Phần 6 - Chương 40: Bảo tàng phục quốc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phương Nguyên

Beta: Trịu Mập


Em họ Nguyễn Y Thần họ Doãn, tên đầy đủ là Doãn Hi, dáng vẻ ngoài đời thật sự... Nói là như sự khác biệt giữa ảnh chụp mua hàng trên mạng với hàng thật thì hơi quá, nhưng thực sự ngoài đời không được như trên ảnh. Chưa nói đến ảnh trên mạng xã hội, so với ảnh trong điện thoại Nguyễn Y Thần cũng đã rất khác rồi. Trên đời này thực sự có những người như thế, bộ dáng chỉ tính là dễ nhìn, nhưng lại ăn ảnh thần sầu, lại có những người rõ ràng rất xinh đẹp, nhưng chụp ảnh lại không được một góc ngoài đời.

Nhưng dù sao là một cô gái cao 1m65, dáng người có thể nói là tiêu chuẩn, hơn nữa ăn mặc hợp thời, có thể nói là thuộc hàng ngũ trung bình khá trở lên.

Bạn trai cô, thật sự rất... có lỗi với mắt người nhìn. Thật ra Nguyễn Y Thần đã nói rất khách khí rồi. Vinh Mẫn Giai còn châm chọc, nói hắn không cầm tinh con khỉ mà bộ dáng lại hệt như chưa tiến hóa xong đã chạy đi đầu thai. Là khỉ cũng chẳng làm nổi Mỹ Hầu Vương, chỉ là một con khỉ ốm yếu dặt dẹo.

Một tên khỉ còm như thế lại có thể lừa một cô gái có tri thức, có ngoại hình đến quay như chong chóng, quay rồi quay đến mấy vòng, phải tu được thần công bí kíp gì đây?

Mấy kẻ lừa đảo không phải đều cần có ngoại hình như Neal George Caffrey trong White Collar, soái khí ngút trời, cười một cái khuynh thành khuynh quốc, khiến người ta dù biết hắn là kẻ lừa đảo vẫn tình nguyện thay hắn đếm tiền sao?

Nếu cảnh sát Lưu đang ngồi ở đây, hắn nhất định cười vào mặt ba kẻ ngu ngốc này (Âu Vân Khai không tính, vì anh ta chẳng hiểu gì đâu). Nếu đã không có kiến thức thì phải chịu khó xem tin tức trên TV. Cứ xem thì biết, mấy kẻ lừa đảo sa lưới pháp luật có được mấy kẻ mặt mũi xem được, đào đâu ra một anh giai Mỹ long lanh như trên phim chứ! Mấy bác gái chưa tốt nghiệp tiểu học vẫn lừa được tiến sĩ, giáo sư cũng không phải ít. Nếu lớn lên có được cái mã như Neal, còn cần phải đi lừa đảo chắc?

-----------------------------------

"Vị này chính là Lục tiên sinh sao?"

Con khỉ... À không, kẻ tự xưng là Từ Tĩnh Trung chủ động chạy lại bắt tay. Hắn thật sự rất kích động, vốn định lừa đi thêm chút tiền từ Doãn Hi, ai ngờ vị hôn phu của chị họ cô lại có quen biết với công tử ăn chơi nổi tiếng khắp tỉnh Lục Thiên Phóng. Đã vậy, Lục Thiên Phóng còn tỏ ra có hứng thú với "hạng mục" của hắn. Đây rõ là ông trời muốn mở cho hắn một đường phát tài, một lần kiếm đủ tiền di dân ra hải ngoại, mua nhà lớn có bể bơi, cưới mỹ nhân tóc vàng mắt xanh, từ nay về sau nằm chơi trên đỉnh cao cuộc đời!

Đúng vậy. Bạn trẻ Lục Thiên Phóng đã bị Uông Tư Điềm quyết đoán đẩy ra làm mồi câu. Một vụ ly kì như thế này, đừng nói Nguyễn Y Thần rất rộng rãi chịu trả 2 mươi nghìn phí điều tra, lại đồng ý sau khi sự việc hoàn thành sẽ bảo em họ trích 10% số tiền lấy lại được kia cho công ty, thì dù là có làm miễn phí bọn họ hẳn cũng sẽ vì đi xem náo nhiệt mà tụ tập quậy một phen.

"Ừ, tôi là Lục Thiên Phóng . Anh là em rể họ của Y Thần, Từ Tĩnh Trung phải không?"

"Vâng đúng là tại hạ." Từ Tĩnh Trung ngay cả "tại hạ" cũng nói ra mồm, đủ thấy hắn ta kích động đến thế nào.

"Thế này... Trước hết chúng ta cùng ngồi xuống đã. Phục vụ!"

Nơi hẹn gặp là một quán trà.

"Tiên sinh, ngài muốn dùng trà nào ạ?"

Lục Thiên Phóng nghĩ một chút, "Tôi dùng trà Phổ nhị, mấy cô gái thì chọn loại trà dưỡng nhan nổi tiếng nhất ở đây đi... Từ tiên sinh?"

"Tôi chỉ thích Long tỉnh thôi."

Tên lừa đảo này, còn làm bộ hơn cả mình. Lục Thiên Phóng vờ cầm thực đơn nhịn nụ cười đang trào lên khóe miệng.

"Thêm một phần hạt dưa, một phần kẹo mạch nha, một phần hạnh nhân, một phần trái cây. Đều lấy loại thượng đẳng, đừng lấy mấy đĩa hạt dưa 15 đồng đến lừa tôi, làm cho tôi phải mất mặt."

Phục vụ nở nụ cười tươi rói, "Cho dù ngài có muốn một đĩa hạt dưa 15 đồng, trong tiệm chúng tôi cũng không có để phục vụ mất." Cô mặc một bộ sườn xám màu sứ thanh hoa, tóc búi gọn gàng, trang điểm thanh nhã, là một mỹ nhân thanh tú, làm bộ hờn dỗi một câu. Lục Thiên Phóng theo thói quen định cợt nhả vài câu, lại chợt thấy nhạt nhẽo, liền chỉ quay ra nhìn con khỉ giấy dán trên cửa sổ.

Uông Tư Điềm vẫn luôn chú ý Từ Tĩnh Trung, thấy hắn cũng không để ý đến phục vụ lắm, nãy giờ cũng không thấy đặc biệt để ý mình hoặc Vinh Mẫn Giai. Không phải cô tự kỉ gì, nhưng đàn ông trên đời này hầu hết đều thế, thấy mỹ nhân đều sẽ liếc mắt thêm một lần. Đến mặt than như Âu Vân Khai đối với mỹ nữ thái độ cũng mềm mỏng hơn một chút. Nhưng Từ Tĩnh Trung lại không có động thái gì, thậm chí còn hơi hướng chán ghét.

Nói trong mắt hắn chỉ có Doãn Hi cũng không phải. Hắn thực sự rất săn sóc Doãn Hi, nhưng biểu tình trên mặt lại không thể đánh lừa được người khác. Kẻ này đã thuần thục nghề nói dối, thậm chí đến mức bệnh tâm lý cũng có thể, nhưng vẫn không "diễn" được ánh mắt yêu thương người khác.

Muốn nói hắn là gay, nhưng hắn đối với Âu Vân Khai và Lục Thiên Phóng hai anh đẹp trai một nóng một lạnh khác nhau cũng chẳng có cảm xúc gì, đối với Lục Thiên Phóng chỉ đơn thuần là ân cần nhiệt tình với "Chủ tịch Mao" *. Uông Tư Điềm cảm thấy bản thân có phần nhìn không thấu người này.

* Trên tiền của TQ có in hình chủ tịch Mao Trạch Đông. Ý là Từ Tĩnh Trung chỉ ân cần vì muốn bòn rút tiền từ Lục Thiên Phóng .

Doãn Hi không phát hiện mấy việc này. Cô lặng lẽ hỏi nhỏ chị họ: "Chị, người này thật sự là Lục Thiên Phóng à?" Cô còn sợ chỉ họ gặp phải kẻ lừa đảo, "Khâu Minh sao lại biết anh ta được?"

"Khâu Minh quen anh ta nhiều năm rồi, đúng là Lục Thiên Phóng, không tin em cứ search Baidu đi." Lục Thiên Phóng lúc trước vướng án nổi phập phồng, bây giờ gõ tên lên Baidu vẫn còn lại vết tích chiến trường năm đó.

Doãn Hi ngồi một bên không nói gì. Chị họ sao lại tốt số như thế, Khâu Minh xuất thân tốt, tính tình tốt, tiền đồ sáng lạn, giờ lại còn lòi ra một tên bạn thân là thế gia công tử. Cho dù sao này xuất ngũ, cũng vẫn tiền đồ vô lượng. Đợi một lúc thì trà được mang lên, Từ Tĩnh Trung rót cho cô một ly trà thảo mộc, lại rót tiếp cho mấy cô gái còn lại, ân cần lễ phép lại không mang theo sự nịnh nọt khiến người ta chán ghét. Quả thật EQ rất cao.

Thấy vậy, tâm lý Doãn Hi lại được cân bằng. Đâu phải ai cũng như cô có thể gặp được một người lễ nghĩa chu toàn như Từ Tĩnh Trung, vừa gặp đã muốn cùng nhau song túc song phi chứ?

Mọi người đều đã được châm trà, Từ Tĩnh Trung mới nhấp một ngụm nhỏ rồi liền đặt xuống.

Lục Thiên Phóng cũng nhấp một ngụm trà Nhị phổ, mỉm cười hỏi hắn, "Sao thế, trà không hợp khẩu vị?"

"Không thuần." Từ Tĩnh Trung nhẹ giọng nói, lại vẫy tay gọi phục vụ. "Cho tôi một ly nước lọc, hôm nay không uống trà được rồi."

"Vâng."

Lục Thiên Phóng cười cười. Chủ tiệm trà này hắn có quen biết, luận về trà, đừng nói là một thành phố A, kể cả trong cả nước thì đây vẫn là một tiệm nổi tiếng. Trong tiệm thực sự có trà không thuần, nhưng bản thân hắn tự mình dẫn khách đến đây, trà mang lên nhất định là loại thượng đẳng trong thượng đẳng, tuyệt đối không có loại gọi là "không thuần". Càng chưa nói đến cái "không thuần" ở tiệm này, nếu không phải Sư Phong Long Tỉnh thì ít nhất cũng là Tây Hồ Long Tỉnh, nhưng khác biệt nếu không phải là dân chuyên say mê nghiên cứu thì không thể nếm ra được.

** Long Tỉnh là một loại trà nổi tiếng của TQ, được trồng ở Chiết Giang. Trong đó, Tây Hồ Long tỉnh được xem là một trong những loại trà ngon nhất, chia làm 4 loại nhỏ hơn là Sư, Long, Vân, Hổ. Trong 4 loại đó, Sư hay Sư Phong Long Tỉnh được coi là loại trà thượng hảo hạng.

"Để tôi thử xem." Lục Thiên Phóng tự mình rót một ly trà xanh, nếm thử một chút. Hắn không nhận ra được đây có phải Sư Phong Long Tỉnh không, nhưng ít nhất cũng sẽ là Tây Hồ Long Tỉnh. Hắn không phải cao nhân thưởng trà gì, nhưng uống quen rồi, thực sự có thể nhận trà.

"Vào thời điểm này trong năm, phàm là trà Long Tỉnh đều sẽ tự nhận là Sư Phong, thành thật hơn chút thì nói là Tây Hồ. Nhưng đây chỉ là trà xanh bình thường thôi."

"Thế hả?" Với chuyện này, Lục Thiên Phóng cũng không hiểu rõ lắm, "Tôi không phẩm ra được."

"Mỗi năm đều có người biếu cha tôi một phần Sư Phong Long Tỉnh được thu hái ngay sau mưa. Tôi vẫn hay trộm dùng Tây Hồ Long Tỉnh để tráo đi, cha tôi mỗi lần đều phát hiện, nhưng vẫn không nói, chỉ là không dùng chỗ trà đó nữa." Từ Tĩnh Trung bày ra bộ dạng nhớ lại thời ấu thơ, "Ai, đáng tiếc giờ không thể uống nữa."

Doãn Hi thông cảm ôm lấy bờ vai hắn, "Đều do em, lần này... anh vẫn nên về gặp ông một lần đi."

"Giữa anh với ông ấy đã băng dày ba thước từ trước, em chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly thôi... Biết đâu qua mười hai mươi năm nữa, anh còn có thể cùng ông ngồi xuống thưởng trà lần nữa."

"Tĩnh Trung..." Doãn Hi cảm động đến hồ đồ. Bây giờ đừng nói là cưới gả gì đó, đến mạng cô cũng chịu giao cho hắn.

Nguyễn Y Thần nhìn thấy em gái thế này thật sự không chịu nổi, nhịn không được nói, "Hi Hi, em..."

Vinh Mẫn Giai giật tay áo Nguyễn Y Thần , sợ cô lộ ra sơ hở, phá hủy kế hoạch. Vinh Mẫn Giai nhìn cô em họ kia mê trai đến mờ mắt, có bị lừa bán đi cũng không lạ, chỉ là tiếc cho người chị gái tốt là Nguyễn Y Thần , chạy đông chạy tây vì cô ta lo liệu.

"Chị?" Có lẽ là do trong lòng có làm điều khuất tất, Từ Tĩnh Trung đối với ánh mắt thẩm tra của vị chị họ này vẫn sợ hãi. Tuy hắn đem Doãn Hi đùa giỡn quay quanh, nhưng chị họ kia từ đầu đã nghi ngờ hắn, thậm chí là lên mạng phát tán thông tin hỏi người khác mình có phải kẻ lừa đảo hay không...

May mắn Doãn Hi là một cô nàng tai mềm, vài câu đã lừa gạt được. Sau đó nên nói cái gì đều nói, còn bị hắn dẫn dắt mấy câu khiến cô hiểu thành chị họ ghen tị, khiến cô cùng chị họ nảy sinh hiềm khích.

Một cô chị gái đáo để như thế, nào có thể thành tâm thành ý giới thiệu cho mình làm quen một nhân vật lớn được? Từ Tĩnh Trung ban đầu cũng không tin, nhưng đúng là như chị họ đã nói với Doãn Hi, Lục Thiên Phóng mặt mũi ra sao lên Baidu có cả một đống ảnh, trong thành phố người biết hắn cũng không thiếu, lừa đảo kiểu này đúng là ngu ngốc. Nếu không phải có hứng thú với kế hoạch của mình, vậy đối phương còn có lý do gì để gặp mặt mình nữa đâu? Thế nhưng, hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính đến vị Lục đại thiếu gia kia nổi hứng đi làm trinh thám "thay trời hành đạo".

Đương nhiên, "kế hoạch" của hắn không thể nào nói tại một gian trà lâu tầm thường thế này được, như vậy thì có vẻ không đủ "bí mật". Lúc này uống trà nhiều nhất chỉ để làm quen mọi người. Từ Tĩnh Trungchiếu cố tận tình mấy người ngồi trên bàn, sau khi nói trà không thuần cũng không soi mói gì khác, ngồi uống nước lọc, còn châm trà liên tục cho mấy người khác. Thoạt nhìn như thể người hầu của Uông Tư Điềm, Âu Vân Khai, Vinh Mẫn Giai vậy.

Quả nhiên là mạnh vì gạo bạo vì tiền.

Lục Thiên Phóng mặc kệ, hắn vốn là một tên công tử phóng đãng lông bông chính hiệu, uống được nửa ly trà liền ra vẻ nhịn không được nữa, vụng trộm lôi kéo Từ Tĩnh Trung, nhỏ giọng hỏi, "Nge nói anh là nhân viên anh ninh quốc gia?"

"Hả?" Từ Tĩnh Trung sửng sốt. Cậu ấm đời hai này... sao lại trực tiếp mạnh bạo vạch trần thân phận người khác như thế chứ? Chẳng phải nên thử gần thử xa vài câu trước sao? "Đùa thôi đùa thôi, tôi chỉ là một thương nhân bình thường thôi." Lần này hắn còn không nói mình là quân nhân.

"Đừng có lừa tôi. Tôi có tin tức nội bộ đó." Lục Thiên Phóng làm bộ thành thục nói, "Nghe nói anh có biết một con đường phát tài? Đến lúc đó đừng quên tôi. Tiền tôi không thiếu, nhưng ông già nhà tôi lại thích mấy kho báu này nọ."

"Anh nói cái gì vậy? Tôi thật sự nghe không hiểu." Từ Tĩnh Trung một bộ cái gì cũng không hiểu, "Lục đại thiếu gia, tôi gặp anh là vì anh là bạn của chị họ, nhưng anh sao lại chưa uống rượu đã nói linh tinh rồi? Xin thứ tôi không theo bồi được." Hắn nói xong liền đứng lên, "Hi Hi, em làm cho rôi thật thất vọng." Bỏ lại đúng một câu như thế, hắn liền nghiêm mặt bỏ đi.

"Tĩnh Trung! Tĩnh Trung!" Doãn Hi cầm túi xách chạy nhanh đuổi theo.

Đợi bọn họ đi rồi, Lục Thiên Phóng nở nụ cười, tự mình rót một chén trà Long Tỉnh. "Đây là trà ngon, đừng lãng phí."

Nguyễn Y Thần có chút sốt ruột, "Anh Lục, có phải anh quá gấp rồi không? Hắn ta đi rồi sẽ không quay lại nữa mất."

"Anh ta làm khá tốt đấy." Uông Tư Điềm thay Lục Thiên Phóng giải thích. Lục Thiên Phóng quả thật là tự mình phát huy, vốn kế hoạch là sau khi uống trà thì mượn cớ tìm một chỗ nói chuyện, Lục Thiên Phóng lúc ấy mới hỏi. Không nghĩ tới Lục Thiên Phóng lại ở ngay đây giở chứng, chó ngáp phải ruồi, thành công tự biến mình thành một tên ngốc thừa tiền.

Nguyễn Y Thần vẫn có chút lo lắng. Ngay lúc ấy, một người đẩy cửa trà gian bước vào, ngồi thẳng xuống chỗ của Từ Tĩnh Trung lúc nãy, "Lục Thiên Phóng , Uông Tư Điềm, hai người lại định gây trò gì nữa?"

Người này cao tầm trên 1m8, nặng khoảng hơn 100 kg, trừ phần thắt lưng hẹp lại, thì cả người đều là cơ bắp, một thân nhàn nhã, khuôn mặt lộ thần thái không giận mà uy, chẳng khác gì mấy vị tướng quân thời cổ trọng sinh đến cả.

"Lưu đại ca." Uông Tư Điềm nở nụ cười, "Sao anh lại tới đây?"

"Mấy cô cậu vừa gặp một tên trong diện giám sát, mấy người bên cục giám sát liền nhận ra, gọi điện trực tiếp cho tôi." Cảnh sát Lưu thân là đại đội trưởng cục cảnh sát thành phố, tuy rằng không cố ý khoe khoang, nhưng quan uy vẫn tỏa ra mười phần. "Hai người các cậu không ở nhà ngoan ngoãn học hành, chạy đến đây làm gì?"

"Anh, nếu anh đã phát hiện hắn rồi, sao không bắt gọn luôn?" Lục Thiên Phóng cười hì hì hỏi.

"Cậu cho là hắn tự làm một mình chắc? Hắn ta cùng lắm chỉ là tay chân thôi, sau lưng còn có lão đại cá mập nữa. Đừng có đổi chủ đề, sao lại ở đây?"

"Anh ta bỏ học, vứt bỏ nước Mỹ hào hoa quay lại với Chủ nghĩa Xã hội vĩ đại và tổ quốc thân thương. Em vừa tốt nghiệp. Anh ta góp tiền em góp sức, mở một cái công ty." Uông Tư Điềm nói cấu câu liền kể lại chuyện của hai người, lại chỉ Âu Vân Khai, "Đây là vệ sĩ." Chỉ tiếp Vinh Mẫn Giai, "Quản lý văn phòng kiêm trưởng ban tài chính.

"Thằng tiểu tử này! Cậu nghĩ cậu có thể sánh được với anh Trịnh nhà cậu chắc? Còn nghĩ mình giỏi lắm! Nếu gặp phải sát tinh thật sự, tiền của bố cậu có biến cậu thành kim cương bất hoại kim thân *** được chắc?"

*** Thân thể vững chắc như kim cương, không thể bị phá hủy. Ý là ba ảnh không thể bảo vệ ảnh mọi lúc được.

"Ông ấy mời tới cho em một vệ sĩ."

"Nói thế tức là lần trước cậu bị thương là thật?" Dạo trước cảnh sát Lưu có nghe nói, nhưng chỉ cho là vết thương nhỏ, là Lục gia thay con báo thù mới thổi phồng lên thôi.

"Là thật."

"Lần trước cậu gây chuyện ở sở cảnh sát huyện cũng là thật?"

"Người là Uông Tư Điềm đánh, em không làm gì mà!" Lục Thiên Phóng nhanh chân phân trần trước.

"Nếu có cậu ở đó, Uông Tư Điềm còn bận cứu cậu, hẳn cũng không đánh người ta nặng thành như thế." Lưu cảnh thừa hiểu Lục Thiên Phóng , ông vốn nghĩ là Lục Thiên Phóng ra mặt thay bạn, không nghĩ đến lại thực sự muốn mở công ty, còn đụng đến nguy hiểm thực sự. "Chuyện này mấy cô cậu mau thu tay lại, kẻ đằng sau Từ Tĩnh Trung rất nguy hiểm, không phải mấy đứa nhỏ các người là có thể thu phục được."

"Không phải vẫn có anh sao?" Lục Thiên Phóng cười nói, "Lại nói không có mồi câu lớn như em, anh câu cá không dễ đâu. Đúng rồi anh, câu được cá có được nhà nước khen thưởng không?"

Cảnh sát Lưu thực sự không biết phải nói gì với thằng bé này. Chưa từng nghe nói công tử nhà ai lại đi ngồi lề đường hóng chuyện thế này. Lục gia cũng chỉ có mình hắn độc đinh... Lại nhìn qua Âu Vân Khai từ khi ông ta đi vào vẫn chưa ngẩng đầu lên, "Ra khi nào?" Những kẻ vừa mới ra tù kiểu này, có cách mười thước Lưu cảnh vẫn nhận ra.

"Được hơn một năm rồi."

"Lục gia thuê cậu làm vệ sĩ cho Lục Thiên Phóng ?"

"Đúng vậy."

"Có thời gian hai ta luyện tập một chút thử đi." Lưu cảnh nhận ra anh ta mới ra tù, cũng nhận ra anh ta là một người luyện võ.

"Anh, chiêu Quát phong của anh ta có thể đá chết người đấy." Uông Tư Điềm nhắc nhở Lưu cảnh.

"Ha ha, chỉ là mấy chiêu khoa chân múa tay, đá đầu cọc gỗ có hơi dọa người thôi." Lưu cảnh đem sư môn tuyệt kĩ này bỡn cượt không đáng một đồng. Năm đó lập quốc, giang hồ truyền thuyết võ công bí thuật và võ lâm cao thủ đều được gọi tới, gọt bỏ những thừa thãi, tập hợp thành một bộ sát chiêu chuyên dụng cho huấn luyện bộ đội đặc chủng, đặc công và cảnh vệ đặc huấn, còn lại phân tán trong mấy môn phái đều là trò mèo, có thể làm cảnh sát Lưu lo lắng thực sự khó mà tìm được.

"Tôi cam bái hạ phong." Âu Vân Khai cũng không định khoa tay múa chân với cảnh sát Lưu, thắng không được gì, thua thì càng khó coi, quan trọng hơn nữa là anh ta ám ảnh tâm lý với hai chữ "tỉ võ".

"Thanh niên tốt..." Cảnh sát Lưu còn muốn nói thêm mấy câu, lại nghĩ đến nhiệm vụ của mình, "Lục Thiên Phóng , Uông Tư Điềm, tôi nói hai người thu tay thì lập tức thu tay lại. Không có tiền thưởng, không cần trợ giúp, không được nhúng tay!"

"Anh, anh vẫn nên về thương lượng thêm với nhóm gián điệp đi, rồi sau đó lại đến nói với em." Lục Thiên Phóng cười cười nói. Hắn hiểu rất rõ địa vị của mình cực kì có sức hút, đừng nói là một con cá mập, gọi tới một đàn cũng không vấn đề gì.

"Nhãi ranh, đánh cho cậu tỉnh ra." Lục Thiên Phóng nói cũng không sai, trước khi ông ta đến đây thì mấy đồng chí bên kia cũng có nhắc, nếu Lục Thiên Phóng thực sự muốn phát triển trở thành nội gián, thì có thể bàn bạc thử. Nhưng cảnh sát Lưu không muốn hắn lại đối mặt với nguy hiểm nữa. Thằng nhóc mình vất vả mạo hiểm sinh mạng mới cứu ra được, hiện tại đã lớn thành một người đàn ông mạnh khỏe anh tuấn. Ai lại nỡ để nó đi vào nước sôi lửa bỏng lần nữa chứ?

"Cảnh sát đánh người! Bớ người ta, cảnh sát đánh người!" Lục Thiên Phóng to mồm kêu cứu, bị cảnh sát Lưu đập một phát sau lưng, suýt nữa cắn phải lưỡi mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net