BoBoiBoy [6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

title: anh hùng. [6]

warning: OOC, không có logic, cốt truyện không liên quan tới truyện gốc.
cre ảnh: của mình, chính chủ là Viléuma, phiền không mang đi đâu nha.
_____

- Vì BoBoiBoy là mẹ của tớ mà.

Hả?

Cái gì cơ?

Ngơ ngác, BoBoiBoy quay sang nhìn những người bạn thân.

- Cậu ấy gặp Earthquake rồi à?

Cả nhóm đồng loạt lắc đầu.

BoBoiBoy:...

Earthquake:...

- Không phải sao ạ? Anh Gopal bảo là mẹ là người thương Savia và làm cà ri cho Savia mà. Mặc dù BoBoiBoy không làm cà ri cho Savia nhưng BoBoiBoy thương Savia lắm. Khác với những người trước đó muốn bắt nạt Savia.

Savia ngơ ngác theo BoBoiBoy. Tính cách cô bé hệt như nguyên tố lá của BoBoiBoy, có lẽ khác biệt ở chỗ tiềm thức của Savia không được tiếp cận với nền văn minh tiên tiến nên tuổi ý thức của Savia như dừng lại ở trẻ con 4-5 tuổi. Mang trong mình sứ mệnh chiến đấu, Thorn vẫn phải hoàn thành ấn tượng của người khác về một nguyên tố trấn giữ phần ngây thơ nhất trong BoBoiBoy, cậu ấy căn bản là dạng người: Tay cầm kiếm nhưng miệng vẫn cười. Sự kì vọng của các nguyên tố khác và của mọi người về nhân cách ngây thơ ấy đôi khi cũng là một loại áp lực, bởi vì, giữa vũ trụ lúc nào cũng tối đen như mực, sự ngây thơ ấy là liều thuốc tinh thần của tất cả mọi người. Còn Savia, cô bé không nhìn thấy mặt tối tăm của vũ trụ này, ngoại trừ những kẻ bí ẩn tới tìm Savia và biến mất một cách lạ kì thì cô vẫn tin là tất cả sinh vật trên thế giới này đều tốt đẹp và đáng mến như BoBoiBoy, Fang, Gopal, Ying, Yaya và tổ chức TAPOPS.

Thế nên là... BoBoiBoy sẽ bảo vệ Savia thật tốt, để cô luôn ngây thơ và thuần khiết như thế.

Không quên câu chuyện đang nói tới, BoBoiBoy vốn hiền hoà lại quay sang nhìn Gopal, lườm nguýt cậu ta.

- Không... Không phải tớ. - Gopal lắc đầu, xua xua tay, không tự chủ lùi về sau vài bước.

- Tớ chỉ nói là: Mẹ rất thương tớ nên mới làm cà ri cho tớ.

Mơ hồ, chúng ta có thể nhìn thấy những tia chớp đỏ đang nhảy tanh tách trong phòng. BoBoiBoy cúi thấp đầu, chẳng ai thấy được mặt của cậu dưới mũ lưỡi trai, nói một cách nhẹ tâng.

- Cậu biết không Gopal? Có một số người chỉ thở thôi cũng là cái tội. Huống chi là...

Chớp thấy thanh cảm xúc giận dữ của BoBoiBoy đang sắp chạm mức tối đa, Fang, Yaya và Ying bí mật niệm cho Gopal. Hình dáng của BoBoiBoy rất nhanh chuyển đổi giữa nguyên tố sấm sét và bản thể, liên tục như đèn máy ảnh.

Một cái cốc bằng nhôm chuẩn xác rơi vào đầu BoBoiBoy một cái cốp.

- Này Adudu, tôi không phải là Probe.

Ôm đầu, BoBoiBoy quay về bản thể một cách triệt để. Cậu vùng vằng quay người, nhìn về phía mà chiếc cốc kia xuất phát.

- Này "không phải là Probe", tớ không phải là Adudu.

Ochobot chống nạnh, ánh mắt ba phần giận dữ bảy phần sát khí phóng đùng đùng chíu chíu về phía BoBoiBoy. Giống như cung đàn vỡ đôi, sợi dây lí trí của Ochobot đã đứt sau cả một ngày cau có với cậu bạn BoBoiBoy.

BoBoiBoy lặng lẽ trốn sau lưng Savia. Gopal được dịp không sợ chết, hả hê nằm ra sàn ôm bụng cười nắc nẻ. Fang, Yaya, Ying lại thắp thêm một cây nhang khác cho cậu bạn đang trốn tiệt sau lưng Savia.

- Quên tớ đi mà, hãy quên tớ đi mà, tháng năm phôi phai... - BoBoiBoy ôm tai, ngồi xổm lẩm bẩm.

- BoBoiBoy... Cậu biết cậu sụt năm cân rồi không hảaaaa?

- Hic...

Đầu BoBoiBoy nổi lên một cục u sưng vù, cậu ngồi trong góc ôm đầu khóc hu hu. Ochobot xoa tay, vẫn chưa nguôi giận, lại gần Savia, chuẩn bị kiểm tra cho cô bé.

Savia hơi rụt tay lại, nhìn về phía BoBoiBoy.

Ochobot nhìn BoBoiBoy.

Fang nhìn BoBoiBoy.

Yaya, Ying nhìn BoBoiBoy.

Gopal đang ngồi thở vì nãy cười nhiều quá, chưa kịp nhìn BoBoiBoy.

Không để mọi người chờ lâu, BoBoiBoy phóng tới chỗ của Savia với tốc độ ánh sáng, vội vàng cầm lấy tay của cô bé không chút do dự, nơm nớp lo sợ nhìn Ochobot.

Thôi được rồi, cái nhà này không có chỗ cho cậu lên tiếng.

Tất cả là tại Gopal.

BoBoiBoy thầm nhủ sẽ tìm cậu bạn thân tính sổ sau. Bất ngờ, bàn tay của cậu bị siết chặt, kéo sự chú ý của BoBoiBoy. Cậu nhìn bàn tay bé bé của Savia đang níu chặt tay cậu, tự dưng thoáng đỏ mặt, che miệng quay sang chỗ khác trong ánh mắt châm chọc của Fang.

Ochobot cũng không nỡ để BoBoiBoy phải ngại ngùng lâu, quả cầu năng lượng bắt đầu thao tác như ban nãy rồi phân tích tình trạng của Savia.

- Cái này... BoBoiBoy, cậu gọi Chỉ huy và Đô đốc tới đi, chúng ta sẽ tập trung tại phòng chỉ huy.

Cuộc kiểm tra kết thúc trong bầu không khí bất ổn. Ochobot rời đi trong căng thẳng, những người bạn còn lại thì hoang mang nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau. Vì tất cả đều nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề.

Có lẽ là do quá ngột ngạt, hoặc có thể là vì thật sự sẽ có gì đó xảy ra, trực giác của BoBoiBoy cho rằng chắc chắn sẽ có điều không ổn tiếp diễn.

Chỉ riêng xuất thân của Savia đã thể hiện những gì Ochobot sắp nói là một chuyện động trời.

BoBoiBoy vuốt gọn tóc cho Savia, nhìn cô bé chép miệng rồi quay người sang phía cậu, vùi mặt vào bàn tay vẫn đang đặt bên má cô. BoBoiBoy không nói gì, nhẹ nhàng rút tay ra, úm chăn cho Savia rồi rời khỏi phòng ngủ không một tiếng động.

Bước từng bước nặng nề về phòng chỉ huy, BoBoiBoy suy đoán những giả thuyết có khả năng xảy ra rồi lấy tinh thần chuẩn bị cho thông báo gì đó. Cậu bước vào, chào quy chuẩn với Chỉ huy và Đô đốc rồi đứng đó, nhìn về phía các bạn đang đứng gọn một bên.

- Sao rồi?

- Savia ngủ rồi, trong phòng của tôi.

Ngoan ngoãn báo cáo, cậu trai này nghĩ rằng phòng của cậu ấy là lựa chọn tốt nhất cho cô bé đến từ Solaria kia. Tuỳ tiện để một cô gái vào phòng một thằng con trai như mình ngủ là không tốt lắm, nhưng có một cảm giác gọi là "sự quen thuộc" khó tả khiến BoBoiBoy bị lệ thuộc vào suy nghĩ phải tự mình bảo hộ cho Savia mới là tốt nhất. Ít nhất thì nếu cô ấy có tỉnh dậy mà không thấy ai thì vẫn có thể yên lòng ngủ tiếp hoặc yên lặng ngồi chờ nhờ vào hơi thở quen thuộc trên từng sợi vải của gối và chăn.

Giống như đã quen biết nhau từ lâu, cũng giống như gặp nhau là sự sắp đặt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, BoBoiBoy đã liệt Savia trong hàng ngũ bạn bè thân thiết nhất.

Hay là đấy là bản năng của người mẹ? Chả lẽ BoBoiBoy có tấm lòng người mẹ với Savia thật?

Bỏ đi, bỏ đi.

- Vậy thì vào việc chính luôn đi. Mọi chuyện sao rồi Ochobot?

Đan hai tay đặt lên đùi, Chỉ huy TAPOPS ngồi trên ghế xoay.

- Cái này có hơi phức tạp một chút. Tôi cho rằng cơ chế hoạt động trong cơ thể của Savia là giống chúng tôi.

- Là sao vậy Ochobot? - Bản năng người mẹ trỗi dậy.

- Ý là cậu ấy sống như một quả cầu năng lượng. Hoặc vốn dĩ là Savia đã là một quả cầu năng lượng.

Lời Ochobot vừa dứt, một tiếng thở dài của quả cầu năng lượng màu vàng cũng nối theo. Ochobot nhìn biểu cảm hốt hoảng, mắt chữ A mồm chữ O của mọi người cũng nuốt lại lời định nói tiếp vào trong.

Lại thêm một tiếng thở dài.

Cửa phòng mở ra kêu một tiếng cạch, lấp ló đằng sau là đôi mắt to tròn đang chớp chớp, rụt rè đi tìm hình bóng quen thuộc.

- Savia? - Ying bất ngờ thốt tên cô gái kia.

- Savia?

BoBoiBoy lặp lại Ying, nhanh chóng đi tới chỗ cửa phòng, kéo tay Savia.

- Cậu tới đây làm gì?

- S-Savia đi tìm BoBoiBoy. Có phải Savia đến không đúng lúc không? Savia xin lỗi, Savia không ngoan...

Cô sớm đã kịp nhìn thấy nhiều người trong phòng, trùng hợp, BoBoiBoy và họ đều có biểu cảm trông thật khó chịu, có lẽ đang nói tới một chuyện gì đó quan trọng và sự xuất hiện của Savia là không đúng lúc. Đáng lẽ, Savia nên ở yên trong phòng. Nhưng mà, cô chỉ là tỉnh dậy không nhìn thấy BoBoiBoy nên không yên tâm.

Đã từng có ai đó nói với Savia rằng nếu cô không ngoan thì sẽ bị vứt bỏ.

- BoBoiBoy đừng vứt bỏ Savia mà.

Cô níu cánh tay của BoBoiBoy, ngữ điệu cầu xin. Một người vốn dĩ đã quen với việc sống trong bóng tối bao quanh, trong vũ trụ tối tăm này, chỉ có ở bên cạnh BoBoiBoy, Savia mới nhìn thấy ánh sáng, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp len lỏi trong tim. Hưởng thụ điều đó, cô chìm sâu vào trong sự dịu dàng của BoBoiBoy, từng cái xoa đầu mang theo nụ cười mà Savia yêu thích biến cô thành một người lữ hành cả chục năm mới được ăn ngon một lần, cứ thế mà không ngấm nổi những món dở tệ trước kia đã từng ăn đến quen thuộc. Thói quen là khó bỏ, nhưng nếu có một thứ quá tốt đẹp hơn thói quen ấy rất nhiều, con người sau một lần nếm qua thì sẽ chẳng quay trở lại thói quen trước kia được nữa. Có mới nới cũ, đó cũng là một bản tính quen thuộc của con người.

- Tớ sẽ không vứt bỏ Savia, cũng sẽ không đi đâu cả. Nào, để tớ đưa cậu đi chơi nhé.

Dè dặt nhìn Chỉ huy, nhận được cái gật đầu đồng ý của ông ấy, BoBoiBoy mới kéo Savia rời khỏi phòng chỉ huy. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Đô đốc mới hỏi.

- Cậu ta thân thiết với con bé đó như vậy từ bao giờ?

- Bản năng người mẹ đó ạ. - Gopal nhanh nhảu.

- Thôi đi anh Gopal! - Ying huých vai Gopal, nhắc nhở về cái nhìn nghiêm nghị của Đô đốc.

- Từ lúc BoBoiBoy gặp Savia, đã như thế rồi.

Suy nghĩ về thời gian lúc họ ở trên hành tinh Solaria, Yaya đáp lại Đô đốc. Nghĩ lại, mối nhân duyên giữa BoBoiBoy và Savia đúng thật là kì lạ. Cả Savia cũng vậy, cô ấy như tình cờ mà cũng như sắp đặt trước mà tới bên bọn họ, mang theo một sự nguy hiểm khó nói thành lời. Còn BoBoiBoy thì dính cô bé như sam, hay phải nói là Savia dính BoBoiBoy mới đúng, tựa như muốn trở thành người thân thiết với cậu ấy.

Rốt cuộc, Savia tiếp cận bọn họ có mục đích gì? Tại sao BoBoiBoy lại thân thiết với Savia khi chưa biết rõ về sự an toàn hay xuất thân của cô nàng như bị chơi ngải? Nói không có gì đáng nghi, bọn họ không tin. BoBoiBoy sẽ không phải là người mất chính kiến và định lực như vậy.

- Về đi. - Ra hiệu cho Ochobot ở lại, Chỉ huy Kokochi xua tay đuổi những người bạn hóng hớt ra khỏi phòng chỉ huy, không để họ nghe thêm một lời nào nữa.

- Thưa Đô đốc, Savia... cậu ấy có vấn đề. Ngoài các chỉ số sức khoẻ và thông tin kia, tôi thật sự không dò được gì cả. Lúc chúng tôi ở trên Solaria, Savia đã phát sóng âm cầu cứu tới BoBoiBoy. Tôi không biết là có chuyện gì đã xảy ra.

Ochobot canh khi mọi người đã rời khỏi phòng gần hết, cậu mới thuật lại những gì được kể từ BoBoiBoy và những nghi vấn của cậu, về hiện tượng sóng âm, những người tới "bắt nạt" Savia và cả luồng sức mạnh ánh sáng bí ẩn nuốt chửng những người đó.

Màn hình lớn hiện lên hình ảnh của Captain Kaizo - anh trai Fang. Anh ta lật cuốn sách trên tay, trông đểu cáng một cách đẹp trai trong bộ đồ hải tặc. Tiếng bom nổ cùng những tia lửa loé lên đằng sau, những thành viên TAPOPS đi theo loạn như cào cào sắp xếp phi thuyền mới còn Kaizo vẫn bình tĩnh đứng đọc thông tin trên trang giấy.

- Tôi đã xem dữ liệu Ochobot gửi rồi, phân tích ra rồi. Đại loại là cô Savia gì đó có hoạt động sống như một quả cầu năng lượng và nguồn sức mạnh khổng lồ, cái này chắc Ochobot cũng nói rồi. Vẫn còn một thông tin nữa, nó khá khớp với một số thứ tôi tìm được trong thư viện vũ trụ. Tôi sẽ gửi thông tin về Ochobot, giờ thì tôi sẽ lên đường quay về, nói chuyện này sau đi.

Vị đội trưởng vẫy tay chào trong màn khói của vụ nổ gây ra, màn hình bên chỗ Kaizo bị một mảnh vỡ nhỏ bắn vào, chỉ thấy hình ảnh của vị ấy lập loè rồi tắt hẳn. Ochobot rơi vào trạng thái tiếp nhận thông tin, màn hình điện tử của cậu giờ thành một màu đen không rõ, tiếng gõ bàn phím của Kokochi vang dội trong văn phòng.

- Theo thông tin được nhận, xuất thân của đối tượng Savia được giải đáp dựa trên lịch sử hình thành của vũ trụ. Solaria - hành tinh của ánh sáng từng là một hành tinh xinh đẹp với nền văn minh công nghệ tiến bộ bậc nhất. Có một số lời truyền lại cho rằng bộ tộc trên hành tinh này dựa vào sức mạnh của một quả cầu năng lượng để gây dựng lên một tinh cầu phát triển nhường ấy. Trùng hợp, những mốc thời gian và nghi ngờ không căn cứ của người dân vũ trụ hoàn toàn trùng khớp với truyền thuyết về quả cầu năng lượng kiến tạo nên cốt lõi của dải ngân hà. Mà cốt lõi của dải ngân hà là các ngôi sao lớn toả sáng, thế nên, họ gọi quả cầu năng lượng ấy là Solabot. Solabot bị truy tìm gắt gao, sau cùng mất tích một cách bí ẩn khi đã dùng hết năng lượng cho vũ trụ này. Quả cầu năng lượng ấy trở nên mất nhận thức, tạo ra một phòng tuyến bảo vệ mình, kích hoạt nuốt chửng những ai đến gần và sẽ phát nổ khi tìm được phần còn lại đã mất của sức mạnh ánh sáng. Từ sau đó trở đi, không ai nhìn thấy Solabot nữa, hành tinh Solaria cũng dần sụp đổ khi hơn một nửa tinh cầu chìm vào bóng tối.

Tiếng nói được thiết lập vang lên đều đều, không cảm xúc. Khi thông tin đã được trình bày xong, đôi mắt điện tử của Ochobot mới quay trở lại. Quả cầu năng lượng màu vàng dưới ánh mắt của hai vị chỉ huy, xiêu xiêu vẹo vẹo bay về phòng nạp năng lượng mà không nói gì tiếp theo. Kokochi và Tarung nhìn nhau, nhất trí chờ Captain Kaizo từ nhiệm vụ phá hủy tàu vũ trụ được chỉ định quay về trụ sở chính.

Mặc dù câu chuyện ấy được nói là truyền thuyết kể lại nhưng chắc chắn đến tám mươi phần trăm về độ chính xác trong từng chi tiết. Suy cho cùng, tìm thấy Savia trên hành tinh Solaria đã như ngầm xác minh cho những thông tin về sự liên hệ của cô ấy với hành tinh ánh sáng, chỉ là thiếu một cái gật đầu từ chính chủ để đưa những cái này lên trang tin tức vũ trụ.

Vậy thì, họ cũng có thể xác nhận được mục đích cuối cùng của Savia trên chuyến "bám dính BoBoiBoy rời khỏi Solaria" này. Thông tin được gửi về đã cho biết rằng chỉ thiếu một mảnh ghép cuối cùng của sức mạnh ánh sáng để Savia cho phát nổ cả dải ngân hà này.

Mảnh sức mạnh đó chính là nguyên tố ánh sáng của BoBoiBoy.

Còn tiếp.

Viléuma.

p/s: chưa chương nào viết dài như này, gần 3000 từ đó :( lẽ ra là mình định cho thông tin bí ẩn dần dần xuất hiện mà thấy nó kéo dài đến tận chương 6 nên phải cho em nó lên sàn luôn. nhưng mà đừng lo, chương sau cũng là chương cuối mới là phần gay cấn nhất.

có thể là OE, hoặc HE nhưng mà happy ending hay huhu ending thì mình không biết.

yêu các cậu, umoaz. <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net