XXIX ( Chương 751-800 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 751: Nhìn thấu (2)


Tịch Vấn Thiên quay đầu lại trừng đám người Vạn Hổ Tòng, thấp giọng quát:

- Theo ta trở về.

Những người còn lại đáp một tiếng, vội vã đi theo.

Thủy Vô Đoan và Lục Dương Ly sắc mặt tái nhợt, dẫn theo đệ tử dưới trướng rời khỏi quảng trường.

Quan chủ và trưởng lão năm quan còn lại nói lời từ biệt với nhau một tiếng, lần lượt dẫn đệ tử rời khỏi.

Về phần Ly Hỏa quan, đám người Thạch Mục Yên La rất nhanh đã trở về Ly Hỏa quan, đi tới Ly Hỏa đại điện.

- Ha ha, lần Huyền Khung tháp thí luyện này các ngươi làm rất tốt, khiến Ly Hỏa quan ta đứng đầu, khiến vi sư được an ủi!

Bành Nhạc ngồi trên ghế chủ tọa, cười lớn, tâm tình dường như rất tốt.

- Là sư tôn có phương pháp dạy!

Các đệ tử đồng thanh nói.

- Ôn Hoa, Dương Đức, Phương Đồng Tây, mấy người các ngươi trong Huyền Khung tháp biết cách chỉ đạo, sau này sư phụ sẽ khen thưởng.

Bành Nhạc nói.

- Đa tạ sư tôn.

Đám người Dương Đức đại hỉ, vội vàng hành lễ nói.

- Sư tôn, đệ tử bị truyền tống ra khỏi tháp, thực sự không dám tiếp nhận khen thưởng.

Ôn Hoa cười khổ một tiếng, xấu hổ nói.

- Lần này ngươi không trúng tuyển chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ta ở ngoài thấy rất rõ ngươi là vì yểm hộ những đệ tử khác đào tẩu, bị những huyễn thú kia vây công mới bị thương nặng. Công của ngươi rất lớn, ngươi không cần xấu hổ khi nhận thưởng, chớ có nói nữa.

Bành Nhạc trả lời.

- Vâng.

Ôn Hoa thấy vậy, không nói gì nữa.

- Biểu hiện lần này của các ngươi rất tốt, có thể ghi danh vào trong một trăm vị trí đầu đều sẽ có khen thưởng.

Bành Nhạc nhìn về phía đám đệ tử trúng tuyển, nói.

- Đa tạ sư tôn.

Đám người Thạch Mục khon người hành lễ, trên mặt hiện vẻ vui mừng.

- Lần thí luyện này chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn chính là Côn Luân thánh khư sắp diễn ra, mấy ngày nay các ngươi chuẩn bị cẩn thận, nếu như có thể đạt được thu hoạch bên trong Côn Luân thánh khư, lập đại công cho Ly Trần tông, tông môn tất sẽ không bạc đãi các ngươi, sư phụ cũng sẽ lấy cac ngươi làm vinh dự!

Bành Nhạc nói.

- Vâng.

Đám người trúng cử sắc mặt nghiêm nghị, lớn tiếng đáp.

- Được rồi, các ngươi chém giết trong bí cảnh nhiều ngày, đều đã mệt mỏi, lui xuống nghỉ đi. Đúng rồi, Lôi Tích, Lâm Đào, hai người các ngươi lưu lại.

Bành Nhạc phất tay nói.

- Vâng.

Thạch Mục nghe vậy, trong lòng có chút hồi hập, không dám nhìn sang Yên La ở bên cạnh, cố gắng duy trì gương mặt không có vẻ khác thường.

Mọi người bên trong điện dồn dập lui xuống.

Tây Môn Tuyết khi đi ra đại điện, nhìn hai người Thạch Mục một cái, trong mắt lóe lên vẻ khác thường, xoay người đi ra ngoài.

- Chẳng lẽ thân phận của chúng ta bị nhìn thấu?

Trong lòng Yên La vang lên giọng nói yếu ớt của Thạch Mục.

- Không biết, tùy cơ ứng biến thôi.

Yên La truyền âm trả lời.

Sâu trong ánh mắt Thạch Mục lóe lên ánh sáng, trên mặt không chút thay đổi.

Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đi ra ngoài, bên trong đại điện chỉ có ba người.

- Sư tôn, ngài bảo chúng ta lưu lại là có gì muốn dặn dò?

Thạch Mục khom người thi lễ một cái.

- Cũng không có chuyện gì, hai người các ngươi chỉ có tu vi Thiên Vị sơ kỳ lại có biểu hiện tốt trong lần thí luyện này, đúng là để sư phụ phải nhìn với con mắt khác.

Ánh mắt Bành Nhạc đảo trên người hai người mấy lần, ôn hòa nói.

- Ánh mắt sư tôn như đuổi, hai người đệ tử trước vài ngày diễn ra thí luyện ra biển rèn luyện, có chút kỳ ngộ, quả thực thực lực có chút tiến bộ.

Thạch Mục trả lời.

- Hả, ta thật cớ hứng thú rốt cục là kỳ ngộ gì mới có thể khiến thực lực của hai ngươi xảy ra biến hóa lớn như vậy.

Giọng Bành Nhạc đột nhiên trở lên lạnh lẽo, lời còn chưa dứt đã phất một tay lên.

Xung quanh đại điện lóe lên ánh sáng trắng, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đại điện.

Ánh sáng vừa bao trùm, một luồng ánh bạc tốc độ cực nhanh bay vụt ra, tiếc rằng đánh lên trên màn sáng trắng, bị cản lại.

Ầm một tiếng, ánh bạc tiêu tan, hai người Thạch Mục và Yên La hiện ra.

- Gay rồi!

Thạch Mục nhìn màn sáng xung quanh, lộ vẻ khiếp sợ.

- Đúng là khiến ta giật mình, các ngươi lại biết Đại La Hư Độn thuật. May mà chủ điện của ta có bố trí trận pháp có thể ngăn cách lực lượng không gian trong và ngoài, bằng không đã để hai tên tiểu tử các ngươi chạy thoát.

Trong mắt Bành Nhạc lóe lên vẻ kinh ngạc, lạnh giọng nói.

Lời này vừa ra, trong lòng Thạch Mục đại chấn.

Sắc mặt Yên La không đổi, con mắt nheo lại, từ bên trong bắn ra hai luồng hàn quang sắc bén như đao.

- Có điều cho dù các ngươi có năng lực lớn bằng trời lão phu cũng không để hung thủ giết con cháu Bành Quýnh và ái đồ Tần Cương của ta đào tẩu!

Bành Nhạc quát.

Chương 752: Giao dịch (1)


Lời Bành Nhạc vừa ra khiến sắc mặt Thạch Mục và Yên La đồng thời thay đổi.

Ngay sau đó, tay Thạch Mục lóe lên ánh sáng đen, Như Ý Tấn Thiết côn hiện ra, trên người đồng thời tỏa ra ánh sáng đỏ lam, bên ngoài thân thể hiện ra một tầng vảy vàng, trên Như Ý Tấn Thiết côn hiện lên ánh sáng hỗn độn như có như không.

Trong nháy mắt, hắn thi triển tất cả các thủ đoạn mình có.

Nếu đã bị nhìn thấu, chỉ có thể liều mạng chiến một trận mới có chút hi vọng còn sống!

Thực lực Bành Nhạc cực mạnh, tuyệt đối không phải hai tên tồn tại Thánh giai khi trước mà hắn gặp có thể so sánh.

Gần như cùng lúc với khi Thạch Mục ra tay, trên người Yên La được ánh sáng trắng bao phủ, trong tay lóe lên hào quang, xuất hiện một thanh chiến thương màu bạc, phù văn lượn lờ xung quanh, khí tức liên tục tăng lên, khí tức tăng lên tới Thiên Vị đỉnh cao.

Trên người hai người tỏa ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, ngay cả hư không xung quanh cũng run rẩy, hiện ra từng gợn sóng hư không mà mắt thường cũng có thể thấy được.

- Ha ha, xem ra ta đã xem thường các ngươi rồi! Đáng tiếc thực lực giữa Thánh giai với Thiên Vị lại như một lạch trời, há là bọn ngươi có thể vượt qua!

Trong mắt Bành Nhạc lóe lên dị mang, cười lạnh một tiếng, phất ống tay áo, thân ảnh biến mất không thấy đâu.

Sắc mặt Thạch Mục thay đổi, trên người lóe lên hào quanh đỏ lam, tạo thành một cặp cánh thủy hỏa,con mắt nhanh chóng đảo nhìn bốn phía.

- Ngươi xem ở nơi nào?

Một tiếng cười khẽ truyền vào trong tai Thạch Mục, hư không phía sau hắn lóe lên, Bành Nhạc lại hiện ra, cong ngón tay búng một cái, đánh ra một tia điện trắng to bằng ngón tay.

Tia điện này ánh sáng nhu hòa, không hề có chút thô bạo, thế nhưng tốc độ nhanh tới mức khó tin, giống như là không nhìn khoảng cách không gian, chỉ lóe lên cái đã xuất hiện phía sau Thạch Mục.

Sắc mặt Thạch Mục đại biến, hai cánh thủy hỏa trên lưng tỏa ra ánh sáng, xoay người nhanh như chớp.

Tốc độ của hắn dù đã cực nhanh thế nhưng vẫn chậm hơn tia sấm sét trắng kia rất nhiều, vừa xoay người chỉ kịp giơ Như Ý Tấn Thiết côn lên, một tia điện to lớn màu trắng đã ầm ầm đánh tới, đánh lên trên Như Ý Tấn Thiết côn.

Một tiếng vang cực lớn!

Thân thể Thạch Mục chấn động mạnh, như bị sét đánh, vảy vàng trên hai tay nứt toác, Như Ý Tấn Thiết côn tuột tay bay ra, cả người bay ra ngoài, đánh lên cửa đại điện, nhưng ngay sau đó liền bị một tầng cấm chế cản lại, rơi xuống mặt đất.

- Làm sao có thể!

Trên mặt hắn hiện vẻ khó tin, một luồng sấm sét không hề bắt mắt lại có uy lực lớn như vậy sao!

Trên mặt Bành Nhạc lộ vẻ trào phúng, giơ một tay lên, đang định làm gì.

Vào thời khắc này, phía sau lưng hắn một bóng người lóe lên, Yên La hiện ra, chiến thương màu bạc trong tay tỏa ra hào quang, xẹt qua một quỹ tích kinh hồng, đâm về phía Bành Nhạc.

Ầm một tiếng thật lớn! Tia điện trắng lấp lóe, lập tức tiêu tan.

Chẳng biết từ khi nào Bành Nhạc đã xoay người lại, bên trên tai trái từng tia điện lập lòe, hình thành một quyền sáo sấm sét, ngăn cản mũi thương chiến thương màu bạc.

Trong mắt Yên La lóe lên vẻ khiếp sợ, đồng thời dưới chân điểm một cái, thân thể nhanh chóng bay ngược lại.

Bành Nhạc cười lạnh một tiếng, một cánh tay khác vung lên, trong tay đột nhiên hiện ra mấy chục tia điện màu trắng giống như vừa rồi, tạo thành một tấm lưới sấm sét trắng, bao phủ xuống vị trí của Yên La.

Lưới điện màu trắng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bao phủ Yên La, trùm xuống.

Trong mắt Yên La lóe lên vẻ tàn khốc, quát một tiếng, chiến thương trong tay tỏa ra ánh sáng bạc, bay lượn ngang dọc, từng luồng thương ảnh màu bạc hiện lên, va chạm vào lưới điện.

Tiếng ầm ẩm nổ vang lên không dứt!

Thương ảnh trong nháy mắt tiêu tan, lưới điện trắng không chút dừng lại, tiếp tục bao phủ xuống, khí thế to lớn bao trùm Yên La.

Bành Nhạc khẽ quát một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng về phía Yên La, trong tay bắn ra mấy tia điện trắng thô to!

Tia điện trắng lóe lên, nhanh chóng ngưng tụ thành một bàn tay to lớn sấm sét quấn quanh, mạnh mẽ đập về phía Yên La.

Cả người Yên La bị lưới điện bao phủ, căn bản không thể động đậy, mắt thấy bàn tay lôi điện đánh tới.

Nhìn uy thế của bàn tay to lớn này, bị đánh trúng không đơn giản chỉ là bị thương.

Vào thời khắc này, bên người Yên La có một bóng người lóe lên, Thạch Mục hiện ra.

Hét lớn một tiếng, trên người hắn tỏa ra ánh sáng hỗn độn, ngưng tụ thành một bàn tay hỗn độn, nghênh đón bàn tay sấm sét khổng lồ kia.

Hai bàn tay ầm ầm va chạm vào nhau, điều bất ngờ là không hề có tiếng nổ vang nào phát ra/

Ngay khi hai bàn tay chạm vào nhau, bàn tay hỗn độn giải thể, hóa thành mấy chục sợi xiềng xích hỗn độn, quấn quanh bàn tay sấm sét kia.

Ánh sáng hỗn độn hiện ra, bao phủ bàn tay sấm sét.

Hào quang lóe lên, ánh sáng hỗn độn cùng bàn tay sấm sét đồng thời biến mất, một chiếc mâm tròn bát giác hiện ra, xoay tròn.

Bên trong mâm tròn có thể nhìn thấy một bàn tay sấm sét.

Sắc mặt Thạch Mục tái nhợt, mở miệng thở dốc.

Tuy rằng thành công phong ấn bàn tay sấm sét, nhưng uy lực của một đòn kia quá lớn, lực hỗn độn trong cơ thể hắn gần như bị tiêu hao hết mới phong ấn thành công.

- Có thể tiếp được hai chiêu của ta xem như không tệ, có điều chấm dứt ở đây thôi.

Bóng người Bành Nhạc lóe lên, xuất hiện trên đầu hai người.

Hắn phất một tay, lấy ra một chiếc thanh đồng cổ chung.

Boong....

Một tiếng chuông du dương vang lên, cổ chung hơi chấn động, lượn lớn ánh sáng xanh đồng hiện ra, ngưng tụ thành một hư ảnh cổ chung, bao phủ Thạch Mục và Yên La ở bên trong.

Thân thể Thạch Mục căng cứng, chân khí pháp lực toàn thân bị một luồng lực lượng vô hình cầm cố, không thể động đậy, sắc mặt đại biến.

Yên La dường như cũng giống vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bành Nhạc chậm rãi từ giữa không trung hạ xuống, lặng lẳng nhìn hai người ở dưới hư ảnh cổ chung, không hề có ý định ra tay.

- Thực lực các hạ mạnh mẽ, chúng ta tài nghệ không bằng người, muốn giết thì cứ giết, nhìn cái gì vậy!

Trên mặt Thạch Mục không hề có chút sợ hãi, ngạo nghễ nói.

Hắn sớm đã khắc ấn ký linh hồn vào trong Lạc Tiên đài của Yên La, hiện giờ Lạc Tiên đài trong tay Vũ Dạ, cho dù hắn chết, cho dù hắn hồn phi phách tán thì cũng có năm phần mười cơ hội phục sinh dưới một hình thức khác trong Tử Linh giới.

Chương 753: Giao dịch (2)


Yên La nhìn Thạch Mục một cái, không nói gì.

Lạc Tiên đài là pháp bảo của Yên La, đương nhiên nàng có cơ hội phục sinh lớn hơn trong Tử Linh giới.

- Giết các ngươi sao ta cam lòng.

Đột nhiên Bành Nhạc cười lớn nói.

Thạch Mục và Yên La nghe vậy, ngẩn ra.

- Thực lực hai người các ngươi không tệ, tuy rằng giết đệ tử, hậu bối của ta, có điều việc này cũng không phải là không có cách giảng hòa.

Bành Nhạc nói.

- Ý ngươi là gì?

Thạch Mục hơi nhướng mày, lạnh giọng hỏi.

Bành Nhạc cười nhạt một tiếng, hai tay vung vẩy, mười ngón tay liên tục biến hóa, từng đạo pháp quyết lóe lên, hòa vào trong thanh đồng cổ chung.

Thanh đồng cổ chung tỏa ra hào quang, lượng lớn thanh đồng phù văn bay ra hòa vào trong cơ thể Thạch Mục và Yên La.

Thạch Mục thay đổi sắc mặt, hắn cảm thấy một luồng năng lượng âm lãnh tràn vào linh hải trong cơ thể, hình thành một quả cầu ánh sáng màu đồng xanh, nhanh chóng bay xoay tròn trong linh hải.

Mỗi khi lượn một vòng, quả cầu ánh sáng nhỏ đi một phần, sau khi xoay chuyển vài chục vòng, quả cầu ánh sáng kia biến mất không thấy đâu, giống như chưa từng xuất hiện.

Thần thức của Thạch Mục tra xét bên trong linh hải, thế nhưng không hề phát hiện tình huồng khác thường, nó khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Ở bên cạnh, sắc mặt Yên La cũng trở nên khó coi, hiển nhiên cũng như vậy.

Nhưng vào lúc này, Bành Nhạc vỗ tay một cái, chiếc Thanh đồng cổ chung kia bay khỏi đỉnh đầu hai người Thạch Mục, rơi vào trong tay hắn.

Hư ảnh cổ chung bao phủ quanh hai người cũng biến mất, Thạch Mục lập tức cảm thấy chân khí pháp lực trong cơ thể lại vận chuyển bình thường.

- Ngươi vừa giở trò gì với chúng ta?

Hắn trầm giọng hỏi.

- Cũng không có gì, chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi.

Bành Nhạc cười khẽ một tiếng, ánh mắt lóe lên.

Thạch Mục cảm thấy rùng mình, trong linh hải hiện ra từng tia sáng màu đồng xanh, linh hải đau đớn, giống như có vô số gai cứng đang đâm chọc.

Sau đó, ánh sáng đồng xanh tiêu tan, cảm giác đau nháu trong linh hải cũng biến mất.

Thạch Mục sắc mặt khó coi, lẳng lặng quan sát thái độ của đối phương, mặt khác dùng thần thức điều tra, dò xét bên trong linh hải, thế nhưng không cách nào phát hiện tung tích những ánh sáng đồng xanh kia.

- Các hạ thủ đoạn cao minh, chúng ta kém xa, có chuyện gì thì cứ nói.

Hắn trầm ngâm một chút, trả lời.

- Ngươi vừa dùng phong ấn thuật là Cửu Chuyển huyền công của Thanh Lan Thánh địa đi, tu luyện không tệ, người còn lại thực lực càng thêm lợi hại, hai người các ngươi trà trộn vào Ly Trần tông ta rốt cục có mục đích gì?

Bành Nhạc lớn tiếng hỏi.

Thạch Mục và Yên La liếc mắt nhìn nhau, hơi do dự, mở miệng đáp:

- Hiện giờ chúng ta đã là cá nằm trên thớt, không thể không trả lời thật, chúng ta vì tiến vào Côn Luân phế tích mới xâm nhập vào trong quý tông.

- Quả nhiên, chuyện trong Huyền Khung tháp có quan hệ với các ngươi không?

Trong mắt Bành Nhạc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn về phía hai người.

- Việc này chúng ta không biết, cũng không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta.

Thạch Mục trả lời.

Ánh mắt Bành Nhạc đảo trên người hai người vài lần, sau đó thu hồi ánh mắt, gật gật đầu.

- Trên người các ngươi không có khí tức Tử linh, xem ra không có quan hệ với chuyện kia. Nếu đã như vậy, chúng ta làm một giao dịch với nhau, sao hả?

Hắn nói.

- Giao dịch?

Thạch Mục hỏi, trong lòng khẽ buông lỏng, xem ra chuyện tình trong Huyền Khung tháp đã lừa gạt được.

- Không sai, bản tọa có thể để các ngươi sử dụng thủ đoạn của Ly Trần tông ta tiến vào Côn Luân phế tích, có điều sau khi các ngươi tiến vào bên trong cần tìm một món dị bảo thay ta. Chỉ cần các ngươi có thể mang vật này về, ta lập tức sẽ giải trừ cấm chế bên trong linh hải của các ngươi, đồng thời chuyện khi trước cũng được xóa bỏ, sao hả?

Bành Nhạc trả lời.

- Chúng ta hiện giờ nằm trong tay ngươi, e rằng muốn không đáp ứng cũng không được đi.

Ánh mắt Thạch Mục lấp lóe, lập tức mở miệng hỏi.

- Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, vậy người còn lại, ý ngươi như nào?

Bành Nhạc cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía Yên La.

- Được.

Yên La đáp.

- Được, vậy chúng ta một lời đã định.

Bành Nhạc dường như rất cao hứng, quay lại chỗ ngồi.

Sắc mặt Thạch Mục có chút khó coi, nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ.

Giờ khắc này bọn họ đã bị chế trụ, hơn nữa lại bại lộ thân phận, chỉ có thể tạm thời nghe theo Bành Nhạc.

Hắn quay đầu nhìn Yên La một chút, Yên La khẽ gật đầu.

- Đúng rồi, thứ ngươi muốn chúng ta tìm rốt cục là vật gì?

Mắt Thạch Mục sáng lên, hỏi.

Chương 754: Uy hiếp (1)


- Việc này các ngươi tạm thời không cần biết, trước khi tiến vào phế tích Côn Luân ta sẽ tự mình nói cho các ngươi biết. Được rồi, hiện giờ các ngươi có thể rời khỏi đây.

Bành Nhạc khoát tay áo một cái, nói.

Vừa dứt lời, ánh sáng trắng bao trùm cả đại điện lóe lên biến mất, tất cả mọi chuyện như chưa từng xảy ra.

Thạch Mục nghe vậy gật gật đầu, cùng Yên La đi ra ngoài đại điện.

- Nhắc nhở các ngươi một chút, chớ có định chạy trốn. Trước khi các ngươi bước ra khỏi Ly Hỏa quan, ta đảm bảo linh hải của các ngươi sẽ nổ tung, sống không bằng chết.

Âm thanh uy hiếp uy nghiêm của Bành Nhạc từ phía sau truyền tới.

Thân hình Thạch Mục hơi dừng lại một chút, sau đó nhấc bước đi ra bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi ra đại điện, liếc mắt nhìn nhau, đi về vị trí động phủ của mình.

- Làm sao bây giờ?

Thạch Mục thông qua tâm thần liên hệ Yên La.

- Cấm chế người kia bố trí rất kỳ lạ, ta cần nghiên cứu một chút.

Yên La nói.

- Lần này may mà tên Bành Nhạc kia có mục đích khác, chúng ta tạm thời được an toàn. Từ tình hình trước mắt xem ra thì chuyện trong Huyền Khung tháp vẫn chưa bị lộ, có điều ta có chút bận tâm việc liệu Ly Trần thánh chủ có điều tra ra manh mối gì không.

Thạch Mục truyền âm nói.

- Huyền Khung tháp đúng là một món dị bảo, động thiên bên trong huyền diệu vô cùng, nhưng chính vì quá mức chân thực cho nên hắn sẽ không tra ra được gì đâu. Được rồi, không có chuyện gì thì ta trở về động phủ đây.

Yên La nói, bay về phía động phủ của mình.

Thạch Mục nhìn Yên La rời đi, lắc lắc đầu, cũng bay trở lại động phủ.

Sau khi hắn trở lại động phủ, trực tiếp tiến vào mật thất, khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt lập lòe, sau đó thở dài.

Lần này lẻn vào Ly Trần tông đúng là một hành động quá mức liều lĩnh, tuy rằng không biết từ khi nào tên Bành Nhạc kia phát hiện ra thân phận của bọn họ, có điều quả thực hắn đã có phần khinh thường những tồn tại Thánh giai kia.

Ý niệm của hắn xoay chuyển, sau một hồi lâu thở dài, nhắm hai mắt lại.

Thời gian đảo mắt cái đã nửa tháng.

Trong động phủ, Thạch Mục đang khoanh chân nhắm mắt tu luyện, vào thời khắc này trên người hắn lóe lên ánh sáng tím, lệnh bài thân phận hiện ra một tầng ánh sáng, vài chữ nhỏ xuất hiện bên trên.

- Nhanh tới đại điện!

Ánh mắt hắn khẽ động, đứng lên, đi ra bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Thạch Mục đã tới đại điện Ly Hỏa quan.

Bên trong cung điện giờ phút này đã có mười mấy người, đều là người đạt được tư cách trong Huyền Khung tháp thí luyện, Yên La cũng đã ở đây, đứng trong đám đệ tử, nhìn Thạch Mục một cái, sau đó di dời ánh mắt đi.

Trên ghế chủ tọa, Bành Nhạc nhắm mắt ngồi ngay ngắn.

Ánh mắt Thạch Mục khẽ động, đi tới đứng cách Yên La không xa.

Mấy ngày trước Yên La đều tập trung nghiên cứu cấm chế trong linh hải, chỉ tiếc nàng cũng không có đầu mối gì, hai người thương nghị chỉ có thể tạm thời nghe theo Bành Nhạc, tùy cơ ứng biến.

Bành Nhạc mở mắt ra, nhìn hai người Thạch Mục một chút, rất nhanh lại rời tầm mắt đi.

Nhưng vào lúc này, một thiếu nữ áo bào tím chậm rãi đi vào đại điện, ánh mắt nhìn xung quanh mấy lần, đi tới chỗ hai người Thạch Mục, đó chính là Tây Môn Tuyết.

- Lôi Tích sư huynh, Lâm Đào sư tỷ.

Vẻ mặt nàng tươi cười bắt chuyện với hai người.

- Tây Môn sư muội.

Thạch Mục gật đầu nói.

Yên La nhìn Tây Môn Tuyết một chút, nhíu mày một cái, ánh mắt di dời về phía khác.

- Bí cảnh Côn Luân phế tích rốt cục

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net