Phần 5 - Chương 35: Ba vợ bốn nàng hầu(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trịu Mập
Beta: Phương Nguyên

Ở vùng quê Đông Bắc, bạn làm thế nào để thể hiện mình là người có tiền? Bạn mang chiếc túi LV hàng hiệu, người ta nghĩ bạn mua đại cái túi đó với giá mười lăm tệ trên vỉa hè, nào biết đó là hàng thật giá thật. Cho nên, bạn chỉ cần mặc chiếc áo lông chồn, mang vòng cổ bằng vàng rồi bước ra từ một chiếc xe con. Khi đó bạn mới là người có tiền!

Nhà họ Bạch có ba người con, cũng chỉ có Bạch Tiểu Hồng phát tài ở thành phố A là ảnh hưởng phong cách từ con gái bà. Sau khi cập nhật được mốt thời trang đang thịnh hành, bà đưa hết tất cả áo lông chồn về quê cho bà ngoại Bạch, bản thân thì mặc các loại hàng hiệu khác. Cho nên khi về quê thăm Vinh Lượng, bà đã cố tình mặc chiếc áo lông cừu Cashmere để cho ông ta thấy bà sống rất tốt, rất có điều kiện.

Vì vậy chuyện đầu tiên Vinh Mẫn Giai làm khi xuống xe là nửa che lại đôi mắt. Người già mặc áo lông chồn đen, người trẻ thì mặc áo lông chồn màu. Khi vào đồn công an chuyện đầu tiên tất nhiên là cởi áo lông ra, lộ ra sợi dây chuyền vàng lớn bên trong. Lúc này việc Vinh Mẫn Giai không dám nhìn thẳng so với người bị ánh sáng làm chói mắt rất giống nhau.

"Cậu lớn, cậu nhỏ, sao hai người lại đưa cả bà ngoại, mợ và các em họ đến đây?"

Bạch Tiểu Sơn cười hắc hắc: "Còn không phải bà ngoại sợ con có chuyện sao." Trong mắt người dưới quê, chuyện phải đến đồn công an là chuyện rất lớn, phải huy động lực lượng thanh thế cả nhà. Con gái mà bị đưa đến đồn công an xem như một nửa thanh danh đã mất. Con gái người ta trong sạch không có việc gì sao phải đến cái chốn đó chứ? Vì vậy mấy chuyện tranh chấp cãi nhau vặt vãnh tự mình giải quyết là được. Mà tranh cãi lớn đồn công an thị trấn cũng giải quyết không được, trực tiếp đưa lên huyện hoặc thành phố. Lại nói đồn công an thị trấn đã lâu không có náo nhiệt thế này.

Người nhà họ Vinh cũng chẳng yếu thế, mấy đời nhà bọn họ đều sinh sống ở đây. Cô bảy, dì tám, chú ba, cậu hai nhà bọn họ gom lại vừa đủ một phòng. Chỉ là không hề mang mùi thuốc súng nồng nặc nên có như trong truyền thuyết.

Đơn giản là vì mấy năm nay Triệu Phượng đã đắc tội không ít thân thích của nhà họ Vinh, vừa độc mồm vừa điêu ngoa lại chẳng hiếu thuận. Còn Vinh Tranh là con thỏ chuyên ăn cỏ gần hang, cả ngày chỉ biết lừa ăn gạt uống họ hàng hai bên. Thân thích nhà họ Vinh bất mãn với hắn cũng không phải ngày một ngày hai. Đừng nói tới quan hệ máu mủ gì, giúp đỡ nhau cũng chỉ là ngoài mặt. Cho dù mấy chục năm sau, cho không cũng chẳng có ai dám nhận mẹ con bọn họ cả.

Vậy nên người nhà họ Vinh đến, nhìn thấy nhà họ Bạch đúng là có tiền thì những người trước kia có chút quen biết thì đến chào hỏi, không quen biết thì đứng một bên trao đổi tình báo. Ai cũng nói nhà họ Bạch phát đạt, Vinh Lượng bị hố nặng, để mất nữ thần tài, đón về một nữ sát tinh, sinh đứa con trai là quỷ đòi nợ.

Vinh Linh hoàn toàn không để ý đến những việc này, bà ở bên trong văn phòng, bắt lấy Cao Chiêm Lâm nói ra chuyện của mình: "Lúc ấy thím thấy chị dâu và cháu trai thím bị đánh đến nằm bò ra đất, ai cũng vội vàng cứu người, không đề phòng nên để ba người bọn họ chạy mất. Hiện tại chị dâu và cháu trai thím vẫn còn đang nằm viện. Tiền thuốc men tốn đến mấy chục ngàn nhưng vẫn không có chuyển biến tốt. Lúc này thím mới nhớ mà đến báo án..."

Vinh Mẫn Giai ở một bên cười lạnh, chờ Vinh Linh nói xong, Cao Chiêm Lâm lại hỏi cô: "Có phải cháu đả thương Triệu Phượng và Vinh Tranh không?"

Vinh Mẫn Giai lắc đầu: "Không phải." Có ngu mới nhận... Không đợi cô nói thêm, Uông Tư Điềm đã tiếp nhận đề tài.

"Lúc đó chúng tôi thấy người đàn bà kia đến phòng tây để đánh người, liền đi qua can ngăn. Hai chúng tôi vất vả lắm mới kéo bà ấy ra được, cứu được dì Bạch chúng tôi liền chạy ngay. Làm sao dám đánh nhau chứ! Vốn dĩ tôi muốn báo án nhưng dì Bạch lại nói ông Vinh đã đáng thương lắm rồi, nên không cho tôi báo án." Lời Uông Tư Điềm nói vừa bình tĩnh lại vừa lộ ra chút oan ức, trong sự oan ức lại có chút đồng tình. So với tràng pháo liên thanh như lên án của Vinh Linh thì nghe lọt tai hơn nhiều, đương nhiên... Cũng rất hợp lý.

"Lúc đó cô có nhìn thấy ai nữa không?"

"Lúc đó chúng tôi chỉ lo chạy trốn, không để ý đến xung quanh." Uông Tư Điềm lắc lắc đầu, bỗng nhiên lại nói: "Chuyện này... Tôi nhớ ra rồi, tôi thấy một chàng trai có khuôn mặt rất giống với người phụ nữ kia đang ở bên ngoài hút thuốc... "

Trên cơ bản, những gì Uông Tư Điềm nói không khác lắm so với những luận điểm mà Cao Chiêm Lâm đã nghĩ. Vốn hắn tưởng có người xông vào nhà họ Vinh đánh Vinh Tranh và Triệu Phượng, nhưng sau khi thấy hai cô gái này, có đánh chết hắn hắn cũng chẳng tin hai cô gái nhỏ này làm chuyện đó: "Ừm... Vậy hai người xem lại ghi chép này, không có ý kiến gì thì ký tên rồi có thể đi."

Ơ hay? Vinh Linh nóng nảy, rõ ràng chị dâu và cháu trai bị hai người bọn họ đánh mà. Bà cho rằng Bạch Tiểu Hồng vì con gái nhất định sẽ bồi thường một khoản tiền thuốc men. Ai ngờ Bạch Tiểu Hồng trốn đi đâu không biết, điện thoại lại không gọi được. Còn điện thoại của Vinh Mẫn Giai thì đã sớm đưa bà vào sổ đen. Nếu không phải công ty mới của nó là hàng xóm với trung tâm mai mối của bà, thì bà chẳng biết nên tìm ở đâu: "Hai Lâm! Cậu không thể như vậy! Rõ ràng là bọn họ đánh người mà..."

"Thím à, thím đừng làm khó công việc của tôi có được không? Triệu Phượng là người thế nào đâu phải tôi không biết, rõ ràng là một bà cô đanh đá lưu manh. Còn Vinh Tranh, lần trước bắt con bạc, ba người đàn ông chúng tôi chỉ đánh được cậu ta có mấy cái. Thế thì làm sao hai cô gái này đánh cậu ta bị thương được? Tôi nói thím này, đừng nói dối nữa có được không?"

"Được lắm! Tôi hiểu rồi, nhà họ Bạch bọn họ cho đồn các người chỗ tốt phải không? Nhà họ Bạch có thế lực đúng không? Đồn công an các người dựng ra, có lý nhưng không có tiền thì đừng mong bước vào có phải không?" Vinh Linh đập bàn một cái: "Cao Chiêm Lâm! Nhà họ Vinh chúng tôi cũng không dễ chọc đâu! Công an thị trấn không nói lý đúng không? Tôi đi tìm công an huyện! Tôi khiếu nại lên thành phố! Tôi tìm tổ điều tra trung ương cáo trạng!"

"Bà muốn tìm ai thì tìm! Bà có báo lên trung ương tôi cũng không thể đổ oan cho người ta được!" Cao Chiêm Lâm cũng là người nóng tính, hắn làm phó cảnh sát trưởng ở đồn công an thị trấn nhiều năm như vậy nhưng chưa có ai dám đập bàn hùng hổ với hắn thế này.

Cảnh sát trưởng Hoàng Xuân Sinh tránh trong phòng làm việc, vừa ôm máy sưởi vừa uống trà. Hắn là cái "bánh quẩy già" ở chốn quan trường, không giống như Cao Chiêm Lâm là người cứng nhắc, nóng nảy. Nghe thấy Cao Chiêm Lâm đang lớn tiếng ở bên ngoài, hắn ôm ly trà nóng bước ra từ bên trong rồi lên tiếng quở trách.

"Chiêm Lâm à, sao lại nóng tính thế hả!" Hắn làm bộ như bản thân vừa mới biết vụ án này. Hắn không nghĩ đơn giản như Cao Chiêm Lâm, hắn cũng cảm thấy việc nhà họ Vinh một mực chắc chắn nói hai cô gái kia đánh người nhà họ thành như vậy là rất không khoa học, nhưng mà...

Chính vì không khoa học nên mới có thể là sự thật. Lý do rất đơn giản, tuy rằng nhiều năm nay Vinh Linh không ở trong thôn nhưng hắn hiểu, bà ta lăn lộn trong thành phố nhiều, đâu phải kẻ ngu, muốn đổ oan ai không đổ, sao một hai phải chỉ vào hai cô gái kia cho bằng được?

Hắn đã đến bệnh viện huyện xem qua thương tích của Triệu Phượng và Vinh Tranh. Vết thương của Triệu Phượng rõ ràng là bị người đánh bằng tay không, chỉ là chút vết thương ngoài da. Mấy cô gái học được chút võ phòng thân, cũng có thể đánh bà ta ra như thế.

Nhưng vết thương của Vinh Tranh thì hơi lạ, không cảnh giác bị người khác dùng côn đánh. Người dùng côn là người thạo nghề, biết phải đánh vào đầu gối trước, khiến Vinh Tranh mất năng lực phản kháng, các vết thương còn lại đa số là đánh vào khớp xương. Có thể đánh một chàng trai to con cao lớn thành như thế, người đánh nhất định đã được huấn luyện, lại phải có tố chất, tâm tư còn phải tàn nhẫn và bình tĩnh. Các vết thương đều không nặng lắm nhưng đánh không chút do dự, khẳng định là kẻ già đời.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong, Cao Chiêm Lâm vẫn còn non lắm. Đàn bà con gái mà tàn nhẫn lên, tuyệt đối không thể xem bề ngoài mà phán đoán năng lực được.

Vinh Linh thấy cảnh sát trưởng Hoàng cứ như thấy thanh thiên Đại lão gia( Bao Công) vậy: "Ôi cảnh sát trưởng Hoàng, ông nhất định phải làm chủ cho chị dâu và cháu trai của tôi! Nhà họ Bạch bọn họ ỷ thế hiếp người!"

"Được rồi, bà đừng ở chỗ này gào khóc làm gì. Chúng tôi sẽ không nói oan cho người tốt, cũng sẽ không buông tha cho kẻ xấu." Hoàng Xuân Sinh uống ngụm trà, chậm rì rì nói ra một câu như mang theo vạn câu.

Uông Tư Điềm đã gặp quá nhiều cảnh sát. Cảnh sát trẻ tuổi thường là cảnh sát phụ trợ, thậm chí còn không có cấp bậc, là cái cậu đang đứng ngay kia! Cao Chiêm Lâm là cảnh sát chính thức, nhìn ra được là lính xuất ngũ. Là người chính trực nhưng hơi khờ một chút, chẳng trách chỉ ở tại một đồn công an thị trấn nhỏ. Nhưng cảnh sát trưởng vừa mới bước ra đây mới tính là một nhân vật khó chơi. Thoạt nhìn gần năm mươi, tóc đã bạc một nửa, thân hình hơi gầy gầy, hé miệng ra là hàm răng cáu bẩn thuốc lá, mí mắt trĩu xuống đôi mắt tam giác nhưng ánh nhìn lại nhanh nhạy, sắc bén bắn khắp bốn phía, đích thực là cái bánh quẩy già khó chơi.

Cô từng có tiền án, không cần hỏi nhiều, chỉ cần báo tên họ đưa chứng minh thư ra, tra một chút thì biết được tiền án của cô ngay, nói cô vô tội chỉ sợ không ai tin.

Cô trộm móc di động ra, nhanh chóng nhắn tin Wechat cho Lục Thiên Phóng vẫn đang đứng đối diện cửa kính quan sát tình huống bên này. Mắt Lục Thiên Phóng nhìn di động rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

Kẻ cáo già như Hoàng Xuân Sinh, đã tu luyện đến bất cứ ai ở hắn trong mắt đều là có thể là tội phạm. Càng không cần phải nói đến người có tiền án như Uông Tư Điềm, đã từng ngồi tù thì mặc kệ là ra bao lâu, thấy cảnh sát cũng không thể nào giấu được cái đuôi hồ ly, thế nào cũng phải lộ ra chút ít. Cảnh sát có kinh nghiệm chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là thấy ngay. Hoàng Xuân Sinh liếc sang cô lần thứ hai thì liền biết cô gái này không đơn giản.

"Hai người các cô, đi với tôi đến phòng làm việc." Hắn lại chỉ vào cậu cảnh sát phụ trợ trẻ tuổi đang xem náo nhiệt ở bên cạnh: "Tiểu Ngô, cậu ghi chép. Cao Chiêm Lâm, cậu ở bên ngoài tiếp tục tìm hiểu tình huống."

Vốn dĩ Vinh Mẫn Giai đã hơi chột dạ, lại thấy ông ta dường như đã có chuẩn bị sẵn, không khỏi có chút sợ hãi. Cô nhìn thoáng qua Uông Tư Điềm, Uông Tư Điềm duỗi tay nắm tay cô, hai người tay trong tay vào phòng cảnh sát trưởng.

Đồn cảnh sát ở quê không có hệ thống sưởi, chỉ có một cái nồi hơi thuê về để sưởi tạm. Ở bên trong khá nóng nên chỉ mặc sơ mi cũng được, nhưng ra ngoài mà mặc mỏng thì sẽ hơi lạnh. Nếu thời tiết mà lạnh quá thì cái nồi hơi bé tẹo ấy cũng thành vô dụng. Nhiệt độ trong phòng cảnh sát trưởng và bên ngoài chỉ chênh nhau 2 độ, vẫn rất lạnh, khiến mọi người nhịn không được phải khép chặt áo.

"Đừng sợ, tôi chỉ tìm hiểu thêm chút thông tin thôi." Cảnh sát trưởng Hoàng không gấp gáp đi vào chủ đề chính, tuy không gấp gáp như Cao Chiêm Lâm nhưng lại có vẻ uy hiếp hơn nhiều: "Hai cô có muốn uống gì không?"

Hai cô gái đều đồng loạt lắc đầu, Hoàng Xuân Sinh ngồi vào bàn làm việc, chà xát hai tay, mở màn hình máy tính, thoát khỏi trò đấu địa chủ, đổi thành giao diện cảnh sát.

"Có mang chứng minh thư không?" Hắn lười biếng hỏi, bàn tay thô kệch dùng một ngón tay chọc vào bàn phím.

Vinh Mẫn Giai và Uông Tư Điềm lấy chứng minh thư trong ví ra đưa cho hắn, "Được rồi, làm theo thủ tục, hãy báo tên họ rồi đưa chưng minh thư ra."

Việc này chẳng khác nào cởi quần rồi đánh rắm. Đã nộp chứng minh thư, còn bắt người ta nói lại lần nữa. Chẳng qua vấn đề này không ai dám bắt bẻ cảnh sát cả.

Hai người báo tên họ sau đó cung cấp chứng minh thư. Hoàng Xuân Sinh đã sớm nghi ngờ Uông Tư Điềm, lấy được chứng minh thư của cô liền điều tra thông tin ngay, quả nhiên từng có tiền án.

Liên hệ với khẩu cung của Vinh Tranh, phỏng chừng người đả thương Vinh Tranh thật sự là cô ta. Nhưng càng là người như cô ta thì càng láu cá, sẽ không vì bị hù doạ một chút mà khai ra triệt để. Bọn họ biết rõ nếu thành thật khai ra, thứ chờ đợi sẽ là ngồi nhà lao, nên phải khăng khăng phủ nhận,tìm đường lắt léo. Không có chứng cứ xác thực thì chẳng thể làm gì được bọn họ.

"Uông Tư Điềm, ra được mấy năm rồi?"

Uông Tư Điềm sớm đã chuẩn bị tâm lý, cười cười: "Báo cáo chính phủ, ra gần năm năm rồi."

"Có vào đại học không?"

"Có, đại học năm tư."

"Vậy học ngành gì?"

"Học tin tức"

"Ừm, tuổi trẻ phạm sai lầm, biết sửa là tốt. Tìm được việc làm chưa?"

"Tìm được rồi, hiện tại tôi làm việc cho một công ty điều tra tín dụng."

"Ừm." Hoàng Xuân Sinh lại gật gật đầu: "Cô đến thôn Thượng Hà làm gì?"

"Bố của bạn tôi bị bệnh, nên tôi và cô ấy cùng nhau đi thăm."

"Ồ, cô nói Vinh Mẫn Giai là bạn của cô?"

"Đúng vậy."

"Thế vì sao hơn hai mươi ngày trước, hai người các cô chưa từng gọi cho nhau cuộc điện thoại nào?" Cảnh sát làm được những gì? Cảnh sát chỉ cần có được chứng minh thư của bạn thì sẽ tra ra được tất tần tật. Muốn biết cô và Vinh Mẫn Giai có phải là bạn học hay không, chỉ cần điều tra lịch sử liên lạc thì biết ngay.

"Chúng tôi vẫn luôn liên hệ bằng Wechat, thời đại bây giờ ai còn gọi điện thoại nữa." Uông Tư Điềm cười hì hì nói: "Chú cảnh sát, chú không cần khó xử. Tôi có chứng cứ, chứng minh ngày hôm ấy chúng tôi thật sự không đánh người."

"Chứng cứ?" Hoàng Xuân Sinh nhướng mày, Uông Tư Điềm đẩy điện thoại về phía trước: "Ngày hôm đó tôi có ghi âm lại."

Hoàng Xuân Sinh ra hiệu bằng mắt, cảnh sát phụ trợ Tiểu Ngô nhận lấy. Hoàng Xuân Sinh khua tay múa chân một lúc lâu, hắn và những người bạn đồng lứa tuổi rất giống nhau, đối với các sản phẩm công nghệ cái biết cái không: "Tiểu Ngô, cậu lấy chứng cứ đoạn ghi âm ra, chúng ta nghe thử xem."

Tiểu Ngô rất thông thạo máy tính, nhanh chóng lục ra đoạn ghi âm ngày hôm đó, lập tức phát lên.

Thật ra Uông Tư Điềm cảm thấy Vinh Mẫn Giai mắng trong đoạn ghi âm rất xuất sắc. Khi Hoàng Xuân Sinh nghe Vinh Mẫn Giai mắng to người nhà họ Vinh cũng nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười. Đến khi Triệu Phượng xuất hiện, ghi âm kết thúc...

"Cô có ghi âm đoạn sau đó không?"

"Sau đó chúng tôi phải chạy trốn, không có ghi âm." Tất nhiên Uông Tư Điềm sẽ không lưu lại chứng cứ bất lợi cho mình: "Cái bà Triệu Phượng ấy quá lợi hại, nếu không phải chúng tôi có mấy chiêu phòng thân, thì ba người bọn tôi đã không trốn thoát được." Cô biết rõ đạo lý nói dối, phải có tám phần là thật hai phần là giả.

"Nói như vậy, cô vẫn không thừa nhận là cô dùng côn đả thương Vinh Tranh?

"Chú ơi, thật sự không phải tôi. Khi ra khỏi trại tôi đã phát lời thề, tuyệt đối sẽ không quay lại đó lần nào nữa. Chuyện này cũng chẳng phải ân oán của tôi, nếu đã không phải ân oán thì cớ gì tôi phải làm thế, tự mình hại mình chứ..."

"Nhưng khẩu cung của Vinh Tranh không phải nói như vậy..." Ngón tay Hoàng Xuân Sinh gõ gõ mặt bàn: "Nói vậy là cần chứng cứ... Cô tự mình giao nộp cây côn đó ra hay là chờ tôi xin lệnh lục soát hả?"

"Chú à, không cần xin lệnh đâu, ngay bây giờ chú có thể lục soát." Cô không ngu, cây côn đó sau khi dùng xong cô đã lập tức lái xe đến bờ biển ném rồi, đến chỗ nào lục soát chứ.

Hoàng Xuân Sinh đập bàn một cái: "Quả nhiên là lại tái phạm! Vết thương của Vinh Tranh đã cấu thành thương tích loại nhẹ, cô lại từng có tiền án. Lần này cô không còn là vị thành niên nữa, cô phải suy xét hậu quả cho rõ ràng!"

"Vinh Tranh không phải do tôi đả thương." Uông Tư Điềm vẫn khẳng định cô không hề đả thương Vinh Tranh.

Ngay lúc này chuông điện thoại trên bàn, trước chỗ Hoàng Xuân Sinh đang đứng vang lên. Hoàng Xuân Sinh nhận điện thoại, gương mặt hơi thay đổi: "Lão Lưu? Lão Lưu nào? Ồ... Là Cục thành phố, đội trưởng Lưu... Phải phải, đã lâu không gặp..."

Hoàng Xuân Sinh nhìn thoáng qua Uông Tư Điềm, thở dài cả trong lòng lẫn bên ngoài: "Được rồi, tôi sẽ đi tìm Vinh Tranh tìm hiểu thêm tình hình. Chuyển giao lên Cục? Chỉ là một vụ nhỏ... Được được..."

Hắn nhìn Uông Tư Điềm và Vinh Mẫn Giai ở bênh cạnh vẫn luôn cuối đầu không nói gì. Tình hình của ông Vinh hắn có biết, biết mẹ con nhà kia bị đả thương. Hắn cũng thầm mắng là xứng đáng nhưng pháp luật là pháp luật. Nếu ai cũng tự ý lạm dụng tư hình, thì còn cần cảnh sát làm gì?

"Nếu hai người là phòng vệ chính đáng thì bây giờ tốt nhất hãy thành thật đi. Nếu không khi chuyển lên Cục thành phố, đối với các cô chỉ bất lợi thôi."

Uông Tư Điềm biết, hắn ta đang cố gắng lần cuối, muốn kết thúc vụ này ngay tại đây. Đến Cục thành phố đã có cảnh sát Lưu bảo hộ, có thế lực nhà họ Lục, cô an toàn trở ra chẳng vấn đề gì. Cô vừa định đáp lại, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Cao Chiêm Lâm và Bạch Tiểu Sơn cùng nhau bước vào.

"Vinh Tranh vừa gọi điện đến muốn phản cung, nó thừa nhận nó và mẹ nó bị người đòi nợ đánh. Không phải hai cô gái này làm, vu oan cho người khác là chủ ý của Vinh Linh."

Hoàng Xuân Sinh hung hăng đặt mạnh ly trà lên bàn: "Cao Chiêm Lâm, sao cậu không gõ cửa mà bước vào văn phòng của tôi hả!"

"Nhưng mà..."

Hoàng Xuân Sinh chỉ chỉ hắn, cuối cùng thở dài. Khổ chủ đã nhận thì hắn còn biết làm thế nào? Thật sự làm đến cùng, đưa hai cô gái này ra pháp luật sao? Hai người họ cũng chẳng phải tội ác tày trời gì! Hắn đã sớm không còn cái nhiệt huyết của tuổi trẻ một hai phải chủ trì chính nghĩa: "Được rồi, các cô có thể đi, đã có khẩu cung mới của Vinh Tranh, các cô cũng không cần đến Cục thành phố nữa."

Vinh Linh lập tức bước lại: "Cảnh sát trưởng Hoàng! Ông không thể để bọn họ đi, chắc chắn bọn họ đã mua chuộc Vinh Tranh, nó..."

Hoàng Xuân Sinh nhìn bà một cái. Nếu bà biết chuyện Vinh Tranh bị mua chuộc, thì còn đến đây làm gì. Hiện tại Vinh Linh chẳng qua chỉ là nhân chứng mục kích vô tác dụng mà thôi: "Cao Chiêm Lâm, cậu và Tiểu Ngô lập tức đến bệnh viện huyện lấy lời khai, phải có chứng cứ rõ ràng, để Triệu Phượng và Vinh Tranh ký tên vào bản khẩu cung mới, không thể để bọn họ tiếp tục phản cung."

"Đã hiểu."

Hoàng Xuân Sinh tránh một bên, Uông Tư Điềm nắm tay Vinh Mẫn Giai cùng nhau ra ngoài. Vinh Linh liền đi lên bắt lấy Vinh Mẫn Giai: "Giai Giai! Con có lương tâm hay không! Bố con bị liệt con mặc kệ, em trai bị con đánh đến thương tích đầy mình con cũng mặc kệ! Con họ Vinh cơ mà!"

"Đời này, việc tôi hối hận nhất chính là không thể khuyên được mẹ tôi cho tôi đổi họ! Nhà họ Vinh các người thối nát từ đầu đến chân, chẳng có ai tốt đẹp cả, tôi khinh!" Vinh Mẫn Giai mắng xong, đẩy Vinh Linh ra rồi bước đi.

Lục Thiên Phóng và Âu Vân Khai đã ngồi đợi sẵn trên chiếc Toyota Prado, "Là anh khiến Vinh Tranh phản cung à?" Uông Tư Điềm hỏi hắn.

"Vinh Tranh là ai tôi còn không biết, làm sao khiến hắn phản cung được?"

Bạch Tiểu Sơn kéo Vinh Mẫn Giai: "Là mẹ con bảo cậu tìm chủ nợ của Vinh Tranh, bảo bọn họ đến bệnh viện ép Vinh Tranh phải phản cung. Mẹ con đã đồng ý trả hết tiền nợ cho Vinh Tranh."

"Sao?"

"Mẹ vì giúp con mới làm như vậy, con yên tâm. Vinh Tranh và Triệu Phượng nhất định sẽ không có kết cục tốt, nó vừa bài bạc vừa vay nạn lãi cậu biết hết. Mẹ con cho chủ nợ thêm năm mươi ngàn, bảo bọn họ tiếp tục rủ rê Vinh Tranh chơi."

Vinh Mẫn Giai vẫn luôn cảm thấy Bạch Tiểu Hồng là người mềm yếu. Nhưng một người mềm yếu sao có thể từ hai bàn tay trắng mà gầy dựng sự nghiệp rồi có đến tận năm cửa hàng lớn. Bạch Tiểu Hồng đã sớm biết bọn họ đánh người sẽ không dễ thoát, nhà họ Vinh nhất định sẽ tìm đến cửa. Nên đã sớm nhờ em trai bà liên lạc với chủ nợ của Vinh Tranh. Vinh Tranh nợ cả vốn lẫn lãi tổng cộng một trăm năm mươi ngàn, Bạch Tiểu Hồng ra hai trăm ngàn mua đứt luôn, lấy được giấy nợ của Vinh Tranh, đồng thời còn thoả thuận với chủ nợ tiếp tục rủ Vinh Tranh đánh bài. Nhà họ Vinh... Khổ sở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net