2. Thỏ và cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trùng hợp thay, cậu bạn đó chính là Dương Thanh này đây. Tuy rằng so với khi đó , họ Dương đó cao lên rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt cũng sắc nét hơn, hoàn toàn không còn cái vẻ ngây ngô của thiếu nên tuổi mười sáu nữa. Thế nhưng không thể nói là khó nhận ra được.

Nhưng mà, Uyển Uyển lại khác, so với hồi cấp ba cô thực sự đã hoàn toàn lột xác, ngày đó cô có quá nhiều khuyết điểm trên người, xong cô chỉ mong vùi nấp những thứ khó có thế giấu được, mà giấu đầu lòi đuôi, cái gì vốn tự nhiên đã có thì dù có thế nào cũng khó mà thay đổi. Tới hiện tại cũng thế, tuy đã cải thiện nhưng cũng không hoàn toàn mất đi. Nhìn lại cô mấy ngày cấp ba, hình như từ đầu đến cuối đều chung thủy để một kiểu tóc dài buộc thấp, mặt có vài đốm mụn không lành lâu ngày, cặp kính dày cộm lỗi thời, thật ra ở trường cô đều mặc đồng phục nên về trang phục của cô thì chẳng cần bàn nhiều. Hiện tại, cô đem mái tóc bông xù đi ủ dưỡng để gắng gượng khiến nó trở nên khỏe khoắn, mặt mụn đã hết dần sau khi dậy thì, thậm chí, sau kì thi đại học, trong khoảng thời gian trở điểm, việc duy nhất Uyển Uyển làm duy nhất chỉ có học trang điểm và phối trang phục.

Kết quả, năm thứ ba đại học thay vì làm đúng chuyên ngành, cô liên tục vào các studio phụ việc trang điểm và phụ trang, cuối năm thứ tư, tốt nghiệp xong thì làm luôn tại đó.

Thật ra ban đầu, mới chạm mặt Dương Thanh, trong lòng Bùi Uyển Uyển đã thầm tự an ủi mình, chắc chắn cậu ta sẽ không nhận ra được đâu! Tốt nghiệp câp ba tới giờ đã năm năm, không một lần nào cô trở về họp lớp cấp ba, càng chẳng giữ liên lạc với bất kì bạn cùng lớp nào. Hà cớ chi thế mà họ Dương kia vẫn nhận ra Uyển Uyển cô được.

Uyển Uyển thở nhẹ một cái, động tác thoăn thoắt, trơn tru mà làm, không chút gượng gạo, ngoài mặt không để lộ chút biểu cảm bên trong thì trật vật vô cùng. Đối với việc trang điểm, tiếp xúc gần là một việc hoàn toàn bình thường, ở vị trị thế này các khuyết điểm của đối phương đều hiện rõ ràng trước tầm mắt. Thế mà Dương Thanh này, làn da vẫn khỏe khoắn không tì vết, bề mặt nhẵn bóng không chút lồi lõm, cái gì chứ, cô tự nhiên điên rồ mới mong tìm được khuyết điểm của người này. Uyển Uyển chăm chú, răng căn xuống môi dưới, phút chốc tự dưng cô nhớ ra, từ thời đi học cậu ta cũng đã vốn nổi trội về nhan sắc, còn mình thì...

Uyển Uyển giật thót, phát hiện ở vị trí này không chỉ mình dễ quan sát khuyết điểm của đối phương mà ngược lại đối phương cũng có thể. Lại phát hiện, suốt từ nãy, ánh mắt họ Dương kia cũng chăm chăm đặt về phía mình, bàn tay thoăn thoắt đang kẻ mày tự nhiên khựng lại. Phía sau lưng tự dưng lạnh buốt, sau đó truyền tới cảm giác rùng mình, điều mà ngay lúc này Bùi Uyển Uyển cô cầu nhất chính Dương Thanh đừng nhìn thấy mấy khuyết điểm lâu năm của mình!!

- ừm... tôi cũng cảm thấy không nhất thiết tới kẻ mày.

Đối diện truyền tới tiếng nói, Uyển Uyển thêm một lần nữa giật mình, tuy rất muốn nhanh chóng đáp lại gì đó nhưng phản ứng của cô lại chống đối chủ. Thêm vài giây trôi qua, Uyển Uyển bắt kịp ý của đối phương nói về việc trang điểm mới mở miệng vội vã đáp.

- được... được không kẻ mày.

Đáp xong lại cảm thấy lời mình nói ra có chút xều xòa. Cổ họng Dương Thanh phát ra tiếng cười nhỏ, vừa vẹn tai của Uyển Uyển rất thính, nghe thấy đối phương cười mình thì đỏ mặt. Nhanh chóng đánh nốt lớp son ít tạo màu rồi đánh phẩn phủ là xong.

Uyển Uyển nhìn bóng người dời khỏi ghế mới thở phào nhẹ nhõm, lau lau lớp mồ hôi trên trán, đúng là dọa chết người! Nhân lúc đám người mẫu còn đang chỉnh trang quần áo, cô rảnh rỗi nhìn lại mình trong gương, kiểm tra xem lớp make up vẫn còn nguyên vẹn xong vẫn không an tâm tiếp tục chỉnh lại cho chính mình.

Đúng vậy, Bùi Uyển Uyển đối với Dương Thanh này, chính là giống như con thỏ đối diện với cáo, lúc nào cũng trong trạng thái sợ sệt, đề phòng. Từ lúc khởi đầu đã vậy, cô luôn có cảm giác kì lạ với cậu ta. Dương Thanh đối với mọi người luôn ôn hòa, nền nã, sự thật ai cũng yêu thích cậu ta duy là giáo viên hay học sinh. Tất nhiên vẫn có ít ỏi những trường hợp ngoại lệ, không ai khác chính là Uyển Uyển cô.

Nhớ lúc đầu mới nhập học bất kì ai cô cũng không tiếp xúc, được một thời gian, bạn bè trong lớp đều đã kết bạn gắn bó thì Uyển Uyển vẫn còn thủy chung nguyên vẹn y như cũ không có ý định thay đổi. Người đầu tiên mở lời nói chuyện với cô chính là Dương Thanh, kì thực lúc đầu cô cũng cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy họ Dương này thật sự rất tốt, còn có phần thầm yêu mến hắn. Nhưng những suy nghĩ đó tới một ngày bỗng nhiên vỡ vụn, tan nát. Còn vì sao lại tan vỡ thì đó lại là một câu chuyện dài.

Uyển Uyển cất đồ dùng vào túi đeo, trên tay vẫn cầm vài vật dụng quan trọng rồi cùng với mọi người ra trường quay bắt đầu chụp ảnh. Thật ra, tính đến thời điểm này thì cô cũng sắp hoàn thành công việc của sáng nay rồi, chẳng qua cô chưa thể nghỉ ngơi đã vì vẫn phải ở đây canh xem hai mẫu kia trong quá trình chụp ảnh có cần chỉnh lại lớp trang điểm hay không.

Chín giờ mười bấm máy, đến tận hai tiếng sau mới chụp xong, vốn dĩ gần một tiếng trước đã chụp xong rồi nhưng nhiếp ảnh và nhà thiết kế lại nổi ra tranh cãi, rốt cuộc hơn mười rưỡi mới hoàn thành. Đừng canh suốt hai tiếng đồng hồ, thứ khiến Uyển Uyển hối hận là tại sao hôm nay lại cứ muốn đi đôi cao gót mới mua làm gì? Đáng trách hơn, là tại sao đôi giày này lại thô cứng đến thế? Cô thở dài thở ngắn, xuýt xoa cho cái gót chân đang nổi mụn nước của mình rồi cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Uyển Uyển còn đang băn khoăn không biết có nên trở về nhà tìm một đôi giày bệt nào đó rồi chiều đến làm tiếp hay không thì bên cạnh, đôi giày vải mềm được đặt xuống kèm theo một túi toàn bông băng cá nhân và thuốc được giơ ra trước mặt. Uyển Uyển vui mừng nhìn Triệu Ngọc Anh, vừa rối rít cảm ơn vừa nhận túi thuốc. Bàn chân nhấc ra khỏi giày, gót chân đã đỏ ửng, lớp da tiếp xúc với mép giày đã tróc ra, Bùi Uyển Uyển đổ nước muối vào bông lau lau miệng vết thương rồi mới bóc băng cá nhân ra dán.

Triệu Ngọc Anh nhìn thấy vết thương lộ ra không khí của Uyển Uyển mới ngạc nhiên xong cô chậc lưỡi một cái, liên tục khen ngợi với Uyển Uyển.

Triệu Ngọc Anh còn đang cảm thấy thắc mắc, vừa tắt máy một cái Dương Thanh kia đã phăm phăm chạy đi đâu một lúc, khi về thì cứ nằng nặc nhét cho cô một túi thuốc, còn có ý nhờ cô tìm đôi giày vải mềm rồi đưa cả hai cho Uyển Uyển. Thì ra là vừa liếc một cái đã phát hiện ra chân người đẹp bị thương tới rỉ máu, đúng là bạn bè có khác...

- Quả nhiên chu đáo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net