END ( Chương 1551-1600 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1551: Hóa Linh Chi Khí và Hóa Linh Chi Thủy (1)


Thần thức của hắn nhanh chóng dò xét qua lại tại khu vực phụ cận đó, nhanh chóng phát hiện một nơi quái dị dưới đáy khe núi, quang mang trong mắt lóe lên.

- Diệu Không đạo hữu, thủy hỏa tiên tinh đối với tại hạ rất là trọng yếu, tại hạ cần ly khai một chút.

Thạch Mục có chút áy náy nói với Diệu Không hòa thượng.

- Nếu hiện giờ Cửu Thủ Thao Thiết không có ở không gian này, ta và ngươi cách xa một chút cũng không sao, phân biệt tìm cửa vào không gian có vẻ nhanh hơn.

Diệu Không hòa thượng rộng lượng nói.

- Vậy thì đa tạ Diệu Không đạo hữu thông cảm rồi, tại hạ tìm được thủy hỏa tiên tinh, lập tức bắt tay vào tìm tòi cửa vào không gian kia.

Thạch Mục thần sắc nghiêm nghị, bảo đảm.

Diệu Không hòa thượng mỉm cười.

Hai người nhanh chóng phân tán ra, mỗi người phi độn theo một hướng.

Ngàn dặm ngoài khe núi, hai đạo độn quang từ trên trời đáp xuống, rơi trên mặt đất, hiện ra thân ảnh của Thạch Mục và Thủy Linh Tử, Thái Nhi vẫn lười biếng đứng trên vai Thạch Mục, nhưng trong mắt tràn đầy hưng phấn, chiếu lấp lánh.

Nơi đáy khe núi này bình thường không có gì lạ, duy nhất đặc biệt chính là một sơn động, tối đen không biết đi thông tới chỗ nào.

Một cổ sương mù màu trắng từ trong sơn động chậm rãi bay ra, không phải hơi nước, sương khói tầm thường, hơn nữa sau khi bay ra khỏi sơn động cũng ngưng tụ mà không tiêu tan, tản ra một cổ khí tức quỷ dị.

- Chính là chỗ này? Sao ta đây không thấy một chút bóng dáng nào của tiên tinh?

Trong mắt Thái Nhi xuyên thấu qua hai đạo kỳ quang, nhìn một hồi lâu sâu trong sơn động, quay đầu nhìn Thủy Linh Tử, ngữ khí không thân thiện hỏi.

Tuy đã cùng chung sống hơn trăm năm, nhưng Thái Nhi vẫn luôn luôn nhìn Thủy Linh Tử bằng ánh mắt không vừa ý một cách khó hiểu.

Thủy Linh Tử hừ một tiếng, bộc lộ ý khinh miệt qua lời nói, lại không mảy may trả lời câu hỏi của Thái Nhi.

Thái Nhi giận dữ, đang định lên tiếng.

- Là được rồi, đừng làm rộn nữa, chuyện chính quan trọng hơn.

Thạch Mục nhíu mày, trầm giọng nói.

Thạch Mục lên tiếng, Thái Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Thủy Linh Tử, ngậm miệng lại.

Thạch Mục nhìn sương mù màu trắng, phất tay phát ra một mảnh hoàng mang, bọc lại một mảnh sương mù nhỏ, kéo đến trước người mình.

Sương mù màu trắng tả xung hữu đột trong hoàng mang, giống như vật còn sống vậy.

Thạch Mục vô cùng kinh ngạc, trong hoàng mang, sương mù màu trắng đụng phải nơi đâu, hoàng mang nơi đó liền tiêu tán một chút, nhưng tốc độ rất chậm.

- Hóa Linh Chi Khí!

Hắn chợt động lòng, lập tức nhớ lại lịch sương trắng quỷ dị, kinh ngạc nói.

- Hóa Linh Chi Khí? Cái gì đó? Một loại nguyên khí đặc thù sao?

Thái Nhi ngẹo đầu hỏi.

- Có thể nói là một loại nguyên khí, nhưng tác dụng của nó rất đặc thù, có thể khiến cho gần như tất cả linh lực thuộc chúc tính tự động tiêu tán, là một vật rất đặc thù.

Thạch Mục nói.

Chất khí này vô cùng hiếm thấy tại các đại tinh vực, chỉ có một số tinh cầu bên bờ vực tan vỡ, hoặc là bí cảnh không gian tình cờ mới có thể sinh ra một ít, Thạch Mục chưa từng thấy qua vật thật, chỉ biết qua điển tịch ghi lại, không ngờ lại gặp được trong bí cảnh nơi này rồi.

Bí cảnh Tu La Chi Tâm này thật đúng là bao hàm toàn diện, thứ gì cũng có.

- Còn có loại nguyên khí này, đây chẳng phải là tất cả người tu luyện vừa đụng đến vật này liền xong đời rồi, chúng ta mau tránh xa một chút.

Thái Nhi hú lên quái dị, lo lắng nói.

- Cũng không nhất định như vậy, Hóa Linh Chi Khí mặc dù là vật đại uy hiếp đối với người tu luyện, chỉ đối với người có tu vi hơi thấp mà thôi, tu vi đạt đến Thần cảnh, tuy rằng vẫn bị Hóa Linh Chi Khí làm ảnh hưởng, nhưng chỉ cần Hóa Linh Chi Khí không nhiều lắm, bình thường đều không gây trở ngại quá lớn.

Thạch Mục nói.

- Như vậy a, vậy thì tốt.

Thái Nhi nhẹ nhàng thở ra.

- Nói chuyện phiếm đủ rồi, đi nhanh đi.

Thủy Linh Tử lên tiếng, thân hình chợt bắn ra, ngấm chìm vào sơn động.

Ánh mắt Thạch Mục nhất động, cũng bay vụt vào.

Cửa vào sơn động không lớn, chỉ cao bằng đầu người, nhưng càng đi vào, không gian càng rộng, đi vào chừng trăm trượng, cũng đã cao bốn năm trượng, nhưng lại không ngừng lớn hơn, sơn động cũng bắt đầu hướng dọc sâu xuống đất.

Càng xâm nhập, Hóa Linh Chi Khí trong thông đạo càng nhiều hơn.

Chút Hóa Linh Chi Khí kia, đương nhiên Thạch Mục không xem quan trọng, không do dự chút nào phi độn tiến lên.

Gần 15" sau, sơn động thông đạo cuối cùng đã tới, lúc này đã xâm nhập trong lòng đất hơn trăm dặm, một hang động trong lòng đất to mười mấy trượng, xuất hiện trước mặt hai người.

Đỉnh hang động là từng măng đá dựng ngược, bề mặt ngưng kết một tầng màu trắng gì đó trông như băng tinh, chiếu lấp lánh, chiếu sáng toàn bộ hang động.

Phía dưới hang động, có một con sông ngầm chảy qua lòng đất.

Rào rào!

Dòng nước sông ngầm khá mãnh liệt, phát ra một loạt tiếng động ba đào.

Nước sông tản ra khí tức âm hàn rét thấu xương, nước sông bày biện ra màu xám trắng, thỉnh thoảng có từng luồng sương mù màu trắng từ trong sông ngầm bốc lên, chính là Hóa Linh Chi Khí.

Một cổ dao động kỳ lạ tràn ngập toàn bộ hang động, mấy người Thạch Mục đứng đó, chân khí trong cơ thể bị cổ ba động này ảnh hưởng, mơ hồ có chút tiêu tán, nhưng với tu vi của ba người, hơi vận công, liền hóa giải cổ lực lượng này.

Không cảm giác được chút linh khi nào ở hang động trong lòng đất, hiển nhiên sớm bị hóa giải sạch sẽ rồi.

- Đây là Hóa Linh Chi Thủy!

Chương 1552: Hóa Linh Chi Khí và Hóa Linh Chi Thủy (2)


Thạch Mục đưa tay vén một ít nước sông màu trắng, lạnh như băng thấu xương, kinh mạch chân khí trong bàn tay lập tức tiêu tán thật nhanh, tốc độ hóa giải linh lực nhanh gấp mấy chục lần so với Hóa Linh Chi Khí.

Thạch Mục tập trung ánh mắt, Hóa Linh Chi Khí cực kỳ hiếm thấy rồi, Hóa Linh Chi Thủy, hắn chưa từng nghe nói có người thấy qua.

Hóa Linh Chi Thủy vô cùng trân quý, tuy vật này không thể sử dụng để tu luyện, nhưng có rất nhiều diệu dụng khác.

Thủy này không chỉ có thể hóa giải linh lực, còn có thể ngăn cách thần thức, cho nên trước đó hắn dùng thần thức dò xét qua nơi này, không thể phát hiện con sông hóa linh này tồn tại.

Rào rào!

Mặt sông chợt lật ra một mảnh bọt sóng, một vị quái ngư đen tuyền từ bên trong phóng ra, đánh tới Thạch Mục.

Thạch Mục bấm tay bắn ra, phát ra một đạo khí kình, đánh quái ngư này bay lên bờ.

Quái ngư dài khoảng hai xích, phần thân sau không khác gì cá bình thường, nửa thân trước lại là một cái đầu đen lông lá xồm xoàm, cái miệng cực lớn, lúc này không ngừng khép mở, lộ ra răng nanh sắc bén bên trong, trông thật hung ác.

Thạch Mục kinh ngạc, không ngờ vật còn sống có thể sinh tồn trong trong Hóa Linh Chi Thủy, thật là cổ quái.

Thái Nhi nhìn quái ngư màu đen kia, dường như cảm thấy thú vị, bay xuống, dùng móng vuốt trên đùa cùng quái ngư.

Quái ngư đen mặc dù cách ly khỏi mặt nước, nhưng sức lực vẫn tràn trề, lập tức mở miệng cắn Thái Nhi, đương nhiên không cắn được, phát ra một tiếng cách vang giòn.

Thái Nhi cười to cạc cạc, tiếp tục trêu đùa quái ngư, khiến nó không ngừng cắn loạn, chơi đùa sung sướng không gì bằng.

Thạch Mục không để ý đến Thái Nhi, nhìn trước nhìn sau xa xa hang động, hang động khá thẳng tắp, nhìn từ vị trí này, hẳn là vừa mới vào khe núi phía ngoài trong lòng đất.

- Khó trách, có Hóa Linh Chi Thủy tạo thành sông ngầm ở đây, linh mạch trong lòng đất khe núi cơ hồ bị ngăn cách, do đó không ảnh hưởng lẫn nhau, mới có thể tạo thành loại trạng huống quái dị đó.

Thạch Mục thầm nghĩ trong lòng.

Thủy Linh Tử ở bên cạnh, lúc này chợt vừa động thân hình, bùm một tiếng, bay vào giữa sông hóa linh, đứng dưới đáy sông, toàn thân lam quang đại thịnh.

Cô lỗ lỗ!

Hóa Linh Chi Thủy lập tức lăn lộn chung quanh Thủy Linh Tử, dường như nấu sôi vậy, khiến cho thân ảnh của Thủy Linh Tử trông thật mơ hồ không rõ.

Dường như nó khoanh chân ngồi xuống đáy sông, hai tay múa may bấm quyết niệm thần chú, thi triển bí thuật gì đấy.

Lam quang trên người ngưng luyện co rút lại thật nhanh, biến thành từng phiến hỏa diễm trạng màu xanh, lưu chuyển chung quanh thân thể nó, toát ra quang mang càng lúc càng mạnh, dần dần chôn vùi thân hình nó vào trong đó.

Hóa Linh Chi Thủy càng kịch liệt sôi trào sùng sục chung quanh, vô số Hóa Linh Chi Khí màu trắng từ sông bốc hơi bay lên.

- A, con thằn lằn kia đầu óc bị hỏng rồi sao? Sao lại nhảy vào đó chứ, hắn không sợ linh lực toàn thân đều bị hóa giải hả!

Thái Nhi thấy một màn như vậy, quên cả chơi đùa náo loạn, bay trở về vai Thạch Mục, cả kinh kêu lên.

Ánh mắt Thạch Mục lập lòe, nhưng không kinh ngạc bao nhiêu.

- Sẽ không, đây là Thủy Linh Tử đang mượn nhờ năng lực của Hóa Linh Chi Thủy, tinh thuần chân khí trong cơ thể, để chuẩn bị đột phá Thần cảnh hậu kỳ.

Hắn lên tiếng, trong giọng nói có chút tán thưởng.

Hóa Linh Chi Thủy đối với tất cả người tu luyện gần như là vật tuyệt độc, Thủy Linh Tử có thể sử dụng phản lợi dụng một điểm này, thuần hóa chân khí, thật là giỏi.

Năng lực siêu khống tinh chuẩn như thế, hắn chưa chắc làm được, không hổ là lão quái vật sống không biết đã bao nhiêu năm.

Thái Nhi ồ một tiếng, giật mình, trong ánh mắt có chút bất an.

Hiện tại tu vi của nó tuy cũng đạt tới Thần cảnh trung kỳ điên phong, nhưng cự ly Thần cảnh hậu kỳ là một bước xa, cần phải vượt qua bước này biết bao khó khăn.

Nếu thực lực Thủy Linh Tử tiến thêm một bước, đạt đến Thần cảnh hậu kỳ, nó liền bị Thủy Linh Tử áp chế hoàn toàn rồi.

Nhưng bảo nó học Thủy Linh Tử, nhảy vào giữa sông hóa linh kia tinh thuần chân khí, nó tuyệt đối không dám.

Mặc dù không đụng chạm, nhưng nó cũng cảm giác được Hóa Linh Chi Thủy thật đáng sợ.

Trong lòng Thái Nhi nhất thời vừa tức vừa vội vàng, đắn đo vô cùng.

- Thạch Đầu, nơi này khắp nơi đều là Hóa Linh Chi Thủy, cho dù là thiên tài địa bảo cửu thiên tuyệt phẩm ở chỗ này, cũng sẽ bị thanh tẩy tất cả linh lực, biến thành ngoan thạch, làm sao có được thủy hỏa tiên tinh.

Thái Nhi chợt nghĩ tới một chuyện, nói với Thạch Mục.

- Không, xem ra chính là chỗ này không sai.

Thạch Mục nói, ngữ khí kiên định.

- Tại sao?

Thái Nhi không hiểu.

- Tuyệt linh chi địa như thế, ắt là thiên nhiên tạo thành, thiên đạo cân bằng, Âm Dương hỗ tương, cách nơi này không xa phải có một chỗ tụ linh chi địa mới đúng, nếu không phạm vi vạn dặm chung quanh đây sớm đã biến thành nơi hoang vu rồi, làm sao có tình cảnh linh khí sung doanh ở phía ngoài.

Thạch Mục nói.

Thái Nhi nghe xong, cái hiểu cái không.

- Tụ linh chi địa đó, ở chỗ nào?

Nó ngẫm nghĩ một chút, hỏi.

Thạch Mục nghe vậy khẽ nhíu mày, đây cũng là địa điểm hắn cảm nhận được kỳ quái, hắn sớm đã dùng thần thức dò xét chung quanh, không phát hiện ra tụ linh chi địa.

Ầm ầm!

Vào thời khắc này, sông hóa linh đột nhiên sôi trào sùng sục kịch liệt, tạo thành một lốc xoáy cự đại, trung tâm lốc xoáy, bất ngờ chính là Thủy Linh Tử biến thành một đoàn lam quang.

Trên mặt sông, vô số Hóa Linh Chi Khí màu trắng đảo quay về, tụ lại, vây Thủy Linh Tử đoàn đoàn, tạo thành một cái vụ cầu màu trắng khổng lồ, hoàn toàn chôn vùi thân ảnh của nó.

Hóa Linh Chi Khí bay bập bềnh bung ra, chỗ Thạch Mục và Thái Nhi đứng cũng bị tác động, ánh mắt Thạch Mục nhảy lên, dưới chân nhất điểm, người nhẹ nhàng lui về sau.

Từng tiếng từng tiếng nổ trầm đục từ trong vụ cầu truyền ra, mặt đất thỉnh thoảng chấn động kịch liệt, toàn bộ hang động trong lòng đất trở nên chấn động, trên vụ cầu thỉnh thoảng khua lên từng cái, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ mãnh liệt từ bên trong truyền ra, vụ cầu vỡ vụn ra một chút, một bóng người màu xanh từ bên trong bắn ra.

Chương 1553: Nhân Diện Cưu độc hạt (1)


Lam ảnh lóe lên, đáp xuống trước người Thạch Mục và Thái Nhi, hiện ra thân ảnh của Thủy Linh Tử.

Thân hình của hắn xem ra gầy gò còn ba phần, linh áp khí tức trên người so với trước kia yếu đi không ít, nhưng trong đôi mắt của hắn, một cổ lam quang mơ hồ xuyên thấu qua, toàn thân tản ra một cổ khí tức phiêu dật như tiên, dường như lúc nào cũng có khả năng hóa phong mà đi, tu vi hiển nhiên tiến hơn một bước.

- Ha ha ha! Mượn nhờ Hóa Linh Chi Thủy nơi đây, rốt cục luyện hóa sạch sẽ hoàn toàn nội khí hỗn độn trong thân thể Hàn Ly, khiến cho Thần Hồn và thân thể ta hoàn toàn phù hợp, chân khí cũng tinh thuần không ít, trong vòng mười năm nhất định có thể đạt đến Thần cảnh hậu kỳ!

Thủy Linh Tử vui sướng, hài lòng cười nói.

Thái Nhi thần tình khó coi, mặt âm trầm không nói.

- À, thật ra cần phải chúc mừng ngươi rồi.

Thạch Mục gật gật đầu, vui mừng hớn hở.

Thần tình của Thái Nhi, đương nhiên Thủy Linh Tử thấy được, cũng không để ý đến.

- Để các ngươi chờ lâu như vậy, thật xin lỗi, đi thôi, thủy hỏa tiên tinh ở phía trước.

Thủy Linh Tử nói, thân hình hóa thành một đạo lam quang, bay lên hang động.

Ánh mắt Thạch Mục hơi động, bước ra một bước, hóa thành một đạo hoàng ảnh, đi sát sau lưng Thủy Linh Tử.

Càng ngao du lên trên, sông ngầm quy mô càng lớn, sóng nước phát ra âm thanh vang dội, vang vọng trong hang động.

Hai người đã bay một hồi lâu, sông ngầm bất ngờ dài rộng ngoài dự liệu, không thấy bến bờ.

Lại bay gần 15", rốt cuộc hai người đã tới đến tận cùng sông ngầm.

Chỗ này rõ ràng là một vách núi màu đen nhẵn bóng, một thác nước hơn nghìn trượng từ trên trời giáng xuống, đập vào sông ngầm, văng lên vô số bọt nước.

Ngọn nguồn Hóa Linh Chi Thủy chính là nơi này.

Thạch Mục vô cùng kinh ngạc.

- Đi thôi, ở chỗ này.

Thủy Linh Tử vừa động thân hình, bay tới thác nước, bất ngờ chui vào.

Ánh mắt Thạch Mục nhất động, cũng không do dự, cũng bay vào địa điểm mà Thủy Linh Tử vừa bay, trên người sáng lên một tầng hoàng mang, ngăn cách Hóa Linh Chi Thủy.

Thác nước Thủy Mạc khá dày, chừng mấy trượng, nhưng xuyên qua Thủy Mạc, xuất hiện một hành lang đen như mực ở trước mắt.

Thạch Mục hơi biến sắc mặt, bởi vì có Hóa Linh Chi Thủy cản trở, trước đó thần thức hắn không thể dò xét tới đây.

Đường hành lang màu đen chỉ cao bằng đầu người, nơi này hoàn toàn bất đồng cùng hang động trước đó và Thạch Đầu, đen vô cùng đen, cho người một cảm giác quỷ dị, dường như có thể hấp dẫn hết thảy quang mang vào.

- Thạch đen này thật cổ quái a.

Thái Nhi nhìn đường hành lang, bất an dịch chuyển thân thể, nói.

- Đây là nam châm đen, có thể ngăn cách linh lực, không có gì nguy hiểm, đi thôi, thủy hỏa tiên tinh ở bên trong.

Thủy Linh Tử nói, cất bước đến gần thông đạo.

Thạch Mục vỗ vỗ Thái Nhi, cũng đi vào.

Đạp một bước tiến vào đường hành lang đen, đầu óc Thạch Mục lập tức ông một tiếng.

Trong hành lang bất ngờ tràn đầy một cổ từ trường cường đại, bước chân vào trong đó, thân thể như chìm vào vũng bùn, bước ra một bước rất là khó khăn.

Không chỉ có vậy, chân khí trong cơ thể của mấy người Thạch Mục cũng bị ảnh hưởng bởi từ trường, thoáng như con ngựa hoang cởi cương, đột nhiên tán loạn lên, thậm chí mơ hồ muốn phá thể phóng ra.

Sắc mặt hắn cả kinh, vội vàng vận chuyển công pháp thật nhanh, lúc này mới dùng sức mạnh áp chế lại chân khí tán loạn, khôi phục bình tĩnh trong cơ thể.

Ngoài thân Thủy Linh Tử và Thái Nhi cũng sáng rực lên, vội vàng sắc mặt đại biến, từng người vận chuyển công pháp, áp chế chân khí trong cơ thể.

- Ngươi... này thằn lằn, không phải nói không có nguy hiểm sao?

Thái Nhi vừa kinh vừa nộ quát, hào quang bảy màu ngoài thân lóe ra hỗn loạn.

Nó kiệt lực áp chế, nhưng không có tác dụng nhiều lắm.

Thủy Linh Tử kinh ngạc, hiển nhiên tình huống lúc bấy giờ cũng ngoài dự liệu của nó.

Trên người nó, lam quang cũng quanh quẩn, giống như nước gợn sôi trào sùng sục, nhưng so với Thái Nhi tình huống tốt hơn rất nhiều.

Vào thời khắc này, hai đạo hoàng mang lóe lên, đáp xuống người Thái Nhi và Thủy Linh Tử, nhoáng lên biến thành hai quang tráo màu vàng, bao phủ hai thân thể.

Quang tráo màu vàng ngăn cách hơn phân nửa lập trường quỷ dị, chân khí hỗn loạn trong cơ thể hai người lập tức thong thả hơn phân nửa, chút hỗn loạn còn sót lại, với hai thực lực kia, cũng dễ dàng vận công áp chế rồi, sắc mặt đều buông lỏng.

Sắc mặt Thủy Linh Tử âm trầm, đang muốn nói gì.

Quang mang trên vách đá phía sau hắn lóe lên, một đạo ánh sáng đen từ bên trong nhanh chóng bay ra, đánh ngang lưng Thủy Linh Tử.

- Cẩn thận!

Tiếng Thạch Mục bỗng vang lên, đồng thời một đạo hoàng mang nhanh như điện bay vụt tới, khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, ngăn lại ánh sáng đen kia.

Ầm ầm!

Một đoàn tia sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện, phát ra tiếng nổ vang như sét đánh.

Ánh sáng đen bị đánh bay tức thì, nhưng không có vẻ đáng ngại, phảng phất uốn éo như vật còn sống, nhoáng lên một lần nữa rồi ngấm chìm vào đường hành lang trong vách đá, biến mất không thấy bóng dáng.

Thạch Mục buông cánh tay xuống, mắt nhìn vào địa điểm ánh sáng đen ngấm chìm vào vách đá, có vẻ trầm ngâm.

Ánh sáng đen duỗi ra co rụt lại rất nhanh, hắn không thể đoán được vật gì.

Vách đá đen không chỉ tản ra lực từ quỷ dị, còn có tác dụng ngăn cách thần thức, hắn ũng không thể xâm nhập vào vách đá dò xét.

Chương 1554: Nhân Diện Cưu độc hạt (2)


Thủy Linh Tử biến sắc, lúc này mới phản ứng được, vội vàng ly khai khỏi vách đá hai bước, đứng giữa đường hành lang.

- Cái gì vậy?

Thái Nhi kinh ngạc nói.

Thủy Linh Tử hơi kinh cụ, thần tình khó coi.

Vừa rồi nếu không có Thạch Mục xuất thủ tương trợ, khẳng định nó sẽ bị ánh sáng đen đó đắc thủ đánh lén.

- Không biết, ta không thấy rõ. Xem ra nơi này không phải là không có nguy hiểm, tiến lên cẩn thận một chút đi, lần này ta đi phía trước.

Thạch Mục lên tiếng, nhìn Thủy Linh Tử.

Nói đoạn, hắn cất bước vượt qua Thủy Linh Tử, đi trước dẫn đầu.

Thái Nhi đứng trên vai Thạch Mục, tự tiếu phi tiếu nhìn Thủy Linh Tử, rất có ý châm chọc.

Thủy Linh Tử sắc mặt khó coi, lúc trước cùng nhau đi tới, đều không gặp phải nguy hiểm gì, hắn liền có hơi sơ suất, suýt nữa chịu thua thiệt lớn.

Dù sao hắn cũng lão quái nhiều năm, tâm tính kiên định, hít sâu một hơi, thần tình liền khôi phục bình tĩnh, cất bước tiến lên.

Đường hành lang rất dài, đi một hồi lâu còn chưa tới đầu, phía trước một mảnh đen như mực, cũng không thấy được tận cùng.

- Đây là địa phương quỷ quái gì thế, sao khắp nơi đều là vật ly kỳ cổ quái.

Trong mắt Thái Nhi, hào quang bảy màu chớp lóe, cảnh giác nhìn chung quanh, miệng lầm bầm.

Thạch Mục mỉm cười, đang định lên tiếng.

Mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động mạnh một cái, toàn bộ đường hành lang lay động kịch liệt, như là động đất, khiến cho Thạch Mục và Thủy Linh Tử đều nhoáng thân thể lên.

Vào thời khắc này, ánh sáng đen trên vách đá bên cạnh Thạch Mục lóe lên, một đoạn ánh sáng đen hơi cong từ bên trong bắn ra rất nhanh, đánh vào hậu tâm của hắn.

Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng đen trên vách đá bên cạnh Thủy Linh Tử cũng hiện ra như điện xạ, đánh tới thân thể của nó.

Thạch Mục không tỏ vẻ kinh ngạc chút nào, trong nháy mắt ánh sáng đen vừa mới xuất hiện, tay áo bào lập tức vung lên, một mảnh hoàng mang xuất hiện ở sau lưng, ngưng tụ thành một tường đá màu vàng.

Trên vách đá có năm đạo linh văn màu vàng, mơ hồ hợp thành một đồ án núi cao, trông cực kỳ huyền diệu.

Ầm, một tiếng tiếng nổ trầm đục!

Ánh sáng đen lóe lên, đâm vào tường đá màu vàng, thổi phù một tiếng, ngấm chìm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net