Chương 34 - Gặp Lại / Xà Thiên Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giới người ăn thịt người này, làm gì có chuyện chỉ sống với nhau bằng tình yêu chứ. Phụ thân đã dặn rồi. Đến Zetpy không phải để yên bề gia thất, mà là để gầy dựng thế lực, chuẩn bị cho ngày hôm nay." Thanh Thanh quay qua em gái, giọng đượm buồn, "Ngày đó ta còn trách cha tin lời lão họ Vạn, đành để ta xa gia đình và tiểu muội bé bỏng, đành để ta hi sinh hạnh phúc đời mình; nhưng nay dường như tất cả những gì Vạn Kiếp Bất Phục bói ra đều thành sự thật."

Không ai nói gì. Cả Thiên Thanh lẫn Cao Tuấn cũng đã có dịp được gặp gỡ và nhận lời tiên đoán của Vạn lão rồi nên đều hiểu những nghi ngờ ban đầu và sự bất lực khi mọi thứ đều xảy ra không hề sai sót.

Thanh Thanh tiến đến nắm lấy đôi tay bé nhỏ của Thiên Thanh, "Tỷ đã dùng rất nhiều thủ đoạn mới có thể tiếp cận và quyến rũ được Xà Vương. Ông ta cũng chỉ là một lão già vô dụng, ham mê rượu thịt. Bấy lâu nay thực quyền đều trong tay tỷ. Nhưng có điều..." Vương Hậu lại thở dài, "Tỷ bạc phúc. Chỉ sinh được sáu cô Quận Chúa nên ngôi vị vẫn chưa vững vàng. Dạo gần đây, lão già đó đã nạp vào một Vương Phi. Ấy vậy mà ả đó cũng phọt ra được một thằng con trai." Thanh Thanh đanh giọng lại, trong ngữ khí tràn đầy sự căm tức.

Lúc này, Cao Tuấn mới sực nhớ ra, "Phải rồi, lúc nãy khi chúng tôi bị bắt, hình như Vương Phi và Vương Tử vừa ngã khỏi kiệu."

"Đúng là như vậy. Và ta phải cảm tạ hai người rất nhiều vì đã giúp ta giải được mối lo trong lòng." Thanh Thanh mỉm cười, âu yếm sửa lại trang phục nhàu nhĩ của em gái. "Vương Phi vừa hoảng sợ, vừa ngã đến trẹo tay. Cũng may Vương Tử vẫn không sao. Ta sẽ nhân cơ hội này mà trừ khử ả ta, độc chiếm Vương Tử. Thật khéo!"

Thiên Thanh lạnh cả người. Cô thật không thể ngờ tới người chị bao năm không gặp của mình giờ đây đã trở thành một phụ nữ máu lạnh dám chém dám giết như vậy. Cô rụt rè nghiêng đầu né tránh bàn tay đại tỷ.

Như đọc được những suy nghĩ của Thiên Thanh, Vương Hậu cười khổ, "Đời sống trong cung chính là như thế đó. Muội đừng trách tỷ. Tất cả đều là vì những ngày sau này của Thần Hoả Quốc thôi." Rồi cô nắm lấy tay em, nhìn sâu vào đôi mắt sợ sệt, "Muội sẽ hiểu cho tỷ mà, phải không?"

Xà nhị tiểu thư cụp mắt. Cô cố nén sự đau buồn mà gật đầu. Không sao, có lẽ nếu mình ở bên cạnh khuyên nhủ, đại tỷ sẽ dần bỏ đi những mưu toan độc đoán kia.

Cao Tuấn bỗng tiến lên một bước, chắp tay thưa, "Vương Hậu, ta muốn lên đường đến Frostmost. Người có thể giúp ta không?"

Thiên Thanh lễ phép đáp, "Bẩm Điện Hạ, chuyện đó đâu có khó gì. Chẳng qua là có nguồn tin mật báo Cộng Hoà Illuminus đang chuẩn bị tiến đánh Frostmost. Người đến đó âu cũng là công cốc."

"Nhưng ta cũng không thể ở lại đây để liên luỵ Zetpy được." Cao Tuấn lo lắng, "Tên sát thủ vừa nãy là do Đại Hoàng Tử ở Sumeroff sai đến. Chưa kể Thần Hoả Quốc mấy hôm nay chắc chắn cũng như ngồi trên đống lửa. Với lại, Xà lão gia đã căn dặn, việc quan trọng nhất là phải tìm được một Pháp Sư Frostmost để giải phong ấn ký ức cho ta."

Thiên Thanh suy nghĩ một lát rồi nói, "Tỷ tỷ, nếu Frostmost bị đánh thì các Pháp Sư và Phù Thuỷ thường sẽ chạy nạn đến đâu?"

Vương Hậu cau mày, "Tuy nằm ở hướng tây, nhưng thật ra Rừng Folidarc lại gần Frostmost nhất. Nếu họ thất thủ, phần nhiều khả năng sẽ đến đây để lánh nạn. Rừng Folidarc cũng không phải là nơi rừng thiêng nước độc gì đối với phép thuật của họ."

"Được, vậy cứ giúp ta đến được Rừng Folidarc đi đã." Cao Tuấn cương quyết nói.

Vương Hậu suy tính một lát rồi mỉm cười, "Được, sắp có một con thuyền của vương cung chuẩn bị vận chuyển hàng hoá đến cho tộc Cao Tiên ở Folidarc. Vừa hay cũng có ghé qua Cộng Hoà Illuminus, Điện Hạ hãy cứ làm khách quý trên thuyền nhé."

Cao Tuấn vội chắp tay, "Đa tạ Vương Hậu ra tay giúp đỡ."

"Có gì đâu." Thanh Thanh cười hiền hoà, lại còn nháy mắt đầy ẩn ý, "Chỉ mong Điện Hạ chiếu cố chăm sóc tiểu muội của bản cung một chút. Con bé mấy ngày qua cũng cực khổ vì người nhiều rồi."

Gò má Thiên Thanh và Cao Tuấn đều ửng lên. Tứ Hoàng Tử không nói gì, chỉ mỉm cười kín đáo. Xà Thiên Thanh đăm chiêu suy nghĩ một lát liền cứng rắn thưa, "Tỷ, muội muốn ở lại cùng tỷ."

"Gì cơ? Muội ở lại với ta làm gì?" Tuy rất ngạc nhiên và có vẻ phản đối, nhưng Thanh Thanh lại không giấu nổi ý cười trong mắt.

"Đã xa nhau bao lâu rồi, giờ mới gặp lại. Muội không muốn xa tỷ nhanh như vậy." Thiên Thanh liền quỳ xuống trước Cao Tuấn, "Mong Điện Hạ chấp nhận."

Cao Tuấn vội vã nâng cô đứng dậy, "Không hề gì. Muội cứ yên tâm ở lại với tỷ tỷ đi. Một ngày nào đó, ta sẽ quay về với một quyền lực mới, và chúng ta sẽ tiêu diệt Long Cao Trí và Long Cao Minh, trả thù cho Xà tộc."

"Đa tạ Điện Hạ!" Vương Hậu liền nhún mình hành lễ, gương mặt lộ rõ sự hài lòng.

Thiên Thanh hết quan sát Cao Tuấn rồi lại nhìn qua chị mình. Trước mặt cô là hai con người hiền lành đã biến đổi hoàn toàn. Tất cả mở miệng đều là giết chóc và trả thù. Cô cúi mặt, len lén thở dài. Cứ nghĩ đến được đây sẽ kết thúc được những chuỗi ngày ác mộng, nhưng xem ra tháng năm an bình giờ đã quá xa xôi. Phía trước sợ là sẽ còn cả một chặng đường đẫm máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net