CHƯƠNG 34:MẤT MÁT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diễm Đát bất chợt nổi hứng đòi ăn kẹo hồ lô,Anh Không Thích lập tức đi mua cho nàng.Diễm Đát nhìn theo bóng lưng hắn,mỉm cười hạnh phúc.Hắn đối với nàng ngày càng yêu thương,chiều chuộng.Chỉ cần là yêu cầu do Diễm Đát đưa ra,dù có vô lí đến đâu thì hắn cũng sẽ vui vẻ đáp ứng nàng.Nhìn thấy Diễm Đát vui vẻ,hắn liền vô thức mỉm cười.Diễm Đát quay vào trong đợi hắn trở về,bất giác nhớ chút chuyện mà lại mỉm cười.1 tiếng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của nàng.
-thật hạnh phúc,quả là khiến người khác ghen tị.
Nhìn thấy Lam Thường,Diễm Đát trở nên cảnh giác.
-ngươi không nên ở đây.
-yên tâm,ta chỉ có ý tốt giúp ngươi.
-giúp ta?
Lam Thường đưa chén thuốc trên tay cho Diễm Đát,bảo nàng uống.
-chẳng phải ngươi muốn bỏ đứa bé sao?Chỉ cần mất đứa bé,giữa ngươi và chàng sẽ không còn vướng bận nữa.Bây giờ chàng ấy không chấp nhất nhưng lấy gì bảo đảm sau này sẽ không,chi bằng để ta giúp ngươi tránh sau này chàng ấy sẽ vì chuyện đứa bé mà bỏ rơi ngươi.
-không đâu,chàng ấy sẽ không như vậy.Chàng đã hứa sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta,chăm sóc ta và đứa bé.
-hứa thì ai mà không hứa được,quan trọng là có làm được không.Suy cho cùng chàng ấy cũng là nam nhân,nam nhân thì lại kị nhất là chuyện này.
-ngươi im miệng.Chàng ấy không gạt ta,chàng nhất định sẽ không bỏ rơi ta.
Diễm Đát cảm thấy bụng mình đau nhói,cả người không còn chút sức.Sức khỏe nàng hiện khá yếu,vốn không thể chịu nổi đả kích.Tâm trạng Diễm Đát bị kích động,làm nàng bị động thai.Diễm Đát càng lùi lại thì Lam Thường càng tiến tới gần.Cho đến khi Diễm Đát không còn đường lui nữa,Lam Thường giữ chặt nàng rồi đổ thuốc vào miệng ép nàng uống.
-ta không uống.
Diễm Đát cự tuyệt,cố đẩy Lam Thường ra.Bây giờ nàng đã mất hết huyễn thuật lại đang bị động thai nên hoàn toàn không đủ sức phản kháng,hắn lại không có ở đây nên nàng càng nguy hiểm.Hỏa Liên không biết đứng bên ngoài từ bao giờ,vội chạy vào định đỡ Diễm Đát thì lại bị nàng đẩy ra xa.
-không cần ngươi lo.Ngươi hại ta vẫn chưa đủ sao?
Diễm Đát nắm chặt miếng ngọc bích Anh Không Thích tặng trong tay,hắn cảm nhận được Diễm Đát đang gặp nguy hiểm liền chạy về.Nhìn thấy Diễm Đát đang đau đớn,hắn liền lao đến ôm chặt nàng vào lòng.Sắc mặt nàng nhợt nhạt,cơ hồ như không còn sinh khí.Diễm Đát bị xuất huyết,máu chảy không ngừng.
-Thích,bụng ta...bụng ta đau...đau quá.
Hắn càng ôm chặt nàng,cố gắng an ủi nàng:
-có ta ở đây,nàng đừng sợ.Không sao,nhất định sẽ không sao đâu.
Diễm Đát kiệt sức,ngất lịm trong vòng tay hắn.
-ta giúp ngươi chữa trị cho Diễm Đát.
Sức khỏe Diễm Đát là quan trọng nhất,Anh Không Thích đành phải đồng ý giao Diễm Đát cho Hỏa Liên.Hắn trừng mắt nhìn Lam Thường,tỏa ra sát khí bức người.
-nếu Diễm Đát và con ta có gì bất trắc,ta nhất định bắt ngươi đền mạng.
Hắn đợi bên ngoài đến muốn phát điên,chỉ mong nàng và đứa bé được bình an.Hỏa Liên bước ra,gương mặt nặng trĩu.
-Diễm Đát bị động thai lại thêm dược tính của thuốc quá mạnh,đứa bé mất rồi.
-ta phải bắt Lam Thường đền mạng.
Hỏa Liên vội ngăn cản hắn.
-chăm sóc Diễm Đát mới là quan trọng.Diễm Đát rất cần ngươi,mau vào thăm nàng ấy đi.
Hắn vào phòng thì thấy Diễm Đát ngồi trên giường,lặng đi như kẻ vô hồn.Nàng vẫn không muốn tin sự thật là đứa con đã mất.Hắn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh,đỡ nàng tựa vào vai mình.Hắn ôm chặt Diễm Đát vào lòng như muốn truyền tất cả hơi ấm mình có cho nàng.Hắn hiểu mất mát mà nàng phải chịu là rất lớn,bây giờ là lúc nàng cần có hắn nhất.
-nàng muốn khóc thì cứ khóc đi.Bất luận xảy ra chuyện gì,ta cũng luôn ở bên cạnh nàng.
Diễm Đát bật khóc nức nở,rúc vào lòng hắn.
-ta xin lỗi.Là ta vô dụng,không thể bảo vệ được con.
-quan trọng nhất là nàng không sao.Nàng cố ngủ đi,ta đi sắc thuốc cho nàng.
-chàng đừng đi.Ta đã mất con rồi,ta không thể mất luôn cả chàng được.Ta sợ...
Nhìn nàng như thế,tim hắn đau như dao cứa.Hắn đỡ nàng lên ôm chặt nàng vào lòng,nắm lấy tay nàng.
-đừng sợ,ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng.Nàng dựa vào vai ta đi,ta dỗ nàng ngủ.
Ôm chặt Diễm Đát,miệng hắn ngân lên khúc nhạc quen thuộc dỗ nàng ngủ.Hắn đối với nàng dịu dàng như đang dỗ dành 1 đứa trẻ.Dù Diễm Đát đã ngủ say nhưng hắn vẫn không dám rời xa nàng nửa bước,cứ thế thức trắng canh chừng nàng.Hằng ngày hắn lại đỡ nàng dựa vào mình,cẩn thận thổi nguội rồi dịu dàng đút nàng từng muỗng thuốc.
-ta xin lỗi.Có phải ta trở thành gánh nặng của chàng rồi không?
Hắn mỉm cười ôm nàng vào lòng,dịu dàng dỗ dành.
-nha đầu ngốc,vĩnh viễn cũng đừng nói xin lỗi với ta.Dù nàng có là gánh nặng,ta vẫn cam tâm tình nguyện gánh vác cả đời.
Nằm trong vòng tay ấm áp của hắn,Diễm Đát hạnh phúc mỉm cười.Sau khi uống thuốc,Diễm Đát cảm thấy rất mệt.
-Thích,ta mệt quá.
-ta đỡ nàng nằm nghỉ.
Hắn định đỡ nàng nằm xuống nhưng Diễm Đát lại cứ níu chặt hắn không chịu buông.
-sao vậy?
-ta muốn nằm trong lòng chàng.Chàng ôm ta được không?
Hắn mỉm cười dịu dàng,ôm nàng vào lòng.
-đương nhiên là được.Nàng có lạnh không?
Diễm Đát mỉm cười lắc đầu.
-chỉ cần được chàng ôm vào lòng,ta không bao giờ thấy lạnh.
-vậy nàng yên tâm ngủ đi.
-có chàng ở bên,đâu có việc gì khiến ta bận tâm nữa.Ta không sợ gì cả,chỉ sợ có 1 ngày chàng sẽ rời xa ta.Ta không muốn lại phải mất chàng 1 lần nữa.
-nàng yên tâm,ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không có ngày đó đâu.Những mất mát mà nàng đã phải chịu,ta sẽ cố gắng bù đắp cho nàng.
-ta không muốn chàng ở bên ta là vì muốn bù đắp.Thứ ta cần là chân tình của chàng,không phải cảm giác hối lỗi muốn bù đắp.
-nàng yên tâm,ta thật lòng yêu nàng mà.
-ta nhất định tin chàng.
Diễm Đát mỉm cười dựa vào vai hắn,nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC