3. Gượng Gạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Uyển Uyển nhìn túi thuốc đặt trong lòng, dẫu xuất pháp điểm ở đâu thì người đưa đồ cho cô là Triệu Ngọc Anh nên tất nhiên Uyển Uyển vẫn tỏ ra vô cùng cảm kích đối với cổ (TNA). Uyển Uyển dán băng cá nhân rồi tháo giày cao gót ra đi đôi giày vải mềm vào. Mày hơi giật giật, cô nhìn thứ màu hồng nhạt dưới hai chân rồi lại nhìn vào hai con thỏ bông ở đầu mũi giày, cười cười hỏi Triệu Ngọc Anh nguồn gốc của đôi giày này, nhận lại chỉ là một cái nháy mắt đầy thâm ý cùng với cái liếc mắt về phía Dương Thanh. Tới lúc Triệu Ngọc Anh dời đi, Bùi Uyển Uyển e dè đưa mắt nhìn Dương Thanh.

Uyển Uyển cảm thấy lạ, tại sao họ Dương này lại tỏ ra hòa khí với cô đến thế?

Cô và hắn trước kia trừ khoảng thời gian mới vào lớp hoàn toàn từ đó về sau nói nhẹ không tiếp xúc nói nặng thì hình như trong mắt Dương Thanh, cô đã trở thành cái gai, tuy cái gai này không trọc tới hắn bao giờ nhưng luôn khiến hắn cảm thấy khó chịu. Uyển Uyển cũng chẳng biết lý do là gì, nhưng hình như trong thâm tâm có gì đó luôn khiến cô cảm thấy e dè đối với hắn.

Dương Thanh này ban đầu thì hòa nhã, về sau, những lần bạn học tới gây truyện với cô, dù không đả động gì nhưng cô vẫn luôn thấy bóng dáng Dương Thanh này trong đám bọn họ. Lúc đó, cô vẫn cứ cảm nhận được ánh mắt thương hại của cậu dõi xuống nhìn, vừa lạnh lùng vừa vô cảm, như đang con thú nhỏ bị hành hạ, vùi dập. Dùng từ thương hại cho hoa lệ, thực chất là đi xem chuyện hay.

Mà, đối với loại hành sự này của hắn, Uyển Uyển cũng chẳng cảm thấy tức giận hay để tâm gì, lần đầu cô cảm thấy lạ, lần sau trở nên vô cùng bình thường, những lần sau nữa thì làm như không thấy, không để ý. Thật ra, ai mà chẳng thế, con người hóa ra cũng chỉ là động vật sống theo bây đàn, kẻ sống tách biệt bị bài trừ là điều sớm muộn. Lúc đó, chỉ là một Dương Thanh đã giao tiếp vài ba lần, chứ mà nói Uyển Uyển có bạn thân, bỗng dưng một ngày người bạn đó lại đứng trong đám người hay tới gây sự với mình thì Bùi Uyển Uyển cũng sẽ không quá ngạc nhiên.

Bỗng dưng nhớ lại chuyện cũ, Bùi Uyển Uyển chẹp miệng một cái, rốt cuộc vẫn không biết nên làm gì. Giày đã đi thuốc cũng đã nhận, tỏ ra không biết là hắn ta đưa đồ tới mà làm lơ thì quá bất lịch sự. Còn tới cảm ơn, nói thẳng ra cô không muốn, nhỡ đâu hắn lôi chuyện cũ ra để nói, nhỡ đâu lại muốn cô cũng hắn tỏ ra hòa nhã thân thiết. Uyển Uyển còn chẳng biết tự nhiên Dương Thanh đối tốt với cô là có mục đích gì. Nếu là mấy cô gái khác nhận được mấy thứ này chắc chắn sẽ cho rằng đối phương có phải hay không có cảm tình với mình nhưng Bùi Uyển Uyển cô đây chắc chắn sẽ không bao giờ xét tới khả năng đó!

Lại thở dài thêm một cái, không biết sáng nay đã thở dài biết bao lần, cuối cùng thì Uyển Uyển vẫn đứng dậy, đi tới sau lưng dương thanh, tay giơ lên gõ gõ mấy cái lên vai Dương Thanh, cười thân thiện hết sức, giơ lon cà phê mới mua trên tay ra đưa về cho Dương Thanh còn nhét thêm vào tay hắn một túi giấy đựng bánh kẹp sau đó mới quay đi chỗ khác.

Dương Thanh cầm lon cà phê, lẩm nhẩm đọc dòng chữ ghi trên tờ giấy nhớ vàng dán trên thân lon nước.

"Cảm ơn cậu vì thuốc và giày này nhé!
Tiệm bánh này làm rất ngon nên tôi tiện thể mua thêm một phần.
Ăn ngon nhé!"

Phía sau còn vẽ thêm cái icon hình nháy mắt.

Dương Thanh cười một cái, hắn nhìn về phía Uyển Uyển, chờ tới lúc cô quay mặt về hướng hắn thì cười gật đầu một cái, tỏ ý mình sẽ dùng bữa thật ngon miệng. Tới đó thì Uyển Uyển mới dễ chịu hơn một chút, làm như này đúng là thượng sách, dúng là cái khó ló cái khôn, Bùi Uyển Uyển cô đây chinbs là quá lanh lẹ mà, bỗng nhiên nghĩ ra kế này vừa không phải tiếp xúc quá nhiề vừa không tỏ ra quá vô lễ. Một công đôi việc. Cô bây giờ là đang tự mình tự hào về mình, vô cùng thỏa mãn, sẵn sàng chào đón công việc buổi chiều.

Tuy rẳng bản thân Uyển Uyển cũng tò mò lắm cái lý do tự nhiên họ Dương kia là đối tốt với mình sau nhiều năm gặp lại, nhưng mà cô cũng không phải người thích tự chuốc khổ vào mình, thỏa mãn tò mò một chút xong cũng chẳng đem lợi ích gì cho cam. Vẫn là không cần thiết tới.

Trước đó, đã dự tính hôm nay sẽ , thế mà trong lúc đoàn đang nghỉ trưa thì quản lý của người mẫu gọi tới nói là không thể tham gia buổi chụp. Thông tin vừa báo đến, trong phòng lập tức truyên lại tiếng than thở, trách móc thậm chí là cả chửi thề, tin này có thể nói là tin dữ với đoàn, nhưng mà đối với mấy kẻ làm chân làm việc quèn như cô, thì đây chính là tin tốt nhất ngày.

Người mẫu không tới hôm nay là Chi Anh, ban đầu chỉ là một hot girl tầm thường, thông qua một cuộc thi sắc đẹp quy mô giữa các trường trung học trong vài quận của thành phố mà nổi lên, tạm gọi là hiện tượng mạng. Tất nhiên cũng chẳng được bao lâu, bẵng đi một thời gian, cô ta xuất hiện trong một đoạn quảng cáo sữa chua ăn liền, rồi mv ca nhạc, dần dần lấn sân sang nghề mẫu ảnh. Hiện tại, cô ta đang muốn tiến xa, dấn thân vào điện ảnh nên đối với những công việc mẫu ảnh hiện giờ tất nhiên muốn bỏ dở.

Uyển Uyển thật ra chẳng thích cô Chi Anh chút nào, thảo mai quá mức, đối với các sếp lớn thì nịnh nọt, ngọt ngào ngoan ngoãn như cún con ngoe nguẩy cái đuôi, còn với mấy hãng thời trang nhỏ, cùng với mấy buổi chụp ảnh như thế này, cô ta trở mặt, hết bận này rồi bận nọ năm lần bảy lượt trì hoãn, nếu xuất hiện thì mặt nặng mày nhẹ, õng ẹo ẩm ương. Lần cuối làm việc cho cô ta, Uyển Uyển cùng với hai thợ khác dành ra tận ba bốn tiếng đồng hồ để trang điểm hợp ý cổ, chẳng nhớ đã trang điểm rồi lại xóa đi biết bao lần rồi rốt cuộc cô ta đòi gọi thợ cũ đến làm.

Lần này, Uyển Uyển ngược lại cảm thấy tốt, tuy bên cạnh mọi người đang nháo nhào tìm cách, nhưng cô thì bỗng nhiên rảnh hơn hẳn, tất nhiên cảm thấy vui vẻ. Ca chụp buổi chiều dời xuống một tiếng, Uyển Uyển vẫn yên vị ngồi trong phòng phục trang chuẩn bị lại dụng cụ, ghế bên cạnh bị đẩy ra một chút, người nọ ngồi xuống ghế. Uyển Uyển cũng chẳng để ý mấy, thầm nghĩ mẫu thế chắc cũng chỉ là một mẫu nữ vóc dáng thon thả nào đó, không ngờ mấy người này hóa ra lại dùng mẫu nam thế, thậm chí còn chính là mẫu nam chụp ca buổi sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net