XXVI ( Chương 626-650 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Q.3 - Chương 626: Ác Chiến Thánh Cảnh (1)


Yên La không hề có ý định trả lời Tiêu Diêu, trên người lóe lên ánh sáng trắng, một cặp quang dực màu trắng xuất hiện sau lưng, chỉ vỗ một cái, toàn thân đã biến mất khỏi chỗ.

Ngay sau đó, thân hình nàng xuất hiện phía trên Tiêu Diêu, chiến thương màu trắng trong tay run lên, tạo thành bóng thương vô tận, mỗi bóng thương đều tỏa ra ánh bạc huyền ảo, che ngợp bầu trời, bao phủ Tiêu Diêu.

Sáu mắt của Tiêu Diêu tỏa ra ánh sáng đỏ, không né không tránh, sáu cánh tay trảo vào hư không, trên mỗi tay đều xuất hiện một món binh khí, có phủ, đao, thương, chuy, bên ngoài ma văn chuyển động, ma khí lượn lờ, đều là ma bảo cấp bậc không thấp.

Sáu cánh tay điên cuồng vung vẩy, sáu thanh ma bảo múa lên, biến ảo ra vô số cái bóng, va chạm với thương ảnh dày đặc kia.

Ầm ầm ầm!

Tiếng sấm kêu liên miên không dứt vang lên, thậm chí còn khiến lòng người hoảng loạn hơn sấm sét tự nhiên, ánh sáng hai màu đen trắng chiếu rọi hơn nửa không gian nơi này.

Hư không xung quanh run rẩy kịch liệt, từng vết nứt không gian xuất hiện, nhanh chóng khôi phục, rồi lại nứt ra, có điều bất kể là Yên La hay Tiêu Diêu đều không để ý tới điều này.

Luận tu vi, Tiêu Diêu chiếm thế thượng phong tuyệt đối, tuy rằng Yên La lúc này chỉ cách Thánh giai một bước, thế nhưng kém một bước này đã là chênh lệch như trời với vực về mặt điều động nguyên khí đất trời hay là uy năng khi triển khai võ kỹ.

Chỉ là Tiêu Diêu vừa bị Yên La đánh lén, bị thương không nhẹ, công pháp Yên La thi triển thuộc tính chí dương, khắc chế ma khí của Tiêu Diêu.

Hai người tranh đấu hồi lâu, xem ra thế lực ngang nhau, thậm chí mơ hồ là Yên La chiếm thế thượng phong.

Sau một lúc, Tiêu Diêu điểm dưới chân một cái, thân thể nhanh chóng bắn ra, tạo thành khoảng cách với Yên La.

Đồng thời hắn gầm nhẹ một tiếng, sáu cánh tay vung lên, sáu thanh ma bảo tỏa ra ánh sáng đen, đột nhiên vung lên.

Ầm!

Sáu cầu vồng màu đen dài tới hai ba mươi trượng, to bằng vại nước chém về phía Yên La.

Yên La thấy vậy, cặp quang dực trắng phía sau giương ra, thân hình nhanh chóng lui về sau, đồng thời ngân hồ trên trường thương lập lòe, trong nháy máy biến ảo ra sáu đóa hoa bạc đường kính lên tới mấy trượng, đón đỡ sáu đạo cầu vồng màu đen.

Tiếng nổ động trời vang lên, trong tinh vực có sáu luồng ánh sáng trắng đen nổ tung, một luồng hơi thở hủy thiên diệt địa bao phủ, khiến thân thể nhỏ bé của Yên La chấn động bay ra ngoài, giống như lá liễu quay cuồn trong cơn bão vậy.

Trong mắt Tiêu Diêu lóe lên vẻ sắc bén, ngay sau đó lại nhíu mày, khi quay đầu lại sắc mặt lập tức thay đổi.

Chỉ thấy Thạch Mục ở phía xa xa, hai tay lần lượt tỏa ra ánh sáng đen và ánh sáng trắng, hình thành một lồng ánh sáng trắng đen, bao vây ma bảo Ma Âm linh vào bên trong.

Ma Âm linh liên tục chấn động, muốn đột phá vòng vây, nhưng khi vừa chạm tới lồng ánh sáng lập tức bị bắn ngược trở về. Sau mấy lần như vậy vẫn không cách nào trốn thoát ràng buộc của lồng ánh sáng.

Thạch Mục dường như nhận thấy ánh mắt của Tiêu Diêu, ngẩng đầu nhếch miệng trêu chọc, sau đó hai tay trở nên mơ hồ, mười mấy thanh trận kỳ bắn ra, rơi xuống quanh Ma Âm linh.

Ánh sáng trắng từ trên trận kỳ tỏa ra, hình thành một trận pháp màu trắng, phối hợp với lồng ánh sáng trắng đen trói chặt Ma Âm linh tại một chỗ.

Tiêu Diêu liên tiếp triệu hoán hai lần, Ma Âm linh vẫn không thể trốn thoát, sắc mặt trở nên khó coi.

Ngay sau đó, sắc mặt hắn khẽ đổi, thân hình lóe lên.

"Xẹt xẹt" một tiếng!

Mấy thương ảnh màu trắng gào thét từ nhiều phía đâm tới, dùng tốc độ khó tin đâm xuyên thân thể Tiêu Diêu.

Thế nhưng bóng người hắn lập tức tán loạn thành một đoàn khói đen, đó hóa ra chỉ là tàn ảnh mà thôi.

Bản thể của hắn sớm đã thuấn di ra ngoài, xuất hiện cách đó hơn trăm trượng.

Đúng lúc này, vẻ thống khổ trên mặt lóe lên, ma lực trong cơ thể bắt đầu vận chuyển trì trệ, do tác động của thương thế.

Lúc này, ánh sáng sau người lóe lên, bóng người Thạch Mục lại hiện ra, hai cánh thủy hỏa sau lưng vỗ một cái, Như Ý Tấn Thiết côn trong tay lớn gấp mấy lần, ầm ầm đánh xuống.

Trong nháy mắt giống như một tòa núi côn từ trên trời giáng xuống.

Sắc mặt Tiêu Diêu thay đổi, hai cánh tay đột nhiên xoay chuyển ra sau, một tay cầm hắc phủ, một tay cầm hắc chuy, tỏa ra ánh sáng đen, che ở đỉnh đầu.

Ầm một tiếng nổ trời long đất lở, ánh lửa chói mắt.

Núi côn màu đen ầm ầm tán loạn.

Nhưng vẻ đau đớn trên mặt Tiêu Diêu càng sâu, hai cái đầu hai bên đột nhiên xoay lại, hướng về sau, mở miệng phun ra hai luồng ánh sáng đen, đánh về phía Thạch Mục.

Khóe miệng Thạch Mục đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, hắn lại không chế ngăn cản hay né tránh.

Phụt phụt hai tiếng!

Cột sáng màu đen trực tiếp bắn trúng thân thể Thạch Mục, tạo thành hai lỗ lớn.

Nhưng mà sau đó ánh sáng trắng lóe lên, thân thể Thạch Mục lần thứ hai hóa thành hư ảnh viên hầu màu trắng, sau đó tán loạn.

Gần như đồng thời, hư không bên cạnh Tiêu Diêu lóe lên, một bóng người hiện ra, chính là Thạch Mục.

Giờ khắc này tay trái hắn tỏa ra ánh sáng trắng, hỏa diễm màu trắng bao quanh, hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền.

Tiêu Diêu mặc dù là tồn tại Thánh giai, thế nhưng khi hỏa dực của Thạch Mục dung hợp thủy hỏa chi lực, động tác thực sự quá nhanh. Dù hắn cố gắng tránh né nhưng vẫn không thể tránh hoàn toàn, bị nắm đấm của Thạch Mục xẹt qua vai.

Ầm!

Một cột lửa trắng tinh từ nắm đấm của Thạch Mục mạnh mẽ bay ra, xuyên thủng vai Tiêu Diêu.

Phụt!

Q.3 - Chương 627: Ác Chiến Thánh Cảnh (2)


Tiêu Diêu mở miệng, một lần nữa phun ra máu tươi, trong mắt lóe lên hung quang, một cánh tay vung lên, một luồng ánh sáng đen bắn ra, gần như đồng thời bắn trúng ngực Thạch Mục.

Ầm một tiếng!

Ngực Thạch Mục như bị chùy nện, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài, liên tiếp lăn lộn vài vòng trên không trung, bay ra ngoài trăm trượng mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.

Áo phần ngực vỡ vụn, vảy vàng nứt toác, máu me đầm đìa.

May mà hiện giờ Tiêu Diêu có thương tích trong người, một quyền gấp gáp không thể dùng toàn lực, lại thêm đồ đằng biến thân và màn sáng hộ thể chống đỡ không ít uy năng, dù vậy hắn cũng bị thương không nhẹ.

Tiêu Diêu đánh bay Thạch Mục, thân thể cũng lảo đảo, gần như ngã xuống.

Nhưng vào lúc này, ánh sáng trắng sau người lóe lên, Yên La xuất hiện, chiến thương trắng trong tay trở nên mơ hồ, hóa thành ba thương ảnh màu trắng đâm tới.

Ba thương ảnh như ba con linh xà, trực tiếp xuyên qua phòng tuyến sáu chuôi ma binh, chuẩn xác điểm lên mi tâm ba cái đầu.

Ầm ầm hai tiếng nổ trầm thấp, hai cái đầu ở bên nổ tung.

Thân hình Tiêu Diêu vội vàng lui lại, cái đầu trung gian lóe lên ánh sáng đen, xuất hiện một bàn tay đen, chặn thương ảnh lại.

- Nguyên thần hóa vật!

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên.

Nguyên thần hóa vật là một thần thông cực kỳ cao minh, chỉ ai có thần hồn cực kỳ mạnh mẽ, vững chắc mới có thể thi triển.

Ánh mắt Yên La ngưng lại, cánh tay khẽ động, chiến thương màu trắng tỏa ra hào quang trắng mãnh liệt, một thương ảnh mông lung bắn ra, liều mạng chiến đấu với bàn tay đen.

Ầm!

Thương ảnh vỡ vụn, bàn tay đen kia cũng chấn động, thu lại mi tâm của Tiêu Diêu.

Sắc mặt Tiêu Diêu trắng hơn mấy phần, chỉ có điều hắn vẫn gắng gượng chống đỡ, trên người tỏa ra ánh sáng đen, vết thương dưới bụng nhúc nhích, tuy rằng không lập tức phục hồi như cũ nhưng máu đã ngừng chảy.

Hắn hét lớn một tiếng, ở mi tâm phát ra tiếng vang, đột nhiên xuất hiện một con mắt dọc đỏ như máu.

Xoẹt xoẹt!

Một cột sáng màu máu từ trong bắn ra, trong nháy mắt đã bắn tới trước người Yên La, tốc độ cực kỳ nhanh.

Cánh tay Yên La run lên, chiến thương màu trắng biến ảo ra bóng thương dày đặc, đặt ngang trước người.

Huyết quang nhìn như không đáng chú ý kia lại lợi hại cực kỳ, lóe lên xuyên thủng qua bóng thương dày đặc, đánh về phía đầu Yên La.

Trong mắt Yên La lóe lên vẻ kinh hãi, cặp cánh trắng sau lưng vỗ vài cái, muốn né tránh nhưng vẫn bị huyết quang bắn trúng vai.

Xì xì vài tiếng, vai Yên La dễ dàng bị xuyên qua, miệng vết thương xuất hiện khí đen lượn lờ.

Sau khi rên lên một tiếng, Yên La lảo đảo lui về sau, hơi thở nhanh chóng lụi bại, hiển nhiên một đòn này ẩn chứa uy năng không hề nhỏ.

Huyết quang này tuy rằng lợi hại tuy nhiên dường như chỉ có thể thi triển một lần, con mắt dọc trên trán Tiêu Diêu chậm rãi khép lại.

Sắc mặt hắn càng trắng bệch hơn, đã không có chút hồng hào, đồng thời thần hồn rung động, gần như muốn lại phun ra một ngụm máu.

Quanh thân Yên La ánh bạc lập lòe, cố nén thương thế đứng vững thân thể, sau đó không chút sợ hãi phi thân lên.

Thạch Mục ở gần đó dùng phù lục tạm thời chế trụ thương thế, vung Như Ý Tấn Thiết côn lên, lại xông tới.

- Muốn chết!

Sắc mặt Tiêu Diêu sầm lại, trong mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt, đột nhiên cắn răng một cái, giận dữ quát lên, trên người tỏa ra ánh sáng đen, từ trong lỗ chân lông có vô số ngọn lửa màu đen chui ra, bốc cháy hừng hực.

Nơi ngọn lửa đi qua, hư không xung quanh điên cuồng vặn vẹo.

Một luồng khí thế khủng bố không có cách nào diễn tả từ trên người Tiêu Diêu tỏa ra, so với trạng thái đỉnh cao lúc vừa rồi thì lợi hại hơn nhiều lắm.

Thạch Mục cảm nhận được khí tức đột nhiên bộc phát từ trên người Tiêu Diêu, sắc mặt thay đổi, thân thể đang bay tới bị cưỡng chế dừng lại.

Có điều thân ảnh Yên La không hề dừng lại chút nào, đôi cánh trắng sau lưng lập lòe, không chút chần chờ lao tới chỗ Tiêu Diêu.

- Chờ đã, Yên La!

Thạch Mục thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi, kinh hãi thốt lên.

Yên La không hề để ý tới Thạch Mục, trong mắt lóe lên tinh mang, chiến thương màu trắng trong tay tỏa ra hào quang chói mắt, giống như một vầng thái dương trắng vậy, trên mũi thương hồ quang trắng nhảy múa, phát ra tiếng rít khủng khiếp, quyết chí đâm về phía mi tâm Tiêu Diêu.

Vào thời khắc này, Yên La như một ngôi sao băng trong tinh vực đen kịt, lưu lại một luồng tàn ảnh màu trắng thật dài trong bóng tối.

Thạch Mục vừa đột nhiên dừng lại, giờ hai cánh thủy hỏa sau lưng lại giương ra, thân thể bay tới.

Tiêu Diêu thấy Yên La xông tới như không muốn sống, hai mắt tỏa ra huyết quang, nổi giận gầm lên.

Sáu cánh tay của hắn thu lại, mặt ngoài sáu ma bảo, ma văn như sống lại vậy, điên cuồng lưu chuyển, bên ngoài ma khí dày đặc bao vây, triệt để cuồng bạo, uy lực tăng lên mấy lần, nơi nó đi qua, hư không vỡ vụn.

Hai cánh tay đột nhiên vung ra, một tấm thuãn đen và một chiếc cờ đen tỏa ra hào quang chói mắt, che ở trước người.

Chiến thương màu trắng trong tay Yên La mạnh mẽ đâm tới, va chạm với tấm khiên đen và lá cờ đen.

Răng rắc một tiếng!

Tấm khiên đen và lá cờ đen lập tức bị chiến thương trắng xuyên thủng, hai ma bảo bị vỡ ra, có điều uy thế lao tới của chiến thương cũng chậm đi, góc độ cũng bị chếch, đâm về phía ngực Tiêu Diêu.

Q.3 - Chương 628: Khó Mà Tin Nổi (1)


Vào thế ngàn cân treo sợi tóc này, một thanh cự bổng màu đen to lớn như núi bay vút tới, mặt ngoài ánh sáng trắng đen vờn quanh, mạnh mẽ đánh lên bốn món ma bảo.

Ầm ầm mấy tiếng, cự bổng màu đen dựa vào lực lượng Huyền công tam chuyển gia trì, lại thêm hình thể to lớn, khi va chạm với bốn thanh ma binh lập tức đánh lệch nó ra vài phần, nhưng bản thân cũng bị chấn động, bay ngược ra ngoài.

Bên trong bốn món ma binh có hai món sượt qua thân thể Yên La, có điều một thanh chiến đao màu đen và một thanh cự chùy màu đen vẫn đánh vào bụng dưới của Yên La!

Ầm, màn sáng hộ thể quanh thân Yên La ầm ầm tán loạn.

Tiếp theo xùy xùy một tiếng.

Hai món ma bảo hắc quang rít gào, uy lực hung hãn, chiến giáp màu trắng trên người Yên La lập tức bị chém ra vài vết rạn nứt dài, huyết quang lóe lên.

Thân hình Yên La chấn động dữ dội, chỉ có điều vẫn đừng im tại chỗ, chỉ là khí tức trên người giảm xuống quá nửa, nhưng chú ngữ trong miệng không hề gián đoạn nửa phần.

Tiêu Diêu nổi giận gầm lên một tiếng, ác độc nhìn Thạch Mục bay tới, cánh tay vẫy một cái, bốn món ma bảo lần thứ hai chuyển hướng, đâm về phía Yên La.

- Đừng hòng!

Lúc này Thạch Mục đã cách Tiêu Diêu không xa, thấy cảnh tượng này, trên mặt lộ vẻ điên cuồng.

Trên hai tay tỏa ra hào quang đen trắng, sau đó hai cánh thủy hỏa sau lưng trở lên mơ hồ, toàn người như hóa thành một con chim lửa trắng đen, bằng tốc độ kinh người lao về phía Tiêu Diêu.

Tiêu Diêu thấy vậy, quanh thân tỏa ra hào quang đen, há miệng phun ra một cột sáng đen, lóe cái đã đánh vào con chim lửa do Thạch Mục biến thành.

Ầm một tiếng!

Lập tức ánh sáng trắng đen nổ tung, hào quang hỗn loạn.

Nhưng đúng lúc này, trong khói đen cuồn cuộn, một con chim lửa hai màu trắng đen ảm đạm hơn trước vẫn liều mình đánh lên trên người Tiêu Diêu, khiến thân thể hắn loạng choạng, tốc độ chém xuống của bốn món ma bảo chậm lại.

Chỉ là ánh sáng trắng đen quanh thân Thạch Mục cũng bị ma khí đen kịt quanh thân Tiêu Diêu đánh tan, thân thể chấn động, bắn ngược ra ngoài.

Vào thời khắc này, Yên La bỗng nhiên ngẩng đầu, há miệng phát ra một tiếng thét dài, ánh sáng trắng trên người lập lòe.

Hào quang lóe lên, thân hình nàng biến mất không thấy, hóa thành một luồng ánh sáng trằng, hòa với chiến thương thành một thể.

Chiến thương màu trắng tỏa ra hào quang mãnh liệt, hình thể tăng gấp mấy lần, tia chớp trắng chớp giật xung quanh, to bằng cánh tay trẻ con, dùng mắt thường khó mà nhìn thấy điện quang.

Hai tiếng nổ vang, bàn tay nắm lấy chiến thương của Tiêu Diêu nổ tung, hóa thành thịt vụn.

Chiến thương màu trắng lóe lên, đâm xuyên qua ngực Tiêu Diêu.

Một lỗ máu lớn xuất hiện trên ngực Tiêu Diêu, hắn có chút khó tin cúi đầu nhìn ngực, sau đó thân thể đột nhiên vỡ ra, hóa thành một cơn mưa máu và thịt vụn.

Trong hư không cách đó trăm trượng, thân hình Thạch Mục dừng lại, lồng ngực phập phồng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Ánh sáng trắng lóe lên, từ trong chiến thương màu trắng, thân ảnh Yên La bay ra.

Thân thể nàng cũng vô cùng suy yếu, ánh sáng trắng trên người ảm đạm, giống như lập tức sẽ tiêu tan.

Thạch Mục nhìn Yên La, trong mắt lóe lên vẻ khâm phục và khiếp sợ.

Một tồn tại Ma tộc Thánh giai bị hắn và Yên La đánh chết, chuyện này quả thực khiến người khác khó tin.

Tuy rằng trong đó có vài điểm trùng hợp, nhưng không thể nói không có quan hệ với Yên La, dù sao dự định ban đầu của hắn chỉ là muốn nghĩ cách chạy trốn.

Lại nói, trong lúc vô tình mình thu phục được linh sủng khô lâu này đã ngày càng vượt qua sức tưởng tượng của mình.

Vào thời khắc này, một quả cầu ánh sáng đen từ trong mưa máu ngập trời bay ra, đó là một người tí hon toàn thân màu đen, giống như trẻ con vậy, chỉ là khuôn mặt giống Tiêu Diêu như đúc.

Người tí hon màu đen này oán độc nhìn Thạch Mục và Yên La, sau đó xoay người hóa thành một luồng sáng đen, lấy tốc độ gần như thuấn di, bay trốn.

Sắc mặt Thạch Mục thay đổi, hai cánh thủy hỏa sau lưng giương ra, lập tức đuổi theo.

Có điều tốc độ độn quang của người tí hon này nhanh tới mức khó tin, chớp mắt đã bay ngoài một dặm, bỏ rơi Thạch Mục ở xa, chớp mắt đã sắp trốn thoát thành công.

Vào thời khắc này, hư không phía trước nó đột nhiên gợn sóng, bóng người Yên La đột nhiên xuất hiện đầy quỷ mị.

Một tia sáng trắng từ trong tay nàng bắn ra, nhanh như chớp bao phủ người tí hon màu đen kia.

Người tí hon màu đen xông trái va phải, cố gắng phá vỡ ràng buộc của ánh sáng trắng, thế nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.

- Yên La...

Bóng người Thạch Mục bay tới, ánh mắt có chút phức tạp.

Q.3 - Chương 629: Khó Mà Tin Nổi (2)


Hắn không khỏi lắc đầu, lướt người tới gần thi thể vỡ vụn của Tiêu Diêu, mắt sáng lên, nhìn về phía chiếc nhẫn màu đen.

Thạch Mục mừng rỡ, phất tay đánh ra một luồng ánh sáng xanh, cuốn mấy món ma bảo rơi gần đó tới, sau đó lại cất chiếc linh đang màu đen bị cầm cố đi.

Hắn thở phào một hơi, phất tay đánh ra mấy quả cầu lửa, thi thể tàn phá của Tiêu Diêu cháy hừng hực, rất nhanh chỉ còn lại một đống tro tàn.

- Ồ?!

Khi hắn định rời khỏi, ánh mắt nhìn về phía đống tro tàn kia, bên trong tỏa ra chút ánh sáng đen le lói.

Thạch Mục vung tay áo lên, phát ra một cơn gió, tro tàn bay tứ tán, lộ ra một khúc xương đen, bên ngoài ma khí màu đen lượn lờ.

- Đây là thứ gì...

Năm ngón tay của hắn chụp lại, hút cục xương màu đen tới.

Cường giả Thánh giai Tiêu Diêu bij đánh trúng, thân thể nát tan mà khúc xương này còn nguyên khí trong lòng Thạch Mục có chút kinh ngạc.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, phất tay cất đi.

Tiếp theo không lo được việc chữa thương hay khôi phục, hắn xoay tay lấy ra Linh Vũ phi xa, trốn về phía xa, biến mất ở phía chân trời.

Sau hơn một canh giờ, hắn đã bay không biết được bao xa, lúc này mới hạ xuống một đại lục cỡ nhỏ.

Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, chiến đấu khi trước khiến hắn bị thương không nhẹ, kiên trì đến giờ phút này là đã tới cực hạn, có chút không chịu nổi, cần khôi phục một chút.

Thạch Mục nhìn xung quanh mấy lần, phía trước không xa có một ngọn núi.

Hắn bay qua, phất tay đánh ra vài luồng sáng đen lên vách núi, chỉ hai ba lần đã đào ra một cái hang, phi thân bay vào.

Mười mấy cái trận kỳ từ trên người hắn bay ra, rơi vào các góc trong sơn động, mở ra một kết giới.

Thạch Mục ngồi xuống, lấy ra một viên đan dược chữa thương, ăn vào, sau đó lấy ra hai viên linh thạch cực phẩm, trên người tỏa ra hào quang hai màu lam đỏ.

Hai ngày hai đêm sau.

Hắn mở mắt ra, bắn ra hai luồng tinh quang dọa người, chân khí và thương thế đã hoàn toàn khôi phục.

Trong hai ngày này, hắn không chút buông lỏng cảnh giác, lúc nào cũng đề phòng có cường giả Hắc Ma tộc đột nhiên truy sát tới. Dù sao một tồn tại Thánh giai bị giết e là sẽ sinh ra chấn động không nhỏ trong đại quân Hắc Ma tộc.

May mà chuyện hắn lo lắng cũng không xảy ra khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cũng không vội vã rời đi, mà xoay người lấy ra nhẫn chứa đồ của Tiêu Diêu.

Trước đó vội vã chữa thương còn chưa kịp kiểm tra, nhẫn chứa đồ của tồn tại Thánh giai hẳn là sẽ không khiến hắn phải thất vọng đi.

Theo thần thức chím vào trong chiếc nhẫn đen, trên mặt hắn hiện vẻ đại hỉ.

Sau khi Thạch Mục lui thần thức ra khỏi, bỗng nhiên vung tay lên.

Rầm! Một đống đồ vật lớn xuất hiện trước mặt.

Trong đó gần nửa là một loại tinh thạch màu đen, kích cỡ gần tương đương vài linh thạch cực phẩm.

Thạch Mục tới tiền tuyến đã lâu, biết những tinh thạch màu đen này là ma tinh, ẩn chứa ma khí tinh khiết ở trong, đối với bộ tộc Hắc Ma thì tương đương với linh thạch.

Nhìn màu sắc và kích cỡ của những tinh thạch này thì đều là ma tinh cực phẩm, đối với người tu luyện công pháp ma môn chính là bảo vật hiếm có.

Còn có một chút vaajt liệt thuộc tính ma quý hiếm, là những thứ có giá trị không nhỏ.

Ngoại trừ những thứ của ma tộc, bên trong còn có rất nhiều linh tài, đan dược thuộc tính ngũ hành, thậm chí có hai kiện pháp bảo.

Một thanh phi kiếm màu xanh chỉ dài hơn một xích, tạo hình cổ điển thế nhưng hào quang xanh tỏa ra bốn phía, tuy rằng không có chân khí thôi thúc nhưng vẫn tỏa ra kiếm khí mờ mịt.

Một chiếc cờ nhỏ màu xanh lam khác, lam quang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net