Phần 5 - Chương 36: Ba vợ bốn nàng hầu(6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phương Nguyên
Beta: Trịu Mập

Uông Tư Điềm cùng Hoàng lão hồ li đấu pháp một hồi, lại nhớ về những năm tháng huy hoàng đấu trí đấu dũng với mấy quản giáo xưa kia, trong lòng có chút mỏi mệt, bèn ngồi vào chiếc Toyota Prado. Đã không còn là thanh niên tinh lực dư thừa như xưa, hơn nữa trong xe đệm êm gió mát, thoáng cái đã ngả người ngủ mất.

Vinh Mẫn Giai có chút bối rối, trong xe này bốn người, cô là người có quá khứ đơn giản nhất. Không trải qua lao ngục, cũng không bị tố tụng, tuy rằng độc mồm độc miệng nhưng vẫn có mẹ và cha dượng bảo vệ, ngoại trừ gần đây phải chịu chút khổ sở, thì chính là lớn lên một đường an ổn. Ngày hôm nay trước mặt cảnh sát phải trợn mắt nói dối như thế, trong lòng vẫn bị hoảng hốt, lại cảm thấy bản thân hại mẹ phải lao tâm, càng thêm bứt rứt hơn. Không muốn nói chuyện, lại không ngủ được, đành lấy di động đọc tiểu thuyết đã download nhưng chưa đọc, nhưng chỉ được một lúc đã thấy phiền. Đã thấm thía trong đời thật, con mắt nhìn đời cũng khác đi, mấy thứ ân oán cừu hận trong tiểu thuyết thật sự đọc không vào nổi nữa.

Âu Vân Khai vốn không nói nhiều, cũng không thích dùng di động, không đọc tiểu thuyết mà ngồi đọc sách về luật. Mùa đông, trời tối sớm hơn, hơn nữa băng tuyết trên đường dày khiến xe đi khó khăn hơn. Lục Thiên Phóng không dám qua loa, hết sức chuyên tâm lái xe, cũng không chú ý được cái gì khác. Xe chạy đến thị trấn thì gặp phải giờ cao điểm chiều tối, bị ách tắc một chút. Đến lúc này, hắn mới có thể phân tâm nhìn thoáng qua Âu Vân Khai ngồi ở ghế phó lái: "Sao anh lại đọc sách luật?"

"Biết pháp (luật) mới không phạm pháp." Âu Vân Khai nói. Trên đời này có hai loại người hiểu rõ nhất về pháp luật, một là những người làm trong ngành, loại còn lại là tội phạm. Luật hình sự cũng là một đầu sách phổ biến trong ngục.

Lục Thiên Phóng cảm thấy bản thân không thể hiểu nổi anh ta, không khỏi lắc đầu.

"Giai Giai, thị trấn này có chỗ nào để ăn cơm không?"

"Tôi có biết một quán lẩu[1] khá được."

[1] Thật ra không phải lẩu đâu, nó là một kiểu hầm toàn bộ đồ ăn trong một nồi, thường là nồi gang có thành dày rồi ăn nóng ấy.

"Có sạch sẽ không? Không gian thế nào?"

"Với tiêu chuẩn của tôi thì ổn." Vinh Mẫn Giai làm sao biết được trong mắt đại thiếu gia kia thì thế nào mới tính là sạch, thế nào mới là không gian tốt chứ! Thị trấn cho dù có giàu có đến mấy cũng không thể mọc ra một cái khách sạn năm sao phục vụ thiếu gia anh một bữa tiệc được.

Âu Vân Khai đột nhiên buông sách: "Phía sau có một chiếc xe bám đuôi chúng ta khá lâu rồi."

Lúc ở trong thôn thì còn không rõ ràng, tuyết rơi dày, tình hình giao thông không tốt lắm, đa số những người lái xe đều đi dựa vào xe phía trước, nên vẫn nghĩ chỉ là cùng đường mà thôi. Nhưng bây giờ đã vào đến thị trấn rồi vẫn còn nhắm mắt theo đuôi, liền trở nên khả nghi.

Lục Thiên Phóng được nhắc nhở, để ý quả nhiên thấy một chiếc Audi A6 khá mới đi theo mình, nhìn biển số thì là xe từ thành phố A: "Giai Giai, gọi Tư Điềm dậy đi."

Vinh Mẫn Giai lần đầu tiên trong đời bị người theo dõi, có chút khẩn trương, nhanh chóng lay lay Uông Tư Điềm còn đang say ngủ. Uông Tư Điềm nheo mắt, nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy bị theo dõi liền tỉnh hẳn.

Đèn đường khá sáng, tuy rằng ban đêm nhưng vẫn dễ dàng nhìn ra được biển số xe. Uông Tư Điềm phất tay: "Chuyển thử mấy vòng xem."
Lục Thiên Phóng nói: "Giai Giai, cô nói khách sạn ở đâu cơ?"

Vinh Mẫn Giai thầm nghĩ mấy người này thật sự to gan mà. Nghĩ lại một chút, khách sạn kia nằm ở chỗ phồn hoa nhất của thị trấn này, người đông xe nhiều, cho dù có người theo dõi thật thì cũng không dám ở giữa phố xá gây sự, còn có thể thử xem xe kia có đúng là theo dõi mình hay không. Chỉ dẫn đơn giản vài câu, Lục Thiên Phóng đã đem xe lái thẳng vào phố ẩm thực, lại chỉ chỉ một biển hiệu treo cao.

Người trông xe của quán hướng dẫn chiếc Toyota Prado dừng xe. Vinh Mẫn Giai hạ cửa kính, hỏi: "Cho hỏi có còn chỗ hay không?"
Người trông xe cười hỏi: "Xin hỏi có bao nhiêu người ạ?"

"Bốn người."

"Nếu là bốn người thì không còn bàn trống, chỉ có nhã gian thôi ạ."

Uông Tư Điềm cùng Âu Vân Khai đều đang bận theo dõi chiếc Audi A6 kia. Quả nhiên là lai giả bất thiện, bọn họ đã lòng vòng đến mấy vòng rồi đều không cắt đuôi được. Hiện tại đang chầm chậm chạy ven đường, hẳn là đang phân vân có nên vào theo hay không.

"Đi, lên lầu ăn cơm." Uông Tư Điềm nói. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Nơi này đông đúc náo nhiệt, hẳn bọn họ sẽ không dám gây sự ở đây. Đợi lát nữa ăn cơm xong thì tìm khách sạn sạch sẽ ở lại một đêm, sáng mai lại đi tiếp. Ban ngày ban mặt, không sợ bị mai phục.

Cô đem suy nghĩ của mình nói với Lục Thiên Phóng, Lục Thiên Phóng lại lắc đầu: "Ăn xong thì trở về thành phố A luôn. Đến nơi rồi, bọn họ dám động thủ thì trực tiếp ra tay luôn."

Đại thiếu gia đúng là tự tin có thừa.

"Anh biết bọn họ có bao nhiêu người sao? Biết bọn họ có bao nhiêu chiếc xe sao? Có biết bọn họ mang vũ khí hay không không? Có súng hay không? Hơn nữa, từ thị trấn này đến được thành phố A có ít nhất 2km trước không thôn sau không xóm, bọn họ mà mai phục ở điểm nào đó thì bốn người chúng ta có toàn thân mà đi ra nổi không?"

Lục Thiên Phóng có chút mất hứng, lúc đẩy cửa quán tựa như có người thiếu tiền hắn vậy.

Âu Vân Khai vẫn không nói nãy giờ mở miệng vàng: "Mấy người không phải có quen biết với cảnh sát à? Trước tiên hay là tra thử chiếc xe này rồi nói sau." Lúc Lục Thiên Phóng gọi điện thoại, anh ta ngồi bên cạnh cũng nghe thấy, Lục đại thiếu gia có quen biết với đội trưởng hình sự bên thành phố A. Cái này cũng không có gì bất ngờ, bất ngờ là Lục Thiên Phóng lại thực sự thân thiết với người nọ.

"Không cần làm phiền người khác, tôi tự tra là được."

Tiếp tân dẫn họ đến nhã gian trên lầu hai. Nói là nhã gian, thực ra cũng chỉ có tường kín bốn bên, ở giữa có một cái nồi, bên cạnh là dãy ghế dựa. Tùy tiện tạo thành một bệ để ăn cơm mà thôi.

Âu Vân Khai hơi kinh ngạc. Anh ta đã ngồi tù 15 năm, năm đó trong thôn có khách đến nhà, bàn tiệc không đủ cho phụ nữ và trẻ con, mới làm cái bàn bếp vây quanh tùy tiện kiểu này. Thế nào mà bây giờ lại thành trend được?

Còn lại ba người kia thì không để ý lắm, bởi vì họ thực sự đói quá rồi. Gọi mấy món làm nhanh như sườn hầm đậu cô ve, một cân bí đỏ, một nồi mì, thêm một ít rau ăn kèm. Cả bốn người đều không uống rượu mà gọi nước trái cây.

Uông Tư Điềm nhìn qua dãy mật khẩu wifi trên thực đơn, nhanh chóng kết nối. Chưa đến mười phút đã tra được lai lịch chiếc xe kia. Là xe thuộc danh nghĩa một công ti mậu dịch nhỏ, công ti mẹ là của nhà họ Tiền. "Là Tiền Lão Quảng."

"Gần đây cũng chẳng đắc tội ai, chỉ có hắn mà thôi." Lục Thiên Phóng đã sớm đoán được, cũng chính vì thế mới chắc chắn Tiền Lão Quảng không dám làm gì hắn: "Chúng ta ăn xong cứ về thẳng, tôi cũng muốn xem thử Tiền Lão Quảng có bao nhiêu bản lĩnh, cuối cùng dám làm ra cái gì."

Đại thiếu gia nhà anh có thể bớt huênh hoang được không? Uông Tư Điềm lắc đầu mặc kệ hắn, cô cũng hiểu Tiền Lão Quảng sẽ không lập tức động đến Lục Thiên Phóng, nên cũng không cố chấp giữ phương án ở lại thị trấn một đêm.

Âu Vân Khai cũng rất cẩn thận, lấy cớ đi vệ sinh ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, nói chuyện xong lúc vào phòng cả người cũng thả lỏng hơn.

Món hầm trong nồi gang có thể thịnh hành, cũng là do có chỗ độc đáo. Nhất là người vùng đông bắc, đối với món này nói là yêu thích di truyền theo gen cũng không sai. Âu Vân Khai dù là người nơi khác, nhưng cũng thích mùi vị kiểu này. Khoảng ¾ đồ ăn vào bụng anh ta, đồ bột cũng đến một nửa, thêm hai bát cơm lớn trộn lẫn canh và đồ ăn, thế mới có thể no bụng được.

Đến lúc sau, ba người còn lại đều ngồi nhìn anh ta ăn. Người này cũng thật sự lợi hại, cơm ăn không biết chui đi đâu rồi. Ăn nhiều như thế cũng không thấy bụng nở ra. Trong phòng khá nóng, mọi người đều cởi quần áo dày ra. Âu Vân Khai bên trong mặc chiếc áo phông tay lỡ, cơ bắp rắn chắc hữu lực hệt như Âu Chiêu. Vừa đứng lên nhấc tay, sáu múi cơ bụng đã lấp ló lộ ra, lưng dài vai rộng mông vểnh (what??), dáng người thực sự rất đáng ngưỡng mộ. Đã vậy, hắn còn ăn thùng uống vại như thế, thực sự khiến hai cô gái ghen tị đến nghiến răng.

"Sao anh có thể ăn nhiều thế mà không mất dáng chứ?" Vinh Mẫn Giai bất bình.

"Đúng vậy, thật bất công." Hai người than thở xong, đồng thời lia mắt đến cánh tay và bụng Âu Vân Khai.

"Tôi không phải cũng là mẫu tiểu thịt tươi mặc đồ thì trông gầy, cởi đồ thì cơ thịt đầy đủ sao?" Lục Thiên Phóng không nhịn được xen vào tranh sủng. Tuy là cả tháng này hắn ở nhà dưỡng thương không đến phòng gym, nhưng bình thường đều có rèn luyện thân thể.

Chỉ có Âu Vân Khai là không hiểu rõ lắm mọi người rốt cuộc đang nói cái gì? Cái gì là "tiểu thịt tươi"? Lúc Lục Thiên Phóng đi tính tiền, phát hiện bốn người họ "chỉ" ăn hết ba trăm tệ, liền kêu lên thật rẻ, cũng làm anh ta cảm thấy hoảng hốt. Mười lăm năm, vật giá đều tăng đến chóng mặt.

Có một đoạn thời gian nghỉ ngơi này, mọi người đều thoải mái mà đi hơn. Mấy kẻ kia đợi bọn họ bên ngoài ít cũng chừng hai tiếng, cũng trở nên bớt đáng ghét hơn.

Cái xe kia quả nhiên không gây sự với bọn họ, chỉ đi theo, thấy bọn họ đưa Vinh Mẫn Giai về nhà, Uông Tư Điềm tự mình tiễn cô lên lầu, xuống xe trở về biệt thự thì liền rời đi.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm đã bắt đầu có kịch.

Tiền Lão Quảng dùng hai ngón tay một đeo nhẫn khảm hai viên kim cương,  một đeo nhẫn vàng điêu khắc, gõ cửa lớn nhà Lục Thiên Phóng.

Đi theo phía sau là một đội bốn năm người mặc áo đen, đeo kính râm, trông có vẻ là vệ sĩ kiêm đánh thuê.

Lục Thiên Phóng mặc đồ ngủ chân đi dép trong nhà đang ngồi bên bàn ăn chơi di động, Âu Vân Khai lại mặc bộ đồ tập võ ngồi đối diện hắn đọc báo. Chỉ có Uông Tư Điềm số khổ, vừa ra mở cửa đã phải chạy vào thêm nước vào nồi bánh chẻo đang sôi.

Tiền Lão Quảng thấy không khí chào đón như vậy, có cảm giác mình bị sỉ nhục. Mấy người được phái đi theo dõi Lục Thiên Phóng nói dường như bị bọn họ phát hiện rồi. Lục Hạc Minh đêm qua lại vô duyên vô cớ bóng gió trong điện thoại. Ông ta còn định hôm nay ở Lục gia chờ đợi là một trận ác liệt, ai ngờ chỉ có ba đứa bé đáng tuổi con cháu mình.

"Ôi, là chú Tiền sao? Đến nhà cháu sao còn mang theo nhiều bạn như thế kia? Chú đã ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống ăn bánh chẻo đi, nhân ba loại..." Lục Thiên Phóng thả điện thoại xuống, như không có việc gì đi ra đón Tiền Lão Quảng.

"Tao không đến ăn bánh chẻo!" Tiền Lão Quảng lạnh giọng quát. Chiếc vòng Phật Di Lặc bằng phỉ thúy nạm vàng ròng nặng chừng hai cân trên cổ ông ta theo tiếng nói rung lên.

"Vậy đến là để..."

"Tao hỏi mày Vương Oánh Oánh ở đâu?"

"Chị Oánh Oánh ở đâu hẳn phải hỏi chú chứ! Chẳng lẽ hai người cãi nhau xong cô ấy đã mang Đa Đa đi mất rồi sao?"

"Đừng có làm trò! Mày nói cô ta trước khi lái xe bỏ đi có nói chuyện với mày, thế đã nói cái gì? Có phải đã nói với mày định đi đâu không? Hay chính mày đem nó giấu đi rồi? Bọn mày là cái loại quan hệ gì?"

"Chú Tiền, chú từ từ một chút, nói loạn cháu nghe chẳng vào nổi tí nào!"

"Thôi giả ngu đi!" Tiền Lão Quảng mắt cũng đỏ lên, ông ta chẳng tiếc gì một Vương Oánh Oánh, đàn bà đi rồi thì tìm người mới, mất con dù đau lòng nhưng cũng không sao. Quan trọng là những thứ Vương Oánh Oánh mang theo, cái gì cũng là thứ đòi mạng, không đem được về thì chắc chắn nhà tan cửa nát. Ông ta móc trong túi ra một khẩu súng ngắn, dí thẳng vào trán Lục Thiên Phóng: "Nó ở đâu? Đồ nó lấy đi đâu rồi? Con ranh đó định làm cái gì?"

Lục Thiên Phóng dù có kiêu ngạo thế nào, đối mặt với mũi súng lành lạnh dí ngay trán, đều không còn kiêu ngạo nổi nữa. Hắn có chút hối hận không nghe lời Uông Tư Điềm trọ lại thị trấn một đêm, biết thế lúc về thành phố A thì chui luôn vào nhà mẹ hoặc nhà bố tránh nạn cho rồi.

"Chú, chú Tiền... Chúng ta có gì từ từ nói. Chú đừng dọa cháu thế này. Cháu nhát gan lắm. Nhà họ Lục cháu ba đời độc đinh, chú cùng bố cháu bao nhiêu năm qua lại, thật sự đem cháu dọa đến ngu người thì bố cháu nửa đời sau phải dựa vào ai đây?" Lời nói khách sáo của hắn vốn là nên mềm mỏng, nhưng trời sinh tính tình không kiềm chế được, nói lời dễ nghe cũng phải có ba phần láu cá, nghe qua có chút không xuôi tai.

Âu Vân Khai lặng lẽ cầm lấy dao trong bếp, chậm rãi bước tới. Uông Tư Điềm ám chỉ anh ta không nên quá khẩn trương, cũng lặng lẽ tiếp cận đến.

"Ông chủ Tiền, sao lại dọa người đến mức này chứ? Có chuyện gì không thương lượng được đâu, đừng nói đùa đáng sợ thế này." Uông Tư Điềm cười nói.

Tiền Lão Quảng nắm chặt tay cầm súng: "Tao không đùa với chúng mày! Không giao ra Vương Oánh Oánh thì cả lũ cùng chết với nhau đi!"

"Lục Thiên Phóng thật sự không biết Vương Oánh Oánh ở đâu, nhưng nếu ông chờ một chút, tôi chắc chắn có thể tìm ra cô ấy cho ông."

"Mày định tìm kiểu gì? Nó tắt di động rồi, xe cũng không thấy dấu vết nào. Tao đã phái người đi tìm nhưng vẫn không thấy, mày thì làm được cái gì chứ?"

"Nếu ông để ý video giám sát sẽ thấy tôi dán một số thứ lên cặp sách Đa Đa." Uông Tư Điềm trong lòng luôn cẩn thận, biết rõ Vương Oánh Oánh chỉ lợi dụng Lục Thiên Phóng , đến lúc cô ta rời đi, hẳn là Lục Thiên Phóng chịu trận hoàn toàn. Vương Oánh Oánh xảo quyệt, nhưng Đa Đa chỉ là một đứa trẻ, làm sao biết được cặp sách của mình bị người ta gắn định vị được?

Tiền Lão Quảng liếc mắt nhìn, một người mặc đồ đen đằng sau liền trình ra video theo dõi trong Ipad, quả nhiên là Uông Tư Điềm đã tiếp cận Đa Đa, nhưng có động tay động chân không thì độ phân giải không đủ để nhìn thấy.

"Ông đợi một chút, tôi tự lấy laptop của mình." Uông Tư Điềm lấy laptop của mình từ trên bàn ăn, ngón tay nhanh chóng nhảy múa, rất nhanh đã tra được vị trí của Đa Đa: "Tiền Đa Đa giờ đang ở phụ cận bờ biển Hoàng Kim."

Bãi biển Hoàng Kim thuộc một trấn du lịch nổi tiếng của thành phố A, nằm giữa sườn núi, một khu thôn quê yên tĩnh.

Bãi Hoàng Kim... Tiền Lão Quảng nhanh chóng hiểu được lý do. Vương Oánh Oánh thật sự thích khách sạn ở chỗ này, hơn nữa cũng thích phòng hướng ra biển.

Nhưng lại nhanh chóng tiếp tục nghi ngờ Lục Thiên Phóng: "Có phải mày giấu nó ở chỗ khác rồi không?"

"Chú à, cháu muốn giấu người mà lại chọn đi cái chỗ khỉ ho cò gáy kia chắc? Biệt thự bên biển nhà cháu có đến ba cái, ở khách sạn làm gì chứ?"

Uông Tư Điềm bất chấp nói: "Ông chủ Tiền, ông có thể để thuộc hạ xem thử laptop của tôi." Cô trực tiếp giao ra laptop.

Vẫn là người lúc nãy cầm Ipad tiếp nhận laptop, cẩn thận kiểm tra, quả thật là kết quả định vị GPS.

"Đi!" Tiền Lão Quảng cuối cùng cũng bỏ súng xuống, nhưng rất nhanh đã giơ lại lên: "Đừng hòng báo tin cho con đó! Bọn mày, dẫn chúng nó lên xe."

Ông ta còn chưa kịp dứt mồm, dao trong tay Âu Vân Khai đã bay đi, trực tiếp đập vào cổ tay ông ta. Năm tên áo đen quây lại định cứu người, đã không còn kịp nữa. Cũng không rõ động tác của anh ta ra sao, lúc nhìn rõ thì anh ta đã kịp dí dao sát cái cổ đầy ngấn của Tiền Lão Quảng rồi.

Vệ sĩ của mình ngầu như vậy, Lục Thiên Phóng nhất thời sung sướng vì sống lại không nói, còn vung tay lột mất bộ tóc giả của Tiền Lão Quảng, làm lộ ra cái đầu đã trọc gần hết, còn quá quắt giật nốt mấy sợi tóc trân quý cuối cùng.

"Họ Tiền, đời này tôi hận nhất có người chĩa súng vào tôi. Không đúng, ông là kẻ đầu tiên dám dùng súng chĩa vào tôi. Còn không xử ông, truyền ra ngoài sau này bọn họ định chà đạp tôi thành cái gì, định coi nhà họ Lục tôi là hạng gì đây?"

Hắn vừa nói vừa gõ đầu Tiền Lão Quảng như gõ dưa hấu: "Vệ sĩ của ông lợi hại, của tôi còn là một địch một trăm. Không biết sự khác nhau giữa kẻ có tiền và nhà giàu mới nổi sao? Kẻ thực có tiền, sẽ hiểu rõ binh tốt ở tinh không ở nhiều..."

Ngay lúc hắn đang hăng, định làm nhục Tiền Lão Quảng một phen thì cửa biệt thự lần nữa bị mở ra, lần này là có người trực tiếp dùng chìa khóa. Hàn Diễm Yến bước vào: "Lục Thiên Phóng!"

"Mẹ!" Hắn lập tức đứng bật dậy, thấy người đàn bà phía sau Hàn Diễm Yến thì giật mình: "Vương Oánh Oánh, cô sao lại ở đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net