XXX ( Chương 801-850 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 801: Yên La triệu hoán (2)


- Nơi này nguy cơ ẩn nấp ở khắp nơi. Bảo vệ...

Hắn còn chưa có nói xong, cảm thấy dưới thân đột nhiên truyền đến một trận sóng chấn động linh lực. Hắn còn không kịp né tránh, đã bị một ánh sáng bao vây lấy thân thể, lập tức biến mất.

Bản thân Tây Môn Tuyết cũng ở trong ánh sáng, trong miệng chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi. Sau đó nàng liền giống như Thạch Mục, biến mất không thấy bóng dáng nữa.

Sau một lát, bên trong Bảo Nguyệt Cung, trên mặt đất được lát ngọc bích đột nhiên hiện ra từng đạo phù văn màu trắng. Sau khi ánh sáng chớp hiện một hồi, hai bóng người từ đó hiện ra. Đó lại chính là Thạch Mục và Tây Môn Tuyết.

Hai người mới vừa xuất hiện ở bên trong đại điện, liếc mắt liền trông thấy pho tượng bạch ngọc đứng lẳng lặng ở sâu trong đại điện, khiến nơi này trông rất sống động.

Tây Môn Tuyết cùng Thạch Mục đồng thời sửng sốt. Một người ngạc nhiên trước dung nhan tuyệt mỹ của bức tượng. Người còn lại ngạc nhiên bởi thân phận của bức tượng này.

- Yên La...

Trong miệng Thạch Mục thì thào nói.

Đúng lúc này, cách đó không xa trước người hắn truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Thạch Mục theo tiếng động nhìn qua, chỉ thấy Yên La toàn thân mặc cung trang màu xanh lam, tay áo phất phới từ một bên đại điện đi tới.

Nàng vừa thăng chức Thánh Giai, dung nhan vốn cực kỳ xinh đẹp, hiện tại càng trở nên kinh diễm động lòng người. Trong lúc giơ tay nhấc chân, đều có thể để lộ ra một khí chất xuất trần khiến lòng người rung động.

Mặc dù diện mạo của Tây Môn Tuyết cũng tuyệt mỹ vô cùng, nhưng lúc này so sánh với Yên La, nàng vẫn kém một bậc.

Loại chênh lệch này cũng không phải là chênh lệch trực tiếp đến từ chính cảm quan thị giác, lại khiến người ta có thể cảm nhận ra được rõ ràng.

- Yên La, nàng đã thành tựu Thánh Phôi?

Thạch Mục cảm ứng được lúc này trên người Yên La truyền tới khí tức Thánh Giai. Chân mày hắn giãn ra, mừng rỡ kêu lên.

Cường giả Thánh Giai!

Ngay từ đầu Tây Môn Tuyết chỉ chú ý tới dung nhan khuynh thế của Yên La, lại không cẩn thận cảm nhận khí tức trên người nàng. Sau khi nghe được Thạch Mục vừa nói như vậy, nàng mới nhất thời tỉnh táo lại. Trên mặt nàng nhất thời lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Môi nàng khẽ nhếch lên, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó. Nhưng ngay lập tức, nàng cảm thấy toàn thân căng thẳng, thân thể không tự chủ được di chuyển.

Chỉ thấy một đạo ánh sáng trắng ôn hòa lại cường đại khác thường, từ trong ống tay áo Yên La bay lượn ra, quấn lấy Tây Môn Tuyết, liền chuyển dời nàng đến một góc đại điện khác.

Thạch Mục cảm thấy có chút kinh ngạc. Nhưng khi hắn nhìn thấy Yên La cũng không có ý định tổn thương tới Tây Môn Tuyết, chân mày hơi nhíu lại mới bắt đầu giãn ra.

Tây Môn Tuyết không rõ ý tưởng, còn muốn mở miệng hỏi thăm. Nàng liền thấy ánh mắt Yên La lạnh như băng phóng đến. Ngay sau đó nàng cảm nhận được một linh áp cường đại khó có thể ngăn cản.

Nhất thời toàn thân nàng run lên. Nàng chỉ cảm thấy trong nháy mắt mình có cảm giác bất lực, giống như rơi vào trong hầm băng. Vàng cũng không dám nói ra nửa câu một từ nào nữa.

Sau khi Yên La liếc mắt nhìn nàng một cái, liền thu hồi ánh mắt lại. Một tay nàng vung lên ở giữa không trung. Trong hư không liền có một ánh sáng bắt đầu khởi động. Một màn ánh sáng trong suốt từ trong không trung sinh, bao bọc lấy nàng cùng Thạch Mục vào bên trong.

Sau khi Thạch Mục liếc mắt nhìn lại Tây Môn Tuyết, liền xoay người nói chuyện với Yên La.

Bị ngăn cản ở phía ngoài của màn ánh sáng, mặc dù Tây Môn Tuyết có thể nhìn thấy được động tác của hai người, lại không nghe thấy lời hai người nói chuyện. Nhưng vừa nhìn, nàng liền biết quan hệ giữa hai người không cạn. Trong mắt nàng âm thầm lộ ra một thần sắc cô đơn.

Yên La thấy sắc mặt Thạch Mục khác thường, mở miệng nói:

- Ta trước đó đã sớm nói với ngươi, trong cơ thể nàng có một lực lượng không rõ, cho nên ta không tin tưởng nàng. Nể mặt ngươi, ta có thể không làm khó dễ nàng. Chỉ có điều cuộc nói chuyện tiếp theo của chúng ta, tuyệt đối không thể để cho nàng nghe được.

- Ta hiểu rõ.

Thạch Mục gật đầu nói.

Yên La đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên chân mày nhíu lại, liếc mắt quan sát Thạch Mục từ trên xuống dưới. Sau đó, nàng mở miệng hỏi:

- Có phải ngươi đã đi qua Tử Thúy Các hay không?

- Làm sao nàng biết?

Thạch Mục có chút kinh ngạc hỏi.

- Thiên Cơ Côn Sao ở trên người ngươi, lấy ra cho ta xem.

Yên La trực tiếp nói.

- Được.

Thạch Mục ngẩn ra. Nhưng dường như hắn chợt hiểu rõ cái gì, gật đầu, vung bàn tay lên. Như Ý Tấn Thiết Côn mang theo vỏ côn Thiên Cơ, cùng xuất hiện ở trong tay hắn.

Yên La đưa tay ra nhận lấy cả côn lẫn vỏ côn, đặt nó ở trước mắt cẩn thận đánh giá.

Ngón tay nàng vuốt nhẹ qua hoa văn được chạm rỗng ở trên vỏ côn, trong mắt lộ ra một tia thần sắc phức tạp.

Sau một lát, nàng lại đưa Tấn Thiết Côn trả lại cho Thạch Mục, mở miệng nói:

- Món đồ này có thể rơi vào trong tay của ngươi, cũng coi như thiên ý trong u minh an bài.

Thạch Mục nghe vậy, dường như có điều suy nghĩ gật đầu.

Từ tình huống trước mắt có thể thấy, Yên La rơi vào Tử Linh Giới trước mặt, chắc hẳn là chủ nhân Côn Lôn này, Bảo Hoa Tiên Tử trong miệng của đám người Công Thâu Tử và Phùng Ly.

Mình quỷ thần sai khiến nhận được tinh huyết của Bạch Viên. Lại thêm trước đó từ trong không gian Phiên Thiên Côn với định xong huyết khế, coi như là truyền nhân của hắn.</p>

Thạch Mục tiếp nhận trường côn, thu nó vào, sau đó mở miệng nói:

- Đúng rồi, Tử Thúy Các một số gần như đã bị hủy. Cho nên ta nghĩ biện pháp mang Tử Thúy Lô ra ngoài. Chỉ là bếp lò này tổn hại nghiêm trọng, không biết còn có thể sử dụng hay không.

Dứt lời, trên tay hắn có ánh sáng lóe lên.

Coong.

Lò luyện khí màu tím kia xuất hiện ở trong đại điện.

Ánh mắt Yên La đảo qua ở trên Tử Thúy Lô. Nàng liếc mắt nhìn vào tổn thương ở phía trên thân lò kia, nhìn thấy mà giật mình.

Đúng lúc này, trong mắt của nàng đột nhiên lộ ra một tia bất ngờ. Đôi mắt đẹp lại nhẹ nhàng nhắm lại.

- Tử Thúy Lô này vốn thật sự bị phế bỏ, trở thành vô dụng.

Sau một lát, Yên La mở mắt nói.

Chương 802: Khắp nơi hỗn chiến (1)


- Cái gì?

Thạch Mục được nghe Yên La nói lời ấy, nhíu chân mày lại nói.

Yên La đưa tay khẽ vuốt Tử Thúy Lô một chút, dường như suy nghĩ tới điều gì nói:

- Công Thâu Tử không hổ danh là đệ nhất luyện khí sư Côn Lôn ta. Hắn lấy tinh huyết phong lò, lấy tinh hồn luyện khí, sau nghìn năm mới có thể tạo thành Thiên Cơ Côn Sao. Tử Thúy Đồng Lô linh bảo Côn Lôn này cũng không có bị hủy hoàn toàn. Hiện tại hắn còn không tiếc buông tha cơ hội chuyển thế, lấy lực thần hồn còn sót lại bám vào ở trong Tử Thúy Lô này, cam tâm tình nguyện trở thành khí hồn của nó.

- Vì sao hắn phải làm như thế?

Thạch Mục hỏi.

- Công Thâu Tử suốt đời chăm chú theo con đường luyện khí, vô cùng si mê. Mặc dù xét về tài nghệ rèn khí, phóng tầm mắt ra toàn bộ tiên giới, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tử Thúy Lô này là vật xưa nay hắn luyện khí, trân trọng giống như mạng. Hắn xem nó là nơi chốn cuối cùng của mình, cũng không có gì kỳ quái.

Yên La yếu ớt nói.

- Nhưng có biện pháp khiến cho thần hồn đoàn tụ hay không?

Thạch Mục nghĩ đến dáng vẻ thần hồn cuối cùng của Công Thâu Tử lấy hồn định phù, không nhịn được hỏi.

- Tử Thúy Lô không phải là dụng cụ nuôi dưỡng hồn khí. Tàn hồn của Công Thâu Tử bám vào trên phía đó, có thể trải qua nghìn năm phủ đầy bụi không tan đi, đã là kỳ tích. Hiện tại một số thần chí của hắn gần như tiêu tan. Hắn lại cùng cái lò này hòa làm một thể, đã tuyệt đối không có khả năng đoàn tụ hoàn dương. Chẳng qua cũng chỉ có một điều. Tử Thúy Lô này lại có thể lấy lực khí hồn mở ra ba lần, lại xuất hiện thành tựu Công Thâu Tử rèn khí. Ngươi lúc còn sống phải quý trọng, không thể lạm dụng. Đây mới là an ủi lớn nhất đối với hắn.

Yên La lắc đầu nói.

Sau khi Thạch Mục nghe xong, trịnh trọng gật đầu. Trong ánh mắt hắn nhìn về phía Tử Thúy Lô có thêm vài phần trịnh trọng.

...

Cùng lúc đó, ở trên mảnh đất trống bên ngoài Bảo Nguyệt Cung, chẳng biết từ lúc nào đã tụ tập hơn mười người. Bọn họ hoặc túm năm tụm ba, phân ra các nơi.

Nếu như Thạch Mục ở đây, hẳn sẽ nhận ra trong đó rốt cuộc có không ít người hắn quen mặt. Ví dụ như mấy người của Ly Trần Tông: Mạc Lận Hối, Thủy Phong Nguyệt, Dương Đức, đám người Triệu Tiển, Tử Lăng của thánh địa Thanh Lan. Lúc này bọn họ đều ở nơi này. Nhưng vẫn có vài đám người từ bốn phía xung quanh chạy tới.

Ở góc tây bắc, bên cạnh một thi hài khổng lồ, gần hai mươi người Hắc Ma Tộc cao to, toàn thân có ma khí phát ra ánh sáng màu đen lượn lờ, tập chung ở một chỗ.

Thực lực của những người này, trên cơ bản đều đang ở Thiên Vị trung hậu kỳ. Người trung niên mặt lạnh dẫn đầu kia còn là một cường giả Thiên Vị đỉnh phong.

- Ở đây thực sự có không ít thi hài Cổ Man Tộc. Năm đó bọn họ hẳn là tìm được Bảo Nguyệt Cung. Chỉ có điều xem ra hình như bị biến cố gì đó, tử thương vô cùng nghiêm trọng.

Một người Hắc Ma Tộc nữ tính nói.

- Đó là tất nhiên. Dù sao bọn họ khiêu chiến chính là Bảo Hoa Thánh...

Một gã người Hắc Ma Tộc khác mới vừa nói ra phân nửa, lại giống như tỉnh ngộ, lại lập tức nuốt trở vào.

- Cưu Thập La đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?

Tên nữ tính người Hắc Ma Tộc kia trừng mắt với người mới vừa nói chuyện. Sau đó nàng nhìn về phía người trung niên mặt lạnh hỏi.

- Bất kể như thế nào, lần này cũng nhất định phải nhận được Thất Bảo Diệu Thụ. Bằng không khó có thể ăn nói được với vị đại nhân kia.

Ánh mắt Cưu Thập La nhìn về phía Bảo Nguyệt Cung, lạnh lùng nói.

Ở cách chỗ hắn không xa, lại có mười sáu, mười bảy đệ tử Trục Vân Kiếm Phái cầm trường kiếm, đang vây quanh ở bên cạnh một thanh niên mày kiếm mặc áo bào trắng.

- Thiếu chủ, nửa canh giờ trước, ở đây từng có bảo quang trùng thiên, hội tụ lượng lớn linh lực. Có thể ở bên trong có dị bảo gì đó sắp xuất thế.

Một đệ tử Trục Vân hơi lớn tuổi một chút, nhìn thanh niên mày kiếm nói.

- Ta thấy chưa chắc. Vừa mới rồi, linh lực cuồn cuộn, điên cuồng hội tụ. Hiện tại mây tan mưa dừng, vạn vật đều bình thản. Tình cảnh như vậy không giống dị bảo xuất thế, ngược lại giống như có cường giả tiến giai.

Người thanh niên mày kiếm chính là thiếu chủ Trục Vân. Hắn nhíu mày, mở miệng nói.

- Thiếu chủ nói có lý. Chỉ có điều nơi này bị cấm chế bao trùm, lại đưa nhiều người tới như vậy. Ta nghĩ, nơi này hẳn có gì đó đặc biệt, ngược lại cũng đáng để tìm kiếm.

Tên đệ tử lớn tuổi kia tiếp tục nói.

- Ừ, hiện tại thế lực khắp nơi đều bị hiện tượng dị thường vừa rồi thu hút lao đến đó. Chúng ta tạm thời xem tình huống một chút, sau đó tính toán tiếp cũng không muộn.

Dứt lời, thiếu chủ Trục Vân cuối cùng nhắm hai mắt lại, điều tức.

Mà ở dưới bậc thang của Bảo Nguyệt Cung, chưa đầy mười đệ tử của Ly Trần Tông lấy Dương Đức dẫn đầu, đang đứng ở bên cạnh tầng kết giới màu vàng này, cẩn thận quan sát tìm kiếm.

Đúng lúc này, đám ba người Mạc Lận Hối, Thủy Phong Nguyệt dẫn theo hai gã đệ tử của Ly Trần Tông khác, cũng đã đi tới.

Dương Đức ngẩng đầu liếc mắt nhìn mấy người. Trong mắt hắn dâng lên một thần sắc quái dị.

- Các vị cũng là đệ tử tinh anh bên trong tông. Bất luận bên trong tông môn chúng ta đấu thế nào, đi tới nơi này, đều phải đoàn kết nhất trí, cùng nhau đối địch.

Mạc Lận Hối không quan tâm thần sắc Dương Đức ra sao, trực tiếp mở miệng nói.

Sau khi đám người Dương Đức nghe xong, nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.

- Trước khi đi, nói vậy các vị sư tôn đều đã từng căn dặn các vị, bảo chúng ta tiến vào trong Bảo Nguyệt Cung, nên vì tông môn tìm kiếm di hài và pháp bảo của Tường Thái Thần Tướng?

Mạc Lận Hối còn nói thêm.

- Thật sự có chuyện này. Chỉ có điều hiện tại...

Dương Đức nói, ánh mắt nhìn lướt qua về bốn phía xung quanh.

...

Không giống với mấy đội ngũ trước, lúc này hơn mười đệ tử thánh địa Thanh Lan vẫn chưa tập trung lại cùng một chỗ, mà tốp năm tốp ba phân chia nhau ở bên ngoài khu vực thạch đài.

Tử Lăng và ba gã đệ tử Thánh Địa ngồi chung một chỗ, biểu hiện ra bộ dạng lắng nghe người khác nói. Nhưng ánh mắt bọn họ vẫn nhìn ra bốn phía xung quanh. Thỉnh thoảng bọn họ cũng đảo qua ở trên người Triệu Tiển.

Xung quanh Triệu Tiển tập trung nhân số không nhiều lắm. Chỉ có hai người. Nhưng thực lực cả hai đều không tầm thường, đều là tu vi Thiên Vị hậu kỳ.

Sau một lúc lâu, đám người Ly Trần Tông dọc theo kết giới màu vàng phân tán ra. Trong tay mỗi người đều lấy ra một cái lá cờ nhỏ màu tím, bố trí ở xung quanh phía bên ngoài kết giới.

Người Hắc Ma Tộc thấy thế, lập tức gây rối loạn một hồi.

Chương 803: Khắp nơi hỗn chiến (2)


Cưu Thập La dẫn theo tộc nhân tới cửa lớn trước cung điện, nhìn về phía đám người Ly Trần Tông nói:

- Nơi này là do chúng ta phát hiện đầu tiên, là do chúng ta khai quật. Các ngươi không được nhúng chàm. Vẫn mong các ngươi rời khỏi đây.

- Nực cười. Không nói đến chúng ta đều bị hiện tượng dị thường ở nơi này thu hút đến đây. Vốn không phân chia thứ tự đến trước và sau. Huống hồ nơi này vốn là nơi vô chủ. Cho dù thật sự là do các ngươi phát hiện trước, các ngươi cũng không có lý nào lại độc chiếm được.

Lúc này Mạc Lận Hối phản bác.

- Các ngươi là ngoại nhân dị tộc. Ba vị Thánh Chủ cho phép các ngươi tiến vào nơi này đã là ban ân cực lớn. Không ngờ không biết tốt xấu như thế.

Bên kia thiếu chủ Trục Vân phẫn nộ chê bai một tiếng, toàn thân kiếm khí tăng mạnh.

Đám người thánh địa Thanh Lan thấy rất có khả năng xung đột trở nên gay gắt, cũng đều tập chung lại một chỗ.

Người Hắc Ma Tộc cùng đệ tử của ba Đại Thánh Địa nói nhao nhao ồn ào, loạn hết cả lên. Đang lúc tranh chấp kịch liệt, đột nhiên có một ánh sáng màu tím từ nơi nào đó trong đám người lóe lên bắn nhanh ra, lặng lẽ không một tiếng động, đánh về phía trên người của một người Hắc Ma Tộc.

- Thình thịch.

Tiếng động vang lên!

Bởi vì luồng ánh sáng màu tím kia kì thực cũng không có bao nhiêu uy năng, tên người Hắc Ma Tộc kia không kịp đề phòng, bị một tiềm lực dẫn động bay ngược ra, đập về phía trên màn ánh sáng kết giới.

- Có người đánh lén!

- Trát Khắc Hồ!

Chỉ nghe xì một tiếng nữa!

Chỉ thấy trên ánh sáng màu vàng kết giới chập chờn, giống như nước gợn sóng bắt đầu khởi động qua, trong chớp mắt bao trùm ở trên người của người Hắc Ma Tộc kia, trực tiếp nuốt toàn bộ hắn vào bên trong.

Người Hắc Ma Tộc này vươn một cánh tay, trong miệng chưa kịp phát ra một tiếng hét thảm, liền dung hóa thành một bãi nước màu vàng.

- Thật là lực kết giới lợi hại!

Đệ tử của ba Đại Thánh Địa ở bên này, nhìn thấy tình hình như vậy, nhất thời phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

- Muốn chiến đấu thì quang minh chính đại tới đây chiến đấu. Đánh lén thật đê tiện, đây cũng là đạo xử thế của Thánh Địa các ngươi sao?

Hắc Ma Tộc bên kia lại nhất thời liên tục vang lên những tiếng quát lớn. Toàn thân mỗi người bắt đầu có sương mù dày đặc khởi động, thân hình tăng vọt, biến thành hai đầu bốn cánh tay. Ma khí bắt đầu khởi động lan về phía đệ tử của ba Đại Thánh Địa bên này.

- Tạm thời giết chết những người Hắc Ma Tộc không biết tốt xấu này đã!

- Giết bọn họ!

- Giết!

Đệ tử của ba Đại Thánh Địa thấy thế, ý chí chiến đấu của mỗi người đều tăng cao. Tát cả đều gầm lên giận dữ. Toàn thân bọn họ phát ra ánh sáng chói lòa, xông tới nghênh đón.

Hai phe vốn chính là kết thành đại thù từ ở chiến tranh tinh vực trước đó. Hiện tại hỗn chiến hết sức căng thẳng!

- Keng keng.

Một âm thanh vang lên.

Trường kiếm màu xanh phía sau lưng thiếu chủ Trục Vân bỗng nhiên ra khỏi vỏ, lao lên trên chín tầng trời lập tức vang lên một tiếng rồng ngâm. Một kiếm ý nồng đậm điên cuồng từ trên người hắn phát ra.

Trong miệng hắn khẽ quát một tiếng. Trường kiếm đưa về phía trước, hóa thành một đạo kiếm quang dài hơn mười trượng lạnh thấu xương, đâm về phía Cưu Thập La đang ở phía trước.

Lúc này toàn thân Cưu Thập La được ma khí lượn lờ, không ngờ hóa thành một người khổng lồ ba đầu sáu tay cao tới hai trượng. Trên sáu cánh tay mỗi cánh tay giơ cao ma bảo. Một ma bảo trong đó là hồ lô màu đen đổ nghiêng. Miệng hồ lô nhất thời sáng lên ánh sáng màu đen. Một lượng ma khí nồng đậm bắt đầu khởi động lao ra, ùn ùn kéo đến quấn về phía trường kiếm của thiếu chủ Trục Vân.

- Đâm đầu vào chỗ chết!

Khí thế của thiếu chủ Trục Vân không hề giảm sút. Trường kiếm trong tay hắn chấn động mạnh. Trên thân kiếm đột nhiên phân ra một vòng kiếm ảnh dày đặc, quay xung quanh thân kiếm, phát ra ánh sáng sắc bén.

Những ma khí tối đen như mực vừa tới gần, liền lập tức bị nó cắt thành mảnh nhỏ.

Ở các nơi còn lại, người Hắc Ma Tộc cùng đệ tử của ba Đại Thánh Địa bắt đầu hỗn chiến!

Trong lúc nhất thời, ma khí cuộn trào mãnh liệt. Linh quang trùng thiên. Những tiếng chém giết, những tiếng nổ vang liên tiếp phát ra bên tai không dứt.

Mười mấy cường giả thiên cấp giao chiến đưa tới chấn động lớn. Ngay cả mặt đất và không khí cũng không ngừng nổ vang, dường như muốn sụp đổ!

Tuy rằng thực lực của người Hắc Ma Tộc mạnh mẽ vô cùng, đủ để một người địch ba. Nhưng tổng thể số lượng người so sánh tương đối với đệ tử của ba Đại Thánh Địa, vẫn ít hơn rất nhiều. Rất nhanh bọn họ liền bị bao vây, ép đến góc thạch đài.

Thân ảnh nho nhỏ của Tử Lăng ở trong đám người không dễ chú ý tới. Hắn đột nhiên từ trong đội ngũ đệ tử Thanh Lan xuyên ra, trong tay phát ra ánh sáng chói lòa, đánh về phía giữa lưng của một đệ tử Trục Vân Kiếm Phái đang ở trước mặt.

- Thình thịch.

Một âm thanh vang lên.

Trong miệng tên đệ tử Trục Vân kia phun ra một búng máu, bay ra ngoài.

Các đệ tử Trục Vân khác cả kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn. Bóng dáng Tử Lăng đã sớm lặng lẽ lui ra khỏi đó.

Thời khắc mọi người đang mờ mịt, từ nơi nào đó, đệ tử của Ly Trần Tông lại truyền ra một tiếng kêu thảm.

Trường kiếm trong tay tên đệ tử Trục Vân vừa rồi, lúc này không biết tại sao, rốt cuộc đã cắm vào phía sau lưng của một đệ tử của Ly Trần Tông.

- Đồ vô sỉ. Không ngờ nhân cơ hội ở phía sau hạ thủ. Là muốn giết chết cả chúng ta, độc chiếm vật trong Bảo Nguyệt Cung sao?

Một tiếng nữ nhân sắc nhọn vang lên. Thoáng cái, nàng đã nói ra lo lắng ẩn giấu trong lòng đệ tử ba tông.

Đệ tử của ba Đại Thánh Địa không tiếp tục bao vây tấn công người Hắc Ma Tộc nữa, ngược lại đề phòng lẫn nhau.

Thiếu chủ Trục Vân liếc mắt nhìn về phía đệ tử đồng môn vừa rồi bị đánh lén trọng thương. Ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lẽo. Trường kiếm liền tập kích về phía đệ tử Thanh Lan bên này.

Triệu Tiển hừ lạnh một tiếng, thân hình lắc một cái, trường kích đâm thẳng ra, chiến đấu với hắn.

Bên kia, đệ tử của Ly Trần Tông từ lâu đã giết tới đỏ cả mắt rồi, vẻ mặt cũng giận dữ chém giết về phía Trục Vân Kiếm Phái.

Trước cung điện, trên thạch đài rơi vào tình trạng hỗn chiến. Nhưng không có người chú ý chính là, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Tử Lăng từ trong hỗn chiến thoát ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười đạt được âm mưu. Trên người lóe lên ánh sáng, lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Chương 804: Âm mưu của Thiên Đình (1)


Trong Bảo Nguyệt Cung, Thạch Mục và Yên La đứng đối diện nhau, hình như vẫn chưa ý thức được chuyện đã xảy ra bên ngoài cung.

Đột nhiên, trong mắt Thạch Mục hiện lên một vẻ kinh ngạc khác thường, dường như muốn nói lại thôi.

- Thế nào? Ngươi có gì muốn hỏi ta sao?

ên La liếc mắt nhìn Thạch Mục,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net