XXVIII ( Chương 701-750 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 701: Kích động (2)


Chiến đao màu máu bị một tay Thạch Mục nắm lấy, điện mang màu tím bắn tán loạn, lộ ra bàn tay của hắn, bên trên có một lớp vảy vàng nhỏ, ở bên ngoài vảy ánh sáng trắng đen lập lòe, ngưng tụ thành một lớp quang thuẫn, chính là lớp quang thuẫn này ngăn cản hơn nửa lực lượng bổ xuống của chiến đao.

Điện quang tán loạn chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó đã khôi phục nguyên dạng, tử sắc điện bao bao trùm lớp vảy vàng, ánh sáng trắng đen cũng bị che phủ.

Ánh đao màu máu chậm rãi yếu bớt, lộ ra tình hình bên trong.

- Lôi Tích sư huynh, ngươi...

Tây Môn Tuyết nhìn Thạch Mục, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, mơ hồ cũng có chút thất vọng.

Đám đệ tử Ly Hỏa quan xung quanh biểu hiện kinh hãi, ngơ ngác nhìn Thạch Mục, không ít người trên mặt hiện vẻ khó tin.

Đối diện, đám người thanh niên tóc xanh sắc mặt đại biến.

- Đi!

Cánh tay phải của Thạch Mục vung lên, một luồng ánh sáng trắng mang theo lực lượng chí dương từ lòng bàn tay bắn ra, mạnh mẽ đánh lên trên chiến đao màu máu.

Chiến đao màu máu như bị đánh mạnh lên, bay ngược trở lại, huyết quang bên trên tiêu tan không ít.

Lang Khôn nổi giận gầm lên một tiếng, đang muốn tấn công một lần nữa.

Vào thời khắc này, bên cạnh hắn lóe lên ánh xanh, thanh niên tóc xanh kia quỷ mị xuất hiện, cánh tay vung lên, biến ảo thành tầng tầng ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào các vị trí ở ngực, bụng Lang Khôn.

Huyết quang trong mắt Lang Khôn lóe lên, nhanh chóng tiêu tan, chậm rãi khôi phục lại sự tỉnh táo.

Nửa người bên trái hắn bị băng tinh xanh lam bao trùm, thân thể mềm nhũn, gần như ngã gục, được thanh niên tóc xanh đỡ lấy mới có thể đứng vững.

- Không ngờ mới vài năm không gặp, thực lực của Lôi Tích sư đệ lại cao cường tới vậy, đúng là thủ đoạn cao cường, khâm phục, khâm phục!

Ánh mắt thanh niên tóc xanh khi nhìn về phía Thạch Mục lóe lên sự sắc bén, nói.

- Không dám nhận lời khen của Lý Triệt sư huynh, mấy vị uy phong ở Ly Hỏa quan ta đã đủ rồi, trận tỷ thí hôm nay chấm dứt tại đây, sao hả?

Ánh mắt Thạch Mục nheo lại, không tránh né, đối mặt với đối phương, miệng nói.

Hắn tản điện mang màu tím trong tay đi, lớp vảy, ánh sáng trắng đen trên cánh tay phải đương nhiên đã biến mất từ lâu.

- Ha ha, hôm nay Lang Khôn sư đệ và Tây Môn sư muội chì là luận bàn tầm thường mà thôi, có điều Lôi Tích sư đệ đã nói như vậy, chúng ta đương nhiên phải cho ngươi mặt mũi, chúng ta đi.

Thanh niên tóc xanh Lý Triệt cười vài tiếng, phất tay nắm lấy chuôi chiến đao màu máu, khoát tay, mấy người bên cạnh lập tức dẫn theo Lang Khôn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

- Đa tạ Lôi Tích sư huynh cứu viện.

Tây Môn Tuyết nhìn Thạch Mục, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, chắp tay thi lễ một cái.

- Ta và ngươi vốn là đồng môn, ra tay giúp đỡ là chuyện đương nhiên, Tây Môn sư muội không cần để ý.

Thạch Mục từ tốn nói, gật đầu với Tây Môn Tuyết một cái, xoay người triệu hồi bạch hạc, thân hình lóe lên, đứng ở trên.

Bạch hạc rất có linh tính, không cần Thạch Mục điều khiển đã vỗ cánh bay lên, tiến về phía động phủ.

Những đệ tử Ly Hỏa quan khác dồn dập tránh đường, ánh mắt nhìn Thạch Mục không giống khi trước, nhất là thanh niên cao lớn Lâm Đổng, ánh mắt nhìn Thạch Mục cũng lập lòe không thôi.

Chỉ là bọn họ không phát hiện ở cửa một tòa động phủ nằm trên sườn núi cách đó không xa, một thiếu dung mạo xinh đẹp cô độc đang đứng.

Ánh mắt nàng nhìn bóng người đứng trên bạch hạc rơi đi, lại nhìn Tây Môn Tuyết ở cửa sơn cốc, sau đó xoay người lại, đi vào trong động phủ, từ đầu đến cuối sắc mặt lạnh nhạt như nước, không hề có một tia gợn sóng.

- Không nghĩ tới Lôi Tích sư đệ ngày thường kín tiếng như vậy lại có thực lực mạnh mẽ đến thế, nhìn qua thì còn nằm trên Tần Cương sư huynh.

- Đúng vậy! Lại thấy đã nhiều ngày ta không thấy Lôi Tích sư đệ đi lại ở ngoài!

- Nghe nói trước đây Lôi Tích sư đệ quanh năm làm tùy tùng phía sau Tần Cương sư huynh, có quan hệ không tệ với Tần Cương sư huynh, lần này tên Lang Khôn kia đúng là xui xẻo mới đụng phải Lôi sư đệ.

- Lại nói lần lựa chọn người tiến vào Côn Luân thánh khư này vốn ta cho rằng Ly Hỏa quan ta thiếu đi Tần Cương sư huynh, thành tích hẳn là rất kém cỏi, có điều giờ còn Lôi Tích sư đệ, xem ra hi vọng của chúng ta rất lớn.

Mọi người sôi nổi nghị luận, tất cả đều rất hưng phấn, không ai phát hiện ra Tây Môn Tuyết yên lặng rời đi đã lâu.

Tranh đấu nơi này tuy rằng kịch liệt nhưng cũng chỉ xảy ra trong thời gian ngắn, dường như cũng không khiến các vị trưởng lão Ly Hỏa quan chú ý.

Mọi người nghị luận hồi lâu rồi cũng lần lượt tản đi, làm việc của chính mình.

Thạch Mục không ở lại bên ngoài quá lâu, rất nhanh đã trở về động phủ, đóng cửa lớn, ngồi xuống, trong lòng cảm thấy ảo não.

Lần này ra tay đúng là có phần thiếu khôn ngoan, chỉ là khi thấy Tây Môn Tuyết gặp nạn thân thể không nhịn được tự chuyển động, thiếu chút nữa đã làm bại lộ thân phận của hắn, khiến Yên La cũng rơi vào nguy hiểm.

Có điều vừa nghĩ tới bóng dáng xinh đẹp kia, trong mắt hắn lóe lên vẻ phức tạp.

Một lúc sau, hắn thở dài, lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa, khoanh chân tiếp tục tế luyện Phá Lôi kiếm.

Sau mấy ngày đóng cửa, bóng dáng Lôi Tích lại xuất hiện bên ngoài động phủ.

Lúc này Thạch Mục đang ngồi xếp bằng trên bạch hạc, bay về phía Ly Hỏa phong.

Ước chừng nửa canh giờ sau, cổ bạch hạc chúi xuống dưới, hai cánh múa lên, hạ xuống giữa sườn núi Ly Hỏa phong.

Còn chưa kịp rơi xuống đất, Thạch Mục đã thấy một nam tử cao lớn đang đứng trước một động phủ.

Chỉ thấy áo bào giương lên, trước người kim quang lóng lánh, một thanh quạt ba tiêu to lớn hiện ra, theo gió phe phẩy, sau đó thân hình lóe lên, xuất hiện bên trên quạt ba tiêu.

Chương 702: Ly Trần chư địa (1)


- Đại sư huynh.

Mắt Thạch Mục lóe lên, mở miệng chào hỏi.

Nam tử cao lớn đứng trên quạt ba tiêu này không phải ai xa lạ, chính là Đại sư huynh Ly Hỏa quan Ôn Hoa mà mình đã từng gặp một lần.

- Hả, hóa ra là Lôi sư đệ, tìm ta có chuyện gì không?

Thấy Thạch Mục hạ xuống trước người, Ôn Hoa không nói những lời chào hỏi khách sáo mà hỏi trực tiếp.

- Đúng là sư đệ có tiệc tìm Đại sư huynh để thỉnh giáo một hai. Có điều hình như Đại sư huynh đang muốn ra ngoài, sư huynh có chuyện quan trọng thì cứ đi trước, ngày khác sư đệ sẽ lại tới quấy rầy.

Thạch Mục nói.

- Không có gì, nếu sư đệ đã có chuyện muốn hỏi vậy cứ hỏi đi.

Ôn Hoa nở nụ cười ôn hòa, nói.

- Cũng không phải việc lớn gì cả, chủ yếu là việc liên quan tới vấn đề chọn lựa Côn Luân thánh khư, không biết hiện giờ trong tông môn sắp xếp như nào?

Thạch Mục nghe vậy, hỏi.

- Hả, liên quan việc này sao. Theo tin tức hiện nay thì tông môn có kế hoạch nửa năm sau bắt đầu lựa chọn đệ tử tham gia, đến lúc đó sẽ cúng Thánh chủ đi tới thánh khư.

Ôn Hoa đáp.

- Cũng không biết đã xác định phương thức lựa chọn chưa?

Thạch Mục hỏi.

- Hiện giờ lựa chọn như nào thì trước mắt tông môn cũng chưa rõ, ta cũng không biết được. Có điều tất sẽ tiến hành lựa chọn trong nội viện tám đại quan, mà nhất định phải là võ giả Thiên Vị hoặc thuật sĩ Nhật giai, bằng không không có tư cách tham gia chọn lựa.

Ôn Hoa nói.

- Thì ra là như vậy.

Thạch Mục khẽ gật đầu.

- Nếu sư đệ có ý định tham gia vậy trong nửa năm này nhất định phải cố gắng chuẩn bị, đến khi đó ta sẽ thông báo cho. Sư huynh còn có chuyện cần xử lý, xin đi trước một bước.

Ôn Hoa đưa tay vỗ vỗ bả vai Thạch Mục, nói.

- Đa tạ Đại sư huynh đã giải đáp.

Thạch Mục khom người chào.

Ôn Hoa khoát tay một cái, bấm pháp quyết trong tay, quạt ba tiêu dưới chân bay lên trời, sau đó hóa thành một luốn lưu quang màu vàng, bay đi, trong chớp mắt đã biến mất.

Thạch Mục cũng không trì hoãn ở đây, gọi ra Bạch Hạc, xoay người bay về phía sau Ly Hỏa phong.

Bạch hạc màu trắng dưới sự chỉ dẫn của hắn hạ xuống một ngọn núi cách Ly Hỏa phong không xa, bên trên khói tím lượn lờ.

Vị trí ngọn núi này hết sức kỳ lạ, mấy ngọn núi nằm xung quanh đều cao hơn một chút, giống như là một bồn địa vậy. Thạch Mục sau khi hạ xuống đất phát hiện nơi này tụ tập nguyên khí thiên địa tương đối nồng nặc.

Ở trên đỉnh núi có một kiến trúc loại cung điện khá nhỏ, khói tím từ trong kiến trúc này bốc lên.

Thạch Mục đi tới trước mảnh kiến trúc này, nhìn thấy một cổng chào đỏ thắm, bên trên treo một tấm biển lớn, phía trên có hai chữ lớn hể chữ triện "Đan khư".

Đây chính là nơi Ly Trần tông luyện đan, lúc này trên quảng trưởng có rất ít người, không ai đi lại.

Thạch Mục sau khi xuống khỏi bạch hạc, chậm rãi đi đến trước tòa cung điện.

Xuyên qua cổng chào đỏ thắm, Thạch Mục đi tới trước một tòa đại điện, đưa mắt nhìn một chút liền cất bước tiến vào trong.

Bên trong bố trí rất đơn giản, hai bên là một vài chiếc giá gỗ, ở giữa thì đặt một chiếc bàn dài, cùng một miếng ngọc lớn hình chữ nhật.

Miếng ngọc lớn kia đặt ở sát tường đại điện phía sau, che đậy nửa mặt tường, phía trước chính là chiếc bàn dài kìa.

Ở phía sau mặt bàn có một tiểu nhi non nớt, tóc để chỏm đang ngồi, trong tay cầm một quyển sách, chăm chú đọc, không hề chú ý tới Thạch Mục đang đi vào.

- Khụ khụ....

Thạch Mục cũng không hiểu tình hình nơi này, cũng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ thấp giọng ho khan một tiếng.

- Hả, vị sư huynh này tới đây vì chuyện gì? Đến để đổi đan dược sao?

Nghe được tiếng ho khan, tiểu nhi kia lập tức ngẩng đầu lên, bỏ sách cổ trong tay xuống, nhìn Thạch Mục hỏi.

Thạch Mục chú ý trong tay hắn chính là một bí kíp luyện đan cấp thấp tên Tinh đan kinh, hiểu ra thằng nhóc này là đan đồng của một vị trưởng lão luyện đan, lập tức mở miệng nói:

- Hôm nay sao lại là ngươi ở đây?

- Vốn hôm nay là ngày sư phụ ta Lô đại sư trị thủ, chỉ có điều hôm nay có một lò đan dược khai lô, hắn phải tới đan phòng để trông giữ, vì vậy bảo ta ở đây. Nếu sư huynh có nhu cầu gì có thể nói với ta.

Đan đồng này xem ra không phải lần đầu tiên thay sư phụ làm công việc này, thể hiện rõ sự lão luyện.

Thạch Mục vốn định đến chỉ để làm quen hoàn cảnh, không muốn đổi đan dược gì cả, có điều hiện giờ bị tiểu đan đồng này hỏi như vậy, hắn lập tức nói:

- Gần đây ta sắp đột phá cảnh giới, có đan dược phụ trợ nào thích hợp hay không.

- Phá cảnh giới thì có rất nhiều loại đan dược có thể dùng, cấp bậc không giống nhau, điểm Tử kim cần thiết cũng khác nhau rất lớn... Như vậy đi, sư huynh cứ xem trước một chút, nếu có gì không rõ ta sẽ giải đáp cho sư huynh.

Đan đồng sau khi nghe xong, cắn môt suy tư một chút, nói.

Dứt lời, hắn xoay tay lấy ra một khối ngọc như ý dài, khẽ điểm nhẹ trên miếng ngọc hình chữ nhật này.

Trên miếng ngọc phun ra ánh sáng trắng, bên trên nền trắng là những chữ vàng nhỏ ngay ngắn.

Thạch Mục đảo mắt nhìn qua, thấy bên trên viết lít nha lít nhít chữ, đều là tên các loại đan dược, nói rõ cấp bậc cũng với điểm Tử Kim cần thiết, vài loại trong đó vô cùng hiếm thấy, đặc biệt là Nguyên Dương đan đứng hàng cực phẩm, nhìn thấy nó trong lòng Thạch Mục bốc lên một luồng khí nóng.

Chương 703: Ly Trần chư địa (2)


Hắn theo bản năng lấy Tử kim giác của Lôi Tích từ trong nhẫn chứa đồ ra.

Tác dụng của Tử Kim giác cũng tương tự như Huyền Linh bích của Thanh Lan Thánh địa, đều dùng để chứa điểm công lao của tông môn, điểm Tử Kim cần thiết để đổi dan dược chưa trong Tử Kim giác này.

Có điều Tử Kim giác này vừa bị hắn nắm vào trong tay, lập tức Thạch Mục lại thu về.

Tử Kim giác này cũng giống Huyền Linh bích, đều là thứ cần huyết khế, Thạch Mục tuy rằng tìm tòi thần hồn của Lôi Tích cũng nhưu đóng giả người này nhưng không có cách nào thăm dò Tử Kim giác, vì lẽ đó hiện giờ hắn căn bản không biết bên trong Tử Kim giác có bao nhiêu điểm cả.

Tên đan đồng trước mắt khá là lanh lợi, vạn nhất điểm Tử Kim trong Tử Kim giác không đủ đổi Nguyên Dương đan, vạn nhất chữa lợn lành thành lợn què, khiến đối phương hoài nghị vậy thì không ổn.

- Điểm Tử Kim của ta không đủ đổi Nguyên Dương đan, thế nhưng linh thạch cực phẩm không thiếu.

Thạch Mục thăm dò nói.

- Sư huynh, linh thạch cực phẩm không thể dùng để mua đan dược trực tiếp, có điều trước tiên ngài có thể đi Công Huân điện đổi linh thạch cực phẩm thành điểm Tử Kim, sau đó trở lại đổi đan dược.

Đan đông nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó đề nghị.

- Haizzz, xem ra còn phải đi một chuyến nữa, đa tạ.

Thạch Mục giả bộ oán hận một câu.

Ra khỏi đan khư, Thạch Mục lại gọi ra Bạch hạc, bay tới một ngọn núi khác.

Ngọn núi này cũng không phải Công Huân điện mà tên đan đồng kia đề cập.

Khoảng cách ngọn núi kia khá xa, phi hành chừng thời gian một nén hương bạch hạc mới hạ xuống, cũng không phải rơi xuống đỉnh núi mà rơi xuống sườn núi.

Ở giữa sườn núi có một con đường cụt, bên trên có một sơn động to lớn.

Thạch Mục đứng ở trước sơn động, ngẩng đầu nhìn lên thấy nham thạch trên hang núi viết ba chữ lớn màu đỏ tươi: Linh khu đài.

Ở lối vào có một tầng kim quang che phủ, hiển nhiên là một loại cấm chết kết giới lợi hại.

Thạch Mục xoay tay lấy ra huy chương màu tím, giơ về phía trước, trên tấm huy chương bắn ra một luồng hào quang, hòa vào trong màn sáng vàng kia.

Cấm chế kia lập tức xuất hiện một khe hở rộng chừng một người, Thạch Mục không chút chần chừ, tiến vào trong.

Vào trong sơn động, khung cảnh trước mắt hắn sáng lên, trong sơn động này không hề có cảm giác chật chội, ngược lại vô cùng rộng rãi, trống trải.

Đỉnh sơn động vô cùng cao, giống như đào rỗng cả ngọn núi, đỉnh sơn động ở ngoài cũng chính là đỉnh núi.

Chỉ thấy bên trên đỉnh sơn động được khảm mấy trăm viên bảo châu to bằng đầu người, tỏa ra ánh sáng trắng lạnh, chiếu rọi tới mọi vị trí trong sơn động.

Ánh mắt Thạch Mục quét qua, nhìn toàn bộ sơn động một lần, phát hiện bên trong phân bố theo hình tiên thiên bát quái. Trong sơn động phân bố tám bệ đá, trên mỗi bệ đá đều có mấy chục giá sách làm bằng Tử Vân mộc, cao tới trăm trượng, bên trên đặt các loại sách cổ.

Thân hình hắn lóe lên, tốn hơn nửa giờ mới có thể xem lướt qua tám bệ đá này một lần.

Hắn phát hiện số lượng tàng thư của Ly Trần tông khi so với Thanh Lan Thánh địa thì ít hơn không ít, trong đó đại đa số là các loại bí tịch có liên quan tới pháp môn Đạo gia cùng với sách cổ nghiên cứu thuật luyện đan luyện khí.

Mặt khác trong số sách cổ liên quan tới tông môn có một phần rất lớn là ghi chép về hệ thống và tư tưởng đạo giáo.

Sau khi đi một vòng, Thạch Mục bất ngờ phát hiện ở Linh khu đài này không có đệ tử cũ chuyên môn trông coi, đang buồn bực không biết các đệ tử làm cách nào để đổi sách thì thấy một tên đệ tử Ly Trần tông phi thân qua cạnh hắn, hạ xuống giữa bệ đá bát quái.

Ở giữa bệ đá bát quái có một trụ đá hình vuông, bên trên tử văn dày đặc, điêu khắc nhiều loại phù văn kỳ lạ.

Tên đệ tử kia sau khị hạ xuống trụ đá, lấy ra một chiếc sừng ngọc màu tím, đặt lên trên trụ đá.

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng trắng từ trọng trụ đá bắn ra, hóa thành một khối ngọc giản, rơi vào trong tay tên đệ tử kia.

Cấu trúc phù trận của cây trụ đá này khá giống với tháp linh của Thanh Lan Thánh địa.

Trong thời gian này, Thạch Mục điều khiển bạch hạc đi quanh một vòng, vừa đi vừa nghỉ.

Mãi cho tới trạng vạng tối, hắn mới trở về động phủ của mình.

Trong mấy ngày tiếp theo, Thạch Mục đi tới vài chỗ mà đệ tử bình thường của Ly Trần tông có thể tiếp xúc như nơi luyện chế pháp bảo linh khí Đạo Khí các một lượt, kết hợp với ký ức của Lôi Tích, cuối cùng đã hiểu rõ việc sinh hoạt tu luyện bình thường của đệ tử Ly Trần tông.

Không thể không nói Ly Trần tông ở phương diện luyện khí luyện đa xác thực vượt qua Thanh Lan Thánh địa, có không ít loại đan dược khiến người thèm nhỏ dãi.

Trong thời gian này, hắn cũng tới Công huân điện một chuyến, biết được linh thạch cực phẩm có thể đổi thành điểm tử kim với tỉ lệ 1:1, điểm này khá tương tự với Thanh Lan Thánh địa.

Mặt khác Thạch Mục còn phát hiện bên trong Ly Trần tông còn một khu giao dịch tự do nằm ngoài tông môn gọi là Dịch Lan phường, nằm trên Cực Âm phong, một trong mười ngọn núi quan trọng của Ly Trần tông, quy mô tương đương với Thông Lưu phường.

Chương 704: Trì trệ (1)


Một buổi sáng sớm mấy ngày sau.

Trong động phủ của Lôi Tích, Thạch Mục đi tới cửa phòng mật thất, một tay phất lên, cửa phòng mở ra.

Mật thất này không lớn nhưng bên trong được một màn sáng vàng nhạt bao phủ, xem ra là một tầng kết giới.

Bên trong kết giới là những tinh thạch màu đen cùng với một nam tử cao gần bằng Thạch Mục, đang ngồi khoanh chân, quanh thân ma văn màu tím mơ hồ lập lòe, ma khí màu đen từ trong những tinh thạch xung quanh tỏa ra, tiến vào trong cơ thể.

Bảy luồng ánh sáng đen từ trong cơ thể phóng ra, quay quanh người hắn, di động không dừng, có sự hấp dẫn mơ hồ nào đó với ma văn trên người.

Thạch Mục nhìn nam tử trước mắt, trong mắt lóe ra vẻ hài lòng.

Đây là một cấm chế trận pháp có thể ngăn cách ma khí mà hắn mua được trong Dịch Lan phường, trải qua vài lần kiểm tra, hắn xác nhận quả thực có thể ngăn cản khí tức ma khí, không bị lộ ra, cho nên triệu hồi thân ngoại hóa thân, để cho nó ngày đều tu luyện Ma Sát Thiên La công ở đây.

Mặc dù rời khỏi hoàn cảnh đầy đủ ma khí như ở đáy biển kia, tốc độ tu luyện của hóa thân trở nên rất chậm, thế nhưng cũng may hắn lấy không ít tinh thạch màu đen ẩn chứa ma khí nồng nặc từ đáy biển kia theo, nhờ vậy hiện giờ mới có thể tu luyện như bình thường.

Thạch Mục giương tay lên, đánh ra một pháp quyết.

Hào quang ma văn trên người hóa thân ảm đạm, bảy luồng hào quang màu đen kia cũng chậm rãi thu vào trong cơ thể, nó mở mắt, con ngươi đen kịt không hề chớp nhìn thẳng về trước.

Thạch Mục nhìn chăm chú một hồi, trong lòng sinh ra cảm giác quái dị. Chẳng biết vì sao hắn luôn cảm thấy trong ánh mắt cỗ hóa thân này lộ ra mấy phần tà dị.

Cảm giác này ngay từ khi tế luyện thân ngoại hóa thân đã cảm thấy, chỉ là theo tu vi tăng lên mà ngày càng rõ ràng. Đặc biệt là gần đây, sau khi nó tu luyện Ma Sát Thiên La công tầng thứ bảy.

Trong lòng hắn thầm suy đoán hay là do cỗ thân ngoại hóa thân này tu luyện công pháp ma tộc.

Thạch Mục suy nghĩ một chút, một cánh tay hóa thân nhấc lên, bốn luồng ma khí từ trong tay phun ra, trong nháy mắt hóa thành bốn cái xúc tu màu đen, cuốn về phía xa.

Ngay sau đó, tiếng nổ lớn vang lên.

Một cánh tay khác của hóa thân giơ lên, ba luồng ma khí lần lượt phun ra, hóa thành ba sợi xúc tu màu đen, đan dệt vào nhau với bốn sợi xúc tu khi trước, hóa thành một tấm lưới ma khí cuồn cuộn, bao phủ phạm vi hơn mười trượng.

Nhưng lông mày Thạch Mục lại cau lại, vẫy tay một cái, bảy chiếc xúc tu do má khí biến thành dồn dập tán loạn, hóa thành khói đen cuồn cuộn bay ngược lại trong hai tay thân ngoại hóa thân.

Ngay sau đó, hai tay thân ngoại hóa thân lại phun ra ma khí, thi triển Ma Sát Thiên La công, đồng thời thân hình thân ngoại hóa thân cũng phối hợp di động.

Thử nghiệm mấy lần như vậy, một tay Thạch Mục phất lên, để thân ngoại hóa thân dừng lại, lông mày nhíu càng chặt hơn.

- Chuyện gì xảy ra vậy, một khi thúc dục công pháp tới tận cùng liền cảm thấy trì trệ rất rõ ràng, đặc biệt là khi phối hợp với thân thể hoạt động thì càng thêm trì độn. Với trình độ phản ứng này nếu đối phó với kẻ địch yếu hơn mình thì thôi, nếu gặp tồn tại tương đương với mình, không chỉ công kích không tới đối phương, còn dễ dàng bị đánh bại.

Hắn sờ sờ cằm, lẩm bẩm.

Nghĩ tới đây hắn không khỏi cười khổ một tiếng, lắc đầu.

Nếu như chỉ dùng để đối phó với đối thủ yếu hơn mình, vậy hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net