BoBoiBoy [4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

title: anh hùng [3]

warning: OOC, không có logic, cốt truyện không liên quan tới truyện gốc.
cre ảnh: _.pkhuyen._
_____

Thời gian như ngưng đọng trong chốc lát, BoBoiBoy sắp xếp lại lời nói của Savia trong đầu, nảy ra một nghi ngờ.

Liệu Savia có phải nguồn cơn của mọi chuyện?

Dù cho hành tinh này có kì lạ như thế nào đi nữa thì nó vẫn không có ý thức, không phải sản phẩm trí tuệ cao mà chỉ là một đứa con của mẹ thiên nhiên, hoàn toàn không có khả năng dị bẩm tới mức nuốt chửng nhiều mạng sống như thế.

Hay là trên hành tinh này có lỗ đen?

Cậu trai mũ cam rợn tóc gáy, tự dưng quay đầu nhìn xung quanh rồi thở phào khi phát hiện mình vẫn ổn.

Chuyện này cứ để sau đi, lần này tới hành tinh này đành phải về tay không vậy.

Thế nhưng, BoBoiBoy vẫn muốn thử...

- Savia này.

BoBoiBoy ngước mắt nhìn cô.

- Dạ?

- Cậu có thể tạo hay toả ra ánh sáng được không? Bằng sức mạnh hay cái gì đó, tạo ra ánh sáng để chúng ta nhìn thấy mọi thứ xung quanh rõ hơn.

BoBoiBoy lúng túng múa tay, cố gắng miêu tả cho cô gái nhỏ kia hiểu được cách tạo ra ánh sáng. Savia mờ mịt nhìn cậu.

- À, như thế này này.

BoBoiBoy bật tay tanh tách, triệu hồi sức mạnh ánh sáng của mình.

- BoBoiBoy Solar.

Vẫn là khuôn mặt đấy, vẫn là màu tóc ấy, trang phục và màu mắt của BoBoiBoy thay đổi. Đôi mắt màu hổ phách như mắt mèo phát sáng trong bóng đêm thay cho đôi mắt nâu quen thuộc. Trang phục và mũ lưỡi trai vốn là màu cam sáng biến thành màu trắng làm chủ đạo phối đen, cùng những hoạ tiết phát ra ánh sáng và logo hình tia sáng. Mũ lưỡi trai được chỉnh lệch một góc 60° sang bên trái, cùng với một chiếc kính bảo vệ mắt khỏi tia UV 88k áp mã freeship để trang trí cho khuôn mặt thêm tri thức và ngầu lòi hơn. Cũng ra dáng, không hổ danh nguyên tố mạnh nhất của BoBoiBoy.

- Như vậy này.

Cả người BoBoiBoy Solar toả ra vầng hào quang sáng chói, đánh bay vầng hào quang nam nữ chính trong truyền thuyết. Savia có thể tưởng tượng sau lưng BoBoiBoy mọc ra mấy cánh tay xếp cân đối, tạo nên tổng thể rất giống Quan Âm Bồ Tát.

Thôi bỏ đi.

BoBoiBoy đưa tay ra, kiểm soát một tia sáng nhỏ trên tay. Savia vừa lại trốn sau tảng đá, tò mò ngó ra, thích thú nhìn tia sáng trên tay của cậu.

- Ể?

BoBoiBoy nắm tay lại, tia sáng trên tay nhỏ dần rồi tắt hẳn. Vì sự hút năng lượng của Solaria.

- Làm thử đi.

Savia nhìn ánh mắt cổ vũ, khích lệ của cậu trai mũ cam vừa hoá thành dạng nguyên bản. Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, gồng cơ mặt.

- Eeeeee.

- Không được sao?

BoBoiBoy vuốt cằm, hơi thất vọng.

Savia chớp chớp mắt, cô thả lỏng người, lại nhắm mắt lại. Cảm nhận dòng năng lượng đang cuộn trào bên trong bản thân, va đập vào từng bộ phận. Các cơ quan chức năng được đánh thức. Giống như một chiếc đồng hồ cũ rỉ sét được khởi động lại, các bánh răng là cơ quan dần chuyển động, chầm chậm kéo nhau quay tròn.

Bằng tốc độ ánh sáng mắt người nhìn không thấy, cả cơ thể Savia như ngọn nến được thắp sáng, chói loá như dán lên mấy cái đèn led công hiệu cao.

BoBoiBoy lôi đâu ra cái kính ban nãy của nguyên tố ánh sáng, đeo lên mắt rồi dùng tay ngăn cản ánh sáng chiếu đến.

- Như vậy được chưa BoBoiBoy?

Savia phấn khích xoay mấy vòng, làm cho tầng hào quang nhấp nháy như đèn trong bar.

- Từ từ đã Savia, cậu dừng lại đi. Cậu giảm xuống một chút, kiểm soát cho ánh sáng nhẹ nhàng thôi.

Savia đầu đầy dấu hỏi chấm.

BoBoiBoy làm động tác hít vào, thở ra, điều chỉnh nhịp thở.

- Cậu cứ thở nhẹ nhàng ra, cho ánh sáng theo hơi thở ra ngoài.

- Vậy giờ chúng ta làm gì đây?

Fang nhìn BoBoiBoy qua màn hình, lại đánh mắt sang dò xét cô gái được bọc trong ánh sáng chói mắt kia.

- Sao ánh sáng của cậu ấy không bị hành tinh này hấp thu?

Gopal thắc mắc. Mọi người lại cùng nhau nhìn chằm chằm Gopal, thở ra nhẹ nhõm một cách tự hào, như kiểu phụ huynh tự hào khi cuối cùng đứa con yêu cũng đã hiểu bài.

- Tớ nghĩ là cậu ấy là nguyên nhân của mấy thứ kì dị trên hành tinh này.

BoBoiBoy quay đầu lại nhìn Savia đang ngồi trên tảng đá, vẫn thích thú ngắm nhìn ánh sáng toả ra trên bàn tay trắng nhỏ.

- Savia á? - Nhận thấy ánh mắt của mọi người, Savia ngơ ngác chỉ về phía mình.

Bật cười, BoBoiBoy quay lại nhìn Ochobot phía bên kia màn hình.

- Cậu có giữ liên lạc được không Ochobot?

- Được. - Bằng cách nào đấy, đôi mắt điện tử của Ochobot dao động.

- Cứ giữ liên lạc và đứng yên đó, bọn tớ sẽ đi tìm các cậu. Nhớ để ý ánh sáng của Savia, tớ nghĩ nó đủ sáng để các cậu nhận thấy trong vòng bán kính 10m. Lúc đấy, hãy hô to lên.

BoBoiBoy nghiêm túc bày lệnh. Lời nói của cậu trai này đôi lúc trở nên thật đáng tin và đáng dựa dẫm. Như lúc này đây, những người bạn bên kia đều gật đầu, đặt niềm tin và hi vọng tuyệt đối vào người anh hùng từ Trái Đất.

Yaya và Ying ngồi dựa lưng vào nhau, vu vơ ngâm vài câu hát sôi động với tông giọng mệt mỏi đối lập. Gopal đã sớm lăn ra ngủ khò khò một góc, thi thoảng lại chép miệng chuyển mình. Fang từ ban nãy đã lặp đi lặp lại một động tác: nhặt viên đá dưới đất lên rồi ném nó ra xa, nhàm chán và mệt mỏi.

- Liệu BoBoiBoy có tìm thấy mình không? Dù Solaria nhỏ hơn Trái Đất nhiều nhưng nó vẫn là một hành tinh, vẫn rất to lớn và khó khăn để tìm người trong bóng tối.

Fang lên tiếng. Đối thủ của BoBoiBoy (nhưng đứng cùng chiến tuyến), cậu bạn ngoài hành tinh với mái tóc đen xanh vuốt ngược điển trai (nếu không có cái mũ hình nấm) luôn được coi như phó nhóm. Mặc dù cậu ta không đáng tin tưởng bằng BoBoiBoy vì trông hơi gian manh, nhưng những ý kiến Fang đưa ra là lí trí hơn bất kì ai hết. Cậu ấy luôn giữ được bình tĩnh và suy nghĩ mọi vấn đề theo nhiều chiều hướng, quyết đoán, không dễ mềm mỏng như BoBoiBoy nên vẫn luôn là thành viên không thể thiếu.

Mỗi người trong nhóm đều đóng một vai trò quan trọng, và BoBoiBoy là người dẫn dắt những người quan trọng ấy đi làm những việc có tầm cỡ.

Không ai là vô dụng, không ai bị bỏ lại, không ai phải tự ti, không ai cũng tự mãn, đó là bọn họ - những người may mắn được ban cho sức mạnh phi thường, gánh vác sứ mệnh trọng đại.

Ochobot suy nghĩ về ý kiến của Fang một hồi, đôi bàn tay điện tử đưa lên vỗ vai cậu chàng.

- Cứ nghe theo BoBoiBoy đi, cậu ấy chắc chắn có lí do. Với lại, ngoài việc bị động chờ cậu ấy đi tìm thì cũng không thể làm gì nữa.

- Dù sao năng lượng của Ochobot cũng phải để dành để liên lạc với Chỉ huy. Bọn họ không biết tình hình của chúng ta đâu. Rủi ro, đây là nhiệm vụ duy nhất không được trụ sở theo dõi vì đặc thù hút năng lượng của hành tinh.

Yaya lên tiếng chốt lại nghi ngờ của Fang. Thật ra, ngoài việc làm bánh quy và mềm lòng, không dám làm đau người khác ra thì cô bạn này hoàn hảo một cách đáng ngờ. Nhớ những lúc khi BoBoiBoy và Gopal lâm nguy khi đang làm nhiệm vụ, cô và Ying luôn xuất hiện đúng lúc để giải cứu bọn họ. Tưởng tượng, nếu Gopal và Fang đại diện cho sự bốc đồng, cho bầu trời cao vời vợi, uy dũng và hùng vĩ thì cô nàng Yaya và Ying là mặt đất trầm ổn, ganh đua lẫn nhau từ những bước cơ bản vững chãi đi lên, chống lưng cho bầu trời.

Dù cho bầu trời có sập xuống thì vẫn luôn có mặt đất chống đỡ tất cả.

- Kia rồi, có ánh sáng.

Ying hô lớn, chỉ tay về phía ánh sáng nhấp nháy chập chờn phía xa.

- Đúng kìa, mau gọi cậu ấy đi. - Đôi mắt điện tử của Ochobot nheo lại, xác định lời nói của Ying rồi reo lên

- BoBoiBoy!

- BoBoiBoy!

- BoBoiBoy!

Fang và Ying hô thật lớn tên của cậu trai tóc cam. Yaya dùng sức mạnh bay tới chỗ ánh sáng đó.

- BoBoiBoy! - Gopal vừa nhảy vừa hét.

- Ủa? Tưởng anh Gopal đang ngủ mà? - Ying giật mình nhìn Gopal bất thình lình xuất hiện đằng sau.

- Nằm trên cái chỗ quái quỷ này làm sao ngủ ngon được. - Gopal ỉu xìu, bóp bóp đầu ra vẻ mệt mỏi.

- BoBoiBoy, bên này!

- Vậy thì bao giờ sẽ cử phi thuyền tới đây, Ochobot sau khi liên lạc xong chắc chắn sẽ ngất vì cạn kiệt năng lượng. - Fang chất vấn Chỉ huy Chichiko.

- Các cô các cậu định về tay không saoooo? - Đô đốc Tarung đập bàn điều khiển, cố tình kéo dài âm cuối của câu nói. Làn da đỏ ửng của ông là minh chứng cho sự tức giận, cả nhóm bạn không hẹn mà tự dưng đứng thẳng lưng, mặt căng thẳng nhìn về phía trước.

Chichiko tháo một cái kính ra. Cũng không bất ngờ, ông vẫn còn mấy cái kính nữa. BoBoiBoy và Gopal nhiều lần tự hỏi tại sao ông ấy có thể đeo nhiều kính như vậy trên mặt. Chỉ huy TAPOPS trấn an vị Đô Đốc, lại bấm các phím trên bàn điều khiển.

- Ta sẽ cho phi thuyền tới ngay bây giờ, tầm hai mươi phút nữa sẽ sẵn sàng hạ cánh, gửi định vị đây.

Ochobot gửi định vị của cả bọn cho Chỉ huy. Lúc này, năm người bạn mới biết mình đang ở chỗ nào trên hành tinh Solaria.

- Chúng ta ở nửa cầu trên. Tớ không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc luôn. - BoBoiBoy cảm thán.

Savia sáng chói ở phía sau BoBoiBoy ló đầu ra rồi lại thụt vào, tò mò nhìn màn hình điện tử.

- BoBoiBoy! Vòng hào quang sáng chói kia là sao vậy?

BoBoiBoy nghiêng người qua một bên cho Chỉ huy và Đô Đốc nhìn thấy Savia rồi lại đứng thẳng che chắn cho cô. Nói ngắn gọn.

- Đây là Savia, cư dân ở Solaria. Mong Chỉ huy và Đô Đốc cho bọn tôi đem theo cậu ấy, có lẽ sẽ có ích cho việc tìm hiểu thêm về quả cầu năng lượng Solabot.

Còn tiếp.

Viléuma.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net