XXXII (Chương 901-950 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 901: Chiến đấu kịch liệt (2)


- Đến nước này, không lẽ ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại? Sao không quy phục dưới trướng của bản tọa, tôn ta làm chủ!

Thân ảnh được bao phủ trong kim quang bỗng nhiên mở miệng nói.

- Hắc hắc, Đế lão nhân, nếu không phải vì ta tin sai người, giữa ta và ngươi, hươu chết vào tay ai còn chưa biết. Ngươi ít nói lời vô nghĩa, đại trượng phu muốn chết cũng phải đội trời đạp đất, nhất định không cúi mình làm nô bộc cho ai, đánh tử chiến với ta đi.

Bạch Viên lão tổ cười lớn, gào thét khiêu chiến.

- Được! Nếu ngươi đã nguyện đi chết, bổn tọa sẽ giúp ngươi.

Thân ảnh kia mở miệng đáp lời.

Sau khi nói xong, kim quang trên người thân ảnh đó chói sáng rực rỡ, thân hình nhanh chóng biến lớn, chẳng mấy chốc đã cao vạn trượng.

Ngay lúc này, bất kể là Bạch Viên lão tổ, hay những tên hoàng bào cự nhân kia, trước mặt vị này đều nhỏ bé vô cùng.

Vị kia nâng một tay lên, thoạt nhìn vô cùng chậm, nhưng thực ra cực nhanh thò ra phía trước, lòng này tay lấp lánh ánh tím, thanh âm sét đánh không ngừng vang lên.

Bên trong đó, tia chớp cực lớn to đến hơn mười trượng giống như thác nước đổ ào ạt xuống, bổ vào đầu Bạch Viên lão tổ.

Tiếng nổ lớn vang lên ù ù trong tinh không, hơn phân nửa hư không đều được nhuốm thành màu tử kim.

Bạch Viên lão tổ dường như cảm nhận được linh áp vô hình đang kéo đến rầm rộ, thân hình rung mạnh, khí tức trên người mặc dù đã suy yếu không ít, nhưng vẫn trừng lớn hai mắt, ánh lửa đỏ thẫm quấn quanh trên bàn tay, nghênh đón dòng thác tử điện không chút yếu thế.

Bàn tay đỏ thẫm hướng lên trời nắm chặt cả luồng thác tử điện vào trong tay, sau đó dũng mãnh xét nát đến khi chúng vỡ tan thành mảnh vụn.

Vô số điện mang màu tím nổ tan tành, giống như những ngôi sao vô cùng chói mắt.

Nhưng khiến Thạch Mục hết sức rung động chính là những mảnh vụn tử điện không tiêu tán hoàn toàn mà chúng tụ tập lại với nhau, hóa thành vô số dây xích màu tìm vô cùng to lớn rắn chắc, tiếp tục bay về phía Bạch Viên lão tổ, muốn vây trói ông.

Thạch Mục chăm chú nhìn, phát hiện những dây xích màu tím này không giống như bình thường như mặt ngoài chúng thể hiện, thoạt nhìn giống như chúng là một tập hợp của những phù văn dày đặc.

Vô số dây xích phù văn màu tím uốn lượn như linh xà, nhanh chóng quấn quanh thân thể Bạch Viên lão tổ, bao gồm cả Phiên Thiên Côn nằm trong tay ông cũng bị trói buộc.

Trên dây xích phù văn, điện quang chớp động mãnh liệt, đập lên người Bạch Viên lão tổ, tung tóe vô số tia lửa.

Vẻ mặt thống khổ của Bạch Viên lão tổ vừa lóe lên, nhưng vẫn không rên lên dù chỉ một tiếng, kim quang trong mắt tỏa ra mãnh liệt, cả người bộc phát ngũ sắc linh quang, thân hình của ông nháy mắt biến lớn hơn mấy lần, hai bên cổ xuất hiện hai chiếc đầu cực lớn, một đầu có vẻ mặt vui mừng, một đầu giống như vị kim cang đang giận dữ.

Dây xích phù văn tức khắc bị kéo căng ra gấp mấy lần, phía dưới xương sườn ngay sau lưng mọc ra bốn cánh tay cường tráng, trực tiếp xé từng dây xích thành mảnh nhỏ.

Bạch Viên lão tổ vừa mới khôi phục tự do, liền thấy thân ảnh bên trong kim quang nhanh chóng truyền ra từng đợt chấn động, từng vòng hào quang màu vàng bắt đầu dập dờn, hóa thành kim sắc quang mạc bao trùm hơn phân nửa tinh không.

Thạch Mục không cần đoán cũng biết kim sắc quang mạc này giống với hoàng quang của Bạch Viên lão tổ, là một loại sức mạnh lĩnh vực!

Thân ảnh trong kim quang duỗi một tay ra, sau đó bàn tay nắm lại, một luồng sức mạnh vô hình từ bốn phương tám hướng nhanh chói trói chặc Bạch Viên lão tổ, làm ông không thể nào nhúc nhích.

Kim quang nhân ảnh tiếp tục vung tay lên không trung, từ khoảng cách nghìn dặm, vô số mảnh vỡ thiên thạch bị hút về đây, giống như thủy triểu bay đến.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, lực ma sát khiến cho những thiên thạch này bốc cháy mãnh liệt, hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ, giáng xuống Bạch Viên lão tổ.

Trên trán chiếc đầu chính giữa của Bạch Viên lão tổ, đột nhiên xuất hiện một con mắt dọc cực lớn màu vàng, từ trong đó bắn ra kim quang cực kỳ chói lọi, bao phủ lấy không gian chừng trăm trượng xung quanh thân thể.

Những quả cầu lửa dùng khí thế mạnh mẽ đánh vào trong kim quang, giống như đá chìm vào biển, bị nóng chảy lặng yên không tiếng động.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm hùng hậu từ bóng người bên trong kim quang truyền ra:

- Thời không vĩnh cố.

Sau khi vừa nghe xong, Thạch Mục lập tức hoảng sợ, ánh mắt quét tới kim sắc quang mạc, đã thấy bên trong đó tất cả sự vật đều ngừng lại, giống như bị đông cứng không thể nhúc nhích.

Thậm chí Thạch Mục còn cảm nhận được, nguyên khí vốn đang chuyển động trong tinh không cũng bị đông kết, giống như bị hai tầng không gian cùng thời gian giam cầm, phong tỏa tất thảy tinh vực này.

Thân ảnh của Bạch Viên lão tổ, cùng với con mắt giữa trán bắn ra kim quang trong tích tắc này đều bất động tại chỗ.

Bóng người bên trong kim quang bước về phía trước, khẽ xoay cổ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một tảng đá lớn lấp lánh tia sáng đỏ thẫm.

Hình dạng của hòn đá hoàn toàn bất quy tắc, bên trên không có bất kỳ phù văn hay đường vân gì, giống như một quả tim còn hoạt động, đập từng tiếng thình thịch, làm Thạch Mục vô cùng ngạc nhiên.

- Hôm nay bổn tọa sẽ cho ngươi xem uy lực của tinh hạch.

Kim quang nhân ảnh mở miệng nói.

Vừa dứt lời, bày tay vị kia vung lên, khối hồng quang cực thạch bắt đầu trôi nổi giữa không trung, bay về phía Bạch Viên lão tổ.

Nhưng trong lúc này, con mắt dọc run lên từng đợt kim quang, tránh thoát khỏi phong tỏa thời không.

Năm cánh tay cường tráng nhanh chóng thò ra, tạo thành một tấm khiên màu vàng bằng đá cực lớn, cố gắng chống đỡ luồng sáng màu đỏ thẫm đang dần tiến đến.

Chương 902: Bạch Viên chết (1)


Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, tinh hạch bắt đầu vỡ ra.

Một đợt sóng khổng lồ đỏ thẫm lấy Bạch Viên lão tổ làm trung tâm quét sạch sang bốn phương tám hướng, khiến cho tinh vực lay động kịch liệt, gần như nổ văng tung tóe.

Những tên hoàng bào cự nhân cùng đám binh sĩ kim giáp vốn đang chiếm đóng chung quanh, đã sớm lui đến một nơi rất xa, chỉ dám quan sát tình hình trận chiến từ khoảng cách cực lớn, không dám đến gần.

Thạch Mục cảm thấy sau một hồi chấn động mãnh liệt, luồng sáng màu đỏ thẫm dâng lên, mang theo vô số ánh lửa cũng lôi điện sáng lên lấp lánh, không ngừng xoay tròn, cuối cùng hóa thành một dòng xoáy đỏ thẫm.

Tấm khiên màu vàng đất sau khi bị ánh sáng đỏ đập mạnh cũng đã vỡ vụn ra, từng mảnh vỡ bị dòng xoáy kia hút vào, thành một bộ phận của nó.

Cùng lúc đó, những mảnh vỡ chiến hạm, thiên thạch lơ lửng chung quanh vòng xoáy cũng bị đó dẫn dắt vào rồi nuốt sạch.

Số lượng vật bị cắn nuốt ngày càng nhiều, vòng xoáy xích hồng chẳng những không suy yếu, mà lại càng khuếch trương cực lớn.

- Đế Xuân, ngươi đi ngược lại với Thiên Đạo, xem thường muôn dân trăm họ trong tinh vực, Thiên Đạo chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!

Bạch Viên lão tổ toát lên lửa giận ngút trời, lạnh lùng quát lên.

- Thiên Đạo? Vớ vẩn! Đối với chúng sinh, bổn tọa chính là Thiên Đạo! Theo ý ta thì sống, nghịch ý ta tất chết!

Đế Xuân cười lạnh, bàn tay năm ngón nâng lên rồi nắm chặt.

Ầm!

Tốc độ xoay tròn của vòng xoáy đỏ thẫm trong nháy mắt tăng lên rất nhanh.

Chỉ chốc lát, vòng xoáy chỉ có kích thước nghìn trượng, giờ phút này vậy mà đã mở rộng ra gấp nười, trở thành kích thướng vạn trượng.

Chỉ cần cho nó thời gian, giúp nó cắn nuốt thêm nhiều vật chất nữa, e rằng nó sẽ cắn nuốt tất cả những gì có trong tinh không.

Trên mặt Bạch Viên lão tổ hiện lên vẻ kiên quyết, thân hình nhanh chóng biển đổi, ba đầu sáu tay biến mấ, khôi phục tướng mạo sẵn có, máu màu vạng từ trong lỗ thủng tuôn ra, chảy vào trong Phiên Thiên Côn được nắm chặt trong hai tay.

Tần máu màu vàng bao trùm lấy Phiên Thiên Côn, làm nó sáng lên kim quang chói lọi.

Phiên Thiên Côn trong tay Bạch Viên lão tổ đâm ra mãnh liệt, ra sức đập xuống giữa vòng xoáy đỏ thẫm kia.

Ầm ầm!

Tiếng nổ khủng bố vang lên, sau đó vòng xoáy màu đỏ bị nứt ra vô số khe hở, cuối cùng vỡ vụn tan nát.

Sau tiếng nổ, từng đợt sóng phản chấn tỏa ra bốn phương tám hướng, quét sạch từng mảng lớn tinh thạch ở bốn phía.

Thân hình Bạch Viên lão tổ cũng bị ảnh hưởng bởi luồng sức mạnh này, bị đẩy bay về phía sau.

Trong lòng Thạch Mục rét lạnh, nhưng ngay sau đó liền chứng kiến một sự việc không thể tin được.

Tay Bạch Viên lão tổ thoáng buông lỏng, giống như không cầm được Phiên Thiên Côn, nó xoay tròn điên cuồng sau đó bay ra, rất nhanh biến thành một vệt sáng, biến mất trong tinh không mênh mông.

Thân hình Bạch Viên lão tổ quay cuồng trong hư không rồi ngã xuống, đập trúng vô số mảnh vỡ tinh thạch.

Đế Xuân đan tay lại vào nhau, một nguồn sức mạnh vô hình cố định Bạch Viên lão tổ ngay tại chỗ.

Gò má Bạch Viên lão tổ đương đỏ thẫm, hiện tại đã trở nên trắng bệch, không còn một giọt máu, kim quang trong mắt đã vô cùng u ám, lỗ thủng trước ngực đã ngừng chảy máu.

Thạch Mục hiểu rõ, bởi vì trong cơ thể ông không còn dù chỉ một giọt máu.

Đợt tấn công vừa rồi đã đẩy Bạch Viên lão tổ vào tình trạng cạn kiệt sức sống.

- Trong vạn năm trôi qua, ngươi là một trong số ít người có khả năng uy hiếp được bổn tọa! Đáng tiếc, ngươi cùng đám dám làm trái ý của bổn tọa đều có kết cục giống nhau, trở thành bại tướng dưới tay bổn tọa!

Thân hình Đế Xuân nhanh chóng thu nhỏ lại, trở lại bộ dáng nguyên thủy, đứng trước mặt Bạch Viên, giọng điệu nhàn nhạt.

- Để lão nhân, ta sẽ chống mắt chờ xem ngày ngươi ngã xuống!

Đôi mắt Bạch Viên chăm chú nhìn chằm chằm ngươi trước mặt, gầm nhẹ.

- Sắp chết đến nơi mà còn hồ đồ ngu xuẩn! Hừ, ngươi sẽ không nhìn thấy được đâu!

Đế Xuân nghe xong, hừ lạnh.

Vừa dứt lời, tay áo hắn vung lên, lập tức trên hai gò má Bạch Viên lão tổ có tiếng nổ vang, trong hốc mắt tức thì vỡ thành sương máu, hai con mắt màu vàng từ trong đó bay ra.

Hai cột máu phun ra, sau đó để lại hai vết máu trên mặt.

- Ha ha ha...

Hai mắt Bạch Viên lão tổ bị móc ra nhưng không giận, vậy mà vẫn cười tùy ý như điên.

Tiếng cười vang dội khắp tinh vực, giống như đang cười nhạo ai đó.

Tiếng cười chợt ngừng lại, nhưng trong tinh không vẫn còn những âm vang không dứt.

Khí tức trên người Bạch Viên lão tổ đã dần tán đi, nhưng thân thể khổng lồ vẫn đội trời đạp đất như cũ, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm phía trước, không chịu ngã xuống.

- Tàn hồn tàn huyết không được bỏ phí chút nào, bổn tọa cần dùng đến.

Chương 903: Bạch Viên chết (2)


Đế Xuân lạnh giọng hạ lệnh.

Tộc Cổ Man đứng chung quanh chỉ dám nhích người lên trước một chút, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Bạch Viên lão tổ, trong thời gian ngắn, không ai dám bước lên trước.

Đế Xuân thấy vậy, miệng mắng một câu "rác rưởi" rồi cất bước đi đến trước người Bạch Viên, một tay phất lên cao, từ trong bàn tay tỏa ra kim quang xán lạn, đánh tới người kia.

Nhưng vào lúc này, dị biến phát sinh!

Khí tức đã tan rã của Bạch Viên lão tổ ngưng tụ một lần nữa, một tia kim quang từ trong đầu bay vào trong tạng phủ, chỗ ngực bụng hiện ra quang đỉnh năm màu kim, thanh, xanh, xích, vàng liên tiếp, tản ra hào quang kịch liệt.

Năm quang đỉnh cùng truyền ra quang mang rực rỡ, liên kết thành một vòng tròn cực lớn, bay ra khỏi thân thể Bạch Viên, bắt đầu xoay tròn kịch liệt.

- Huyền Công Cửu Chuyển!

Đế Xuân thấy tình thế không ổn, lập tức khẽ động thân mình, giống như chạy trốn, nhưng năm đỉnh truyền ra từng đợt thải quang ngũ sắc, vây nhốt Đế Xuân ngay tại chỗ.

Cùng lúc đó, trên người Bạch Viên lão tổ bắn ra hai luồng ánh sáng một đen một trắng.

Hai luồng sáng này giống như cá bơi, chui vào trong ngũ sắc thải quang, nhanh chóng chuyển động.

Đôi cá trắng đen vừa tiến vào, ngũ sắc thải quang run lên bần bật, khí tức hủy diệt đất trời bắt đầu tràn ra.

- Đề lão nhân, thằng làm vua, thua làm giặc, trận chiến này chưa kết thúc đâu!

Bạch Viên lão tổ vừa cười vừa nói.

Sau một khắc, quang mang kia nhanh chóng biến lớn, trở nên vô cùng chói mắt, trực tiếp nuốt sóng thân ảnh Để Xuân.

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh dữ dội vang lên, thân thể khổng lồ của Bạch Viên lão tổ vỡ ra, vô số máu thịt đốt thành ngọn lửa màu vàng, lan ra bốn phía.

Những tên Cổ Man tộc đứng cách đó không xa cùng đám chiến hạm đều tránh không kịp, bị liên lụy vào, nhanh chóng nát vụn, lại có vô số cường giả cũng chết theo.

Thạch Mục đứng ở một bên vô cùng kinh hãi, mặc dù biết đây chỉ là một đoạn ký ức của Bạch Viên lão tổ, nhưng vẫn thấy hơi buồn rầu.

Hắn không ngờ, Bạch Viên lão tổ lại có thể dùng tư thế oai hùng như vậy mà vẫn lạc.

Sau khi vô số kim sắc hỏa diễm dần dần tắt, gió mạnh đương tàn sát trong hư không cũng bình thường trở lại, Thạch Mục liền thấy bên trong ngọn lửa hừng hực, có một kim quang nhân ảnh vọt ra.

Bóng người kia vô cùng mơ hồ, nhưng vẫn không quá khó đoán, hiển nhiên là Đế Xuân.

- Đại thành Huyền Công Cửu Chuyển, nếu như lựa chọn che giấu nguồn sức mạnh này, vẫn có thể sống lại! Ngươi không tiếc trả giá đắt lựa chọn con đường vạn kiếp bất phục để cùng chết với bổn tọa, là thông minh, hay ngu xuẩn đây?

Bóng người trong kim quang không chỉ tiếc hận, mà còn trào phúng châm chọc.

- Ngươi làm thế, chẳng qua chỉ ngăn cản ta được nghìn năm, càng đừng nói nghìn năm, cho dùng vạn năm đi nữa, trong tinh vực mênh mông này sẽ không xuất hiện một người thứ hai như ngươi, tu luyện thành công cửu chuyển!

Đế Xuân khẳng định vô cùng chắc chắn.

Dứt lời, bàn tay lớn khẽ vẫy lên, một luồng kim quang trong tay hắn tuôn ra, giống như một chiếc lưới chiếm trọn bầu trời, bao phủ tất cả những tất cả những vật còn vương lại khí tức của Bạch Viên lão tổ, ngay cả một miếng thịt cũng không buông tha.

Cùng lúc đó, trước mắt Thạch Mục trở nên mơ hồ, cảnh vật biến đổi, Đế Xuân, tinh không, chiến hạm... đều biến mất toàn bộ không còn gì nữa, thân ảnh hắn xuất hiện trong thức hải lần nữa.

Tất cả những gì vừa chứng kiến, giống như giấc mộng nam kha.

Cách hắn không xa, Phiên Thiên Côn đang đứng lặng yên tỏa ra kim quang dập dờn, một đám sương khói giống như tàn hồn của Bạch Viên từ bên trong thoát ra, hóa thành hư ảnh bạch viên, dùng tư thế loài vượn lao nhanh về phía hắn, trực tiếp cùng hắn hòa làm một thể.

Con vượn trắng vừa mới nhập vào cơ thể, Thạch Mục lập tức tỉnh táo trở lại, hai mắt mở ra, phát ra kim sắc quang mang, sau đó ngửa mặt lên trời thét dài chấn động cửu thiên.

Một tiếng két vang lên rất nhỏ.

Trong đan điền, Kim Đan vỡ vụn ra, hóa thành từng tia sáng màu vàng, không ngừng đi dọc theo từng kinh lạc trong cơ thể hắn, sau đó hướng lên trên, trực tiếp nhảy vào trong thức hải.

Nương theo từng đợt kim quang, Thạch Mục cảm giác từng kinh lạc giống như ai dùng dao gọt búa bổ, vô cùng đau đớn.

Cùng lúc đó, trên chín tần mây lập tức vang lên từng đợt tiếng sấm, vô số lôi hỏa từ trên bầu trời bổ xuống, đánh vào thân thể Thạch Mục.

Quần áo trên người hắn đã bị xé ra từng mảnh, sau đó hóa thành tro tàn, lộ ra cơ thể cường tráng đang được lôi hoa trui rèn, bắt đầu hiện lên hào quang óng ánh.

Làn da của hắn dần trở nên trong suốt, thậm chí có thể thấy được từng kinh mạch giống như con giun đỏ thắm nằm bên trong.

Dựa vào lôi hỏa cùng kim quang rèn luyện, kim dịch từ Thiên Liên Tâm vừa chạy qua tất cả xương cốt tứ chi bỗng dưng sôi trào trở lại, dần dần dung nhập vào máu của hắn, làm cho máu hắn bắt đầu phát ra từng tia ám kim.

Rắc rắc

Nương theo từng đợt lôi điện đánh xuống không ngừng, vòng xoát linh lực bao phủ bên ngoài đã bỗng dưng co rút lại, dần trở nên ngưng thật hơn trước, từ diện tích mười trượng xuống còn chừng hơn một tấc, sau đó hóa thành cột sáng màu vàng, trực tiếp xuyên qua sơn động, rót vào đỉnh đầu Thạch Mục, đi vào trong cơ thể.

Hai mắt Thạch Mục nhắm nghiền, giống như cái giếng sông cung cấp thế nào cũng không đủ, tùy ý để cho linh lực cuồn cuộn chạy vào trong cơ thể hắn.

Không biết trải qua bao lâu, cột sáng rót vào trong cơ thể Thạch Mục vẫn không tán đi, mà ngày càng to lớn và ngưng thực hơn nữa.

Sau đó tiếng ầm ầm vang lên cực kỳ lớn.

Sơn động mà Thạch Mục cư trú rốt cuộc không thể chịu nổ sức ép từ thiên địa linh lực, do đó bị chúng đánh nát bấy.

Từng mảnh đá vụn sụp đổ chung quanh Thạch Mục, một số ít khi vừa rơi vào người hắn đã bị tầng kim quang bên ngoài cơ thể ngăn chặn.

Chương 904: Thánh giai (1)


Trước khi sơn động nổ tung, Thải Nhi đã thấy tình hình không ổn, đã bay xa ra tránh đi, hiệ n giờ đang ở trên hòn đảo cách Thạch Mục đến mấy trăm trượng.

Thải Nhi nghe thấy động tĩnh bên đó, đầu hơi nghiêng nhìn về phía Thạch Mục, thấy cả người hắn hiện ra sắc vàng lóng lánh, không khỏi rung đùi đắc ý thì thầm:

- Thạch Đầu vừa biến thành cây cối, giờ lại muốn biến thành vàng à?

Đúng lúc này, âm thanh quái lạ chung quanh đảo nhỏ nơi Thạch Mục đang ngồi lại tiếp tục vang lên, thủy vực chấn động bốn phía, mặt nước sôi trào, tạo thành từng bọt nước cực lớn, cùng vô số bóng nươc khổng lồ.

Trong lòng Thải Nhi kinh hãi, đã thấy sương mù chung quanh đảo nhỏ đã tản ra, lộ ra khu vực bên trong, tụ họp một đám thân ảnh yêu thú.

Ở những đảo nhỏ chung quanh, một số yêu thú nhỏ đều nằm rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy như cầy sấy, thập phần sợ hãi với Thạch Mục, kẻ vừa đưa đến thiên địa dị tượng.

Nhưng những con yêu thú có hình thể lớn hơn, thực lực cũng mạnh hơn đều muốn ngóc đầu dậy, chuẩn bị đi đến chỗ đảo nhỏ.

Thải Nhi thấy thế, vội vàng giương cánh, bay vút vào không trung, ngũ thải quang mang quanh thân sáng rực lên, cả thân hình nhanh chóng bành trướng thành kích thước khổng lồ, lượn vòng quanh cột sáng màu vàng trên đỉnh đầu Thạch Mục, miệng phát ra từng tiếng hú gọi.

Một con rắn xanh thật lớn đang muốn lặng lẽ bơi về phía đảo nhỏ, nhưng vừa nghe thấy tiếng kêu kia, lập tức rúc đầu vào trong nước, nhanh chóng lui lại.

Cách đó không xa, một con rắn mối kích thước khổng lồ giống như ngọn núi vừa bơi được nửa đường đã nhanh chóng quay vòng lại, không dám đi tiếp nữa.

Trong nước vốn có những âm thanh âm thầm gợn sóng, cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Thải Nhi thấy thế, kêu to đắc ý, tựa hồ múa khoe khoang:

- Thạch Đầu, thấy chưa, lần này là Thải gia bảo vệ ngươi đó.

Thế nhưng ánh mắt nó vừa quén qua, thân thể khổng lồ đột nhiên cứng đờ.

Bên trong sương mù dày đặc, có bảy tám thân ảnh khổng lồ bắt đầu hiển hiện rõ ràng.

Trên những thân ảnh đó truyền ra những khí tức khiến Thải Nhi âm thầm hối hận, bản thân vừa rồi kiêu căng quá đáng.

Tất cả bọn chúng đều là yêu thú Thánh giai, một mình nó e rằng không thể đối phó được.

Thải Nhi do dự hồi lâu, cuối cùng không lựa chọn chạy thoát, mà tiếp tục bay vòng quanh cột sáng, ra sức kêu to.

Thanh âm truyền đến vùng sương mù dày đặc, những yêu Thánh giai kia lập tức ngừng lại.

Thế nhưng không đợi Thải Nhi vui mừng, ba con có khí tức mạnh nhất tiếp tục tiến lên.

Cách hòn đảo Thạch Mục đang ngồi nhất, sương mù bắt đầu cuộn trào, cặp sừng đen cực lớn, nhọn hoắt đâm rách vách tường sương, lộ ra cái đầu khổng lồ của Song Giác Ma Lang.

Theo sát phía sau, ở hai phía, một cánh chim sắc bén như kim loại cùng một quái thú đầu bò thân rắn cũng đi ra từ trong sương mù, tiến đến gần hòn đảo của Thạch Mục.

Thải Nhi thấy thế, lập tức cuống cuồng lên, muốn bay ra ngăn cản, nhưng lại không có bí pháp phân thân, chẳng biết nên cản thế nào mới được.

- Ài... Nếu biết trước tình huống này, ta nên học Chân Hỏa Bí Thuật gì đó của Mã gia, hiện tại có thể cầm cự một lúc! Thạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net