4. Không thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang điểm cần sự tập trung và tỉ mỉ, cộng thêm việc hạn chế thời gian vì vậy khi làm việc Uyển Uyển lấy rồi dùng dụng cụ xong thường đặt tùy tiện xuống, thế là mỗi lần như vậy đồ đạc đều trong trạng thái lộn xộn. May mắn là, Uyển Uyển thì rất thích sắp xếp bộ dụng cụ của mình, vừa xếp lại cho tiện lúc sau sử dụng, vừa để kiểm lại đồ, vừa đẹp.

Xếp đồ xong, Uyển Uyển lục túi tìm kem dưỡng da. Tuýp kem dưỡng da tay của cô sắp hết rồi, da Uyển Uyển là loại da  khô nên cần dùng tới nhiều kem dưỡng, thật ra kem hết cô cũng biết từ lâu nhưng vẫn chưa mua tuýp mới một phần vì ngại phần kia cũng vì công việc quá bận rộn đi.

Túp kem còn lại phần nhỏ đa số đều bám xung quanh lớp vỏ trong suốt nhìn thấy đc từ bên ngoài, Bùi Uyển Uyển  bóp mãi không xong tuýp kem, tới một giọt cũng không chắt ra nổi. Ghế bên cạnh bị kéo ra, người vừa ngồi xuống ghế đã nghiêng mình vươn người áp mặt tới gần chỗ Bùi Uyển Uyển đang điên cuồng bóp kem ra. Đầu tiên là nhìn xuống đống dụng cụ cô xếp trên bàn tiếp sau đó thì mở miệng nói.

- Bùi Uyển Uyển, cậu so với hồi cấp ba hóa ra  cũng không thay đổi lắm nhỉ.

Dương Thanh chăm chú nhìn vào hộp đồ rồi lại nhìn sang một bộ được xếp sẵn ở ngoài của Bùi Uyển Uyển, cảm thấy hơi buồn cười, người ta bình thường sẽ chỉ sắp các đồ cùng loại cùng một chỗ với nhau, Uyển Uyển này thì cứ nhất định xếp chúng theo màu sắc, mấy đồ trong hộp loại nào cũng màu thì được để vào một ngăn, những đồ như cọ đánh thì miễn cưỡng để riêng nhưng cũng phải được xếp theo kiểu nhỏ dần từ trái sang phải.

Uyển Uyển ngảnh đầu lại, nhìn thấy chính là Dương Thanh chống tay lên bàn để dựa đầu, vừa cười cười nhìn cô. Hai mắt vì cười mà trở thành nhìn trăng khuyết. Uyển Uyển không tự chủ bóp mạnh một cái, kem dưỡng từ trong tuýp bắt phọt ra, bắt thẳng vào bắp tay đang chống của Dương Thanh. Cô giật mình nhảy dựng lên, bật hẳn ra khỏi ghế. Lắp ba lắp bắp hỏi.

- sao cậu lại ở đây?

Đối đáp với cô, Dương Thanh ngược lại rất bình tĩnh mà trả lời, dáng vẻ như đó là một truyện đương nhiên không có gì đặc biệt.

- thì tôi được nhờ thế mẫu.

À thì tất nhiên khôg đặc biệt gì, cũng chẳng đáng ngạc nhiên, mẫu nữ không đến, mẫu nam thế thay cũng chẳng phải truyện hiếm lạ khó thấy. Vì vậy, biểu hiện của Uyển Uyển lúc bấy giờ nói nhẹ thì là phản ứng mạnh, nói nặng hơn thì là làm lố. Bản thân Uyển Uyển cũng hiểu vậy, nên cô lại ngồi xuống ghế, nhìn cả một đường kem dính trên bắp tay trái Dương Thanh, Uyển Uyển bấy giờ mới  cuống cuồng tìm khăn giấy để lau. Tay cầm giấy vừa mới giơ ra thì đã bị giữ lại, Dương Thanh dùng tay phải nắm tay Uyển Uyển chặn lại. Cho rằng lau đi thì rất phí phạm nên đã không trần trừ vuốt một đường, kem trên bắp tay đã chuyển sang ngón tay. Hắn xoa xoa đều kem vào hai lòng bàn tay mình rồi mới xoa lên tay Uyển Uyển.

Hết sức nhẹ nhàng, hết cẩn trọng bôi hết lượng kem phọt ra vào mu và lòng bàn tay Uyển Uyển, trên tay Dương Thanh vẫn còn dính ít kem dưỡng hắn liền xoa đều trên bắp tay mình. Suốt cả quá trình tới lúc kết thúc,  Uyển Uyển ngồi đơ như pho tượng đá, tới thở mạnh quá cũng chẳng dám. Dương Thanh làm xong công việc của mình thì ngả lưng vào ghế, yên vị, môi hơi nhếch lên mỉm cười nhìn Bùi Uyển Uyển một hồi lâu. Ý tứ rõ ràng là đang chờ đối phương trang điểm cho mình, nhưng mà Uyển Uyển lúc này vẫn còn bận hóa đá nên tạm thời không nhận ra nụ cười kia là ý gì.

Tất nhiên, việc cần làm thì vẫn phải làm, Uyển Uyển cũng dần gượng gạo quay lại công việc của mình. Tới lúc nhìn vào bộ dụng cụ được sắp xếp gọn gàng trên mặt bàn cô mới nhớ ra câu nói lúc nãy của Dương Thanh.

"Không thay đổi" ? Ý là sao?

Trong một tích tắc, Bùi Uyển Uyển có thể cả thấy tim của mình đang vỡ nứt, tan rã ra như bình gốm sứ bị búa đá đập vào.

Không phải là ý bảo cô so với hồi cấp ba vẫn kì cục, lập dị và quê một cục đó chứ. Vì sao? Uyển Uyển e dè nhìn một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên gương, đăm đăm nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, thêm một lần nữa, cô cảm thấy có thứ đang nứt vỡ, mà lần này không chỉ là trái tim mà cả không gian xung quang đang bị đập nát!

Uyển Uyển đang ngồi trên ghế đã lập tức trượt ra ngồi sạp xuống, lớp make up của cô, không còn một tí tẹo gì! Buổi sáng vì lo sợ Dương Thanh này cô cố tình trang điểm đậm hơn mọi hôm, đến trưa thì da mặt bí bách nên cô phá lệ đi tẩy trang,  chỉ dặm son để bản thân không quá nhợt nhạt. Thế mà từ đó đến lúc ăn trưa xong, cô hoàn toàn quên mất, ăn xong son cũng trôi bớt đi, gần như hoàn toàn để mặt mộc. May mắn lông mày là tự nhiên, ít nhất cô cũng không hoàn toàn trở thành cô gái không lông mày.

Họ Dương kia chắc chắn chính là ám chỉ điều này, nhớ lại ban nãy hắn sát gần đến thế, có phải nhìn thấy từng lỗ chân trên mặt của cô rồi chứ?

Bùi Uyển Uyển ôm mặt, vận dụng não hết công suất suy nghĩ xem bản thân nên làm gì trong trường hợp hiện tại. Cô nên vào trong phòng vệ sinh chỉnh tranh lại không? Giờ make up là thì quá mất thời gian đi, mà cô đi rồi không phải trở lại hắn sẽ nhận ra ngay cô trốn đi trang điểm. Hắn sẽ nghĩ gì đây?! Đừng nói là sẽ cảm thấy cô nực cười chứ, trước kia thì là kẻ tới một thỏi son cũng chẳng đụng tới bao giờ, đến hiện tại thì không make up là cuống cuồng. Hoặc thậm chí tệ hơn,  Bùi Uyển Uyển nhận định họ Dương này dù không nói trực tiếp nhưng luôn có định kiến với cô, hắn sẽ không đem việc gặp lại cô bàn tán với những người bạn cấp ba kia đó chứ?

Nhưng cũng không thể để thế này mà làm việc được, cô không có đủ tự tin để tiếp tục đối diện với hắn trong trạng thái này. Có trời mới hiểu được cái cảm giác Uyển Uyển khi thấy hắn, Uyển Uyển đã thay đổi với trước kia quá nhiều, cô quá ngại ngùng khi có người biết vẻ ngoài trước kia gặp lại cô của hiện tại, chẳng cần suy nghĩ cũng biết được đối phương đang ngầm so sánh cô của hiện tại với cô trước kia trong đầu, cái việc so sánh đấy có bao nhiều cợt nhả, bao nhiêu rè bỉu, Bùi Uyển Uyển cũng tự hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net