Hữu duyên thiên niên tương hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lực rồi. Yếu đuối như Nguyễn Nhược Nhược nếu có gả đến Diêu gia thì không quá một năm rưỡi cũng sẽ như vị tiểu thư trong "Hồng Lâu Mộng" kia mà "khả liên hoa liễu chất, nhất tái phó hoàng tuyền", âu cũng cùng một kết quả.

Nguyễn Nhược Nhược trước đây phải tìm đến phương sách tự vẫn, một nửa nguyên nhân ắt hẳn là vì không được gả cho vị biểu ca mà mình thầm thương trộm nhớ, nửa còn lại chắc chắn rơi rớt đâu đó trên người vị Diêu gia nhị công tử bất hảo. Lúc này mới tâm tro ý lạnh, sống chi bằng chết mà quyết định quyên sinh. Cũng không biết rốt cuộc có phải là do thiên ý để linh hồn Tô San nhập vào thể xác của nàng, thay thế nàng tiếp tục đi tiếp phần đời còn lại. Nhưng nàng biết phải đi tiếp như thế nào?

Trước mắt căn cứ theo lời của Nguyễn Nhược Phượng thì cũng không khó nhận ra Nguyễn Nhược Nhược tự vẫn chỉ là uổng phí vô ích, gia môn Diêu phủ nhất định phải bước qua. Thời cổ đại nữ nhân không có địa vị, tùy vào người khác sắp đặt, dù có tìm chết cũng tuyệt đối không lay chuyển được phụ mẫu? Không trách Bạch Cư Dị phải thốt lên "nhân sinh mạc tố phụ nhân thân, bách niên khổ lạc do tha nhân". Chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho cái tên Diêu nhị công tử này? Nguyễn Nhược Nhược không khỏi âm thầm thống thiết kêu khổ, tình cảnh thế này...hỏng bét rồi! Vô ích xuyên qua cả ngàn năm chỉ để gả cho cái "phần tử gia đình bạo lực" này sao? Sau này ta làm sao mà sống? Bảo nàng nhẫn nhịn im lặng chịu để người khác đấm đá là chuyện không bao giờ có, rồi cái khóa học "tam tòng tứ đức" gì gì đó cũng chưa từng tham gia. Chắc chắn sẽ cùng hắn đánh nhau cả ngày, nhiều đánh ba sáu chín lần, ít đánh một lần? Đây không hẹn chẳng phải là một kiểu khói lửa gia đình trong tương lai sao? Không ổn nha, không ổn, tình cảnh đúng là không ổn...

Nguyễn Nhược Nhược cau mày nhăn mặt, tâm loạn như ma, nhất thời không thèm đáp lời của Nguyễn Nhược Phượng. Mà nàng ta bất quá tới đây diệu võ dương oai, mắt thấy mục đích đã đạt được cũng không ở lại mà dương dương tự đắc rời đi, vừa đi vừa đắc ý nghĩ: Tam nha đầu này, tối nay nhất định sẽ lại khóc suốt đêm, ai bảo người động tâm với biểu ca, vậy nên không thể oán trách ta lôi kéo phụ mẫu đem ngươi tống cổ ra ngoài.

Nguyễn Nhược Nhược đang lo lắng thì Hạnh Nhi bưng một chén thuốc tiến vào.

"Tam tiểu thư, ta mới nhìn thấy Nhị tiểu thư đi ngang qua, nàng ta có ghé qua đây không?" Còn kịp nữa để chén thuốc xuống Hạnh Nhi liền hỏi.

"Ừ, đã tới, bảo ta nhanh nhanh dưỡng sức khỏe thật tốt để còn xuất giá làm tân nương. Hạnh Nhi, những lời này có thật không?" Nghi ngờ vào sự may mắn, Nguyễn Nhược Nhược muốn Hạnh Nhi chứng thực một lần.

Hạnh Nhi sắc mặt buồn bả, một hồi lâu sau mới đáp: "Tam tiểu thư,...là thái thái ra mặt làm chủ, hôn sự này người trốn tránh thế nào được. Đó cũng là mệnh! Việc đã đến nước này người chỉ có cách suy nghĩ thoáng một chút, ngàn vạn đừng...nữa. Có lẽ tính tình cô gia tương lai cũng không phải là hư hỏng như lời đồn đãi."

Hạnh Nhi một mặt vừa nói một mặt đưa lên chén thuốc, liếc mắt tinh tế nhìn biểu hiện của chủ tử nhà mình, trong lòng chợt kinh ngạc, sao vẫn chưa rơi lệ? Nói thế nào... tiểu thư tính tình nhu nhược hèn yếu nếu là bình thường thì giờ phút này đã bật khóc như liễu dưới mưa.

Nữ tử rơi lệ, vô luận là một ngàn năm trước hay là một ngàn năm sau đều xuất phát từ sự thương tâm đối với kẻ xứng đáng hoặc không xứng đáng. Đây...có lẽ là số mệnh của nữ nhân!

Nguyễn Nhược Nhược giờ phút này chưa rơi lệ chỉ vì nàng biết rõ nước mắt căn bản không giải quyết được vấn đề, nàng đã có biện pháp giải quyết khác. Chẳng qua là Hạnh Nhi cũng thật là một tì nữ trung thành, lời nói nào cũng vì nàng mà lo nghĩ, thật khiến nàng không thể không cảm động. Tiếp nhận chén thuốc đưa tới, nàng hướng người tì nữ trung thành nói: "Hạnh Nhi, ngươi thật tốt."

Hạnh Nhi cười một tiếng, "Tam tiểu thư, người tại sao lại khen nô tì. Mau uống thuốc uống đi."

Nguyễn Nhược Nhược phụng mệnh uống thuốc, đưa lên môi hớp một ngụm liền vội vàng phun phì phì, "đắng quá đắng quá!"

Hạnh Nhi luống cuống tay chân đón lấy bát thuốc trên tay nàng trách móc, "Tam tiểu thư, người tại sao lại nhổ ra. Thuốc đương nhiên là đắng, người từ nhỏ không phải đã quen uống thuốc rồi sao?"

Nguyễn Nhược Ngược mi mắt nhăn nhó không thôi, một câu cũng không nói nên lời, thật là khổ không thể tả. Ai từ nhỏ đã uống thứ quái quỉ này chứ: "Mau mang đi, ta sẽ không bao giờ uống thứ thuốc đắng như thế này thêm một lần nào nữa."

Hạnh Nhi nóng nảy, "Tam tiểu thư, ngươi từ nhỏ thân thể yếu đuối, chén thuốc này nếu người không uống bệnh sẽ lại càng nặng hơn."

Nguyễn Nhược Nhược dỏng dạc vỗ ngực tuyên bố: "Hạnh Nhi tốt, ngươi yên tâm, ta bây giờ không uống những thứ này nữa, thân thể cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ngươi nhanh nhanh đem đi, sau này cũng đừng bê những thứ này cho ta uống nữa. Ta đói bụng muốn ăn cái gì đó, có gì có thể ăn được không?"

Hạnh Nhi ngạc nhiên. Tam tiểu thư mà mở miệng đòi thức ăn, chuyện này trước đó chưa từng có. Bởi vì thân thể bẩm tính suy yếu, khẩu vị của nàng từ trước đến giờ đều không tốt. Một chén cháo trắng phải ba bốn lần năn nỉ mới miễn cưỡng ăn hết, đừng nói tới những loại điểm tâm khác, hoàn toàn cho qua. Hôm nay tại sao...

Cũng may đang là giờ dùng bữa, Hạnh Nhi chạy xuống bếp lấy vội mấy món ăn thanh đạm cùng một bát cháo nhỏ đem vào phòng. Nguyễn Nhược Nhược ăn như mây như gió, đống thức ăn chốc lát biến mất hoàn toàn. Hạnh Nhi thấy vậy liền mắt tròn mắt dẹt, trợn to hai con mắt tạo hình hạnh nhân.

Ăn uống no đủ, Nguyễn Nhược Nhược leo thẳng lên gường nằm dài, "Hạnh Nhi, ta muốn ngủ, đừng tới quấy rầy ta."

"Chỉ là...tiểu thư, người mới dùng bữa xong không nên nằm xuống sẽ bị đầy hơi...". Đừng xem Hạnh Nhi tuổi không lớn lắm mà xem thường, nàng ta chu đáo không khác chi lão bà bà.

"Không cần phải xen vào chuyện của ta, cứ để ta ngủ". Nguyễn Nhược Nhược chẳng thèm nghe, nhắm mắt lại. Hạnh Nhi bất đắc dĩ chỉ đành phải thay nàng kéo chăn đàng hoàng sau đó đóng cửa đi ra ngoài.

Chương 4

Khi nàng tỉnh dậy thì bên ngoài cửa sổ bóng đêm đã buông xuống dày đặc, ánh trăng bạc lung linh tựa thủy ngân. Nguyễn phủ đã tắt đèn, gia nhân trong nhà từ trên xuống dưới đang nghỉ ngơi an giấc. Bây giờ có lẽ đã quá nửa đêm rồi. Nguyễn Nhược Nhược ở trong phòng tìm kiếm lục lọi một phen, thu gom vài bộ áo váy cùng ít bạc vụn, sau đó âm thầm mở cửa lén rời khỏi phòng. Nàng muốn thừa lúc đêm tối tìm đường bỏ trốn.

Nguyễn Nhược Nhược không ngờ mình bị "phụ mẫu" sắp đặt gả vào một gia đình thuộc "phần tử bạo lực" nên từ sáng sớm nàng đã quyết định ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách. Ngoài cách này ra cũng không thể tìm được phương án nào khác, chẳng lẽ lại phải tự vẫn một lần nữa!

Nguyễn phủ thật lớn, nàng lần mò rất lâu mới tìm thấy đại môn. Hiện tại nơi ấy có hai tên gia đinh trực đêm đang vừa uống rượu vừa tán chuyện một cách nhàn hạ. Bỏ trốn bằng cửa chính chắc chắc không có khả năng rồi, nàng quay trở lại tìm cổng sau vừa đúng lúc nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên lách cách. Thua rồi! Như thế xem ra chỉ còn phương án leo tường mới mong thoát thân được.

Nguyễn Nhược Nhược nhìn xuống trang phục của mình, tuy mặc bộ váy lụa mềm mại nhưng cũng vẫn hoạt động dễ dàng. Chỉ là ống quần quá rộng, bên hông lại thắt dây lưng dài vướng víu, đúng là thập phần cản trở. Giờ không còn cách nào khác, nàng đem váy kéo cao lên, dùng thắt lưng vòng quanh eo bảy tám lần tạo thành một kiểu "váy lửng" rồi chuẩn bị trèo tường.

Tường khá cao, muốn phóng qua cũng không dễ dàng gì. Nếu là Nguyễn Nhược Nhược trước đây thì nhất định sẽ chỉ biết đứng một chỗ mà than vãn. Nhưng Nguyễn Nhược Nhược hiện tại thì nhanh chóng chạy đi gom mớ vật dụng hỗn tạp phía sau cửa chất đống thành một bệ cao. Sau đó nàng dùng cả hai tay lẫn hai chân lợi dụng bệ đỡ này mà...phóng lên đầu tường. Tay trái vòng qua được đầu tường, nàng đưa hai mắt đảo nhìn quanh, quả là một bức tường kiên cố, hai bên đều được xây cao vô cùng thích hợp cho kẻ nửa đêm âm mưu bỏ trốn. Nàng đem chân phải rút lên, cúi người chuẩn bị nhảy xuống.

Nhưng nàng không ngờ rằng bản thân mình đang bị hai người khác theo dõi từ lâu tại góc hẻm tối bưng đằng kia.

Người đầu tiên phát hiện là tên gia nhân mặc y phục màu xanh: "Thiếu gia, ngài nhìn xem, đầu tường đằng kia hình như có người đang leo ra."

Người còn lại là một công tử mặc cẩm y, thắt ngọc đái, mặt mũi tuấn tú. Vốn đã ngà ngà say rượu, nghe được lời ấy liền thanh tĩnh vài phần, chàng vội vàng hướng mắt nhìn lại: "Cái gì, chẳng lẽ là ăn trộm?"

Bọn họ đầu tiên trông thấy một đôi tay trắng như ngọc lục lọi tứ tung trên đầu tường. Tiếp theo, một đôi chân ngọc nhỏ nhắn thò ra, ống tay áo màu tím kết hợp với làn da trắng như tuyết. Cuối cùng một đầu xuất hiện, thiếu nữ hé môi cười tươi sáng như dạ minh châu. Công tử ca ca vừa trông thấy liền hoàn toàn tỉnh rượu. Chàng giơ tay phải chỉ về hướng đó, bất giác thốt lên: "Nàng...nàng tại sao lại...leo tường?"

Thanh y gia nhân cũng ngẩn ngơ, "Đây là...đây là...". Người kia cũng không nói một lời, ánh mắt nhu hòa dù khó tin rằng mình đang tận mắt trông thấy cảnh tượng này.

Lúc này Nguyễn Nhược Nhược đã nhẹ nhàng nhảy từ đầu tường xuống, áo váy phiêu phiêu, phảng phất như tiên nữ hạ phàm. Nàng tiêu sái tiếp đất. Trong một khoảnh khắc vẫn chưa có chủ ý sẽ đi hướng nào. Đang do dự thì lại nghe bên trái có tiếng la lớn: "Ngươi...nửa đêm canh ba tại sao lại ở chỗ này leo tường, còn muốn đi đâu?" Đây là...một tên công tử lạ mặt dẫn theo gã gia nhân đuổi theo.

Nguyễn Nhược Nhược không nghĩ bị người phát hiện, bị dọa hoảng sợ. Vừa nhìn thấy có hai nam nhân hướng nàng chạy tới nên lập tức xoay người bỏ chạy. Người phía trước chạy, người phía sau cũng đuổi theo gắt gao. "Ngươi đừng chạy, đứng lại."

Nguyễn Nhược Nhược đời nào chịu đứng lại, chỉ sợ không thể trốn thoát nên hai bàn chân tựa như có gắn thêm phong hỏa luân mà phóng lẹ. Vừa mới chạy ra khỏi ngõ hẻm, đến ngã tư đường đúng lúc một cỗ xe ngựa nặng nề lao tới. Nàng bất ngờ đâm ra không ngờ lại tông vào cỗ xe ngựa.

A...

Một tiếng thét chói tai, Nguyễn Nhược Nhược ngã nhào trên đất. Bốn con trước thắng trước xe bật chồm lên, hướng thẳng xuống người nàng. Nếu không phải là người đánh xe thân thủ cao siêu, kịp thời chế ngự những con ngựa thì Nguyễn Nhược Nhược lúc này đã làm oan hồn dưới vó ngựa rồi....

Mặc dù may mắn nhưng nàng cũng bị hù dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Vừa kinh vừa sợ vừa giận, bực mình nàng thốt lên một câu xuẩn ngốc: "Ngươi lái xe thế nào vậy, có giấy phép lái xe không hả?"

Người đánh xe là một vị tinh tráng hán tử, một thân trang phục ngắn, mi mắt anh tuấn lúc này đang vội vàng xuống xe đến đỡ Nguyễn Nhược Nhược liền bị nàng huấn thượng một câu, lại nghe không hiểu có ý gì nên mặt mày nhất thời ngệch ra.

Nguyễn Nhược Nhược cũng bừng tỉnh, biết mình vừa nói lời ngu ngốc nên ngậm miệng lại không nói gì nữa, vội vội vàng vàng từ trên mặt đất đứng lên, chuẩn bị tiếp tục chạy đi sau khi ngoái đầu canh chừng truy binh không rõ lai lịch. Chỉ là khi dùng lực liền phát hiện mắt cá chân trái nhói lên một trận đau điếng. Nàng la oái lên một tiếng rồi ngã xuống.

Hán tử kia vội vàng đỡ lấy nàng, "Vị cô nương này, ngươi không sao chứ?"

Nguyễn Nhược Nhược chỉ vào chân trái, thở ra khí lạnh: "Có...chân của ta đau quá a!" Đau đến muốn chảy nước mắt.

Chỉ là...hán tử kinh ngạc đích nhìn thấy phía dưới "váy lửng" của nàng, một đôi chân ngọc trắng noãn mãnh khảnh, dưới cùng là hai chiếc tú hài nho nhỏ khiến hắn hoảng sợ đến độ trợn tròn hai con mắt, nào dám đụng vào nàng. Trong lúc nhất thời chẳng biết phải làm sao thì lúc này truy binh đã đuổi đến.

Công tử ca hiển nhiên là chạy không tốt bằng nàng, cắm đầu chạy một hồi đã thở hồng hộc, lảo đảo ngừng bước, cả người khom xuống nhưng vẫn chăm chăm nhìn Nguyễn Nhược Nhược, đôi mắt lộ vẻ khó tin: "Ngươi...Ngươi tại sao có thể chạy nhanh như vậy, còn muốn chạy đi đâu hả?"

Nếu được thì Nguyễn Nhược Nhược muốn chạy thẳng trở về thế kỷ hai mươi mốt. Dĩ nhiên là không có khả năng, vất vả lắm mới chạy đến được nơi này thì lại bị hai tên không rõ lai lịch đuổi kịp, đúng là xui xẻo mà. Giờ đây chân đã bị thương thế này rồi, làm sao thoát thân đây?

"Ai cần ngươi quan tâm? Ta cũng đang muốn hỏi xem ngươi tại sao lại đuổi theo ta?" Nguyễn Nhược Nhược có chút giận dữ, những tưởng rằng sẽ thuận thuận lợi lợi thực hiện kế hoạch bỏ trốn, nào ngờ lại bị hai nam nhân này sắp sửa phá hỏng đến nơi, còn hại nàng bị thương ở chân, giờ biết phải làm sao đây, nơi nào cũng không đi được.

Hán tử đứng đỡ Nguyễn Nhược Nhược đứng một bên liền nhìn nàng một chút, lại chuyển sang nhìn vị công tử kia, ngẫm nghĩ một chút liền chính khí hiên ngang mở miệng: "Vị công tử này, ngươi đuổi theo vị cô nương này phải chăng có ý đồ bất chính?"

"Đúng nha! Trong đầu ngươi có ý niệm xấu đúng không? Vị...tráng sĩ này, ngươi nhất định phải cứu ta à nha." Có anh hùng đứng ra cứu mỹ nhân, Nguyễn Nhược Nhược mừng rỡ thuận nước đẩy thuyền giả vờ yếu đuối, làm cho người ta ra mặt thay nàng.

"Ngươi nói xằng gì vậy!" Công tử ca lớn tiếng, ánh mắt trừng trừng, quay sang hán tử kia nói, "Ta làm sao lại có ý đồ bất chính với nàng? Nàng là muội muội của ta."

Rồi lại nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, "Tam muội, ngươi không nên giả bộ không nhận ra ta. Nói, nửa đêm canh ba lấm la lấm lét từ đầu tường nhảy ra là muốn đi đâu?"

Nguyễn Nhược Nhược ngây ra, thì ra vị công tử này chính là Nguyễn phủ đại thiếu gia Nguyễn Nhược Long, huynh trưởng của nàng. Vậy mà suýt chút nữa nàng còn muốn đổ tội danh "ý đồ bất chính" lên người y để thoát thân, nào ngờ đại thủy cuốn trôi Long vương miếu, thành ra người một nhà mà không nhận ra người nhà.

Nguyễn Nhược Nhược cúi thấp đầu, không nói lời nào. Còn có thể nói gì bây giờ? Chẳng lẽ lại bảo: Nguyễn đại thiếu gia, ta không phải là giả bộ không nhận ra ngươi, là ta thật sự không biết ngươi.

Nàng thất thanh kêu khổ trong lòng, phải thu xếp như thế nào mới ổn đây!

Chương 5

Hán tử kia hiển nhiên cũng bị làm cho hồ đồ, hai mắt hết nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược rồi lại dời qua Nguyễn Nhược Long, nghi ngờ hỏi: "Cô nương, hắn...hắn thật sự là huynh trưởng của ngươi phải không?"

Nguyễn Nhược Nhược không biết phải làm sao. Thừa nhận? Hay là không thừa nhận? Nhất thời băn khoăn không chủ ý.

Nếu thừa nhận thì kế hoạch đào thoát tuyên cáo thất bại hoàn toàn, bị tóm trở về Nguyễn phủ, lần sau muốn bỏ trốn tuyệt đối không còn dễ dàng được như vậy. Không thừa nhận, cứ thử nhìn tình huống trước mắt đi, một cái chân thì có thể chạy đi đâu chứ. Là đi hay ở thì tốt hơn đây?

Trong lúc nàng tại nơi này vẫn còn do dự thì Nguyễn Nhược Long đã hô to gọi nhỏ đứng lên, gọi đích danh nàng: "Nguyễn Nhược Nhược, ta đang nói chuyện với ngươi nhá! Tại sao không lên tiếng?"

Ở một bên, gã thanh y gia nhân sau hồi lâu im lặng cũng lên tiếng: "Tam tiểu thư, người cùng về thôi".

Nguyễn Nhược Nhược thật sự là nói không ra lời, tràng diện đang giằng co thì cửa xe ngựa bên kia có một người nhảy xuống. Hán tử vội vàng cúi người xuống, cực kỳ cung kính cúi đầu gọi một tiếng: "Công tử."

Trên xe ngựa xuống chính là một vị thiếu niên trạc mười bảy mười tám tuổi, mi vũ hiên hiên, ánh mắt lấp lánh, toàn thân toát ra một loại khí khái thanh hoa cao quý. Nửa đêm tại ngã tư đường âm u, hắn một thân bạch y tựa như ánh trăng tỏa trên mặt nước, lãng lãng thanh huy. Tự nhiên hấp dẫn tầm mắt của mọi người hướng nhìn sang hắn.

Nguyễn Nhược Long liếc thấy một vị bạch y công tử phong thần như ngọc cũng liền ngẩn ra, lập tức hiểu lầm: "A, Tam muội, ngươi...chẳng lẽ nửa đêm xuất phủ gặp gỡ tình lang?"

Nguyễn Nhược Nhược còn chưa trả lời thì hán tử kia đã mang gương mặt giận tái: "Chớ nói hồ đồ làm tổn hại đến danh dự công tử nhà ta". Hiển nhiên công tử kia là chủ nhân tôn quý của hắn.

Nguyễn Nhược Nhược cũng nhanh chóng làm rõ mối quan hệ: "Không đúng, không đúng, ta căn bản không biết hắn." Vừa nói vừa tiếc nuối trong lòng, thiếu niên này chân chính là "phu quân như ngọc". Nếu quả thật như ngươi nói ta nửa đêm leo tường vì vụng trộm với tình lang thì đây đích thị là một chuyện tốt rồi. Đáng tiếc là không phải.

Vị bạch y công tử anh mắt lóe sáng mang theo vài phần ý dò xét Nguyễn Nhược Long, rồi lại nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, đột nhiên ánh mắt lập tức dời đi chỗ khác, cất tiếng hỏi: "Cô nương tại sao không cài áo?"

Gì? Nguyễn Nhược Nhược nhất thời còn chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Nhược Long đột nhiên tỉnh ngộ, hắn một bước tiến đến bên cạnh Nguyễn Nhược Nhược, gạt hán tử đang đỡ nàng ra rồi tự bản thân đón lấy nàng, bàn tay sột soạt một hồi, đem chiếc váy rộng xắn cao của nàng kéo xuống che kín đôi chân như ngọc.

"Tam muội, ngươi tại sao lại đem váy cột thành như vậy?" Nguyễn Nhược Long kinh ngạc.

Nguyễn Nhược Nhược sợ run, nói như mếu: "Không như vậy thì làm sao leo tường a!"

"Nửa đêm canh ba ngươi làm gì mà leo tường a?" Nguyễn Nhược Long vừa kinh vừa giận. "Lại nữa, ngươi làm sao có thể phóng qua bước tường cao đó? Bình thường ngươi nhiều bệnh, đi vài bước đã chao đảo, bị gió thổi một chút là bệnh suốt ba ngày, làm sao mà có thể leo tường? Ngươi..." . Nói đên đây hắn thực sự không biết phải làm sao nữa.

Tên thanh y gia nhân ở một bên lên tiếng: "Tam tiểu thư, ta mới vừa rồi thấy người leo tường, còn giật mình ngỡ là có trộm."

Người trước với người sau tương phản to lớn như thế, nàng nhất thời không cách nào giải thích rõ. Nguyễn Nhược Nhược đành phải tránh nặng tìm nhẹ mà đáp, "Đại ca, ta cũng là không có cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách này. Ngươi cho rằng ta nguyện ý nửa đêm canh ba đi leo tường a!"

Nguyễn Nhược Long còn chưa kịp hỏi duyên cớ thì bạch y công tử nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên lắng nghe liền mở miệng trước. "Xem ra hai vị quả nhiên là huynh muội, giờ phút này tại hạ có chuyện nhà nên không thể ở lại được. Xin cáo từ!" Nói xong liền xoay người muốn lên xe rời đi.

"Khoan đã", Nguyễn Nhược Nhược vội vàng mở miệng gọi hắn lại.

Bạch y công tử nghe gọi dừng lại, "Cô nương còn có chuyện gì không?"

"Dĩ nhiên, ngươi nghĩ cứ như vậy mà bỏ đi được hả! Nhờ ngươi ban tặng mà chân của ta bị thương rồi nè. Ngươi không thể bỏ mặc ta được!" Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa kéo váy lên, mang vết thương chỉ rõ để hắn khỏi bảo nàng đây bịa đặt. Nếu không phải bản thân đang ở cổ đại, nàng nhất định sẽ tóm lấy hắn mà lôi đến bệnh viện, kiểm tra cá nhân tổng quát, chụp X quang, chụp CT...Tóm lại là kiểm tra toàn diện một lần để tránh lưu lại hậu hoạn về sau. Tiếp đó sẽ căn cứ trên kết quả kiểm tra mà bắt hắn bồi thường. Ở tại nơi này mà muốn kiểm tra toàn thân thì đúng là phi thực tế, nhưng bắt hắn bồi thường tiền thuốc thang thì còn có thể. Nhìn chiếc xe ngựa sang trọng kia đi, vị công tử này ắt cũng phải thuộc loại có tiền, nàng phải bắt hắn bồi thường ngân lượng rồi mới buông tha cho đi. Hắn nửa đêm "đánh xe tông người" nhất định là hành động bất lương rồi, Nguyễn Nhược Nhược khảng khái nghĩ vậy.

Đôi chân ngọc nho nhỏ cùng với mắt cá chân trắng noãn tinh xảo dưới váy như phát sáng, nhưng ngay lập tức bị Nguyễn Nhược Long một lần nữa che kín lại. Hắn tức giận bộc phát: "Tam muội, ngươi hồ đồ rồi hả, nữ nhi sao lại có thể tùy tiện để người khác thấy chân mình!"

Nguyễn Nhược Nhược bị hắn ở đây giáo huấn một câu mới phát hiện hành vi của mình có chút không phù hợp. Nàng thân đang ở một quốc gia cổ đại nhiều quy củ "bó tay bó chân", nhất định lúc nào cũng phải nhắc nhở mình "nhập gia tùy tục" mới được!

Bạch y công tử đem Nguyễn Nhược Nhược đánh giá cao thấp một phen rồi nói: "Tại hạ xem ra thương tích của cô nương cũng không có gì đáng ngại, chi bằng nàng cứ...về phủ nghỉ ngơi trước? Hãy để lại địa chỉ phủ thượng, ngày mai ta sẽ phái người đến tận cửa, thứ nhất là vì cô nương chữa thương, thứ hai dâng lễ vật đền bù vì đã làm cô nương kinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net