Chương 9 (cuối): Không cần huyền thoại chỉ cần em 9-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
được rằng bản thân mình đã hai lần gây nên nỗi ân hận trọn đời cho Trình Tiêu, anh mong muốn biết bao vào ngày anh nhận được cuộc điện thoại cầu cứu của Tiêu Ngữ Hoành đó đã không suy nghĩ quá nhiều mà trực tiếp để Kiều Kỳ Nặc hỗ trợ Trình Tiêu đi xử lý, hoặc thông báo ngay cho Cố Trưởng Minh và Tiêu Tố, cũng sẽ không khiến Trình Tiêu phải ân hận suốt đời như vậy.

Không có ai sai, nhưng ai cũng sai rồi.

Việc Trình Tiêu vẫn chìm sâu trong trạng thái hôn mê, không tỉnh lại khiến Trình Hậu Thần đổ dồn hết nỗi tức giận lên đầu Cố Nam Đình. Ông kiên quyết nói với Cố Nam Đình, "Đừng nghĩ rằng lần này cậu cứ kiên trì thì tôi sẽ thỏa hiệp với cậu."

Cố Nam Đình không dám kỳ vọng ông sẽ thỏa hiệp, nhưng anh cũng không có ý định từ bỏ.

Cứ kiên trì túc trực chờ đợi như vậy suốt một tuần lễ, Trình Tiêu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trình Hậu Thần quyết định đưa con gái về nhà. Ông nói, "Những nơi kiểu như bệnh viện thế này, nó chắc chắn không muốn ở lại thêm một phút nào cả."

Đêm trước ngày Trình Tiêu xuất viện, nhân lúc Trình Hậu Thần ra ngoài, Kiều Kỳ Nặc lén lút sắp xếp cho Cố Nam Đình vào trong phòng bệnh.

Đây là lần đầu tiên sau khi xảy ra tai nạn xe, Cố Nam Đình được gặp Trình Tiêu. Mới chỉ một tuần lễ mà cô đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn dĩ đã không tròn trịa giờ càng bé nhỏ hơn, sắc mặt cũng nhợt nhạt, yếu ớt, tiều tụy. Dù đang trong trạng thái hôn mê nhưng đầu lông mày của cô vẫn khẽ nhíu khiến Cố Nam Đình càng thêm đau lòng.

Anh dùng tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó lại cầm bàn tay của Trình Tiêu ra khỏi tấm chăn mỏng, nắm chặt trong bàn tay anh, cúi đầu hôn lên tay cô.

Từ khi xảy ra hiện tượng sai lệch thời gian tới giờ, Cố Nam Đình, người ban đầu có ký ức nhiều hơn những người khác tới bảy năm giờ chỉ còn lại ba năm. Cái gọi là biết trước không còn ý nghĩa nữa rồi. Bởi vì chỉ còn lại ba năm, chẳng có gì cần phải đề phòng nữa. Hay nói một cách chính xác hơn, cho dù có, anh cũng chưa chắc đã phải đề phòng. Đặc biệt là sau khi trải qua nỗi ân hận dày vò vì sự ra đi của Tiêu Phi, anh không còn muốn đề phòng bất cứ điều gì nữa.

Khi Cố Nam Đình kiên quyết túc trực tại bệnh viện bất kể ngày đêm, anh không ngừng hồi tưởng, nhớ lại xem trong quỹ đạo thời gian thông thường, sau khi Tiêu Ngữ Hoành phải trải qua nỗi đau bị sảy thai, Trình Tiêu đã đối xử với anh như thế nào. Anh thử tìm ra điều khác thường trong những chi tiết rất nhỏ ấy, bởi vì anh thực sự rất muốn biết rằng rốt cuộc có phải vì anh nên mới gây nên nỗi hối tiếc của Trình Tiêu hay không.

Nhưng đều vô ích. Cố Nam Đình không nhớ rõ, có thể khẳng định sự lạnh nhạt của Trình Tiêu đối với anh là bởi vì khi đó, ngoài sự tiếp xúc trong công việc ra, một Tổng giám đốc như anh và một phi công như cô chẳng có mối quan hệ giao tiếp nào khác. Chỉ một điều duy nhất có thể khẳng định đó là vào đúng ngày Tiêu Ngữ Hoành bị xảy thai, anh vốn dĩ có lịch bay.

Vốn dĩ...

Vì vậy, thành viên trong tổ bay phải bay thay anh ngày hôm đó, có Trình Tiêu.

Vì vậy, trong quỹ đạo thời gian thông thường, cô quả thực có khả năng vì phải bay thay anh nên đã bị lỡ mất cơ hội từ biệt Tiêu Phi!

Mặc dù không có dấu hiệu rõ ràng, Cố Nam Đình vẫn có thể khẳng định bản thân chính là nguyên nhân dẫn đến sự hối tiếc của Trình Tiêu. Bởi vì từ khi anh gặp hiện tượng sai lệch thời gian, tất cả mọi sự việc đều xảy ra theo đúng quỹ đạo trong "lịch sử", không thể thay đổi, không thể ngăn chặn. Vì vậy, không có lý gì những điều mà Trình Tiêu phải trải qua lại có sự khác biệt.

Anh cứ nghĩ rằng đây là món quà của thời gian, không phải là thử thách của tình yêu, hóa ra lại buộc anh phải tận mắt chứng kiến nhưng nỗi hối tiếc do anh gây nên. Nếu sai lệch thời gian là để anh phải đích thân cảm nhận nỗi đau khổ mà em đã từng chịu đựng, anh xin nhận sự trừng phạt này. Chỉ có điều...

Khi những giọt nước mắt không thể kìm nén cứ lã chã rơi xuống tay Trình Tiêu, Cố Nam Đình càng nghẹn ngào khó thốt nên lời, "Trình Trình anh không muốn em phải cùng anh gánh chịu sự trừng phạt này. Chỉ cần em tỉnh lại, em muốn như thế nào cũng được. cho dù đến hết cuộc đời này, em không tha thứ cho anh, anh cũng chấp nhận."

Chính trong thời khắc này, một người đầy ắp mưu đồ chiến lược như Cố Nam Đình cũng trở nên mơ hồ mù mịt rồi. Thời điển tổ chức hôn lễ càng tới gần, anh càng không dám nghĩ tới tương lai với Trình Tiêu nữa. Anh thậm chí không dám khẳng định, nếu anh cứ cương quyết giữ lại Trình Tiêu, liệu có khiến cô thêm khó xử, sẽ càng đau khổ hơn không. Nhưng nếu buộc anh phải từ bỏ, chỉ nghĩ đến điều đó thôi anh đã không thể chịu đựng được...

"Trình Trình, thứ anh muốn có nhất trong khoảng thời gian sai lệch này chỉ là em thôi. Nhưng anh lại đem cái gọi là biết trước đó để lo lắng vì người khác, không thể làm bất cứ điều gì cho em." Cố Nam Đình áp tay Trình Tiêu lên má mình đau khổ đến mức không thể nói tiếp được nữa.

Trình Hậu Thần đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn anh bất lực ngồi khóc bên cạnh con gái mình, cũng xót xa vô hạn.

Nếu Trình Tiêu tỉnh lại, nhìn thấy Cố Nam Đình ở đó, có sẽ hiểu rằng hình ảnh ảo giác về cảnh tượng xảy ra trong bệnh viện xuất hiện trong đầu cô sau sự cố máy bay bị sét đánh trúng đó không phải của người khác mà đó chính là hình ảnh của cô. Đó cũng chính là dấu hiệu bảo rằng trí nhớ của cô đã được phục hồi. Nhưng bởi vì cô đã bị mất đi phần ký ức đó nên mới không rõ nguyên do cái được gọi là biết trước, từ đó không biết cách né tránh.

Nghê Trạm cũng được chứng kiến cảnh tượng này, anh biết mình không đủ tư cách để trách mắng Cố Nam Đình nhưng Trình Hậu Thần, cũng giống như việc anh luôn đoán được rằng nếu Trình Tiêu tỉnh lại, người mà cô ấy muốn gặp không phải là mình. Ngoài việc lặng lẽ túc trực ở bên ngoài rồi lặng lẽ rời đi, anh ta không biết mình còn có thể làm được điều gì nữa.

Biết rõ rằng cần phải buông tay nhưng không thể nào buông được, biết rõ rằng không thể nào xảy ra nhưng vẫn chờ đợi. Tóm lại, dù bất đắc dĩ và đau khổ như thế nào, vẫn đứng trong thế giới của riêng mình, ngắm nhìn em từ xa, cho dù phải khóc hay mỉm cười, dù đang ngủ hay đã tỉnh dậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net