Chương 189: Sư tôn, người thật tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ĩ, bọn họ lại không tự nhiên như xưa, cúi đầu ăn đồ ăn trong bát. Đám đệ tử thích lấy Sở Vãn Ninh ra cá cược không khỏi khe khẽ nói nhỏ.

"Hôm nay sao Ngọc Hành trưởng lão lại không nói chuyện với Mặc sư huynh nữa thế?"

"Thật kỳ lạ, Mặc sư huynh cũng không gắp thức ăn cho Ngọc Hành trưởng lão, bình thường không phải rất hay nịnh nọt sao... Bọn họ làm sao thế, cãi nhau à?"

"... Ngươi cãi nhau với sư tôn xong vẫn tiếp tục ngồi ăn chung bàn với nhau à?"

"Ha ha, nói cũng đúng."

Đang châu đầu ghé tai, chợt thấy Sở Vãn Ninh đứng lên, lại cầm bát đi lấy thêm cháo cho mình, trên đường bạch y bay qua chỗ họ, đám người lắm mồm kia liền không nói nữa, ngoan ngoãn vùi đầu gặm màn thầu.

Chờ Sở Vãn Ninh ngồi lại chỗ cũ, bọn hồ liền xì xào xì xào thảo luận——

"Các ngươi có cảm thấy Ngọc Hành trưởng lão hôm nay có điểm lạ không?"

Lập tức có người gật đầu: "Có! Nhưng không biết lạ ở đâu, hình như là y phục?"

Năm sáu đôi mắt nhìn trộm nửa ngày, bỗng có tiểu đệ tử oà một tiếng, nói: "Hình như bị nhăn, bình thường không cẩu thả như thế đâu."

Hắn nói như vậy, mọi người đồng ý quả là thế, nhưng ai cũng không nghĩ tới

phương diện kia, nói nhỏ nửa ngày, đều cảm thấy hẳn là Ngọc Hành trưởng lão tối qua lại đến cấm địa sau núi trừ tà, bổ chút khe hở.

Đệ tử bội phục y, nhìn y, nhiều nhất chỉ cảm thấy y thật thú vị, nhưng chưa bao giờ có ai coi y là người có máu có thịt, đối xử như người có du͙ƈ vọиɠ, nên cho dù Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh không cố ý xoá dấu vết, cho dù đầy manh mối lộ ra, họ cũng không thèm để ý, chẳng buồn chú ý.

Một người được mọi người đưa lên thần đàn, như vậy y chỉ có thể không mở miệng, không làm gì, đoạn tình tuyệt dục, thanh thanh lãnh lãnh, nếu không đi sai một nước cờ, sẽ sai toàn bộ.

Nên sau đó, tình cảm của Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên nói cho cả thiện hạ biết, rất nhiều người cảm thấy vị thần của mình vỡ nát, cảm thấy phẫn nộ cảm thấy ghê tởm cảm thấy không tưởng tượng nổi cảm thấy không thể chấp nhận.

Nhưng cho dù bọn họ đều quên đi, đặt một người trên cao để bái lạy, ép y mỗi bước đều làm theo mong chờ của mình, ép y sống vì người khác từ đầu đến chân, không cho phép y sinh ra nửa điểm tư dục, đó chính là bản thân quá tàn nhẩn, là chuyện làm khó người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net