XVIII ( Chương 426-450 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 426: Thức tỉnh lần thứ hai


"Về sau làm sao tìm được ngươi?" Thạch Mục cau mày.

"Bổn vương còn có thể lưu lại đây ba ngày sau đó sẽ lập tức rời khỏi đại lục Tây Hạ." Thạch Viên Vương nói ra.

"Tiền bối phải rời khỏi Tây Hạ?" Thạch Mục có chút ngạc nhiên.

"Đại chiến hai tộc Yêu Man đã không còn đơn giản là chiến tranh giữa hai đại tộc... Bổn vương già rồi, không còn tinh lực để tâm đến chuyện này." Thương Viên Vương trả lời một cách hời hợt.

"Trên hải vực Đông Bắc ở đại lục Đông Châu có hòn đảo tên là Hải Linh. Một năm sau, bổn vương sẽ chờ ngươi ở đó. Nếu ngươi quyết định ra đi thì hãy đến đó tìm ta. Có điều đến lúc đó, ngươi phải giao trước nửa phần khẩu quyết Cửu Chuyển Huyền Công. Đợi đến khi chúng ta an toàn rời khỏi Lam Hải Tinh mới giao nửa còn lại cho ta. Như vậy là công bằng cho cả hai bên, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Được." Thạch Mục suy nghĩ một lát rồi nhẹ gật đầu.

"Nếu sau một năm, ngươi tới không đúng hẹn, bổn vương sẽ không chờ ngươi thêm nữa. Thực không dám giấu, bổn vương mang trong người tinh huyết lão tổ truyền xuống nên cũng lo sợ sự trả thù của vị cừu nhân kia. Vì vậy, đến lúc đó, mặc kệ có ngươi hay không, bổn vương đều sẽ rời khỏi Lam Hải Tinh. Đến những Tinh Vực khác, có lẽ ta vẫn có thể tìm được phương pháp kéo dài tính mạng." Thương Viên Vương nhìn Thạch Mục một thoáng sau đó bổ sung.

"Được, ta đã hiểu được quyết tâm của tiền bối. Vãn bối còn có việc bên người, không thể ở đây thêm nữa." Thạch Mục từ chối cho ý kiến sau đó ôm quyền, xoay người rời đi.

Thương Viên Vương dõi theo bóng lưng Thạch Mục rời đi. Sắc mặt đột nhiên trắng bệch, tiếp đó khẽ cong eo, ho khan kịch liệt.

...

Nửa năm sau.

Tại thành Khúc Dương, cố đô của cổ quốc Tây Hạ, đại lục Đông Châu.

Một nam tử mặc áo bào xám, đội mũ rộng vành đi trên đường phố.

Hai bên lửa cháy ngùn ngụt, từng đống đổ nát thê lương. Không ít phòng ốc nổi lên một tầng rêu xanh dày đặc. Rất nhiều đình viện um tùm cây cối, bụi cỏ rậm rạp, thậm chí rễ cây bò ra tới tận giữa đường.

Nam tử mũ rộng bước chân không dài nhưng di chuyển cực nhanh, chưa đến nửa khắc chuông đã đi qua vài con phố.

Song dọc theo con đường này, không có mấy người qua lại.

Đến gần nội thành thêm một đoạn, tình cảnh mới khá hơn một chút. Không ít nhà cửa như được xây mới. Hai bên đường phố thỉnh thoảng xuất hiện nhiều loại cửa hàng nho nhỏ. Thương khách ra vào bất tri bất giác nhiều hơn.

Bên đường vang lên tiếng rao hàng đủ loại khẩu âm, tạo chút sinh khí cho cổ thành bị tàn phá này. Chỉ là cảnh tượng phồn hoa mấy năm trước kia đã không thể tái hiện trở lại.

Nam tử mũ rộng không dừng lại quá lâu mà đi thẳng tới khu Đông thành.

Nói cũng kỳ lạ, cảnh tượng Đông thành tốt hơn rất nhiều so với những nơi còn lại. Chỉ có một ít nhà cửa bên ngoài bị tàn phá còn khu trung tâm hầu như không khác quang cảnh trước lúc xảy ra kiếp nạn là mấy.

Tới khu Tây Khuông Nhai, một tòa nhà cao lớn khiến người khác chú ý lập tức đập vào, trên cao có treo một tấm biển lớn đề rõ: Thiên Ngô thương hội.

Nam tử mũ rông bước vào thì thấy lúc này không có bao nhiêu khách hàng. Hai ba tên tiểu nhị đều đang thực hiện công việc của mình.

"Tệ hội đầy đủ mọi thứ linh khí, linh tài, không biết tiên sinh cần tìm thứ gì?" Một gã quản sự trẻ tuổi thấy có khách lâm môn lập tức nghênh đón, niềm nở mời chào.

"Phiền ngươi dẫn ta vào gặp Từ Lỗ Tử đại sư." Nam nhân mũ rộng nói.

"Thật có lỗi, Từ trưởng lão hiện đang bế quan luyện khí. Các hạ có gì dặn dò, ta có thể giúp ngươi truyền đạt lại." Quản sự kia quan sát nam tử trước mặt một chút rồi khẽ cười nói.

Nam tử mũ rộng cũng không nói gì thêm mà khẽ lộn một tay lấy ra đồ vật gì đó.

Chỉ thấy một tấm ngọc bài màu canh lấp lánh, bên trên khắc rõ đồ án quái vật tám đầu tám mặt, trông rất sống động.

"Thì ra là khách quý đại giá quang lâm, tại hạ thất lễ. Các hạ chờ một lát, ta lập tức vào thông báo." Quản sự trẻ tuổi vừa nhìn qua lập tức biến sắc, vội vàng nói.

Một lát sau, nam nhân mũ rộng được quản sự kia dẫn vào một gian phòng trang nhã nằm ở lầu ba của cửa hàng.

Gian phòng bày biện đơn giản, phía trước bình phong tam điệp mạ vàng có đặt một cài bàn tròn, Từ Lỗ Tử mặc áo bào xanh đang ngồi uống trà ở đó.

"Không biết các hạ là người phương nào, tới gặp lão phu có gì dặn dò?" Từ Lỗ Tử vừa nhìn thấy hắn, cũng không đứng dậy, sau khi bưng chén trà nhấp một miếng mới mở miệng hỏi.

Nam tử mũ rộng vành đứng đó, cũng không nói lời nào.

Từ Lỗ Tử phất tay. Quản sự trẻ tuổi hiểu ý, ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Cửa phòng đóng "Két" một tiếng. Không đợi Từ Lỗ Tử lên tiếng, nam tử kia đã gỡ bỏ mũ rộng vành trên đầu, để lộ ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt trẻ khỏe ngăm đen.

"Thạch Mục!" Từ Lỗ Tử hơi ngẩn ra sau đó lập tức thốt lên.

"Không nghĩ tới nhiều năm không gặp, Từ đại sư còn có thể nhớ rõ tại hạ. Không biết đại sư gần đây tốt chứ?" Thạch Mục cười hỏi.

"Ha ha, vẫn vậy. Ồ, không nghĩ tới tu vi của Thạch đạo hữu tiến triển nhanh chóng như thế, đã đạt tới cảnh giới Địa giai." Từ Lỗ Tử vừa muốn mở miệng nói gì đó đột nhiên ồ lên một tiếng.
"Sau khi rời khỏi đại lục Đông Châu, tại hạ đã gặp một ít kỳ ngộ, xem như vận khí không tệ." Thạch Mục cười ha ha rồi nói.

Kỳ thật, nửa năm gần đây, những điều Thương Viên Vương đề cập đã khiến tâm cảnh của hắn chịu ảnh hưởng lớn cho nên Xích Viên Hỏa Kinh tiến triển chậm chạp không cách nào đột phá tầng thứ mười nếu không lúc này đã sớm đạt đến Địa giai trung kỳ.

"Thạch đạo hữu quá khiêm nhường rồi. Có câu nói vận khí cũng là một phần của thực lực. Lại đây lại đây, ngồi xuống rồi nói." Từ Lỗ Tử thấy Thạch Mục không muốn nhiều lời cũng không hỏi thêm, vội vàng mời hắn ngồi xuống.

"Từ đại sư, tại hạ đến đây lần này thật ra là muốn nhờ ngài nghe ngóng tin tức một người." Sau khi ngồi xuống, Thạch Mục mới nói.

"Người nào?" Từ Lỗ Tử hỏi.

"Chung Tú." Thạch Mục nói ra.

"Ngươi nói Chung trưởng lão?" Từ Lỗ Tử nhíu mày rồi hỏi.

"Đúng vậy, đại sư có tin tức gì của nàng không?" Thạch Mục hỏi lại.

Sau khi nghe xong, Từ Lỗ Tử lập tức lắc đầu.

"Kính xin Từ đại sư nói rõ, bất luận hao phí bao nhiêu tiền của, tại hạ nguyện ý chi trả." Thạch Mục chắp tay khẩn khoản.

"Thực không dám giấu diếm, không phải lão phu không chịu nói cho ngươi biết, chẳng qua thương hội thật sự không có chút tin tức nào của nàng." Từ Lỗ Tử thở dài rồi nói.

"Ngay đến mạng lưới tình báo trải rộng toàn bộ đại lục của thương hội Thiên Ngô cũng không biết tin tức của nàng sao?" Thạch Mục hỏi.

"Quả thật như vậy. Lại nói, Chung trưởng lão tư chất bất phàm, là người thương hội vô cùng coi trọng. Ở đại lục Tây Hạ, nàng còn lập nhiều công trạng cho bản hội. Có người còn nói, hội trưởng sẽ trọng điểm bồi dưỡng Chung trưởng lão để nàng đảm nhiệm đặc sứ Yêu tộc sau đó trở thành kỳ thủ đấu giá hội tại thành Thương Húc." Từ Lỗ Tử vừa nói vừa nhìn Thạch Mục.

"Đúng vậy, khi tổ chức hội đấu giá, Chung Tú quả thực đang ở cùng ta." Thạch Mục nói ra.

"Kết quả sau khi đấu giá hội kết thúc không lâu, Chung trưởng lão bất ngờ mất tích một cách bí ẩn. Khi đó trong hội có người suy đoán việc này có lẽ liên quan đến ngươi. Chưa hết, không lâu sau đó, thương hội truyền đến tin tức ngươi cũng mất tích." Từ Lỗ Tử hỏi tiếp.

"Chẳng lẽ Từ đại sư cung cho rằng việc Chung Tú mất tích có liên quan đến tại hạ?" Thạch Mục nói ra.

"Ha ha, sau khi xác minh, thương hội sớm đã bài trừ hiềm nghi với ngươi rồi. Không dối gạt Thạch đạo hữu, Chung trưởng lão đã đạt thành hiệp nghị với bản hội. Bất luận nàng ở nơi nào, tệ hội đều có biện pháp dò tìm vị trí thông qua bí thuật do thám. Cử động này hoàn toàn xuất phát từ sự cẩn trọng." Từ Lỗ Tử khoát tay áo nói.

"Vậy các ngươi có biết vị trí chính xác của nàng hiện tại?" Thạch Mục vểnh mày lên, vội vàng hỏi.

"Sau khi Chung trưởng lão mất tích, tệ hội đã nhiều lần sử dụng bí thuật tìm kiếm. Nào ngờ một chút tung tích cũng không tìm được, giống như Chung trưởng lao đã bốc hơi khỏi thế gian này." Từ Lỗ Tử lắc đầu.

"Kỳ thật, thời điểm Chung Tú mất tích, ta đang ở cạnh nàng." Thạch Mục suy nghĩ một lát, sau đó chợt nói.

"Cái gì? Lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Từ Lỗ Tử cả kinh.

"Ngày đó, Chung Tú đột nhiên lâm vào hôn mê, toàn thân nóng lên. Một lát sau, cả người bùng lên liệt diễm hừng hực. Ta định cứu nàng nhưng cũng bị hỏa diễm quấn thân, chịu không được sức nóng nên ngất đi. Sau khi tỉnh lại đã không thấy tăm hơi của Chung Tú." Thạch Mục nhíu mày, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.

Thạch Mục nói qua tình huống hôm đó, chỉ bỏ qua việc bản thân hấp thu hỏa diễm.

"Lại có việc này..." Từ Lỗ Tử nghe vậy, nhướng mày, lâm vào trầm tư.

"Đúng rồi, trong lúc hôn mê, tại hạ nhớ được chuyện này rất lạ." Thạch Mục lại nói

"Chuyện gì?" Từ Lỗ Tử hỏi lại.

"Sau khi hôn mê, ta mơ hồ nghe được một thanh âm nữ tử xa lạ, đồng thời nghe nàng nhắc đến Thiên Phượng gì đó, cùng với cái gì cắn trả."

"Theo suy đoán của lão phu, có lẽ huyết mạch trong cơ thể Chung trưởng lão đã thức tỉnh lần thứ hai." Từ Lỗ Tử nghe Thạch Mục nói xong bèn suy nghĩ chốc lát sau đó đưa ra giả thiết của mình.

"Thức tỉnh lần thứ hai?" Thạch Mục khẽ giật mình.

"Nguyên nhân sinh ra cái gọi là huyết mạch thức tỉnh lần thứ hai có chút phức tạp. Phần lớn là vì lần thức tỉnh đầu tiên chưa thể kích phát hoàn toàn lực lượng huyết mạch. Có điều dựa vào tình huống khi đó của Chung trưởng lão, huyết mạch trong người nàng chỉ sợ không phải là Phượng Âm Huyết Mạch." Từ Tử Lỗ suy đoán.

"Không phải Phượng Âm Huyết Mạch vậy có thể là gì?" Thạch Mục hỏi lại.

"Tuy rằng tam phẩm Phượng Âm huyết Mạch cũng là huyết mạch bình thường khó gặp nhưng thời điểm thức tỉnh tuyệt đối không thể hung hiểm như thế. Kết hợp với những điều nữ tử xa lạ kia nói. Chung trưởng lão nhiều khả năng đã thức tỉnh cực phẩm huyết mạch Thiên Phượng trong truyền thuyết. Chỉ có huyết mạch cấp độ này mới dẫn đến dị tượng khiến người thức tỉnh lâm vào hiểm cảnh cửu tử nhất sinh như vậy." Từ Lỗ Tử trả lời.

"Huyết mạch Thiên Phương? Không biết Từ đại sư biết được bao nhiêu về loại huyết mạch này?" Thạch Mục suy nghĩ một lát rồi hỏi.

Chương 427: Nghi vấn về linh khoáng


"Huyết mạch Thiên Phượng? Loại huyết mạch này ta đã từng nghe được hội trưởng vô tình nhắc đến. Dường như nó là một dòng hậu duệ của một gia tộc vô cùng cổ xưa huyền bí truyền thừa lại, còn lại thì chịu, không biết được gì hơn nữa." Từ Lỗ Tử hổ thẹn nói.

"Gia tộc cổ xưa? Từ đại sư biết gia tộc này ở chỗ nào không?" Thạch Mục hỏi.

"Ta cũng chịu thôi." Từ Lỗ Tử lắc đầu.

"Ngay cả thương hội cũng không có chút tin tức gì, chẳng lẽ không ở trên Lam Hải Tinh này mà ở Tinh Vực khác?" Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi tự hỏi.

"A, Thạch đạo hữu cũng biết chuyện về Tinh Vực sao, nếu thế thì thật sự là có khả năng đấy." Từ Lỗ Tử giật mình rồi lại trả lời.

Sau đó Thạch Mục lại nói Đông chém Tây dò hỏi tin tức về chuyện Tinh Vực nhưng Từ Lỗ Tử cũng chẳng biết gì nhiều hơn làm tâm trạng hắn cũng tụt dốc theo.

"Thật xin lỗi, hôm nay đã quấy rầy Từ đại sư nhiều rồi, cáo từ." Thạch Mục đứng dậy chắp tay chào.

Nhưng khi hắn vừa đứng dậy thì lại nghe âm anh của Từ Lỗ Từ truyền đến.

"Thạch đạo hữu, ngươi và Minh Nguyệt Giáo có quan hệ rất gần gũi, lệnh truy sát của Thiên Ma Tông và Thông Thiên Tiên Giáo đã truyền đi khắp nơi, đi lại trong thành Khúc Dương hãy cẩn thận một chút."

"Cám ơn đại sư đã nhắc nhở." Thạch Mục nghe vậy thì hơi dừng một chút rồi quay người chắp tay vài chào Từ Lỗ Tử, sau đó kéo mũ vành rộng lên che nữa khuôn mặt rồi đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Thạch Mục rời đi, Từ Lỗ Tử thì thào lẩm bẩm: "Hội trường từng nói kẻ này không phải người thường, bây giờ xem lại thì đúng thật là không phải vật trong ao."

Sau khi rời khỏi thương hội Thiên Ngô, Thạch Mục cũng không muốn ở lại thành thêm nữa bèn di chuyển về phía cửa Đông thành.

Đi ngang qua một ngã tư đường, có hai người mặc áo choàng xám từ bên đường áp sát lại.

"Thạch huynh." Hai người này gỡ xuống áo choàng trùm đào để lộ ra khuôn mặt của Hàu Tái Lôi và Dư Ý. Hai người này ở đây là do khi Thạch Mục trở về đại lục Đông Châu cùng mang qua. Thải Nhi vốn luôn đi theo hai người, giờ thấy Thạch Mục tới thì lập tức bay tới đậu trên vai hắn.

"Thạch Đầu, có tin tức gì của Chung Tú không?" Thải Nhi hỏi.

Thạch Mục lắc đầu, ánh mắt quét qua thành trì, nơi từng phồn hoa một thời giờ đây chỉ còn là đống điêu tàn. Hắn quyết định rời đi: "Chúng ta đi thôi."

Nói xong cũng không lưu luyến gì mà dời bước về phía của thành, hai người Hầu, Dư thấy vậy cũng vội đuổi theo.

Có Hầu Tái Lôi ở đây, mọi người chỉ đổi lại trang phục là có thể vượt qua cổng thành một cách nhẹ nhàng, sau đó nhanh chóng rời khỏi phạm vi của thành Khúc Dương, nhằm thẳng về hướng Đông.

Nửa tháng sau.

Ba người Thạch Mục đang đứng trên một ngọn núi cao, trước mắt họ là một khu rừng núi chập chùng kéo dài bất tận. Khu rừng rậm này vô cùng hoang vu thưa thớt, màu xanh của cây cối cũng ít gặp vô cùng. Ở những quả đồi, ngon núi còn có thể thấy một vài đường hầm to lớn nhưng hoang tàn, có lẽ đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.

Nơi này bây giờ quá tàn lụi, thiên địa nguyên khí cũng mỏng đi rất nhiều, thâm chí so sánh với một hòn đảo ở Đông châu cũng còn thua thiệt vài phần.

"Thông Thiên Tiên Giáo thật là đáng căm hận, họ đào móc khắp nơi như đám sâu mọt, sớm muộn thì toàn bộ Linh Mạch của Đại Lục Đông Châu này cũng bị chúng đào hết rồi sẽ biến thành vùng đất khô cằn, chó ăn đá gà ăn sỏi thôi." Hầu Tái Lôi nhìn tình hình trước mặt mình mà giận giữ gầm lên.

Cho dù thế nào thì cổ quốc Tây Hạ cũng là cố hương của hắn, nhìn thấy quê nhà bị người xâm chiếm, bây giờ lại còn bị vơ vét tài sản, cướp bóc, khai thác tài nguyện bừa bãi khắp nơi thì sự phẫn nộ trong hắn liền nổi lên.

Thạch Mục nhìn vào khu rừng hoang vu trước mặt mà thoảng về những hồi ức khi mới rời khỏi Hắc Ma Môn đi chu du Đông Châu.

Không chỉ mỗi cánh đồng hoang vu của Man tộc, cả vương triều Lục Sơn, giờ là cổ quốc Tây Hạ nơi nơi đều là cảnh bị đào bới, những mỏ khoáng Linh Thạch hầu như khô kiệt. Chính những lý do này đã làm cho thiên địa linh khí của Đông Châu ngày càng mỏng đi, quá trình tu luyện của Võ Giả và Thuật Sĩ cũng theo đó ngày càng chậm chạp.

Cần nhớ rằng một vài địa điểm có linh khí dồi dào chủ yếu là do sâu dưới lòng đất các mạch Linh Khoáng được thiên nhiên sinh ra. Nếu khai thác có mức độ thì sự sinh sôi này sẽ được tuần hoàn, dần dần khôi phục bù đi lượng bị lấy mất. Nhưng khi thai thác bừa bãi, chỉ biết nhét cho đầy túi thì Linh Mạch sẽ bị phá hư, nhanh chóng trở nên khô cằn và biến thành một mảnh đất hoang mà thôi.

Còn việc Thông Thiên Tiên giáo đào móc khắp nơi gom góp Linh Thạch lại đề làm cái gì? Mục đích là đâu?

"Đi thôi!" Thạch Mục lắc đầu, tạm thời vứt cái ý nghĩ này đi rồi cất bước đi về nơi xa.

Chuyện của Thông Thiên Tiên giáo thì với thực lực hiện giờ của hắn cho dù có tâm cũng không có lực quản đến, tốt nhất cứ bỏ sang một bên.

Mấy hôm sau, đám người đã đến biên thùy của cổ quốc Tây Hạ, đi tới một trấn nhỏ gần đó.

Nơi này chính là nơi mà năm xưa hắn gặp Hầu Tái Lôi, Bạch Phong trấn.

Thị trấn nhỏ này nhìn có vẻ rách nát hơn nhiều so với khi trước, phong khí không bằng một nửa của nó nữa, khung cảnh ảm đạm, tiêu điều mất sức sống.

"Nơi này sao lại biến thành như vậy?" Hầu Tái Lôi thấy cảnh tượng như vậy ủ rũ thốt lên.

Người trong tiểu trấn thấy đám người Thạch Mục thì lập tức đề phòng cảnh giác, ánh mắt dõi theo mang lại vài phần địch ý, không ai đến gần cả.

"Nơi này hiện do ai làm chủ?" Hầu Tái Lôi cất giọng hỏi.

Đám người liền nháo nhào lên. Lúc sau, có một người mặc áo xám, khuôn mặt dài ra như mặt ngựa, dáng vẻ tiều tụy bước ra.

"Mấy vị cao nhân, tại hạ là trấn trưởng của trấn này, xin hỏi mấy vị tới địa phương nhỏ bé, chim không thèm ỉa như này có chuyện gì sao?" Tên trung niên áo xám nhìn mấy người rồi dò hỏi cẩn trọng.

Thạch Mục nhìn thoáng qua ngời này một cái thấy được có pháp lực dao động, mặc dù rất yếu nhưng cũng là một thuật sĩ, có lẽ là một học đồ.

Người này nhìn có vẻ quen quen, có lẽ năm trước khi tới đây đã từng gặp hắn rồi, nhưng bây giờ thì chẳng nhớ ra được là ai.

Hầu Tái Lôi nhìn tên này, ánh mắt khẽ chớp. Hắn nhận ra người này, năm đó khi hắn ở đây thì người này là một tráng niên, thế mà bây giờ đã tiều tụy đến như vậy rồi, trong long hắn dấy lên một cảm xúc khó tả.

"Ta hỏi người, trấn này có chuyện gì mà sao trở nên đìu hiu hoang tàn vậy, những thanh niên trai tráng trong trấn đi đâu hết rồi, sao một bóng người cũng không có vậy?" Hầu Tái Lôi trầm giọng hỏi.

Lúc hắn ở đây thì cải trang thành khuôn mặt của trấn trưởng, hơn nữa chưa từng để lộ mặt thật ra ngoài, giờ xuất hiện ở đây cũng chẳng ai nhận ra được hắn.

"Các vị không phải là người của Thông Thiên Tiên Giáo hay Thiên Ma Tông đấy chứ?" Nam nhân mặt dài thoáng nhìn mọi người rồi do dự hỏi.

"Không phải, chúng ta là người đi đường, tình cờ qua đây, không có môn phái." Hầu Tái Lôi đáp.

"Ra vậy. Người trẻ tuổi trong trấn đều bị Thông Thiên Tiên Giáo bắt đi đưa tới mỏ quặng bên ngoài cách đây năm mươi dặm làm công nhân đào mỏ rồi, bên trong trấn chỉ còn vài người già và trẻ nhỏ thôi." Tên này nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm rồi lại thở dài giải thích.

"Đào khoáng! Có phải là khoáng mạch Linh Thạch?" Hầu Tài Lôi nhíu chân mày lại, sâu bên trong mắt ẩn chứa sự giận giữ trầm trọng nói ra.

"Đúng vậy. Ài, năm xưa khi cổ quốc Tây Hạ chúng ta bị Thông Thiên Tiên Giáo và Thiên Ma Tông liên thủ tiến công chiếm được đã không ngừng vơ vét bốc lột khắp nơi, sau đó lại bắt người đi đào quáng, không ngừng. Những người bị bắt đi chưa một ai từng trở về, những thôn trấn dần tiêu điều xuống xác, so với khi Minh Nguyệt Giáo thống trị còn khốn khổ hơn nhiều." Nam nhân mặt dài rầu rĩ trả lời.

"Lại là Thông Thiên Tiên Giáo!" Hầu Tái Lôi gầm lên giận dữ.

"Không có cách nào khác, bọn hắn có tông môn che trở, thực lực lại mạnh mẽ, những người dân bình thường như chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi chứ lấy gì mà chống cự." Tên này uể oải nói.

Thạch Mục nghe thế cũng dấy lên lửa giận trong long.

Quá trình đào quáng rất vất vả, lúc trước Hắc Ma Môn cũng có vài mỏ thạch khoáng, thuê một nhóm dân thường đi đào nhưng đều trả tiền đầy đủ, người đi cũng rất ít khi mất mạng. Mà bây giờ, người của trấn Bạch Phong đã đi là không thể trở về, như thế này khác nào coi người như cỏ rác. Thông Thiên Tiên Giáo quả thực không xem người nơi này là người nữa rồi.

Người xung quanh nghe được nhóm người Thạch Mục không phải là người của Thông Thiên Tiên Giáo thì lập tức thở ra nhẹ nhõm, địch ý cũng giảm đi vài phần.

Đúng lúc này, một loạt tiếng vó ngựa từ xa truyền tới dồn dập như cơn mưa rào ào ạt nhanh chóng lướt tới nơi đây.

"Lại là bọn chúng tới bắt người nữa."

"Trốn mau!" Người xung quanh nghe thấy tiếng vó ngựa thì lập tức bỏ chạy, ai về nhà nấy, đóng cửa kéo rèm lẩn trốn ngay.

Phía ngoài trấn nhanh chóng xuất hiện những bóng người đang nhích tới gần.

"Các vị cũng mau trốn đi, đám người đang tới chính là đội bắt người của Thông Thiên Tiên Giáo đấy, bọn chúng đi khắp nơi bắt người, bị chúng thấy thì cho dù là người xứ khác cũng bị bắt không kiêng nể gì. Mau theo ta vào nhà trốn tạm đi." Nam tử mặt dài thấy bóng người nhanh tới thì gọi kêu lên.

"Không sao, ngươi trốn trước đi." Thạch Mục cười nhẹ nói với tên kia, trong long hắn có chút lửa nóng cần giải tỏa.

Nam tử mặt dài nghe vậy liền khẩn trương định nói gì nữa nhưng Thạch Mục phát tay áo lên, mượn lực đưa người vào một gian nhà gần đó.

Vừa làm xong thì đám người bên ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net