Hữu duyên thiên niên tương hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thì khéo léo tinh tế hơn nhiều, hướng người gọi là "mẫu thân" nói: "Mẫu thân, tại sao lại khiến người làm kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được, ta còn phải phụng dưỡng người đến một trăm tám mươi tuổi nữa là..." Lời nói ngọt như mật, Diêu Phu Nhân phá ra cười, vỗ mặt hắn thôi chưa đủ còn nắm chặt tay hắn không rời.

Tin tức kia lập tức truyền khắp Trường An thành, người người đều nói đây là tổ tiên Diêu gia tích đức để lại cho tử tôn đời sau, duy chỉ Ngọc Liên Thanh sau khi nghe nói liền rơi vào trầm tư.

Chương 40

Sau sự kiện Thủy Băng Thanh nhảy lầu, Nguyễn Nhược Long càng thêm kiên định ý muốn đem nàng nhanh chóng thoát khỏi Hoa Nguyệt Lâu. Hắn nói với Nguyễn Nhược Nhược, "Tam muội, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được biện pháp. Chuyện đến nước này ta chỉ còn cách liều mạng."

Nghe khẩu khí này, người không biết chuyện còn tưởng rằng hắn đang âm mưu cướp nhà bank. Nguyễn Nhược Nhược nghe được liền kinh hãi run sợ, "Đại ca, ngươi muốn làm gì?"

"Ta quyết định dẫn Băng Thanh thoát ly Hoa Nguyệt Lâu, trốn khỏi Trường An rồi đi khắp chân trời góc bể." Nguyễn Nhược Long nói ra dự tính trong đầu.

Nguyễn Nhược Nhược vội vàng ngăn cản, "Đại ca, ngươi đừng loạn, cái gì mà đi khắp chân trời góc bể, đấy là ngươi bỏ trốn đó! Trốn luật không phải chuyện đùa, luật pháp cực kỳ nghiêm khắc a. Thiên hạ to lớn, các ngươi có thể chạy ra khỏi Đại Đường không? Đến lúc đó bị tóm trở lại chắc chắn sẽ rất thê thảm."

Khổ sở đem hết lời ra khuyên nhủ nhưng Nguyễn Nhược Long một chút cũng không lay chuyển, giống như cái đầu gỗ, đem hết sức gõ vào cũng vô ích. "Tam muội, ta cũng biết đây là hạ sách, nhưng ta không nghĩ ra được biện pháp nào khác. Ta là bất đắc dĩ, vô luận thế nào cũng không thể để Thủy Băng Thanh tại Hoa Nguyệt Lâu làm thêm chuyện dại dột một lần nữa. Đây đã là lần thứ hai rồi, may mà mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm, mà không phải lúc nào cũng vận khí tốt như vậy. Ta đã quyết định dù phải bỏ trốn cũng phải mang nàng đi."

Nguyễn Nhược Nhược nghe ngữ khí của hắn liền biết vấn đề này khó mà dây dưa thêm nữa, "Hạ sách này...ngươi khoan làm, chậm rãi...đợi ta tìm gặp Lý Hơi một chuyến, để hắn ra mặt giúp Thủy Băng Thanh chuộc thân. Chỉ cần chuộc thân, các người cũng không cần lưu lạc bốn phương bỏ trốn nữa."

"Tĩnh An vương thế tử Lý Hơi?" Ánh mắt Nguyễn Nhược Long sáng ngời, nhưng rất nhanh chóng ảm đạm đi, "Hắn chịu ra mặt tự nhiên dễ xử lý hơn, nhưng là...Tam muội muội, hắn chịu không?"

"Không chịu ta cũng bắt hắn chịu", Nguyễn Nhược Nhược cứng rắn nói, "Nếu không ta sẽ bám chặt lấy hắn làm phiền cho đến khi nào hắn đáp ứng mới thôi."

Nguyễn Nhược Long bán tín bán nghi nhìn Nguyễn Nhược Nhược, "Tam muội, biện pháp này của ngươi có được không? Tiểu vương gia bị ngươi làm phiền sẽ...nể mặt sau?"

"Có bao nhiêu tác dụng thì tốt bấy nhiêu! Hơn nữa bọn ta cũng đã cùng nhau trải qua khó khăn, coi như là hoạn nạn chi giao đi. Ta tìm tới bảo hắn trả nợ ân tình cho ta, chắc sẽ không quá khó khăn. Đại ca, ngươi an tâm một chút đi, chờ ta tìm hắn trước."

Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược lần thứ hai đến Tĩnh An vương phủ tìm Lý Hơi, đãi ngộ so với lần đầu tiên giống nhau như đúc. Bọn gác cửa không chịu để nàng đi vào, chẳng qua là lần nàng không thể nhẫn nại ngổi ở cửa từ từ chờ đợi. Hỏi rõ mới biết được Lý Hơi đang ở trong phủ, nàng đem năm lượng bạc cho tên gác cửa nhờ hắn gọi Tần Mại ra.

Tần Mại vừa thấy nàng đã ngạc nhiên, "Nguyễn..." hắn liếc sang mấy tên gác cửa một chút, "Nguyễn công tử, ngươi lại tới tìm Tiểu vương gia."

"Đúng nha Tần Mại, ta có việc gấp nhất định phải gặp hắn. Mấy người gác cửa chết sống không cho ta đi vào, ngươi làm ơn giúp ta, dẫn ta đi gặp hắn được không?"

Tần Mại do dự một chút rồi đồng ý dẫn Nguyên Nhược Nhược vào trong vương phủ. Đúng là trạch phủ của hoàng tộc, bày trí thật đẹp! Thủy quang sơn sắc, ốc vũ khôi hoành, không gian rộng rãi, cảnh trí ưu mỹ. Các đình đài điêu khắc tinh xảo, nhã trí thanh tĩnh.

Nguyễn Nhược Nhược vừa đi vừa nhìn, chỉ cảm thấy dùng mắt ngắm thôi cũng không đủ. Tần Mại dẫn nàng xuyên vài dãy hành lang, đi qua một hồ nước, lại quẹo vào một cánh cổng đá. Trước mắt chợt hiện lên một khối núi đá lung linh dịch thấu, loại đá này vô cùng trân quý, trước kia Nguyễn Nhược Nhược đi qua Tô Châu viên lâm từng gặp qua loại hồ thạch này. Tuy nhiên một khối lớn như thế này thì là lần đầu tiên trông thấy, nhịn không được phải dừng bước ngắm. Nàng trước giờ vẫn luôn yêu thích tự nhiên, sơn thủy hoa cỏ, đến cả gỗ đá cũng không buông tha. Tấm tắc một hồi, nàng được dẫn đi vòng qua khối hồ thạch, lập tức bước vào một tĩnh viễn trang nhã. Trong viện có một hồ nước nho nhỏ, thủy trúc xanh mướt. Nước hồ màu ngọc bích, phảng phất như một khối lưu ly.

Chỗ tốt nha! Nguyễn Nhược Nhược tự động thốt lên trong đầu. Cảnh trí như vậy quả thực có thể khiến người ta thoát ly hồng trần, đem rượu hòa với xuân phong. Lý Hơi người này cũng biết hưởng thụ quá chứ, được ngụ ở phủ đệ thần tiên như vậy thật khiến cho Nguyễn Nhược Nhược hâm mộ không thôi. Nàng đem cảnh đẹp trước mắt nhìn hồi lâu mới nhớ ra chính sự, "Lý Hơi đâu? Tại sao không thấy hắn?"

Tần Mại nhìn nàng một cái, muốn nói rồi lại thôi. Nguyên lai hắn muốn nhắc nhở nàng không nên gọi thẳng danh tự của Tiểu vương gia, nhưng là...Tiểu vương gia của mình không thèm để ý thì thôi, hắn là hạ nhân xen vào hình như có chút...lắm mồm.

"Tiểu vương gia ở trong phòng, ta vào trước bẩm báo một tiếng, Nguyễn Tam tiểu thư xin ở chỗ này chờ trong chốc lát" Tần Mại nói.

Nguyễn Nhược Nhược thấy bên cạnh rừng trúc có một bộ bàn đá liền tự động ngồi xuống. Ngồi xuống rồi mới phát hiện ra băng ghế đá không lạnh như mình tưởng mà ấm áp ôn hòa. Đây nhất định không phải loại đá bình thường, nàng không khỏi cảm thán: người có tiền đúng là thoải mái nha!

Mới ngồi một chút đã thấy Lý Hơi vội vã từ trong nhà đi ra, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, "Nguyễn Nhược Nhược, ngươi cố ý tới tìm ta sao?"

Nguyễn Nhược Nhược biết chính sự quan trọng hơn, không rảnh cùng hắn nói chuyện khách sáo nên trược tiếp vào đề, "Đúng nha! Là vụ việc lần trước, ngươi phải giúp ta nha, mặc dù danh dự rất quan trọng nhưng mạng người còn quan trọng hơn."

"Ra là vì chuyện này." Lý Hơi bất giác cảm thấy hơi thất vọng, "Nữ nhân kia...cử chỉ phóng đãng, ngươi cần gì phải giúp nàng ta như vậy?"

"Hiểu lầm hiểu lầm" Nguyễn Nhược Nhược vội vàng nói, "Chuyện hôm đó ở trên xe ngựa nàng đã nói cho ta biết rồi. Nhưng thật ra là nàng cố ý chọc ghẹo ngươi, bởi vì nàng nghe ta nói ngươi rất dễ thẹn thùng, nàng không tin nên cố ý thử ngươi một chút."

"Ngươi... Ngươi tại sao nói với nàng những...lời này?" Lý Hơi đại quẫn.

"Ta sai rồi, ta sai rồi" Nguyễn Nhược Nhược biết mình sai lầm, "Ta cam đoan sau này không cùng người khác nói chuyện của ngươi nữa."

Lý Hơi giận không được, nói cũng không được, trợn mắt nhìn nàng một hồi, rốt cục bật cười nói, "Ta thật không không biết phải làm gì với ngươi".

"Được rồi, ngươi cũng đã hết giận, nhanh nhanh giúp ta mang người ra." Nguyễn Nhược Nhược vừa thấy mặt hắn có phần vui vẻ liền lập tức "rèn sắt lúc còn nóng" nói ra yêu cầu, "Cầu ngươi đó, Lý Hơi".

Nghe được nàng mềm giọng nói ra ba chữ "Cầu ngươi đó" Lý Hơi không khỏi nhớ tới tình hình hôm ấy, sau khi ăn nhầm dâu độc nàng liền hái một đống dâu tây tới năn nỉ hắn ăn. Lúc đó hắn tức giận không chịu ăn, nhưng bây giờ nhớ tới chỉ cảm thấy một cảm giác ngọt dịu trong lòng. Phảng phất như vị ngọt trái dâu tây vẫn còn lưu lại trên môi.

Tự nhiên là không thể...cự tuyệt nữa. "Được rồi, ta thay các ngươi ra mặt thử một lần xem sao". Lời nói vô cùng khiêm nhường, "thử một lần", nhưng thật ra nếu hắn đã chịu xuất ngựa thì còn không phải là mã đáo thành công! Nguyễn Nhược tất nhiên mừng rỡ cực kỳ, tóm lấy tay phải của hắn mà lắc không ngừng. "Cám ơn cám ơn cám ơn..."

Thật giống như nhân công bị thiếu mấy tháng tiền lương đình công, đột nhiên có lãnh đạo trung ương đến cấp phát tiền lương liền kích động mà cảm tạ không ngớt.

Lý Hơi bị ngọc thủ "ác độc" kia tóm chặt liền cảm thấy như lò nướng phát nhiệt, cánh tay hắn lập tức bị thiêu sống. Ngọn lửa vô hình này từ bàn tay phừng phừng lan ra, nhanh chóng thiêu rụi toàn thân. Hắn chỉ cảm thấy cả người nóng hừng hực, bị lửa đốt thành tro, nóng bỏng vô cùng...

Nguyễn Nhược Nhược cầm tay lắc một hồi lâu mới chú ý đến gương mặt tuấn tú kia đang đỏ bừng, nàng vội vàng rút tay về, trong lòng cười trộm. Tên Tiểu vương gia này thật là thuần khiết đáng yêu nha! Nàng nghĩ rất đơn giản, cho rằng hắn chẳng qua là thẹn thùng khi tiếp xúc với nữ nhân, nhưng không biết...

"Được rồi, ngươi định lúc nào làm việc này?" Nàng đột nhiên nhớ ra vấn đề thời gian, "Cũng không thể ngâm mười ngày nửa tháng nha."

"Gấp gáp vậy sao?" Lý Hơi ngạc nhiên.

"Dĩ nhiên, đây là chuyện không thể chần chừ, phải càng nhanh càng tốt. Hơn nữa Thủy Băng Thanh hai ngày trước bị khách nhân bạo hành đã nhảy lầu một lần rồi. Để đề phòng chuyện này tái diễn nữa, càng sớm mang nàng ra càng an tâm hơn.

Vừa nghe nói Thủy Băng Thanh vì thủ thân như ngọc mà nhảy lầu, Lý Hơi cũng có chút chấn động. "Được rồi, ta ngày mai sẽ làm chuyện này."

"Thật tốt quá, Lý Hơi, ngươi giúp ta đây một lần, ngày sau nếu có chuyện gì ta có thể giúp được thì chỉ cần ngươi mở miệng, ta tuyệt đối không từ chối." Nguyễn Nhược Nhược khẩu khí hứa hẹn.

Lý Hơi nhìn nàng hồi lâu, nhoẻn miệng cười. "Được, một lời đã định."

Chính sự nói xong, Nguyễn Nhược Nhược mới rảnh tâm mà nói chuyện phiếm với hắn, "Lý Hơi, vườn nhà ngươi quả thật thần tiên cũng có thể dọn vào ở được rồi!"

Lý Hơi nói: "Nơi này gọi là <Lưu Tiên Cư>!"

"Quả nhiên tên rất hợp nha. Nếu ta là thần tiên, thấy một nơi đẹp như vậy cũng sẽ muốn lưu lại."

Nguyễn Nhược Nhược nói chơi một câu, nhưng Lý Hơi nghe được trong lòng chợt động. Nếu như có thể lưu được nàng, chẳng phải cũng giống như lưu lại một vị tiên tử đó sao! Chẳng qua là...trong lúc Lý hơi đang suy nghĩ vạn ngàn tâm tư thì thạch môn bỗng xuất hiện nha hoàn mặc cung trang đang dìu đỡ một phu nhân dung mạo tiếu lệ đi tới. Đó chính là Tĩnh An vương phi phong tư xước hẹn, khí chất cao quý. Vương phi liếc mắt thấy bên rừng trúc có hai người liền nhợt nhạt cười nói: "Hơi Nhi, ra là ngươi có khách!"

Nguyễn Nhược Nhược vừa nghe có người nói chuyện, bản năng xoay người nhìn lại, vừa lúc cùng chạm vào ánh mắt của Tĩnh An vương phi. "Là ngươi?", vương phi nhất thời kinh ngạc.

Nguyễn Nhược Nhược lập tức nhớ lại những động tác thỉnh an tiêu chuẩn trong đầu rồi lặp lại động tác đó một lần nữa, "Thỉnh an vương phi".

Vương phi kinh ngạc một hồi lâu cũng không trở lại bình tĩnh, Nguyễn Nhược Nhược đành phải duy trì tư thế nữa đứng nữa quỳ. Lý Hơi thấy vẻ mặt nàng khổ sở không thể tả, nhịn không được liền thay vương phi lên tiếng, "Đứng lên đi, không cần đa lễ."

Nguyễn Nhược Nhược như trút được gánh nặng mà đứng lên. Ánh mắt Vương phi liếc sang con mình một cái, lại hướng sang Nguyễn Nhược Nhược liếc một cái, nét mặt dường như đang có điều suy nghĩ.

Thứ nhất, có vương phi sẽ không thể nói chuyện tự nhiên. Thứ hai, Nguyễn Nhược Nhược không chịu đựng được những lễ tiết ước thúc. Vậy nên nàng nhanh chóng cáo từ. Lý Hơi thật sự rất muốn tiễn nàng đến tận cửa nhưng phiền nỗi có Vương phi ở đây hắn ly khai không dễ. Hắn chỉ có thể phân phó Tần Mại đánh xe đưa nàng trở về phủ.

Chương 41

"Hơi Nhi, Nguyễn gia cô nương tại sao lại đến vương phủ?" Khách vừa bước chân ra tới cửa thì trong này vương phi đã lôi con trai ra hỏi.

"Nàng có chút việc muốn nhờ ta hỗ trợ" Lý Hơi đáp đơn giản.

"Chỉ vậy thôi sao?" Vương phi không tin.

Lý Hơi không vui, "Mẫu thân, người nghĩ chuyện phức tạp gì vậy?"

Vương phi vừa trông thấy hắn sắc mặt không vui liền cười khẽ, "Ý ta cũng không phải vậy, chẳng qua là kỳ quái, nàng ta tại sao lại vô duyên vô cớ tới tìm ngươi hỗ trợ? Ngươi cùng nàng cũng không quen biết lắm! Bất quá là ở Nguyễn phủ có gặp qua một lần, lúc xe ngựa chạy loạn gặp thêm lần nữa, duờng như cũng chỉ mới hai lần thôi, đúng không?"

Lý Hơi bị mẫu thân hỏi như vậy, không nhịn được liền đáp: "Sau đó lại gặp mặt vài lần, ở chung một chỗ nói chuyện cũng nhiều, có thể xem là bằng hữu quen thuộc. Nàng có chút viêc phải nhờ ta ra mặt hỗ trợ nên đến tìm."

"Là chuyện gì mà phải vội vàng vậy?" Vương phi lập tức ép hỏi, Lý Hơi trán toát mồ hôi. Phải đáp như thế nào đây? Sự thật không thể nói ra, làm sao bảo rằng nàng nhờ ta ra mặt chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu! Nếu phải nói dối, trước mắt cũng không nghĩ ra phải nói thế nào. Hiểu con không ai bằng mẹ, vương phi vừa bắt gặp Lý Hơi sửng sốt hồi lâu liền biết rõ đây không phải chuyện tốt lành gì, trong lòng không khỏi sinh nghi: Nha đầu Nguyễn gia không có quy củ kia lại muốn nhờ vả con trai bảo bối của nàng làm chuyện gì đây?

Lý Hơi không biết phải làm gì, chỉ đành ngậm miệng không nói tiếng nào. Vương phi hiểu đứa con trai này, nếu nó đã không muốn nói thì đừng hòng moi ra được nửa chử. Vì vậy nàng thản nhiên nói: "Ta cũng thiệt là, hỏi nhiều như vậy làm gì! Ngươi cũng không phải là tiểu hài tử nữa, làm chuyện gì cũng có cân nhắc. Mẫu thân rất yên tâm về ngươi."

Vương phi không hỏi tới, Lý Hơi như trút được gánh nặng, "Mẫu thân, người thật tốt."

Vương phi mặt ngoài cười cười nói nói những trong lòng lại có chút chua xót. Nhìn gương mặt anh tuẩn ngây thơ của con trai, nàng nhớ tới bộ dáng của nó lúc mới chào đời. Một đứa trẻ mập mạp hồng hào, khuôn mặt bầu bĩnh, nhìn chỗ nào cũng thấy đáng yêu. Có đến mất người vú nuôi quan tâm chăm sóc hắn, nhưng hắn vẫn chỉ coi nàng là mẫu thân, vừa thấy nàng là vươn hai tay ôm chặt, mà một khi đã ôm rồi là không chịu buông ra, nếu không sẽ oa oa khóc lớn...lúc ấy trong mắt con trai nàng là người quan trọng duy nhất không muốn xa rời. Vậy mà hôm nay, hài tử đã trưởng thành, không còn giống như trước giữ nàng ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, ra ngoài được gặp bằng hữu...rồi lại vì chuyện của bằng hữu mà giấu kín không chịu nói với nàng.

Vương phi tùy tiện cùng Lý Hơi nói một chút sau đó mỉm cười rời đi. Tuy nhiên, vừa ra khỏi "Lưu tiên cư" sắc mặt của nàng liền khó coi, phân phó nha hoàn bên cạnh, "Phẩm Hương, ngươi cử người điều tra xem mấy ngày nay Tiểu vương gia đã đi đến nhưng nơi nào, làm gì. Chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải báo lại cho ta."

"Tuân lệnh, vương phi" Nha hoàn cung kính đáp.

***

Lý Hơi ra tay, đúng là vừa trôi chảy vừa tốt đẹp. Lấy danh nghĩa Tĩnh An vương phủ muốn đem Thủy Băng Thanh rời khỏi Hoa Nguyệt Lâu, tú bà còn không nể mặt. Chỉ là...ba trăm lượng bạc ban đầu đã trở thành sáu trăm năm mươi lượng bạc, căn cứ theo danh tiếng của Thủy Băng Thanh mà nói, con số này xem ra vẫn còn thấp. Những chuyện sau đó đơn giản hơn nhiều, Tiểu Vương gia Lý Hơi nói một câu, Thủy Băng Thanh đã được phủ nha cho phép chuộc thân hoàn toàn.

Nguyễn Nhược Long và Thủy Băng Thanh, đôi uyên ương khốn khổ cuối cùng cũng được bên nhau liền vui mừng hướng nàng cảm tạ, Nguyễn Nhược Nhược vội nói, "Đừng đừng, đừng cảm tạ ta, các ngươi đến tạ ơn Tiểu vương gia đi. Nếu không phải nhờ hắn, chuyện cũng không dễ dàng như vậy."

"Đương nhiên là bọn ta đã đến tạ ơn Tiểu vương gia, nhưng chờ hoài cũng không thấy người, vì vậy chỉ còn nhờ cậy Tam muội thay ta tạ ơn Tiểu vương gia." Nguyễn Nhược Long nói.

"Cái...này, cũng được" Nguyễn Nhược Nhược đáp ứng, "Chẳng qua là...Đại ca, Thủy Băng Thanh cô nương đã rời khỏi Hoa Nguyệt Lâu, ngươi tính an bày nàng thế nào đây?"

Nguyễn Nhược Long nói không chút do dự, "Đương nhiên là mang nàng trở về Nguyễn phủ."

Nguyễn Nhược Nhược lấy làm kinh hãi, dĩ nhiên nàng không ngại ngần gì về chuyện "nữ tử thanh lâu không được bước vào cửa", nhưng còn Nguyễn lão gia và Nguyễn phu nhân thì sao? "Phụ thân mẫu thân...ngươi có tính báo cho họ biết trước không?" Nàng không thể không hỏi một câu.

"Còn không sao, chỉ là ta sợ bọn họ có thành kiến với Băng Thanh nên nghĩ rằng chi bằng trực tiếp mang nàng vào phủ, để phụ mẫu nhìn thấy nàng là người sạch sẽ thanh nhã như thế nào..."

Người ta nói những kẻ yêu nhau đều hóa thành người ngốc ngếch, Nguyễn Nhược Nhược bây giờ mới xem như chân chính hiểu rõ những lời này. Nguyễn Nhược Long thật ngây thơ, muốn dùng cách này để đưa Thủy Băng Thanh vào Nguyễn phủ thì khác nào rước lấy nhục nhã. Nàng không nhịn được than thở, "Đại ca, ngươi nếu thật lòng muốn tốt cho Thủy cô nương thì đừng lỗ mãng cư nhiên mang nàng tới cửa như vậy. Ngươi nên về nhà, trước cùng phụ mẫu nói rõ ràng, sau đó mang nàng trở về cũng không muộn."

"Đúng đó! Nguyễn lang" Thủy Băng Thanh cũng đồng ý, nét mặt buồn bã, "Ta thật ra cũng không muốn lỗ mãng như vậy trở về, nếu phụ mẫu ngươi có thành kiến, ta đây cư nhiên chạy tới nhà ngươi chính là...hạ tiện." Vừa nói mắt nàng vừa đỏ lên, sắp sửa rơi lệ.

"Băng Thanh, ngươi đừng khóc, ngươi thật tốt, được rồi, nếu ngươi không muốn thì...để ta về báo trước với phụ mẫu, sau đó lại đến đón ngươi...được không?" Nguyễn Nhược Long luống cuống tay chân trấn an nàng.

Nói thế nào thì khóc cũng sẽ khóc, nước mắt kia như vòi nước chảy ào ào. Thủy Băng Thanh này hơi...xa lạ nha! Mà...bọn họ một người khóc lóc một người dỗ dành náo nhiệt cả lên, Nguyễn Nhược Nhược thức thời tránh ra.

Chỗ bọn họ nói chuyện là lầu hai của một quán trà thanh nhã, nàng dựa vào lan can nhìn bâng quơ, không khỏi nghĩ tới Lưu Đức Hoa. Tên này sau khi nhập vào người Diêu Kế Tông tại sao còn chưa chịu chạy tới tìm nàng? Chuyện gì thì cũng nên...

Nguyễn Nhược Nhược đang thả hồn đi lung tung thì phía dưới lầu đột nhiên có vật gì ném lên, một con cá nướng nóng giòn a! Mùi thơm làm nàng tỉnh lại, vội vàng chụp được gói cá. Là người phương nào đưa tới thức ăn ngon? Nàng liếc mắt liền trông thấy một vẻ mặt tươi cười, chính là Diêu Kế Tông. Không còn bộ mặt ba phần tà khí bảy phần háo sắc nữa, nụ cười kia thanh thản, giống như ánh mặt trời nhiệt liệt quang minh. Hắn một mặt hướng nàng cười, một mặt giơ cao khối lá sen bọc một đống cá nướng bên trong, cất giọng hô: "Cá nướng nóng giòn đây, khách quan muốn mua không?"

Nguyễn Nhược Nhược không khỏi cười phá lên, vừa cười vừa nói: "Muốn muốn, ta mua hết. Chờ ta a, ta xuống liền đây." Nàng quay người lại nhảy phốc mấy bước phóng xuống lầu, hai chiến hữu tụ hội thắng lợi ở trước cửa trà lâu.

"Ngươi tại sao lâu như thế mới đến tìm ta nha?" Nguyễn Nhược Nhược lên tiếng hỏi trước tiên.

"Lãnh đạo ơi, ta cũng phải chờ đến tận bây giờ mới ra khỏi cửa được a!" Vẫn là giọng nói không phục của Diêu Kế Tông ngày xưa nhưng giờ đây lại thập phần thân thiết, "Ngươi biết ta chết đi sống lại hồi mà, cái kia...mẫu thân trong Diêu phủ cơ hồ muốn đem ta biến thành trẻ sơ sinh mà chiếu cố nha. Giường cũng không chịu để ta bước xuống chứ đừng nói ra khỏi cửa. Ta bị nàng bắt uống một đống thuốc, ăn một mớ dược liệu đại bổ, ăn đến muốn ói ra. Vừa ra được cửa là ta đã "ngựa không ngừng vó" chạy tới tìm ngươi. Vừa may gặp ngay ngươi trên đường."

Nghe hắn một hơi nói như vậy, Nguyễn Nhược Nhược cười nói: "Ta bất quá chỉ nói một câu, ngươi cũng không ném một đống chữ vào ta như vậy chứ." Vừa dứt lời nàng liền đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "Thế nào, thân thể bây giờ cũng được chứ hả?"

"Dĩ nhiên, cuối cùng cũng thoát được lớp da mỹ nhân, khôi phục lại được bản sắc nam nhi của ta. Sớm biết như vậy, ta đây việc gì phải chịu khổ hết ngày này sang ngày khác, từ sớm nhảy xuống chẳng phải tốt hơn rồi sao?"

"Hừ! Sớm nhảy chưa chắc có được kỳ ngộ như vậy. Gặp đúng dịp nhảy xuống trúng người...tỷ số này chính là một trên một ngàn vạn đó. Cũng không biết ngươi vận khí gì!"

"Đại tỷ a, ta xui xẻo triền miên như vậy thì cũng nên hưởng chút vận khí chứ. Ngươi đây đừng so đo như vậy?" Diêu Kế Tông giả vờ lộ ra bộ dáng đáng thương.

"Ta so đo với ngươi làm gì? Ta cũng không phải đội lốt nam nhân." Nguyễn Nhược Nhược cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC