XXIII ( Chương 551-575 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 551: Trận thư hùng đỉnh cao


Hôm sau, trên không trung của lôi đài, hai thân ảnh đang lơ lửng đối diện nhau.

Một người chân đạp mây trắng, vác trên vai một thanh trường côn đen kịt, đúng là Thạch Mục.

Kẻ còn lại toàn thân được che kín bởi lân giáp sáng loáng, cầm một thanh đại đạo lóng lánh chạm khắc hình đầu rồng, vẻ mặt ngạo nhiên, đúng là đệ tử trăm năm xếp hạng nhất trên Thanh Lan Bảng, Long Chiến Dã.

Đám người vây quanh võ đài so với hai ngày trước càng đông thêm gấp bội, khắp nơi toàn đầu người, tiếng bàn luận vang lên không ngớt. Tất cả đều muốn tận mắt xem trận đỉnh phong quyết đấu giữa tân đệ tử danh tiếng cực thịnh cùng người đứng đầu Thanh Lan Bảng mấy trăm năm.

"Không nghĩ tới, Lăng Phong cùng Vân Ẩn lại bại dưới tay tiểu tử nhà ngươi, thật khiến người ta cảm thấy bất ngờ." Long Chiến Dã nói ra.

"Ta sẽ tiếp tục kéo dài sự ngoài ý muốn của ngươi thêm nữa đấy." Thạch Mục nói ra.

"Nực cười, sự cuồng vọng sẽ khiến ngươi trả giá rất đắt!" Long Chiến Dã cười lạnh một tiếng.

"Grào..."

Trên lôi đài vang lên một tiếng long ngâm, chuôi Kim Đao hình đầu rồng trong tay Long Chiến Dã lập tức hóa thành một hư ảnh Kim Long màu vàng dài hơn một trượng, đằng đằng sát khí bổ nhào tới Thạch Mục.

Trường côn trong tay Thạch Mục mãnh liệt cuốn, một đạo vòi rồng màu trắng lập tức bay ra, phóng tới Kim Long.

Oanh!

Tiếng va chạm vang lên, hư ảnh Kim Long trực tiếp đánh tan vòi rồng màu trắng, thanh thế không giảm tiếp tục vọt tới Thạch Mục.

Thạch Mục không né tránh chút nào trước công kích, ngược lại hai tay nắm chặt Như Ý Tấn Thiết Côn, bay nhanh về phía trước. Hai tay cầm côn rung rung một hồi, tạo ra một mảnh côn ảnh màu đen.

"Uống!"

Thạch Mục quát lớn một tiếng giữa không trung, hai tay nắm chặt thân côn, bỗng nhiên đập tới Kim Long.

Màn côn ảnh màu đen che khuất bầu trời lập tức tụ thành một cái côn ảnh cực lớn bao phủ Kim Long, tựa như một tòa núi khổng lồ đè xuống vậy.

Ầm ầm!

Cả tòa lôi đài chấn động, kình phong nổi lên bốn phía, bụi mù bốc lên, che đậy tầm mắt của mọi người xung quanh.

Sau thoáng chốc bụi mù tản đi, mọi người liền chứng kiến, chĩnh giữa lôi đài đã lõm xuống một lỗ lớn, chuôi Kim Đao đã bị đánh về nguyên hình, nghiêng nghiêng cắm ở chính giữa lôi đài.

Long Chiến Dẫ tiến về phía trước một bước, tay trái chộp một trảo về phía trước.

"Bàn Long trảo!"

Trên bầu trời lôi đài bỗng sáng lên một đạo kim quang, một đám mây cực lớn cuồn cuộn đứng lên, một đạo Long trảo màu vàng cực lớn từ bên trong Thiên Vân thò ra, bỗng nhiên hạ xuống đỉnh đầu Thạch Mục.

Ánh lửa sáng ngời sau lưng Thạch Mục, hai đạo Hỏa Dực vung lên, thân thể bay nhanh thối lui, hiểm càng thêm hiểm né tránh được một kích của cự trảo.

"Xoẹt" một thanh âm vang lên!

Long trảo màu vàng tựa như ba đạo lưỡi cày bằng sắt bình thường, tạo trên lôi đài ba khe rãnh thật sâu, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

Thạch Mục vừa dừng lại, sau lưng bỗng nhiên truyền đến chấn động kịch liệt của Linh lực. Còn chưa kịp có động tác gì, liền cảm thấy như bị một cự chùy trùng trùng điệp điệp đập vào lưng, thân thể không tự chủ được bay về phía trước, nặng nề rơi xuống mặt đất

Đó là một cái Long trảo màu vàng chẳng biết xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào.

"Chỉ có chút thực lực vậy sao? Thật là, chả thú vị chút nào!" Long Chiến Dã thu lại kim quang ở tay phải, ngạo nghễ nói.

Thạch Mục trở mình đứng dậy, lui về sau mấy trượng, nhổ ra bên cạnh một ngụm máu đọng trong miệng, tiếp theo đem Như Ý Tấn Thiết Côn chắn ngang trước người, trái phải vũ động.

Từng đạo khí lưu màu trắng bắt đầu vờn quanh, từng mảnh côn ảnh màu đen bắt đầu bao trùm.

Bất quá một lát sau, bên cạnh Thạch Mục bị một đoàn khí lưu màu trắng che đậy hoàn toàn, trong đó truyền ra trận trận âm thanh mãnh thú gầm nhẹ.

Cảm nhận được lực lượng áp bách truyền đến từ phía Thạch Mục, Long Chiến Dã cười nhẹ, than nhẹ nói:

"Lúc này mới có chút thú vị!"

Đúng lúc này, tinh quang trong mắt Thạch Mục sáng ngời, trường côn trong tay chấn động.

Một tiếng sấm liên tục giống như thét dài, tiếp theo thanh âm gào rú liên tiếp vang lên, khối không khí màu trắng xung quanh Thạch Mục bắt đầu kịch liệt sôi trào.

Đại địa chấn động, rung rung không ngừng, chúng đệ tử vây quanh lôi đài không biết xảy ra chuyện, tất cả đều thất kinh lui về phía sau.

Chỉ thấy khối không khí màu trắng sôi trào kịch liệt, từ bên trong vô số mãnh thú được hình thành từ khí lưu liên tiếp bước ra, giống như một đại quân mãnh thú. Đại quân mãnh thú hội tụ thành một dường lao nhanh như nước lũ, cuốn tới Long Chiến Dã.

Sau khi tung ra chiêu bách thú chấn hoảng sợ, Thạch Mục lần nữa lui về sau, động tác trong tay không hề dừng lại, ngược lại vũ động càng thêm nhanh chóng.

Long Chiến Dã nhìn thế như chẻ tre của quân đoàn mãnh thú, đột nghiên kim quang trên thân tăng vọt, một hư ảnh bàn long màu vàng cao hơn mười trượng thình lình hiện ra.

Cùng lúc đó, khuôn mặt có vài phần tương tự nhân tộc thình lình biến đổi, biến thành một cái đầu lâu Kim Long to lớn.

Hóa thành thân người đầu rồng, khí tức Long Chiến Dã lập tức tăng vọt, một vòng hào quang màu vàng tỏa ra, trong nháy mắt quét ngang toàn bộ lôi đài.

Đoàn quân mãnh thú bị hào quang màu vàng chạm tới, cũng lập tức trì trệ, khí thế suy giảm trên diện rộng.

"Grào..."

Long Chiến Dã gầm lên, hai chân phát lực, đẩy thân thể gã lao về phía trước trực tiếp va chạm với đoàn quân mãnh thú.

Hư ảnh bàn long màu vàng ở phía sau cũng phát ra tiếng gào rú im ắng rồi lao vào giữa đám mãnh thú.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ mạnh rung trời, vô số sóng khí hai màu vàng trắng trào lên khắp nơi, vô số toái thạch bay tứ phương, suýt nữa xé rách màn sáng phòng hộ của lôi đài.

Chỉ thấy bàn long giơ nanh múa vuốt như vào chỗ không người, liên tiếp đánh tan vô số khí lưu mãnh thú, trực tiếp đột phá từ bên trong đoàn quân mãnh thú.

Long Chiến Dã lao ra từ bên trong đoàn quân mãnh thú, không khỏi hiện lên vẻ tươi cười đắc ý trong mắt.

Nhưng một giây sau, chứng kiến một đạo thông thiên triệt địa màu đỏ vòi rồng cực lớn, lập tức ngưng kết sự vui vẻ trong mắt lại.

Ở bên trong vòi rồng màu đỏ, một thân hỏa diễm Thạch Mục, vừa thu lại trường côn, khóe miệng hơi mỉm cười, tiếp theo chống trời chỉ một cái.

Thiên Địa Vô Cực!

Chỉ thấy đạo vòi rồng đột nhiên tán loạn, vô số khí lưu màu đỏ trào lên bay về thập phương.

Ầm ầm!

Long Chiến Dã chỉ thấy mặt đất chấn động ầm ầm, ngửa đầu liền chứng kiến một cảnh như tận thế hàng lâm.

Rặc rặc!

Chỉ thấy vô số tia chớp màu trắng như là mưa rơi từ trên trên chín tầng trời cuồn cuộn hạ xuống, đem gã bao phủ vào chính giữa.

Mà dưới chân gã, đại địa cũng đột nhiên vỡ vụn, biến thành từng đoàn hỏa cầu màu đen, đánh tới gã.

Thiên Lôi cùng Địa Hỏa, tất cả đều có tốc độ của ánh sáng, dường như đem thiên địa nhuộm thành hai màu đen trắng, nhập lại thành một mảnh!

Đám người vây quanh lôi đài, ngửa đầu nhìn bầu trời như là tận thế, từng tên một đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.

Đúng lúc này, màn sáng màu xanh bảo vệ lôi đài không chịu nổi gánh nặng, ầm ầm vỡ vụ, mảng lớn ánh sáng tràn ra xung quanh lôi đài.

Mọi người vây xem thấy thế, đồng loạt né tránh ra bốn phía.

Nam Cung hộ pháp ngồi xem ở trên, thân thể lập tức sáng lên một mảnh ánh sáng màu xanh, phất lên một tay, một mặt cổ kính bằng đồng xanh hình bát giác theo đó bay lên, rơi vào khoảng không của lôi đài.

Chỉ thấy một màn sáng màu xanh từ miếng đồng xanh cổ kính rơi xuống, vây bọc sàn đấu, nhẹ nhàng bao phủ đám điện quang cùng ánh lửa vừa mới thoát ra.

"Bát Xích Càn Khôn Kính, là Pháp bảo kết giới Bát Xích Càn Khôn kính." Có người kích động hô lên.

Đúng lúc này, dị biến phát sinh!

Giữa lôi đài đột nhiên tuôn ra quang mang màu vàng từ bên trong lôi điện cùng với ngọn lửa hai màu đen trắng.

Chỉ nghe xoẹt một tiếng!

Một vòng sóng khí cường đại vô cùng tuôn ra, trùng kích màn sáng của Bát Xích Kính đến chấn động kịch liệt một hồi. Chúng đệ tử vây quanh đứng xem không khỏi hoảng hốt.

Ở bên trong màn sáng, Thạch Mục bị kim quang đánh trúng ngực, lập tức miệng phun máu tươi ngã xuống từ giữa không trung.

Đạo kim quang kia phát nổ khiến cho ánh sáng lôi hỏa hai màu đen trắng cũng dần trở nên ảm đạm. Lôi đài màu đen đã biến mất không còn gì nữa mà thay vào đó là một cái hố phủ kín toái thạch bị cháy đen.

Chỉ thấy dưới đáy hố, Thạch Mục quỳ một chân xuống đất, một tay chống Như Ý Tấn Thiết Côn, Kim Lân toàn thân bị xé rách hơn nửa, lồng ngực phập phồng bất định.

Thiên Địa Vô Cực tiêu hao chân khí quá lớn, vừa rồi lại bị kim quang đả thương, khiến cho hắn đại thương Nguyên Khí.

Bên kia, Long Chiến Dã chậm rãi bò lên từ dưới mặt đất, áo giáp màu vàng đã không chọn vẹn, trên khóe miệng còn lưu lại một vệt máu tưới, trên thân có nhiều chỗ da thịt bị cháy đen, thoạt nhìn có chút thê thảm.

Tuy rằng khí tức gã suy yếu không ít nhưng nét mặt lại là giận giữ không kiềm chế nổi, nghiến răng nói ra:

"Bức ta sử dụng thần thông bảo vệ tính mạng, không công hao phí tu vi trăm năm của ta, ta nhất định phải giết ngươi!"

Chỉ thấy kia nâng một tay lên, máu tươi đầm đìa trên tay, không biết là máu của gã hay còn là của Thạch Mục.

Thạch Mục thấy thế cả kinh trong lòng, thầm hô: "Không tốt!"

"Khặc khặc!"

Long Chiến Dã phát ra một tiếng cười quái dị, ngón tay lại vạch tới trên ngực của bản thân một hình đồ án quái dị.

"Đi!"

Thạch Mục ra sức vung một cánh tay lên, Như Ý Tấn Thiết Côn nhanh chóng bắn ra, thay đổi phương hướng liên tục bay thẳng tới chỗ Long Chiến Dã.

Long Chiến Dã thấy vậy, thay đổi bộ pháp dưới chân liên tục, miễn cưỡng né tránh được trường côn màu đen, nhưng động tác ở tay không mảy may bị ảnh hưởng hay chậm lại chút nào.

"Ngươi nhất định phải chết!"

Long Chiến Dã nói qua, miệng ngâm tụng những chú ngữ khó hiểu tối nghĩa.

Đồng thời với việc ngâm tụng chú ngữ, tay phải gã đột nhiên nâng lên đổi thành chảo chộp tới ngực của chính mình.

Nhưng ánh mắt hung lệ của gã lại nhìn về phía Thạch Mục, nhưng không thấy vẻ kinh hoàng trên mặt đối thủ.

Chỉ thấy khóe miệng Thạch Mục đội nhiên nhếch lên, tay nâng lên phía trước người, trong nội tâm mặc niệm một tiếng:

"Lớn!"

Long Chiến Dã cả kinh.

Gã vừa rồi chỉ tập trung chú ý khống chế bí thuật, đến lúc phát hiện dị động sau lưng thì đã quá muộn, muốn né tránh cũng không kịp đành vội vàng đưa hai tay ra đón đỡ.

"Phanh" một tiếng va chạm nặng nề vang lên!

Đó là chiêu 'Quyện điểu tri phản' của Thạch Mục. Như Ý Tấn Thiết Côn hóa thành kích thước như một cây châm, rồi sau đó trong nháy mắt biến lớn, trực tiếp đánh vào hai tay Long Chiên Dã đang giơ trước người.

Chương 552: Ảo giác là do tâm trí sinh ra


Tiếng xương vỡ vụn vang lên "Răng rắc"!

Hai tay Long Chiến Dã bắt đầu vặn vẹo với một góc độ quỷ dị, theo đó là một tiếng "Phanh". Thế tới của Như Ý Côn không hề suy yếu, tiếp tục đánh vào ngực khiến gã mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược về sau rồi rơi trên mặt đất, trực tiếp ngất đi.

Như Ý Tấn Thiết Côn bay ngược về lần nữa rơi vào tay Thạch Mục.

"Phanh" một tiếng!

Thân hình Thạch Mục nhoáng một cái, hai tay chống Như Ý Côn xuống trước người làm cho mặt đất chấn động mãnh liệt, nhờ vậy mới không bị ngã xuống.

Toàn trường im phăng phắc.

Bát Xích Càn Khôn Kính ở giữa không trung vẫn chuyển động một cách chậm rãi, vẩy ra một vùng màn sáng màu xanh bao phủ bãi phế tích ở dưới.

Ánh mắt mọi người ở xung quanh phế tích nhìn xuyên qua màn sáng, thần sắc mỗi người nhìn qua thân ảnh vẫn chưa gục ngã trong đó đều khác nhau.

Thực lực mà Thạch Mục vã Long Chiến Dã thể hiện ra trong trận chiến ngày hôm nay đã vượt xa mong đợi của mọi người, nhất là một chiêu Thiên Địa Vô Cực với khí thế và uy năng gần như hủy thiên diệt địa kia khiến cho người khác khắc cốt ghi tâm.

Vào lúc này Thạch Mục đã chứng minh cho mọi người thấy thực lực của hắn không hề kém cạnh những cường giả Thiên Vị cường hãn kia, tất cả sự hoài nghi đối với thực lực của hắn đến đây cũng tự động tan thành mây khói.

Trong đám người thì sắc mặt của Thanh Trường Thiên, Giang Thủy Thủy, Xích Nghê Tử, Mã Lung khi nhìn qua thân ảnh của Thạch Mục lại mang vẻ phức tạp kèm theo đó là kinh ngạc, than thở và ngưỡng mộ.

Tiểu tử Nhân tộc đã từng cùng bọn hắn gia nhập Thánh Địa này trải qua thời gian chưa đến hai mươi năm đã đề tăng thực lực đến một trình độ bất khả tư nghị.

Triệu Tiễn được Thanh Lan Thánh Tổ thu làm đệ tử thân truyền lúc ấy quá lắm là đánh ngang tay với Long Chiến Dã mà thôi nhưng hôm nay Long Chiến Dã đã ngã xuống, bản thân Thạch Mục tuy rằng bị trọng thương nhưng vẫn còn đứng đó.

Vào lúc này thì sắc mặt những người từng có xung đột với Thạch Mục như Lữ Cảnh, Triệu Trầm Lôi hay Thái Đà lại vô cùng khó coi.

Bọn họ vốn định xem trò hay, nhìn kẻ mà họ xem là cuồng vọng bị người khác giáo huấn một lần khiến hắn phải xấu mặt trước mặt mọi người thế nhưng kết quả lại không như mong muốn.

Trên đài cao cách đó không xa, Nam Cung Hộ Pháp khẽ vậy một tay, Bát Xích Càn Khôn Kính hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh rồi bị lão thu vào trong tay.

Lão già một sừng Kim Thao bay người rơi vào một chỗ dưới phế tích, sau khi dò xét xong thương thế của Long Chiến Dã liền đứng dậy, nhìn thật kỹ Thạch Mục cách đó không xa rồi tuyên bố:

"Thạch Mục thắng liên tiếp ba đệ tử trăm năm đứng đầu bảng, đạt được tư cách khiêu chiến Huyễn Ma Đạo! "

...

Bảy ngày sau.

Thạch Mục vừa bước vào trong Huyễn Ma Điện liền thấy được lão giả Chấp Sự trước đây đang kính cẩn đứng trong điện, mà bên cạnh lão còn có một người trung niên áo lam lưng đeo trường kiếm đứng đấy, đúng là Nhạc Hộ Pháp của Giới Luật Đường chuyên chấp chưởng hình phạt tông môn.

"Đệ tử tham kiến Nhạc Hộ Pháp." Thạch Mục bước về trước chắp tay nói.

"Không cần đa lễ, nếu như ngươi đã đến vậy thì bắt đầu thôi." Nhạc Hộ Pháp nói xong liền gật nhẹ đầu với lão Chấp Sự kia.

Lão giả Chấp Sự hiểu ý, vội vàng bước về trước nói với Thạch Mục:

"Thạch Mục, hôm nay ngươi đã đạt được tư cách xông vào Huyễn Ma Đạo, trước khi ngươi tiến vào để Nhạc Hộ Pháp nói rõ một chút việc thích hợp với ngươi, sau đó do ngươi lựa chọn có nguyện ý tiếp tục hay không."

Thạch Mục nghe vậy thì chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì.

"Huyễn Ma Đạo là một phấp trận vô cùng kỳ lạ do những tồn tại cấp Thánh Giai thiết lập vài ngàn năm trước, bao gồm mười tám bước. Một bước một thế giới, nhất niệm một Càn Khôn, có thể đi ra một phương thế giới Càn Khôn hay không quyết định bởi tâm tính của ngươi. Nhớ lấy, huyễn vốn do tâm lập, ma vốn tùy tâm sinh, ngươi trải qua mấy năm thậm chí mấy chục năm trong đó đối với ngoại giới có lẽ chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Nhưng bởi vì hơn phân nửa Thần Niệm của ngươi tiến vào trong Huyễn Ma Giới, nếu như thời gian quá dài, nhẹ thì ngu dại, nặng thì thần hồn trực tiếp vẫn lạc. Nghe qua những hung hiểm khó lường trong đó ngươi vẫn còn muốn xông vào sao?" Nhạc Hộ Pháp nói.

"Đệ tử tâm ý đã quyết, xin Nhạc Hộ Pháp thành toàn." Đôi mắt Thạch Mục sáng ngời, ngữ khí kiên định nói.

"Tốt!"

Nhạc Hộ Pháp nghe vậy, đôi mắt vốn như giếng nước yên tĩnh bất ngờ hiện lên vẻ tán thưởng.

"Nếu tâm ý ngươi đã quyết thì đi theo ta đi." Lão giả Chấp Sự nói xong liền dẫn Thạch Mục đi vào trong Nội Điện.

Đi vào Nội Điện, Thạch Mục liền thấy được trên mặt đất trong đó có một tòa trận pháp hình tròn với những cột đá vờn quanh.

Bên ngoài trận pháp kia dựng thẳng ba mươi sáu cây cột đá màu trắng cao hơn một trượng, trên thân trụ điêu khắc một con dị thú giống như Bàn Long nhưng lại không sừng không vảy.

Con dị thú kia quấn thân trên cột đá, đầu lâu thò ra từ đỉnh cột đá, răng nanh trên miệng lớn giương về phía tâm trận pháp.

Thạch Mục thấy con dị thú kia trông rất quái dị liền nhìn thêm mấy lần, trong đầu lại đột nhiên nhớ lại mình từng thấy qua loại dị thú trong một cuốn sách cổ, kỳ danh là Thần, sống chung với Long tộc, hay dựng chuyện, giỏi ảo cảnh .

Lại nhìn trung tâm trận pháp còn có một cục đá màu đen hình dạng không hề có quy tắc cao khoảng sáu thước.

Toàn thân cục đá màu đen óng ánh sáng long lanh như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ làm cho người ta lóa mắt, trên đó mơ hồ khắc lấy từng đạo chú văn rậm rạp trông khá phức tạp.

"Đây là Huyễn Ma Thạch, nhỏ một giọt tinh huyết của ngươi trên đó là có thể thành lập liên hệ với nó." Lão giả Chấp Sự nói với Thạch Mục.

Sau khi Thạch Mục nghe xong liền chắp với Nhạc Hộ Pháp và lão giả Chấp Sự kia sau đó bước vào chính giữa trận pháp, Linh lực trên cánh tay bắt đầu khởi động, trong lòng bàn tay liền có một giọt tinh huyết màu đỏ thẫm rồi ấn lên trên viên Tinh Thạch màu đen kia.

Bàn tay hắn vừa mới chạm vào mặt ngoài viên Tinh Thạch kia thì trên đó liền có một luồng hào quang sáng lên, ngay sau đó là những đường vân phức tạp ở trên liền sáng lên một luồng ánh sáng màu đỏ, làm cho khuôn mặt Thạch Mục đều ánh lên một mảnh đỏ rực.

Thạch Mục chờ giây lát nhưng lại không thấy có gì khác thường, ngay lúc âm thầm nghi hoặc thì chợt nghe Nhạc Hộ Pháp mở miệng nói:

"Để Huyễn Ma Đạo mở ra đều cần ít nhất một võ giả Thánh Giai chủ trì, để ta khai mở giúp ngươi."

Dứt lời ngón tay gã nhấc lên, lòng bàn tay liền đột nhiên sáng lên một luồng ánh sáng màu lam trực tiếp vọt về phía một cây cột đá màu trắng.

Chỉ thấy cột đá màu trắng kia trong nháy mắt hút vào ánh sáng màu lam lập tức trở nên sáng ngời vô cùng, thoạt nhìn như là ngọc thạch óng ánh.

Cột đá kia sáng trong chốc lát thì bạch quang ở trên liền kéo dài về phía hai bên cột đá, ngay sau đó hai cây cột đá kia cũng lập tức sáng lên ánh sáng màu trắng.

Thế nhưng chỉ một lát ba mươi sáu cây cột đá kia đều đã được thắp sáng.

Thạch Mục liền thấy được đầu lâu của Thần Thú trên đỉnh cột đá đột nhiên động đậy giống như sống lại, mở cái miệng rộng phun ra một luồng ánh sáng màu trắng noãn óng ánh về phía trung tâm của trận pháp.

Chỉ một thoáng, ba mươi sáu luồng bạch quang đẹp mắt liền hội tụ cùng một chỗ bắn vào trong viên Tinh Thạch màu đen trước người Thạch Mục.

Chỉ nghe một tiếng "Ô...ô...n...g" vang lên.

Bề mặt Tinh Thạch màu đen kia đột nhiên hiện ra một vòng xoáy màu đen, từ trong truyền ra một luồng sức mạnh xé rách mạnh mẽ.

Thạch Mục không chút nào chống cự, tùy ý để luồng sức mạnh kia kéo vào trong vòng xoáy.

Thân ảnh hắn vừa vừa biến mất thì vòng xoáy màu đen kia biến mất theo, âm thanh vù vù trong đại điện cũng không vang lên nữa.

...

Sau một hồi trời đất quay cuồng, Thạch Mục liền phát hiện trước mắt sáng lên, cả người đã đứng ở một nơi trong không gian dị độ.

Ánh mắt Thạch Mục quét qua xung quanh, lọt vào trong tầm mắt chỗ đều là sương mù màu đen dày đặc đang cuồn cuộn tuôn trào, bản thân dường như đang đứng trong một mảnh hư không.

Mà trước người của hắn liền có một con đường mòn khúc chiết, xem ra giống như được tạo thành từ Tinh Thạch có một tầng màu đen hơi mỏng, uốn lượn thông vào sâu bên trong sương mù dày đặc.

Hắn không tùy tiện bước lên đường mòn kia mà hào quang hai mắt sáng ngời, đồng tử hóa thành màu vàng óng ánh, lấy Linh Mục thần thông dò xét bốn phía một vòng.

Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là nhìn xuyên thấu qua Linh Mục như cũ vẫn là khói đen che đậy hết thảy.

Đây cũng không phải là vì hắn không cách nào xem thấu những tầng sương mù kia mà do trong không gian này trừ con đường mòn trước người hắn kia thì chỉ còn những sương mù dày đặc kia.

Nếu như chỉ còn con đường trước mắt này thì Thạch Mục không hề

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net