo với các mệnh giá lớn nhỏ khác nhau lên mạng, những người nhanh tay click sẽ "cướp" được bao lì xì.

"Mẹ!" Hắn hô một tiếng mẹ, đạp giày ra, mang vớ trắng bước trực tiếp lên mặt sàn đá cẩm thạch. Đi đến trước mặt mẹ rồi ngồi xuống bên cạnh, miệng trề ra có thể nhét được cả chai dầu.

Một loạt động tác, đứa trẻ tám tuổi xấu hổ cũng không làm được, anh ta lại làm được như ngựa quen đường cũ.

Uông Tư Điềm ngẩng đầu nhìn chùm đèn thuỷ tinh kiểu châu Âu trên đầu, làm bộ bản thân không quen biết anh ta.

"Thiên Phóng, làm sao vậy? Ai ức hiếp con?" Hàn Diễn Yến đặt di động xuống, tay sờ sờ tóc con trai: "Sao lại mặc ít thế này? Hai ngày nay thời tiết đang lạnh lắm."

"Trong xe nóng." Lục Thiên Phóng nói xong tiếp tục bĩu môi.

"Vân Khai, có chuyện gì vậy?" Hàn Diễm Yến liền phóng ánh mắt nhìn Âu Vân Khai, người đi vào cùng con trai bà.

Âu Vân Khai bị động tác làm nũng của Lục Thiên Phóng doạ đến ngây người. Có người nào như thế này sao? Rõ ràng đã hơn hai mươi tuổi, bộ dạng làm nũng lại như đương nhiên vậy: "Cậu ấy... Cậu ấy bị người khác lợi dụng."

"Ai?" Ánh mắt Hàn Diễm Yến sắc bén, như dao nhỏ đang liên tục phóng tới, quét khắp cả người Lục Thiên Phóng, cuối cùng đã có đáp án: "Có phải Vương Oánh Oánh không?"

Quả nhiên hiểu con sao bằng mẹ, Lục Thiên Phóng hạ vốn gốc làm nũng như vậy, nghĩ cũng biết đã chọc tai hoạ rồi. Chạy đến đây giả làm người bị hại, nhưng cho dù như vậy Hàn Diễm Yến vẫn không buông tha, duỗi tay xách lỗ tai anh lên rồi mắng: "Mẹ đã nói với con chưa hả! Chuyện này nên để cho mấy đứa Uông Tư Điềm làm, con phải tránh đi thật xa. Kết quả thế nào? Thấy gái bị "ức hiếp" một tí con liền xem nhẹ lời của mẹ, người ta khen con hai câu, con liền hận bản thân không phải là Ultraman[siêu nhân].

Cái tật này của con khi nào mới sửa được hả? Vương Oánh Oánh là dạng người thế nào! Mười sáu tuổi xuất đạo làm người mẫu, đàn ông cô ta gặp còn nhiều hơn cá chép trên sông. Cô ta lợi dụng con, con còn không biết gì."

"Vậy mà mẹ còn đưa cô ta đến phòng làm việc của con! Con vốn đâu có ý giúp cô ta, chỉ muốn đến xem thử nhà họ Tiền bọn họ nhiều vợ nhiều con cái như thế, thì bình thường sẽ sinh hoạt như thế nào."

"Cái suy nghĩ vớ vẩn này của con!" Hàn Diễm Yến vỗ bạch bạch bạch lên mặt anh ta.

"Chú Chiêm! Chú Chiêm! Cứu mạng! Mẹ muốn đánh chết cháu này!"

Trong phòng bếp, chú Chiêm cởi tạp dề bước ra ngoài: "Yến Yến, bà làm gì vậy! Thằng bé đã lớn như thế lại có người ngoài ở đây, phải chừa chút mặt mũi cho nó chứ?"

Chú Chiêm này tên là Chiêm Thừa Tổ, nhỏ hơn Hàn Diễm Yến một tuổi, là "khuê mật lão công" thân thiết của Hàn Diễm Yến, căn bản hai người chẳng có gì với nhau. Năm ba mươi lăm tuổi, bạn thân của Hàn Diễn Yến phát hiện bị ung thư buồng trứng, Chiêm Thừa Tổ chuyên về khoa ung bướu, ông gác bỏ hết mọi nhiệm vụ, dùng tất cả tài sàn tích góp để chạy chữa cho vợ nhưng sau năm năm vợ của ông vẫn ra đi. Ông ta cảm thấy ngay cả vợ mình mà còn cứu không được thì chẳng có tư cách chữa bệnh cho người khác.

Sau khi từ chức ông mang theo con gái sống những ngày tháng khó khăn. Hàn Diễm Yến cảm thấy con gái ông đáng thương nên thường xuyên quan tâm chăm sóc, cảm thấy ông cũng rất đáng thương, thời gian lâu rồi hai người nảy sinh tình cảm, thường xuyên qua lại.

Lục Thiên Phóng rất đồng tình với ông ấy, đầu tiên là gác bỏ lại mọi thứ chăm sóc cho vợ. Sau là gặp được Hàn Diễm Yến, không hiểu sao lại thành nam tiểu tam. Con gái là học bá, mười tám tuổi một mình bay đến Mỹ ra sức học hành thành danh, hiện tại đã là nữ tiến sĩ, mắt thấy sắp trở thành Diệt Tuyệt Sư Thái. Chuyện thảm hại trong cuộc đời người đàn ông, ông ta đều gặp hết! Vì vậy đối với Chiêm Thừa Tổ anh rất khách khí, đôi khi lời nói của Chiêm Thừa Tổ có tác dụng hơn nhiều so với lời của hai người Lục Hạc Minh và Hàn Diễm Yến.

Hàn Diễm Yến thấy ông ấy tới, quả nhiên thả Lục Thiên Phóng ra, duỗi tay xoa xoa lỗ tai bị nhéo đến hồng hồng của con trai: "Vương Oánh Oánh thấy con tới, liền cố ý gây lớn chuyện, rồi lợi dụng con đưa Đa Đa đi, có đúng không?

"Mẹ, làm sao mẹ biết được?"

"Chuyện này còn phải hỏi sao! Đàn ông mấy người có cái tật xấu, vừa thấy gái đẹp gặp nạn là bất chấp tất cả đến giúp ngay."

"Hi hi hi, con dám cá chú Chiêm không có tật xấu này." Lục Thiên Phóng cười hì hì nói.

"Ông ấy?" Hàn Diễm Yến liếc mắt nhìn Chiêm Thừa Tổ, lại nghĩ đến một ít chuyện cũ, Chiêm Thừa Tổ cũng chẳng khác gì. Chẳng qua người thực thi kế này là Hàn Diễm Yến bà, đề tài này không nên nói tiếp thì hơn: "Cô ta mang theo ít hay nhiều đồ?"

"Mang theo hai cái va-li rất lớn."

"Khi cô ta lên lầu thu dọn con có đi cùng không?"

"Không có, con ở dưới lầu."

"Cô ta lên một mình?"

"Đúng vậy."

"Được rồi, mẹ biết rồi, cô ta có đưa tiền cho con không?"

"Có."

"Nhiều hay ít con đều lấy đi." Hàn Diễm Yến hơi rũ mắt xuống, ngẩng đầu lên lại liếc nhìn Chiêm Thừa Tổ một cái: "Con đi về đi, về sau cô ta có uỷ thác con làm cái gì thì để cấp dưới của con đi làm. Dù sao con đã đắc tội Tiền Lão Quảng, cũng không sợ đắc tội thêm vài lần."

"Mẹ... " Lục Thiên Phóng đung đưa cánh tay của mẹ.

"Bây giờ muốn đối phó đúng không? Cảm thấy bị người khác lợi dụng không dễ chịu đúng không? Con yên tâm đi, thời đại này không ai có thể lợi dụng người khác mà không phải trả giá cả. Con nghĩ mẹ thật sự thích Vương Oánh Oánh à? Mẹ kết giao với cô ta, có một nửa là vì xem ở mặt mũi mấy toa thuyền kia ở công ty vận tải đường thuỷ của Tiền Lão Quảng."

"Vậy nửa còn lại đâu?"

"Thiên Phóng, con phải nhớ kỹ, làm kinh doanh cũng giống như mấy bang phái hắc bang trong phim ảnh vậy. Cường long khó áp bọn rắn độc[mạnh chưa chắc thắng kẻ thâm hiểm]. Tiền Lão Quảng ỷ vào nhà bọn họ có chức quyền, từ một nơi khác đến thành phố A nằm ngoài giới hạn của bọn họ để kím ăn, kiếm được đầy túi rồi nhưng một chút cũng không phân chia cho người ở đây. Người khác đã chướng mắt hắn lâu lắm rồi. Con lo làm chuyện của con là được, mẹ nhất định sẽ giúp con trai mẹ thu xếp mặt trong mặt ngoài ổn thoả."

"Đã biết mẹ." Lục Thiên Phóng hôn Hàn Diễm Yến cái chụt.

"Con đó, ở đây tha hồ làm nũng nịnh nọt mẹ, mẹ đây vì con dốc hết sức lực, suy xét đủ đường, nhọc lòng thay con."

"Hắc hắc hắc... "

"Hắc hắc hắc." Hàn Diễm Yến nhịn không được lại véo má anh một cái: "Đừng cười nữa, mau tiếp đón các bạn con vào ăn cơm, hôm nay chú Chiêm của con làm cá kho đó."

"Tuân lệnh."

---

Rời khỏi biệt thự của Hàn Diễm Yến, rốt cuộc Uông Tư Điềm cũng đem nghi vấn bị nghẹn lại trong suốt bữa cơm nói ra: "Chú Chiêm đó là ai vậy?"

"Là lam nhan[2] của mẹ tôi."

[2] Lam nhan tri kỷ, chỉ người đàn ông. Thay vì hồng nhan tri kỷ, chỉ người phụ nữ.

"Sao?" Uông Tư Điềm thật sự không hiểu nổi logic của người có tiền. Bố Lục Thiên Phóng ở bên ngoài có phụ nữ khác, đây không phải bí mật gì nhưng mẹ của Lục Thiên Phóng cũng có lam nhan, điều này không có nhiều người biết lắm.

"Nói cho chính xác thì ông ấy là bạn tốt của mẹ tôi, là quan hệ nam nữ đơn thuần, em hiểu không?" Lục Thiên Phóng cũng không để ý những việc này, bố anh tìm nhiều phụ nữ như thế nhưng mẹ anh lại chỉ tìm có một người, quá không tốt, quá thiệt thòi.

"Bố mẹ anh đã như thế, vì sao không ly hôn đi?" Vinh Mẫn Giai nhịn không được hỏi.

"Bố mẹ tôi không ly hôn vì ông ấy chỉ có mình tôi là con trai, tài sản nhà họ Lục đều là của tôi. Nếu bố mẹ ly hôn, bố tôi sẽ cưới vợ mới... Lúc đó tôi thừa kế được nhiều hay ít thì khó nói lắm."

"Nói vậy anh đều hiểu rõ ràng, vì sao còn làm mấy chuyện không đáng tin cậy như vậy?

"Sao lại không đáng tin cậy! Tôi làm việc rất đáng tin cậy đó!" Lục Thiên Phóng nói: "Chuyện này, chủ yếu chúng ta nên để mẹ tôi đảm đương thì hơn."

"Sao?"

"Khi mẹ véo tôi thì tôi đã hiểu." Tuy rằng phản ứng hơi chậm chút nhưng anh đâu có ngu:
"Bà ấy đưa Vương Oánh Oánh đến văn phòng chúng ta là đã có chuẩn bị trước... Hoặc là nói lúc trước bà ấy và Vương Oánh Oánh rất tốt nhưng chỉ là có mục đích khác mà thôi."

Không cần nói quá kỹ, Uông Tư Điềm cũng đã hiểu. Hiểu con không ai bằng mẹ, Lục Thiên Phóng thích xem náo nhiệt, cái tật thấy gái đẹp gặp nạn liền nhịn không được muốn sung phong làm anh hùng của anh ta, đâu phải bà ấy mới biết ngày một ngày hai. Bà ấy đưa Vương Oánh Oánh đến uỷ thác cho Lục Thiên Phóng, tất nhiên biết Vương Oánh Oánh sẽ lợi dụng Lục Thiên Phóng đưa hai mẹ con họ rời khỏi nhà họ Tiền.

"Mẹ tôi thông minh lắm." Nếu Hàn Diễm Yến là một người phụ nữ bình thường, thì lúc bắt gian bà ấy đã hùng hổ không chừa mặt mũi cho ai rồi, Lục Hạc Minh sẽ không tiếp tục ở lại với bà: "Khi bố tôi gầy dựng sự nghiệp, nhiều lúc mẹ tôi mới là người đưa ra quyết định cuối cùng. Mẹ tôi tiến cử rất nhiều người, tập đoàn Lục thị tuy là của nhà họ Lục nhưng lại có một nửa là do mẹ tôi nắm trong tay, càng không cần phải nói đến tiền và những nơi khác mẹ tôi đang nắm giữ."

Uông Tư Điềm đã nghĩ thông suốt, không khỏi lắc lắc đầu.

"Em lắc đầu cái gì?"

"Lục tiên sinh và Lục phu nhân, sao lại sinh ra một kẻ ngu ngốc như anh! Đúng là tre tốt mọc măng xấu."

"Đâu có, tôi ngu chỗ nào chứ!"

Lục Thiên Phóng không ngu, Lục Thiên Phóng là bị hai kẻ cáo già thành tinh bảo vệ đến quá tốt, quá đơn giản, ngốc nghếch.

Bốn người bọn họ thấy trời vẫn còn sớm nên quay về phòng làm việc. Nếu đã cầm tiền, dù thế nào cũng nên điều tra nhà họ Tiền một chút xem thế nào. Coi như là làm công đức vậy.

Ai ngờ vừa đi tới cửa, Vinh Linh ở nhà bên cạnh liền chạy ra ngăn đón: "Chính là hai người bọn họ! Là hai người bọn họ đả thương chị dâu và cháu trai tôi!"

Cảnh sát sửng sốt một chút, chỉ vào Lục Thiên Phóng và Âu Vân Khai: "Hai người bọn họ?"

"Không phải, là hai cô gái này này! Đáng thương cho chị dâu và cháu trai của tôi... " Không đợi bà ta khóc xong, cảnh sát đã cười.

Trong đó, người tuổi trung niên cẩn thận không mở lời, người trẻ tuổi kia hơi xốc nổi liền tỏ vẻ khinh miệt ngay: "Dì à, nếu dì muốn đổ oan cho người ta thì cũng nên tìm người ra dáng một chút. Hai cô gái này cộng lại còn chưa tới 100kg, mà đừng nói hai người bọn họ, mười người như thế cũng chẳng phải đối thủ của chị dâu dì, huống chi còn có cả cháu trai của dì nữa."

"Là hai người bọn họn mà! Dì có nhân chứng! Hai Lâm à, con phải làm chủ cho thím đấy." Bà ta túm lấy người cảnh sát trung niên nói.

Sắc mặt cảnh sát trung niên kia hơi khó coi. Vốn chẳng thân lắm, lại không có quan hệ huyết thống, gọi tiếng "thím" cũng là do nể mặt nhiều năm làm hàng xóm, lúc này trước mặt nhiều người lại bị gọi như thế, giống như bọn họ đang ỷ thế hiếp người mà tới: "E hèm, cháu là con gái của Bạch Tiểu Hồng đúng không? Tôi và cậu nhỏ của cháu là chiến hữu, cháu đừng sợ, chúng tôi mời cháu về đồn công an thị trấn để tìm hiểu thêm thông tin vụ án thôi."

"Vậy được, cháu có thể gọi điện thoại về báo cho mẹ được không?"

"Cháu gọi đi." Cảnh sát trung niên nói.

Vinh Mẫn Giai không gọi cho Bạch Tiểu Hồng, mà gọi cho cậu nhỏ của cô - Bạch Tiểu Sơn. Bạch Tiểu Sơn là người lợi hại nhất nhà họ Bạch, năm đó nếu không phải hắn nhập ngũ không ở nhà, thì Bạch Tiểu Hồng cũng không bị ức hiếp nhiều năm như vậy. Khi Vinh Lượng dắt cái bụng lớn kia về nhà, muốn buộc Bạch Tiểu Hồng phải tay trắng ra đi, không cho mang theo bất cứ thứ gì. Cuối cùng Bạch Tiểu Sơn mang theo mấy người chiến hữu và mợ nhỏ vừa mới cưới đến, đòi công đạo thay Bạch Tiểu Hồng. Đánh cho Vinh Lượng no đòn, còn lấy đi cả một xe đồ. Tuy chẳng có món nào đáng giá nhưng cũng tốt hơn là không có gì.

Trước đó Bạch Tiểu Sơn đã nhận được điện thoại của Hai Lâm rồi, bây giờ nhận được điện thoại của cháu gái thì trả lời rất chắc chắn: "Giai Giai, cháu đừng sợ, Hai Lâm này là chiến hữu của cậu, tên Cao Chiêm Lâm, cháu đi với cậu ta đến đồn công an một chuyến đi, cậu sẽ lập tức đến ngay."

Không biết phong thuỷ hôm nay làm sao! Vừa rồi là ân oán nhà giàu nơi đô thị, trong nháy mắt phong cách liền đổi thành tình yêu ở nông thôn 9[tên một bộ phim truyền hình].

Lục Thiên Phóng không biết đến chuyện Vinh Mẫn Giai và Uông Tư Điềm ở dưới quê đánh người ta. Nhắc đến đồn công an thị trấn anh ta càng mù mờ, anh có thể dễ dàng liên hệ cho Thị uỷ, Thường uỷ, biết tường tận nhà bọn họ có bao nhiêu con gái. Nhưng nói đến một thị trấn nhỏ, anh bỗng mù tịt.

"Hai người các em ngồi xe của bọ họ, tôi và Vân Khai lái theo phía sau." Mặc kệ như thế nào, nhìn dáng vẻ Vinh Mẫn Giai và cảnh sát kia cũng có chút quen biết, đi cũng yên tâm hơn.

Trên đường đi Uông Tư Điềm gửi cho anh ta một đoạn ghi âm, anh vừa nghe liền biết sao lại thành thế này. Uông Tư Điềm cũng tinh ranh lắm, đoạn ghi âm chỉ ghi đến lúc Triệu Phượng trở về, nghe nói Bạch Tiểu Hồng đang ở trong phòng liền hét một tiếng rồi lao qua đó, sau đó thì không ghi tiếp nữa. Người ngoài nghe thấy khẳng định cho rằng Bạch Tiểu Hồng và hai cô gái sẽ gặp chuyện. Lục Thiên Phóng tất nhiên biết con người Uông Tư Điềm, khẳng định người đàn bà kia sẽ gặp chuyện, chẳng trách lại tìm cảnh sát đến.

Đến khi bọn họ tới đồn công an thị trấn, trời đã hơi sẫm tối. Trước cửa đồn công an đậu một chiếc Toyota Highlander và một đám người khác, xem biển số thì không phải xe cảnh sát. Người trong xe thấy xe cảnh sát tới thì xuống xe, khoảng bốn năm người, mặc toàn đồ đen. Những người này ăn mặc không tệ, nam và nữ đều mặc áo lông chồn. Cho dù ở nông thôn nhưng cũng tính là nhà giàu mới nổi.

Cao Chiêm Lâm vừa thấy trận thế này thì biết người nhà họ Bạch đã đến rồi. Nhìn thoáng qua Vinh Linh đang há hốc mồm, người nhà họ Vinh cũng linh thông thật, bằng không sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đầy đủ thế này. Mấy năm nay Bạch Tiểu Hồng ở trong thành phố có tiền, anh em của bà cũng thế. Anh cả Bạch Đại Hải thu gom thức ăn, nuôi heo phát tài. Anh hai Bạch Tiểu Sơn thì nuôi gà phát tài, làng trên xóm dưới đều biết nhà bọn họ giàu có. Đừng nói là trưởng thị trấn, trưởng huyện thấy đều cười tủm tỉm xưng anh gọi em. Nhà họ Vinh mỗi năm lại càng sa sút, có ai mà không chê cười nhà bọn họ, cưới người đàn bà phá của như Triệu Phượng, sinh thằng đích tôn cũng phá của theo, báo ứng xứng đáng lắm.

Tính ra vụ này nhà họ Vinh không kiếm được lợi lộc gì. Hai cô gái yếu đuối, sao có thể đánh người khác thụ thương, phỏng chừng là thấy người ta có tiền nên muốn ăn vạ, nhưng mà muốn đổ oan cho người ta cũng nên nhìn lại bản thân như thế nào. Tuy nhà họ Bạch không thiếu tiền nhưng cũng sẽ không tuỳ tiện làm hố cho nhà họ Vinh đào.

Huống chi... Hắn nhìn thoáng qua chiếc Toyota Prado[3] vẫn luôn đi sát theo phía sau mình. Chàng trai trên xe hắn thấy rất quen, không giống nhân vật tầm thường, có lẽ... Lần này nhà họ Vinh trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

[3] Hay Toyota Land Cruiser Prado.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net