BoBoiBoy [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

title: anh hùng [3]

warning: OOC, không có logic, cốt truyện không liên quan tới truyện gốc.
cre ảnh: cần tìm nguồn.
_____

Ở một nơi nào đó trên hành tinh Solaria.

- Ể? Cậu là thứ gì vậy?

BoBoiBoy vừa tỉnh dậy, chưa kịp nói năng gì, chỉ trơ mắt nhìn cô gái nhỏ phía trước đang nhảy nhót quanh cậu.

- Mình là BoBoiBoy đến từ trạm TAPOPS, cậu là ai? - Rất lịch sự, BoBoiBoy đứng dậy, phủi bụi.

- Hả? BoBoiBoy là cái gì vậy? Có ăn được không?

Cô gái nhỏ với vòng sáng chói mắt bao quanh, ghé đầu nhòm ngó nhìn BoBoiBoy, đánh giá cậu từ trên xuống dưới rồi bỗng dưng cười khúc khích.

- BoBoiBoy là tên mình, cậu có thể gọi mình là BoBoiBoy. Mình không ăn được.

BoBoiBoy miễn cưỡng cười xoà, nhìn gương mặt xinh xắn, vô thực tựa tinh linh dí gần mặt cậu. Tiếng cười như tiếng chuông của cô gái như thu hút BoBoiBoy, lại thêm vẻ ngây thơ non nớt không nói lên lời, BoBoiBoy tự dưng đưa ngón trỏ tay phải chạm nhẹ lên đầu mũi hồng hồng của cô.

Nụ cười của cô gái ấy dừng lại, cô nheo mắt, hắt xì một cái rồi ngơ ngẩn nhìn BoBoiBoy. Trong chốc lát, cô chạy ra xa, trốn phía sau một tảng đá.

- Ơ... này. Mình không cố ý, thực sự xin lỗi. Đừng chạy mà! - BoBoiBoy nói theo.

Tảng đá im lặng.

- Mình xin lỗi mà!

Tảng đá im lặng.

Thở dài đầy bất lực, cậu trai nhỏ Malaysia quay người sang kiểm tra đồng hồ, cũng không để ý tới người ban nãy nữa.

Phía sau tảng đá màu đen, ánh sáng kia chợt ló đầu ra, cảnh giác nhìn BoBoiBoy. Một lúc sau, khi phía BoBoiBoy vẫn không chú ý đến cô, cô mới đi ra khỏi tảng đá, từng bước lại gần cậu.

BoBoiBoy quay mặt qua.

- Đừng sợ, mình không làm gì cậu đâu! - Một câu nói cắt đứt ý định chạy đi lần nữa của cô gái, cô dè dặt hỏi.

- Thật không?

- Thật.

- Thế, chúng ta nói chuyện nhé? Cậu là ai vậy?

Đối mặt cô gái kia, BoBoiBoy nghiêm túc.

- Không có cách nào nữa sao Ochobot?

Fang, Yaya, Ying, Gopal chụm đầu vào nhau, nhìn quả cầu màu vàng thể hiện cảm xúc qua cái nhíu mày trên màn hình, bất lực lắc người.

- Cách thì có, nhưng cái này thật sự rất tốn năng lượng. Ở hành tinh này, dùng năng lượng cho một việc gì đó rất khó.

- Tại sao? - Gopal hỏi.

Ochobot nhìn Gopal một lúc lâu khiến cả bọn bạn đều quay sang nhìn cậu. Gopal hoang mang.

- Tưởng tượng dùng năng lượng như là đốt cháy năng lượng. Mà đốt cháy thì tạo ra ánh sáng. Ánh sáng xuất hiện ở Solaria sẽ bị hành tinh này hấp thụ một cách lạ lùng thế nên phải đốt cháy năng lượng nhanh hơn thời gian hấp thụ, hay nói cách khác là phải nhanh hơn thời gian vận hành của hành tinh này. Nhanh hơn thì càng mất nhiều năng lượng hơn, tớ có thể dùng năng lượng định vị và liên lạc với BoBoiBoy được nhưng sau đó, tớ sẽ không trụ được mà ngất đi vì cạn kiệt năng lượng...

Không phải nói tiếp, đám bạn thân cũng đã gật gù hiểu ý. BoBoiBoy thì biến mất, nếu giờ Ochobot cũng bay màu thì thật sự là bọn họ không biết phải làm gì ngoài bị động chờ người tới cứu. Ochobot là người liên lạc duy nhất, cũng là từ điển thông tin duy nhất. Kể cả là có cả BoBoiBoy ở đây mà không có Ochobot, hẳn là cậu trai màu cam ấy cũng không biết phải làm gì để giải quyết mọi chuyện nhanh và an toàn.

- Nếu như thế, nhỡ đâu Chỉ huy Chichiko liên lạc muốn biết tình hình hay là muốn chúng ta phối hợp cứu trợ thì sao?

Yaya lo lắng.

- Chẳng lẽ chúng ta bị cách biệt khỏi thế giới bên ngoài hay sao?

Ying rít lên khiến cho cả bọn đều xuống tâm trạng. Ochobot lên tiếng.

- Không sao, từ bên ngoài liên lạc vào thì vẫn ổn. Tớ sẽ bị động nhận liên lạc là được.

Nghe Ochobot trấn an, cả bốn đứa đều thở ra một hơi, bỏ được một viên đá ra khỏi đầu. Nhưng cũng chẳng thoải mái được bao lâu, dây cốt tinh thần của mọi người lại căng lên khi nhận ra vẫn còn rất nhiều viên đá khác đang đè nặng, cần giải quyết.

Tít. Tít.

- Tiếng gì vậy? - Ying hỏi các bạn.

- Tới rồi. - Gopal nghiêm trọng.

- Cái gì đến cơ? - Fang và Yaya khó hiểu.

- Quái vật tôm tít!

- Thôi đi Gopal.

Ngoài ý muốn, lời đùa giỡn mọi khi của Gopal không giúp mọi người thả lỏng được chút nào, ngược lại còn khiến cho cả đám thấy hoảng sợ hơn khi phải cảnh giác trước sự xuất hiện của một con "quái vật tôm tít" nào đó.

- Các cậu! BoBoiBoy đang cố liên lạc với tớ! - Ochobot vui mừng.

May cho năm đứa là chẳng có con quái vật nào cả, tất cả chỉ là âm thanh phát ra từ Ochobot. Dù sao xung quanh cũng rất tối, giờ mọi người đều không thể xác định được âm thanh phát ra từ ai nữa mà đều mặc định rằng ngoài giọng nói ra thì tất cả các âm thanh khác lạ đều là mối nguy hiểm rình rập xung quanh.

- Mất kết nối rồi!

Có thể nghe thấy giọng robot đều đều của Ochobot đang tiếc nuối.

- L-Lại có yêu cầu liên hệ nữa này. Nhưng mà...

Ochobot nhíu đôi mày giả, do dự.

- Sao vậy Ochobot?

- Yêu cầu liên hệ là của một vật thể sống không xác định...

- Xin chào.

Cô gái nhỏ, nhìn như tinh linh (trong suy nghĩ của BoBoiBoy) căng cứng người chào hỏi. Không biết là vì lí do gì mà cô bạn này biết tiếng của người địa cầu bọn họ. Vậy cũng tốt cho việc giao tiếp thuận lợi hơn.

- Cậu là ai vậy? - Ochobot từ bên kia màn hình ảo, hỏi cô gái. Cả đám bạn Fang, Yaya, Ying, Gopal đều vây xung quanh, chăm chăm nhìn cô.

- T-Tôi... tôi là... là... Tên tôi... là... Savia.

Cô gái bên kia rụt người, hoảng sợ nhìn bọn họ, lắp bắp đáp lại.

- Ơ này. Cậu tên là Savia à? Sao cậu không nói cho mình biết?

Giọng nói trong trẻo đầy sức sống vang lên từ đầu dây bên kia, cả hội bạn cùng hô lên một tiếng.

- BoBoiBoy!

Savia thảy con chíp đang chiếu màn hình về tay BoBoiBoy rồi núp sau lưng cậu trai màu cam, hé mắt nhìn những người trên màn hình.

- Tớ đây. Các cậu có ổn không?

BoBoiBoy cười cười, nhẹ nhàng đáp lại tiếng gọi của các bạn. Cậu đặt tay lên đầu Savia, xoa nhẹ.

- Savia, đây là bạn mình, họ sẽ không làm hại cậu.

Cô bạn mới quen của BoBoiBoy vẫn im lặng, một mực trốn sau lưng cậu.

Thôi được rồi, kệ cậu ấy đi!

- Các cậu, đây là Savia. Tớ cũng vừa mới biết tên cậu ấy thôi. Lúc tỉnh dậy thì tớ thấy cậu ấy ngay trước mắt, giờ xung quanh cũng chỉ có cậu ấy. Các cậu có giữ được liên lạc không? - BoBoiBoy giải thích.

- Được. BoBoiBoy, còn cậu thì sao? - Ochobot lo lắng cho sức khoẻ, an toàn và cái đồng hồ của cậu trai từ Malaysia.

- Tớ ổn. Tớ đang dùng một một con chip để liên lạc. Tớ cũng không biết tả nó sao nữa, tớ không giỏi công nghệ cho lắm.

Fang thấy màn hình bên kia lắc lắc liên tục, chiếu lên trời, hiển nhiên là BoBoiBoy đang cầm cái thiết bị đó để xem xét.

- BoBoiBoy! - Gopal khóc lóc gọi tên cậu bạn thân.

- Hả? À, cái này là Savia đưa cho tớ. Này Savia, cậu lấy cái này ở đâu vậy? - BoBoiBoy phớt lờ Gopal, để con chip chiếu về chỗ cũ, quay sang hỏi chuyện Savia.

Có chút do dự nhìn BoBoiBoy, lại liếc sang nhìn đám người phía màn hình bên kia, Savia vẫn giữ miệng không nói.

BoBoiBoy quay lại nhìn Ochobot và Fang một lúc rồi cầm tay Savia, chậm rãi đưa cô rời khỏi màn hình, cách xa con chip tầm 3m rồi ấn cô ngồi xuống một tảng đá lớn.

BoBoiBoy nửa quỳ gối, dùng ánh mắt dịu dàng nài nỉ nhìn Savia.

- Ở đây họ không nghe được đâu. Cậu sợ sao, Savia?

Cô bạn kia tin tưởng BoBoiBoy, gật gật đầu.

- Không sao mà, họ đều tốt như mình thôi.

- Đều tốt như BoBoiBoy sao? - Savia lí nhí hỏi.

BoBoiBoy khẽ ậm ừ, mong chờ đáp án từ cô bạn nhỏ nhắn trước mặt. Mãi lúc sau, Savia mới nói.

- Cái này Savia nhặt được của một người cao lớn, nhiều râu. Trước đó, có nhiều người tới đây lắm. Savia không biết là họ đi tìm gì, ai cũng nói là không sử dụng được năng lượng gì đó ở đây và muốn bắt Savia về. Họ làm đau Savia. Savia không muốn đi cùng họ nên là đã cố thoát ra, rồi sau đó... sau đó...

Savia kể chuyện, nhẹ nhàng như đang hồi tưởng và trải nghiệm lại quá khứ. Dần, tiếng của cô nhỏ lại rồi nghẹn ngào, dường như không muốn kể chuyện tiếp. BoBoiBoy nhìn vậy, không muốn gặng hỏi cô.

- Được rồi Savia, cảm ơn cậu...

- Không, BoBoiBoy. Nghe Savia nói hết đi...

Savia khẩn cầu nhìn cậu trai kia, giống như sợ hãi, bám tay cậu như muốn níu hi vọng được cứu rỗi của cô.

- Cậu nói tiếp đi. - BoBoiBoy vỗ lên tay Savia, trấn an.

- Rồi sau đó...sau đó, Savia thấy có một luồng sáng bao phủ bọn họ, rồi bọn họ biến mất sau ánh sáng đó...

Còn tiếp.

Viléuma.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net