Haitani Rindou | Tokyo Revengers [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

title: không có. [2]

warning: OOC
cre ảnh: cần tìm nguồn.
_____

Rindou vẫn còn nhớ căn nhà xập xệ bẩn thỉu đầy rác rưởi ở một xó xỉnh nào đó ở Roppongi. Hắn còn nhớ như in những buổi đêm mất ngủ vì tiếng réo từ chiếc bụng đói meo đã mấy ngày không có gì lấp đầy. Hắn còn nhớ, nhớ cảm giác cổ họng khô khốc tới cay đắng, nhớ những uất ức mà Rindou chẳng dám kêu than với anh trai.

Từ nhỏ, Rindou đã luôn chỉ có Ran ở bên cạnh. Hai người họ không thể sống thiếu nhau, Rindou cần Ran để dẫn đường, còn Ran cần Rindou làm chỗ dựa tinh thần. Rindou luôn bị coi là cái bóng của anh trai từ nhỏ vì mọi người luôn cho là hắn luôn núp sau lưng của Ran. Họ có thể biết tới 'anh em nhà Haitani' hay 'Ran Haitani' nhưng họ không biết 'Rindou Haitani'.

Căn nhà ở khu ổ chuột nghèo nàn và bẩn thỉu là nơi Rindou từng sống. Hồi ấy hắn gầy lắm, ốm nhom. Với những đứa trẻ khác đồng trang lứa được ăn ba bữa một ngày, bữa ăn chỉ có một ổ bánh mì không cứ ba ngày mới có ăn một lần là lí do hợp lí giải thích cho cơ thể gầy trơ xương của Rindou. Đói. Khát. Sợ hãi. Những cảm xúc tiêu cực cứ bủa vây lấy Rindou từng ngày, khiến cho thế giới tươi đẹp của hắn thu lại chỉ còn mỗi anh trai. Đơn giản là Rindou làm vì Ran, giết người vì Ran và sống vì Ran.

Một người đã từng như thế đã đang níu lại cuộc sống một lần nữa vì một con gái. Hắn vẫn sống vì anh trai, vẫn làm tất cả vì anh ấy nhưng chỉ là Rindou muốn một lần thử cảm nhận cảm giác một lần níu giữ cuộc sống này.

Vì em.

Vì người con gái hắn yêu.

Chiếc radio đã cũ phát lên bản nhạc rè rè như giọng của một người đàn ông bợm rượu. Bản nhạc quen thuộc hoà cùng màn đêm đầy sương, thấm từng câu chữ chất chứa đầy những kỉ niệm vào đôi tai điếc lặng của kẻ si tình. Mái tóc tím rực rỡ rủ xuống bên đôi vai rộng, lặng im chợt như căn nhà đã chẳng còn hơi ấm nào đó khi xưa. Những ánh đèn lấp loé mập mờ bên đường cũng chẳng thể chiếu sáng nổi lối đi mịt mù tăm tối trong tương lai chẳng hề tươi sáng của một gã tội phạm hàng đầu Nhật Bản, cũng chẳng thể chiếu sáng trái tim đã mất đi ánh sáng đời mình của một kẻ mang nặng tình si. Trên tay hắn là tấm ảnh chụp vội một cô gái trong bộ đồ phục vụ ở một quán ăn nhanh, chỉ nhìn rõ đôi mắt cô đang híp lại nở một nụ cười rất tươi. Quần áo chất đống trên chiếc ghế sofa và một số cái áo sơ mi phải chịu thảm cảnh nằm gọn trong thùng rác, căn nhà đầy những tàn thuốc lá nằm ngổn ngang dưới sàn, bụi bặm bám đầy lên cửa kính vì đã được vài tuần mà chả có ai lau dọn. Căn bếp nhỏ vẫn yên vị chẳng hề xê dịch từ lúc Y/n rời khỏi đây, cũng chẳng còn mùi cơm chín mỗi tối chờ Rindou về nhà và cũng chẳng còn cô gái nhỏ với chiếc tạp dề trên người đang hớn hở cùng cái muỗng cầm trên tay.

Rindou nhớ cô ấy rồi, nhớ bữa cơm nóng hổi mỗi tối, nhớ những lời cằn nhằn bên tai, nhớ nụ cười xinh đẹp và nhớ cả cô ấy.

Ngọn lửa dập dình trong bóng tối đốt cháy một đầu thuốc lá. Làn khói mỏng toả ra, mập mờ lượn lờ trước đôi mắt đang híp lại hưởng thụ của Rindou. Hơi nước lập loè phủ kín con ngươi hắn, vị đắng chát nơi đầu lưỡi khiến Rindou nảy ra những ý nghĩ hay ho.

Nếu mà nhớ quá thì sao?

Thì tìm cách bắt về chứ sao?

Tôi vén mái tóc rối bời. Nhìn đôi mắt thâm quầng dưới lớp phấn dày của mình trong gương, tôi nhoẻn miệng mỉm cười một cách gượng gạo. Thì ra trước giờ tôi lại nghèo khổ đến thế, thì ra cho tới nay tôi luôn sống nhờ vào Rindou.

Trước đó, tôi chưa từng bao giờ lo lắng về chuyện tiền nong hay gì cả vì luôn có tiền được chuyển vào tài khoản ngân hàng của tôi mỗi ngày mà tôi không hề hay biết. Thức ăn, chỗ ở, tiền điện, tiền nước, vận dụng sinh hoạt và cả trang phục hàng ngày, những thứ đó tựa như lúc nào cũng dư thừa trong căn nhà của Rindou khiến tôi quên đi mất sự tồn tại của cái ví tiền, quên mất cả tôi vẫn luôn nghèo nàn thế nào với số tiền ít ỏi mà chỗ làm thêm trả cho tôi.

Đáng lẽ ra tôi phải biết điều đó sớm hơn, đáng lẽ ra tôi phải biết mình vô dụng như thế, đáng lẽ ra tôi phải biết mình hoàn toàn sống ỷ lại vào Rindou.

Và tất nhiên, đáng lẽ tôi phải biết mình không có tư cách gì đã trách móc một người cho tôi chỗ ăn, chỗ ở, một người lo cho cuộc sống của tôi mà tôi luôn trách cứ.

À, thì ra mối quan hệ của tôi và Rindou chỉ như thế, chỉ là "bao nuôi có danh phận", không hơn không kém.

Tôi lấy cái gì ra để bắt hắn phải luôn hướng về tôi, chung thủy khi mà ngày nào tôi cũng há miệng chờ " phúc lợi" từ hắn.

Tiền? Không có.

Nhan sắc? Không có.

Hậu thuẫn? Không có.

Tôi chẳng có gì cả.

Vỗ nước lên mặt để kéo lại sự tỉnh táo trở về. Hiện tại tôi vẫn đang vác xác ở nhờ nhà bạn thân nhưng vì nó còn sống với bạn trai nên có lẽ tôi phải chuyển ra ngoài sớm. Ngoại trừ việc học trên trường Đại Học, thời gian còn lại tôi phải chạy vạy ngược xuôi kiếm miếng ăn và để dành tiền tìm nhà trong thời gian ngắn để thuê. Vài phút nữa, thời gian làm việc ở quán ăn nhanh sẽ kết thúc, sau đó là tôi sẽ tới quán bar để tiếp tục ca làm ban tối. Vặn vòi nước lại, thay quần áo đồng phục, tôi rời khỏi chỗ làm.

Chiếc xe ô tô giới hạn bon bon trên mặt đường trên phố với vận tốc nhanh lướt qua những căn nhà bên đường, lướt qua cô gái cùng chiếc xe điện đang đi về hướng ngược lại. Chiếc xe điện đỗ lại trên vỉa hè, trước một cái siêu thị nhỏ còn người đàn ông trong cái siêu xa kia lại chẳng hề để ý tới một phút thoáng qua đó.

- Xe nhà ai không biết, vô duyên gớm!

Sẵn bực tức trong người cả ngày chưa được giải toả, tôi lầm bầm nhìn theo bóng dáng cái ô tô đen đắt tiền đang khuất dần sau ngọn đèn đường mờ mờ ảo ảo. Di dời sự chú ý trong chốc lát, tôi xuống khỏi cái xe điện lỗi thời rồi vội vã vào trong siêu thị kiếm thứ gì đó để ăn...

Viléuma.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net