Phần 6 - Chương 38: Bảo tàng phục quốc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phương Nguyên

Beta: Trịu Mập


Tiền Lão Quảng bị bắt, để lại khối tài sản lớn gồm công ty, du thuyền, nhân viên, đối tác kinh doanh... Khối thịt béo như thế, cho dù là Hàn Diễm Yến đã lên kế hoạch từ lâu, bí mật gài một đống người, dùng một đống thủ đoạn, lại lùng tìm trên cả nước mới được một cao thủ dùng mật mã, cuối cùng nương theo công việc của con trai đá một cước, mới đại công cáo thành. Muốn nuốt được toàn bộ cũng tương đối tốn sức. Ngày 20 tháng chạp, bà đang ngồi gọi điện thoại thì Lục Hạc Minh lại đến.

"Vẫn chưa xong chuyện họ Tiền sao?"

"Cũng hòm hòm rồi."

Hàn Diễm Yến không muốn nói nhiều, Lục Hạc Minh cũng không định hỏi. Ông ta đã chấp nhận đây là tài sản riêng của vợ, hai vợ chồng bọn họ bây giờ càng giống như thân thích họ hàng hơn.

"Dạo này bà có liên lạc gì với Nghiên Nghiên không?"

Hàn Diễm Yến ngẩng đầu liếc nhìn ông ta một cái, hóa ra trong tuồng kịch người thân này, ông ta đối với em họ cũng không đến nỗi nào.

"Chẳng phải sắp li hôn sao? Ông còn định can thiệp chuyện tôi với Nghiên Nghiên liên lạc à?" Từ khi biết chuyện của Lưu Phượng Võ, bà chỉ biết Nghiên Nghiên không nhịn nổi, nhất quyết muốn li hôn. Cô ấy cùng bà khác nhau, coi trọng nhất là tình cảm, nếu không còn yêu nhau nữa thì không thể nào bên nhau dây dưa tiếp.

"Hầy, Nghiên Nghiên cũng thật quá cứng rắn rồi. Phượng Võ thật ra đã hối hận lắm rồi, Nghiên Nghiên cũng thích có con, tuy rằng hiện giờ không thể tự sinh, nhưng ra nước ngoài tìm người mang thai hộ là được rồi."

Thế nhưng Phượng Võ không làm thế, hắn đi ra ngoài trăng hoa, đem nửa đời ân ái tình nghĩa ném vào hầm băng lạnh lẽo. Vậy mà bà còn từng nghĩ Phượng Võ có tình có nghĩa hơn Lục Hạc Minh, hóa ra lại càng lạnh lùng bạc bẽo.

"Giờ nói gì cũng không kịp nữa rồi."

"Ừ, Phượng Võ nói, toàn bộ tài sản ở Canada của hai người mấy năm nay đều cho Nghiên Nghiên, hắn một đồng cũng không lấy, cũng sẽ chuyển khỏi nhà."

"Cậu mợ đồng ý?" Hai người kia đều thuộc thành phần tri thức, một người là cán bộ chính phủ về hưu, người kia từng hoạt động bên văn hóa, ở chung khá thoải mái. Nhưng cả hai đều là người truyền thống, khuyết điểm cũng hệt như nhau. Chẳng hạn, họ rất để ý đến tiền bạc, cũng cực kì chú trọng chuyện huyết mạch truyền thừa, không trọng nam khinh nữ, nhưng nhất thiết phải có cháu chắt, trai gái đều được cả. Thế nhưng con trai con dâu lại mãi không thấy có gì. Đây cũng là lí do vợ chồng Phượng Võ di dân không muốn về, thật sự bị cha mẹ giục đến phát sợ.

Bọn họ muốn có cháu, nhưng cũng không muốn con trai và con dâu ly hôn. Đối với bọn họ, ly hôn là một chuyện nhục nhã.

"Họ muốn có cháu."

"Bao giờ thì làm thủ tục?"

"Hẳn là sang năm."

"Ờ." Nên mắng đã mắng, nên tức đã tức, đến Nghiên Nghiên cũng đã buông tay, bà là chị dâu thì làm được gì nữa đâu.

"Phượng Võ năm sau muốn đến công ty làm."

"Cũng được." Nửa đời phấn đấu buông tay nhẹ nhàng như thế, còn chẳng phải vì có ông anh họ thần tài, chớp mắt đã kiếm lại được số tiền đã bỏ đi đó sao?

"Cậu mợ ý là, định nhờ bà làm mai cho... Phượng Võ cũng không còn trẻ trung gì nữa..."

"Ha, không rảnh." Hàn Diễm Yến trong lòng khinh bỉ. Thời trẻ thì sống chết nói muốn dành thời gian để tận hưởng thế giới hai người, đến lúc già rồi thì lại nói muốn có con. Cứ thế bâng quơ ném nửa đời người phụ nữ qua sông, không biết lương tâm bị tha đi đâu rồi? Loại người này, bà không muốn lại gần!

Lục Hạc Minh cũng biết vợ mình nói chuyện không dễ nghe, ha ha cười khan: "Tôi cũng chỉ nhắc thế thôi, coi như thay cậu mợ chuyển lời."

"Qua năm mới ông đừng có đem cả nhà bọn họ chạy đến chỗ tôi, cẩn thận tôi ăn nói không thuận tai, làm cho họ đầu năm đã không được thoải mái." Ban đầu còn định ngồi một chỗ hòa hoãn mà qua năm mới, bà cũng khuyên giải vài câu, nhưng hiện tại đã đến mức này, khuyên quái gì nữa?

"Được rồi..." Lưu Phượng Võ cho đến nay cũng không dám ló mặt ra, rất sợ bà chị dâu Hàn Diễm Yến này, bị mắng thì còn có thể nghe, nhưng chọc bà nóng lên thì sẽ đánh người thật... "Bà... dạo này Nghiên Nghiên thế nào rồi?"

"Ha, cũng không có nghe nói, nhưng Nghiên Nghiên xinh đẹp lại có tiền như thế, xem cách nói chuyện thì khẳng định sẽ không đợi chờ gì họ Lưu đâu." Lưu Phượng Võ đã bị đá xuống thành họ Lưu, người không biết hẳn còn tưởng Nghiên Nghiên mới là họ hàng nhà bà, Lưu Phượng Võ mới là tên ất ơ nào cũng nên.

"Tôi đã nói gì đâu nào..."

"Đừng tưởng tôi không biết mấy tên đàn ông các người nghĩ cái gì. Đứng núi này còn bận trông thêm núi nọ, ly hôn rồi bản thân thì phong lưu bê tha, lại muốn vợ phải dựng đền thờ thủ tiết! Nằm mơ đi!"

"Bà xem, tôi đã nói cái gì đâu mà bà đã xổ một tràng rồi, thôi thôi được rồi... Phải rồi, lì xì năm mới tôi đã cho Âu Vân Khai rồi, mười ngàn tám trăm."

"Biết rồi." Chỉ tính việc hắn đoạt được súng của Tiền Lão Quảng, bảo vệ con trai mình, mười ngàn tám trăm tệ cũng chẳng tính là nhiều. Chỉ là không biết thằng con có hiểu được phải dùng tiền để mua chuộc lòng người không.

Lục Thiên Phóng mặt này hẳn có thể nói là thiên tài bẩm sinh không cần dạy dỗ. Hắn chơi bời lêu lổng, tiêu pha phá phách, một lũ bạn quay mặt liền quên vẫn có thể chiếm được chút lợi ích. Huống gì là Âu Vân Khai đã cứu hắn, mấy ngày nay hắn nhìn Âu Vân Khai sùng bái cứ như nhìn thấy Thành Long. Nỗi sợ hãi ngày xưa hoàn toàn biến thành sùng bái cả rồi. Mỗi lần năm mới, hắn đều nhận được không ít quà cáp lì xì các thứ. Có nhiều người không qua nổi cửa Lục gia, liền quay sang nịnh bợ hắn, hắn đem mấy lễ vật thu lại, quần áo gì đó đều là hàng hiệu, nhưng thiết kế cũng không vừa mắt hắn, liền đem hết cho Âu Vân Khai . Quà cáp chất thành đống, lần này không chỉ Uông Tư Điềm và Âu Vân Khai , ngay cả Vinh Mẫn Giai cũng có phần. Hắn mua đồ quẹt thẻ từ lâu đã thành VIP, mấy công ty tín dụng, ngân hàng đều gửi tặng quà cáp lễ vật vân vân, chất thành một tòa núi nhỏ trên bàn. Cuối cùng còn có một người gửi thẻ mua hàng, giá trị thấp nhất cũng là 3888.

Ông chủ giàu có dư thừa, nhân viên cũng được thơm lây. Ngay cả Âu Vân Khai trông cũng vui vẻ hơn ngày thường nhiều, qua năm mới có thể gửi cho mẹ và bà ở nhà thật nhiều đồ, lại thêm một khoản tiền, mẹ cuối cùng cũng có thể nở mặt nở mày với hàng xóm bạn bè.

Cuối cùng, khi mọi người đều đã giải tán, Lục Thiên Phóng lấy từ dưới bàn ra một hộp nhỏ, gõ cửa phòng Uông Tư Điềm.

Uông Tư Điềm vừa mở máy tính, thấy hắn đến thì ngạc nhiên: "Có chuyện gì thế?"

"Có đồ muốn tặng em." Hắn không tự nhiên giơ hộp nhỏ đến trước mặt Uông Tư Điềm. Trước đây tặng trang sức đá quý gì đó đều chỉ dắt con gái đi vòng vòng, ưng cái nào thì quẹt tiền là xong. Đây là lần đầu tiên hắn tự mình đi chọn đồ. Lúc đi ngang qua Cartier, tự nhiên thấy món đồ này thật hợp với Uông Tư Điềm, liền cứ thế mua về, lại không biết phải mở miệng thế nào. Hôm nay thấy cô nhận một đống đồ kia không ngại ngần chút nào, liền mượn cơ hội tặng luôn. Nhưng cho dù đã kiếm cớ, tim hắn vẫn cứ không tự chủ được nhảy nhót liên tục.

Uông Tư Điềm đặt laptop sang bên, nhận lấy cái hộp nhỏ, mở ra liền thấy một chiếc lắc tay khảm kim cương hồng. Vừa nhìn đã biết là hàng thiết kế đặc biệt, không cần nhìn mác cũng tự hiểu được là đồ nhập khẩu, không thể có giá rẻ được. Còn mất công hắn ôm cái hộp giả bộ.

"Quá đắt!"

"Không đắt chút nào."

Uông Tư Điềm da trắng, thực sự rất hợp với kim cương hồng.

Mấy món này với Lục Thiên Phóng đúng là không quá đắt, đắt hơn phải là một phần tâm ý. Chưa nói đến món quà, chỉ nhìn khuôn mặt mong chờ lại sợ bị từ chối của hắn, Uông Tư Điềm thật sự có chút... Cô thích trêu chọc hắn, nhưng cũng không định bắt nạt hắn mãi.

"Tôi không thích lắc tay, có chút kí ức không muốn nhắc đến." Lời nói dối hạ bút thành văn này, nói ra lại có chút chột dạ.

"A, hiểu rồi." Lục Thiên Phóng cũng nhớ lại bản thân từng vào lao tù. Uông Tư Điềm chắc là rất chán ghét mấy thứ gợi nhắc đến còng tay như vòng vèo. Mặt hắn đỏ như cái bánh nướng áp chảo, bối rối đem lắc tay cầm lại, cơ hồ chạy chối chết.

Uông Tư Điềm thở dài. Cô đối với người khác giới vừa có chút tò mò, nhưng lại cũng hiểu được nhược điểm chí mạng của tình yêu và hôn nhân. Nhìn theo gương của cha mẹ, tấm gương vấy máu thảm thiết đến thế. Trước đây còn có những chuyện chưa hiểu hết được, nhưng sau này khi những người xung quanh bắt đầu nói chuyện yêu đương, cô lại không tìm thấy được cảm giác tương tự. Lúc ấy mới nhận ra, bản thân ở mặt này, có vẻ là không được rồi...

Người khác là bất lực sinh lý, cô lại là bất lực tâm lý, càng khó mà trị nổi. Cho dù có người có thể chữa được, phỏng chừng cũng không phải loại công tử phóng túng như Lục Thiên Phóng này.

Thở dài lần nữa, lại mở máy tính lên mạng. Bỗng nhiên lướt qua một liên kết được bạn bè share về, là một topic hot trên diễn đàn lớn, bài mới đăng hai ba ngày trước, nhưng lượng tương tác đã lớn đến đáng kinh ngạc. Vừa thấy nội dung, Uông Tư Điềm liền vui vẻ.

Tiêu đề là: Em gái tôi quen một tên phú nhị đại*. Nhưng sao tôi cứ thấy muốn chúng nó chia tay?

* Phú nhị đại: Chỉ con cái của những người giàu có, thường là thương nhân giàu lên từ cải cách văn hóa của Trung Quốc.

Ban đầu còn có người nói cô ta ghen tị, sau lại thấy chủ topic lấy đủ loại ví dụ, chẳng hạn như tự xưng là phú nhị đại, lại thường xuyên đóng làm thần long thấy đầu không thấy đuôi, còn từng bắt em cô chịu hóa đơn 200 tệ. Chứng nhận sĩ quan cũng có điểm khác biệt dù là rất nhỏ với chứng nhận thực tế, nhưng em gái cứ nhất nhất là do đặc điểm từng quân khu.

Khỏi cần nói cũng biết dân mạng phản ứng ra sao: Xạo quần! Cũng có người cho rằng chủ thớt đang viết truyện. Tóm lại ở dưới cãi nhau um xùm, chủ topic cũng không giải thích, chỉ tiếp tục viết. Ở trang tiếp theo viết, có người chứng nhận những thông tin giấy tờ đều là giả, nhưng em gái lại càng bị hãm sâu, không chịu chấp nhận...

Sau nữa, viết rằng, em gái phát hiện cô đăng bài, uy hiếp muốn nhảy lầu tự tử.

Sao mà thế được! Nào có chuyện nặng nề như thế! Mấy người theo dõi trên mạng rục rịch nóng lòng chờ diễn biến tiếp theo, chờ lâu thì dần mất kiên nhẫn, bắt đầu mắng, sau đó lại...

Uông Tư Điềm cũng thấy hứng thú với chuyện này, trực tiếp hỏi lại người bạn đã share link:

"Sao thế? Có người không chịu lấp hố? Thế này thì cũng quá không kính nghiệp rồi." Cô cũng nghĩ rằng đây chỉ là truyện viết ra mà thôi.

"Chủ topic không phải bịa chuyện đâu, tôi biết cô ấy... Chuyện này là thật, em họ là người thành phố, công tác ở thành phố A, cùng thuê nhà với cô ấy. Cô ấy sợ em gái gặp chuyện không may, không gánh nổi hậu quả, gấp đến như kiến bò trên chảo nóng rồi."

"Chuyện thật?" Ha, trên đời còn có loại con gái ngốc đến mức này? Uông Tư Điềm vẫn không tin. Từng ở chung với phú nhị đại hàng thật giá thật Lục Thiên Phóng cũng được một thời gian, nói gì mà 200 tệ chứ? Ha ha. Lại nghĩ đến mấy tin tức xã hội về những người mắc lừa, cũng không phải hiếm lắm. Cuộc đời này không thiếu nhất cô gái ngốc nghếch mong chờ giấc mộng trở thành Cinderella.

"Tôi đã nói với cô ấy về chuyện của công ty cậu, cô ấy tình nguyện trả tiền nhờ bên cậu giúp."

"Bây giờ tôi đang ở công ty, cậu nhắn cô ấy đến đây đi." Lục Thiên Phóng ánh mắt như con cún thoáng hiện lên trước mắt cô, bỗng nhiên lại thấy có chút mềm lòng. Lại nói cuối năm cầm nhiều lễ vật như thế, cũng không thể nào tiếp tục chỉ lo giữ cho mình mãi được.

"Được, cho tôi địa chỉ của cậu, tôi gửi cho cô ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net