Kibutsuji Muzan | Kimetsu no Yaiba [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

title: bỉ ngạn xanh. [2]

warning: OOC, không liên quan tới cốt truyện.
cre ảnh: Kimetsu no Yaiba.
_____

Đứng trước căn nhà gỗ giờ đã là một đống đổ nát hoang tàn, Hima cầm trên tay một viên đá nhỏ, thảy nó lên không trung rồi ném nó về phía đống gỗ mục nát chồng chéo lên nhau.

- Quả là giống như dự đoán.

Cô lẩm bẩm một mình rồi nâng bút, ngoáy vào trang sổ vài dòng chữ.

- Mọi người giúp tôi một chút, nhấc mấy cái này lên để sang một bên ạ. Cố gắng là đừng làm hỏng cái gì, giữ nguyên thể trạng, chú ý dưới đất. Nếu tôi đoán không nhầm thì bên dưới là một mật thất, chỉ là không biết có cũ nát dễ sập hay là đi xuống thế nào thôi.

Dưới ánh trăng sáng, Hina vẫn tiếp tục căng mắt lên mà ghi chép. Cô đẩy cái kính mắt, trên kính còn gắn một cái đèn sáng để dễ nhìn rõ chữ trên giấy, thuận tiện cho "công việc đặc thù" chỉ có thể hoạt động vào buổi đêm của Hima.

Con người nhỏ nhắn, chỉ tay ra lệnh cho đám quỷ háu ăn. Hima phải công nhận rằng làm việc với quỷ quả thật là tốt hơn hẳn so với con người khi làm những việc nặng nhọc. Bọn chúng không sợ đau, không sợ bị thương, cũng không sợ chết lại còn khoẻ mạnh nhân mười lần so với con người. Chỉ ngoại trừ việc đôi lúc bọn chúng lại giương ánh mắt như bị bỏ đói về phía Hima thì mọi thứ đều ổn, rất thuận lợi. Dù sao ban đêm cũng là giờ ăn của loài quỷ, Hima có thể thông cảm.

- Hima. Cô tìm cái này đúng không? - Một con quỷ trông khá tử tế, ưa nhìn lên tiếng gọi Sanaki.

Hima chạy đến, nhìn nơi con quỷ đang chỉ tay vào.

- Không phải. - Hima lắc đầu ngao ngán.

Xong, cô quay người lại, cầm cuốn sổ và cái bút định rời khỏi đống hoang tàn đổ nát. Thân chân yếu tay mềm, động việc gì cũng không xong, Hima cũng chả muốn quanh quẩn nhảy nhót làm vướng tay của những con quỷ đàn giúp mình. Cô không chú ý đường, đọc nhẩm lại mấy thứ trên cuốn sổ, chân bước đi theo đường cũ. Bất chợt...

Tiếng rầm lớn thu hút sự chú ý của những con quỷ. Bọn chúng quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy sau màn bụi bay đầy trời là một lỗ hổng lớn hình tròn có đường kính một mét. Mấy viên đá nhỏ rơi lách tách xuống lỗ, đất cát vẫn chảy xuống, không thấy tiếng gọi của ai vọng lên.

Mấy con quỷ định tới gần xem xét thì bỗng từ đâu trong màn đêm phát ra một tiếng hô lớn.

- Đừng để con quỷ nào chạy thoát!

Kịp thời, con quỷ ban nãy đã bê tấm gỗ lớn che đi lỗ hổng trước khi có ai đó phát hiện...

Hima ngơ ngác ngồi dậy, nhắm chặt mắt lại để ổn định cơn chóng mặt và đau đầu. Tấm gỗ lớn đã bịt kín lỗ hổng bên trên, cách mặt đất cô đang ngồi tầm sáu mét chiều cao. Ánh trăng còn sót lại cũng biến mất, bóng tối bao trùm căn mật thất và Hima.

Hima lục trong túi đồ mang theo một cái đèn dầu, dùng que diêm thắp đèn lên, chờ cho ánh lửa lớn dần mới mở mắt ra nhìn xung quanh.

- Có ai ở đây không?

Hima hỏi nhỏ. Tiếng chạy nhảy phát ra từ bên trên mặt đất. Cách căn hầm này sáu mét, những bụi đất và đá đang an ổn nằm trên tường cũng rụng xuống.

- Phải nhanh thôi, căn hầm này trông có vẻ cũ lắm rồi.

Hima cảm thán rồi cũng không ngồi ngơ ngác lâu mà đứng dậy, lấy ra một cái túi bao tải to đã chuẩn bị từ trước. Cầm trên tay cái đèn, cô tiến vào sâu bên trong. Nơi Hima rơi xuống vừa ban nãy thì khá rộng, đủ cho mười người ngồi vây vẫn thừa chỗ. Chung quanh chỗ kia cũng chỉ có một cái lối đi nhỏ thông tới một chỗ nào đó. Cũng có thể gọi là một cái ngách vì để chen chúc vừa vào lối ấy cũng chỉ có những vật thể gầy nhỏ như Hima, hoặc có thể tạm chấp nhận chứa chấp hai đứa trẻ đi song song. Đi thêm tầm mười mét trong ngách nhỏ chỉ rộng tầm một mét, cao tầm hai mét, Hima tới được nơi cần tìm. Đó là một cái phòng dưới lòng đất được xây như là phòng làm việc, bao gồm bàn ghế bằng gỗ đã sờn, mấy cái tủ sách xập xệ được lấp đầy. Cô mở bao tải ra, lôi hết tất cả các sách tập trên kệ, không thương tình ném vào trong túi. Cả những giấy tờ tài liệu hay vật dụng như chai thủy tinh hay thuốc thang, Hima cũng đều cho hết vào túi, ngoại trừ bàn ghế tủ thì không chừa một cái gì. Dù sao, tất cả đều có khả năng tìm ra được manh mối vì đây là phòng làm việc của nhà Sanaki, chứa đựng các tài liệu mật và có thể có thông tin về hoa bỉ ngạn xanh kia.

- Ôi trời, nặng quá!

Hima định bụng vác cái bao tải lên vai mà không thành, cô kéo lê bao tải trên mặt đất, di chuyển từng bước khó khăn.

- Chỗ này chắc phải đến mười cân.

Hima dùng hết sức bình sinh kéo bao tải, thế nhưng, vừa nhét được vào trong ngách để đi ra thì căn hầm như bị người khổng lồ nhảy lên, rung chuyển một cái. Đất đá vốn là nên phải dính vào nhau thì lại rời rạc, rơi xuống. Căn hầm liên tục không yên, Hima ngồi thụp xuống, một tay vẫn ôm lấy bao tải, một tay ôm đầu, không dám di chuyển chỉ sợ khiến cho căn hầm đổ sập xuống.

- Bỏ mẹ rồi! Phải làm sao đây...

Cô nhìn sang bao tải lớn chứa đầy sách cùng tài liệu bên trong, suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định gì đó không bình thường.

Nếu bây giờ, trong trường hợp xấu nhất sẽ có hai lựa chọn. Hoặc là Hima hi sinh thân mình bảo vệ cho đống của nợ này, hoặc là cô bỏ lại chúng và chạy. Người bình thường sẽ chẳng thèm suy nghĩ mà chọn phương án hai, làm sao mà một đống sách lại có thể quý giá hơn mạng sống của mình? Nhưng với Hima, mặc dù đống sách đấy với cô không quý đi nữa thì đối với Chúa Quỷ mà nói lại là không thể bỏ lại. Nếu Hima đoán không nhầm, cho dù cô có tìm được hoa bỉ ngạn xanh hay không tìm được thì kết quả cuối cùng của cô đều là cái chết. Người biết nhiều không thể giữ lại, người thông minh không thể giữ lại. Hima không tự nhận mình thông minh nhưng chắc chắn cô biết đủ nhiều để trở thành mối quan tâm cần diệt trừ của Chúa Quỷ. Đặt mình vào vị trí của Muzan, biến cô thành quỷ cũng không thể đảm bảo Hima không phản bội. Cô có khả năng chừa cho mình một đường lui và đầu quân cho thợ săn quỷ, như 'cô ả bác sĩ' nọ trong lời kể của Muzan.

- Cảm ơn ba mẹ đã sinh ra con. Sau hôm nay mà con không sống sót được thì hãy trách con bất hiếu, không thể lo hương khói cho ba mẹ nhưng con sẽ xuống địa phủ tìm hai người báo hiếu, chờ con. - Hima chắp tay, ngẩng mặt lên trời.

Xong, cô mở cuốn sổ nhỏ ra, cầm bút ghi thật là nhanh những thông tin cần thiết về cách điều chế hay manh mối của hoa bỉ ngạn xanh. Không một hành động thừa thãi, Hima nhét cuốn sổ vào trong bao tải, nhìn căn hầm dường như trong một phút nữa sẽ sập, cô hạ quyết tâm, trèo lên bao tải, chống người che chắn cho đống sách.

Trong chốc lát, phòng làm việc vừa ban nãy sập xuống. Bàn ghế cũ kĩ đổ nát, chìm vào trong đống bùn đất rơi từ phía trên, Hima nhắm chặt mắt. Trong tiếng đổ rầm ấy, miếng gỗ lớn phía trên lỗ hổng được mở ra.

- Cô còn ngồi đây làm cái gì vậy?

Hima bất ngờ mở mắt, nhìn người đàn ông tóc hồng trước mắt.

- Akaza?

Miệng vẫn hỏi nhưng chân Hima thì đứng lên, tay cầm bao tải, chuẩn bị kéo nó đi theo Thượng Huyền Tam.

- Cô cầm theo cái thứ kia làm cái gì?- Akaza một tay cầm cổ tay Hima, một tay giúp cô vác cái bao tải nặng trịch đó.

Hai người kịp chạy ra cái bãi đất ngoài kia trước khi lối nhỏ ấy tiếp tục sập xuống theo căn phòng hồi nãy. Hima trả lời.

- Đồ quý cả đó, không bỏ lại được đâu. Thà là tôi chết, tôi cũng phải bảo vệ cái đống này.

- Vì Chúa Quỷ?

- Phải. Giờ thì chúng ta lên trên kiểu gì đây?

Cô nhìn lên trên lỗ hổng kia. Mặt đất trên đấy còn cách đây tận sáu mét. Chẳng bao lâu nữa, căn hầm này sẽ sập mất, Hima rối rắm.

- Gyokko đang ở trên đó. - Akaza trả lời.

Lại một tiếng rầm lớn vang lên từ bên trên. Đất cát dưới hần dường như không còn chống đỡ được nữa, lại rơi xuống như mưa.

- Chuyện gì trên đó vậy?

- Là Sát Quỷ Đoàn. Cũng chỉ là mấy tên nhãi nhép thôi, không có Trụ Cột.

Còn tiếp.

Viléuma.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net