XXXV ( Chương 1051-1100 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1051: Mồi nhử (1)


- Để ăn mừng ba vị thông qua, chúng ta đi uống một chén. Mọi người thấy thế nào?

An Hoa đề nghị.

- Được!

Phương Trăn tương đối thích uống rượu. Lúc này tâm tình hắn đang vô cùng vui sướng. Hắn cũng muốn uống rượu giúp vui.

- Không say không về!

Thải Nhi cũng theo bọn họ ồn ào.

- Thạch huynh, ngươi tính xem thế nào?

Thư Hữu Kim quay đầu hỏi Thạch Mục.

- Cũng được.

Thạch Mục nhìn thấy mấy người hứng thú rất cao, cũng gật đầu.

Vì vậy bốn người đi về phía bên ngoài. Vừa đi chưa được mấy bước, phía trước chợt một xuất hiện một thiếu nữ trông giống như tiên tử chậm rãi đi tới, thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh.

Thạch Mục thấy vậy, đồng tử hơi co lại.

Nữ tử này không phải là người nào khác, chính là thiếu nữ mặc áo bào màu vàng tối hôm qua hắn đã nhìn thấy.

Chỉ có điều, con Càn Anh Đồng Đầu kia lại không đi theo bên cạnh nàng.

Bởi khoảng cách không xa, Thạch Mục muốn né tránh cũng không kịp. Dường như nữ tử này cũng nhìn thấy được Thạch Mục. Nàng đã mỉm cười đi tới.

Mọi người đứng xem xung quanh nhìn thấy thế, lại cảm thấy có chút kinh ngạc. Hiển nhiên bọn họ không hiểu tại sao thiếu nữ Thiên Phượng Tộc này lại quen biết với Thạch Mục.

- Thạch Mục đạo hữu, không ngờ có thể gặp được ngươi ở chỗ này. Thật khéo.

Trên mặt người thiếu nữ mặc áo bào màu vàng lộ ra dáng vẻ tươi cười sáng lạng.

- Đúng là rất khéo.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, gật đầu nói.

- Thạch huynh, vậy chúng ta đi trước. Chút nữa ngươi qua sau là được.

Thư Hữu Kim nhìn Thạch Mục một chút, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ mặc áo bào màu vàng, trên mặt chợt lộ ra vẻ tươi cười, lôi kéo hai người Phương Trăn nhanh chóng rời khỏi đó.

Thạch Mục nhíu mày. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền bắt đầu thoải mái.

Thiếu nữ mặc áo bào màu vàng liếc mắt nhìn ba người Thư Hữu Kim, ánh mắt rất yên tĩnh. Trên mặt trước sau vẫn mang theo dáng vẻ tươi cười.

- Không ngờ Thạch đạo hữu kết giao bằng hữu rộng như vậy. Nếu như tiểu nữ tử không nhìn lầm, ba vị vừa nãy là người của Viêm Hổ Nhất Tộc, Phi Thiên Thử Tộc và Tử Chử Ma Ngưu Nhất Tộc?

Thiếu nữ mặc áo bào màu vàng vén mái tóc bên tai lên một chút, nói.

- Cô nương mắt sáng như đuốc, bội phục.

Thạch Mục từ chối cho ý kiến nói.

- Theo ta được biết, ba tộc này đã từng là tám tộc Hoang Cổ, tính cách tộc nhân đều có một chút cổ quái. Thạch đạo hữu không ngờ có thể cùng tập trung mấy người ở bên cạnh. Thực sự khiến cho người ta phải bội phục.

Đôi mắt đặp của người thiếu nữ mặc áo bào màu vàng lóe lên nói.

- Ý hợp tâm đầu mà thôi.

Thạch Mục nói.

Hai người có một lời không một lời đáp nói được mấy câu. Chỉ có điều đều là đối với phương hỏi, Thạch Mục tùy ý trả lời.

Một lát sau, hai người đều trầm mặc xuống. Nhất thời hình như đều không có cái gì để nói tiếp.

Trong lòng Thạch Mục cảm thấy có chút kỳ quái. Xưa nay hắn cũng không phải là người chất phác đần độn. Thế nào đối mặt với thiếu nữ mặc áo bào màu vàng này không ngờ nói không được lời nào.

- Đúng rồi. Còn chưa kịp hỏi thăm tục danh của cô nương.

Thạch Mục nghĩ tới một chuyện, hỏi.

Thiếu nữ này thực lực rất mạnh. Đã đạt được Thánh Giai hậu kỳ, chắc là truyền nhân nổi tiếng trong Thiên Phượng Nhất Tộc.

- Ta là Triệu Tuyền Cơ. Thạch Mục huynh gọi Tuyền Cơ là được.

Thiếu nữ mặc áo bào màu vàng cười khẽ nói.

- Hóa ra là Tuyền Cơ cô nương. Nếu như không có chuyện gì, Thạch mỗ liền cáo từ.

Thạch Mục gật đầu, rất nhanh rời khỏi đó.

Tuyền Cơ nhìn theo bóng người Thạch Mục đi xa, khóe miệng vẫn lộ ra một tia cười yếu ớt. Sau khi đôi mắt đẹp chợt lóe lên, nàng cũng xoay người rời khỏi đó.

- Thạch Đầu, thế nào lại đi nhanh như vậy. Ta thấy tiểu nữ nhân mặc áo bào màu vàng này cũng không tệ.

Thải Nhi hỏi.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Cái này hắn cũng nói không rõ được. Đối mặt với Tuyền Cơ kia, trong lòng hắn chẳng biết tại sao, luôn luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Hắn lắc đầu, không nghĩ về những điều này nữa. Hắn đi về phía khách sạn.

...

Mấy ngày kế tiếp, Thạch Mục vẫn luôn ở trong phòng tu luyện, không ra ngoài, chuẩn bị cho điển lễ mười ngày sau.

Phương Trăn cũng khổ luyện không ngừng. Điển lễ mười ngày sau, là cơ hội duy nhất của hắn.

Tuy rằng Thư Hữu Kim cũng ở đây, nhưng hắn cơ bản không ở trong khách sạn. Mỗi ngày hắn đều ra ngoài thăm hỏi người của các tộc.

Hắn là thương nhân. Lúc này người của các tộc trong tinh vực Thiên Hà đều tập trung đến Phượng Dực Thành. Tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội có thể liên lạc với các tộc như vậy được.

Trong gian phòng của khách sạn, toàn thân Thạch Mục có ánh sáng màu đỏ lóe lên, giống như hỏa diễm bùng cháy.

Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.

Những năm gần đây, bất kỳ thời khắc nào hắn cũng suy nghĩ tới Cửu Chuyển Huyền Công thất chuyển. Hắn đi tới Chu Tước Tinh mấy ngày, linh khí hỏa diễm nơi này cực kỳ nồng đậm. Cuối cùng hắn cũng mò mẫm ra được một chút manh mối.

Hắn lại khổ luyện mất một khoảng thời gian, mới có thể nhập môn thất chuyển.

Chỉ có điều nếu muốn thật sự bắt đầu tu luyện, vẫn cần tìm được vật bản nguyên thuộc tính hỏa kia mới được.

Thạch Mục đứng lên, đi tới bên cửa sổ. Hắn mở cửa sổ ra, nhìn về phía bên ngoài.

Lúc này đã là đêm khuya. Bên ngoài tối đen một mảnh, chỉ có vài điểm ánh sáng lác đác.

Đã qua chín ngày. Ngày mai đó là thời điểm đại điển bắt đầu.

Thạch Mục nhìn về phía nội thành, ánh mắt lóe lên. Hắn đang suy tính có nên lại lẻn vào, tìm kiếm Chung Tú một chút hay không.

Vào thời khắc này, một tiếng động nhỏ vang lên. Một đạo ánh sáng màu xanh từ phía xa bay vụt tới, lao về phía Thạch Mục.

Sắc mặt Thạch Mục biến đổi. Trong tay bay ra một mảnh ánh sáng màu xanh lam, tiếp nhận ánh sáng màu xanh kia.

Trong ánh sáng màu xanh là một vòng ngọc, xanh trắng đan xen, rất đẹp.

Vòng ngọc này không phải là pháp khí gì, mà là một ngọc thô bình thường chưa mài dũa.

- Đây là!

Sắc mặt Thạch Mục biến đổi. Hắn nhận ra được vòng tay bằng ngọc này. Chính là thứ ban đầu ở Thương Húc Thành, hắn mua cho Chung Tú. Sau đó Chung Tú vẫn luôn mang theo bên người, cũng không rời khỏi người.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa.

Hơn trăm ngoài trượng, một bóng người có chút mơ hồ đang đứng ở trên nóc nhà, thân hình lóe lên, bay về phía xa.

Chương 1052: Mồi nhử (2)


Sắc mặt Thạch Mục trầm xuống. Hắn không chút do dự bắn ra, đuổi theo về phía bóng người kia.

- Thạch Đầu! Xảy ra chuyện gì vậy? Người kia là ai?

Thải Nhi từ trong nhà bay ra, rơi vào vai Thạch Mục, hỏi.

Vừa nãy nó đang ngủ gà ngủ gật, không nhìn thấy chuyện xảy ra từ đầu đến cuối.

Thạch Mục lật tay lấy ra vòng ngọc kia.

- Đây là... lúc đó ngươi đưa cho Chung Tú tỷ tỷ!

Thải Nhi cũng đã từng nhìn thấy thứ này, trên mặt nhất thời biến sắc.

Thạch Mục thu hồi vòng ngọc. Phía sau lưng chợt hiện ra một đôi cánh màu đen trắng. Tốc độ lập tức tăng lên gấp nhiều lần, đuổi theo về phía bóng người phía trước.

Bóng người màu đen phía trước mặt chợt phát ra hắc quang cuồn cuộn. Tốc độ lập tức tăng lên rất nhiều, không ngờ không kém hơn Thạch Mục.

Hai bên một đuổi một chạy, trong nháy mắt liền đến chỗ tường thành Phượng Dực Thành.

- Đến nơi này, xem ngươi trốn được vào đâu!

Hai cánh đen trắng của Thạch Mục mở ra, tốc độ lại nhanh hơn.

Xung quanh Phượng Dực Thành có bố trí cấm chế phòng hộ cực kỳ lợi hại, bao phủ toàn bộ Phượng Dực Thành ở bên trong.

Bóng người màu đen trước mắt bay vụt đến một chỗ trên tường thành, lật tay lấy ra một con dao găm màu đen. Phía trên tản ra một tầng ánh sáng màu đen yếu ớt.

Bóng người kia phất tay rạch một cái.

Xoẹt.

Một tiếng động vang lên. Đại trận cấm chế phòng hộ lại dễ dàng rạch ra một khe hở.

Bóng người màu đen bay vào bên trong khe hở, nhanh chóng bay về phía xa.

Bóng người lóe lên. Bóng dáng Thạch Mục đuổi tới. Khe hở kia chậm rãi khép lại. Mắt thấy đã sắp hoàn toàn khép lại.

Thạch Mục không chút do dự nào, hóa thành một ánh sáng màu đen, đi qua, tiến vào bên trong khe hở.

Chỉ có điều lúc này, bóng người màu đen kia đã biến mất không thấy bóng dáng.

- Thải Nhi.

Thạch Mục khẽ quát một tiếng.

Thải Nhi gật đầu, trong mắt hiện ra hào quang bảy màu, nhìn ra xung quanh.

- Ở nơi này!

Thải Nhi chỉ về phía một phương hướng bên tay trái.

Hai cánh phía sau lưng Thạch Mục mở ra. Hắn vội vàng bay nhanh vào.

Ra khỏi thành, Thạch Mục không còn cố kỵ nữa. Hai cánh đen trắng phía sau lưng phóng ra ánh sáng cường đại, tốc độ trong nháy mắt lại nhanh lên gấp mấy lần, nhanh chóng tới gần bóng người màu đen trước mắt.

- Dừng lại!

Thạch Mục hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng.

Mảng lớn ánh sáng màu xanh lam tuôn ra, hình thành một mảnh sóng lớn màu xanh lam, mang theo tất cả cuốn về phía bóng người màu đen.

Bóng người màu đen dao động một cái, trong nháy mắt hóa thành mấy bóng đen giống nhau như đúc, bay về bốn phương tám hướng.

Phụt phụt!

Sóng lớn màu xanh lam cuốn lấy hai bóng người trong đó. Bóng người lập tức vỡ nát hóa thành hư vô. Trong nháy mắt hai bóng đen còn lại hợp lại làm một, bỏ chạy về một hướng khác, lại kéo dài khoảng cách thêm một đoạn.

Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, lập tức lại đuổi theo. Trong tay lóe lên ánh sáng màu đen. Hắ lấy ra Như Ý Tấn Thiết Côn.

Từng côn ảnh hiện ra, đánh về phía người trước mặt ảnh.

Người kia lấy làm kinh hãi, thân hình lắc một cái, lại thi triển ra thần thông huyễn ảnh nỗ lực thoát đi. Chỉ có điều vô số côn ảnh dày đặc hơn nhiều so với sóng lớn vừa nãy, bao phủ tất cả phân thân vào bên trong.

Phụt phụt.

Vài tiếng động vang lên. Tất cả huyễn ảnh vỡ nát.

Một đạo côn ảnh cứng rắn đánh vào trên người của bóng người màu đen kia.

!

Bóng người màu đen giống như một thiên thạch, đập xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to.

Người kia vẫn không nhúc nhích, hình như hôn mê.

Thân thể Thạch Mục giống như điện chớp, bay xuống. Trong tay hắn phóng ra ánh sáng cường đại, ngưng tụ thành một con cự trảo, chộp lấy người kia vào trong lòng bàn tay.

- Thạch Đầu, cẩn thận!

Vào thời khắc này, Thải Nhi chợt kêu lên chói tai.

Phía trên Thạch Mục có ánh sáng trắng cường đại phóng ra. Một cái pháp bảo hình cái bát màu xanh lam đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng xoay tròn, phát ra từng tiếng động chói tai.

Sắc mặt Thạch Mục đại biến. Hắn đang muốn làm gì đó, chỉ có điều đã muộn.

Cái bát màu xanh lam chợt lớn lên gấp mấy chục lần, tản ra ánh sáng màu xanh lam vô cùng nóng, bỗng nhiên chụp xuống.

Thạch Mục cảm thấy một lực lượng khổng lồ quấn lấy thân thể hắn, từ bốn phương tám hướng đè ép đến.

Trong lòng hắn trầm xuống, đang muốn phản kháng. Lực lượng kia đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.

Hắn nhìn ra xung quanh, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Cảnh sắc xung quanh đại biến. Lúc này hắn không ngờ xuất hiện trên một biển rộng vô biên vô hạn, bóng người màu đen đang nắm ở trong tay cũng biến mất không thấy bóng dáng.

- Trận pháp huyễn cảnh?

Ánh mắt Thạch Mục trầm xuống, đồng thời trong lòng rất hối hận.

Vừa nhìn thấy vòng ngọc kia, trong đầu hắn đều bị chuyện của Chung Tú chiếm hết, không ngờ dễ dàng liền rơi vào cái bẫy của kẻ địch như vậy.

Ầm ầm ầm!

Vào thời khắc này, ngoài biển vốn bình tĩnh đột nhiên dâng lên từng sóng lớn cuồn cuộn. Đợt sóng động trời cuốn về phía Thạch Mục.

Thân hình Thạch Mục phóng lên cao, nỗ lực né tránh con sóng dữ đang lao tới trước mặt.

Nào biết mặt biển chợt cuồn cuộn. Sóng lớn này thoáng cái đã lớn lên gấp mấy chục lần, trong nháy mắt đuổi theo hắn, dường như từng bàn tay cực lớn, che khuất bầu trời đánh tới.

Trên mặt Thạch Mục biến sắc, trên người có kim quang cường đại phóng ra. Cửu Long Tỏa Kim Giáp hiện ra.

Ầm ầm ầm!

Sóng dữ này ầm ầm đánh vào trên người Thạch Mục. Mỗi lần đánh tới, đều giống như đá lớn vạn cân hung hăng đập xuống. Thân thể Thạch Mục không tự chủ được lăn lộn ở trong sóng dữ.

Trong mắt Thạch Mục lộ ra vẻ hoảng sợ. Cảm giác chân thật như vậy, giống như tất cả những điều phát sinh trước mắt này cũng không phải là ảo giác.

Hắn hừ lạnh một tiếng. Bên ngoài thân lại nhất thời có ánh sáng màu vàng sáng lên, hiện ra vô số vảy màu vàng, hoàn thành biến thân đồ đằng. Ánh sáng màu vàng của Cửu Long Tỏa Kim Giáp cũng phóng ra cường đại, hình thành một vòng bảo hộ hình cầu, bọc hắn lại quấn ở bên trong.

Từng đợt sóng lớn gào thét lao đến, đập vào phía trên của vòng bảo hộ hình cầu. Chỉ có điều vòng bảo hộ hình cầu vẫn sừng sững không động.

- Thải Nhi, có thể nhìn ra hư thực ở đây hay không?

Thạch Mục nhìn về phía Thải Nhi đang ở trên vai.

- Ta thử xem.

Thải Nhi nói một tiếng, trong mắt hiện ra hào quang bảy màu, nhìn ra xung quanh.

Chương 1053: Lại chiến đấu với Thần Cảnh (1)


Hai mắt Thạch Mục nhắm lại, vội vàng nối liền với phạm vi nhìn của Thải Nhi.

Trong tầm mắt của Thải Nhi, tất cả mọi thứ xung quanh không có chút biến hóa nào. Chỉ là những quang điểm đủ màu sắc hiện ra ở trong cơn sóng dữ, giống như những vì sao nằm chi chít trên bầu trời.

Những điểm sáng này lúc thì tập trung lúc lại tản ra, giống như vô số hài tử bướng bỉnh, khi thì hội tụ thành một dòng nước lũ ở giữa không trung xẹt qua mấy vòng. Khi thì lại từ giữa không trung rơi thẳng xuống, giống như Bích Lạc Cửu Thiên.

- Không đúng. Đây không phải là huyễn cảnh!

Sắc mặt Thạch Mục biến đổi.

Thị lực của Thải Nhi có năng lực nhìn thấu huyễn cảnh. Nhưng hiện tại đã nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh chỗ này, lại đều là thật.

Vào thời khắc này, trong sóng lớn xung quanh chợt quay cuồng. Tiếp đó một bóng người màu đen từ đó chạy như bay ra.

Thạch Mục vừa nhìn thấy vậy, tâm niệm thúc giục, phía ngoài vòng bảo hộ màu vàng toàn thân, bỗng nhiên hiện ra sáu con kim long giương nanh múa vuốt, chạy không ngừng.

Đột nhiên người này xuất hiện, hai mắt hiện lên ánh sáng màu đỏ như máu. Trong tay cầm một thanh kiếm kỳ quái màu xanh lam giống như răng của một con thú cực lớn, tản ra ánh sáng màu xanh lam chói mắt. Ánh sáng giống như lướt nhanh trong gió, chém xuống trên vòng bảo hộ hình cầu màu vàng ở quanh thân Thạch Mục.

Sáu con kim long bỗng nhiên hội tụ qua. Mắt rồng nhất thời sáng lên, trong miệng phun ra cột ánh sáng, giao nhau chặn đứng được kiếm quang màu xanh lam!

Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng. Sáu con kim long cuối cùng đồng thời vỡ ra tan, vòng bảo hộ màu vàng hình cầu cũng theo đó dễ dàng vỡ nát.

Ánh sáng của thanh kiếm kỳ quái màu xanh lam có chút thu liễm, nhưng thế không ngừng, vẫn tiếp tục chém về phía Thạch Mục. Kiếm ý khổng lồ lao qua trời cao cuốn tới, mang đến áp lực khí thế, khiến cho Thạch Mục không khỏi có cảm giác hít thở không thông.

- Đại năng Thần cảnh!

Sắc mặt Thạch Mục đại biến. Bóng người màu đen này chính là người lúc trước đã dẫn dụ hắn đi ra. Chỉ có điều lúc này lại tản ra trình độ uy áp Thần cảnh. Hiển nhiên trước đó vì dụ dụ dỗ mình, hắn đã che giấu thực lực.

Ý niệm trong đầu Thạch Mục nhanh chóng quay ngược trở lại, động tác lại không chậm chút nào. Trong miệng hắn hét lớn một tiếng. Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay được rút ra khỏi vỏ côn, bỗng nhiên phóng ra ánh sáng cường đại, hóa thành một đạo côn ảnh phóng lên trời, chắn ở trước người.

Một côn một kiếm ầm ầm va chạm vào nhau!

Tiếng nổ lớn kinh thiên động địa truyền ra. Trong phạm vi mười mấy dặm vuông, sóng lớn trong nháy mắt bị đánh tan, hình thành một dải đất chân không.

Thân thể Thạch Mục chấn động mạnh, bị một kích bay ra mười mấy trượng. Sắc mặt có chút tái nhợt. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền khôi phục lại.

Bóng người màu đen này chỉ là Thần Cảnh sơ kỳ. Hắn có Cửu Long Tỏa Kim Giáp hộ thể, sẽ không bị thương.

Hắn tuy rằng vô sự, nhưng Thải Nhi lại không có may mắn tránh khỏi. Tuy rằng nó đã giương cánh bay khỏi trước, nhưng vẫn há miệng phun ra một búng máu tươi nhỏ. Nó bị kiếm khí ảnh hưởng.

- Ngươi tạm thời tiến vào túi linh thú nghỉ ngơi đi.

Một tay Thạch Mục vẫy một cái. Một vòng ánh sáng ôn hòa thu Thải Nhi vào túi linh thú, cũng ném một khối linh thạch tiên phẩm thuộc tính Mộc đi vào.

- Một mình ngươi cẩn thận.

Thải Nhi nói một tiếng, sau đó liền im lặng.

Thân thể của bóng người màu đen đối diện cũng lui lại phía sau mấy bước. Lúc này thân thể mới đứng vững.

- Các hạ là người phương nào?

Ánh mắt Thạch Mục như điện, nhìn chằm chằm vào bóng người màu đen.

Ánh sáng màu đen trên thân người này tiêu tan ra, hiện ra một thanh niên thân hình cao gầy, toàn thân mặc chiến bào xanh nước biển, ánh mắt lạnh lùng giống như ánh mắt của một con rắn.

Người thanh niên gầy gò không có ý định trả lời Thạch Mục. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Sau một khắc, trên người hắn hiện ra một quầng ánh sáng màu xanh lam, không ngừng cuốn về phía Thạch Mục.

Đồng thời từ thanh kiếm kỳ quái trong tay hắn có ánh sáng màu xanh lam cường đại phóng ra. Một kiếm quang hình con rắn bắn ra, từ một góc độ xảo quyệt đâm về phía Thạch Mục, tốc độ cũng nhanh kinh người!

Sắc mặt Thạch Mục trầm xuống. Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay phóng ra ánh sáng cường đại. Từng đạo côn ảnh hiện ra, nghênh đón.

Keng keng keng!

Liên tiếp những tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên. Dư âm của kiếm khí côn ảnh điên cuồng chớp hiện, khiến mặt biển ở phía dưới bị khuấy đảo tới long trời lở đất.

Trong mắt người thanh niên gầy gò lóe lên một bóng tối. Bất kể hắn điên cuồng tấn công như thế nào, kiếm pháp thi triển đến mức tận cùng, Thạch Mục chỉ ngăn cản có chút khó khăn, nhưng vẫn ngăn cản được tất cả công kích.

- Sao có thể như vậy được. Chỉ là một phế vật Thánh Giai trung kỳ, không ngờ có thể ngăn cản được kiếm pháp Linh Xà của ta!

Người thanh niên gầy gò hét lớn một tiếng, toàn thân phát ra mảng ánh sáng màu đen cường đại.

Ánh sáng hai màu lam đen xen lẫn nhau chiếu sáng ra. Tốc độ của hắn lập tức tăng mạnh. Toàn thân hóa thành từng tàn ảnh mơ hồ, nhanh chóng xoay tròn vây quanh Thạch Mục.

Từng Xà Hình Kiếm Ảnh từ bốn phương tám hướng bay vụt đến, đâm về phía Thạch Mục, giống như vô số mãng xà chen chúc cắn xuống, nhấn chìm lấy Thạch Mục.

Trong mắt Thạch Mục lộ ra vẻ ngưng trọng. Trong miệng phát ra một tiếng hét dài. Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay phóng ra ánh sáng cường đại. Vô số côn ảnh xuất hiện ở quanh người.

Mỗi một đạo côn ảnh đều vô cùng chính xác ngăn cản được một đạo Xà Hình Kiếm Khí, hoàn toàn không có chút sai sót nào.

Trên mặt của người thanh niên gầy gò nhất thời lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Thân hình lắc một cái, thân thể hắn dừng lại.

- Không ngờ tiểu tử ngươi lại có thực lực như thế. Xem ra trước khi tới, ta thật có chút coi thường ngươi. Thảo nào người kia lại coi trọng ngươi như vậy.

Người thanh niên gầy gò mở miệng nói, âm thanh khàn khàn khó nghe, dường như miếng sắt ma sát với nhau.

- Ngươi chắc là một trong những thần tướng của Thiên Đình?

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, quát hỏi.

- Hắc hắc, ngươi cũng không cần phải biết về điều này. Bởi vì ngươi sắp chết!

Người thanh niên gầy gò cười lạnh một tiếng. Phía sau lưng hắn, hiện ra một đạo đồ đằng xà ảnh cực lớn. Không ngờ là xà ảnh có chín đầu. Mỗi đầu rắn đều có màu sắc khác hẳn nhau.

Hắn vung tay lên. Xà ảnh chín đầu tiến vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net