Chương 7.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
biết của vài năm trước đây và tội danh phản bội hôn nhân mà tôi phải gánh vác, tôi chỉ có thể ăn miếng trả miếng báo đáp hết lại cho cô thôi."

Nghê Nhất Tâm không thể ngờ rằng Trình Hậu Thần lại có thể cương quyết cắt đứt với bà như vậy, không chỉ bởi vì bệnh tình của Tiêu Phi mà còn bởi vì ông đã điều tra ra toàn bộ thủ đoạn năm xưa bà ta đã rắp tâm đối phó với Tiêu Phi. Cảm giác xấu hổ khiến bà ta càng bực tức, "Trình Hậu Thần, nếu không có sự giúp đỡ của tôi năm xưa, anh có được như ngày hôm nay không? Vợ con anh có được như ngày hôm nay không? Tôi không cần lời cảm ơn của anh mà lại còn trở thành đồ bỏ đi của anh! Sự báo đáp này, tôi sẽ luôn ghi nhớ!"

Đợi Nghệ Nhất Tâm lau khô nước mắt ra về, Trình Tiêu trêu chọc ba, "Hóa ra ba có nội gián, sao không tiết lộ trước cho con? Để con còn phát huy chút sở trường cho bà ta xem! Dẫn một đứa con nuôi tới mạo nhận là con trai của ba, to gan lớn mật!"

Trình Hậu Thần trừng mắt nhìn cô, "Ép ba phải thừa nhận đã từng ngu ngốc thì ăn ngon miệng lắm sao hả?"

Trình Tiêu hớn hở bước xuống lầu, níu lấy cánh tay ba, "Con vui vì cuối cùng ba đã tìm ra lý do 'bị ly hôn'. Để bày tỏ sự chúc mừng đối với ba, con sẽ giúp ba tìm lại Phi Phi nhé?"

Trình Hậu Thần hừ một tiếng trước vẻ lên giọng của cô, "Giúp ba? Đừng có hất cẳng ba, con được coi là con ruột của ba đấy."

"Ba nghe thấy hết rồi?" Trình Tiêu cười, "Ai bảo con không muốn có mẹ kế, chỉ muốn được ở bên ba mẹ ruột thôi chứ, không sử dụng chút mưu kế sao có thể đắc lợi, ba đừng để ý."

Trình Hậu Thần giơ tay lên trong tư thế định đánh vào đầu cô, khi bàn tay hạ xuống lại biến thành động tác khẽ vuốt ve, "Cũng may là chưa đến mức độ không thể cứu vãn được."

Trình Tiêu công kích ba, "May mà ba chưa lấy vợ hai, nếu không mẹ con không biết sẽ quét ba ra khỏi cửa không biết bao nhiêu lần nữa."

Trình Hậu Thần than thở, "Đặt mình ở địa vị của người khác để nghĩ, nếu mẹ con lén lút giấu ba qua lại với người đàn ông có ý đồ với bà ấy, ba thậm chí có cả suy nghĩ sẽ giết đối phương."

Trình Tiêu vô tư cười nhạo ba, "Ha ha ha, thể hiện bản tính anh hùng bá đạo cho con xem đấy, con bái phục ba rồi, được chưa?"

Trình Hậu Thần hừ một tiếng, "Ba không đánh con thì con cảm thấy khó chịu phải không?"

Trình Tiêu cười vui vẻ.

Trình Hậu Thần cũng không nhịn được cười.

*

Tối hôm đó Trình Tiêu ăn cơm cùng Tiêu Phi, cô hỏi. "Ông Trình nói mẹ lại gây gổ với ông, không chịu kiểm tra lại?"

Tiêu Phi tỏ vẻ thờ ơ, "Ông ấy toàn làm việc thừa thãi. Chẳng phải mẹ là người hiểu rõ nhất sức khoẻ của mình sao, đâu cần ông ấy phải tỏ vẻ ân cần?"

Trước đây, Trình Tiêu nhất định sẽ để mặc cho bà trút hết mọi buồn bực, nhưng lần này, "Mẹ tỏ thái độ với ba bao nhiêu lần rồi, nếu là trước đây, ba không thể không cãi nhau với mẹ một trận kịch liệt. Bây giờ ba đã chịu nhịn rồi, không phải vì mẹ đã từng bị bệnh mà là ba đang muốn được có lại mẹ." Đợi sau khi kể xong câu chuyện Trình Hậu Thần từ chối không gặp gỡ với Nghệ Nhất Tâm nữa khiến bà ta đã tìm đến tận nhà xong, Trình Tiêu hỏi, "Có chút cảm động nào không?"

Tiêu Phi quay mặt sang một bên, hất hàm nói, "Ai thèm!"

Trình Tiêu ngang nhiên châm chọc thái hậu nương nương nhà mình, "Cái tật miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo của con là di truyền của mẹ đấy!" Sau đó thẳng thắn nói, "Ngày mai ông Trình sẽ tới đưa mẹ đi khám lại, nếu mẹ dám không đi con sẽ dám giới thiệu bạn gái cho ông ấy, mẹ cứ chờ xem."

Mấy ngày sau, Trình Tiêu chạm mặt Nghê Trạm tại sân bay.

Hai người đi ngược từ hai phía lại nên rất khó tránh mặt.

Nghê Trạm lên tiếng trước, "Mấy lần gọi điện cho em, đều thấy tắt máy."

Trình Tiêu bình thản trả lời, "Chắc lúc đó đang bay."

Nghê Trạm im lặng mấy giây rồi mới nói, "Bệnh tim của mẹ anh vẫn không có chiều hướng tốt lên, sau khi từ nhà họ Trình về đã phải nhập viện. Bà ấy vẫn luôn mong chú Trình sẽ tới thăm."

Trình Tiêu không hề tỏ vẻ đồng tình, ngược lại còn giội một gáo nước lạnh, "Vậy bà ấy có thể sẽ phải thất vọng rồi. Ông Trình là một người khi tốt với anh thì có thể vì anh mà xông vào nơi nước sôi lửa bỏng, hái trăng hái sao trên trời. Một khi đã không còn nghĩ đến anh thì anh còn không bằng người xa lạ. Hơn nữa, từ khi chưa thành niên, ông đã học được từ ông nội tôi cách toan tính người khác, vì vậy ông ấy ghét nhất là bị người khác toan tính. Mẹ anh quả thực đã cho ông ấy một vố."

Thấy Trình Tiêu có ý muốn bỏ đi, Nghê Trạm lại hỏi, "Sao em biết? Năm xưa, anh đã nghĩ rằng mình là con trai của chú Trình."

Trình Tiêu đưa tay lên đỡ trán, "Con người anh mà tôi biết, chẳng có chút nào giống với ông Trình cả."

Nghê Trạm cau mày, "Chỉ có vậy thôi sao?"

Trình Tiêu gật đầu, "Chỉ có vậy thôi!"

Cố Nam Đình, người ra sân bay đón cô đợi cô bước lại gần, nói, "Sao, sợ anh sẽ tới đó đánh anh ta à?"

Trình Tiêu nháy mắt, "Đúng vậy, cũng phải giữ gìn một chút."

Cố Nam Đình tự hiểu rằng đó là hành động giữ gìn hình ảnh cho anh, anh cười hỏi, "Lại đả kích người ta rồi à? Anh thấy sắc mặt của anh ta không tốt lắm."

"Vậy sao?" Trình Tiêu quay người nhìn theo bóng dáng của Nghê Trạm, "Bởi vì em và ông Trình cùng liên minh lại công kích mẹ anh ta đến nỗi phải nhập viện, em lại đá anh ta để đến với anh chăng?"

Cố Nam Đình gật đầu làm ra vẻ như thật, "Quả thực quá bi thảm."
Trình Tiêu quẳng chiếc va li cho anh, "Vì vậy Tổng giám đốc Cố đại nhân đại lượng tha thứ cho người hòng có được cô gái của anh đi."

Cố Nam Đình một tay đón lấy vali của cô, một tay vòng qua eo cô, "Hôm nay anh kiềm chế rất tốt đấy chứ, kiên nhẫn đợi hai người hàn huyên xong mới xuất hiện."

Trình Tiêu vòng tay phải ôm eo anh, vạch gót chân Asin của anh, "Anh rõ ràng là chờ cơ hội rồi mới hành động, cứ làm ra vẻ độ lượng lắm ấy!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net