Chương 29 - Đổ Máu / Ryan Talbot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Frostmost, nhưng điều tra tới lui cũng không thấy có cảnh binh nào của Dinh Kim Ốc bị mua chuộc để người ngoài lọt vào. Huống hồ gì Margaret cũng không có khả năng giúp Olivette đột nhập vào đầu não chính trị Starpiece. Vậy vai trò của bà ta trong cuộc hợp tác này là gì? Chánh Án trừng mắt nhìn xoáy vào Oliver.
Hắn ấp a ấp úng, "Chuyện này... Tôi... tôi không rõ, thưa toà."
Ryan để ý thấy Charlotte hơi cau mày. Ông tiếp tục lấn át. Đã đến lúc dùng quân cờ cuối cùng. Hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ. "Được rồi, ông Maen. Ông đã trả lời xong những gì toà muốn biết. Mời ông quay trở vào trong. Nếu muốn biết chính xác sự hợp tác của hai người phụ nữ có thật không thì chỉ còn cách cho gọi bị cáo thứ tư, Olivette Heidrun của đảo quốc Frostmost."
Tiếng xì xào lại bùng nổ. Khắp phòng xử án vang vọng những lời chửi rủa, lăng mạ, lên án ả Phù Thuỷ. Sự phẫn nộ tràn ngập bầu không khí căng thẳng, át cả tiếng gông cùng loẻng xoẻng lết trên mặt đất. Sau cùng, Olivette bị vứt ra giữa phiên toà. Bà nằm xấp trên nền đá lạnh ngắt, run run cố gắng tự nâng bản thân đứng dậy. Ryan đứng bật dậy, nổi nóng quát lên:
"Tại sao lại ném bà ta giữa toà như thế này? Cảnh vệ, các anh muốn làm loạn à? Còn gì là trật tự và công lý nữa?" Rồi Chánh Án chỉ hai gã canh gác gần mình, "Mau, lại dìu bà ta lên vành móng ngựa để toà còn thẩm vấn."
Hai tên đó chần chừ nhìn nhau qua bộ giáp sắt, sau đó lại liếc qua Đệ Nhất Phu Nhân. Sau khi thấy Charlotte khẽ gật đầu, chúng mới lười nhác thực hiện mệnh lệnh của Chánh Án. Ryan trừng mắt nhìn chúng, ông lo lắng liếc qua Charlotte lúc này đang thờ ơ chỉnh sửa lại bộ đầm màu đỏ trễ ngực. Mấy ngày trước Howard đã cảnh báo ông rằng Charlotte có gì đó rất lạ. Dường như cô ta có vẻ chắc chắn rằng những vụ án liên tiếp xảy ra đều do Frostmost nhúng tay vào. Ông bạn già đã cảnh báo ông phải cẩn trọng từng bước một. Nếu lúc đó ông vẫn còn hoài nghi, thì bây giờ Ryan đã bắt đầu lo lắng cực độ.
Tiếng chói tai của những sợi xích sắt va vào nhau kéo Ryan về thực tại. Olivette lúc này đã bị ấn vào vành móng ngựa, mái tóc bà rũ rượi che gần hết khuôn mặt trắng bệch, khắp người vương đầy những bãi nước bọt nhơn nhớt dơ bẩn. Ryan hắng giọng.

"Olivette Heidrun, bà có nhận ra người phụ nữ này không?"
Nhà Tiên Tri chầm chậm ngẩng đầu rồi rũ cổ quay sang phu nhân Pence đang run bần bật. Olivette nhìn xoáy vào bà ta như soi mói, ánh mắt thẫn thờ khờ dại. Chánh Án thậm chí còn nghi ngờ đằng sau đôi mắt vô hồn đó liệu có chút thần trí nào minh mẫn không. Não ông căng ra như dây đàn, hơi thở gấp gáp hồi hộp chờ đợi. Chỉ sau câu trả lời này thôi, mọi chuyện sẽ ngã ngũ.
Anthony Pence vốn vẫn gục mặt im lặng thì nay cũng tập trung quan sát Olivette. Đôi môi nức nẻ trắng bệch thì thầm mấy tiếng Không... Không... Xin đừng.
Sau vài phút im lặng đến kinh người, Olivette xoay gương mặt không chút sức sống về phía Chánh Án rồi cất giọng xa xăm, "Bà ta là phu nhân Margeret Pence."
Margaret ôm lấy tim, bà run rẩy ngã vào lòng cậu con trai, miệng há hốc phả ra từng làn hơi mệt nhọc. Tim Ryan thắt lại, ông xoay qua Đệ Nhất Phu Nhân. Người phụ nữ rắn độc đó vẫn giữ nguyên nét mặt, bình tĩnh sắt lạnh đến rợn người. Ryan nghiến răng ken két, "Hai người gặp nhau trong hoàn cảnh nào?"
Olivette chậm rãi cất giọng đều đều, giống như từ một nơi khác vọng về, "Sau khi con trai bà ta phá hoại ngày Chuyển Giao thất bại và phải ngồi tù. Tôi đã đến tìm bà ấy để bàn bạc kế hoạch hạ gục Tổng Thống. Phần tôi muốn báo thù cho chồng, phần bà ấy tìm cách giải thoát Anthony."
Xung quanh lại ồ lên tiếng mắng chửi, không gian hỗn tạp điên loạn. Phu nhân Pence quỳ mọp xuống sàn và lết đến chân Chánh Án, "Không! Không phải đâu! Ryan, ả đang nói dối đấy. Ryan, ông phải tin mẹ con tôi. Ông đã làm bạn với gia đình Pence bao nhiêu lâu rồi. Ông phải tin chúng tôi chứ!"
Nước mắt phu nhân giàn giụa tuôn chảy trên gương mặt cắt không còn giọt máu. Bà túm lấy tà áo Chánh Án rồi dập đầu lạy lục cầu xin. Margaret khóc đến nghẹn ngào, khóc đến ho sặc ho sụa nhưng đến nước này, không còn ai có thể cứu nổi mẹ con nhà Pence nữa.
Zuruk Babenberg co rúm người lại trước những cử chỉ cuồng loạn của bà Pence. Charlotte vội ra hiệu cho bọn cảnh vệ tới lôi bà ra, lập lại trật tự cho toà. Lúc đó, Anthony cũng nhào ra vì trông thấy chúng ra tay hết sức thô bạo với mẹ mình. Rốt cuộc, hai mẹ con đều bị bọn cảnh vệ toà khống chế, bẻ ngoặc tay ra sau và đè xấp xuống sàn. Ryan cố kìm lại nhưng giọt nước mắt uất ức. Trong lòng ông biết rõ tất cả là dối trá nhưng ông đau đáu một câu hỏi, Đất Mẹ nó chứ! Làm thế nào? Làm thế nào mà ả ta nắm được tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay? Oliver Maen thì xem như cũng dễ đi, nhưng còn Olivette Heidrun? Làm thế nào Đệ Nhất Phu Nhân có thể kiểm soát được một Phù Thuỷ? Ryan cố nén nỗi đau xót xuống rồi gặn hỏi:
"Vậy phu nhân Pence đóng vai trò gì trong việc ám sát Tổng Thống? Bà ta đã giúp gì cho cô?"
Olivette đảo mắt qua Margaret đang bị khống chế dưới đất, nhẹ nhàng khai báo, "Thông tin, chỗ trú ẩn, quần áo, phương tiện tẩu thoát. Tất cả đều do phu nhân Pence chuẩn bị. Ta chỉ cần giết được Richard và đem con trai phu nhân ra khỏi tù an toàn."
"Và cô đã không thành công." Zuruk tiếp lời.
"Nhưng ta sẽ thành công." Olivette bất ngờ quắc mắt. "Tin ta đi, Tổng Thống của các người không chống chọi được lâu đâu."
Lời đe doạ vừa rồi như châm thêm một ngọn lửa phẫn nộ trong khắp phiên toà. Đã có những ý kiến gào lên đòi giết ả ngay tại chỗ để tránh những hậu quả về sau. Charlotte ôm lấy ngực, thở dốc vì sự đả kích quá lớn. Cô chỉ thẳng vào Olivette, gằn từng tiếng:
"Bà... Bà dám! Bà đã đạp đổ tất cả nỗ lực hàn gắn đất nước của Richard. Bà dám nhẫn tâm xuống tay với người chồng mới cưới của tôi." Bàn tay Đệ Nhất Phu Nhân run bắn lên vì nỗi hận thù giả tạo, đôi mắt trợn trừng đầy gân máu.
Zuruk Babenberg vội ngăn Đệ Nhất Phu Nhân lại. Thống Đốc thầm gọi Chánh Án, nhắc nhở ông mau chóng tiếp tục phiên toà.
Đầu óc Ryan quay mòng mòng, tất cả mọi việc đều diễn biến quá nhanh, tất cả đều vượt khỏi tầm kiểm soát của ông. Có lẽ Ryan đã thực sự già rồi, đã không còn đủ sức lực và trí lực để đấu với lớp trẻ nữa; hoặc cũng có thể do ông đã dồn quá nhiều tâm trí để đối phó nhầm người. Đến lúc kẻ thù thực sự lộ mặt thì không còn cơ hội trở tay nữa. Chẳng lẽ hôm nay mình không thể cứu được mẹ con họ sao? Ryan thở dài, cố gắng đào bới từng chi tiết nhỏ:
"Tại sao cô lại mạnh dạn thừa nhận tất cả mọi việc? Cô không sợ những điều cô làm sẽ dẫn đến một cuộc chiến tranh nữa giữa Illuminus và Frostmost sao?"

Olivette phá lên cười vang vọng khắp phòng xử án. Tiếng cười lạnh như băng, như gió Frostmost cắt da cắt thịt khiến người ta sởn gai ốc. Trong giọng cười đó tràn ngập sự hận thù và căm ghét, "Ta phải thừa nhận chứ! Tại sao ta lại phải thí mạng mình để bảo vệ một ả đàn bà khốn kiếp dám thủ tiêu ta khi việc không thành? Và chiến tranh ư? Giữa hai đất nước từ trước đến giờ chưa từng có hoà bình." Olivette quay về phía những gã cảnh vệ, "Từ lúc lưỡi kiếm của bọn người tước đoạt đi mạng sống của các Pháp Sư đầu tiên thì hoà bình giữa hai bên đã vĩnh viễn biến mất rồi. Các người nghĩ một bản Hiệp Ước rách nát có thể đổi được sự an ủi cho những mất mát đảo quốc tôi phải gánh chịu sao? Không bao giờ! Các người chỉ mua được chút thời gian. Sẽ có lúc Frostmost đủ hùng mạnh để không còn bị động ngồi chờ các người đến tấn công nữa. Không, chúng ta sẽ phản công. Chúng ta sẽ mang lửa từ trời xuống để quét sạch cái lục địa dơ bẩn này. Quân đội của các người chẳng có nghĩa lý gì. Frostmost đã chiến thắng một lần, chúng ta sẽ còn chiến thắng nhiều lần nữa." Rồi bà quay sang những người dân đang co rúm lại vì kinh hãi, "Cứ tiến quân đi nếu các người dám. Richard sẽ không bao giờ có được thuốc giải đâu. Hắn sẽ phải chết vì tội lỗi của gia tộc hắn!"
Đến giờ phút này thì giọt nước đã làm tràn ly. Toàn thể toà án đều đứng bật dậy, những nắm đấm vung vẩy trong không trung, những gương mặt cuồng nộ, những tiếng gào thét như không bao giờ dừng lại. Lưỡi lửa đỏ rực liếm cháy bầu không khí ngột ngạt nay đã vỡ oà.

"Lũ Phù Thuỷ độc địa!"

"Treo cổ ả lên!"

"Tiến đánh Frostmost!"
"Giết chúng trước khi chúng giết chúng ta!"

Ryan đứng phắt dậy, gầm lên, "Trật tự. Trật tự! TRẬT TỰ!"
Anthony vẫn câm lặng. Margaret vẫn nức nở. Charlotte vẫn uất hận khóc thút thít. Đám đông yên lặng dần. Ryan không thể nghe nổi những suy nghĩ trong đầu mình nữa. Còn quá nhiều điều vô lý trong chuỗi sự kiện này. Tại sao Olivette không giết quách Richard đi mà chỉ dùng độc khiến hắn không chết hẳn? Bấy lâu nay Richard vẫn sống sờ sờ ra đó, sao lại không ra tay mà lại nhằm ngay thời điểm nhạy cảm này để tiến hành? Mục đích thật sự của ả là Tổng Thống hay toàn bộ Cộng Hoà Illuminus? Rất nhiều câu hỏi Ryan cần tìm câu trả lời nhưng ông biết, cho dù có truy tới cùng, đáp án ông cần tìm, người ông cần tìm cũng không bao giờ lòi ra. Có gì đó mờ ám đã xảy ra trước phiên toà vô dụng này.
Bất lực, Ryan đành tuyên bố, "Toà sẽ định tội sau ba hôm nữa. Bãi!"
Mọi người lại lần nữa thét gào.
"Thôi nào! Rõ ràng quá rồi còn gì?"
"Định tội ngay đi!"
"Giết tất cả bọn chúng!"
Ryan hãi hùng nhìn những gương mặt đang hừng hực sát khí phía dưới. Trong mắt họ chỉ còn sự điên cuồng khát máu. Hệt như ngày họ xử tử Williams Đại Đế vậy.
"Hãy làm điều mà nhân dân muốn."
"Ông đã nghe những gì Anthony nguyền rủa Richard lúc Tổng Thống đắc cử rồi đấy."
Giữa muôn vàn hỗn độn âm thanh đó, đột nhiên một tiếng nói run rẩy nhưng đầy can đảm vang lên, "Chánh Án, tôi muốn thú tội."
Mọi người im bặt. Phu nhân Pence cúi gầm mặt, bà đã thôi không còn khóc. Anthony sững sốt quay sang mẹ, đôi môi tái nhợt run lên sợ hãi.
Chánh Án thở dài, "Phu nhân, bà có chắc không?"
Nếu bắt buộc phải như thế này, Ryan cũng không còn cách nào khác. Thà là cứ để cho Margaret nhận tội, thà là xử chết một mình bà mẹ. Ít ra như vậy cũng còn giữ được mạng của Anthony và đổi lấy tự do cho cậu. Howard sẽ căm thù mình vì chuyện này cho đến khi ông ta chết.
"Thưa Chánh Án, tất cả đều là do tôi bày ra." Margaret lạc giọng. "Chính tôi là người phá hoại ngày Chuyển Giao vì muốn con mình làm Tổng Thống nhưng vô tình lại đẩy nó vào ngục tù." Bà rít qua lẽ răng, "Và tôi trách hắn, thằng con hoang của Đại Đế. Tôi muốn huỳ hoại hắn và tất cả công trình hắn xây dựng nên vì tất cả đều là một âm mưu thâm độc. Hắn không hề muốn tốt cho đất nước này." Phu nhân Pence chỉ tay vào đám đông đang trợn tròn mắt kinh ngạc. "Và các người, các người đều bị hắn che mờ mắt rồi. Ngay khi hắn nắm trọn quyền hành trong tay, hắn sẽ đẩy cuộc sống của các người xuống địa ngục." Margaret nhìn thẳng vào Ryan, "Chánh Án, thủ phạm là tôi. Phá huỷ ngày Chuyển Giao là tôi làm, mưu sát Tổng Thống là tôi làm, thủ tiêu Olivette Heidrun cũng là tôi làm. Ông phải thả con trai tôi ra và trừng phạt tôi."

"Mẹ, mẹ không thể làm như vậy được." Anthony ôm lấy thân hình yếu ớt đó như cố gắng bảo vệ bà. Cậu oà khóc nức nở như một đứa trẻ lần đầu xa mẹ đến trường.
Ryan thở dài. Đã đến lúc hạ màn cho vở kịch đau thương này. Có lẽ đây là một trong những lần cuộc sống bắt buộc ta phải hi sinh. "Toà tuyên án..."

"Hank!" Đệ Nhất Phu Nhân đột nhiên cắt ngang.
Tên Thư Ký liền hất tay ra hiệu cho bọn cảnh vệ tiến tới kéo hai mẹ con nhà Pence ra và kề lưỡi kiếm kim cương vào cổ họ.
Ryan hoảng hốt, "Khoan đã, cô định làm gì?"

Charlotte từ từ đứng dậy, nhìn xuống những khuôn mặt ngỡ ngàng bên dưới rồi lại xoay sang Ryan đang run bần bật, "Không ai có thể chờ thêm được nữa, Chánh Án à. Với tư cách là một người vợ và một Đệ Nhất Phu Nhân, tôi cương quyết công lý phải được thực thi ngay hôm nay."
Margaret gào lên, "Thả con tao ra! Con chó cái! Đồ phản bội! Mày đã ỉa lên gia tộc của mày, lên mồ mả cha mẹ mày!"
"Mày giết tao đi!" Anthony nguyền rủa, "Rồi mày cũng sẽ bị phản bội. Mày sẽ chết vô ích. Mày sẽ chẳng bao giờ báo được thù cho gia tộc mày đâu."
"Charlotte dừng lại ngay!" Ryan ôm lấy ngực. Đau quá! Ông không thể tin được vào mắt mình. Loạn rồi! Một Đệ Nhất Phu Nhân lại ngang nhiên cướp quyền phán xử của Chánh Án Tối Cao. Loạn rồi. Ôi lồng ngực đau quá!
Charlotte bước xuống khỏi thượng toạ, đứng trước mặt mẹ con nhà Pence. Cô ra hiệu cho cảnh vệ đến lôi Olivette về lại xà lim rồi nhẹ nhàng thốt lên ba từ, "Ra tay đi."
Lưỡi kiếm kim cương loé lên trong ánh lửa, rồi những tia máu phun ra tung toé, bắn lên gương mặt vị Chánh Án già nua. Ryan cảm thấy thật khó thở, lồng ngực trái nhói lên từng cơn đầy thống khổ. Trước khi đôi mắt mờ đi và cơ thể chạm mặt đất, ông thoáng thấy một bóng áo choàng đen nhanh chóng rời khỏi Toà Án. Khắp nơi tràn ngập tiếng reo hò tung hô Đệ Nhất Phu Nhân. Charlotte cúi xuống thì thầm vào tai Ryan.

"Ông không thấy sao? Tôi chỉ làm điều họ muốn."

Ryan Talbot lịm dần đi. Gót giày của Charlotte kiêu hãnh giẫm lên vũng máu lênh láng không chút kiêng dè, nhanh chóng rời khỏi Toà Án trong tiếng ngợi khen của người dân. Gần chỗ Ryan nằm, hai cái xác đầm đìa màu đỏ nằm rũ rượi, mắt trợn trắng không thể nhắm lại. Tiếng cười điên loạn của Olivette vẫn vang vọng khắp phòng xử án.

Xin lỗi Howard, bạn của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net